PG-13 ONLY, PLEASE!

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Lại đây ngồi với anh đi. Hôm nay tụi mình làm thế là đủ rồi." Hyunjin nói, vỗ nhẹ vào chỗ trống bên cạnh để gọi Seungmin ngồi xuống sàn với mình. Dù rất thích nhìn chằm chằm vào bóng lưng của Seungmin khi em ấy xếp đồ vào những chiếc thùng và miệng thì ngân nga theo những giai điệu ngẫu hứng, Hyunjin chỉ muốn dành một chút thời gian để ngồi cạnh em ấy.

-
Seungmin đặt chồng sách vào một trong những chiếc thùng trước mặt và cười nhẹ, "Tụi mình hả? Là em tự làm mọi thứ một mình đó chứ." Cậu quay lại và nhìn Hyunjin, mỉm cười trêu chọc. "Tất cả những gì anh làm là lục lọi đồ đạc của em rồi thở hắt hoảng hốt mỗi khi tìm thấy thứ gì đó hoài niệm."

Họ đã đến nhà của bố mẹ Seungmin vào sáng nay, sắp xếp đồ trong căn phòng ngủ từ thuở thơ ấu của Seungmin vào các thùng để cậu có thể mang về căn hộ mới của cậu (và Hyunjin), để quyên góp hoặc tặng cho những đứa em họ của mình. Đó là một căn phòng nhỏ nhưng chứa đầy những thứ mà Seungmin đã sở hữu từ khi còn bé và trong suốt thời niên thiếu. Những bức vẽ bằng bút chì màu hồi cậu 7 tuổi, những quyển truyện tranh khi cậu lên 10, các thiết bị chơi game cầm tay ở độ tuổi 12 và những cuốn kỷ yếu thời trẻ. Cậu đã nghĩ mình sẽ là người bị phân tâm bởi những điều này khi chúng làm cậu nhớ về quá khứ, nhưng hóa ra chính Hyunjin mới là người liên tục bị sao lãng: kéo áo hoodie của Seungmin, yêu cầu người bạn trai kể cho anh ấy nghe câu chuyện về những thứ ngẫu nhiên mà anh đang cầm trong tay, và đọc tất cả những bức thư tình mà Seungmin đã nhận được khi còn là một cậu học sinh điển trai đốn tim bao người ở trường trung học.

-

"Làm sao anh để yên được. Em giữ rất nhiều thứ hay ho mà anh đã buộc phải vứt đi khi chuyển nhà hồi còn bé." Hyunjin dễ dàng trả lời. "Hơn nữa, anh muốn nghe những câu chuyện đằng sau mọi thứ vì anh muốn biết em rõ hơn mà." Hyunjin bĩu môi. Cậu cảm thấy hơi có lỗi một chút vì đã không thực sự giúp Seungmin đóng gói đồ đạc của em ấy.

-

Cuối cùng Seungmin cũng ngồi xuống sàn, tựa lưng vào chiếc giường thuở nhỏ và nhìn chằm chằm vào đống thùng giấy mà cậu đã chất đầy từ sáng nay. Cậu đúng là đã cất giữ rất nhiều thứ trong căn phòng này.

"Anh biết em được mấy năm rồi, giờ anh còn muốn biết gì nữa?"

-

Hyunjin kéo Seungmin lại gần hơn để có thể tựa đầu lên vai em ấy. Phát ra một tiếng ậm ừ, "Thì, anh muốn biết về đời sống tình trường của em như thế nào trước khi gặp anh. Em chưa bao giờ kể cho anh nghe chuyện em đã lấy đi biết bao nhiêu trái tim thiếu nữ hồi còn học cấp 3. Anh lại cứ tưởng tất cả những gì em làm là chỉ biết cắm đầu đọc sách và chơi bóng chày thôi chứ." Hyunjin nửa đùa nửa thật, dúi mũi vào xương gò má của Seungmin, nắm lấy bàn tay trái của người kia chỉ vì cậu muốn cảm nhận làn da của em ấy. "Em đã trả lời sao vậy? Đừng nói là em đã sửa lỗi chính tả và ngữ pháp của người ta bằng bút đỏ đó nha?"

-

Seungmin đỏ mặt một chút. Cậu chưa bao giờ nghĩ mình thuộc dạng "nổi tiếng" ở trường cho đến khi Hyunjin tiết lộ với cậu rằng anh ấy chưa bao giờ nhận được thư tình từ bất kỳ ai. Thật khó để tin rằng một người rất đỗi đáng yêu và đầy sức hút như Hwang Hyunjin lại chưa từng được tỏ tình. Người bạn trai đã nói với cậu rằng tất cả những gì anh ấy làm là đến lớp, trốn trong thư viện để phác thảo rồi chơi bóng đá với bạn bè. Quả quyết nói rằng anh ấy không nổi tiếng và không ai thèm để mắt đến mình khi anh ấy đi dọc hành lang trường (Seungmin đã tra hỏi vế sau kỹ hơn vì cậu chắc chắn sẽ nhìn chằm chằm vào Hyunjin nếu cậu cũng từng có một người bạn cùng trường hấp dẫn như thế). Seungmin tin rằng lý do duy nhất khiến anh ấy chưa bao giờ nhận được bất kỳ lá thư nào là vì Hyunjin quá hoàn hảo, và mọi người sẽ đều nghĩ rằng họ nằm ngoài tầm với anh.

"Tất cả chúng đều được gửi bởi ba người thôi và không, em không làm thế! Em... thậm chí còn không hồi âm." Seungmin nói, vùi mũi vào mái tóc bồng bềnh của Hyunjin như thể muốn hôn lên nó để khiến anh ấy phân tâm.

-

"Uầy kẻ đánh cắp và làm tan nát con tim." Hyunjin nói với giọng điệu đầy tai tiếng.

Seungmin lắc đầu. "Em không lấy cắp hay làm vỡ tim của ai hết. Em đã bảo họ hãy tập trung vào việc học đi thay vì phải lòng một chàng trai thậm chí còn không thích con gái."

Hyunjin ngân nga tán thành.

Cậu đồng cảm với những người bạn đơn phương Seungmin. Tất cả bọn họ đều đề cập trong thư rằng họ thích Seungmin vì em ấy thông minh, đẹp trai và muốn tìm hiểu kỹ hơn về em ấy. Seungmin hệt như hình mẫu trong sách giáo khoa định nghĩa về một người tốt: em ấy lịch sự, có một nụ cười thân thiện, và mọi người đều thích em vì tính cách của mình. Nhiều người sẽ nghĩ rằng em là một kẻ vô vị. Nhưng đồng thời, em cười như một kẻ điên với bạn bè, hát một mình khi nghĩ rằng không có ai đang lắng nghe và cố gắng giao tiếp với tất cả những chú chó em gặp được trên phố. Em ấy "kỳ lạ" theo một cách riêng. Vậy nên mọi người luôn tò mò về Seungmin. Như thể mặc cho mọi người cứ cố gán cho em ấy một hình tượng chàng trai nhà bên và thích làm hài lòng người khác đến mức nào đi chăng nữa, em ấy sẽ luôn khiến họ phải suy ngẫm lại bằng cách làm những việc "không phù hợp với tính cách" của mình.

Và nó sẽ làm cho họ thậm chí còn thích em nhiều hơn. Hyunjin cũng không là ngoại lệ, người đã gặp em ấy ở trường đại học và nghĩ rằng Seungmin sẽ không hợp với cậu chút nào đâu vì họ có những sở thích hoàn toàn khác nhau. Nhưng hóa ra bằng một cách thần kỳ nào đó, Seungmin luôn nói những điều khiến cậu cười và tìm cách an ủi khi cậu gặp chuyện phiền lòng. Trước đó, không một ai trong cuộc đời Hyunjin biết làm những điều này, vì cậu đã lớn lên khi liên tục bị gửi đi từ gia đình này sang gia đình khác do quá trình ly hôn và tái hôn của bố mẹ. Chưa một ai dành đủ thời gian bên cạnh để hàn gắn tình cảm với Hyunjin trong suốt thời thơ ấu và niên thiếu của mình.

Thật thần kỳ khi Seungmin chỉ cần có vài ngày để làm thân với cậu.

Hyunjin phớt lờ nỗ lực tỏ ra khiêm nhường của Seungmin. "Nếu tụi mình học chung cấp 3, chắc chắn anh sẽ viết thư tình, à không, là thơ tình cho em. Mỗi ngày." Hyunjin muốn nói điều này với chính mình nhiều hơn khi nó phát ra như một lời thì thầm nhưng dù sao thì Seungmin cũng đã nghe thấy.

Trước khi Seungmin có thể kịp nói gì, Hyunjin hắng giọng. "Nhưng dù sao thì anh cũng rất vui vì bây giờ thứ nóng bỏng này đã là của mình." Hyunjin đưa đôi tay đang đan vào nhau của họ lên môi và bắt đầu hôn khắp nơi. "Kim Seungmin là của anh." Cậu đặt một nụ hôn mãnh liệt cuối cùng lên các khớp ngón tay của Seungmin. Trước khi ngước lên nhìn em ấy, tìm kiếm sự xác nhận, làm yên lòng, hoặc bất kỳ phản ứng nào. Seungmin bật cười khúc khích. Hyunjin hài lòng với điều đó. Cậu chỉ là thích sự ảnh hưởng của mình lên em ấy.

-

Không ai thể hiện tình yêu của mình dành cho Kim Seungmin như cách mà Hyunjin làm. Seungmin cúi người hôn nhẹ lên môi người kia. Cậu biết rằng mỗi lần Hyunjin trở nên hay động chạm và ủy mị như thế này thường là do anh ấy "thiếu thốn sự tiếp xúc và những cái hôn". Seungmin thì luôn sẵn lòng giúp đỡ anh ấy với "vấn đề" đó: cậu sẽ nghịch tóc Hyunjin, xoa bóp vai anh ấy và trao cho anh ấy những nụ hôn ngẫu nhiên. Cậu cực kỳ tệ với điều cuối cùng vì cậu không phải là người hay thể hiện tình cảm một cách cởi mở nhất nhưng dù sao thì cậu cũng đã cố gắng hết sức, và Hyunjin thì trân trọng bất kỳ loại phương thức biểu đạt tình yêu nào mà người bạn trai của mình sẵn sàng thực hiện.

"Thêm lần nữa đi?" Hyunjin đưa môi ra.

Seungmin dùng ngón trỏ gõ nhẹ lên chóp mũi của người kia và quyết định chỉ hôn lên trán Hyunjin.

Hyunjin bĩu môi.

Seungmin thấy anh ấy thật dễ thương, nhưng cùng lúc đó cũng rất ngớ ngẩn vì cậu không muốn âu yếm Hyunjin khi bố mẹ mình đang ở tầng dưới.

"Anh đổi loại dầu gội mới hả?" Cậu đánh trống lảng và Hyunjin chỉ ra điều đó. Nó khiến Seungmin bật cười. "Bố mẹ em có thể bước vào phòng bất kỳ lúc nào. Và em không thích cảnh tượng lưỡi của mình đang ở trong miệng anh khi họ đang đứng ở cửa."

-

Giờ thì đến lượt Hyunjin bật cười. "Được thôi. Anh tôn trọng quyết định đó của em. Chúng ta có thể hôn sau khi về đến nhà." Cậu thì thầm ở vế thứ hai. "Và ừ đúng rồi, anh mới đổi dầu gội. Em... nhận ra hả?" Cậu lấy tay vuốt tóc, cảm nhận sự mềm mại của nó trên da mình.

-

Seungmin hừm một tiếng, "Em rất giỏi trong việc nhớ mùi hương mà." Cậu lại cúi xuống vùi mặt vào tóc của Hyunjin lần nữa. Seungmin thích ngửi Hyunjin. Đôi khi cậu cảm thấy làm vậy sẽ có thể sở hữu được mùi hương của người bạn trai trên cơ thể mình. "Tụi mình đã hẹn hò nhiều năm rồi, đương nhiên là em sẽ nhận ra được mọi thứ."

-

Tim Hyunjin đập mạnh vì câu nói đó. "Em biết anh rõ vậy sao, hửm?" Cậu không thể giấu được nụ cười của mình. Cậu thích những cụm từ "tụi mình" "hẹn hò" và "nhiều năm" trong cùng một câu, và đặc biệt là khi nếu "tụi mình" đó có nghĩa là cậu và Seungmin. Đôi khi cậu vẫn cảm thấy choáng váng khi nghĩ đến chuyện cậu và em ấy đã hẹn hò trong nhiều năm qua, sau ngần ấy khoảng thời gian đơn phương nhau hồi đại học. Cậu đưa mũi tới chạm vào mũi của Seungmin. Nhắm mắt lại và cọ nhẹ chóp mũi của họ một cách trìu mến, giống như một chú mèo đang cọ xát thân mình với chủ nhân của nó. "Nói anh nghe em hiểu anh đến mức nào đi, Seungmin."

-

Seungmin cảm kích cử chỉ của Hyunjin nhưng cậu vẫn chưa quên sự thật là họ vẫn còn đang ở trong nhà của bố mẹ nên bèn quay mặt đi chỗ khác. Cậu nhắc nhở điều này cho người bạn trai mình nhớ. Hyunjin tỏ ra giận dỗi khi lại thất bại với nỗ lực muốn hôn hít Seungmin lần nữa.

-

"Ừ thì, em biết những bài hát anh nghe tùy thuộc vào tình hình thời tiết và khoảng thời gian trong ngày."

"Ừm. Tiếp đi." Hyunjin cắn môi thích thú đáp lời.

"Em biết những âm thanh anh phát ra khi anh đang ngủ." Seungmin dịu dàng nói.

"Động trời quá! Em kể nữa đi."

Seungmin nhìn chăm chú vào môi cậu. "Em biết tùy thuộc vào suy nghĩ của anh mà anh sẽ cắn ở phần nào của môi mình..." Seungmin tiếp tục.

"Vậy anh cắn môi như thế nào mỗi khi anh có những suy nghĩ không đứng đắn về em?" Hyunjin đang nhịn cười. Cậu rất thích trêu Seungmin.

Bạn trai cậu bỏ qua câu hỏi này nhưng vẫn tiếp tục. "Em biết anh mặc đồ lót màu gì mỗi ngày." Seungmin nói điều đó bằng một chất giọng nhỏ vì sợ bố mẹ có thể nghe thấy.

"Vậy hả? Thế hôm nay anh mặc màu gì?" Hyunjin nhướng lông mày.

Ồ, họ thực sự sẽ bàn về vấn đề này ngay bây giờ à.

-

Seungmin gần như đáp lại ngay lập tức, vì cậu là kiểu người kiên quyết muốn trả lời chính xác tất cả các câu hỏi bằng mọi giá, nhưng cậu phải quay lại nhìn xem cửa phòng ngủ có còn đóng không vì cậu không muốn người khác biết hôm nay Hyunjin mặc đồ lót màu gì. Đặc biệt là bố mẹ cậu.

Hyunjin nhìn thấy vẻ mặt thoáng thảng thốt của cậu và bật cười lần nữa. Tiếng cười của anh ấy rất dễ lây lan.

Seungmin nghiến răng vì biết mình đã bị trêu. Cậu nắm lấy một bên đầu gối của Hyunjin để làm dịu tiếng cười.

"Thì ý là em ước gì mình không cần phải biết. Nếu như anh có thể mặc xong đồ thay vì đứng trước gương chỉ với mỗi chiếc quần lót trong lúc skincare vào buổi sáng." Seungmin "đính chính" khi cậu đảo mắt đùa giỡn.

"Nhưng em đã bao giờ phàn nàn đâu, đúng không?" Hyunjin bào chữa cho mình. "Nò có làm em thấy rạo rực hong?"

"Ừ, em không phàn nàn." Seungmin là người khôn ngoan nên cậu tránh trả lời câu hỏi thứ hai.

"Được thôi."

-

Căn phòng trở nên yên tĩnh khi hai người chỉ ngồi đó với nụ cười ngốc nghếch trên môi, nhận ra cuộc trò chuyện đó thật ngẫu nhiên khi họ lẽ ra phải sắp xếp đồ đạc trong phòng của Seungmin trước khi chuyển đến căn hộ mà em ấy và Hyunjin đã mua.

Hyunjin yêu những khoảng lặng lúc ở cùng Seungmin. Nó cho cậu cơ hội để nghĩ về Seungmin: về việc cậu yêu em nhiều như thế nào và sự hiện diện của em ấy xoa dịu cậu vô cùng, rằng đôi khi nhiều đến mức sẽ khiến cậu đi quá xa và bắt đầu nghĩ về việc mình không bao giờ có thể sống thiếu Seungmin. Thỉnh thoảng cậu hơi nhập tâm thái quá. Ý nghĩ đó luôn khiến cậu bất an và đem lại phiền muộn. Cậu tin chắc 100% rằng mình đã tìm được đúng người và muốn dành phần đời còn lại bên cạnh em ấy. Nhưng nếu ai đó mang Seungmin của cậu đi thì sao? Hay nếu Seungmin quyết định rời xa cậu?

Hyunjin bắt chéo chân trái lên chân của Seungmin và bám vào cánh tay người nhỏ. Nó làm cậu cảm thấy an toàn. Nó giúp cậu phân tâm khỏi những dòng suy nghĩ khó chịu của chính mình.

"Hửm?" Seungmin ậm ừ như thể muốn hỏi Hyunjin có chuyện gì không.

Hyunjin lắc đầu. Seungmin gần như luôn nhận ra nếu có điều gì đó đang làm Hyunjin bận tâm. Hyunjin không phải lúc nào cũng nói cho em ấy biết điều gì khiến cậu lo lắng vì đôi khi cậu cảm thấy như mình đang bận tâm đến những thứ vặt vãnh nhất, và cậu thì không muốn làm Seungmin phải buồn lòng theo. Thậm chí ngay cả khi cậu gặp art block. Hay khi cậu dành 12 tiếng mỗi ngày ở studio cố gắng hoàn thiện bức tranh trong khi lòng tự tôn của mình thì đang sụp đổ, bởi vì cậu luôn nghĩ rằng mình vẫn chưa đủ giỏi. Cậu hiếm khi tâm sự với Seungmin về những điều này.

Và đôi khi, Seungmin sẽ bất ngờ (Hyunjin nghĩ thế) ghé qua studio thăm cậu và sẽ bắt đầu khen ngợi Hyunjin khi em nhìn thấy những gì Hyunjin đã vẽ. Hyunjin sẽ chỉ trề môi và nói tác phẩm của cậu cũng xoàng thôi nhưng Seungmin sẽ đẩy người họa sĩ sang một bên, chống tay lên hông đứng trước tấm canvas, xem xét kỹ lưỡng tất cả những chi tiết mà Hyunjin đã họa nên. Sau đó sẽ đặt hai tay mình lên hai bên rìa của bức tranh và giả vờ cố gắng cướp nó đi, nói rằng nếu Hyunjin không thích thì em ấy sẽ mang chiến lợi phẩm này về ký túc xá của mình. Seungmin gọi những tác phẩm của Hyunjin là món quà lưu niệm từ thiên đường.

Và nó chưa bao giờ thất bại trong việc làm Hyunjin cảm thấy phấn chấn lên. Lời của Seungmin lúc nào cũng có tác dụng thần kỳ đối với cậu. Chúng hoàn thiện cậu và những đứa con tinh thần của cậu. Khi Seungmin an ủi cậu, Hyunjin không biết liệu Seungmin có thực sự nhận ra mỗi khi cậu đang gặp khó khăn nên muốn động viên cậu không, hay việc vô thức làm Hyunjin vui vẻ trở lại chỉ đơn thuần là năng lực bẩm sinh của em ấy. Hoặc có lẽ là cả hai.

Seungmin cũng không bao giờ nhất quyết bắt Hyunjin nói cho em ấy nghe điều gì đang khiến cậu đang bận tâm vì người nhỏ tin rằng Hyunjin sẽ tự mình giải quyết mọi chuyện, và cậu sẽ nói cho em ấy nghe một vài ngày sau đó, khi cậu đã sẵn sàng và nó không còn là mối bận tâm của cậu nhiều như lúc đầu nữa. Hyunjin không bao giờ có ý loại trừ Seungmin khỏi bất cứ việc gì. Cậu luôn chia sẻ với em ấy về mọi chuyện bằng các cách khác nhau.

-

Seungmin nắm lấy cổ tay Hyunjin để xem giờ trên chiếc Apple Watch của anh ấy. Một thói quen mình đã hình thành nên ban đầu chỉ vì thích làm phiền Hyunjin (và cũng là cái cớ để có thể chạm vào Hyunjin nhiều hơn khi họ còn dừng ở mối quan hệ bạn bè). "Tụi mình tiếp tục công việc nhé?" Seungmin nhấn mạnh vào hai chữ đầu câu.

"Ừ, được rồi." Hyunjin trả lời, buông tay Seungmin ra và vươn người về phía trước để lấy một chiếc hộp chứa đầy các món đồ của Seungmin mà họ chưa phân loại.

Một vài phút sau, Hyunjin lại mất tập trung. "Em nghĩ anh cần phải trả bao nhiêu tiền để biến căn phòng này thành một bảo tàng thu nhỏ?"

Seungmin cười. "Sao anh lại muốn làm vậy?"

Hyunjin chỉ vào những chiếc thùng xung quanh và những món đồ ngẫu nhiên nằm rải rác trên sàn mà Seungmin không thể quyết định được nên vứt đi hay giữ lại. "Nhìn tất cả những thứ này đi, Seungmin. Chúng đã giúp em trở thành con người như hiện tại. Và căn phòng này, em lớn lên ở đây với rất nhiều tình yêu thương từ gia đình. Em không nghĩ là nó giống như một di tích lịch sử sao?" Em ấy cười vì cậu đang lại đang phản ứng thái quá. Nhưng Hyunjin chỉ muốn bày tỏ rằng bất cứ điều gì có ý nghĩa trong cuộc sống của Seungmin, thì cũng sẽ vô cùng quan trọng đối với cậu.

-

Nhưng nó là sự thật. Seungmin hầu như chỉ ở nhà trong suốt khoảng thời gian không đến lớp. Bốn bức tường trong căn phòng ngủ này đã chứng kiến tất cả những nụ cười, giọt nước mắt và cả sự trưởng thành của cậu. Nó là chốn an toàn của cậu và nó thực sự giúp cậu trở thành một phiên bản như hiện tại. Người đã làm nở rộ đóa hoa tình yêu trong cuộc đời của Hyunjin. Và đó chính xác là lý do tại sao cậu không buồn đến thế khi dọn dẹp căn phòng này. Bây giờ cậu đã có Hyunjin bên cạnh và Hyunjin đã làm cho cậu trở thành một người tốt hơn. Anh ấy hiểu rõ Seungmin và đã thấy qua những phiên bản tốt đẹp và tồi tệ nhất của cậu. Hyunjin giờ đây sẽ là người chứng kiến những sự kiện đang và sắp diễn ra trong cuộc đời Seungmin.

"Em sắp có một căn phòng mới với anh và chúng ta có thể tạo ra thật nhiều kỷ niệm tuyệt vời hơn trong ngôi nhà đó. Nó cũng sẽ tràn ngập tình yêu nốt. Và đó sẽ là bảo tàng của tụi mình." Seungmin nghiêng đầu sang một bên, đặt tay lên đầu gối Hyunjin và xoa xoa như một cách thể hiện tình cảm.

-

Hyunjin khịt mũi, cậu thực sự cảm thấy yếu đuối mỗi khi Seungmin nói điều gì đó ngọt ngào. "Đồ dễ thương này." Cậu thơm một bên má của Seungmin. Hyunjin đặc biệt trân trọng những khoảng khắc khi Seungmin đáp lại tình yêu của cậu, vì cậu luôn là người khởi xướng điều đó và đôi khi cậu nghĩ mình đã thể hiện chúng "quá mức". Seungmin giúp cậu tin rằng những cảm xúc cậu dành cho em ấy không phải là một gánh nặng.

Họ bắt đầu xem qua đồ đạc của Seungmin. Hầu hết là những cuốn sổ tay mà Seungmin dường như sẽ liệt kê vào mục rác thải tái chế.

"Trời ạ mấy thứ hay ho đâu hết rồi?" Hyunjin đùa, ngón tay chọc vào hông Seungmin.

"Anh sẽ không thể tìm thấy mấy thứ bậy bạ được đâu." Seungmin cười.

Hyunjin phát hiện một chồng vở A5 ở dưới đáy thùng. Cậu lấy ra và lật qua chúng. Hyunjin để ý thấy những nét vẽ nguệch ngoạc trên trang giấy. Tất cả các trang đều có hình vẽ. Cậu không biết Seungmin lại thích làm những việc này.

"Đây là của em hả? Hầu như trên mỗi trang đều có cùng một hình vẽ... chắc phải tốn sức nhiều lắm."

Seungmin nhìn sang Hyunjin và mặt sáng bừng lên khi nhìn thấy thứ Hyunjin đang cầm trên tay và để trên đùi. Người nhỏ lấy một trong những cuốn sổ và nhanh chóng lật qua các trang giấy với đầu ngón tay cái của mình đặt ở phần góc trang. Đúng như những gì đã nghĩ. Đây là bộ sưu tập những cuốn sách lật mà Seungmin đã làm khi còn học cấp 2. Mỗi cuốn là về một câu chuyện khác nhau.

Seungmin cười toe toét như một đứa trẻ. Hyunjin thắc mắc tại sao em ấy lại trông phấn khích đến vậy, và cậu cũng nhìn thấy một nỗi hoài niệm hiện rõ trên nét mặt của em ấy nữa.

"Đây là sách lật đó, Hyunjin của em ạ." Seungmin luôn dùng những biệt danh thân mật với Hyunjin mỗi khi em ấy hào hứng về một điều gì đó, nhưng không bao giờ nhận thức được nó. Hyunjin thì có, đương nhiên rồi.

"Ồ là gì thế, Seungmin của anh?" Hyunjin tựa cằm lên vai người bạn trai.

"Một quyển sách lật." Seungmin lặp lại đầy tự hào và bắt đầu lật nhanh các trang giấy bằng cách ấn ngón tay cái vào góc cuốn sách.

Hyunjin nhìn thấy loạt nét vẽ này tạo ra ảo giác về một hình ảnh động. Cậu quan sát những bức vẽ trở nên sống động trong tay của Seungmin, cũng giống như cách các tác phẩm nghệ thuật của cậu mỗi khi Seungmin nhìn vào chúng.

Nội dung là về cuộc gặp gỡ giữa một cậu bé và một chú cún trong công viên: nó bắt đầu với cảnh một cậu bạn đang đi bộ qua quảng trường thì đột nhiên có một chú cún được vẽ bằng những đường nét đơn giản nhảy vào người mình, và họ ôm nhau ngã xuống đất. Câu chuyện không có nhiều tình tiết trong đó vì nó là một cuốn sổ mỏng thôi, nhưng Hyunjin thấy nó vẫn rất đáng yêu. Cậu có thể tưởng tượng ra cảnh Seungmin ngồi cặm cụi vẽ lên mỗi trang giấy, rồi háo hức đưa cho bạn bè cùng xem.

"Đáng yêu quá. Em làm chúng hồi mấy tuổi?"

"Quá già cho những thứ này, lúc đó em đang học cấp hai. Nhưng em vẽ cho bọn trẻ xem vào mỗi buổi chiều ở nơi mình làm tình nguyện."

Hyunjin mỉm cười. Một việc làm rất "Seungmin" của em ấy. "Em đã dự đoán trước cuộc gặp gỡ của chúng ta đó." Hyunjin đùa.

Seungmin và Hyunjin đúng là đã gặp nhau ở một công viên. Là một trong những khuôn viên của trường đại học nơi sinh viên có thể ngồi trên bãi cỏ và làm bất cứ điều gì họ muốn. Họ được ghép đôi để làm bài tập nhưng Hyunjin đã không tham dự tiết học mà đáng lẽ ra các sinh viên sẽ gặp mặt nhau vào lần đầu tiên. Seungmin đã nghĩ rằng Hyunjin là một trong những học sinh chẳng bao giờ muốn đến lớp và sẽ là một kẻ phiền toái điển hình khi nói đến chuyện làm việc nhóm. Đó là "ấn tượng" đầu tiên của em ấy về Hyunjin dựa vào việc cậu vắng mặt trên lớp, và cả cái cách mà cậu trả lời tin nhắn khi Seungmin yêu cầu cả hai gặp nhau để thảo luận về bài thuyết trình của họ.

Seungmin là sinh viên ngành Triết học còn Hyunjin là Nghệ thuật Thị giác. Bài tập của họ nằm trong học phần Triết nên Seungmin không thực sự nghĩ rằng Hyunjin sẽ nhiệt tình với nó đến vậy. Hóa ra em ấy là người sai. Đúng vậy, Hyunjin thỉnh thoảng có đến muộn trong những buổi hẹn của họ, và Seungmin sẽ trở nên bực mình, rồi Hyunjin sẽ luôn khăng khăng đòi bù đắp khoảng thời gian cậu đã đến trễ. Hyunjin là người nghiêm túc và cũng rất thông minh. Ngay cả khi Seungmin dẫn dắt cuộc thảo luận của họ, Hyunjin vẫn tin tưởng em ấy, chia sẻ ý kiến ​​của mình và học hỏi thêm từ Seungmin khi họ cùng nhau làm bài tập.

Hyunjin chưa bao giờ nghĩ mình sẽ thích môn Triết đến vậy. Cậu chỉ chọn nó vì cậu cần một học phần tùy chọn để đảm bảo đủ số tín chỉ cho năm học đầu tiên. Việc cậu được ghép đôi với Seungmin vào đầu học kỳ đã thực sự góp phần khiến Hyunjin yêu thích môn học này hơn. Seungmin thông thái, lịch thiệp, vui tính. Và dễ thương muốn chết nữa.

Họ chỉ có 5 buổi họp với nhau và dù họ chưa bao giờ thực sự có cơ hội để tìm hiểu rõ hơn về đối phương ở mức độ thân thiết do những buổi gặp mặt thường là diễn ra sau khi tan học, và cả hai đều chỉ muốn về nhà ngay sau đó, nhưng Hyunjin cảm thấy như cậu sẽ hòa hợp với Seungmin nhiều hơn vào ngoài giờ lên lớp. Nên Hyunjin đã nói rằng cậu muốn kết bạn với em ấy và họ có thể đi chơi ở đâu đó xung quanh khuôn viên trường trong những lúc rảnh. Hyunjin không có ý gì hết, cậu chỉ nghĩ rằng sẽ thật tuyệt nếu có một người tốt bụng như thế trong cuộc đời mình, thỉnh thoảng nhìn thấy một khuôn mặt quen thuộc và mỉm cười chào họ ở nơi hành lang. Cậu không nghĩ cả hai sẽ thực sự trở thành bạn thân và câu chuyện đã rẽ sang một hướng khác.

-

Seungmin tự cho mình là một người ngại giao tiếp xã hội. Cậu luôn thích việc kết bạn mới và làm quen với mọi người, nhưng cậu chưa bao giờ cảm thấy mình là người bạn thân nhất hay là sự lựa chọn đầu tiên của bất kỳ ai. Mọi người có xu hướng giữ cậu trong nhóm bạn của họ và sau đó sẽ lãng quên cậu vì họ cho rằng cậu quá nhàm chán. Hoặc ít nhất đó là những gì Seungmin từng nghĩ. Cậu nghĩ mình là món đồ dùng một lần và có thể dễ dàng bị loại bỏ bất kỳ lúc nào. Khi cậu bắt đầu cuộc sống đại học, cậu quyết tâm sẽ bớt ngại ngùng hơn, cố gắng kết thân với bạn mới và nỗ lực ở gần những người thực lòng muốn giữ cậu bên cạnh họ. Và Hyunjin chính là người đó.

Hyunjin muốn có một người thỉnh thoảng có thể nhắn tin cùng.

Và Seungmin thì muốn có một người có thể ăn trưa chung.

Hyunjin muốn có một người có thể dạy cho mình những bài học hay.

Và Seungmin thì muốn có một người có thể cho mình thấy những điều mới mẻ.

Rồi Hyunjin bắt đầu đưa Seungmin xem các dự án mỹ thuật của anh ấy và mời cậu đến tham dự các buổi triển lãm của khoa Nghệ thuật. Seungmin dần trở thành một sự hiện diện quen thuộc tại các buổi triển lãm và là khách quen nhẵn mặt tại xưởng vẽ của Hyunjin.

"Ừ, đúng rồi ha, tụi mình gặp nhau lần đầu ở công viên nhỉ?" Seungmin chớp mắt và đặt cuốn sách xuống.

"Ừ, em nhìn như cún con trong chiếc hoodie quá cỡ." Hyunjin cắn lưỡi và nói thêm, "mà đó cũng không phải là thứ duy nhất quá cỡ về em..."

Seungmin nhanh chóng quay sang nhìn về phía cửa xem liệu có ai đang nghe thấy không, may mắn là cánh cửa vẫn còn đang được đóng chặt, và đánh một phát thật mạnh vào đầu gối của Hyunjin. Cậu có thể cảm thấy tai mình đang ửng đỏ. Cậu rất dễ bị bối rối. "Em không biết anh đang có ý gì nhưng đôi khi anh phải chú ý đến lời nói của mình hơn một chút đi, Hyunjin ạ." Cậu nài nỉ.

Hyunjin cười khúc khích trước sự nhảm nhí của mình. "Rồi, rồi. Ý anh đang muốn nói về trái tim của em mà."

Seungmin đảo mắt. "Ừ. Hẳn rồi."

-

Hyunjin để ý đến chú cún nhồi bông mà Seungmin đang nhìn nhưng vẫn chưa bỏ vào bất kỳ chiếc thùng nào. Cậu nhận ra nó là một phần trong bối cảnh nền của Seungmin mỗi khi họ gọi điện video cho nhau nhưng Hyunjin chưa bao giờ hỏi về điều đó. Cậu với lấy nó và đặt vào lòng. "Chú cún này là gì vậy? Thú bông thời thơ ấu của em hả?"

"Cái này á?" Seungmin cầm một bàn chân của chú cún trong tay. "Đại loại vậy. Em nhận được nó tại một sự kiện dành cho trẻ em trong một khu trung tâm mua sắm. Em nghĩ nó là đạo cụ trang trí thôi nhưng em rất thích nó nên ban tổ chức đã tặng cho em. Thế là gắn bó với nó từ đó đến giờ."

"Em đe dọa người ta phải đưa nó cho em à?"

Seungmin bật cười. "Ừ, chắc vậy. Mẹ nói nó nhìn giống em." Em ấy lấy con thú nhồi bông đang ở trong lòng Hyunjin và đặt nó lên vai, sao cho nó nằm ngay cạnh mặt mình. "Anh thấy sao?"

Hyunjin quan sát khuôn mặt của người bạn trai và con thú nhồi bông với thái độ giả vờ nghiêm túc. Cố hết sức trưng ra bộ mặt đang suy ngẫm của mình. "Ừmm... Kết quả xét nghiệm gen cho thấy hai người tụi em có quan hệ họ hàng với nhau lên tới 99,99%."

Seungmin cười rạng rỡ. "Em sẽ đem nó đến căn hộ mới. Khi em trở về nhà của bố mẹ mà anh có việc phải làm ở thành phố, anh có thể ngủ với nó." Seungmin đung đưa con thú bông trước mặt Hyunjin.

Hyunjin gật đầu mỉm cười nhưng cậu cảm thấy tim mình như thắt lại khi nghe Seungmin đề cập đến chuyện để lại cậu một mình ở nhà của họ. Trước đây, Seungmin sẽ chỉ ở căn hộ studio của cậu vài đêm trong một tuần. Em ấy ghé thăm rồi rời đi suốt. Nhưng giờ đây, ý nghĩ cậu và Seungmin chuyển đến sống cùng nhau làm cậu như trở thành người đàn ông hạnh phúc nhất trên thế gian: cậu sẽ được nhìn thấy Seungmin mỗi ngày, họ sẽ có những bữa ăn cùng nhau, cậu sẽ liên tục mỉm cười đến mỏi mồm vì đơn giản chỉ với mỗi sự hiện diện của Seungmin thôi cũng đã đủ khiến cậu như vậy đó, nhưng còn khi Seungmin không có ở nhà thì sao? Cậu biết rằng Seungmin không thể luôn ở bên cạnh mình 24/7, và mong ước rằng Seungmin sẽ không bao giờ phải rời xa cậu là một sự đòi hỏi quá đáng. Nhưng Hyunjin vẫn tiếp tục có những dòng suy nghĩ đó: bị bỏ lại trong ngôi nhà cô đơn khi người thân yêu đi vắng.

Hyunjin ôm đầu gối của mình với chú thú bông trong vòng tay, cắn môi và xoa dịu hai bên thân người. Cậu tự trấn an rằng Seungmin sẽ không bao giờ rời xa cậu và mình vẫn sẽ ổn thôi khi bạn trai của cậu chỉ đi xa vài ngày trong tương lai.

Hai người tiếp tục sắp xếp mọi thứ trong căn phòng và phân loại chúng vào những chiếc thùng với tiến độ rất chậm, vì họ cứ liên tục phải hồi tưởng lại quá khứ khi Hyunjin dường như lúc nào cũng hỏi Seungmin về câu chuyện của hầu hết tất cả những món đồ đó.

-

Seungmin thở phào ngã phịch xuống giường và vỗ nhẹ vào chỗ trống bên cạnh, ra hiệu cho Hyunjin nằm cạnh mình.

"Anh tưởng mẹ em dặn tụi mình đem mấy chiếc thùng xuống cầu thang lúc 7 giờ tối." Hyunjin vừa nói vừa bò lên giường nằm cạnh Seungmin.

Seungmin nhún vai. "Mẹ không nói là 7 giờ tối hôm nay hay ngày mai hay năm sau." Người nhỏ nói với một chất giọng đều đều.

Hyunjin cười vì đó là tất cả những gì cậu làm mỗi khi ở cạnh Seungmin. "Em thông minh thiệt đó." Nói rồi đặt một tay lên ngực Seungmin và nghịch dây áo hoodie của cậu.

Họ đều nhìn chằm chằm lên trần nhà, cánh tay của họ giờ đã quấn vào nhau và ngón tay của Hyunjin đang vẽ những họa tiết lặp đi lặp lại trên cẳng tay Seungmin.

"Kể anh nghe về câu chuyện của chiếc giường này đi?"

Seungmin cười bất lực trước sự tò mò vô tận của người kia. "Anh thiệt tình, đúng là cái gì cũng muốn biết hết hả?" Rồi xoa đầu Hyunjin bằng bàn tay còn lại của mình.

"Ừm." Hyunjin không thích sự mù mịt. Cậu bây giờ đã là người trưởng thành, cậu muốn biết tất cả mọi thứ.

"Chà, đây có lẽ là thứ em thích nhất trong căn phòng này. Là nơi em suy nghĩ nhiều nhất."

"Vậy sao? Em nghĩ về điều gì?"

Seungmin ngân nga ngẫm nghĩ. Rồi nhún vai, "về cuộc sống."

Hyunjin ngước lên nhìn Seungmin, đợi em ấy tiếp tục.

"Và về anh nữa." Seungmin thẹn thùng nói thêm.

-

Seungmin có bạn khi còn là một nam sinh. Họ là những người bạn cùng lớp của cậu, hoặc những người bạn từ đội bóng chày và những người thủ thư tại thư viện ở khu phố gần nhà. Họ là những người mà cậu tiếp xúc hàng ngày hoặc hàng tuần. Cậu thích họ và họ cũng thích cậu, nhưng cậu chưa bao giờ thực sự có mối quan hệ ý nghĩa sâu sắc nào với bất kỳ ai trong số đó. Cậu nghĩ bạn cùng lớp thích cậu chỉ vì cậu để cho họ chép bài tập về nhà của mình. Cậu nghĩ đồng đội thích cậu chỉ vì đó là một phần của tinh thần thể thao. Và những người thủ thư thì đối xử tốt với cậu chỉ vì cậu luôn luôn hoàn trả sách đúng hạn.

Rốt cuộc, Seungmin cảm thấy quá lúng túng khi phải thực sự trở thành bạn thân của bất kỳ ai nên cậu đã từ chối mọi lời mời tham gia các bữa tiệc và những sự kiện.

Hyunjin là người duy nhất mà cậu đã nỗ lực để duy trì tình bạn này. Cậu không biết điều gì về Hyunjin khiến cậu muốn làm bạn với anh ấy nữa. Có thể đó là một tổ hợp đúng người đúng thời điểm: Seungmin đã chín chắn hơn khi vào đại học, cậu biết đã đến lúc phải vượt qua nỗi sợ hãi này và cậu biết Hyunjin thật lòng muốn làm bạn với cậu. Đồng thời, cậu cũng cảm nhận được một sự liên kết vô hình với Hyunjin mà cả hai người họ đều không thể nào lý giải được.

-

"Về anh hả? Em nghĩ về anh trên chiếc giường này á?" Hyunjin hỏi. Cậu nhận ra rằng điều đó nghe có vẻ rất khêu gợi nhưng không buồn sửa lại. Dù sao thì cậu cũng không bao giờ chán với việc trêu chọc Seungmin.

Seungmin có vẻ không để ý đến ý nghĩa kép ẩn giấu trong đó. "Ừ. Ý em là trong suốt kỳ nghỉ á, khi tụi mình không được gặp mặt nhau thường xuyên... vào thời điểm đó, em nghĩ có lẽ là mình vốn đã nảy sinh tình cảm với anh rồi nên... em nghĩ rất nhiều về anh." Em cười khổ sở nhưng thành thật mà nói, cậu rất ấn tượng khi em ấy có thể thành tiếng thừa nhận điều đó. Chắc hẳn sự thẳng thắn của Hyunjin đã ảnh hưởng đến em ấy. Seungmin quay người lại đối diện với Hyunjin đang nhìn người nhỏ với ánh mắt dịu dàng.

"Thế hả? Vậy khi em nhớ về anh trên chiếc giường này, em có làm gì không... về những suy nghĩ đó?" Hyunjin quyết tâm làm cho cuộc trò chuyện rẽ sang chiều hướng đen tối. Cậu không thể chịu đựng được nỗi lòng của Seungmin ngay lúc này vì e rằng mình mới là người sẽ bật khóc trước.

"Em có. Đôi khi em cảm thấy mình thực sự cần phải nói chuyện với anh nên đã gửi cho anh mấy cái video trên YouTube đó, anh nhớ không?"

Hyunjin vừa thở dài vừa cố gắng che giấu nụ cười. "Ừ, đúng rồi. Anh rất cảm kích vì nếu em không nhắn tin với anh trong vòng 3 tháng đó chắc anh sẽ chết mất." Hyunjin nghiêng người sang một bên để có thể nhìn bạn trai mình rõ hơn. "Không, nhưng mà ý anh là, em có hành động theo những suy nghĩ của em về anh... bằng một cách khác không?" Cậu mỉm cười ranh mãnh, lòng bàn tay bây giờ đang đặt lên một bên đùi của Seungmin. Cậu thích đặt tay lên đùi của Seungmin.

-

Seungmin cố nhớ lại khoảng thời gian đó khi cậu và Hyunjin vẫn còn mập mờ với nhau. Vừa thân thiện vừa tán tỉnh nhau. Seungmin nói với Hyunjin rằng cậu không có gì cần phải làm vào buổi chiều chỉ để cậu có thể gặp Hyunjin ở công viên. Cậu chơi game còn Hyunjin thì vừa phác thảo, vừa xem một bộ phim truyền hình lãng mạn trên điện thoại của mình. Đôi lúc, Hyunjin sẽ mượn một cuốn sách từ Seungmin và đọc xong nó vào thứ Sáu để có thể rủ Seungmin ra ngoài vào cuối tuần với ý định trả lại sách cho cậu, trong khi thực chất, anh ấy chỉ muốn đi chơi với Seungmin. Seungmin cũng chưa bao giờ đề xuất rằng anh có thể trả lại sách vào tuần tới khi họ đến trường. Họ gặp nhau gần như mỗi ngày: phát triển từ một tình bạn đặc biệt và trở thành mối quan hệ lãng mạn sau khi các bạn cùng lớp của Hyunjin liên tục hỏi rằng có phải cả hai đang hẹn hò với nhau không, hay khi Hyunjin mạnh dạn chạm vào cậu, hay khi Seungmin không thể nào ngừng nghĩ về anh ấy khi cả hai xa nhau.

Khi họ đang trong kỳ nghỉ giữa học kỳ, Seungmin thường nằm trên giường, nhìn lên trần nhà và tự hỏi Hyunjin bây giờ đang làm gì. Cậu sẽ cố ngăn mình không được nhắn cho người kia vì sợ rằng Hyunjin đang làm điều gì đó vui vẻ với người khác, và anh ấy sẽ không có tâm trạng để nhắn tin với cậu. Đôi khi, cậu nghĩ có lẽ Hyunjin thậm chí còn không nhớ đến cậu đâu và có lẽ anh ấy quên cậu rồi. Nhưng cậu đã quá thích Hyunjin nhiều đến mức không thể để mình bị thuyết phục bởi những điều "có lẽ" hay "dường như" đó.

Seungmin nhớ những gì mình nghĩ về Hyunjin: nốt ruồi bên dưới mắt trái của anh, điệu cười ngốc xít của anh, cách anh cầm cọ vẽ, đôi môi của anh, cách anh dang rộng chân và ngả người ra sau để nhận xét tác phẩm của mình, cách anh khiến Seungmin cảm thấy như thế nào khi họ quá gần nhau... Seungmin nhớ mình đã tưởng tượng cơ thể của họ áp sát vào nhau, bàn tay cậu bám chặt lấy cánh tay Hyunjin, hơi thở của Hyunjin phả vào gò má cậu và tay anh ấy đặt trên đùi cậu... rồi Seungmin sẽ nhắm mắt lại khi cảm thấy cơ thể mình đang bắt đầu nóng dần lên và cậu sẽ cố gắng đi ngủ vào lúc trời tờ mờ sáng...

Hyunjin nhìn thấy vẻ mặt của Seungmin. Cuối cùng thì cậu cũng hiểu được ý đồ của anh ấy. Seungmin liếc nhìn anh.

"Đúng là đồ láu cá. Anh đang muốn ám chỉ gì vậy hả?"

Hyunjin lắc đầu, phủ nhận rằng anh không có ý gì hết trong câu hỏi của mình nhưng cái tên dở hơi này vẫn tiếp tục nở một nụ cười nhếch mép tự mãn mà Seungmin chỉ muốn làm nó biến mất khỏi gương mặt của anh ấy. "Chỉ muốn em nói rõ hơn những suy nghĩ của em về anh khi em nằm trên chiếc giường này một mình vào ban đêm."

Seungmin để ý cách Hyunjin rê đôi bàn tay đang đan vào nhau của họ xuống phía eo cậu, và bây giờ là đùi... và bây giờ là...

Seungmin ngay lập tức di chuyển bàn tay gần như đặt trên "người anh em" của mình để đấm vào bụng Hyunjin và nó khiến Hyunjin bật cười. Đây nè, âm thanh yêu thích của cậu.

"Em cũng thích lắm, Hyunjin. Nhưng không phải ở đây. Để sau đi." Seungmin đẩy Hyunjin ra xa và cố trói anh ấy bên dưới chiếc chăn của mình. Cậu không thể để bạn trai mình hành xử không đúng mực ngay bây giờ được. Họ sẽ có rất nhiều cơ hội cho chuyện đó khi chuyển đến sống cùng nhau.

Hyunjin thầm giơ nắm đấm ăn mừng lên không trung vì cho rằng Seungmin đã đồng ý để dành làm những chuyện đen tối này sau.

"Anh đúng là hết thuốc chữa mà." Seungmin nói, quấn chăn quanh người Hyunjin và cuối cùng dùng tay mình để giam giữ anh ấy. "Anh mắc kẹt rồi. Giờ thì anh phải nằm yên."

"Anh thích diễn biến của câu chuyện này đó." Hyunjin lập tức trả lời.

Seungmin âm thầm ngán ngẩm. "Anh đúng là đồ ngốc."

"Anh biết." Hyunjin nói. "Yêu em nhiều quá nên hóa ngốc đó."

Seungmin cảm thấy mình đang mỉm cười, cậu để Hyunjin nhìn thấy đôi má đang ửng hồng của mình. "Lúc nào cũng yêu em. đúng không?"

Hyunjin gật đầu và nhìn vào mắt của Seungmin, nở một nụ cười ngốc nghếch trên môi. Mọi chuyện sẽ như thế này khi họ bắt đầu sống chung. Nằm cạnh nhau trên giường. Nói về những điều nhỏ nhặt nhất. Không làm gì cả. Nhưng cảm nhận được mọi thứ. Nó sẽ như cả thế giới đối với Hyunjin. Chỉ cần có người ấy bên cạnh. Mãi mãi.

Seungmin có thể làm việc này cả ngày. Cậu sẽ không phiền khi có ai đó bám lấy mình. Chòng ghẹo chỉ để xem được phản ứng của mình. Cười trước tất cả mọi điều mình nói. Cậu yêu sự chú ý và tình cảm của anh ấy. Cậu yêu Hyunjin nhiều lắm.

-

Câu chuyện giữa họ cũng không có gì nhiều đâu. Một tình bạn ngẫu nhiên mà từ đó nảy sinh thành mối tình lãng mạn đã được đơm hoa kết trái giữa tiết trời mùa xuân. Nhưng tình yêu giữa họ sẽ không bao giờ là héo mòn. Chuyện tình của họ sẽ sống mãi như những nét vẽ trong một quyển sách lật: mỗi trang sẽ ghi chép lại những khoảnh khắc họ bên nhau, sang trang thật nhanh nhưng bạn vẫn sẽ được chứng kiến ​​​​tình yêu của họ phát triển như thế nào, và nó vẫn sẽ tiếp tục được diễn biến ra sao ở các trang kế. Thật hoài niệm và họ sẽ luôn giở lại những trang sách đó để trân trọng từng trang giấy một, bởi vì đó chính là câu chuyện về tình yêu của Seungmin và Hyunjin.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro