Hồi 25 - Công tác điều tra hoàn thành, ngoại hình trí tuệ sức khoẻ hoàn hảo

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


【 Thiên Thanh, hôm nay vi sư m bắt đầu dạy ngươi viết chữ, trước khi cầm bút, phải ghi nhớ: "Nét chữ như nét người." Chữ như người, người như chữ, hai mà một, một mà hai, như cá nước dung hoà, thấy chữ như thấy người, bởi vậy, viết cũng như luyện võ, vạn vạn lần không thể buông thả. 】

Lúc ba tuổi sư tôn từng dạy mình tập viết khi ấy đã nói thế, Thi Thiên Thanh vẫn luôn ghi khắc trong tâm, tin tưởng không nghi ngờ, nhưng hôm nay ——

Thi Thiên Thanh nhìn chằm chằm trên quyển sách trên tay thật lâu sau, lại giương mắt nhìn gương mặt tươi cười như ánh sáng mặt trời Hách Sắt, lần đầu tiên đối với lời nói sư tôn sinh ra hoài nghi.

"Sao?" Hách Sắt bàn tay trước mặt Thi Thiên Thanh loạn vung, "Thi huynh vì sao đột nhiên không nói?"

Thi Thiên Thanh chớp mí mắt: "A Sắt, chữ ngươi......"

"Ha ha ha ha!" Hách Sắt nhếch miệng cười, "Thế nào, Thi huynh, có phải hay không bị lối viết lách phóng khoáng đẹp trai của lão tử làm ngây người?"

"Lách, chữ viết lách?" Thi Thiên Thanh vội cúi đầu nhìn quyển sách trên tay.

Trong ấn tượng về viết lách —— chữ của Trương Bá Cao thời Đường...... cũng đâu có, có hào phóng đầm đìa đến vậy đâu......

Thi Thiên Thanh trầm mặc.

"Được rồi được rồi, đợi lát nữa rồi chiêm ngưỡng thư pháp của lão tử!" Hách Sắt xốc quyển sách, "Cho Thi huynh xem kế hoạch của lão tử trước cái đã!"

"Kế hoạch?" Thi Thiên Thanh lấy lại bình tĩnh, định mắt nhìn lại, không khỏi ánh mắt chợt lóe.

Nhưng thấy ngay trang đầu, nét chữ xiêu xiêu vẹo vẹo, thiếu nét thiếu mực, mực lấm tấm đầy nhiều chỗ, có chỗ thấm thành lỗ lớn, còn có không ít dấu tay in lên, lộn xộn không chịu nổi......

Thi Thiên Thanh mí mắt run lên, miễn cưỡng đọc được hàng đầu tiên:

"Phó Lễ...... Điều tra...... Cái gì......"

"Báo cáo điều tra Phó Lễ!" Hách Sắt khinh thường nhìn Thi Thiên Thanh, "Thi huynh, huynh cần phải đọc nhiều sách mới được, sao trình độ văn học so với lão tử còn kém hơn!"

Thi Thiên Thanh nghiêm sắc gật đầu, tiếp tục nhìn xuống dưới, nhưng thấy hàng chữ này, có viết năm chữ to, từ tự hình mà phán đoán, ước chừng phân biệt thành: Đức, trí, thể, tài, mạo.

"Nhìn thấy chưa, cái này đức trí thể hình mỹ —— a phi, là năm hạng mục đức trí thể tài mạo! Chính là những hạng mục hôm nay chúng ta phải điều tra!" Hách Sắt gõ trang giấy, chỉ thiếu điều cầm bút dạ quang để quẹt trọng điểm.

Thi Thiên Thanh sắc mặt nghiêm túc, ngẩng đầu nhìn Hách Sắt: "Thiên Thanh nguyện nghe kỹ càng."

"Ân khụ!" Hách Sắt điều chỉnh giọng nói, chỉ vào chữ thứ nhất nói, "Đức, chỉ chính là phẩm đức, đức hạnh. Cái gọi là ' đức chính là thứ hình này nên con người ', cho nên, hôm nay, chúng ta đầu tiên liền phải kín đáo tinh tế điều tra đức hạnh của Phó Lễ, nếu người này có phẩm đức không hợp cách, thì chúng ta tình nguyện không nhận cọc ủy thác, không thể làm hại Chu gia tiểu thư!"

"A Sắt lời nói có lý!" Thi Thiên Thanh trịnh trọng gật đầu.

"Hạng mục thứ hai, trí, ừm —— chính là trí tuệ, tài hoa, bản lĩnh! Đặc biệt tại thời đại Minh triều, thân là một nam nhân trụ cột gia đình, nếu là không có bản lĩnh kiếm tiền nuôi gia đình, thì cơ bản chính là phế vật! Bởi vậy, đây cũng là hạng mục mấu chốt cần khảo sát!" Hách Sắt lại chỉ hàng thứ hai nói.

"A Sắt nói rất đúng!" Thi Thiên Thanh tiếp tục gật đầu.

"Còn đây làm hạng mục thứ ba —— thể. Tức là chỉ thân thể có khoẻ mạnh hay không. Tục ngữ nói, sức khoẻ chính là vốn liếng để làm ra mọi thứ, có cần có sức khoẻ không gì làm không được, mà không có thân thể thế chính là trăm triệu đề không thể, vậy nên ' thể ' này là cơ sở cho mọi điều kiện!"

"Thật là có lý."

"Chữ' tài ' tương đối đơn giản, chính là tài sản, vật chất cơ sở. Nói trắng ra là, ít nhất phải có phòng có xe, thu nhập ổn định...... Ách, này là ——" nói đến đây, Hách Sắt từ hầu bao móc ra một cây bút lông, trên đầu lưỡi liếm liếm ngòi bút, ngay sau chữ "Tài" vẽ một vòng tròn, nói, "Cái này Phó Lễ đủ tư cách ."

"Thế cái cuối cùng kia ——" Thi Thiên Thanh chỉ vào chữ "Mạo" hỏi, "Chính là chỉ ngoại hình?"

"Không sai, mọi người đều có lòng yêu cái đẹp, ở điều kiện ngang nhau, mặt chính là nhân tố quyết định." Hách Sắt vui vẻ hắc hắc.

Thi Thiên Thanh ngón tay vàng như nến chỉ chữ "Mạo" dừng một chút, ngẩng đầu bình tĩnh nhìn Hách Sắt, vẻ mặt ngưng trọng: "A Sắt, Thiên Thanh có câu hỏi, thỉnh A Sắt giải thích nghi hoặc."

"Ui ui, Thi huynh muốn làm gì?" Hách Sắt thân hình ngửa ra sau, mắt cá chết trừng to, biểu tình 'Ngươi hù lão tử', "Đột nhiên căng thẳng như vậy, không họp với phong cách lão tử này đâu."

Thi Thiên Thanh vẫn bình tĩnh nhìn chằm chằm Hách Sắt, biểu tình trầm ngưng, ánh mắt thâm u, nhìn đến Hách Sắt sau lưng nổi da gà, không tự giác ngồi xổm, gật gật đầu, nghiêm mặt nói: "Thi huynh xin hỏi."

Thi Thiên Thanh hút dài một hơi, hạ âm trầm giọng: "A Sắt vì sao đem chữ ' mạo ' —— đặt ở cuối cùng?"

Một cái chớp mắt yên lặng.

"Hả?" Hách Sắt da mặt co rút.

Ui ui, Thi huynh, huynh muốn làm cái gì á? Lão tử nãy cũng chuẩn bị tâm lý soạn câu thoại để biện luận với nhau 300 hiệp, kết quả, huynh sao tự nhiên hỏi một cái vấn đề lạ lùng này thế.

Lại thấy Thi Thiên Thanh, ánh mắt sáng quắc, môi mỏng khẩn trương, thân hình căng chặt, bày ra bộ dạng khiêm tốn muốn nghe thụ giáo.

"Ta phi......" Hách Sắt gãi gãi cái trán, "Vì sao lại...... Đem tướng mạo xếp hàng cuối cùng á —— cái này...... Khụ, a nha! Không có nguyên nhân! Chính là bởi vì lão tử cảm thấy nếu so sánh mấy hạng với nhau, thì mặt mũi—— là không quan trọng nhất......"

"Không quan trọng nhất...... sao?" Thi Thiên Thanh lẳng lặng nhìn Hách Sắt, trong miệng lẩm bẩm lặp lại mấy chữ này, cứ thế, trên khuôn mặt tuấn tú vàng như nến bỗng nở nụ cười đẹp như ánh trăng, chỉ một thoáng, trời cao đất rộng, ánh mặt trời, toàn bộ đều sáng lên.

Hách Sắt đột nhiên bị ánh sáng hắt vào mạnh như thế, cả người nháy mắt liền choáng váng.

Tổ tiên nó chứ! Sự tình gì đây? Lão tử chẳng lẽ vừa mới nói lời kịch bị sai à? Vì sao Thi huynh đột nhiên xuất đại chiêu vậy?

"A Sắt quả nhiên không giống người khác."

Thi Thiên Thanh bình tĩnh nhìn Hách Sắt, tuấn dung toả sáng, trong mắt ánh chuyển lưu quang có ánh trăng lưu động, chậm rãi khiến toàn thân Hách Sắt run rẩy.

Má ơi! Mê hoặc quá đi!

Hách Sắt run lập cập, chỉ cảm thấy toàn thân lông tơ đều nổi lên.

Đột nhiên, tiếng vó ngựa từ xa truyền đến, một chiếc xe ngựa đậu trước cửa "Tiệm quần áo Phó Thị".

"Chưởng quầy, lão gia tới rồi!" Tiểu nhỉ đang tưới nước trước cửa hàng lập tức quay vô tiệm hô một tiếng, một chưởng quầy bụ bẫm lập tức từ trong tiệm chạy ra, mặt đầy ý cười đi đón.

"Thi huynh, chính chủ tới rồi!" Bị dọa ra một đầu mồ hôi lạnh Hách Sắt lập tức lưu loát nói sang chuyện khác, túm tay áo Thi Thiên Thanh.

Thi Thiên Thanh nhìn thoáng qua ngón tay Hách Sắt, khóe môi cong lên, nhìn theo hướng Hách Sắt chỉ.

Chỉ thấy kia xe ngựa mở hiên lên, một vị nam tử trung niên bước xuống xe.

Mà người này, thân viên lãnh bào hoàng lư sắc, eo mang quai đen, chân mặc ủng đen, đầu đội mũ đen  đầu, lại xem bóng dáng, thân hình cao gầy, tay dài chân dài, đứng ở cửa hàng bước hai bước, hướng chưởng quầy cùng tiểu nhị gật gật đầu, cất bước đi vào trong tiệm.

"Ân...... Thời điểm nhảy xuống xe bước đi mạnh mẽ, qua tuổi bốn mươi thân hình lại chưa mập ra, phía sau lưng thẳng tắp, vòng eo hoàn mỹ, rất tốt, xem ra đồng chí Phó Lễ rất khỏe mạnh." Hách Sắt vung tay sau eo lấy bút lông, một tay kia cầm quyển sách nhỏ, vẻ mặt vừa lòng vẽ một vòng tròn sau chữ "Thể".

"Thi huynh, chúng ta tới gần một chút." Hách Sắt vẫy tay phía sau một cái, rồi lại tạch tạch hai bước lẻn đến cửa hàng sau tường, thăm dò ngước nhìn.

Thi Thiên Thanh theo sát, cũng ngồi xổm sau Hách Sắt.

Lúc này, Phó Lễ đã ngồi bên bàn nhỏ, trên bàn bày một mâm điểm tâm, một tách trà xanh, hương trà lượn lờ, Phó Lễ nhíu mày nhìn sổ sách trong tay.

Hách Sắt chọn vị trí tốt, trừng to mắt cá chết nhìn.

Nhưng nhìn Phó Lễ, cả khuôn mặt góc cạnh rõ ràng, ngũ quan không cảm xúc, cằm ẩn ẩn phiếm ra màu xanh lá, trán khóe mắt bên môi đều có nếp nhăn, đặc biệt là ánh mắt, ba đường nếp nhăn thật sâu giữa ấn đường.

Chưởng quầy bên cạnh khoanh tay đứng ở kế bên, biểu tình cung kính, lại không quá khẩn trương, tiểu nhị cũng không ở một bên hầu hạ, mà là bắt đầu sửa sang lại quầy.

"Bộ dạng tuy rằng không tính là xuất sắc, nhưng ngũ quan đoan chính ——" Hách Sắt chữ "Mạo" phía sau vẽ một vòng tròn, lại ngẩng đầu liếc mắt một cái, "Ách...... Mày có nếp nhăn, khóe miệng thường nhếch xuống, xem ra Phó Lễ là người có tâm sự, ít nói ít cười......" Hách Sắt ngòi bút xoay qua lại năm chữ, cuối cùng cũng không biết nên quy về loại nào, sau cùng từ bỏ.

Mà Phó Lễ cứ như vậy nhìn hết thời gian một chén trà nhỏ, một chữ cũng không nói, chờ đến khi xét xong sổ sách, mới chậm rãi khép lại vở, đưa cho chưởng quầy, hướng chưởng quầy gật đầu một cái, đứng dậy rời đi.

"Lão gia đi thong thả!" Chưởng quầy cùng tiểu nhị kêu lên cung tiễn.

Nào ngờ Phó Lễ vừa mới đi đến cửa tiệm, đột nhiên, dị vật trên không, xoạch một tiếng rơi xuống mũ đen của Phó Lễ.

Màu trắng, nhão nhệt dinh dính —— là một đống phân chim!

Vèo vèo ngọn gió nhỏ dắt theo vụn cánh hoa thổi qua bảng hiệu "Tiệm quần áo Phó thị".

Hách Sắt lập tức hai mắt sáng ngời, nắm chặt cán bút, gắt gao nhìn chằm chằm Phó Lễ biểu tình.

Mà bên kia tương phản, Thi Thiên Thanh không dấu vết lui nửa bước.

Lại thấy Phó Lễ kia, lông mày đôi mắt cái mũi thậm chí khóe miệng cũng không biến hóa, chỉ là dưới chân nhẹ nhàng dừng bước, quay đầu kia chưởng quầy nói hai chữ: "Lão Lý."

"Vâng, lão gia!" Chưởng quầy béo lập tức quay về cửa hàng, đưa cho Phó Lễ chiếc mũ đang đội giống nhau như đúc, đưa cho Phó Lễ.

Phó Lễ tiếp nhận, tháo mũ dơ xuống, mang mũ mới, lại đem mũ dơ đưa chưởng quầy, thấp giọng nói: "Quy củ cũ, thiêu, chớ đem bán."

"Vâng, lão gia!" Chưởng quầy chắp tay thi lễ.

Phó Lễ hướng chưởng quầy gật đầu, vén mành xe, bánh xe cuồn cuộn rời đi.

"Thái Sơn sập trước mặt cũng không biến sắc, đối đãi với thuộc hạ có lễ có tiết, buôn bán chú ý lòng tin," Hách Sắt hai mắt sáng lên, ngòi bút nhanh chóng khoanh vòng tròn quanh chữ "Đức", liên tiếp gật đầu, "Không tệ không tệ."

"Chỉ dựa vào chừng đó, A Sắt có thể phân biệt đức hạnh của người này?" Thi Thiên Thanh kinh ngạc.

"Nhìn nhỏ thấu lớn, Thi huynh, lão tử chính là dùng kỹ năng nhìn hành động đánh giá phẩm chất!" Hách Sắt bang một tiếng khép lại quyển sách, chụp bả vai Thi Thiên Thanh.

"Nhìn hành động...... nhìn nhỏ thấu lớn......" Thi Thiên Thanh hiểu gật gật đầu, "《 Chu lễ · địa quan 》 có ghi: Đức hạnh, trong ngoài tương xứng, trong lòng có đức, mới sinh ra hành động. Trên thiên hạ chúng nhân biết đạo lý thì nhiều, nhưng người có hành động đẹp lại ít ......" Nói đến đây, Thi Thiên Thanh không khỏi kinh sắc nhìn về phía Hách Sắt, "A Sắt lại có thiên phú nhìn người bậc này, Thiên Thanh bội phục!"

"Chu, chu lễ là cái quỷ gì...... Khụ!" Hách Sắt da mặt ẩn ẩn giật một chút, gãi gãi mũi, banh mắt cười, "Ha ha ha ha, đương nhiên! Giác quan thứ sáu của lão tử tuyệt đối là thiên hạ đệ nhất, trước nay chưa từng nhìn lầm người!"

Thi Thiên Thanh bình tĩnh gật đầu.

"Tốt! Thi huynh, chúng ta trước mắt cần phải tiến vào vấn đề chính!" Hách Sắt đem quyển sách cùng bút lông nhét vào hầu bao, từ chỗ ẩn thân nhảy ra, lập tức đi tới trước cửa Tiệm quần áo Phó thị.

"A Sắt?" Thi Thiên Thanh ở phía sau Hách Sắt, vẻ mặt nghi hoặc, "Vấn đề chính nào?"

"Hắc hắc hắc!" Hách Sắt trước của tiệm quần áo đứng yên, hay tay chống nạnh, quay đầu cười, "Thi huynh, hai ta khó khăn lắm mới có một ngày nghỉ, đương nhiên là —— đi dạo phố dạo sắm đồ thôi!"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#ngontinh