Hồi 39 - Gian phòng không người trống rỗng, tìm ra manh mối tại Tần trạch

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Không có!

Tấm ván gỗ nhỏ trong canh phòng tranh biến mất rồi!

Trên giường chăn ngay ngắn như khối đậu phụ cũng không có!

Bàn học quèn chân không có!

Sau bàn là chồng sách chất cao chỉnh tề cũng không có!

Bút lông trên bàn không có!

Ngay cả chủ nhân căn phòng —— Văn Kinh Mặc —— cũng không thấy... không thấy...

Hách Sắt hai mắt đăm đăm, dưới chân lâng lâng, hệt như bóng ma bay lơ lửng trong tiểu viện, ngơ ngác nhìn tiểu viện trống rỗng trong bóng đêm. Cả tòa nhà bên trong, thứ duy nhất không có thay đổi, chính là bình hoa vàng nho nho đã vỡ một góc, tươi mới sáng sủa, ở trong gió lay động nhảy múa, phảng phất như cười nhạo Hách Sắt cả ngày này tự cho mình là 'Anh hùng vĩ đại'.

"... Văn thư sinh xem ra rõ ràng hệt như nai con đáng yêu trong phim hoạt hình... Làm sao có thể là kẻ lừa đảo..."

"A Sắt..."

"Cái tên Thiên Cơ đạo nhân... Còn tên đòi nợ Mao Hồng Khánh... Dĩ nhiên là cùng tên Văn thư sinh kia một giuộc..."

"A Sắt!"

"Làm sao có thể, làm sao có thể..."

"A Sắt!!"

"Ta là thật sự muốn giúp hắn ... Ta là thật sự coi hắn là bằng hữu , ta là thật sự... thật sự..."

"A Sắt —— "

Một bàn tay hung hăng chụp bả vai chính mình, phảng phất truyền đến cảm giác đau đớn châm chích, đem màn sương mù trước mắt tan ra, hiện ra dung nhan vàng như nến trước mặt.

"A Sắt, đừng vội!"

Tóc mái nặng nề buông xuống, đôi con ngươi ánh trăng trong trẻo giữa bầu trời đêm, sáng tỏ tĩnh tâm.

Hách Sắt mũi đau xót, cảm giác nóng rát từ mũi chảy lên mắt: "Thi huynh, thực, thực xin lỗi, năm mươi hai, năm mươi hai lượng bạc bị lừa..."

Thi Thiên Thanh lông mày nhíu lại, bàn tay trên vai Hách Sắt hơi hơi dùng sức, ánh mắt hơi rung động: "Hết cách."

"Làm sao có thể hết cách a a a..." Hách Sắt ôm đầu, ngồi xổm xuống gãi đầu gào khóc lên, "Những năm mươi lượng bạc! Có thể mua một trăm thạch gạo, hai tấn gạo, đủ ta ăn được mấy món ngon a a a! Tên Văn Kinh Mặc đáng chết kia, ngươi con mẹ nó quá đáng lắm!"

Trong tiếng gào thét chọc tiết heo của Hách Sắt, Thi Thiên Thanh thẳng tắp đứng thẳng trong viện, tay áo màu đen theo gió đêm nhẹ nhàng phất động, hàn ý lạnh lẽo, chuyển vọng bốn phía, khóe môi tràn ra khàn giọng trầm thấp:

"Văn, Kinh, Mặc —— "

*

Hè viện đình yên ắng, mọi người mắt đầy lãnh lẽo.

Cố Tang tẩu trong viện dưới giàn nho, hàng xóm hẻm Tang Ti, Cố Tang tẩu, Vương gia tức phụ, Trần đại tẩu, còn có Tử Nhi góp lại một nhóm, nhìn thanh niên mắt tam bạch nhìn trên ghế gỗ nhỏ trước mặt, mang vẻ mặt ưu sắc.

Mắt thấy Hách Sắt ngồi ngơ ngác, vẻ mặt hoảng hốt, hư vô nhìn trời, mang bộ dáng hồn lìa khỏi xác.

"Này này, Cố Tang tẩu, Tiểu Hách không sao chứ?"

"Tên này cả ngày ngốc ngốc ngồi đây, không phải điên rồi chứ?!"

"Hách ca ca sẽ không bị yêu tinh hút hồn phách rồi?!"

Vương gia tức phụ, Trần đại tẩu cùng Tử Nhi vẻ mặt khẩn trương truy vấn.

Cố Tang tẩu thở dài một hơi: "Ai, từ buổi sáng đến giờ, liên tục bày bộ dạng này, ngơ ngác ngây ngốc ... Thật sự là làm bậy!"

"Tên Ngọc Diện Giảo Hồ khẳng định là yêu tinh hút hồn phách con người!" Tử Nhi vung gậy gộc trong tay hét lớn, "Tử Nhi phải đi đánh yêu tinh!"

"Tử Nhi, Ngọc Diện Giảo Hồ không là yêu tinh ——" Vương gia tức phụ dịu dàng nói, "Là súc sinh."

"Vậy Tử Nhi phải đi đánh súc sinh!" Tử Nhi nổi giận đùng đùng nói.

"Được, ta cũng đi nữa!" Trần đại tẩu vỗ tay thành chưởng, "Đợi khi đến khi tìm được tên cái gì yêu cái gì hồ, ta tát cho hắn nát thành thịt bánh, lột da làm mũ cho Tiểu Hách!"

"Đừng náo loạn, " Cố Tang tẩu đỡ cái trán nói, "Bây giờ đến người còn tìm không ra, có nói cũng không được gì!"

"Ôi? Tìm không thấy người?" Trần đại tẩu vẻ mặt kinh ngạc, "Không phải là tối qua ngươi nhờ tiểu thúc đi thăm dò tin tức rồi sao?"

"Chẳng lẽ có người trên Nhạc An huyện này ngay cả Trần Đông Sinh dò cũng không được?" Vương gia tức phụ cũng kinh ngạc hỏi.

"Thật sự có!" Cố Tang tẩu dài thở dài một hơi, "Tiểu Đông Tử suốt đêm hỏi mấy người huynh đệ Tụ Nghĩa Môn, đáp án được nghe chính là —— "

Nói đến đây, Cố Tang tẩu dừng một chút, hạ giọng nói: "Đều nói tên Ngọc Diện Giảo Hồ này rất giảo hoạt, mỗi lần đi lừa, đều đổi tên mới, trên giang hồ căn bản không người nào biết tên thật của hắn, càng không có người biết hắn ở nơi nào, chớ nói dân chúng bình thường, cho dù là huynh đệ Tụ Nghĩa Môn, cũng chớ hòng tìm ra nhược điểm của hắn! Cho nên hay là nhờ Tiểu Đông Tử trở về khuyên Tiểu Hách, coi là gặp chuyện xui xẻo quên đi..."

"Gặp chuyện xui xẻo? !" Trần đại tẩu lập tức nổi giận, mở giọng ồn ào đứng lên, "Những năm mươi lượng bạc đó!"

"Sao có thể nói thế được!" Vương gia tức phụ chau mày liễu, "Tiểu Hách, Tiểu Thi khổ khổ cực lực nhiều ngày như vậy, kiếm ra từng ấy tiền không phải dễ dàng, thế mà đột nhiên mất hết, chuyện này đổi lại là người khác, làm sao có ai chịu nổi!"

"Tiểu Hách này tâm nhãn quá mức thành thật!" Trần đại tẩu thở dài nói, "Thế đạo bây giờ, người tốt không nhận được báo đáp..."

"Bây giờ Tiểu Hách thành dạng này, thật sự là làm người ta lo lắng ——" Vương gia tức phụ liên tiếp lắc đầu.

"Ai, nói đến đây..." Cố Tang tẩu quét một vòng nhìn mọi người, sắc mặt càng chìm, giọng nói trầm: "Còn có một người càng làm người ta lo lắng —— "

"Cái gì?" Mọi người nghe vậy không khỏi sửng sốt.

"Còn không phải là hài tử Tiểu Thi kia..." Cố Tang tẩu muốn nói lại thôi.

"Thi ca ca? Tử Nhi vừa mới còn thấy Thi ca ca đi lấy nước, xem ra rất tốt." Tử Nhi chớp mắt to hỏi.

Vương gia tức phụ cùng trần đại tẩu cũng liên tiếp gật đầu.

Cố Tang tẩu bấm lông mày: "Tốt cái gì mà tốt, các ngươi chẳng qua không thấy..."

"Ta đã trở về."

Cố Tang tẩu nói một nửa, đột nhiên, ngoài cửa truyền đến âm thanh, đánh gãy lời mọi người.

Bốn người đồng thời chuyển mắt nhìn, mắt thấy Thi Thiên Thanh trên vai vác đòn gánh vững vàng đi vào trong viện, ở trước mặt bốn người, gật đầu tỏ ý, sau đó liền vội vàng vào hậu viện nấu nước.

"Ngươi xem, Tử Nhi đã nói Thi ca ca rất tốt mà." Tử Nhi chỉ vào bóng lưng Thi Thiên Thanh nói.

Vương gia tức phụ cùng Trần đại tẩu cũng là vẻ mặt nghi hoặc nhìn Cố Tang tẩu.

Cố Tang tẩu dài thở dài một hơi, đang muốn mở miệng, đột nhiên, tiếng nói khàn giọng không hề báo hiệu từ phía sau vang lên:

"A Sắt sao rồi?"

"A!"

"Ui!"

"Oa!"

"Ôi nương của ta ôi!"

Giọng hét chói tai của bốn nữ tử không bằng tuổi đồng thời vang lên, nhất tề hướng về phía người vừa hỏi.

Ngọn gió bắt đầu phất lên, bồ diệp lay động, quang ảnh loang lổ, mắt thấy Thi Thiên Thanh hắc y mộc mạc, thẳng tắp đứng dưới giàn nho, tóc mái nặng nề che khuất nửa trên khuôn mặt, chỉ hiện ra cái cằm vàng như nến, không một chút biểu cảm, hệt như thi thể dưới nền đất bò ra, không một chút nhân khí.

"Tiểu, Tiểu Thi... Ngươi không phải mới đi vào hậu viện, thế nào chỉ chớp mắt liền, liền..." Trần đại tẩu hai mắt tròn căng, nhìn khoảng cách hậu viện đến chỗ này, vẻ mặt hoảng sợ.

Thi Thiên Thanh tựa như không thấy Trần đại tẩu, chỉ là nghiêng người ngồi xuống phía trước Hách Sắt, rót Hách Sắt một bát trà, nhẹ giọng nói: "A Sắt, uống miếng nước."

Hách Sắt hai mắt nhìn trời, vẻ mặt não liệt si ngốc nghếch.

Thi Thiên Thanh lông mày căng thẳng, một tay mang chén trà, một tay cầm lấy cổ tay Hách Sắt, dùng sức đem bát trà nhét vào trong tay Hách Sắt: "A Sắt, uống trà..."

Hách Sắt ngửa đầu trông về phía xa, mắt tam bạch mất tiêu cự, hai tay không xương mềm nhũn như sợ mì, yếu ớt cầm bát trà rồi trượt xuống.

Thi Thiên Thanh ngón tay vàng như nến lập tức căng thẳng bóp bát trà, chợt nghe cạch một tiếng, bát trà kia vỡ thành từng vụn, cùng với nước trà hợp thành một.

Bên cạnh bốn người đồng thời hút một miệng khí lạnh, rút lui một bước.

"Đây là bát trà thứ ba hôm nay..." Cố Tang tẩu trong lòng còn sợ hãi giải thích.

Vương gia tức phụ, Trần đại tẩu cùng Tử Nhi nhất tề lui về phía sau một bước.

Lại nhìn bên kia hai người Thi Thiên Thanh cùng Hách Sắt.

Hách Sắt như trước ngu si nhìn trời, khóe miệng tựa hồ còn ẩn hiện chảy xuống một tia chất lỏng mơ hồ.

Thi Thiên Thanh ngồi đưa lưng đối diện mọi người, dáng ngồi thẳng tắp quỷ dị, tuy rằng hoàn toàn thấy không rõ biểu cảm, cũng không biết vì sao, đám người Cố Tang tẩu chính là cảm thấy quanh thân Thi Thiên Thanh ẩn ẩn bay ra vài luồng không khí khiến người ta sợ hãi, hệt như sợi dây bị kéo căng, một chạm liền đứt đoạn.

Vương gia tức phụ, Trần đại tẩu cùng Tử Nhi bỗng nhiên hiểu rõ lời Cố Tang tẩu vừa nói "Tiểu Thi còn làm người ta lo lắng hơn" là có ý tứ gì .

Bốn người trong lòng run sợ như vậy xem hai người trước mắt, cái loại hàn ý quỷ dị ngày càng mãnh liệt mắt thấy sắp bao trùm toàn bộ không gian, khiến toàn đình chết lặng tĩnh mịch , phảng phất như bão tuyết, mây đen kéo đến, u ám sa sầm, làm cho mọi người không thở nổi.

Tử Nhi sắc mặt trắng bệch, bổ nhào vào trong lòng Cố Tang tẩu, Vương gia tức phụ cùng Trần đại tẩu sắc mặt cũng ẩn ẩn biến xanh, càng miễn nói tới Cố Tang tẩu, sắc mặt còn khó coi đến cực điểm, ngay tại lúc bốn người cũng nhanh sắp chống đỡ không được, đột nhiên, Hách Sắt ngơ ngác ngây ngốc ngồi yêu bỗng hô cao kêu một tiếng, chợt nhảy lên.

"Lão tử nghĩ ra rồi!"

Một giọng này doạ mọi người sợ không nhẹ, Tử Nhi oa một tiếng khóc, Cố Tang tẩu, Vương gia tức phụ cùng Trần đại tẩu suýt nữa đặt mông ngồi ngã xuống đất.

Chợt phóng ánh mắt nhìn vào, mọi người càng cả kinh hơn.

Mắt thấy Hách Sắt thẳng tắp đứng dưới giàn nho, một cước đạp bàn, hai tay chống nạnh, mắt cá chết lòe lòe tỏa sáng, cùng bộ dáng chết đi sống lại như khi nãy quả thực như hai người khác nhau.

"A Sắt?" Thi Thiên Thanh vội đứng lên, vẻ mặt kinh hỉ nói, "Ngươi hết bệnh rồi?"

"Hả? Bệnh?" Hách Sắt nhíu mày nhìn về phía Thi Thiên Thanh, "Thi huynh, huynh nói ai bị bệnh?"

"A Sắt đã bị bệnh mấy canh giờ ..." Thi Thiên Thanh nhíu mày nói.

"Lão tử không bị bệnh, lão tử là đang suy xét, suy xét!" Hách Sắt vỗ đùi hét lên.

"Suy... xét..." Thi Thiên Thanh dừng một chút.

Đám người Cố Tang tẩu bên cạnh làm ra bộ dáng xém té xỉu.

"Hách ca ca rõ ràng là ngẩn người!" Tử Nhi hét lớn.

"Lão tử đó là mở thông đầu óc, để suy nghĩ tự do mặc sức tưởng tượng!" Hách Sắt vẻ mặt tự hào nói, "Quả nhiên không uổng khổ cực, lão tử trải qua một phen suy tư gian khổ, cuối cùng nghĩ ra!"

"A Sắt... nghĩ ra cái gì?" Thi Thiên Thanh kinh ngạc hỏi.

Hách Sắt hướng Thi Thiên Thanh cười hắc hắc, xoay người liền chạy về sương phòng của mình, không bao lâu, tay cầm một quyển trục chạy về dưới giàn nho, bịch một tiếng mơ ra.

Quyển trục kia vừa mơ trải ra , mặt trên chi chi chít chít tên người hiện ra trước mắt mọi người —— đó là danh sách khách mời yến tiện chúc thọ của Tần lão gia.

"Tiểu Hách, ngươi đây là..." Mọi người tiến lên, vẻ mặt tò mò hỏi.

"Hừ hừ, lão tử lúc nghe đến cái tên Văn thư sinh, liền có cảm giác giống như đã từng gặp ở đâu, lúc đó chưa từng để ý, bây giờ nghĩ lại, hồi trước lão tử chắc chắn gặp qua tên này..." Hách Sắt một bên nói, một bên ghé mắt vào quyển trục tra tìm tên, đột nhiên, ngón tay dừng lại, chỉ vào một cái tên kêu to lên, "Tổ tiên nó chứ, quả nhiên có!"

Mọi người vây tiến lên, nhìn ngón tay Hách Sắt chỉ chỗ.

Chỗ đó rõ ràng viết, đúng là ba chữ "Văn Thiên Trúc".

Thi Thiên Thanh thanh lãnh ánh mắt nhìn vào cái tên kia, hàn khí quanh thân đột nhiên tăng.

"Hừ hừ, trước một ngày vẫn là khách quý Tần trạch, ngày thứ hai đã đến lừa bạc lão tử ——" Hách Sắt chọc chọc vào cái tên "Văn Thiên Trúc", nhe răng cười, "Văn Kinh Mặc, chữ: Thiên Trúc —— lão tử với ngươi thật đúng là hữu duyên!"

*

Hóng mát một vòng hậu viện bên hồ Tần trạch, Tần Bách Cổ hai tay nắm tay áo, mặt khô ráp như cây đại thụ, hai mắt nửa mở nửa khép, lẳng lặng xem danh sách dài quyển trục trước mắt.

"Tần lão gia, tên Văn Thiên Trúc này, có phải hay không chính là Ngọc Diện Giảo Hồ của Tụ Nghĩa Môn?! Hắn đến cùng với ngươi là có quan hệ gì?! Hắn hiện tại ở đâu?!"

Hách Sắt hai tay chống đỡ bàn, mắt cá chết trừng trừng, vẻ mặt cấp bách ép hỏi Tần Bách Cổ, miệng nước miếng giọt nhỏ phun vào mặt Tần lão gia.

Tần Bách Cổ buông lỏng mí mắt vén lên nhìn Hách Sắt, chậm rãi dùng cổ tay áo lau nước miếng trên mặt, chậm thanh nói: "Tần mỗ không biết."

"Tần lão gia! Làm người phải có phúc!" Hách Sắt mắt cá chết nheo lại.

Tần Bách Cổ biểu cảm không có chút biến hóa: "Tần mỗ không biết Ngọc Diện Giảo Hồ là ai."

"Tần lão gia!" Hách Sắt bàn tay chụp bàn, thân hình lủi mạnh về phía trước, một tay chụp cổ Tần Bách Cổ, giận dữ hét: "Ngươi đây là bao che lừa dối cho tội phạn! Có tội! Vào lao ít nhất ba năm trở lên bảy năm trở xuống!"

"Không được vô lễ với chủ nhân!"

Đột nhiên, chợt nghe một tiếng thét dài, một đạo ảnh đột nhiên từ trên đình hóng mát nhảy vào, bàn tay hóa trảo, thẳng tắp chụp vào đỉnh đầu Hách Sắt —— đó là lão gia phó của Tần trạch.

Chưởng phong kia còn chưa chạm đến sợi tóc Hách Sắt, liền gặp kình phong chợt lóe, một thân hắc y nháy mắt che phía trước Hách Sắt, cánh tay trái hoá giải nắm lấy tay lão gia phó, tay phải nhanh như tia chớp tung chưởng, hung ác đánh ngực lão gia phó.

Lão gia phó ánh mắt chợt lóe, dưới chân bất ngờ lui, hai tay phòng thủ trước ngực, chính là bắt lấy một chưởng của Thi Thiên Thanh.

Nào đoán được Thi Thiên Thanh thuận thế lấy đà từ tay bị bắt, nhảy dựng lên, cong đầu gối chân trái đưa lên, hung hăng đánh về phía cằm lão bộc.

Lão bộc lập tức cả kinh, chợt thả lỏng tay Thi Thiên Thanh, thân hình ngửa ra sau, hiểm hiểm tránh đi.

Mà thân hình Thi Thiên Thanh bay lên không cũng đột nhiên lượn vòng, đùi phải vung cú đá, hung hăng đá vào má lão bộc.

Lão bộc thét lớn một tiếng, quay cuồng nằm sấp, phun ra một miệng máu loãng cùng răng nanh.

Tay áo màu đen tung bay rơi xuống đất, Thi Thiên Thanh nhìn lão bộc trên đất, âm thanh lạnh lùng nói: "Không được vô lễ với A Sắt!"

Mấy chiêu đối chiến như thế, nhanh như tia chớp, nhanh như gió mạnh, cơ hồ là xảy ra ngay lập tức, đợi lúc Hách Sắt hoàn hồn, chỉ thấy thanh niên Thi Thiên Thanh buông lời hung ác soái khí ngời ngời.

"Ân khụ!" Hách Sắt chớp mí mắt, ép buộc bản thân thu hồi biểu cảm kinh diễm, đổi thành tư thái nhất phái đại ca xã hội đen tới cửa đòi nợ, chụp lấy cổ áo Tần Bách Cổ, "Tần lão gia, lão tử khuyên ngươi nên thức thời, thẳng thắn thì sẽ được khoan dung, kháng cự thì nghiêm túc trừng trị, cho ngươi biết thế nào là lễ độ!"

Tần lão gia nhìn Hách Sắt, con ngươi màu xám lại dời về phía Thi Thiên Thanh phía sau Hách Sắt.

Dưới cơn gió, Thi Thiên Thanh dáng người thẳng tắp, tay áo màu đen phất lên, bên dưới tóc mái dày nặng là con ngươi lạnh như sương, tựa như hai thanh kiếm băng, đâm vào đồng tử Tần Bách Cổ kịch liệt co rụt lại.

"Thức thời là tuấn kiệt, Tần lão gia!" Hách Sắt nhe răng hung mắt.

Tần Bách Cổ da mặt khô nhăn hơi hơi động đậy, mí mắt buông lỏng chậm rãi hạ xuống, thấp giọng phun ra sáu chữ: "Bắc ngoại ô, Quy Đức Đường."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#ngontinh