Chap 12. Sinh nhật người yêu (2) (H)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Minh Tú nhìn tin nhắn, lòng chợt hụt hẫng bối rối vô cùng. Chị đảo mắt nhìn mọi thứ đã được chuẩn bị tỉ mỉ trên bàn. Những chiếc cupcake được phủ topping sắc màu trông thật ngon mắt, bình trà được chị trang trí một chiếc nơ hồng vô cùng đáng yêu, cả chiếc bánh gato phủ sô cô la chị tự làm nữa chứ. Căn phòng trang trí vô cùng rực rỡ, vậy mà chủ nhân của bữa tiệc lại thông báo không về. Minh Tú chợt cảm thấy tủi thân vô cùng.

Chị nhớ lại khoảng thời gian một tuần qua. Đồng Ánh Quỳnh liên tục gợi nhắc cho chị về sinh nhật sắp tới, nhưng mà chị cố ý lơ đi, chắc hẳn cô đã tổn thương lắm. Chị còn đi sớm về khuya, từ chối thân mật, nên đứa nhỏ ngu ngốc lại nghĩ chị không thương nó đây mà. Đứng tần ngần một hồi, chị quyết định làm việc mà trước giờ chưa bao giờ làm.... nhắn tin cho Đồng Ánh Quỳnh để "nịnh nọt", "níu kéo", ngón tay thon dài thoăn thoắt lướt trên màn hình điện thoại, thuần thục soạn một câu hoàn chỉnh :" Hôm nay là sinh nhật người yêu tôi, cô ấy có thể về nhà để cùng thổi nên với tôi không?"

Ở một nơi cách nhà của Minh Tú không xa, Đồng Ánh Quỳnh đang hú hét sung sướng vì nhận được tin nhắn ngọt ngào của người yêu sau bao ngày bị "hắt hủi". Không thèm quan tâm ly sô cô la nóng còn chưa cạn một nửa, Đồng Ánh Quỳnh lập tức thanh toán, xách túi chạy tức tốc về nhà.

*Cộc cộc*

Có tiếng gõ cửa, Minh Tú theo phản xạ đưa mắt nhìn ra cửa, chưa kịp mở đã nghe rõ mồn một cái giọng Hà Nội đáng ghét ấy.

- Chị Tú, em nè, chị không khoá thì em tự mở nhaaaa.

Minh Tú ngơ ngác chưa kịp phản ứng, thì lập tức cánh cửa gỗ bật mở trong gang tấc, đứa nhỏ kia nhìn thấy chị đang gồi trên sô pha, lập tức sà vào lòng, dịu dịu, thêm cả cái giọng nhão nhoẹt ấy chứ...

- A~ Minh Tú đáng yêu của em, em cứ nghĩ chị đã quên sinh nhật của người ta rồi chứ.

- Dừng đi, nói thấy ghê à!

Minh Tú mỉm cười, véo cặp má phúng phính của Đồng Ánh Quỳnh, tiện tay hướng mặt cô nhìn về phía bàn tiệc đã được trang trí sắc màu.

Lúc nãy Đồng Ánh Quỳnh vô nhà nhanh quá, thành ra chưa buồn để tâm đến những thứ lấp lánh trên bàn tiệc khu vực gần bếp, giờ mới được thấy. Những quả bóng bay, nhưng dải ruy băng, tông màu chủ đạo là hồng nhạt, một tiệc ngọt với hồng trà, perfect...

Chị là một người nổi tiếng, chị bận rộn, nghĩ đến việc chị dành thời gian nghỉ ngơi ít ỏi của mình để tổ chức cho cô một tiệc sinh nhật ấm cúng, bỗng chốc cảm giác hạnh phúc sung sướng lan toả trong cô. Đồng Ánh Quỳnh nhìn chị bằng đôi mắt rưng rưng, rồi lại sà vào ôm chị, giọng nói hệt như một đứa trẻ.

- Hức... em cảm ơn người yêu em. Em... em yêu chị!

- Gớm!

Minh Tú bĩu môi, dù trong lòng cũng thấy vui vui, nhưng một con người như chị không thể chấp nhận nổi ba cái trò sến sẩm của Quỳnh. Đẩy cô ra khỏi cái ôm, chị đứng dậy nắm lấy tay cô, cả hai cùng tiến tới bàn tiệc.

Bình thường là cô phục vụ chị, nhưng vì hôm nay là sinh nhật cô, chị ân cần kéo ghế cho cô ngồi, xong mới trở lại chỗ của mình. Chị hướng mắt nhìn chùm bóng bay sắc màu, vu vơ hỏi.

- Thích không em?

- Thích. Người yêu chuẩn bị không thích thế nào được.

Chị mỉm cười nhẹ nhàng, rời chỗ lấy ít nến sinh nhật, cắm tượng trưng năm cái trên chiếc bánh gato, bật lửa, tắt đèn. Quỳnh nghe thấy giọng chị ngọt ngào vang lên.

- " Happy birthday to you, happy birthday to you..."🎶🎶

Quỳnh cũng hoà theo chị, cùng chị hát bài "Chúc mừng sinh nhật", không quên ước trước khi thổi nến nữa chứ...

Minh Tú cắt ra hai miếng bánh gato, khéo léo đặt lên hai chiếc đĩa giấy màu hồng nhạt, còn chu đáo đặt cạnh miếng bánh là một cái dĩa nhựa nhỏ xinh. Chị đưa cho Quỳnh một miếng bánh, kèm theo một cốc hồng trà, nhỏ nhẹ nói.

- Tôi tự làm bánh đấy, không được như thợ làm bánh chuyên nghiệp đâu nên ngon thì nói dở thì để bụng. À, cả tuần qua tôi đi học làm bánh, bận rộn quá nên có hơi vô tâm với em. Em đừng để bụng.

Một câu nói, không sến súa, không lãng mạng, không nồng nặc mùi ngôn tình, nhưng lại khiến Quỳnh hạnh phúc và ấm lòng biết bao. Mọi tủi thân, mọi chật vật mà cô đã mang cả tuần qua bỗng chốc tan biến hết. Quỳnh gật đầu.

- Không sao đâu. Em hơi buồn tí thôi. À mà...

Quỳnh cười nhẹ, nhìn vào miếng bánh trong đĩa, tiếp lời.

- ... bánh người yêu em làm ngon thật đấy, cảm ơn chị. Vì tất cả...

Tối muộn, bữa tiệc sinh nhật ngọt ngài kết thúc, hiện Quỳnh đang phụ chị dọn dẹp, còn Minh Tú bận rửa những cái tách và đĩa.

- Quỳnh này...

Giọng chị bất chợt vang lên, nghiêm túc dị thường. Phá tan không khí im lặng giữa cả hai nãy giờ. Quỳnh theo phản xạ ngoái đầu ra bồn rửa bát, ngoan ngoãn đáp lại.

- Dạ?

- Tôi chưa có tặng quà sinh nhật cho em.

- À... không phải chị đã chuẩn bị tiệc cho em sao?

- Tiệc là tiệc, sinh nhật nên có quà chứ.

Minh Tú vừa cất bát đĩa, vừa từ tốn nói với Quỳnh. Đoạn, chị quay đầu nhìn cô, với gương mặt thật nghiêm túc, không một chút ý cười, chị nói.

- Rửa tay tắm rửa đi. Tôi đợi em trong phòng.

Đồng Ánh Quỳnh sau khi thay đồ tắm rửa như lời chị nói, liền tò mò vào phòng ngủ gặp chị. Minh Tú cũng vừa tắm xong, mùi xà bông còn lan toả từ trong phòng tắm ra đến giường, chị mặc một chiếc áo choàng bông, tóc ướt loà xoà ở vai, một ít bết lại ở hai bên má, những giọt nước long lanh trải dài trên cổ và ngực, môi chị có hơi hé mở, run run lên vì hơi lạnh. Quỳnh nhìn chị, lập tức bị hình ảnh quyến rũ kia câu hồn. Cô cứ chăm chăm ánh mắt vào Minh Tú, tuyệt đối không rời đi một giây, đến nỗi chị phải lên tiếng.

- Ngậm miệng lại kẻo ruồi bâu bây giờ, mau lại sấy đầu cho tôi.

Nghe giọng chị, Quỳnh giật mình, cứ như vừa thoát khỏi cơn mê muội, lật đật theo lời chị ra mở tủ đồ, cầm lấy chiếc máy sấy.

Tỉ mỉ cắm máy sấy vào ổ điện, Quỳnh chu đáo lấy một chiếc khăn bông khác lau tóc chị cho bớt ướt, sau đó mới bật máy sấy. Một tay cầm máy, một tay luồn vào tóc chị đánh tơi tóc ra cho nhanh khô, mùi tresemme thoang thoảng dễ chịu vô cùng. Quỳnh làm nhẹ nhàng, còn biết điều chỉnh máy không quá mạnh, điều đó khiến chị vô cùng hài lòng. Ngã người ra sau một chút, chị thoải mái nhắm nghiền mắt hưởng thụ.

- Đã khô rồi ạ.

Quỳnh tắt máy, vớ lấy cây lược gỗ trên bàn, chải chuốt lại mái tóc có hơi xù sau khi được sấy, Xong xuôi cô tiếp lời.

- Chị có chuyện gì muốn nói với em à?

- Quỳnh yêu tôi không?

Thấy chị hỏi một câu hỏi mà bản thân đã biết rõ câu trả lời, Quỳnh có chút ngờ ngợ, nhưng vẫn ngoan ngoãn trả lời.

- Tất nhiên là có rồi.

- Yêu nhiều không?

Quỳnh chau mày khó hiểu, mọi ngày chẳng bao giờ Tú hỏi mấy câu sến sẩm như thế. Quỳnh cũng toàn "chưa hỏi đã tự nói", một ngày nói yêu chị đến cả trăm lần, chả cần chị hỏi hay không.

- Nhiều!

Quỳnh khẳng định chắc nịch, mắt còn nhìn chị bằng mọi sự chân thành.

Bất giác Minh Tú nở một nụ cười, một nụ cười hạnh phúc, một nụ cười làm sáng cả một vùng trời. Chị đứng dậy, quay lại hôn người yêu một cái, nhìn Quỳnh đắm say, chị nhỏ nhẹ.

- Vậy "yêu" tôi đi.

- Dạ?

Quỳnh ngơ ngác nhìn chị, ý gì đây. Xong 1 phút ngẫm nghĩ lại câu nói của chị. Quỳnh ngạc nhiên, khuôn mặt ngờ ngợ len lỏi ít ỏi hạnh phúc.

- Chị ... nói thật à?

Minh Tú nở một nụ cười yêu mị, chị kéo Quỳnh vào một nụ hôn nồng nàn, đôi môi ngọt ngào của chị mút nhẹ bờ môi căng mọng của cô. Quỳnh có hơi bất ngờ trước sự chủ động táo bạo này, nhưng rồi cũng nhanh chóng bắt nhịp, một tay cô ôm lấy eo nhỏ của chị, tay kia bắt đầu mân mê sờ bụng chị. Cô bạo dạn đưa lưỡi mình liếm nhẹ lên môi chị, rồi đẩy lưỡi vào trong khoang miệng mà càn quét, hút hết mật ngọt ngào.

Đồng Ánh Quỳnh chết mê với vị ngọt và mùi hương chocolate từ son môi của chị, nhịn không được mút mát thêm vài cái. Bầu không khí trong nhà vốn dĩ đã ấm áp, giờ đẩy thêm vài tầng nóng bỏng, lại có chút ái muội.

Minh Tú vì đê mê mà trong vô thức rên khẽ, tay di chuyển xuống tấm lưng nhỏ nhắn của người bên trên, vỗ về nhè nhẹ như âm thầm nhắc nhở Đồng Ánh Quỳnh dịu dàng một chút. Tay còn lại khéo léo luồn vào mái tóc màu cà phê được chăm sóc kĩ lưỡng, suôn mượt óng ả. Cảm giác tóc cô mềm mại như nước chảy qua các kẽ ngón tay làm Minh Tú cảm thấy dễ chịu biết bao.

Đồng Ánh Quỳnh hoàn toàn mê luyến nụ hôn nồng nàn này,  trong cái đầu nhỏ của cô hoàn toàn trống rỗng, ngoại trừ việc "yêu thương" người nằm dưới thân thì không thể nghĩ gì hơn. Chị âu yếm Quỳnh, nhắc nhở cô nhẹ nhàng thì cô lại hiểu rằng chị đang có ý khích lệ, gắt gao áp chị dưới thân, phấn khích cắn nhẹ lên môi dày quyến rũ của chị để chấm dứt nụ hôn gây nghiện này. Môi cô lần lần lả lướt xuống vùng cổ mịn màng thơm ngát, từng nụ hôn bướm trải dọc từ cằm xuống đến quai xanh. Quỳnh còn tinh nghịch hôn nút mạnh lên vùng da cổ nhạy cảm, Minh Tú vì đau mà bật ra tiếng kêu khe khẽ, đáng yêu như một chú mèo con bị thương. Chỗ được Quỳnh lưu ẩn kí có hơi đau đau, rồi nhanh chóng từ đau chuyển thành cảm giác ngứa ngáy râm ran, lan toả cả một vùng. Chị khó chịu vặn vẹo, bàn tay trong vô thức đặt lên vai Quỳnh, đẩy đẩy Quỳnh xuống thấp hơn.

Đồng Ánh Quỳnh không nghĩ trên đời này lại có người hội tụ đủ những yếu tố hoàn mỹ như vậy. Minh Tú của cô - một siêu mẫu xinh đẹp nhất nhì làng giải trí, lạnh lùng thẳng tính, nhưng cũng có lúc ghen tuông giận hờn vô cùng đáng yêu, chưa kể lại sở hữu một cơ thể hoàn hảo, đường cong quyến rũ, không chút thịt thừa.

Cô mê đắm nhìn xương quai xanh nông sâu tinh xảo lấp ló sau lớp choàng mỏng manh, rồi cả rãnh ngực phập phồng theo nhịp thở của chị, bất giác nuốt khan một hơi, cổ họng lập tức bỏng rát, dục vọng đẩy lên cao. Quỳnh nhanh nhẹn kéo vạt áo choàng bông của chị sang một bên, bầu ngực căng tròn mịn màng bại lộ trước không khí. Quỳnh nhìn cực phẩm trước mắt đến nỗi đắm say, đến nỗi không thể chớp mắt nổi, như thể tiếc nuối 1 giây khép mi lại, sẽ không thể nhìn được thứ xinh đẹp ấy nữa.

Nếu mà nói thì đây là lần thứ hai Đồng Ánh Quỳnh thấy được cơ thể quyến rũ này. Nhưng mà lần trước là do bị bỏ thuốc, một chút hình ảnh hay một chút kí ức về đêm hôm đó đều vô cùng mơ hồ. Nên nói đúng ra, đây là lần đầu tiên Quỳnh chiêm ngưỡng cực phẩm thế gian này. Cả cơ thể chị bây giờ phiếm hồng, hơi thở không thể điều chỉnh, càng lúc càng gấp gáp, áo choàng xộc xệch, một bên vạt bị kéo quá sang làm lộ bầy ngực mịn màng, chân thì hơi tách ra hai bên để cơ thể nhỏ nhắn của Quỳnh lọt thỏm ở giữa. Chị ngại ngùng nghiêng mặt sang bên tránh né ánh mắt săm soi nóng rực như lửa của cô, khe khẽ nhắc nhở.

- Đừng... đừng nhìn mà.

Đồng Ánh Quỳnh nghe tiếng chị nói dịu nhẹ như mật rót vào tai, chịu không nổi, như một con sói nhỏ đói khát, theo bản năng vùi mặt vào nơi thần tiên mềm mại, khuôn miệng hư hỏng ngậm lấy đỉnh phong vì động tình mà se cứng lại, một tay tựa con rắn nhỏ luồn lách bóp nắn khoả mịn màng bên kia.

Quỳnh cắn nhè nhẹ viên thịt tròn nhỏ trong miệng, cảm nhận vì kích thích của Quỳnh mà chúng dường như đang căng lên, cô còn xấu xa rê lưỡi mút lấy những giọt nước còn đọng lại sau khi tắm, khiến cho cơ thể người bên dưới run rẩy mãnh liệt. Minh Tú quyến rũ nóng bỏng là thế, luôn chọn cho mình hình tượng sexy trong mắt công chúng. Nhưng với khía cạnh này thì... ngoại trừ với Đồng Ánh Quỳnh hôm ở trong xe hôm ấy, thì chưa trải qua thêm lần nào, cũng không có nhu cầu cao đến mức tự xử, nên chỉ cần một cái chạm qua, cũng khiến cho nhịp thở của chị rối loạn, huống chi Đồng Ánh Quỳnh càn rỡ đến như thế.

- Nhẹ... thôi..

Minh Tú khó chịu vặn vẹo khi Đồng Ánh Quỳnh hư hỏng mút mạnh đầu ngực chị. Mỗi nụ hôn của Quỳnh như thổi một đốm lửa, làm cơ thể chị râm ran nóng rực, tưởng chừng như chỉ thêm một ít xúc tác, cơ thể chị sẽ bùng cháy dữ dội.

Đến khi hai đầu ngực đỏ tấy, phần da thịt xung quanh chi chít dấu hôn ngân, Quỳnh mới luyến tiếc tách đầu mình ra khỏi vùng đồi núi thần tiên ấy. Nhìn viên hoa quả đỏ mọng óng ánh nước thật kích thích thị giác, Quỳnh đưa mắt hướng lên nhìn biểu cảm của chị, mặt chị đỏ bừng, mắt nhiễm một tầng sương mỏng, nhìn về một hướng vô định, cơ thể chị run lên từng đợt, tiếng rên rỉ đứt quãng yêu mị phát ra từ đôi môi đang khép hờ. Người ta nói phụ nữ đẹp nhất khi động tình, Quỳnh cũng chỉ từng nghe qua, giờ mới tận mắt chứng kiến, quả thật Minh Tú bây giờ rất đẹp, rất câu hồn, nhìn một cái muốn hồn bay phách lạc, chỉ khao khát đem nuốt vào trong miệng ăn sạch sẽ

Quỳnh tham lam hôn lên bờ môi hé mở kia. Lại kéo chị vài một nụ hôn triền miên đầy hoang dại. Tay Quỳnh đành tạm biệt bầu ngực căng tròn mịn màng, di chuyển dần xuống vùng bụng phẳng lì của chị. Tay cô xoa nhè nhẹ bụng chị, lướt qua trấn an rốn nhỏ. Môi cô chủ động tách môi chị, hướng phần mang tai nhạy cảm mà mút mát, lưỡi còn khe khẽ đẩy vào dò thăm. Minh Tú run rẩy mãnh liệt, hơi thở càng lúc càng nặng nề, mặt chị đã hồng lại càng thêm hồng, dù có chút ngại ngùng, nhưng không thể phủ nhận... cũng thật thoải mái.

- Quỳnh... tôi...

Minh Tú nắm lấy tay Đồng Ánh Quỳnh, như cầu xin sự trợ giúp, như bảo với Quỳnh mình không thể chịu thêm bất kì sự kích thích ve vởn nào nữa, cũng là nhắc nhở cô vào vấn đề chính.

May mắn cho chị là lần này Quỳnh hiểu ý, yêu thương hôn nhẹ lên môi chị một cái, Quỳnh mỉm cười.

- Chị chịu hết nổi rồi chứ gì? Đợi em.

Minh Tú nghe Quỳnh buông lời trêu chọc, tức giận quay mặt sang bên, không thèm để tâm đến đứa nhỏ hỗn đản nữa. Quỳnh biết chị ngại, không dám ho he gì thêm. Giúp chị vứt bỏ áo choàng vướng víu, rồi lập tức vùi mặt vào nơi tư mật nóng bỏng.

Phải nói hôm nay Minh Tú dung túng cho người yêu quá mức, nên cơ thể ngoại trừ bận một chiếc áo choàng bông, thì hoàn toàn không mặt nội y. Biết được có ánh mắt nóng rực như lửa đang nhìn chằm chằm vào nơi bí ẩn nhất, Minh Tú ngượng ngùng muốn khép chặt chân, đồng thời đẩy đầu con người không biết xấu hổ kia ra. Nhưng Đồng Ánh Quỳnh khôn ngoan thấu được ý định đấy, hai tay mạnh dạn tách chân chị sang hai bên, không suy nghĩ liền hôn lên nó.

- A~~~ đừng...

Minh Tú ưỡn người, không thể ngờ được Đồng Ánh Quỳnh lại dám hôn lên nơi nhạy cảm nhất của bản thân. Thực sự Đồng Ánh Quỳnh như một người đói khát bị bỏ rơi trên sa mạc lâu này, gặp một nơi tươi tốt có suối nguồn, liền thèm khát muốn thưởng thức.

Nơi tư mật được nâng niu chăm sóc, khoái cảm như được cộng dồn, tích luỹ lại, đem đến cho Minh Tú một cảm giác bức bối không thể giải toả, chỉ biết ưỡn người bắt nhịp theo từng cái đánh lưỡi của Quỳnh, như muốn dung nạp cả nơi bí ẩn nhất vào khuôn miệng ấm nóng kia.

- Ah.. dừng lại, chị chịu không nổi...

Minh Tú sắp tới cực hạn, ra sức đẩy con người càn rỡ kia ra, nhưng chẳng hiểu sao thân thể mềm nhũn, không có một sức phản kháng, cũng chẳng có chút khi lực nào. Những cái đẩy của chị chỉ làm Quỳnh phấn khích thêm. Cảm nhận lưỡi nhỏ bị nơi ấy bóp muốn nghiền nát, ái dịch ứa ra ngày một nhiều, nhưng được Đồng Ánh Quỳnh nhấm nháp hết không còn một giọt. Vị ngọt ngọt dịu nhẹ, lại có hơi lạc lạc quyện hoà một cách dễ chịu trong miệng cô. Chị quả là cực phẩm nhân gian, đến cả nơi này cũng ngọt ngào như vậy.

- Chị... Đồng Ánh Quỳnh yêu chị....

Quỳnh chồm lên, đẩy chị vào nụ hôn sâu, cho chị tự nếm thử vị ngọt của chính mình. Minh Tú có chút thẹn thùng kho cảm nhận được vị lạ kia, nhưng nhanh chóng bỏ qua và bắt nhịp nụ hôn với Quỳnh. Quỳnh hôn chị đê mê đắm say, nhân lúc chị không để ý liền đưa hai ngón tay đến cửa động, trong tích tắc thẳng tắp đâm vài trong.

- Á!

Minh Tú giật mình hét lên, không phải lần đầu nên không đau đớn lắm. Nhưng vì Quỳnh cho vào khá mạnh bạo, nên nó hơi rát, đây cũng chỉ là lần thứ hai Minh Tú trải qua chuyện nhắc đến là thấy thẹn này, dĩ nhiên có chút không quen.

Đồng Ánh Quỳnh hôn trải dài từ trán xuống ngực chị, đồng thời tay trong nơi tư mật nóng nhiệt tình như lửa bắt đầu cử động, tàn phá đè lấy điểm G mẫn cảm, khiến chị không chịu nổi run rẩy, hơi thở gấp gáp vô cùng. Đồng Ánh Quỳnh rút ra rồi lại đẩy vào, mỗi lần kéo theo lượng lớn ái dịch, ươt đẫm ga giường. Minh Tú quờ quạo ghim lấy tấm lưng cô, như vớ được phao cứu sinh, đến ngón tay cũng như muốn cắm vào, khiến Quỳnh nhăn mày.

- Ưm... nhẹ thôi Quỳnh.. Ah.

Minh Tú sắp đạt giới hạn, miệng đã không còn tự chủ, chỉ biết ú ớ vài từ mà sau này chắc hẳn Minh Tú nghe lại sẽ thẹn không biết giấu mặt vài đâu. Biết chị sắp lên, Quỳnh ra sức động, đến mức tay muốn mỏi nhừ. Miệng cô ghé ngực chị, ngậm lấy đỉnh phong cứng cáp kiêu ngạo, tay còn lại đè chặt lên bụng chị. Cảm nhận bên trong, từng thớ thịt co nóp, như muốn nghiền ngón tay nhỏ dài của cô, Quỳnh gắng gượng đẩy vài cái nữa, rốt cuộc thì....

Minh Tú gào lên một tiếng thoả mãn. Trông chị tựa như một cây cổ thụ kiên cường bị rìu bổ trúng, dù có cứng đến đâu cũng phải đổ ngã dưới tay người đốn củi. Chị xụi lơ nằm trong lòng Quỳnh, thở hổn hển sau cơn kích tình.

- Cảm ơn chị, đây là món quà sinh nhật tuyệt nhất.

Quỳnh cười vui vẻ, hôn lên mái tóc bết mồ hôi, an yên cùng chị chìm vào giấc ngủ. Cả tuần qua mệt mỏi rồi...

P/s. Yêu mọi người ạ. Chúc mừng năm mới nha. Hơi sớm tí mà thôii. Mọi người có thể để mai hẵng đọc dòng này. Icy cảm ơnnn.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro