qwerty3

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Nhưng mà cứ như vậy rút lui, thì đúng là quá mất mặt, nên hắn phải tìm một lối thoát, nói:

"Nếu như Chung đội trưởng đã nói như vậy, Lý Đại Long sao không biết thức thời? Tiểu tử, hôm nay coi như mày mạng lớn, lần sau... Hừ hừ! Chúng tôi đi!"

Lý Đại Long định ly khai, Ngô mập mạp lên tiếng:

"Mày cho rằng đây là địa phương nào? Mày muốn đi thì đi à?" Hắn kiêu ngạo nói xong câu này, lại nói nhỏ với cảnh vệ ở bên ngoài mấy câu.

Chung Dương nhìn thấy Ngô mập mạp nói như thế, sắc mặt cũng biến đổi, nhưng mà lại không nói gì.

Lý Đại Long thấy một người mập mạp ở bên cạnh Chung Dương lên tiếng, cũng chắc là mập mạp này có lai lịch gì đó, nhưng ở cục công an đâu có ai như hắn đâu? Hắn cũng không để ý, chỉ coi mập mạp là một người bạn của Chung Dương, hắn dõng dạc nói:

"Hắc hắc, mày chõ mồm vào làm gì, có thực lực thì cứ tỏa sáng, Chung đội trưởng còn không nói gì, thì mày..."

Nhưng mà lời còn chưa nói hết, hắn đã không thể nói được nữa, lúc này ở ngoài cửa có hai hàng quân nhân đi vào, đem bọn người Lý Đại Long bao vây vào giữa, xem ra đây là quân nhân súng thật đạn thật !

"Bắt hắn cho tôi, giam lại, rồi sau mới nói!"

Ngô mập mạp nhìn đám kia binh lính nói.

"Mày…mày là người của quân đội?"

Lý Đại Long có chút kinh hoảng chỉ vào Ngô mập mạp nói.

"Mày hiện tại biết tao là ai rồi đó, ha ha, đã muộn rồi!"

Ngô mập mạp nói.

"Mày…quân đội không có quyền bắt tao?"

Lý Đại Long lúc này thật có chút sợ, đám binh lính này chẳng cần biết mình có phải là xã hội đen hay không, động tới cái lông của họ, là họ trực tiếp tiêu diệt mình! Hơn nữa mình không có gì cả, muốn đối nghịch với quân đội, quả là đi tìm chết.

"Vị Lưu tiên sinh này là là khách nhân trọng yếu của quân đội chúng tôi, giờ tao tôi hoài nghi anh có sự uy hiếp với người này, bởi vậy, tôi hoài nghi anh có mục đích thăm dò bí mật quân sự, tôi sẽ bắt giam anh lại, sau đó chuyển tới tòa án quân sự, đương nhiên, nếu như anh muốn có thể khởi kiện tôi ra tòa!"

Ngô mập mạp thật ra cũng chỉ hù dọa Lý Đại Long mà thôi, chuyện tình chưa nghiêm trọng tới mức phải ra tòa án quân sự.

Nhưng mà Lý Đại Long đâu có hiểu nhiều như vậy, hắn ở trên ti vi đã biết hành động của quân đội, biết tội danh thăm dò bí mật quân sự là một tội nặng, nhưng mà hắn đâu có biết bí mật quân sự là gì, hôm nay nghe Ngô mập mạp nói như vậy, lập tức bị dọa sợ, mặt xám nhưu đất, phải biết rằng nếu như cái này tội danh thật sự thành lập, vậy thì cả đời hắn phải ngồi trong ngục rồi!

Đám tiểu đệ kia thấy Lý Đại Long thất kinh, thì nhất thời cũng không có chủ ý gì cả, bọn họ vốn chính là xã hội đen, nếu như phải đến tòa án quân sự, thì đúng là chết không có chỗ chôn, chỉ còn cách đứng im.

Chung Dương thấy Lý Đại Long bị dọa sợ tới mức này, trong lòng cũng có chút buồn cười, cho nên nhỏ giọng nhìn Ngô mập mạp nói:

"Mập mạp, dọa họ một chút là được rồi, cậu muốn bắt họ thật hay sao! Nếu để cho lão đầu tử nhà của tôi biết cậu chọc tới phiền toái lớn như vậy, thì sẽ gọi điện thoại cho lão đầu tử nhà cậu kiện đấy.

Ngô mập mạp thật ra thì cũng không muốn đem Lý Đại Long giam lại, chỉ hù dọa bọn họ mà thôi, dù sao quân đội cũng không thể tùy tiện bắt người. Cho nên vung tay lên nói:

"Được, nể mặt Chung Dương, lần này coi như xong, dù sao ở trước mặt đội trưởng đội cảnh sát hình sự bắt người cũng không được tốt lắm, nhưng nếu lần sau còn như vậy, thì sẽ không tha"

Lý Đại Long vừa nghe Ngô mập mạp muốn thả hắn, lập tức cảm thấy mình như đang từ địa ngục lên tới thiên đường, hăn cảm thấy mình mới từ Quỷ Môn Quan trở về, lập tức cảm ơn Ngô mập mạp rồi dẫn người rời đi.

Nhìn bóng lưng bọn họ rời đi, tôi nhìn Ngô mập mạp cười nói:

"Mập mạp, chú giờ kiêu ngạo rồi nha, ngay cả xã hội đen cũng không sợ!"

"Khụ! Em từ lúc nào sợ hắn, đám người này bình thường chỉ khi dễ dân chúng mà thôi!"

Ngô mập mạp nói.

Chung Dương lúc này cũng cười nói:

" Lão Ngô, vốn tôi định ngăn cậu lại, nhưng nhìn tên Lý Đại Long bị dọa thành hình con ba ba, thì cũng không nhịn được cười."

Ba người chúng tôi cười nói, vừa gọi vài món ăn, sau đó lên phòng. Cảnh vừa rồi có nhiều người coi đó là huấn luyện quân sự, nên cũng không có để ý.

"Tiểu Lưu, cậu sao lại chọc tới Lý Đại Long, nhìn bộ dạng của hắn giống như có cừu oán vậy!"

Chung Dương hỏi.

Tôi đành nói lại chuyện ngày đó cùng đi ăn cơm với Sở Cao, vô tình chọc phải Khôn ca nói lại một lần.

"Hóa ra là như vậy!"

Chung Dương gật đầu nói:

"Cái Đại Hưng bang này, làm nhiều việc ác, nếu như không phải cục trưởng mấy lần khuyên tôi phải thận trọng, tôi đã sớm bắt hết bọn họ rồi!"

"Chung ca, em nghe nói sau lưng Đại Hưng bang này có Tư Đồ gia ủng hộ ?"

Tôi hỏi.

"Đúng, đây cũng chính là nguyên nhân mà bên cảnh sát chúng tôi chậm chễ trong việc bắt hắn! Mặc dù bọn họ chỉ là một cái tổ chức bên ngoài của Tư Đồ thế gia, nhưng quan hệ sau lưng bọn họ thì rắc rối phức tạp! Nếu như động thủ với bọn họ, thì sẽ là cái đích để người Tư Đồ gia ở chính giới và Thương giới đả kích, tôi nghĩ Tư Đồ thế gia chắc chắn sẽ không ngồi yên không hành động đâu, đến lúc đó những người này đều gây áp lực với cảnh sát chúng tôi, thì sợ rằng..."

Chung Dương thở dài nói.

"Vậy thì tùy ý để bọn họ tiếp tục như vậy sao?"

Mặc dù sau lưng tôi cũng có một Tam Thạch Bang khổng lồ, nhưng dù sao cũng cảm thấy chán ghét hành vi của Đại Hưng bang.

Bởi vì Quách Khánh lãnh đạo Tam Thạch bang mặc dù trên danh nghĩa là xã hội đen, nhưng mà chưa bao giờ làm chuyện ép người lấy tiền và CallGirl, buôn bán ma túy, cướp bóc..đại khái là những chuyện nguy hại cho xã hội sẽ không làm.

"Hiện tại chúng tôi đang..., đang đợi một cái cơ hội. Một mặt thu thập chứng cớ phạm tội của Đại Hưng bang, một mặt đang đợi Tư Đồ thế gia, nếu như Tư Đồ thế gia xuất hiện đối thủ cạnh tranh, chúng tôi có thể thừa dịp thời điểm Tư Đồ thế gia bận rộn ứng phó với đối thủ, nhân cơ hội quăng một mẻ lưới bắt hết Đại Hưng bang!"

Chung Dương nói.

Tôi gật đầu, tôi biết hắn cũng có chỗ khó xử, dù sao cơ hội này cũng sẽ có mà thôi, cho dù không có cơ hội, thì không sáng tạo ra hay sao! Ngày đó trước cửa cangtin hắn dám lôi kéo người yêu trong mối tình đầu của tôi, cùng tôi đoạt nữ nhân, Đại Hưng bang lại động tới đầu tôi, tôi không làm hắn chết mới là lạ!

Chung Dương thấy tôi cười âm hiểm, hỏi:

" Lưu Lỗi, ngươi cậu không phải là muốn đối phó với Tư Đồ thế gia đó chứ?"

"Đang có ý đó!"

Tôi gật đầu nói.

"Tiểu Lưu, tình huống của cậu bây giờ tôi cũng hiểu đại khái một chút, nếu như cậu đã là bằng hữu của tôi, tôi cũng không nói lời khách sáo nữa! Tiểu Lưu, tôi biết cậu có tiền, nhưng so với Tư Đồ gia chỉ là cái lông trâu! Tư Đồ thế gia tài lực lớn tới mức nào, cậu không thể tưởng tượng được đâu ! Bảng xếp hạng những người giàu cậu có biết không! Bọn họ là cổ thế gia lâu đời, tài lực vô cùng !"

Chung Dương khuyên.

Tôi nghe xong cũng không có nói gì, có lẽ Tư Đồ gia thật sự có nhiều tài phú như vậy, nhưng mà vậy thì thế nào đây! Nhiều tiền có so được với lợi nhuận 1 năm của Tập đoàn Ánh Rạng Đông không!

Nhưng mà phải chờ tôi xử lý xong chuyện Trần Trạch Long mới có thể tính chuyện này được.

Đề tài bắt đầu chuyển sang quân đội, Chung Dương nói:

"Đúng rồi, lão Ngô, hai ngày trước, các cậu bắt được một loại tín hiệu, không biết chuyện gì xảy ra?"

"Cục an ninh cùng các chuyên gia quân đội đang phiên dịch rồi, bọn họ hoài nghi đây là hành động quấy phá của quốc gia thù địch, nhưng mà hiện tại trên thế giới chưa có loại mật mã tổ hợp như thế này. Tôi thấy đây không phải là quấy nhiễu, mà là người ngoài hành tinh chuẩn bị đổ bộ!"

Trí tưởng tượng của Ngô mập mạp đúng là rất phong phú.

Vừa nhắc tới người ngoài hành tinh, tôi lập tức có hứng thú! Bởi vì khi còn ở kiếp trước, nước M thường phá giải rất nhiều sóng điện từ, cống hiến không lồ cho sức mạnh quân sự của nước M. Mà chỗ tôi có một người chuyên phá sóng điện từ, nên hỏi:

"Sóng điện từ gì, có thể cho tôi xem một chút không!"

"Đúng rồi, em quên mất, lão Đại là thiên tài máy tính! Em lấy ra cho anh xem!"

Nói xong hắn từ trong cặp công văn, móc ra một đống giấy tờ đầy dấu.

"Việc này sợ rằng không tốt lắm đâu, đây là cơ mật quân sự..."

Tôi nói.

"Khụ! Cơ mật quân sự cái gì, những thứ này các chuyên gia đã giám định xong, nhưng không có khả năng phiên dịch, nên không có giá trị gì với quân sự cả, hiện tại chỉ là một đống giấy vụn mà tôi, em chỉ tò mò, nó có phải là của người ngoài hành tinh hay không, nên mới giữ lại!"

Ngô mập mạp giải thích.

Tôi vừa nghe Ngô mập mạp nói như thế, thì thở phào nhẹ nhõm, nếu đây là cơ mật quốc gia, rồi lại bị bên an ninh điều tra, hơn nữa cũng sẽ liên lụy đến Ngô mập mạp. Mà Ngô mập mạp nói như vậy, thì những thứ này đã thành vô dụng rồi.

Tôi nhận lấy tờ giấy kia, sắc mặt không khỏi khẽ biến! Ngô mập mạp đã đoán đúng rồi, đây là một trong những tín hiệu điện báo cầu cứu của người ngoài hành tinh!

Mà hiện nay với trình độ mật mã của nhân loại không thể vào phá giải được! Mà ở thời đại kiếp trước của tôi, đây là một loại mật mã thông dụng của vũ trụ, có tên là mật mã Ma Ti!

Tôi hít sâu một hơi, mới bình phục được tâm tình đang khẩn trương, tiếp tục đọc, thì mới biết được nội dung của đối phương, đối phương đến từ tinh hệ Animas, là một hành tinh có sinh mệnh, trong lúc làm nhiệm vụ thám hiểm vũ trụ, tiến hành Không Gian Khiêu Dược (bước nhảy không gian) thất bại.

Trong lúc vô tình tiến một không gian thứ nguyên khác của vũ trụ, tiếp cận địa cầu. Bởi vì nhiên liệu trên thuyền đã tiêu hao hết, không cách nào tiếp tục hành trình.

Với lại thực phẩm trên phi thuyền cũng không còn nhiều, chỉ đủ duy trì hai người dùng trong một tháng, nên phát tín hiệu cầu cứu, hi vọng người trên tinh cầu này có thể biết được. Tôi nhìn thoáng qua ký hiệu trên điện báo, thì là Châu Nam Cực! Không trách được không có ai phát hiện ra bọn họ...

"Sao vậy, lão đại, anh phát hiện ra chuyện gì à?"

Ngô mập mạp thấy tôi chăm chú nhìn tờ giấy, vội vàng tò mò hỏi.

"Không có. Anh chỉ cảm thấy cái này giống như phù chú của đạo sĩ mà thôi..."

ởi vì sự việc tương đối trọng đại, nên tôi không nói ra chân tướng.

Bởi vì lấy thành tựu khoa học kỹ thuật trước mắt của địa cầu, một khi biết người ngoài hành tinh đến, nhất định sẽ rối loạn, những quốc gia Phương tây đang làm bá chủ quân sự, nhất định sẽ bắt hai người này đi nghiên cứu! Hai người này đúng là có sức uy hiếp lớn với địa cầu!

Tôi nhớ kỹ tọa tiêu, sau đó đem tờ giấy trả lại cho Ngô mập mạp. Ngô mập mạp cũng không để ý, tiện tay ném trở về trong cặp, xem ra hắn không còn ôm bất cứ hi vọng nào với loại mật mã không thể phiên dịch này!

Trong khi ăn cơm, mặc dù tôi vẫn vui vẻ cười, nhưng trong lòng đang lo lắng cho tính mạng của hai người ngoài hành tinh, nói chuyện với Ngô mập mạp cũng chỉ là có lệ, đến nửa chừng tôi xin phép đi rửa tay. Hành trình tới XG thì không vội, nhưng chuyện của hai người ngoài hành tinh thì không thể bỏ được!

Tôi gọi điện thoại cho chú Triệu, nói hành trình đi XG sẽ hoãn lại mấy ngày, chú Triệu cũng không hỏi lý do, hắn biết nhất định tôi có chuyện quan trọng.

Từ trong toilet đi ra ngoài, tôi phát hiện Lưu Duyệt đang đứng ở trước của nhìn tôi.

"Sao cô lại đứng đây?"

Tôi cười khan nói, giống như bị người ta nhìn thấu bí mật.

"Tôi cảm thấy anh hôm nay thật kỳ quái, nên tới hỏi thăm một chút, xem có chuyện gì xảy ra hay không!"

Lưu Duyệt nói.

"Không có, chỉ là bị chuyện Đại Hưng bang làm cho có chút không thoải mái mà thôi!"

Chuyện ngoài hành tinh là cơ mật, không thể nói cho người khác biết.

Lưu Duyệt nghi ngờ nhìn tôi một cái, dương như không tin tưởng lắm vào câu trả lời của tôi.

Nhưng không tiếp tục hỏi, nàng là một cô gái thông minh, biết cái gì nên hỏi, không nên hỏi.

... ... ... ...

Ban đêm, tôi cùng Trần Vi Nhi ôm nhau mà ngủ. Chuyện của Triệu Nhan Nghiên chưa xong, tôi không có hứng thúc làm việc khác, Trần Vi Nhi cũng hiểu rõ, chỉ cuộn tròn người lại, rúc vào trong ngực của tôi.

Đây là giấc ngủ ngon nhất của tôi kể từ sau mấy ngày hôm nay, ngày mai tôi phải đi Nam cực, sau đó có thể trực tiếp đến XG, một, Vi Nhi vẫn còn tiếc nuổi, kể từ khi tôi tới Bắc Kinh, đây là lần đầu tiên chúng tôi thân cận.

"Lão công, anh yên tâm đi, em sẽ chiếu cố tốt cho em Nhan Nghiên."

Trần Vi Nhi không biết chuyện tôi muốn đi Nam Cực, chỉ là cho là tôi muốn đi XG đối phó Trần gia.

"Ừ."

Tôi gật đầu nói:

"Trong khoảng thời gian này làm em phải cực khổ rồi!"

"Lão công, Vi Nhi đâu có cực khổ cái gì, đây là chuyện mà Vi Nhi phải làm mà !Tình cảm của em với Nhan Nghiên, giống như chị em ruột thịt, chiếu cố em gái mình, là trách nhiệm đương nhiên!"

Trần Vi Nhi ôn nhu nhìn tôi nói:

"Hơn nữa, Lưu Duyệt cũng sẽ hỗ trợ, ai! Cũng không biết Nghiên Nhan có thể tha thứ cho nàng hay không, em cảm thấy bản chất của Lưu Duyệt nàng là một cô gái vô cùng tốt, ngày đó chỉ là nhất thời kích động mà thôi..."

Vừa nhắc tới Lưu Duyệt, trong lòng của tôi trầm xuống. Tôi đang không biết đối mặt thế nào với cô gái này, bỏ đi không nên suy nghĩ, hết thảy đợi đến sau khi Triệu Nhan Nghiên tỉnh lại rồi nói sau!

Trần Vi Nhi thấy tôi không nói lời nào, cũng đoán được suy nghĩ trong lòng tôi, cho nên cũng không nói nữa chuyện này.

"Lão công, anh đến XG làm em lo lắng, ngày trước anh tới cứu em ở nhà Lưu Chấn Hải, suýt chút nữa thì không về được!" Trần Vi Nhi lo lắng nói.

"Ha hả! Lão công em giờ mạnh hơn lúc đó gấp đôi rồi, với lại Quách Khánh cũng ở đó, sẽ không xảy ra chuyện gì đâu !" Tôi vỗ vỗ khuôn mặt nhỏ nhắn của Trần Vi Nhi nói.

Sáng sớm ngày thứ hai, tôi bảo Đỗ Tiểu Uy chuẩn bị đồ dùng thám hiểm, mặc dù tôi tự tin năng lực vào năng lực của bản thân, nhưng cũng không nên lỗ mãng hành động.

Lấy tình hình giao thông trước mắt, thì không thể nào bay thẳng tới Nam cực được. Tôi tìm một địa phương không người, trực tiếp vận khởi dị năng, tiến vào trạng thái siêu năng, sau đó sử dụng Thuấn Di, ngay sau đó đa xuất hiện ở gần tọa độ trên châu Nam cực.

Bởi vì nơi này đều là băng cốc do sông băng tạo thành, nên muốn tìm thấy phi thuyền của người ngoài hành tinh không dễ dàng gì, tôi bèn dùng Tinh thần lực phát ra một tín hiệu, giống y như tín hiệu đã nhận được.

Không bao lâu sau, tôi nhận được một tín hiệu truyền tới, hóa ra ở các phía trước của tôi không tới 1000m có một Tiểu băng cốc.

Bởi vì nơi này không có người, cho nên tôi trực tiếp sử dụng thuấn di, khi tới nơi thì thấy một chiếc phi thuyền.

Chiếc phi thuyền này trông cũng tương tự như UFO, hình dáng như một cái mâm, nhưng cũng không quá lớn, chỉ lớn hơn máy bay trực thăng một chút mà thôi.

Khi tôi tới gần, thì từ trên thân máy bay có một cánh cửa nhỏ mở ra, ngay sau đó, từ bên trong đi ra một người giống như một lão giả trên địa cầu. Nhưng mà hắn nói làm cho tôi có cảm giác mình được nghe âm thanh như trên đài vậy.

"Xin chào, ngươi chính là sinh mệnh trên tinh cầu này hay sao!"

Trong đầu tôi nhận được một loại tín hiệu.

"Đúng, tôi nhận được tín hiệu cầu cứu của các ngươi, nên mới đến nơi này!"

Tôi đáp lại nói.

Trên mặt lão giả cảm thấy kinh ngạc, nhưng ngay sau đó nhìn tôi nói:

"Không nghĩ tới người trên tinh cầu của các ngươi, tinh thần lực lại cường đại tới vậy, không cần thiết bị phụ trợ, có thể trực tiếp phát sóng tinh thần lực nói chuyện!"

"Nhưng mà khoa học kỹ thuật hình như ở dưới chúng tôi, chúng tôi chẳng thấy bất kỳ cơ giới máy móc nào ở đây cả?"

Lão giả ngoài hành tinh kỳ quái hỏi.

Tôi nghe xong có chút dở khóc, dở cười, đây là Nam cực, thì lấy đâu ra khoa học kỹ thuật, nhưng dù vậy tôi vẫn không nói gì cả.

"Thật xin lỗi, tôi không có ý xem thường các ngươi! Mỗi tinh cầu đều có mặt mạnh riêng, trên tinh cầu của tôi không làm sao có tinh thần lực mạnh như các người!"

Lão giả ngoài hành tinh thấy mặt tôi lộ vẻ vẻ xấu hổ, vội vàng nhìn tôi giải thích.

"Ha hả! Không sao đâu, nơi này đúng là có trình độ Khoa học kỹ thuật kém các người."

Tôi thẳng thắn nói.

"Không sao đâu, chỉ cần trợ giúp chúng tôi, người tinh hệ Animis chúng tôi hiểu được thế nào là Tri ân đồ báo (nhận được ân nghĩa, phải báo đáp), chúng tôi sẽ đem nền công nghệ cao truyền thụ lại cho các người!"

Ngoài hành tinh lão giả khẽ cười nói.

Tôi nghe vậy thì hưng phấn, dù sao tôi cũng chỉ nắm giữ thành tựu khoảng hơn 10 năm, nếu như có khoa học kỹ thuật của người nơi này, thì đúng là chuyện nằm mơ ở trên trời rồi!

"Tôi phải thế nào mới trợ giúp được các người?"

Tôi bình tĩnh một chút hỏi.

"Trước hết tôi tự giới thiệu mình một chút, tôi tên là Rails, trên phi thuyền kia là vị công trình sư tên là Crete, xin tha thứ hắn không ra ngoài nghênh đón ngươi, người này tính tình rất cổ quái, ha hả! Hiện tại phi thuyền của chúng tôi đã tiêu hao hết nhiên liệu, giờ chỉ đủ dùng cho việc truyền sóng điện từ."

Lão giả ngoài hành tinh nói.

"Tôi tên là Lưu Lỗi, phi thuyền của các người dùng nhiên liệu gì, có phải dầu hỏa không?"

Tôi hỏi.

"Dầu hỏa? Đương nhiên là không phải, loại năng lượng này sinh ra khí thải, chúng tôi đã bỏ từ mấy ngàn năm trước!"

Rails nói:

"Nguyên liệu của chúng tôi bây giờ là nước ngọt, nhưng ở đây toàn sông băng, năng lượng của chúng tôi không đủ để hòa tan!"

Tôi ngất! Tôi còn tưởng rằng rất khó khăn mới kiếm được nhiên liệu cho bọn họ, nhưng không ngờ lại có thể đơn giản như vậy! Sông băng ở Nam cực đều là nước ngọt, chỉ cần tôi nghĩ biện pháp hòa tan là được rồi!

"Trước đây, mỗi khi chúng tôi hết nhiên liệu, chỉ cần tìm nước ngọt là đủ, mà hiện giờ, chúng tôi không cách nào đun chảy được nó, các người chỉ cần chuẩn bị cho chúng tôi 5 khắc ?(1) nước ngọt là đủ rồi!"

Rails tiếp tục nói.

(1): Khắc: gam (đơn vị trọng lượng Quốc tế, tiếng Pháp: gramme); khắc; (đơn vị dung lượng của dân tộc Tạng ở Trung Quốc, một khắc cỡ 25 ki-lô-gam ta).

"Hóa ra là như vậy, còn thức ăn của các người thì sao?"

Tôi hỏi.

"Ha hả! Chuyện này ngươi không cần lo lắng, với thành tựu khoa học tiên tiến của chúng tôi, chỉ cần chuyển đổi các loại nguyên tố trong không khí, là có thể biến chúng thành thức ăn! Mặc dù không bằng mỹ vị thiên nhiên, nhưng lại vô cùng thực dụng đối với những người như chúng tôi ! Hơn nữa còn có thể tránh việc hấp thu những nhân tố không có lợi từ bên ngoài!"

Rails giải thích:

"Chỉ cần có nhiên liệu, chúng tôi có thể thực hiện được bất cứ chuyện gì!"

Tôi ngất, công nghệ của nước này quả thực quá khủng, chỉ cần tôi có được sẽ mở một công ty thực phẩm... Đây tuyệt đối là thực phẩm tinh khiết không ô nhiễm! Cái này đúng là máy in tiền của tôi còn gì!

Tôi gật đầu, muốn nước thì dễ rồi, 5 khắc nước có thể đổi lấy một đống lớn công nghệ và sự cảm kích của người tinh hệ Anamis, đây quả thực là phần thưởng trên trời, đúng là nhân phẩm tốt sẽ được báo đáp!

Tôi đi tới một khối băng cách đó không xa, trực tiếp vận khởi dị năng, nhiệt độ của khối băng tăng lên, không mấy chốc đã được hòa tan.

Rails trợn mắt há mồm, hắn đang suy nghĩ, người trên tinh cầu này quá mạnh mẽ, nếu như để bàn tay kia áp vào người, thì sẽ hóa thành không khí mất!

Cho đến khi trên sông băng xuất hiện một vũng nước to, Rails mới thét lớn:

"Hay quá, hay quá! Đủ rồi, nếu làm thêm nữa chúng tôi sẽ chìm xuống đáy biển mất!"

Rails vui sướng chạy về phi thuyền, lúc này từ trên phi thuyền có một thanh niên nam từ đi ra, tôi nghĩ hắn chính là Crete trong miệng của Rails rồi! Crete thấy tôi hòa tan nước, hưng phấn vội vàng chạy tới, bắt đầu dùng thứ như máy bơm, hút hết nước lên, chỉ trong một chốc, cái vũng đã cạn sạch.

Lúc này đến phiên tôi trợn mắt há mồm! Tôi chỉ vào cái máy hút nước chỉ bằng cái hộp thức ăn nhanh, kinh ngạc nói:

"Đồ nhỏ như vậy, tại sao lại chứa được nhiều nước thế !"

Crete cười nói:

"Đây có gì là kỳ quái, nó là một cái không gian thứ nguyên, bên trong nó vô cùng lớn."

Không gian thứ nguyên, tại sao tôi lại thấy nó có chút giống Bách bảo nang hoặc Giới chỉ trữ vật trong tiểu thuyết vậy!

"Tiểu tử, ngươi trợ giúp cho chúng tôi rất lớn, tôi cũng sẽ không nuốt lời, lát nữa tôi sẽ đem văn minh của tinh hệ Anamis truyền thụ cho ngươi, không gian thứ nguyên chỉ là một trong những kỹ thuật thấp nhất của chúng tôi mà thôi!"

Rails nói.

Lần này đúng là phát tài rồi, nó là cực phẩm bảo bối, sau này mang các lão bà đi du ngoạn, có thể đem theo cả nhà cửa, mà chỉ phải mang một cái hộp nhỏ mà thôi!

"Được rồi, tiểu tử, mau theo chúng tôi nên phi thuyền đi!"

Rails nói.

Không gian trong phi thuyền rất lớn, hơn nữa lại gọn gàng, từng dãy màn hình lớn được bố trí, ngay cả tôi cũng không hiểu, bọn họ dùng nguyên liệu gì để chế tạo thành, sau khi bật màn hình lên, thì có thể thấy cảnh vật như thực.

Rails đi tới trước một chiếc máy tính, nhập vài câu lệnh vào trong đó, khoảng chừng 5 phút, từ trong máy có 1 chiếc đĩa CD chạy ra, sau đó nhìn Crete nói:

"Crete, cậu chịu trách nhiệm phiên dịch nó sang ngôn ngữ của tinh cầu này."

Crete lập tức gật đầu, nhận lấy đĩa bắt đầu làm việc.

"Các ngươi còn có thể phiên dịch thành văn tự của quốc gia chúng tôi?"

Tôi kinh ngạc hỏi.

"Đương nhiên, chúng tôi có vệ tinh, chỉ trong nháy mắt có thể hiểu rõ được lịch sử, văn minh, trình độ của tinh cầu này!"

Rails

"Vậy ngài cảm thấy trình độ khoa học kỹ thuật của chúng tôi như thế nào?"

Tôi tò mò hỏi.

"Ha hả, thật xin lỗi, tôi cảm thấy... chẳng là cái gì cả…giống như tinh cầu của chúng tôi ở 3000 năm trước!"

Rails xin lỗi cười nói.

Tôi bất đắc dĩ giang tay tỏ vẻ hiểu. Crete rất nhanh từ phòng làm việc đi ra, đem đĩa từ đưa cho tôi nói:

"Được rồi, cái đĩa này tôi đã xử lý, có thể cắm vào máy tính của các người, ngôn ngữ là ngôn ngữ của Hoa hạ các người!"

Tôi nhận lấy đĩa từ, vội vàng nói tiếng cám ơn. Đây là bảo bối a!

Crete lại khoát tay áo nói:

"Đây là thứ mà ngươi đáng có, ngược lại chúng tôi phải cám ơn ngươi! Ngươi không biết, Rails vốn... thân phận của hắn vô cùng trọng yếu ở tinh cầu chúng tôi !"

Tôi nghe hắn nói như vậy không khỏi nhìn về Rails, chẳng lẽ lão đầu này là một nhân vật trọng yếu ở tinh cầu bọn họ? Nhưng nhìn đâu có giống!

Bất quá đây cũng không phải vấn đề mà tôi quan tâm!

"Tóm lại, tiểu tử, nếu như, tôi nói là nếu như ngươi có cơ hội tới thăm tinh cầu Anamis chúng tôi, chúng tôi sẽ dùng lễ nghi cấp cao nhất để tiếp đãi!"

Rails gật đầu trịnh trọng nói nói:

"Được rồi, đã tới lúc chúng tôi phải trở về, chúng tôi rời đi dã 26 ngày, nếu không trở về sẽ có chút phiền toái!"

Khi tôi còn đang phất tay, thì chiếc phi thuyền tỏa ra quang mang chói mắt, không có ba động gì cả, trực tiếp biến mất ở đường chân trời.

Tôi lắc đầu, đây quả thực giống như là nằm mơ! Tôi nhìn lại cái đĩa từ trên tay, mới biết đây là sự thực.

Tôi cất nó vào một nơi an toàn trên người, sau đó thuấn di, trong nháy mắt đã xuất hiện ở Hương cảng đệ nhất đại cảng trên XG.

Mặc dù tôi không có hộ chiếu nhập cảnh, nhưng Quách Khánh đã chuẩn bị xong CMND cho tôi. Cho dù không có những thứ này, lấy địa vị của Quách Khánh ở XG, thì không ai dám tới quấy rầy chúng tôi.

Thấy tôi, Quách Khánh lao lên thân mật ôm tôi một cái, nói."Lão Đại, cậu làm tôi nhớ muốn chết!" Quách Khánh vừa cười vừa nói.

"Thủ lĩnh tới!"

Quách Khánh chỉ vào một đám mặc âu phục đen ở phía sau, chúng lập tức tiến lên hành lễ với tôi.

"Thủ lĩnh?"

Tôi có chút không hiểu nói.

"Lão Đại, thủ lĩnh chính là cậu đó! Tớ cảm thấy cái từ Lão tổ tông... không hợp lắm, vừa vặn là các hắc bang trên quốc tế đều gọi là thủ lĩnh, tớ cũng bảo bọn họ gọi cậu như vậy!"

Quách Khánh cười nói.

"Khụ khụ!"

Tôi thiếu chút nữa sặc chết. Nhưng mà thủ lĩnh thì thủ lĩnh chứ sao, vẫn còn tốt hơn nhiều so với cái từ Lão tổ tông...

"Thủ lĩnh mời lên xe."

Lúc này, có một chiếc Red Banner dừng ở bên cạnh tôi. Tôi nhìn phía sau chiếc xe này, có hơn mười chiếc giống như vậy.

"Không tệ, rất biết hưởng thụ đó!"

Tôi nhìn loại xa hoa này rất là cao hứng.

Mặt đường người luôn tập trung quan sát, không biết là chủ tịch tập đoàn nào tới XG khảo sát.

Nhưng mà tôi cũng đúng như vậy còn gì!

Tôi cùng với Quách Khánh lên chiếc Red Banner thứ nhất mang biển số là “Tam thạch tập 00”, đây là những loại biển số đặc thù (biển số xe riêng của Tam Thạch Bang đánh số từ 00 trở đi).

Đoàn xe chậm rãi khởi động, đi dọc con đường đều dùng một loại tốc độ, ngay cả khi có đèn đỏ, vẫn tiếp tục đi qua.

"Trời ạ, lão Trương, cậu thấy có đèn đỏ kia, mau cản đoàn xe kia lại!"

Một cảnh sát cơ động ở bên đường nhìn thấy đoàn xe vượt đèn đỏ, lập tức giận dữ nói.

"Lão Ngô, cậu tỉnh lại đi, tôi thấy cậu đúng là nên đi mua mắt kính rồi, cậu có thấy biển số xe không, cản cái lỗi gì!"

Lão Trương đứng bên cạnh cười khổ, nói.

"Tôi chẳng cần biết là biển số gì, cha tôi là phó vụ trưởng vụ cảnh sát ở XG này, vậy thì tôi còn phải sợ ai!"

Lão Ngô nói.

"Hừ, đây là biển số xe của Tam Thạch tập, hơn nữa lại là loại biển số riêng, người ngồi trên đó là ai, cậu cứ thử nghĩ đi!"

Lão Trương lắc đầu nói.

"Cái gì! Tam Thạch tập!"

Lão Ngô lập lập tức im bặt.

Tam Thạch Bang là gì, bọn họ đều hiểu, ngay cả Thanh bang ở XG còn đấu không lại, thì bọn họ làm sao có thể dây dưa đây.

"Lão Đại, ngày mai sẽ có buổi đấu giá hai miếng đất, theo như tin tức tin cậy, Tập đoàn Trần thị lần này vay ngân hàng 2 tỷ, có thể nói là lâm vào tình thế bắt buộc!"

Sau khi tới khách sạn, Quách Khánh nhìn tôi nói.

"A? Vậy ngày mai chúng ta tham gia buổi đấu giá, đoạt lấy 3 miếng đất này."

Tôi nghe xong lập tức nói.

"Được, vị trí của hai miếng đất này cũng không tệ, sau khi mau xong thì tuyệt đối có thể đẻ ra tiền"

Quách Khánh nói:

"Nhưng mà một trong hai miếng đất có chút vấn đề..."

"Vấn đề gì?"

Tôi bỗng nhiên ý thức được, đây có lẽ là một cơ hội tốt giáo huấn Tập đoàn Trần thị.

"Một miếng đất trong đó do có nguyên nhân lịch sử, nên không được phép xây cao hơn 3 tầng!"

Quách Khánh giải thích.

"Nếu như vậy, Trần gia tại sao lại muốn mua mảnh đất này? Chẳng lẽ hắn không biết hay sao? Chuyện này thì không có khả năng!"

Tôi hỏi.

"Đúng vậy, những chuyện này thì Trần gia đã biết, nhưng vị trí của miếng đất này lại quá tốt, nếu như mua rồi xây cao ốc để buôn bán thì sẽ rất thuấn lợi!"

Quách Khánh nói.

"Nhưng miếng đất có vấn đề, thì vị trí có tốt hơn nữa, cũng có tác dụng gì?!"

Tôi hỏi.

"Nơi này và trong nội địa không giống nhau, có thể xây cao tầng hay không, còn tùy thuộc vào những người quy hoạch, tớ nghĩ Trần gia trước đó đã sớm đặt quan hệ với những người có liên qua, chỉ cần đất vừa đến tay, thì điều khoản quy hoạch sẽ bị sửa đổi!"

Quách Khánh nói.

"Bộ máy chính trị ở đây có trong sạch không?"

Tôi nhớ lại trên ti vi thường nói, việc làm trong sạch bộ máy ở XG rất lợi hại.

"Ha hả, loại chuyện này bình thường làm rất bí ẩn, cũng không có chứng cớ gì. Trước mắt Trần gia đang có thế lực ở XG, không có mấy người dám chủ động đắc tội với bọn họ!"

Quách Khánh nói:

"Trong đợt về nước vừa qua, hắn vẫn còn mang tác phong của thị trường tư bản chủ nghĩa."

Tôi gật đầu, sau đó suy tư trong chốc lát hỏi:

"Tin tức Trần gia vay 2 tỷ cho chính xác không?"

"Chính xác, ngân hàng mà họ vay đúng là trong phạm vi của Tam Thạch Bang, mặc dù trong ngân hàng này đều là người của Trần gia, nhưng chuyện mà Tam Thạch Bang muốn biết, hắn không có gan dám giấu diếm! Với lạ bọn họ cũng không biết Trần Trạch Long đã chọc tới chúng ta."

Quách Khánh nói.

"Vậy thì tốt, ngày mai chúng ta cũng tham gia cái buổi đấu giá này! Làm cho hắn gà bay trứng vỡ, dùng giỏ trúc múc nước, thành công dã tràng."

Tôi nói.

"Được, lão đại , tới sẽ điều 5 tỷ đồng, đùa chơi chết bọn họ."

Quách Khánh nói.

Tôi khoát tay áo nói:

"Quách tử, phát triển Tam Thạch Bang cũng cần tiền, về phương diện tài chính thì để tớ lo, chỗ này của tôi có."

"Lão Đại, tiền nào mà chẳng là của cậu!"

Quách Khánh nói.

Trong lòng tôi cảm động, người này chính là hảo huynh đệ của tôi từ sau khi tôi trọng sinh.

"Ha hả, ý của tớ là, lần này chúng ta phải đùa Trần gia tới phá sản, 5 tỷ đồng sao đủ!"

Tôi cười nói.

"A! Lão Đại... Vốn lưu động của Tam Thạch Bang cũng chỉ lấy ra được cần này, tối đa cũng chỉ được 5 tỷ 500 triệu thôi!"

Quách Khánh có khó khăn, nói.

"Cho nên tớ mới nói cậu là giữ tiền lại để dùng các công việc trong bang, chỗ tiền này tớ lo!"

Tôi vỗ vỗ bả vai Quách Khánh nói.

"Vậy cũng tốt!"

Quách Khánh biết tính tình của tôi, không tiếp tục tranh chấp nữa, cho nên nói:

"Vậy thì tớ đi bảo thủ hạ chuẩn bị mấy tấm vé vào cửa!"

Buổi tối, tôi cùng Quách Khánh nghiên cứu kế hoạch ngày mai....

Quách Khánh, trong mấy tháng này đã trở thành một thương nhân trong thương giới của XG, mà đồng thời những ai là xã hội đen ở đây cũng biết Quách Khánh ! Anh có thể không nhận ra đại minh tinh, nhưng không thể không biết Quách Khánh, nếu không thì chính là nói đùa với tiền đồ của mình, nói đùa với tính mạng của bản thân.

Cho nên khi Quách Khánh xuất hiện ở cái buổi đấu giá này, làm cho mọi người cuống quýt đứng dậy, không biết Quách Khánh đến đây là có ý gì.

Khi được biết Quách Khánh là chủ tịch của công ty Tam thạch điền sản mới thành lập, tới tham dự buổi đấu giá, thì có mấy thương nhân muốn đấu giá trực tiếp bỏ ra ngoài.

Những người còn lại đều ôm lấy tâm lý may mắn, cho là Quách Khánh chỉ tới tham gia náo nhiệt, cho nên tiếp tục lưu lại nơi này, dù sao hai miếng đất này có sự hấp dẫn rất lớn!

"Trần thư ký, ông nói Tam Thạch Bang thành lập công ty điền sản là có ý gì?"

Cách đó không xa, có một thanh nhiên hỏi. Mà người này, rõ ràng chính là Trần Trạch Long!

"Thiếu gia, điền sản mang lại món lợi nhuận rất lớn, tôi nghĩ nếu không phải nguyên nhân là vì gia tộc chúng ta, tôi nghĩ Thanh bang có lẽ cũng sớm tiếp xúc với điền sản rồi!"

Trần thư ký nói.

"Mẹ kiếp, cái Thanh bang này, hàng năm lão tử cho chúng nhiều tiền như vậy, kết quả ngay cả một bang hội mới tới cũng không làm xong!"

Trần Trạch Long có chút tức giận mắng.

"Nhỏ giọng một chút, thiếu gia, nếu để cho người của Tam Thạch bang nghe thấy được, chúng ta có thể không thoải mái lắm!"

Trần thư ký cẩn thận nhắc nhở.

"Sợ cọng lông! Lão Tử có tiền, cùng lắm là lấy 100 trệu ra đè chết bọn họ!"

Trần Trạch Long kiêu ngạo nói.

Trần thư ký lắc đầu cũng không nói gì, hắn vốn còn muốn khuyên Trần Trạch Long, nhưng mà lại nghĩ, Trần Trạch Long nói cũng đúng, cùng lắm thì cũng dùng tiền mà thu phục Tam Thạch Bang giống như đã làm với Thanh bang.

Bọn họ nghĩ, xã hội đen thì làm gì có nhiều tiền, sao có thể so sánh với sản nghiệp của Trần gia được! Nhưng mà ý nghĩ này của bọn họ hoàn toàn sai lầm rồi.

... ... ... ...

"Miếng đất thứ nhất là miếng đất nằm ngoài mặt đường, mọi người có thể xem tin tức của nó ở trên sổ tay bán đấu giá, giá khởi điểm là 230 triệu..."

Đấu giá sư nói.

Thật ra thì miếng đất này không tốt như miếng thứ hai, diện tích không phải là lớn, nhưng lại ở gần biển, nếu xây dựng biệt thự thì quả thực là vô cùng lý tưởng.

"Tôi..."

Đấu giá sư vừa dứt lời, thì một mập mạp đứng dậy định nói giá, nhưng mà không đợi hắn nói dứt lời, Quách Khánh đã đứng dậy, chợt ho khan một tiếng.

"Khụ! Tôi ra giá 240 triệu!"

Quách Khánh chậm rãi nói.

Mập mạp kia bị dọa cho sợ đến mức vội vàng đem tấm bảng thu trở lại, thiếu chút nữa bệnh tim phát tác, thầm kêu may mắn, may là mình phản ứng nhanh, nếu không thì bị tiền mang tới phiền toái, đến lúc đó cũng chẳng hiểu làm sao lại biến mất trên tinh cầu này.

Một số còn lại có ý định đấu giá, khi thấy Quách Khánh đứng ra, thì lập tức bỏ ngay ý định.

"Mẹ kiếp, hắn tại sao lại có nhiều tiền như vậy!"

Trần Trạch Long giận dữ nói.

"..."

Trần thư ký cũng không hiểu, cái Tam Thạch Bang này tại sao lại có nhiều tiền như vậy chứ, phải biết rằng lợi nhuận hàng năm của Thanh bang cũng chỉ trên dưới mấy trăm vạn mà thôi!

"Trần thư ký, chúng ta có ra giá không?"

Trần Trạch Long mặc dù ngang ngược kiêu ngạo, nhưng mà hắn lại sợ chết, trước mắt Tam Thạch Bang này không có giao tình gì với Tập đoàn Trần thị, sợ rằng sẽ có phiền toái tới với hắn.

"Thôi đi, mảnh đất này tặng cho hắn, chúng ta dồn hết tinh lực vào một miếng đất là được!"

Trần thư ký nói.

... ... ... ...

Cứ như vậy, miếng thứ nhất thuận lợi vào trong tay của Quách Khánh, điều này giống y như kế hoạch mà chúng tôi đã chuẩn bị ngày hôm qua.

Miếng thứ hai tuy rằng diện tích lớn hơn, vị trí tốt hơn, nhưng lại có một vấn đề, cho nên giá khởi điểm còn thấp hơn giá của miếng thứ nhất, nhưng mà người ở chỗ này đều rất rõ ràng, vị trí mảnh đất này nằm trong khu buôn bán, khi mua được, sẽ tạo ra một giá trị lợi nhuận bất ngờ !

Khi đấu giá sư tuyên bố giá khỏi điểm mảnh đất thứ hai, tất cả mọi người đều yên tĩnh, len lén đánh giá Quách Khánh, ai cũng không dám báo giá trước, mà Quách Khánh lại giống như không có chuyện gì, hắn còn đang thương lượng, cười cười với đám tiểu đệ ở bên cạnh.

Mà tôi ngồi cách Quách Khánh không xa, lúc này giơ tấm biển lên, hô:

"500 triệu!"

Mảnh đất này giá quy định là 140 triệu, nhưng tôi lại độn giá của nó lên 500 triệu. Lúc này tôi đại diện cho một công ty bất đồng với Quách Khánh, chính là một công ty bất động sản mới thành lập ở trong đại lục.

Người ở chỗ này kỳ quái nhìn tôi một cái, khi thấy tôi giơ tấm biển công ty, đều bình thường trở lại, nghĩ thầm, hóa ra người này mới từ đại lục tới, không trách dám ra giá!

Bọn họ vốn tưởng rằng Quách Khánh sẽ tiếp tục ra giá hoặc là trực tiếp làm khó dễ, không nghĩ tới đợi hồi lâu, cũng không thấy động tĩnh gì, lúc này đấu giá sư đã gõ tiếng búa thứ nhất. Đấu giá sư cũng rất kỳ quái, Quách Khánh thì hắn sao không biết, nên đã dự định là không có ai dám trả giá rồi, nhưng cái người mua miếng thứ hai kia mình cũng chưa từng gặp.

Khi giới đấu giá biết Quách Khánh không có hứng thú với mảnh đất thứ hai, thì lập tức sôi nổi hẳn lên.

"1 tỷ!"

Trần Trạch Long không mua được miếng thứ nhất, lúc này đang tức giận, thấy miếng thứ hai Quách Khánh không để ý, thì lập tức hùng hổ ra giá.

Nhưng mà những thương nhân điền sản khác cũng không phải là ngồi không, ai cũng biết giá trị của mảnh đất kia, Trần Trạch Long mặc dù ra giá 1 tỷ, nhưng cái tên mập mạp ra giá lần thứ nhất kia đã giơ biển hô lớn:

"1 tỷ 100 triệu!"

"1 tỷ 200 triệu!"

Trần Trạch Long không chút do dự báo giá, trong lòng mắng: mập mạp chết bầm, bình thường cùng tao xưng huynh gọi đệ, bây giờ lại chính thức cướp đoạt đây!

"1 tỷ 300 triệu!"

Mập mạp lau mồ hôi một cái cắn răng nói.

"1 tỷ 500 triệu!"

Trần Trạch Long đã mất đi miếng thứ nhất, giờ lâm vào tình thế bắt buộc

Mập mạp kia suy nghĩ liễu hồi lâu, rốt cục buông xuống tấm bảng xuống, dù có lợi nhuận cao, nhưng mập mạp này không có nhiều tiền tới như vậy.

"1 tỷ 600 triệu!"

Tôi giơ tấm bảng lên nói.Lúc này, Trần Trạch Long mới chú ý tới tôi, lập tức nghiến răng nghiến lợi nhìn Trần thư ký nói:

"Hóa ra là tiểu tử này! Tôi còn đang nghĩ tại sao nhìn hắn lại có chút quen mắt!"

"Thiếu gia, người này hình như rất có thế lực, và lại giỏi che giấu."

Trần thư ký nhắc nhở.

"Hừ, ông đừng nói nữa, ở trong XG hắn có thể làm được cái gì chứ!"

Trần Trạch Long giơ tấm bảng hô:

"1 tỷ 800 triệu!"

"Thiếu gia, lần này ngài tăng thêm 200 triệu, hình như không được tốt lắm..."

Trần thư ký có chút đau lòng nói.

"Sợ cái gì, không nhẫn tâm thì không thành đại sự, nếu không hù dọa được tiểu tử này, thì hắn còn coi Tập đoàn Trần thị chúng ta ra gì nữa, chúng ta còn có thể đứng vững trên mảnh đất này hay sao?!"

Trần Trạch Long nói:

"Yên tâm đi, mảnh đất này có thể mang đến giá trị đại khái chừng 3 tỷ, nếu như tăng thêm 200 triệu mà có được nó, thì cũng vẫn lợi!"

"1 tỷ 950 triệu!"

Tôi tiếp tục báo giá nói.

Bởi vì có tin tình báo của Quách Khánh, Trần Trạch Long chỉ có khoảng 2 tỷ, nên tôi không thể báo giá cao hơn họ được.

"Ha ha ha!"

Trần Trạch Long nghe xong không khỏi cười ầm lên, nhìn Trần thư ký nói:

"1 tỷ 950 triệu, tôi thấy hắn đã hết tiền rồi, ha ha, tôi còn nhiều hơn hắn tận 50 triệu, thật là trời cũng giúp tôi!"

"Đợi một chút... Thiếu gia, tôi cảm thấy có cái gì không đúng, hình như người ta cố ý nâng giá!"

Trần thư ký nói.

"Chờ cái gì nữa, đợi thêm là hỏng việc 1 tỷ 950 triệu là cực hạn của hăn rồi, hắn không có tiền, ông không nhìn ra sao, chúng ta cứ trực tiếp báo giá 2 tỷ là được rồi!"

Trần Trạch Long vội la lên, sau đó vội vàng giơ tấm bảng nói:

"2 tỷ, tôi ra giá 2 tỷ!"

"Hai tỷ lần đầu tiên... Hai tỷ lần thứ hai... Hai tỷ lần thứ ba... Đồng ý! Chúc mừng tập đoàn Trần thị có được miếng đất này!"

"Ha ha, ông có thấy không, 1 tỷ 950 triệu là cực hạn của hắn, hắn không còn tiền nữa đâu!"

Trần Trạch Long đắc ý nói.

"Dạ dạ, thiếu gia anh minh!"

Trần thư ký nói.

Nếu như đã có thể mua được, Trần thư ký cũng không nghĩ nhiều tới việc khác làm gì.

Nói thật, lúc nãy đúng là tôi có chút khẩn trương, sợ Quách Khánh đưa tin tình báo sai, tôi không quan tâm tới 2 tỷ, mà là sợ không hại được Trần gia mà thôi.

Quách Khánh và tôi nhìn nhau cười một tiếng, gật đầu bước ra ngoài.

Những thương nhân khác thì thở dài, bọn họ cũng muốn mua nhưng tài lực đều không bằng người. Nhưng còn có một người khác, đó là Trần Trạch Long, lúc ra cửa, hắn còn khinh miệt nhìn tôi một cái, tỏ vẻ đắc ý

Tôi cố ý làm bộ như không thấy, nghĩ thầm, mày sẽ có ngày chết như thế nào còn chưa biết đâu, cứ đắc ý thêm 2 ngày nữa đi

Tôi cùng Quách Khánh trước sau lên một chiếc xe Red Banner ở ngoài cửa, nhưng mà chuyện này Trần Trạch Long không có cơ hội nhìn thấy.

Tôi dùng một tia tinh thần lực, lưu lại ấn ký trên người Trần Trạch Long, như vậy hắn có ở đâu tôi cũng tìm được, nhưng mà phương pháp này dùng không được lâu dài, một thời gian sẽ mất tác dụng.

Sau khoảng 10 phút đồng hồ, tôi bảo lái xe chuyển hướng bám theo Trần Trạch Long.

Sau khi buổi đấu giá kết thúc, Trần Trạch Long cũng không lập tức trở về công ty, mà đi ô tô vào một biệt thự trên bờ biển.

Tôi không phải là trực tiếp theo dõi, nên Trần Trạch Long không thấy.

Tôi bảo lái xe dừng cách biệt thự của Trần Trạch Long một chút, rồi nhìn Quách Khánh, nói: "Dựa theo kế hoạch hành động."

Quách Khánh gật đầu, mở laptop mang bên người ra.

Tôi nhanh chóng xuống xe, đến một nơi không có ai thi triển ẩn thân thuật.

Đương nhiên chuyện này Quách Khánh cũng không biết, nếu không hắn sẽ bị dọa cho sợ hãi.

Tôi sử dụng thuấn di trực tiếp tới cửa biệt thự của Trần Trạch Long.

Bên ngoài biệt thự có gắn camera, lại còn có mấy nhân viên bảo vệ đang đi qua đi lại, nhưng chuyện này cũng không ảnh hưởng tới tôi.

Tôi nhẹ bay qua tường rào bên ngoài biệt thự, tiến vào sân biệt thự, nơi này được bảo vệ nghiêm mật như vậy, chắc chắn những người ở bên trong đều là người có tiền, vô hình chung họ đã tin tưởng vào điều này.

Bởi vì thời tiết ở XG vô cùng nóng, cũng do nguyên nhân này mà chủ nhà không khóa cửa, điều này làm cho tôi đỡ phải leo cửa sổ.

Lúc này Trần Trạch Long đang ở trong một gian phòng của tầng 2, nhìn về phía biển xanh, hắn nằm trên một cái ghế gấp, cầm điện thoại nói chuyện:

"Đức ca, mảnh đất Cửu Long kia em đã lấy được rồi... A... Đúng... Cái gì? Dễ dàng? Mẹ kiếp, hôm nay không biết ăn phải cái gì, mà lại đụng phải cừu gian bên đại lục, trong buổi đấu giá còn làm em tức chết... Hắc hắc, nếu không phải vì hắn không có tiền, thì thật sự là em không biết làm sao... Được được, anh tới đây? Em ở trong biệt thự ngoài bãi biển chờ anh... Cái gì? Không phải là quan hệ của chúng ta còn tốt hay sao? Tại sao giờ đã thay đổi... Được, em đồng ý với anh"

Sau khi cúp điện thoại, Trần Trạch Long mới thôi nụ cười, ném luôn điện thoại lên trên tường, oán hận nói:

"Lão bất tử, lại dám cháy nhà hôi của, nhiều hơn 3000 vạn ư!"

Chiếc điện thoại kia bay tới chỗ tôi, làm cho tôi giật mình né sang một bên, điện thoại di động nện ở trên tường, "Phanh" một tiến bốc khói, bắn ra những tia lửa.

"Trần thư ký!"

Trần Trạch Long hét lớn.

"Thiếu gia, có chuyện gì gì không?"

Trần thư ký từ bên ngoài chạy chạy nhanh vào, hỏi.

"Ông chuẩn bị một tấm ngân phiếu 3000 vạn của Ngân hàng Thụy Sỹ!"

Trần Trạch Long nghiêm mặt nói.

"3000 vạn Thiếu gia, tiền tiết kiệm của công ty không còn lại bao nhiêu nữa!"

Trần thư ký lo lắng nói.

"Ông tưởng tôi muốn sao?, cái lão hồ ly Hoắc Đức này, lại có thể tạm thời đổi quẻ, bảo tôi đưa hắn thêm 3000 vạn, nói là không có tiền mở tiệc ăn mừng con dâu hắn sinh cháu, hắn là đại gia ư, mở tiệc cần gì tới 3000 vạn? !"

Trần Trạch Long chửi ầm lên nói.

"Ai! Bọn họ đều đã hủ bại hết rồi, nếu mà ngày nào đó Liêm Chính công sờ tới, thì không chết cũng bị lột da."

Trần thư ký nói.

"Nhưng mà yên tâm đi, mảnh đất này vẫn còn lợi nhuận, chỉ cần mảnh đất này có thể xây được cao ốc buôn bán, một khi tin tức này truyền ra, thì có thể dùng nó để vay thêm tiền của ngân hàng!" Trần Trạch Long gật đầu nói:

"Đúng rồi, ông mua cho tôi một cái điện thoại di động khác tới đây!" Trần Trạch Long chỉ vào cái điện thoại hỏng ở góc tường nói.

"Thiếu gia, lần trước tôi lần trước tôi mua cho người 2 cái, hiện giờ vẫn còn 1 cái, người đợi chút, tôi sẽ mang tới ngay!"

Trần thư ký nói.

Hắn biết tính tình người thiếu gia này, khi tức giận chắc chắn sẽ ném điện thoại, cho nên hắn đã mua dự phòng.

Hắc hắc, lúc này Trần Trạch Long không ngờ tới, hắn sắp chết tới nơi, còn đợi được tới ngày uống rượu mừng cháu của Hoắc Đức hay sao!

Tôi bắt đầu gắn thiết bị nghe lén của công ty sản xuất vũ khí bên Châu phi vào trong phòng hắn.

Qua đại khái hơn mười phút đồng hồ thời gian, Trần thư ký gọi điện thoại thông báo cho Trần Trạch Long, Hoắc Đức đã đến, hơn nữa ngân phiếu cũng đã chuẩn bị thỏa đáng.

Trần Trạch Long bảo Trần thư ký trực tiếp đưa người vào trong phòng. Một lát sau, có một lão đầu khuôn mặt nhăn như Hồ Ly đi tới, Trần Trạch Long lập tức cười nghênh đón bắt tay hắn, nói:

"Đức ca, ngài đã tới!"

Hoắc Đức gật đầu nói:

"Trần tổng, ngân phiếu chuẩn xong chưa!"

Trần Trạch Long trong lòng mắng thầm, cái lão này vừa tới đã đòi tiền, Nhưng mà hắn vẫn nén giận, khẽ cười nói:

"Xong rồi, tôi đã sai người chuẩn bị xong, hơn nữa cái khoảng 100.000 đô kia tôi đã gửi tới tài khoản của phu nhân ngài ở nước ngoài rồi!"

"Tốt, thật sảng khoái! Tôi đây cũng không nhiều lời, chậm nhất là cuối tuần này, công văn phê chuẩn tôi sẽ làm xong cho cậu!"

Hoắc Đức gật đầu nói.

"Cám ơn ngài, Đức ca! Trần thư ký!"

Trần Trạch Long liếc mắt cho Trần thư ký, Trần thư ký lập tức đem ngân phiếu của ngân hàng chuyển vào trong tay của Hoắc Đức:

"Hoắc tiên sinh, đây là ngân phiếu của ngân hàng Thụy sỹ, lúc nào cũng có thể đổi sang tiền mặt."

Hoắc Đức nhận lấy ngân phiếu, nhìn kỹ một chút, nhếch miệng cười một tiếng, đút vào trong túi áo, thở dài nói:

"Trần tổng, cậu cũng đừng trách con người của tôi tráo trở, dù sao chuyện này cũng không phải là chuyện đùa, tôi phải chuẩn bị đủ vốn! Hơn nữa, cậu cũng đang cần công văn phê chuẩn cho mảnh đất Cửu Long kia, chuyện này tôi cũng không muốn mạo hiểm !"

"Tôi hiểu, Đức ca, phiền người hộ trợ nhiều!"

Trần Trạch Long trong lòng mắng thầm, con mẹ nó mày thì đủ vốn, còn tao thì thâm hụt nhiều!

"Vậy cũng tốt, Trần tổng, trong nhà còn có chuyện, tôi đi trước!"

Hoắc Đức đứng dậy cáo từ nói:

"Cậu cứ đợi tin tức tốt đi!"

Trần Trạch Long cũng đứng dậy, gật đầu nói:

"Vậy tôi cũng không giữ người lại, sau khi chuyện thành công, tôi sẽ mở một tiệc rượu!"

"Ha hả, tiệc rượu thì thôi đi, thân phận của tôi không thích hợp xuất hiện trên bàn tiệc của thương nhân!"

Hoắc Đức khoát tay áo nói.

Trần Trạch Long cũng chỉ khách khí một chút, hắn còn đang ước lão già này không đi, thì sẽ tiết kiệm được một khoản tiền, vì vậy hắn nhìn Trần thư ký nói:

"Trần thư ký, tiễn Đức ca về!"

Cảnh mới diễn ra vừa rồi, đã được máy quay ghi lại toàn bộ, đến khi tôi trở về xe, Quách Khánh giơ ngón tay cái lên nói: "Lão Đại, cậu thực quá trâu bò, chọn vị trí cứ như là đang đóng phim trong Hollywood, thật lợi hại!"

Tôi hàm hồ ứng phó một chút nói:

"Được rồi, chúng ta trở về đi thôi, ngày mai tớ muốn nhìn thấy trên báo chí đăng kẻ khả nghi giao dịch ngầm với Tập đoàn Trần thị!"

"Hắc hắc, lão Đại anh minh!"

Quách Khánh ca ngợi nói.

"Tiểu tử, thân là một lão đại của một đại bang, mà còn như vậy thì ra cái rắm gì!"

Tôi cười mắng.

"Ở trước mặt lão đại, tớ đâu phải là đại ca!"

Quách Khánh cũng cười nói.

Tôi thở dài, mới chỉ mấy năm trôi qua, mà giờ chúng tôi đã trưởng thành, chuyện khi mới sống lại cứ hiện ra trước mắt, cùng Lưu Khoa Sinh lục đục với nhau, cùng Quách Khánh chung hoạn nạn...

Cùng Diệp Tiêu Tiêu đấu võ mồm, nghĩ đến nàng trong lòng tôi đau xót, không biết tại sao, sự nhớ nhung với nàng của tôi ngày càng tăng. Lại còn Hạ Nhu nha đầu nữa chứ, tôi vẫn nhớ như in lời thề ban đầu...

Còn nha đầu Hứa Nhược Vân kia nữa, có quên mất tôi rồi hay không, hay là đã đi tìm hạnh phúc của nàng rồi...

Còn Ngô Huỳnh Huỳnh nữa, nàng còn nhớ một đại đối nghịch như tôi không, một đại phôi đản hay đụng xe của nàng...

Cuối cùng là Tiểu Tư, sự nghiệp của nàng đang phát triển không ngừng, nhưng mà chúng tôi đã hơn một năm không gặp mặt, mặc dù vẫn gọi điện thoại không ngừng, nhưng không cách nào bù đắp được nỗi nhớ nhung của tôi với nàng...

Tôi không biết có phải thời gian trôi đi, làm cho tôi càng nhớ nhung những năm tháng trước kia hay không, mà nó không cách nào quên đi được, có phải kiếp trước có quá nhiều tiếc nuối, nên kiếp này phải gom cho đầy hay không đây?

Nhưng mà mong muốn lớn nhất của tôi bây giờ là Triệu Nhan Nghiên mau chóng tỉnh lại.

... ... ... ...

Đêm khuya, một phần trong những bức ảnh nặc danh được tán phát cho các báo và tạp chí... Đây là bước đầu tiên trong kế hoạch của tôi.

Tin tức về giới truyền thông XG tôi đã biết rõ, chỉ cần tin đủ rung động, là họ sẽ sẵn sàng đăng tải!

"Chủ biên, tôi nhận được mấy bức ảnh nặc danh!"

Một biên tập đeo kính chạy tới phòng làm việc của chủ biên.

"Có chuyện gì vậy, Tiểu Vương, bức ảnh nặc danh gì?"

Chủ biên hỏi.

"Là Tập đoàn Trần thị hối lộ quan viên cao cấp !"

Tiểu Vương kích động nói.

"Nhanh cầm cho tôi xem một chút!"

Chủ biên vừa nghe lập tức hưng phấn nói.

"A? Ngay cả nội dung nói chuyện với nhau cũng có?"

Chủ biên cầm lấy những bức ảnh mà biên tập viên kia mới đưa, kinh ngạc nói:

"Thật là chi tiết a! Tốt, Tiểu Vương, cậu lập tức an bài, tin này phải đăng lên trang nhất vào ngày mai, hủy bỏ những bài khác!"

"Nhưng mà, chủ biên, những bức ảnh này không biết là thiệt hay giả, vạn nhất..."

Tiểu Vương do dự nói.

"Sợ cái gì, là giả thì thế nào chứ, từ đầu năm tới giờ, không chỉ có một mình hãng chúng ta đăng tin giả!"

Chủ biên chậm rãi nói.

"Chuyện này có thể được không?"

Tiểu Vương xem ra mới làm việc được ít thời gian, hắn vẫn chưa yên tâm.

"Cậu thật lôi thôi, do dự cái gì, ai cũng giống như cậu thì tòa soạn báo chúng ta đến đóng cửa mất thôi!"

Chủ biên không nhịn được nói.

"Được, tôi lập tức đi làm!"

Tiểu Vương không dám trái ý, vội vàng nói.

Mấy tòa soạn, tạp chí đều nhận được những bức ảnh này trong một thời gian gần như giống nhau, chuyện tiếp theo đó là, ai nấy đều tranh nhau đăng lên trang đầu...

Sáng sớm ngày thứ hai, tin tức này giống như một quả bom nổ tung ở XG, những người trong nghề bắt đầu nghị luận...

"Mẹ kiếp, Trần thư ký, ông mau nói cho tôi biết, có chuyện gì đang xảy ra! Tại sao những tờ báo này đăng không sót một chữ trong cuộc nói chuyện của chúng ta?"

Trần Trạch Long cầm lấy một tờ báo buổi sáng, sắc mặt tím đen nói.

"Thiếu gia, tôi cũng không biết!"

Trần thư ký cũng không hiểu.

"Hừ, lúc ấy chỗ chúng ta chỉ có 3 người, ngoài ra không còn ai khác, Trần thư ký?"

Trần Trạch Long hỏi ngược lại.

"Thiếu gia, ý của ngài là nói là tôi tiết lộ ra ngoài ? Điều này sao có thể! Điều này có lợi ích gì cho tôi, tôi đi theo ngài 5 năm, ngài không hiểu rõ tôi ư! Hơn nữa, nếu tôi đem tin tức này bán cho toàn soạn, thì nó đáng giá bao nhiêu tiền? Không bằng tiền tiêu vặt mỗi tháng thiếu gia đưa cho tôi..."

Trần thư ký vội vàng giải thích.

Trần Trạch Long nghe xong, sắc mặt hòa hoãn đi mấy phần, Trần thư ký nói rất đúng, chuyện này nếu công bố ra ngoài đối với hắn không có chỗ tốt nào. Hắn rơi đài, thì Trần thư ký cũng phải thất nghiệp, với lại mình đối với hắn không tệ, nên hắn không có lý do nào làm như vậy.

Chẳng lẽ là lão gia hỏa Hoắc Đức kia? Việc này lại càng không thể nào, hắn đâu dại gì mà định sống nửa đời còn lại trong ngục? Trừ phi đầu hắn có vấn đề!

Tất cả các khả năng đều đã được loại bỏ, thì chỉ còn lại có mình hắn, nhưng hắn trừ khi mộng du, thì mới làm như vậy, nhưng hắn cũng đâu có cái tật này!

Nhưng chẳng nhẽ lại có quỷ? Trần Trạch Long mặc dù bình thường là Đại thiếu gia tập đương nhiên cũng không phải là người ngu, hắn cũng không tin vào khả năng này.

"Thiếu gia, rất có khả năng là có người đặt máy nghe trộm trong phòng...?"

Trần thư ký hỏi.

"Không thể nào, chúng ta nói chuyện ngày đó, tôi đã dùng chó điện tử đã kiểm tra rồi, trong phòng rất an toàn!"

Trần Trạch Long tự tin nói. Hắn nào đâu biết rằng, sản phẩm của Tập đoàn Ánh Rạng Đông thì ngay cả phần mềm gián điệp cũng không phát hiện ra !

"Đó mới là lạ, chẳng lẽ ngày đó khi nói chuyện, có người nghe lén?"

Trần thư ký tiếp tục nói.

"Có khả năng này, chúng ta thì có thể tin được, nhưng những người bên dưới thì lại không, mặc dù bọn họ làm bảo vệ, nhưng cũng chưa chắc đã không vì lợi ích của bản thân!"

Trần Trạch Long gật đầu nói:

"Được rồi, chuyện này giao cho ông điều tra đi, nếu không ra, thì đổi toàn bộ số người làm này!"

"Được, thiếu gia!"

Trần thư ký đáp:

"Nhưng mà chuyện này chúng ta làm sao đi xử lý đây?"

"Xử lý cái gì? Căn bản không cần để ý tới, những tin tức lề đường như thế này, hàng năm ở XG cho dù không có một vạn cũng có mấy ngàn, mấy ngày nữa cũng chẳng còn ai nhớ rõ chuyện này nữa đâu! Trên báo đăng cũng không có chứng cớ thực tế gì cả, đoán chừng là bọn họ bịa đặt, trong giới truyền thông, nếu có chứng cứ xác thực, thì họ đã công bố ra rồi, còn phải đợi chúng ta làm gì!"

Trần Trạch Long lắc đầu nói.

"Ha ha, lão Đại, cậu thật lợi hại, chúng ta cứ từng bước đưa Trần Trạch Long vào thế bị động!"

Quách Khánh tán thành nói.

"Chúng ta muốn đúng là hiệu quả này, muốn mọi người hiểu rằng Tập đoàn Trần thị chỉ là một tập đoàn lừa dối người!"

Tôi âm hiểm hcười nói.

Ngày thứ hai, một bức hình lớn trong đó là cảnh Trần Trạch Long và Hoắc Đức nắm tay nhau, bên dưới có một tiêu đều rất bắt mắt: Trần Trạch Long nói không biết Hoắc Đức? Vậy thì Tập đoàn Trần thị đang che giấu cái gì đây!

Trong phòng làm việc Trần Trạch Long cầm lấy tờ báo, quát lên như sấm, nhìn Trần thư ký hét lớn:

"Cho dù ông làm cách nào đi chăng nữa, cũng phải tìm cho ra người này, tức chết tôi rồi!"

"Thiếu gia, ngài đừng nóng giận, chúng ta phải thương lượng xem xử lý chuyện này như thế nào đã, ở ngoài kia, ký giả đã bao vây cao ốc của chúng ta rồi!"

Trần thư ký lau mồ hôi nói.

"Mẹ nó, sợ cái chim ấy, nếu dám làm gì thiếu gia ta, ta bảo Thanh bang tới, đuổi hết bọn họ đi!"

Trần Trạch Long một vỗ bàn nói.

Trần thư ký không dám nói gì, đi theo phía sau Trần Trạch Long vào thang máy, trong lòng thầm than, Trần Trạch Long này quá thiếu kiên nhẫn. Hắn không ngờ lại có chủ ý dùng xã hội đen giải quyết chuyện này, nhưng mà nghĩ chỉ là nghĩ, hắn không dám nói trước mặt của Trần Trạch Long.

"Trần tổng, trong buổi họp báo lần trước, ngài đã khẳng định ngài không biết Hoắc Đức cơ mà, vậy xin ngài giải thích một chút, tại sao lại có tấm hình này?" Các ký giả thấy Trần Trạch Long đi ra, vội vàng chen chúc nhau tiến lên hỏi.

"Chuyện này không cần phải giải thích, một tấm hình chứng minh được điều gì. Chẳng lẽ chụp cũng người khác một tấm hình, thì nhất định phải biết nhau hay sao?"

Trần Trạch Long gượng ép giải thích.

"Trần tổng, ngài giải thích như vậy, không thấy có chút không hợp lý hay sao?"

Một ký giả khác lập tức phản bác nói.

"Không hợp lý? Tại sao không hợp lý? Có khi đây bức ảnh ghép, bởi vì công nghệ giờ phát triển vô cùng... Có biết Tập đoàn Ánh Rạng Đông không, chỉ cần bọn họ làm là được!"

Trần Trạch Long giải thích.

"Vậy ý của Trần tổng là có người cố ý ghép tấm hình này?"

Một ký giả của Tập đoàn Trần thị cố ý đánh lạc phương hướng.

"Đúng, không sai!" Trần Trạch Long đang bể đầu sứt trán, chợt nghe có người tới giải vây cho mình, lập tức hiểu ý nói:

"Tôi hoài nghi có bàn tay đen nào đó đứng sau chuyện này, người này chính là đối thủ cạnh tranh của tập đoàn Trần thị chúng tôi, mọi người nghĩ xem, tấm hình này nếu như là thật, vậy thì tại sao hắn không công bố luôn với mấy bức hình ngày trước? Tại sao phải sau một ngày mới tung ra? Còn phải nhìn dụng ý của hắn hay sao!"

Trần Trạch Long lau mồ hôi trên trán.

Mà ký giả của Tập đoàn Trần thị cũng thuận thế nói:

"Hóa ra là như vậy, xem ra chúng tôi hiểu lầm Trần tổng rồi, vậy sẽ không quấy rầy ngài nữa!" Nói xong hắn xoay người muốn rời đi.

Mấy ký giả khác thấy tình hình như vậy, cũng không tiếp tục kiên trì, rồi rời đi.

Trần Trạch Long chó ngáp phải ruồi, hóa giải một hồi đại nạn.

Nhưng mà chuyện sẽ kết thúc ở đây hay sao?

... ... ... ...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro