9

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Sáng sớm đến cửa hàng, Vương Nhất Bác nghe được tin rằng cậu bạn làm cùng mình muốn nghỉ việc.

Thời gian cậu bạn đó đến làm không cách cậu bao nhiêu, lớn hơn cậu một tuổi, sau khi nhập học quyết định tìm một công việc thực tập nghiêm túc thay vì lại tiếp tục trải nghiệm cuộc sống bán thời gian.

"Nhất Bác, em có phải cũng sắp đi rồi không?", quản lý buột miệng hỏi, khuôn mặt như đưa đám nhìn cậu, "Nhưng mà ít nhất cũng ráng đến cuối năm được không? Sản phẩm mới phát hành mùa này, còn có hoạt động 11/11 và Noel nữa, giúp anh chống đỡ với!".

Vương Nhất Bác nhún nhún vai, "Em cũng không vội".

Nhưng cả một ngày hôm đó tâm tư lại luôn đặt lên vấn đề này.

Có phải cũng nên vì tương lai của bản thân mà suy nghĩ một chút? Một năm trước, cậu vừa vào đại học, lại sống đơn độc, mẹ cậu hình dung cậu như một chú chim nhỏ vừa thoát khỏi lồng. Cậu ở Thượng Hại vô lo vô nghĩ, nhưng hiện tại hình như có gì đó không giống nữa rồi.

Cậu muốn giữ lại một người, mà chuyện này không phải chỉ cần tình cảm nồng nhiệt là có thể duy trì được.


Tiêu lão sư hai ngày nay không ở Thượng Hải. Một năm một lần, công ty anh sẽ tổ chức team building, bao trọn một kì nghỉ mát trên du thuyền xa hoa, đúng là khiến người khác ngưỡng mộ. Mấy ngày này Thượng Hải cực kì oi bức ngột ngạt, tóc sấy xong chưa được ba phút đã mướt mồ hôi, mà đối phương ở bên đó thì không khí trong lành, mỗi ngày đều ngắm phong cảnh đẹp.

Tín hiệu wifi trên biển lúc nào cũng đứt đoạn, Tiêu Chiến mỗi lần cùng cậu lên mạng, mắt thường nhìn cũng có thể thấy đã đen hơn không ít. Vương Nhất Bác ban đầu còn muốn nhịn không nói, nào ngờ đối phương đã mở miệng trước: "Có phải anh đen rồi không? Anh có đen không hả? Tay anh cũng có cả đường phân cách rồi, Cynthia còn nói anh là móng thỏ nướng than!".

Vương Nhất Bác thật thà trả lời, "Anh đen rồi", nói rồi lại trêu chọc, "Anh có thể bớt lười lại được không, thoa kem chống nắng đàng hoàng vào".

Tiêu Chiến làm một động tác tay "Giết em giờ", sau đó phồng má cúp điện thoại. Đến tận nửa tiếng đồng hồ sau, anh mới có thể để khuôn mặt và giọng nói của mình hiển thị nguyên vẹn trên màn hình điện thoại Vương Nhất Bác, chỉ là lời nói của hai người vẫn cách nhau mười giây như cũ, thật sự khiến anh thể nghiệm được như thế nào là "khoảng cách".

Từ khi ở bên nhau, mỗi ngày cậu đều dính chặt lấy Tiêu Chiến. Vốn dĩ cậu không phải kiểu người trong đầu chỉ có mỗi tình yêu, trước đây luôn cho rằng bản thân cool đến mức ai cũng không dám chơi, nội tâm thì tuyên bố phàm phu tục tử đừng hòng động đến lão tử. Hiện tại có được thân phận bạn trai này rồi lại cảm giác như thật sự nắm trong tay quyền lực đảo lộn trời đất.

Đúng là vỏ quýt dày có móng tay nhọn.

"Đang làm gì vậy?".

Sau khi về đến nhà, cậu nhận được tin nhắn của Tiêu Chiến. Bốn từ này* từ trước đến giờ vẫn luôn là điểm khó ở của cậu, cho dù vì việc gì mà nhắn cậu bốn từ này, người gửi đều bị cậu ghim trong lòng. Mà hôm nay nhận được tin nhắn này từ anh, cậu lại sướng đến quắn quéo, liền vui vẻ gọi video cho anh.

*Bản gốc: 在干嘛: đang làm gì. Đáng lý là ba từ mà mình thấy dịch như này cộc lốc quá nên mình đổi lại á =))))

Tiêu Chiến nhận cuộc gọi, anh đang nằm nghiêng trên giường, nửa khuôn mặt vùi vào chiếc gối mềm mại, ánh mắt khép hờ uể oải nhìn cậu.

"Vừa về đến nhà, anh như nào rồi?".

Hình ảnh của Tiêu Chiến lắc lư lên xuống, anh nằm trên giường nén giọng phàn nàn, một nửa âm thanh bị áp chế trong cổ họng, "Hôm nay trên biển sóng lớn, anh vừa uống ít rượu, bây giờ say sóng rồi".

Vương Nhất Bác cười cười, "Với cái tửu lượng một ly đã gục của anh, lúc này còn có thể gọi điện thoại cho em đã là không dễ dàng gì rồi".

Tiêu Chiến xoay người lại nằm ngửa trên giường, giãn người duỗi eo, "Anh thật sự chịu đủ rồi. Mỗi ngày đều uống rượu nhảy múa ca hát, anh muốn đến một nơi thanh tịnh".

"Vậy anh về nhà trước đi?", Vương Nhất Bác trêu chọc anh, ở trên màn hình điện thoại không đủ rõ nét nháy mắt để ý thấy vị trí có chút đỏ trên cằm Tiêu Chiến, "Cằm anh chỗ đó bị sao vậy?".

"À", Tiêu Chiến nghiêng nghiêng đầu, "Nóng trong người, mọc mụn rồi".

"Woaaa. Tiêu lão sư đúng là vẫn còn trẻ nha. Tuổi này rồi mà vẫn còn mọc mụn".

Tiêu Chiếm gườm gườm, "Cảnh cáo cúp điện thoại giờ! Em có thể ngoãn ngoãn nói chuyện với anh của em một xíu được không hả?".

"Cho em xem đi. Đưa lại gần chút, cho em xem".

Tiêu Chiến trừng mắt nhìn cậu, "Cái này có gì mà xem? Muốn chụp màn hình chế giễu anh chứ gì? Không có cửa".

"Em tò mò mà. Bạn trai của em mọc mụn, từ trước đến giờ chưa từng thấy".

Ngón tay lướt qua khuôn mặt Tiêu Chiến trên màn hình, cậu tiến lại gần hôn "chụt" một cái, Tiêu Chiến bên kia liền ngẩn người, vẻ mặt không tự nhiên liếc mắt lườm cậu, tay đưa điện thoại lại gần cằm trong chớp mắt sau đó vội vàng đẩy ra xa, "Được rồi được rồi... Như vậy thôi, được chưa hả!".

"Ừm".

"Tự nhiên làm như vậy...".

"Tiêu lão sư, anh có nhớ em không?". Vương Nhất Bác nhướn mày hỏi vị ca ca đang định tránh ánh mắt của mình kia. "Không nhớ sao? Em lại rất nhớ anh, mỗi lần nghĩ đến anh đều cương".

Tiêu Chiến lật người nhắm hai mắt lại, dùng chăn che đi nửa mặt mình, lại run rẩy thở ra một hơi.

"Tiêu lão sư. Anh thật ra không có giờ phút nào không nhớ đến em, nhớ em ngậm chặt cái đó của anh, anh sẽ bắn vào miệng em. Lúc cao trào, cơ thể anh sẽ run rẩy mãnh liệt, cái lỗ phía sau anh mút chặt ngón tay em không chịu nhả, đến lúc đó thì em biết em phải đút vào rồi. Chỗ đó của anh mời gọi em...".

Tiêu Chiến ở trong chăn khẽ cọ, hơi thở dần trở nên nặng nhọc.

"Tiêu lão sư, anh đã ướt chưa?".

Tay Vương Nhất Bác cách bởi quần lót chạm đến nửa thân dưới đã dựng đứng như lều bạt kia, "Tiêu lão sư, cơ thể của anh không chịu được trêu ghẹo, mỗi lần em cắm vào quá nhanh, anh đều không ngừng thở gấp. Em đâm vào người anh, thô bạo "làm" anh, anh kêu cũng không kêu nổi, chỉ có thể nằm trong lòng em nhỏ giọng rên rỉ. Rõ ràng em đã nuốt biết bao nhiêu "con cháu" của anh rồi, thế mà em cứ đút vào anh liền có thể cương ngay lập tức. Không sờ anh, anh cũng có thể lên cao trào, đúng là một cơ thể mẫn cảm nha...".

Vương Nhất Bác cười cười, cậu nói nhiều lời như vậy, luồng nhiệt từng trận từng trận xông xuống hạ thân. Cậu càng nói càng thấy khô nóng, liền lột quần lót ra, dương vật bật ra ngoài cũng đã căng cứng bừng bừng.

"Tiêu lão sư, em cứng quá, làm sao đây".

Tiêu Chiến nhẹ nhàng mở chăn ra, dựng thẳng điện thoại ở một bên, sau đó cởi áo choàng tắm. Bên trong anh không mặc quần lót, vật dưới thân đứng thẳng, run run rẩy rẩy theo sự rung lắc của con thuyền mà đung đưa.

"Đợi đã, anh, đợi đã. Khoan hãy sờ chỗ đó, "hỏi thăm" phía sau của anh trước đi, cho em xem một chút".

Tay của Tiêu Chiến dần khuất về phía sau người, đến khi rút ra đầu ngón tay đã ẩm ướt óng ánh. Anh để ngón tay lên miệng, sau đó đưa lưỡi liếm một cái. Sắc dục khiến hốc mắt Vương Nhất Bác nóng bừng, bàn tay để ở bên người cũng cứng rắn co lại thành nắm đấm, cố gắng để bản thân kiên nhẫn chờ đợi tiết tấu của Tiêu Chiến.

Tiêu Chiến ướt đẫm mấy ngón tay, từ từ nằm sấp trên giường, sau đó để điện thoại dưới người, ngón tay thấp thoáng bị che khuất dưới lớp áo tắm bắt đầu cắm vào hậu huyệt, nhẹ nhàng xoay tròn ma xát, chưa được bao lâu đã cắm vào ngón thứ hai.

"Đúng rồi... Đừng vào sâu quá. Anh biết mà, anh biết rõ nhất điểm mẫn cảm của mình ở đâu mà, chạm vào nó đi. Nhẹ một chút, anh thích nhất được trêu như thế này, gãi không đúng chỗ ngứa, anh trước giờ vẫn luôn rất hưởng thụ".

Cổ tay Tiêu Chiến chuyển động, cái eo nhỏ mềm đi, miệng lọt ra thanh âm rên rỉ đứt quãng. Vương Nhất Bác cuối cùng cũng cầm lấy dương vật mình, nơi đó đã cứng đến nhỏ ra nước, vừa đụng đến liền run rẩy dữ dội, "Chuẩn bị tốt, Tiêu lão sư, em đút vào đây".

Tiêu Chiến gần như kiềm chế không nổi nữa, vội vàng khép chặt ba ngón tay cho vào, mô phỏng  động tác quan hệ mà nhấp liên hồi. Ở chỗ màn hình điện thoại không thể quay tới, anh phát ra tiếng rên trầm thấp như than thở: "Vương Nhất Bác...".

"Ừm?". Tròng mắt Vương Nhất Bác nổi lên vài tia máu, bàn tay cầm vật dưới thân lên xuống mạnh mẽ như trút giận, khoái cảm nhanh chóng xâm chiến khiến da đầu cậu tê dại, "Tiêu lão sư... Mút em chặt chút, đừng để em có cơ hội rời khỏi anh".

Tiêu Chiến lẩm bẩm gọi tên cậu, "Vương Nhất Bác, Vương Nhất Bác... Không đủ...". Ngón tay anh chọc vào càng lúc càng nhanh, mỗi lần xoay tròn, huyệt khẩu lại khép mở liên hồi, giống như vẫn đang khát cầu cái gì đó, "Không đủ, như thế này vẫn không đủ...".

Thanh âm của anh mang theo chút nức nở, "Ha... Anh nhớ em... Vương Nhất Bác, anh nhớ em, anh muốn em "làm" anh, một mình anh, không được...".

"Cho anh, cho anh hết". Vương Nhất Bác chuyển động eo, mạnh bạo đút ra đút vào lòng bàn tay, ngón cái khẽ gảy đầu khấc, cảm giác xuất tinh tích tụ càng ngày càng mạnh. Tiêu Chiến ở đầu kia điện thoại kêu to tên cậu, thanh âm mềm mại như nỗi nhớ nhung đến thấu xương, giống như giây tiếp theo nếu cậu rời khỏi người anh anh liền chơi xong, "Vương Nhất Bác... Anh sắp rồi...".

"Em cùng anh, em ở ngay đây, ở trên thuyền trên giường anh. Anh không được cho người khác. Anh từ giờ về sau cũng... chỉ được cho em".

Tiêu Chiết toàn thân co giật, tinh dịch rỉ ra có vài vệt dính lên màn hình, hình ảnh trên video giờ đây gần như mơ hồ và đầy hơi nước. Lòng bàn tay Vương Nhất Bác bừa bãi, tinh dịch lầy nhầy, tất cả đều chứng minh rằng cậu đang yêu.

Khuôn mặt Tiêu Chiến rất nhanh đã lại xuất hiện trên màn hình, gò má anh đỏ ửng, hai mắt mơ màng mồ hôi nhễ nhại, tóc mái cũng ướt rồi, áo choàng tắm lỏng lẻo để lộ khuôn ngực mịn màng trơn nhẵn, "Anh còn chưa được thưởng thức, toàn bộ đều bị em nhìn hết rồi".

Vương Nhất Bác hơi thở dồn dập, ánh mắt chăm chú quyến luyến nhìn chằm chằm khuôn mặt trên màn hình kia, nhẹ giọng khẽ nói: "Tiêu lão sư, em muốn vì tương lai của chúng ta mà suy nghĩ".

Tiêu Chiến ngẩn người, sau đó mặt mày thả lỏng, gật đầu nói: "Được".

Vương Nhất Bác hồi thần lại, phát hiện trong phòng cực kỳ nóng liền đưa tay với lấy bấm điều khiển bật máy lạnh. Đang lúc cậu định bấm nút, một trận gió to đột nhiên đập vào cửa sổ đang để mở một nửa ở bên cạnh. Trận gió đó cuốn theo hơi nước thổi tung tóc mái cậu, thổi cho cửa sổ mở ra cứng ngắc. Ngay lúc Vương Nhất Bác đang vội vàng định đi đóng cửa sổ thì "ào" một tiếng, một cơn mưa sảng khoái đổ xuống mặt đất khô cằn, cũng phá vỡ bầu không khí ngột ngạt oi ả mấy ngày gần đây. Trời đột nhiên mưa rồi.

Vương Nhất Bác lờ mờ bị gió thổi đến rùng cả mình, liền đóng chặt cửa sổ, lại quay đầu nhìn, cái cằm nhọn nhọn của Tiêu Chiến ở trên màn hình, anh dường như đang đi qua đi lại, khóe miệng còn cong lên mang theo ý cười.

"Cho kẻ tội nghiệp đáng thương là em một chút phần thưởng".

Tiêu Chiến giơ điện thoại lên, sau đó đưa tay mở cánh cửa sổ ở sau lưng. Ngoài cửa sổ, sóng biển vỗ rì rào, ôm lấy thân tàu lắc lư nhịp nhàng, mặt biển sâu thẳm, quả thật mênh mông vô tận. Trăng sáng treo trên trời cao, ánh sao dày đặc trải khắp không gian, một buổi đêm trời trong.

Vương Nhất Bác ngẩn người, trong một khoảnh khắc, điều gì cũng không nói nổi. Tiêu Chiến nhìn cậu lộ ra nụ cười gian xảo, sau đó cất giọng nói: "Em ngoan một chút, đợi anh về nhà".

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro