[R] Sunset and Moonlight-Rose

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

--------------------------------------------------------

Title: [R] Sunset and Moonlight - Rose (Hoàng hôn và hoa hồng ánh trăng).

 

Author: kthelaty / LA

 

Disclamer: DBSK / TVXQ / Tohoshinki không thuộc về bất cứ ai. Họ là chính họ. và Fanfic chỉ là Fanfic

 

Paring: Yunjae

 

Rating: R

 

Warning: SA. Mild-Ya

 

Category/ Genre: Romance

 

Length: SHORTFIC

 

Status: Complete

Author's NOTE: " Không có gì là logic tuyệt đối trên cuộc đời này!"

 

Summary:

Mặt trời thật đẹp...

Mặt trăng cũng thật đẹp...

Tôi yêu cả hai... Và tôi yêu anh...

Kỳ lạ làm sao... Trong một nơi ... cả hai cùng tồn tại?

========================

Note*: Mong các bạn không đem Fic up lên Wattpad; nếu muốn RePost xin vui lòng liên hệ tại Pro5. Hãy tôn trọng thành quả của người khác!

THANKS!

^ ^ Enjoy ^ ^

========================

 

 

CHAP 1:

 

 

 

Tôi yêu hoàng hôn,

Yêu những tia nắng dìu dịu màu đỏ lướt qua kẽ tay và nhẹ nhàng chạm đầt...

 

Tôi yêu hoa,

Những bông hoa hồng ánh trăng thật xing đẹp trong một khu vườn thật rộng lớn...

 

Và tôi đã yêu anh...

Trong một buổi chiều hoàng hôn chưa kịp tắt...

Nơi những dải hoa hồng vàng được in bóng bời hai con người...

 

Tôi vẫn nhớ...

Lần đầu gặp anh, cũng là lần đầu tôi hôn ai đó, và cũng là lần đầu ai đó lấy đi của tôi một điều lớn lao nhất.

 

Chỉ đơn giản là nhìn nhau, và chúng tôi hôn nhau.

Tối hôm đó, tôi đã không về nhà...

Chúng tôi đến bên nhau quá nhanh, và tôi cũng cho anh quá nhanh.

Tôi không phải là một thằng con trai lẳng lơ, thèm khát dục vọng, hay muốn nếm thử những dư vị khác lạ của một người đàn ông.

Chỉ đơn giản là tôi yêu anh.

Yêu ngay từ lần đầu tiên nhìn sâu vào mắt anh.

Tôi biết anh sẽ không là của tôi! Nhưng tôi vẫn điên dại trở thành người của anh.

First - time của tôi thật đau, máu chảy thật nhiều.

Anh xem tôi như một đứa trai bao.

Mà thật, lúc ra về anh còn ném cho tôi một cọc tiền thật lớn.

Anh đã không biết, anh đã đem cả trái tim tôi, theo bước chân của anh, để rồi dẫm nát.

Nhưng tôi có thể trách anh được sao?

Là do tôi tự nguyện!

Tự nguyện yêu anh, tự nguyện trao anh, và tự nguyện quên anh...

Mọi chuyện sẽ là như thế!

Anh và tôi...

Hai người, hai ngả đường...

Nếu như... không có ngày hôm đó...

Lúc đến với anh, tôi mới vừa tốt nghiệp Đại học chuyên ngành Thiết kế. Thật may! Vì tôi đã không phải bỏ học.

Lúc gặp lại anh, là ngày tôi xin vào làm nhân viên của Phòng thiết kế của công ty anh. Thật buồn! Vì tôi đã không thể nào ngờ được...lại gặp anh sớm như vậy, và trong hoàn cảnh này.

Anh là người trực tiếp phỏng vần tôi, và anh đã đánh rớt tôi.

Từ nhân viên thiết kế, tôi trở thành thư ký của anh.

Và thư ký của một vị Tổng giám đốc đẹp trai, phong độ, giàu có, thì phải làm gì?

Một lần nữa, nhiều lần nữa, anh chiếm đoạt tôi.

Tôi không chống cự. Vì tôi biết...tôi yêu anh.

Tôi vẫn lặng lẽ làm tốt công việc của mình, vẫn lặng lẽ yêu anh, và vẫn lặng lẽ uống thuốc đều.

Tôi là một quái vật!

Tôi biết!

Nhưng anh thì không!

Sau lần đầu với anh ở căn nhà gỗ nơi vườn hoa hồng của đêm tối ấy, tôi đã có thai. Nhưng tôi không biết và... tôi đã mất đứa bé... ngày tôi gặp lại anh.

Tôi muốn đi khỏi anh càng xa càng tốt, nhưng con tim tôi không cho phép!

Lần này, lần khác, rồi lại lần khác nữa, tôi lại lên giường với anh, để anh thỏa mãn.

Những ngày tháng cứ lặng lẽ trôi qua, và tôi vẫn có anh.

Cho đến khi... những cơn buồn nôn bắt đầu kéo đến, những cơn chóng mặt bắt đầu xuất hiện.

Và tôi biết... lần này tôi sẽ giữ lấy sinh linh này thật chặt.

 

Hiện tại...

Tôi đang vô cùng choáng váng và đang vịn lấy tường mà đi, trong khi mắt cứ nhòe đi.

Tôi sốt rồi. Chắc phải trên 39 độ. Vì chỉ có như thế mới khiến tôi phát run vì lạnh thế này.

Muốn đến bệnh viện. Nhưng chưa hết giờ làm.

Muốn ngất đi. Nhưng đây là công ty, nơi anh làm việc.

Dường như tôi đã ngất đi thật?

Và trong cơn mê, loáng thoáng tôi nghe thấy ai đó gọi tên tôi:

"Jaejoong? Kim Jaejoong?"

Là giọng của anh. Là giọng của Jung Yunho - ông chủ của tôi.

Tôi mệt quá. Tôi muốn nghỉ.

tôi mệt. Óc tôi mệt. Cả cơ thể cũng mệt rã rời.

Dường như tôi được nâng lên, tôi đang bay, à không, ai đó đang ôm tôi chạy?

Có cảm giác ấm áp nới tấm lưng và khuôn mặt.

Nhưng có cảm giác đau ở bên dưới? Cảm giác ướt ướt nữa? Có gì đó đang chảy ra làm ướt cả thân dưới của tôi.

Thôi. Tôi mặc kệ! Tôi phải nghỉ thôi.

Tôi chìm vào một khoảng không gian đen tối.

Có người vẫn gọi tên tôi.

 

Tôi mở choàng mắt ra. Tôi nhìn thấy anh đang đứng khoanh tay, lưng dựa sát tường, nhìn chăm chăm vào tôi.

Tôi đang mơ à? Sao anh lại đang trong phòng tôi được?

Mà không phải? Ở đây cái gì cũng nồng một mùi ête quen thuộc chứ không thoảng hương ánh trăng như phòng tôi.

Tôi định ngồi dậy khỏi giường, nhưng lập tức tôi thấy đau ở bụng và phía dưới.

Hốt hoảng, tôi sực nhớ, tôi chắc đang ở bệnh viện?

"Con?"_Không biết vì sao lại bật ra từ đó? Chỉ biết tôi đã khóc từ lúc nào.

Vậy là tôi lại mất con lần nữa sao? Chúng cũng không muốn đón nhận tôi như anh.

Người tôi bắt đầu run rẫy không kiểm soát được.

Anh vội chạy đến bấm nút gọi bác sỹ và gọi tên tôi.

Tôi đã cố kiềm lại, nhưng vẫn tiếp tục run rẫy không ngừng.

Bác sỹ tiến vào, ông hỏi tôi gì đó như sao lại hốt hoảng...

Tôi chỉ nói được đúng một từ : "Con?"

Ông bác sỹ vỗ vỗ vai tôi rồi nói: "Con cậu không sao. Bình tĩnh lai!"

Tôi ngước mắt nhìn ông, ngấn nước, ông gật đầu nhìn tôi mỉm cười.

Vậy là con tôi còn sống?

Tôi xoa nhẹ bụng mình, cười nhẹ, rồi thiêm thiếp vào giấc ngủ.

Trong giấc ngủ, tôi lại gặp ác mộng.

Vẫn như mọi hôm, tôi nhìn thấy anh, trong toán người truy đuổi tôi và con.

Họ không muốn một kẻ quái vật như tôi tồn tại, và họ muốn giết chúng tôi.

Tôi khóc trong mơ thì phải? Cứ thế, tức tưởi khóc, thật to, dù mắt vẫn nhắm.

Là tôi sai khi yêu anh sao?

Là tôi sai khi muốn đem con đến thế giới này sao?

Vẫn đang khóc, tôi cảm nhận có một bàn tay đang xoa nhẹ lưng mình.

Ấm áp, tôi nìn dần và ngủ thiếp đi.

Sáng... Giấc mơ kia không còn đọng lại gì trong tôi, chỉ biết... rất đáng sợ.

 

 

Tôi phải ở lại bậnh viện một tuần, anh cũng ờ lại cùng tôi, nhưng anh... vẫn im lặng.

Anh chưa từng nói gì với tôi, chỉ nhìn tôi và giúp tôi ngồi dậy, đi lại trong phòng, lau người giúp tôi. Tôi rất yếu, đứng còn không vững, không hiểu sao lại như vậy.

Có lẽ tôi còn sốt, lại chưa ăn gì.

Tôi đói. Nhưng không dám nhờ anh mua đồ ăn giúp. Thế là đành nhịn đến giờ khám.

Trưa... Tôi mệt. Muốn ngủ. Nhưng đói quá. Bác sỹ chưa đến.

Cố lê người từng bước đến bên cái bóp trong bộ đồ trong tủ bệnh nhân, tôi tìm được một ít tiền.

Chống người men theo bức tường, tôi bước từng bước nhỏ đi xuống căn tin bệnh viện.

Nhưng đi được hết chiều dài một phòng bệnh thì tôi mệt lả, không đi nổi nữa.

Cô y tá đi ngang qua, thấy tôi đang nằm bệt trên hành lang thở.

Cô hỏi tôi tại sao lại ở đây? Có phải cần giúp gì không? Cô rất tử tế đỡ tôi về phòng.

Trên đường đi tôi e dè nhờ cô mua dùm một ít cháo loãng, bằng số đang nắm trong tay.

Cô nhìn tôi ái ngại...

"Xin lỗi, tôi không có mang nhiều tiền."_Tôi chỉ biết nói như thế với cô.

Cô nở một nụ cười và bảo: "Tôi sẽ giúp anh, Jaejoong-sshi."

Thật lạ, vì cô biết tên tôi? Tôi trở vế đến cửa phòng thì tự mình đi vào.

Anh đã tỉnh từ lúc nào, thấy tôi mở cửa bước vào thì hung hăng đến bóp lấy cổ tôi.

Tôi sắp thở không nổi rồi! Trong lúc ấy, một ý nghĩ thoáng qua : "Có lẽ chết sẽ tốt hơn?"

Vậy là tôi nhắm mắt lại, không giãy giụa nữa, để mặc anh siết lấy hơi thở của mình...

Cảm nhận rõ máu dần dồn hết lên trên mặt, ngực co lại rất đau, tôi sắp chết?

Mọi thứ dần trở nên mơ hồ trong suy nghĩ, cơ thể tôi mềm nhũn ra, và tôi thực sự ngừng thở...

 

 

Lúc tỉnh lại mọi thứ vẫn mơ hồ, cứ tưởng là mơ.

Anh vẫn đừng đó, đôi mắt có vẻ lo lắng nhìn tôi.

Lo lắng? Chắc là tôi lầm. Anh vừa suýt giết chết tôi và con cơ mà? À mà hay tôi nằm mơ thôi?

 

 

Cứ nghĩ đã rất lâu, nhưng vừa lúc đó cô y tá gõ cửa bước vào, với một cái hộp đựng cháo trong tay.

Bỏ lên khay, cô còn hỏi tôi có thể tự làm không, tôi gật đầu và cười với cô.

Trước khi ra ngoài, cô còn lườm nguýt anh một cái rồi mới đi, tôi chẳng hiểu vì sao?

Cố uống lấy một ít nước cháo, nhưng tay run quá, cầm không nổi cả cái thìa nhỏ kia.

Biết thế, lúc nãy đã nhờ cô y tá giúp.

Thở phì phò sau một hồi cố gắng, tôi định bỏ cuộc.

Vừa định nằm xuống giường thì một bàn tay đỡ lấy tôi ngồi dậy.

Anh thổi cháo và đút cho tôi.

Không hiểu sao, tôi thấy thật ngon.

No bụng rồi, tôi định ngủ một chút.

Nhưng bỗng dưng thèm cái gì đó thật chua, "muốn ăn dâu quá!"

Không biết mình đã bật ra suy nghĩ của mình, tôi cố thu chăn lại để gắng chìm vào giấc ngủ.

Cựa mình một lần, hai lần, n lần, tôi thèm dâu đến độ không ngủ được.

Phải làm sao bây giờ?

 

 

 

Bật khóc...

Không hiểu sao, tôi cảm thấy rất tủi thân.

Từ nhỏ đã chẳng có bạn bè, ai cũng chọc tôi giống con gái.

Mà giờ tôi giống thật?

Không ai cho tôi cái gì. 15 tuổi đã bước vào đời bươn chãi, vừa học vừa làm, vậy mà cũng tốt nghiệpn xong Đại học.

Để tiết kiệm tiền, tôi thi học bổng và xin nhảy cóc, thế là 19 tuổi đã ra trường.

Không bạn, không người thân, giờ này tôi chẳng có thể nhờ ai mua cho đến cà một ít dâu thăm bệnh.

 

 

 

Bỗng, trước mặt là một giỏ đựng đầy ắp dâu?

Ngước nhìn lên, cố gạt những giọt nước tèm lem, là anh!

"Ăn không?"_Anh hỏi và tôi gật đầu. Lần đầu từ khi ở bệnh viện anh nói chuyện với tôi.

Cứ thế, cả buổi tối ở phòng bệnh của tôi chỉ phát ra tiếng nhai nhóp nhép và tiếng thút thít sụt sịt.

Cứ ăn vào quả nào là nước mắt tôi tự nhiên lại chảy.

Cuối cùng, hình như giận tôi làm ồn, anh thu lại giỏ dâu mất rồi?

Nước mắt tèm lem ướt cả áo bệnh nhân đang mặc, anh khẽ nhíu mày.

Nước mắt nhòa cả mặt, trên tóc tôi là mồ hôi lạnh vì đã khóc nhiều, anh nhượng bộ.

Vậy là tôi lại thút thít sụt sịt với giỏ dâu anh đem đến, vừa khóc vừa cười, có lẽ tôi điên?

 

 

 

Đang đêm, tôi ngồi bật dậytrên giường, lại thèm khoai nướng!

Liếc nhìn anh, anh ngủ rồi, mà có thức tôi cũng không dám xin.

Vậy là cả đêm tôi không ngủ được, sáng ra mắt thâm quầng trông rất thảm.

 

 

 

"Ăn dâu chua nhiều quá đau bụng à?"_Tôi lắc lắc đầu, nước mắt chực rơi.

"Nín! Thế sao mắt thế kia?"

"...Khoai ... nướng" _ Tôi cúi đầu lý nhí.

Dường như anh bị câu trả lời của tôi ướp đá hay sao mà đờ người ra...

"Lại thèm khoai nướng buổi tối à?"

Tôi gật đầu, bặm môi cố nén giọng nức nờ. Sao dạo này hở tí là khóc thế này?

"Mấy giờ?"_Anh thở dài hỏi.

"...h..ai..."

"Hửm?"

"Mười hai giờ."

Anh trơn mắt nhìn tôi _"Thế là thức từ mười hai giờ đêm đến giờ à?"

Tôi gật, rồi lắc, sợ anh quá, dạo này anh nói nhiều hơn mà nạt tôi cũng nhiều...

 

 

END CHAP 1

CHAP 2:

Lại một chiều hoàng hôn nữa buông xuống, nhưng khác với một tuần qua, hôm nay tôi được bác sỹ cho phép xuất viện.

Tôi vẫn đang rất vui vì được rời khỏi cái nơi nồng nặc mùi thuốc sát trùng này, cứ cười suốt. Nhưng anh thì không. Trông anh rất cau có, khác hẳn vẻ lạnh lùng bình thường.

Vốn đang định bước ra cửa phòng bệnh trong lúc anh đang giận như thế. Nhưng thật không may, ngay lúc vừa qua ngưỡng cửa phòng thì tôi đã bị anh tóm gọn.

"Kim Jaejoong! Cậu không có gì để nói với tôi sao?" _ Giọng nói của anh như cố gằn lai từng sự giận dữ, nhưng tôi vẫn cảm nhận rất rõ là không thể tránh né.

Giật mình, tôi đã nghĩ anh im lặng có nghĩa là vờ như không biết. Sao bây giờ anh lại hỏi như thế? Cố tự trấn an bản thân bằng những lý do ngu ngốc, tôi lắc đầu thật mạnh để đáp trả câu hỏi của anh.

Anh có vẻ giận lắm! Trên hai thái dương là vô số những đường gân, chỉ nhìn vào là đủ biết anh đang muốn xông đến bóp chết tôi lần hai rồi!

Muốn làm anh dịu đi đôi chút, vì thực ra tôi cũng sợ, chằng muốn chết đâu. Nhưng bất chợt dạ dày cuộn lên từng đợt, tôi thả phịch túi hành lý nhẹ và lao vào buồng tắm. Liên tục nôn thốc nôn tháo làm tôi mệt lả người. Bước ra phòng thì đã chẳng thấy anh đâu. Buồn quá!

Xách túi đồ lên, tôi đi đến thang máy và ra cổng bệnh viện, đang định gọi một chiếc taxi để về nhà, nhưng đột nhiên cảm thấy choáng váng quá, suýt nữa thì ngã nơi bậc thềm.

Vừa mới đứng dậy nổi thì đã chạm ngay mặt anh, làm tôi bật ngửa. May mà anh giữ lấy eo tôi, nếu không lần này ngã thật.

"Tôi đưa cậu về! Lên xe!"

"Nhưng..."

"Không nhưng nhị gì hết!"_Nói rồi anh ung dung leo lên xe nhìn về phía tôi.

Thế đấy! Có ai mà đáng ghét như anh không? Bảp đưa người ta về mà cứ như chỉ huy quân sự ấy?

Ấy vậy mà có kẻ vẫn ngu không thể tả, sợ tới mức chẳng nói gì mà lẳng lặng xách túi đồ rồi yên vị ghế sau. Tôi đó!

Đến nhà rồi. Tôi muốn vào một mình thôi. Nhưng chẳng cần có sự đồng ý của tôi, anh cũng bước vào. Tôi mệt, chẳng buồn nói. Mà nói có được đâu?

Thế là mặc kệ anh, tôi phải ngủ một giấc mới được, bác sỹ bảo là con tôi cần được nghĩ ngơi và ăn uống tốt một chút, mà tôi thì đang mệt quá.

Dậy rồi. Lai chẳng thấy anh đâu hết cả?_Buồn! Lại đói. Dạo này tôi hay đói quá, nhưng không ăn thì ngủ không được.

Đi xuống bếp, tôi mở cửa tủ lạnh ra, nhưng thu vào tầm mắt chẳng có gì ngoài mấy cái hộp rỗng. Cũng phải, tôi không ở nhà hơn một tuần rồi mà?

Định đi siêu thị, lại chợt nhớ tháng này tôi chưa kịp nhận lương. Viện phí là do anh thanh toán mà.

"Cạch!"_Có tiếng cửa mở. Là anh! Và ... rất nhiều túi đồ ăn.

Nước gì đó rơi trên má, tôi quẹt ngay đi. Anh mà thấy lại nạt, sợ lắm!

Bàn tay vân vê tà áo sơ mi rộng, tôi cúi gằm lí nhí: "Tổng giám có thể cho tôi ứng trước lương tháng này không ạh?". Vốn tôi là thư ký riêng của anh nên chuyện gì cũng phải thông qua anh thì mới được, thế nên có hỏi thủ quỹ chắc cũng chưa chắc được.

Có vẻ như anh dừng lại hết động tác của mình. Vì tôi không nghe thấy tiếng sắp xếp đồ vô tủ lạnh nữa. Hay anh lại giận?

"Thôi... Thôi khỏi ạ!"_Tôi tiếp tục vừa cúi đầu, vừa lí nhí, chuẩn bị bước về phòng. Ngay lúc đó, tôi nghe bên tai là tiếng nói của anh: "Lương ít lắm àh?"

"Thư ký tất nhiên là ít hơn nhân viên thiết kế rồi. Không biết là tại ai?"_Chắc phải có một động lực ghê gớm lắm, nên tôi mới dám mở miệng nói ra cái câu dễ điên người đến thế? Nói xong, tôi còn phải dùng hai tay để tự bịt miệng mình lại cơ mà?

Lạ ở chỗ anh không nói hay nạt gì tôi, mà tiếp tục sắp xếp mớ đồ ăn mới mua vào tủ lạnh sau khi đăt lên bàn gần sopha tôi đang ngồi một bọc dâu, rồi bảo: "Cho này!"

Cuối cùng thì tôi cũng đã khỏe hẳn và đi làm trở lại ở công ty.

Đến ngay đại sảnh thì đập vào mắt tôi là cái bảng thông báo to đùng với một đống màu mè rõ là bắt mắt: "Cuộc thi Nhà thiết kế trẻ tài năng Châu Á - Jung corp"

Thực sự thì tôi thấy thật kỳ lạ? Ai thắng được giải nhất cuộc thi này, sẽ là nhân viên chính thức thuộc phòng thiết kế của công ty, lại còn được phép làm việc tại nhà nữa chứ, trên hết là có một khoản tiền thưởng rõ là "không thể không nói là cực lớn". Mà rõ phải nói là tất cả những điều này đều là những thứ tôi đang rất cần trong thời gian này?

Hoá ra "ông trời" vẫn còn thương tôi, chưa đến nỗi bức bách tôi nhỉ?

Chủ đề cuộc thi là "Love!" - một từ rất đơn giản và thường dùng, tôi chỉ thấy hơi lạ khi sử dụng dấu chấm cảm thán ở sau từ này làm gì nhỉ? Kệ! Tôi nộp đơn đăng ký ngay. Phải đăng ký chứ? Bé con của tôi cần nhiều thứ để lo lắm.

Nhưng tất cả là chưa là gì hết. Cai kỳ lạ là dạo này tôi rất ít việc? Hồi trước có khi cả ngày còn chưa xong việc thì ông chủ đã giao đến hợp đồng tận tháng sau sau nữa. Vậy mà giờ chỉ mới giao cho tới công việcc tuần sau thôi? Cứ thế này làm tôi lo thấp thỏm đến chết mất!

"Không biết đã lại đắc tội gì và khi nào bị đem ra xử đây?"_Vừa nghĩ ngợi linh tinh, tôi vừa len lén nhón một quả dâu dưới gầm bàn vào miệng.

Công việc đã xong hết từ sớm nên tôi lôi bản vẽ đang còn dang dở ra hoàn thành nốt.

"Love!"? Tình yêu ư?

Nếu nói về tình yêu, thì tôi chỉ biết tôi yêu anh như yêu hoàng hôn và anh trăng ngày hôm đó.

Trong sự mãnh liệt và cuồng dại, trong sự mê đắm như thiêu như đốt hết tất cả các giác quan, tôi mù quáng yêu anh trong nỗi ám ảnh của hoàng hôn...

Trong sự sâu lắng và âm thầm chịu đựng, trong da diết nhớ mong, tôi trao anh tình yêu đầy dại khờ và mơ mộng của ánh trăng...

Mặt trời thật đẹp...

Trăng cũng thật đẹp...

Tôi yêu cả hai.Và kỳ lạ thay, tôi yêu anh...

...ở tại nơi... cả hai cùng tồn tại?

Tình yêu của tôi dành cho anh, tôi sẽ đem vào bộ trang sức này!

Một tuần trước cuộc thi cũng nhanh chóng trôi qua, bài thì tôi cũng đã nộp rồi.Kết quả thì phải sau mười lăm ngày mới có.

Không hiểu sao, dao này anh không thèm đụng đến tôi nữa? Nhớ anh quá! Nhưng anh ghét tôi rồi! Suốt một tuần qua anh chẳng nói chuyện gì với tôi ngoài công việc cả.

Bé con ngày một lớn, bụng của tôi cũng bắt đầu tròn hẳn lên, và đi lại cũng nhanh mệt hơn. Bác sỹ bảo là do tôi thiếu máu nên mới bị như thế, dù gì bé cũng đã hơn mười tuần tuổi rồi.

Cả một tủ lạnh đồ ăn do anh chính tay "bồi bổ" vào tuần trước nay cũng chẳng còn gì.Tôi đã đưa ra một quyết định ngu ngốc là tự mình đi chợ.

Mà quả thật tôi cũng biết là ngu ngốc nhưng không còn cách nào hơn cả? Kết quả là chen chúc một hòi thì tôi cũng hoàn hảo mua xong một ít đồ ăn nhẹ, trái cây. Đang đi bộ trên vỉa hè để về nhà thì tôi bị giật cái giỏ đồ bởi một cậu nhóc chừng hơn mười tuổi một chút nên ngả ra ngay giữa đường, chỉ chút nữa thôi là chiếc xe Limousine đen kia đâm ngay vào tôi...

Thật may là chỉ "suýt" và những người trên xe cũng giúp tôi đứng dậy. Họ còn không yên tâm mà nhất nhất bảo phải đem tôi về nhà họ nghĩ ngơi xem có bị gì không, thế là đó chính là lý do tôi đang được ngồi ăn ngay trong phòng ăn của gia đình nọ...trước mặt ... anh...

Ai mà ngờ mấy người đó là appa, umma và hai em trai của anh chứ? Đến khi nhìn thấy anh thì tôi mới tá hoả cũng chẳng kịp, chỉ biết an phận ăn ít cơm mà không dám liếc nhìn cái bản mặt lạnh của anh.

Tôi không ăn được thịt nhưng cứ bị bà chủ nhà gắp đầy cả chén. Miễn cưỡng nuốt xuống,ngay lập tức tôi phải lao nhanh đến toilet để nôn ra bằng hết.

Vừa quay ra khỏi toilet thì nghe thấy : "Sao lại ở đây? Cậu cố ý tìm nhà tôi đấy àh?"

Đau lòng. Thực sự không ngờ anh nghĩ về tôi như thế?­_ "Không có đâu, Tổng giám.Tôi về ngay đây."

Ra đến phòng ăn thì tôi xin phép cả nhà đi về. Nhưng mọi người nhất quyết giữ tôi ở lại đến chiều.

"Cháu đang mang thai, lại vừa bị người ta xô ngã ra đường như thế. Chút nữa là ta đâm vào mẹ con cháu rồi, cháu không cho ta tỏ ý xin lỗi sao?"_ Umma của anh nói như thế nên tôi cũng đành chịu ở lại.Tôi thấy rõ mặt anh không vui, nhưng đành vậy.

Hai đứa trẻ chưa lớn là em trai của anh: Junsu và ChangMin cứ quấn lấy tôi mà hỏi đủ thứ về em bé trong bụng. Nào là em bé bao nhiêu tuần tuổi, con gái hay con trai, sẽ xinh như umma nhỉ, hay là appa đứa trẻ đặt tên con là gì...Nghe đến đó, chẳng hiểu sao nước mắt lại rơi. Anh sẽ nhận nó sao?

Nhìn thấy tôi chợt khóc, hai cậu nhóc tìm hết mọi cách để dỗ tôi nín, nhưng tôi cố mấy cũng không làm mấy giọt nước đáng ghét đó dừng lại được.

"Nín!"_ Anh quát thật to, làm tôi và cả mọi người trong phòng khách phải giật mình. Tôi nín bặt, dù vẫn lả chả rơi vài giọt trong lúc bặm môi.

"Đặt tên con là YoungWoong nếu là con trai, Yunji nếu là con gái là được chứ gì? Có cần phải khóc thế không? Khóc nhiều là tụt huyết áp mà cứ khóc cho lắm vào!"_Anh nói trong khi đặt một dỉa dâu đỏ mọng lên bàn, trước mặt tôi_ "Ăn đi! Thích ăn dâu lắm mà?"

Tôi tiếp tục bặm môi, cố nén tiếng khóc xúc động, nhón tay lấy một quả dâu cho ngay vào miệng phòng trường hơp lại khóc tiếp.

Một khoảng im lặng đủ dài để tôi nhận ra mọi người trong nhà đang chăm chăm nhìn tôi cúi đầu ăn. chợp phát giác ra chắc lời anh nói làm họ không thể tin được? Tôi luống cuống đứng dậy, vội chào thật nhanh rồi đi ngay ra cửa

"Ah.."_Tôi ngồi thụp xuống để chống chọi với cái chóng mặt nơi đầu óc, vốn chỉ cần di chuyển mạnh là tôi lại bị như thế, bác sỹ cũng bảo là không sao.

"Sao thế? Chóng mặt àh?"_Hôm nay anh thật lạ, nói chuyện với tôi nhiều quá? Tôi cố đứng lên, nhưng ngay lúc đó, chợt thấy mọi thứ tối sầm lại,có lẽ tôi ngất đi, thoáng qua tai là cái tên được anh gọi lần đầu tiên: "Jae?"

Cảm giác đầu óc ong ong và cơ thể mệt rã rời, tôi vẫn nhắm mắt trong khi nghe đâu đó xung quanh là tiếng râm ran:

"Vậy em bé là cháu của Su và Min phải không? Thật chứ?" Ue kyang kyang..._Một giọng cười chói tai vang lên sau câu nói.

"Ah! Vậy Jaejoong hyung sẽ nấu ăn cho em ăn giống lúc trưa phải không, Ho hyung?"_Cái giọng sặc mùi trẻ con và đồ ăn này hình như là của Min thì phải?

Vẫn đang mơ màng, tôi loáng thoáng nghe tiếng nói của anh và ông bà Jung:

"Nhưng Jaejoong có vẻ không muốn chúng ta biết chuyện về những đứa trẻ?"_giọng phụ nữ.

"Những?"

"Con đừng nói là bản thân không biết thằng bé đã bị sảy thai một lần?"

"Sao umma biết?"

"Trước khi con về thì ta và Jaejoong đã nói chuyện về sức khỏe của cái thai và thằng bé.Con biết ta từng là bác sỹ khoa Sản cơ mà?"

...

Vậy là sao?

Tôi không hiểu nổi? chuyện gì đang diễn ra thế này?

Ah... Vẫn chóng mặt và buồn ngủ quá!

Tôi lại chìm vào một giấc ngủ khác...

Trong mơ, tôi nhìn thấy hoàng hôn đã tắt và những cánh hoa hồng ánh trăng bay lả tả trong gió khi thân thể của chúng đang héo tàn quanh tôi.

Liệu tôi có được hạnh phúc?

END CHAP 2

__________________________________________________ ______________________________________

CHAP 3:

Toàn thân thực sự cảm thấy mỏi nhừ, hai con mắt muốn nhắm tiếp nhưng cơ thể thì yêu cầu đồ ăn rồi?

Tỉnh giấc, chợt phát hiện có gì đó không đúng thì phải?

Cái giường thật là êm! Mà con heo bông của tôi từ khi nào lại to và ấm đến thế nhỉ?

Giật mình, tôi lồm cồm bò dậy, cố căng mắt ra nhìn khắp nơi.

"Sao phòng mình lại khác thế nhỉ?"_Tôi lơ mơ cất tiếng tự hỏi bản thân mà không ngờ có người ở bên cạnh.

"Phòng của tôi! Cậu tỉnh rồi thì dậy đi!"

Có thể nói đó là âm thanh tôi không muốn nghe nhất vào sáng sớm, đặc biệt là khi nó lại khàn khàn theo kiểu kiềm chế tức giận mà tôi quen thuộc này.

"Ju... Jung tổng?" _Lắp bắp một hồi, tôi cũng bật ra được một cái tên. Sao anh lại ở đây chứ?

Một loạt những ký ức của ngày hôm qua kéo đến, cuối cùng tôi cũng nhớ ra được là mình hình như đã ngất đi ở nhà của anh?

Len lén liếc mắt nhìn anh. Thực sự là khủng bố tinh thần mà? Anh đang chăm chăm nhìn tôi bằng đôi mắt đầy những vằn đỏ.

"Cậu từng có thai với tên nào hả?"_Câu hỏi của anh làm tôi cứng đơ người? Ý anh là gì chứ? Tôi thật không hiểu?

"Đừng giả ngây với tôi! Cậu đúng thực là loại trai bao rẻ tiền mà! Bây giờ tôi cũng nên nghĩ lại xem cái thai trong bụng cậu có phải là của tôi không nữa là?"

Từng lời từng chữ của anh tuôn ra như đâm sâu vào cả trái tim vốn chẳng lành lặn của tôi. Vậy ra tôi đã nghĩ đúng sao? Anh thực chỉ xem tôi đến như thế?

Tôi quay mặt đi, cố bước xuống giướng dù bản thân vẫn còn chóng mặt dữ dội.

Nhưng anh không buông tha cho những vết thương của tôi, anh tiếp tục thọc vào đó những nhát dao sâu hoắm hơn nữa.

 

Anh lao đến đẩy tôi ngã xuống giường, rồi nhanh tay, anh xé tan tất cả quần áo tôi đang mặc.

Anh tiến vào tôi giống như lần đầu của tôi và anh, mạnh bạo và không chút thương xót. Tôi đau! Đau quá! Đau cả ở tim nữa!

Tôi cố đẩy anh ra khỏi người mình, anh sẽ giết chết con của tôi mất! Anh không nhận thì tôi sẽ một mình thương yêu nó! Tôi không cho phép anh làm hại con của tôi.

Gào lên thật to, tôi mong có người ở nhà nghe thấy tiếng thét của tôi. Anh điên thật rồi!

 

Cánh cửa phòng bị đập dữ dội, rồi mọi người cũng xông vào phòng và lôi anh ra khỏi tôi.

Quấn lấy tấm chăn để che lại cơ thể, nước mắt không ngừng trào ra. Tôi thực sự chịu đựng không được nữa!

"Vì cái gì mà anh đối xử với tôi như vậy?"

"Tôi yêu anh, trao cho anh tất cả. Anh không yêu tôi thì cớ sao cứ liên tục chà đạp?"

"Từ đầu đến cuối, cả cơ thể này, trái tim này đều do một mình anh dẫm nát! Là anh hết!"

"Đứa con đã mất của tôi là do anh ban cho đó! Anh biết nó bỏ tôi khi nào không? Ngay sau khi tôi gặp lại anh ở công ty, tôi đã bị tai nạn xe và mất đứa trẻ! Anh còn muốn gì nữa?"

"Tôi vẫn yêu anh dù anh đối với tôi ra sao. Nhưng ít ra anh cũng phải nghĩ cho đứa con của tôi và anh chứ? Anh biết nó sẽ chết nếu anh đối xử với tôi như vậy mà?"

"Tại sao chứ? Tại sao?"

"Jung Yunho! Tôi ước mình hận được anh!"

Những lời nói xuất phát từ tận đáy lòng của tôi, tôi đều nói ra hết. Tôi vẫn yêu anh mãnh liệt, nhưng tôi cũng yêu con tôi vô tận.

Lại một lần nữa, tôi chìm trong bóng tối và... máu...

Trong cơn mê mê tỉnh tỉnh, tôi lại nhỉn thấy , tôi, bị chính những cành hoa hồng ánh trăng mình yêu thích nhất, dùng những cái gai vô cùng sắc nhọn mà cứa vào trên khắp cả thân thể đang nằm dưới những gốc hoa héo rủ kia.

Cảnh tượng đó được bao phủ bởi những tia nắng của hoàng hôn màu đỏ, tựa như nơi trái tim tôi cũng đang bị nhuộm hoàng hôn máu...

 

Anh... là hoàng hôn mang màu máu luôn ám ảnh trong trái tim tôi... Tôi biết!

Và tôi... có lẽ là ... những cây hoa hồng ánh trăng rực rỡ đã bị héo tàn, nhưng vẫn đủ sức để tự gây thương tổn cho bản thân chăng? 

Yêu anh... Tôi đau khổ.

Vậy không yêu anh...Tôi có bớt khổ đau đi?

Ở bên canh anh, tôi chỉ chuốc lấy sầu thương.

Vậy cách xa anh, có mang lại cho tôi chút ít hạnh phúc nhỏ nhoi?

Đau! Đau quá! Tôi đau cho chính sự mâu thuẫn trong tôi!  

Thôi thì... Tôi chỉ cần biết yêu anh là đủ.

Phải không?

 

Lại tỉnh dậy! Từ ngày đến bên anh tôi luôn có cảm giác quen thuộc với mùi ête của bệnh viện thì phải?

Không hiểu sao, tôi biết bé con vẫn đang ngủ say trong bụng mình một cách chắc chắn?

Chẳng phải lúc nào tôi cũng sợ hãi con sẽ bỏ tôi đi hay sao?

Có lẽ tôi biết rõ, nếu một ngày đứa trẻ rời xa tôi, thì đó cũng là ngày tôi được giải thoát khỏi tình yêu này? Và tình yêu này vốn... không thể giải thoát.

Tôi yêu anh, nhưng tôi muốn xa anh.

Tôi xa anh, nhưng tôi vẫn yêu anh. 

Nhìn khắp căn phòng trông khá là rộng rãi, tôi biết đây là phòng VIP của bệnh viện.

Nhấn vào cái nút gọi bác sỹ, tôi chăm chú nhìn ra cửa sổ ngoài xa xa...

Từ trước đến nay, mọi người đều nghĩ tôi là trẻ mồ côi. Thực ra thì cũng không hẳn là như vậy.

Chỉ là từ khi tôi được sinh ra, thì mọi người đều biềt tôi là một tạo vật bị khiếm khuyềt của Thượng Đế...

Tôi là nam, nhưng lại không hẳn là nam, tôi là một kẻ từ khi sinh ra đã biết mình có khả năng mang thai. Chúa cũng thật biết đùa giỡn?

Một gia tộc giàu có, những con người danh tiếng. Họ làm sao chấp nhận tồn tại một quái vật mang dòng máu của họ? Và như thế, tôi thực sự mất mẹ, chỉ vì bà không chịu nổi sự dày vò của những kẻ hám tiền, hám danh.

15 tuổi, tôi bỏ nhà đi. Nói cho chính xác thì tôi xin đổi tên, chuyển sang họ mẹ, và rút lui khỏi khoản thừa kế. Ai mà không chịu đồng ý chứ? 

Bé con của tôi sẽ được sống hạnh phúc, cả phần của tôi nữa!

Liệu tôi có quá ích kỷ cho bản thân hay không?

 

Cánh cửa phòng bệnh được mở ra, một vị bác sỹ mặc blouse trắng khẽ cười bươc vào.

Chúng tôi nói chuyện thật lâu, cứ như là bạn thân hay người thân.

Ngay khi người đó bước ra cũng là lúc anh và cả gia đình bước vào bên tôi.

"Xin lỗi ông bà Jung, tôi sẽ hoàn trả Viện phí cho ông bà sau."_Những lời nói khách sáo nhanh chóng được tôi sử dụng.

Họ thoáng khựng lại, rồi đưa mắt nhìn nhau. Có lẽ vì dù mới quen tôi cũng không goi họ như thê? 

"Xin lỗi! Xin lỗi em!"

Phải giọng anh đó không? Sao tôi cảm thấy có chút mơ hồ kỳ lạ? Anh có lỗi gì với tôi nhỉ? 

"Anh điên rồi! Lúc biết em từng bị sảy thai, anh đã nghĩ là em có con với người khác!"

"Anh đã... ghen! Ghen đến điên dại! Anh đã không còn tỉnh táo mà đi làm chuyện đó mạnh bạo như thế. Nếu em và con có chuyện gì, anh thực sự ân hận cả đời!"

Tôi không tin vào tai mình mà mắt mình được nữa! Sao tôi lại nhìn thấy anh đang quỳ trước mặt tôi mà cậu xin tha thứ?

Tôi còn nghe anh nói: "Anh yêu em, Jaejoong àh!" 

Phải chăng tôi lại nằm mơ một giấc mơ không thật?

Có lẽ tôi chưa ngủ thật say đây mà?

Nằm lại xuống giường, tôi cần phải ngủ để không mơ giấc mơ ảo tưởng đến mức ám ảnh này nữa.

Trong giấc ngủ, tôi lại nằm mơ.

Thật kỳ quặc! Sao tôi lại mơ trong mơ nữa nhỉ?

Tôi nhìn thấy hai bóng người đang nằm bên nhau trên một khoảng đất trống nhỏ.

Xung quang khoảng đất ấy là vô vàn những dải hoa hồng ánh trăng thật xinh đep đang khoe sắc vàng trong ánh sáng màu đỏ dịu.

Liệu tôi có thể yêu anh ở giữa hai nơi hoàng hôn và ánh trăng cùng tồn tại?

END CHAP 3

_______________________________________

CHAP 4:

Tôi vẫn không tin được rằng giấc mơ kỳ quặc của mình là sự thật!

Anh thực sự đã nói yêu tôi sao?

Không những thế anh còn đưa tôi về nhà anh, và giới thiệu tôi là vợ của anh?

Mọi chuyện diễn ra quá nhanh, nhanh đến mức tôi không thể chống đỡ, và cũng không thể tin tưởng vào chuyện đã xảy ra nữa?

Nỗi ám ảnh về anh trong tôi dường như còn ngày một khắc sâu thêm vì nỗi bất an với hạnh phúc quá nhanh.

Những giấc mộng hàng đêm với hoàng hôn máu và hoa hồng ánh trăng vẫn làm tôi hạnh phúc xen lẫn sợ hãi.

Tôi biết hạnh phúc này quá mong manh và dễ vỡ, yêu thương này chỉ như ảo ảnh chóng tàn phai.

Và tôi, chỉ như một chút đốm sáng le lói trong một chiều hoàng hôn đã vụt tắt.

Ai từng bảo yêu và được yêu là hạnh phúc?

Yêu thật đau.

Và được yêu cũng thật đau.

Nhưng mặc cho nỗi đau cứ thế nhạt phai, hay ngày một âm ĩ, thời gian vẫn trôi.

Hai tuẩn nhanh chóng qua đi, chỉ như một cái chớp mắt.

Những ngày tháng bất an của tôi, cũng dần trở thành quen thuộc ,nên không còn đau lắm nữa.

Dạo này tôi yếu hẳn đi, sắc mặt cũng nhợt nhạt. Chắc vì thế nên umma của anh lo lắng lắm, cứ một mực đi cùng tôi.

Bà biết tôi chưa thể đối diện với anh được.

Hôm nay bé con sẽ tròn ba tháng, bây giờ tôi phải cùng umma của anh đi khám định kỳ. Cũng chính vì thế nên tôi chưa biết được kết quả của cuộc thi ở công ty, lát nữa phải ghé qua đó để xem mới được

"Sức khỏe của cậu kém quá! Ăn uống lại không tốt! Tôi nghĩ Jung phu nhân nên có chế độ chăm sóc đặc biệt cho cậu nhà hơn. Trên hết là phải giúp tinh thần của cậu ấy thoải mái!"_Bác sỹ Shim lên tiếng phá tan những suy nghĩ mông lung của tôi.

"Joongie àh? Con đừng suy nghĩ lo lắng lung tung như thế nữa! Từ nay, umma là umma của con, mặc kệ thằng con trời đánh của umma, con biết chưa? Gọi umma đi nào!"

Tôi tròn mắt nhìn vị phu nhân sang trọng và xinh đẹp. Bà thực sự muốn tôi là con bà chứ?

Những ký ức về nguời mẹ đã mất vì những dày vò do chính người thân và sự phản bội từ chồng của umma luôn làm tôi không muốn nhớ chợt làm mắt tôi cay cay.

Tôi thật muốn được có umma che chờ, thật muốn được umma bảo vệ. Kỳ lạ hơn là khi tôi đã là umma của người ta rồi mà còn muốn mè nheo với mẹ?

Mặc kệ hết! Tôi lao vào người phụ nữ duy nhất và cũng là chủ nhân thực sự của ngôi biệt thự, vừa khóc thật nhiều tôi vừa mếu máo gọi: "umma".

"Ôi con tôi, làm umma rồi mà còn con nít quá này."_Umma vỗ lưng tôi cười cười thật tươi.

Chúng tôi đi đến công ty vì umma cũng muốn xem kết quả thi cử của tôi.

Bước xuống chiếc xe Limousine đen của Jung gia, umma khoác tay tôi bước vào cửa công ty, đi thẳng đến bảng thông báo kết quả thi vòng một.

Chỉ còn vài bước nữa là đến chỗ rồi, thế mà đang không một ai đó va phải làm tôi suýt ngã. Cũng may, umma và cả người đó đỡ tôi kịp. Nhưng cái kính tôi hay đeo bị rơi ra và vỡ mất rồi?

Người đó ngơ ra một chút, rồi hỏi: "Cậu là ai? Sao lại đi cùng bác Jung?"

Tôi còn chưa kịp định thần vì sự va chạm lúc nãy, nên giờ đang chóng mặt với câu hỏi của Giám đốc bộ phận thiết kế Park Yoochun.

"Chun, giới thiệu với cháu, đây là con dâu của bác, Jaejoong. Joongie cũng là nhân viên của công ty này mà cháu không biềt sao?"

"Joongie, đây là Yoochun, bạn trai của Junsu nhà mình, con biết cậu ấy chứ?"

"Ưhm, anh ấy là Giám đốc bộ phận thiết kế của Jung Corp ạh."

"Chào Giám đốc Park, tôi là Kim Jaejoong."

"Sai rồi! Từ hôm qua con đã là Jung Jaejoong rồi, mà Chun cũng sắp là em rễ của con trong nay mai thôi, giới thiệu lại đi, Joongie!"

Dưới sự thúc đẩy của umma, tôi phải chào lại: "Chào Yoochun hyung, tôi là Jung Jaejoong"

Umma rất vui vẻ mà nói chuyện với Giám đốc Park, vậy nên tôi cũng tranh thủ len lén đi coi kết quả thi của mình. Thật là vui, vậy là từ nay tôi đã là nhân viên chính thức tại gia của phòng thiết kế rồi nhỉ?

"Chà! Joongie giỏi thật! Đưỡc giải nhất trong vòng một là được nhận vào phòng thiết kế rồi ha? Còn vòng cuối thì lãnh tiển thưởng mà phải không?"_Chẵng biết tại sao umma luôn xuất quỷ nhập thần như thế đấy. Mới đó mà đã ở sau lưng tôi khi nào không hay nữa? Aishshsh...

Tôi níu tay umma muốn về. Ngay lúc đó, một âm thanh chói tai vang lên:

"Bác Jung, sao hôm nay bác đến công ty chơi mà không gọi cho cháu? Dù gì cháu cũng là vợ tương lai của Yunho oppa cơ mà?"_Một cô gái với thân hình bốc lửa trong một bộ trang phục thiếu vải phía trên, thừa vải phía dưới đang đi về phía chúng tôi, cất giọng pha lẫn nũng nịu.

"Vợ tương lai của Yunho oppa" sao? Như thế là sao? Tự nhiên tôi cảm thấy thật chóng mặt quá!

Cô gái quay qua phía tôi: "Ồh? Đây chẳng phải là thư ký tình nhân của Yunho oppa sao? Chà! Dạo này cậu xuống sắc quá! Lại còn mập lên không ít nha? Được Tổng giám Jung Corp nuôi có khác nhỉ? Trai bao cũng chỉ là trai bao thôi."

Đưa tay vịn lấy lan can gần tường, mặt tôi bắt đầu tái lên.

Tất nhiên là cái thai ba tháng làm tôi tròn lên không ít, bây giờ tôi cũng chỉ có thể mặc áo sơ-mi rộng thùng thình để đi ra ngoài. Nhưng điều đó không làm tôi giận dữ bằng việc nghe thấy từ miệng người tự nhận là vợ của anh dám gọi tôi là "trai bao".

Nó làm tôi nhớ anh cũng đã gọi tôi như thế, chỉ vừa mới hai tuần trước đây.

"Tiffany! Cháu đừng nói năng quá đáng! Joongie là con dâu trưởng của bác, là vợ của Yunnie! Cháu không tôn trọng Joongie cũng chính là không tôn trọng Jung gia. Như thế thì đừng trách bác không phải với Hwang gia."

"Bác Jung..."

"Chúng ta về thôi, Joongie!"

Ngay trong lúc tôi đang còn kinh ngạc vì những lời umma nói với cô gái tên Tiffany đó, thì tôi đã bị lôi kéo lên xe, và hiện giờ đã yên vị ở biệt thự Cassiopeia.

Lại một tuần nữa trôi qua.

Thời gian trôi nhanh quá trong khi ý tưởng mới cho bài dự thi lần hai của tôi vẫn mù mịt.

Vì đã chính thức chuyển qua phòng Thiết kế, nên tôi chỉ ở nhà làm việc và lên công ty họp vào hai ngày trong tuần.

Đang loay hoay với cây bút chì và tập giấy vẽ, thì có một vòng tay ôm lấy cổ tôi, và hôn nhẹ lên đó. Anh về rồi!

Hôn nhẹ bé con nơi bụng của tôi như mọi khi, anh lại đưa tôi vào một nụ hôn sâu. Dạo này anh rất thích hôn tôi như thế.

Anh nhẹ nhàng bồng tôi đặt xuông giường, khàn khàn giọng: "Anh muốn em, Jae àh. Được không em?"

Tôi biết, kể từ ngày hôm đó tôi phải nhập viện, anh đã rất cố kiểm chế không đi quá giới hạn với tôi.Gật đầu chấp nhận anh, tôi biết anh vẫn mãi là hoàng hôn đỏ thẫm ám ảnh tôi.

Lưỡi anh lướt qua từng chút một trên cơ thể tôi, khiến cho mọi giác quan của tôi như mê dại đi.

Những nụ hôn sâu như rút cạn không khí nơi buồng phổi, khiến toàn thân tôi như có điện chạy dọc theo sống lưng mình.

Trong biển mê loạn bởi những cái vuốt ve nhẹ nhàng do anh đem đến, ý thức của tôi như càng trở nên mơ hồ và xa xăm hơn.

Lần đầu tiên anh dịu dàng đến thế.

Những lời nói ngọt ngào mà đến trong mơ tôi cũng không dám mộng tường, được anh lần lượt thốt ra trong những nụ hôn dần trượt xuống cổ, xuống ngực.

Hai đầu nhũ bị anh trêu đùa mà mút mát, xoa nắn.

Tất cả những nơi anh chạm đến làm tôi bỗng có cảm giác tê dại và ham muốn một cái gì đó kỳ lạ.

Đây không phải lần đầu của tôi, tôi biết. Nhưng có lẽ đây là lần đầu anh làm chuyện đó khi yêu tôi thực sự, phải không?

Tôi bắt đầu rên rĩ những thanh âm không rõ ràng khi anh chà xát cái đó của anh và tôi với nhau.

Tôi muốn hơn thế nữa. Tôi muốn được anh yêu thương, được anh đi vào bên trong và làm ấm nơi đó bằng chính anh.

Lần đầu tiên, tôi biết thế nào là "chuẩn bị", là "yêu".

Anh tiến vào trong tôi từng chút một, dịu dàng vuốt ve nơi sâu kín của tôi, cảm giác "ngọt ngào" có lẽ chỉ đến như thế?

Những nhịp đẩy bắt đầu chuyển động chậm, rồi nhanh dần, nhưng không hề hung bạo.

Anh ra chất đàn ông của mình ngay bên trong tôi, làm nơi đó nhanh chóng ấm nóng đến kỳ lạ, khi tôi cũng ra ngay trên bụng anh.

Vẫn như mọi lần, anh nhanh chóng cương lên ngay trong cái lỗ nhỏ của tôi. Nhưng lần này, anh không ép tôi tiếp tục mà nhẹ nhàng rút ra, tránh làm tôi bị đau.

Tôi níu lấy anh khi nơi đó dần thiếu vắng thứ xâm lược nóng bỏng. Tôi không muốn sự ngọt ngào có từ ái ân với người tôi yêu này, nhanh chóng mất đi! Tôi cũng có quyền đòi hỏi yêu thương, phải không?

Tôi yêu anh! Tôi thực sự quá yêu anh.

Tôi có thể chết và chúc phúc cho anh. Nhưng không thể sống mà nhìn anh bên kẻ khác, không phải tôi!

Có lẽ ai đó sẽ nghĩ tôi quá vồn vã trong một tình yêu không thực, tôi cũng thế.

Nhưng nếu có thể yêu người mình nên yêu, hận người mình nên hận, thì đã chẳng có chữ "nên"?

Và chắc thế gian này đã không có những cái xác bị giết chết bởi một chữ "yêu!"

Anh cuốn lấy lưỡi của tôi, nhấc luôn cả mớ suy nghĩ không vể hiện tại ra khỏi đầu tôi. Chầm chậm, anh lại nhập làm một với nơi ấy của tôi.

Trên cơ thể lại có thêm vô số những vết chi chit tròn tròn nhỏ nhỏ mảu đỏ ửng như nổi mẫn, anh dùng lưỡi đảo quang hai điểm hồng của tôi trước khi lại ra vào nhịp nhàng trong nơi nhỏ bé đó của tôi.

Mệt mỏi với cơ thể rã rời và ý thức mơ hồ, tôi cảm nhận sự ấm áp khi toàn thân được anh ôm gọn trong vòm ngực rộng và vững chãi.

Xoa nhẹ lưng, anh giúp tôi tiến vào giấc ngủ với những tia sáng lấp lánh của buổi bình minh.

Hôm qua có quá nhiều "lần đầu tiên" tôi được trải nghiệm với người yêu đầu tiên của tôi.

Liệu có một ngày hoàng hôn màu máu chỉ còn là hoàng hôn đỏ thẫm đơn thuần?

Và ngày ấy những đoá hoa hồng ánh trăng có bị nhấn chìm trong máu, hay chỉ là những tia nắng ngọt ngào của hoàng hôn?

Tôi thực sự không biết! Trong lòng tôi hiện đang lộn xộn ngổn ngang với quá nhiều những điều tôi chưa biết.

Có lẽ tôi nên thử tin tưởng vào hiện tại chăng?

END CHAP 4CHAP 5:

Tôi ghét hoàng hôn.

Ghét cay ghét đắng những tia nắng màu đỏ, tựa như máu người tôi yêu đang chảy trong tay mình.

Tôi ghét hoa.

Nhất là những đoá hồng ánh trăng, đê mê người ta vào sự phản bội lẫn nhau.

Nhưng tôi yêu em. Thật tệ!

Trong một chiều hoàng hôn rực lửa,

Nơi vườn hoa hồng vàng như những khát vọng cháy bỏng một cách dịu dàng.

Tôi vẫn nhớ, lần đầu gặp em, tôi đã không kịp tự đặt câu hỏi cho lý trí, tôi ôm em vào lòng, nhấn chìm em trong những nụ hôn nồng nàn nhất.

Chỉ đơn giản là nhìn vào mắt em, và tôi ... muốn có được em.

Tôi sợ hãi em.

Em quá đẹp!

Đôi mắt em là một mặt trời nồng nàn khát khao, nhưng ẩn chứa trong đó là cả những giọt trăng dịu dàng lả lướt.

Em khiến tôi bị choáng ngợp, vì tôi không biết ... tôi muốn em hay thể xác của em.

Em đến với tôi, trao cho tôi cơ thể của mình.

Tôi nghiền nát em trong bể dục vọng, và cả một chút gì đó mơ hồ không tên.

Máu từ nơi đó chảy ra, em khóc.

Nhưng tôi không muốn dịu dàng với em, như thế có nghĩa là tôi muốn em, là... tôi yêu em.

Em càng cầu xin, tôi càng tiến sâu hơn vào bên trong em, tận hưởng cảm giác kỳ lạ mà em đem đến.

Khi tôi tỉnh dậy vào sáng hôm sau, tôi ném vào mặt em một cọc tiền, tôi không muốn tin... tôi có yêu em.

Chắc em đã không biết, lúc đó, trái tim tôi chợt thấy đau đớn đến kỳ lạ, khi chợt thấy nước mắt rơi từ khóe mi em, nơi cửa sổ bằng kính trong một góc của căn nhà gỗ đó.

Cứ ngỡ là đã chấm dứt tất cả.

Ngỡ là tôi và em sẽ không còn gặp lại.

Nhưng mỗi đêm, tôi vẩn nhìn thấy bóng dáng em, ở đâu đó ... chờn vờn như một bóng ma.

Phải! Em là bóng ma trong trái tim tôi!

Tôi đã muốn quên em, quên rằng tôi thật sự đã yêu em, quên luôn tôi đã đối xử với em như thế nào ngày ấy.

Nhưng em lại xuất hiện trước mặt tôi, làm tôi muốn em, làm tôi không thể nào xa em thêm lần nữa.

Rất lâu về sau này, khi biết được ngày em gặp lại tôi, cái ngày khiến tôi hạnh phúc nhường ấy, lại là ngày em đau đớn đến bao nhiêu...

Trái tim tôi như quặn lại, không thể hoạt động được nữa, tôi như ngừng thở khi nghĩ mình không thể nào có được tình yêu của em.

Tôi đã từng nghĩ em là một trai bao. Đó là sự thật, vì em cho tôi quá nhanh.

Nhưng tôi đã phải suy nghĩ lại, khi nhìn thấy em và tập hồ sơ phỏng vấn kia.

Em không chỉ đẹp! Em là một người quá ưu tú!

Tôi đã thật kinh ngạc khi biết em thực sự là ai. Em là Kim Jaejoong.

Nhưng tôi yêu em. Tôi đã biết điều đó. Và tôi muốn em ở bên cạnh tôi, bao bọc lấy tôi.

Tôi là kẻ luôn ích kỷ. Tôi cũng biết điều đó.

Tôi đánh rớt em một cách dễ dàng, biến em thành thư ký riêng của tôi, và tự cho phép tôi đi vào trong em.

Thời gian cứ thế trôi qua, và thổi vào trái tim tôi nhiều thêm tình yêu dành cho em. Tôi điên cuồng hơn khi ra vào trong em.

Thật ngu ngốc! Nhưng tôi không biết cách thể hiện tình yêu của mình hơn thế.

Tôi đã không biết rằng, cách đơn giản nhất mà tôi hoàn toàn có thể thực hiện, là nói lên tình yêu của mình.

Bốn tháng từ sau khi em trở thành thư ký riêng của tôi, bảy tháng từ ngày đầu tiên em là của tôi.

Lần đầu tiên trong đời, tôi biết tôi đã ngu ngốc như thế nào khi yêu em như thế.

Chỉ thiếu một chút nữa thôi, tôi đã vĩnh viễn mất đi em, và... con.

Khi vị bác sỹ mang chiếc áo blouse trắng cho tôi biết tất cả về tình trạng sức khỏe của em hiện tại, tôi thực sự choáng váng.

Không kịp đối diện với những gì diễn ra, một lần nữa tôi lại tồn thương người duy nhất tôi yêu.

Khi tỉnh dậy mà không nhìn thấy em trong phòng bệnh, tôi đã phát điên, tôi xông đến bóp lấy chiếc cổ thanh mảnh đó, khi em trở về loạng choạng với chiếc áo mỏng manh và đôi chân trần.

Suýt chút nữa tôi đã giết em. Tôi kinh hoàng khi cơ thể em mềm dần và hơi thở của em trở nên vô lực trong bàn tay của tôi.

Em tỉnh. Nhìn tôi chằm chằm.

Rời mắt khỏi tôi, em cố dùng bàn tay yếu ớt để đem chút cháo loãng vô cái miệng nhỏ nhưng không được.

Em thật bướng bỉnh quá thể! Cuối cùng tôi phải lao tới đút cháo cho kẻ bướng bỉnh không chịu gọi tôi một tiếng, là em.

Em cười rất đẹp, nhìn em ăn cũng rất ngon, tôi đã không ngờ em ngây thơ đến thế.

Phải chăng tôi đã hiểu lầm em?

Cả đêm em cứ cựa mình không ngủ, chắc là em thèm ăn món hay gì đây. Bác sỹ bảo sản phụ hay thèm ăn linh tinh lắm.

Tôi nhẹ nhàng bước ra khỏi phòng, mua một giỏ dâu to, vì lúc chiều em nói khẽ là thèm ăn dâu mà.

Lúc tôi trở về thì thấy em đang khóc thật to, bộ dạng tủi thân lắm.

Em lại cười ngây thơ rực rỡ khi tôi cho em giỏ dâu mà em thích.

Nhưng ngay sau đó thì nước từ mắt em cứ chảy ra không kiểm soát mỗi lần ăn dâu.

Tôi không thích nhìn thấy em khóc. Thế nên không cho em ăn dâu nữa, tại nó làm em khóc mà.

Không ngờ nỗi là em lại khóc to hơn, nhiều hơn, trông em tội nghiệp lắm. Cuối cùng tôi cũng đành phải nhượng bộ thôi.

Càng ngày tôi càng thấy em đáng yêu hơn.

Tôi đã rất ngạc nhiên khi đưa em về nhà. Căn nhà chung cư nhỏ có rất nhiều ảnh chụp cảnh hoàng hôn và hoa hồng ánh trăng.

Em và tôi. Hai kẻ quá ư khác biệt. Liệu chúng tôi có hạnh phúc?

Hoàng hôn trong tôi chỉ là máu đỏ một khoảng trời, chứ không phải cảnh đẹp trần gian đáng giá.

Hoa hồng vàng rực rỡ chỉ là ảo tưởng cho một tình yêu không thực, và là sự dối gian đầy phản trắc mà thôi.

Em và tôi. Liệu có phải là tình yêu? Liệu có thể là tình yêu?

Tôi chỉ biết tôi không thể khống chế tôi không yêu em.

Đã thế thì hãy chỉ biết yêu em trong đơn giản mà thôi vậy.

Sai rồi! Tôi thực sự sai rồi!

Tôi không yêu em trong sự giản đơn không toan tính được.

Tôi vốn chỉ có thể yêu em trong sự chiếm hữu đầy ghen tuông và độc tôn.

Nhưng... tôi thực sự yêu em đến mức không thể ngừng lại sự độc tôn này nữa rồi.

Mặc kệ hoàng hôn máu!

Ném đi hoa hồng phản bội!

Có lẽ em trong tôi luôn là thứ đẹp nhất, đẹp đến mức dễ dàng sa ngã và dễ bị lôi kéo..

Tôi thực sự điên rồ trong tình yêu không lối thoát này rồi!

Tại sao?

Không yêu em, tôi đau.

Yêu em, tôi cũng đau.

Chẳng lẽ yêu thương mà tôi có thể chỉ là nỗi đau dai dẳng này thôi sao?

Liệu có thể không?

Cho tôi. Một kẻ ích kỷ không biết cách yêu thương. Một tình yêu trọn vẹn?

END CHAP 5

__________________________________________

CHAP 6:

Có lẽ tình yêu vốn là thương đau, nhưng chính trong nỗi đau con người ta sẽ tìm ra hạnh phúc cho bản thân.

Tôi - một con người chỉ biết nhận mà không hiểu làm cách nào để cho, đã biết như thế nào để tìm được hạnh phúc.

Có ai đó đã nói với tôi rằng: "Hạnh phúc sẽ vỡ khi ta không can đảm đi đến tận điểm cuối cùng." Và bây giờ tôi đã tin như thế.

Kim Jaejoong đến với cuộc đời tôi với một tình cảm quá nhanh và một nỗi sợ hãi vô bờ. Nó khiến tôi bất an đến độ quên đi điều đơn giản: tôi cũng yêu em.

Hoàng hôn máu với những nhánh hoa hồng ánh trăng như tôi và em, đã luôn ám ảnh tôi không được đến bên em, không được để em chiếm giữ tâm hồn mình.

Có em, tôi dày vò và dẫm nát thứ mà tôi biết rõ là tình cảm mà em dành cho tôi.

Xa em, tôi nhung nhớ và dường như suýt phát điên khi cứ ngỡ bản thân nhìn thấy em hàng đêm.

Giữ được em, tôi lại thờ ơ mà đối xử với em, làm cho em nhận hết nỗi đau này đến nỗi đau khác.

Có lẽ tình yêu vốn là thứ điên dại khiến tôi trở nên ngu ngốc, tôi chỉ kịp phát hiện ra khi em đau đớn đến tuyệt vọng, bởi chính tôi.

Nhưng cuộc sống vốn không dài đến thế, phải không?

Chúng ta cứ tiếp tục lo lắng, sợ hãi hết điều này đến điều khác, đến một lúc, liệu có còn kịp không?

Có lẽ tôi là kẻ nhanh thay đổi, nhưng tôi chợt phát hiện ra rằng tôi sợ mất em đến độ tôi muốn sống vội vã hơn, nói yêu em nhanh hơn, trước khi... quá muộn...

Tôi quỳ dưới chân em cầu xin sự tha thứ, tôi mong nhận lại thứ mà tôi đã từng dẫm đạp từ em, tôi van xin tình yêu ... em đã từng dành tặng cho tôi không cần hồi đáp.

Em hững hờ và im lặng với tôi, có lẽ đó là cách em dùng để không phải chịu thương tổn từ chính tôi chăng?

Tôi chấp nhận. Tất cả là do tôi từ đầu đã không biết cách yêu, không biết cách gìn giữ trái tim người yêu tôi.

Để bây giờ khi tôi yêu người, thì phải nhận lấy cách yêu...của người đã không được tôi yêu?

Cuộc sống vốn là vậy. Khi ta không trân trọng thứ mình đang có, thì đến lúc muốn có lại đã mất đi rồi

Em lại không phải là đồ vật này nọ, để tôi có thể không cần quan tâm đến trái tim em, như những món đồ vô tri ấy.

Em vẫn về bên tôi, nhưng trái tim em dường như đã khuyết mất một chỗ gọi là niềm tin và tăng thêm một phần bất an.

Tôi sẽ tìm mọi cách để lấp đầy chỗ trống trong tim em, san bằng ngọn đồi bất an trong lòng em.

Tôi tin tôi sẽ làm được, có thể là hơi chậm, nhưng tôi sẽ cố hết sức để lấy lại thứ tôi đã thiếu em: tình yêu.

Thời gian trôi qua, tôi ngày càng yêu em hơn, và tôi biết em cũng đã trao cho tôi sự tin tưởng mà tôi mong muốn.

Chúng tôi ở bên nhau, em đón tôi mỗi lần tan giờ làm, tôi nhận được món quà sinh nhật do chính tay em làm...

Thực sự với tôi, bây giờ là thời gian hạnh phúc nhất. Tôi biết mình sẽ trân trọng em cho đến cuối cuộc đời mình, bù đắp cho những đau khổ em đã nhận bởi tôi.

Tôi ngỏ lời cầu hôn em vào buổi chiều em nhận được giải thưởng "Nhà thiết kế trẻ tài năng", tôi muốn em biết hiện tại em có thể có tất cả, bởi chính em.

Em khóc, rồi cười thật dịu dàng, những giọt lệ rơi càng nhiều khi em gật đầu đồng ý cùng tôi đi trên Thánh đường.

Chiếc nhẫn tiệp đá Ruby đỏ dòng chữ "YunJae is one" được tôi đeo vào ngón tay dài xinh đẹp của em.

Em cũng ngượng ngùng cho chiếc nhẫn y hệt nhưng hơn một size vào ngón tay tôi, khẽ thốt lên lời ngọt ngào: "Cứ như chúng ta đã kết hôn rồi vậy."

Hôn lễ của tôi và em là sự kết hợp giữa hoa hồng ánh trăng của em và hoa hồng máu của tôi.

Ở giữa sắc đỏ thẫm màu máu và sắc vàng của nắng, em là ánh sáng trắng tinh khiết cùng tôi đi đến cuối cuộc đời.

Appa tôi dắt tay em đi đến bên tôi, em đỏ mặt rồi ngượng ngịu nói: "Trông Jae xấu xí quá!"

Tôi phì cười, từ khi nào em cũng biết nói những lời trẻ con đáng yêu như thế cơ chứ?

"Ngốc! Jae của anh là dễ thương nhất, con tụi mình là dễ thương thứ hai nè!" _Cốc nhẹ cái trán bị em lấy tóc che khuất, tôi cười rạng rỡ khi thấy em xoa đầu, nhõng nhẽo:

"Đau người ta! Chưa gì đã bắt nạt hai mẹ con người ta rồi kìa! Appa xấu!"

Chúng tôi quên mất rằng mình đang ở lễ đường, hậu quả là mọi khách mời lẫn vị cha xứ đều cười đủ mức độ, em đỏ bừng cả mặt trông thật "yêu".

Ở trước mặt Chúa và tất cả mọi người, tôi đã thề nguyện cùng em một lời hứa vĩnh cữu:

"Tôi - Jung Yunho, dù nghèo khó hay giàu sang, dù đau đớn, khổ sở hay hạnh phúc, vui vẻ, dù gặp phải bất kỳ phong ba, bão giông hay đi đến đỉnh cao của thành công, dù ốm đau, bệnh tật hay khỏe mạnh, sung sướng, suốt một đời, một kiếp, trọn đời, trọn kiếp này, chỉ cần khi nào một mảnh linh hồn của tôi còn tồn tại, tôi sẽ mãi yêu Kim Jaejoong, trân trọng em, bảo vệ em, vĩnh viễn ở ngay bên cạnh em bất kỳ lúc nào em cần đến một kẻ là tôi.Tôi đồng ý trọn đời này gắn kết cuộc đời mình với Kim Jaejoong, mãi mãi."

Em nhìn tôi mỉm cười, một nụ cười tươi sáng và hạnh phúc thực sự từ trước đến giờ:

"Tôi - Kim Jaejoong, dù bần cùng hay tột đỉnh vinh quang, dù gặp bất hạnh hay hưởng hạnh phúc, dù đứng trước bão tố hay đang ở trên đỉnh cao danh vọng, dù đau yếu, bệnh tật hay khỏe mạnh, vui sướng, đời này, kiếp này, cho đến bất tận, cho dù đến khi tôi không còn tồn tại, thì dù tôi không còn nguyên vẹn linh hồn và thể xác do thời gian, tôi vẫn sẽ mãi yêu Jung Yunho, trân trọng anh, tôn trọng anh, bảo vệ anh, mãi mãi luôn là điểm tựa, là nơi anh có thể đứng lại hay chỉ để dừng chân nghỉ ngơi, tôi sẽ bên cạnh anh. Tôi đồng ý gắn kết cuộc đời mình với Jung Yunho, vĩnh viễn!"

Vị cha xứ cười vui với hạnh phúc của chúng tôi, trao cho chúng tôi lời chúc phúc của Chúa và của tình yêu:

"Hai con đã chính thức là vợ chồng!"

Chỉ một câu nói đơn giản, nhưng nó là chìa khóa và cũng là ổ khoá, mang đến hạnh phúc và nơi chốn bình yên, cho hai con người luôn ôm nỗi ám ảnh như chúng tôi.

Tôi ôm em, hôn em, hôn con chúng tôi, hôn hạnh phúc vừa mới chỉ bắt đầu cho gia đình ba người, àh không, bốn người, của chúng tôi.

Dường như Chúa muốn bù đắp mất mát cho chúng tôi, đứa trẻ mà chúng tôi đã không bảo vệ nỗi nay lại về đến bên chúng tôi một lần nữa.

Jae bé nhỏ của tôi sẽ sinh cho tôi cả hai thiên thần nhỏ vào cuối mùa hạ, đầu mùa thu tới. Tôi tin chắc cả hai bé cưng đều sẽ giống Jae, đều sẽ đáng yêu và tình cảm như thế.

Gia đình nhỏ của tôi sẽ sống trong một gia đình lớn, tôi biết em thiếu thốn tình cảm gia đình từ nhỏ, em và umma chúng tôi lại thân thiết còn hơn với tôi cơ mà.

Tôi sẽ đem đến cho em tất cả hạnh phúc mà em thiếu vắng bấy lâu nay, tôi và gia đình của chúng tôi sẽ yêu thương em như em vốn đáng được hưởng.

...

Dạo này bụng em lớn hơn rất nhiều, em mang thai đã bảy tháng rồi, hơn nữa lại là thai song sinh, trông em yếu đi nhiều lắm, ăn cũng không được nhiều, tôi xót quá, lại chẳng giúp gì được cho em cả.

Bọn trẻ con chắc là di truyền tính xấu của tôi nên mới bắt nạt umma nó như thế rồi. Tội nghiệp Jae quá!

...

Bây giờ đã tháng thứ tám thai kỳ, em dường như chẳng chịu ăn uống gì cả vì mệt, tôi lo lắm, bác sỹ riêng của em và umma của tôi cứ suốt ngày bàn luận râm ran nữa.

Hôm nay em bị ngất, máu chảy ướt cả chiếc áo sơ-mi rộng, tôi đưa em vào bệnh viện mà cứ ôm nỗi sợ hãi vô cùng. Tôi sợ mất em quá!

Cũng may mọi chuyện cuối cùng cũng ổn thoả, em đã bình an, các con cũng ngoan ngoãn ngủ yên trong bụng umma chúng rồi. Tôi thở phào nhưng chẳng thể thôi lo lắng.

...

Vậy là gần hết tháng thứ tám rồi, như umma và bác sỹ nói thì em sắp sinh rồi.

Tối hôm nay, như mọi hôm, tôi lại ôm em vào lòng để em có thể ngủ say hơn

Nhưng nữa đêm em chợt cựa quậy rồi la đau, tôi thật sự hoảng cả lên, vậy là em sắp sinh rồi.

Cả nhà chúng tôi từ trẻ là Minnie cho đến già nhất là appa chúng tôi, đều bị em và hai tiểu quỷ dọa cho sợ chết khiếp.

Bước vào phòng mổ, tôi luôn nắm tay em, những mong truyền đến cho em một chút động viên.

Dù em không thể sinh thường như phụ nữ mà phải sinh mỗ, nhưng như thế cũng rất đau, rất mệt, sau khi mỗ còn rất yếu nữa.

Tôi còn nghĩ nếu tôi có thể thay em sinh lũ trẻ thì tốt biết mấy, khi tôi nói ra suy nghĩ này em đã bật cười rồi chìm vào cơn mê bởi thuốc của bác sỹ.

...

Những đứa trẻ lần lượt được đưa đến ánh sáng và không khí...

Tôi sai lầm rồi! Sao lại có lúc bảo chúng là hai tiểu quỷ chứ? Chúng là hai thiên thần đáng yêu nhất mà tôi từng biết.

Young Woong trông giống Jae quá. Tôi chẳng hiểu sao lại thấy thế dù bé con còn rất nhỏ.

Còn Yunji thì chắc copy một nữa tư tôi, tiếc thật, bé mà giống umma thì chỉ có nước con trai Đại Hàn Dân Quốc về sau mất máu mà chết hoặc tương tư mà chết mất.

...

Lần đầu tiên được bồng hai bé con của mình, Jaejoong sụt sùi khóc suốt, em ấy chỉ lẩm nhẩm suốt hai từ "dễ thương nè" với "đáng yêu nè", rồi sau đó cười đến sáng lạn.

Khi tôi bảo với em về việc YoungWoong giống hết em trong khi Yunji lại có nét giống tôi, em cười bảo:

"Vậy appa Gấu có thiên vị hay không thương YoungWoong hay Yunji không?"

Tôi cũng cười : "Appa chỉ thiên vị bé Jae hơn hai bé YY thôi. Umma đừng bắt nạt bé Jae của appa Gấu nhé?"

...

Hạnh phúc này không phải dễ dàng có được, và tôi tin bất kỳ hạnh phúc nào cũng là thư skhó khăn nhưng đáng giá để ta chịu đựng và vượt qua.

Đừng ai giống tôi, chỉ biết sợ hãi tình yêu mà không nhận ra giá trị của tình yêu nhé?

Hãy luôn giữ vững niềm tin! Và đặt hy vọng đến cuối cùng!

Always keep the faith! Hope to the end!

THE END FIRST SHORTFIC

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro