(AllNam/GN/NVKT/THCC/CNC/NDND/NNNK/THNH)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

CHÚNG TÔI VẪN KHÔNG BIẾT TÊN CỦA NGƯỜI MÀ NHÂN VẬT PHẢN DIỆN TÌM KIẾM NGÀY HÔM ĐÓ

(AllNam) Yên Hủ Gia, Trạch Tiêu Văn, Hà Lạc Lạc, Hạ Chi Quang, Trương Nhan Tề, Triệu Nhượng, Nhậm Hào x Châu Chấn Nam
và sự góp mặt của Cao Sơn Nguyên Dã (Cao Gia Lãng x Lưu Dã)

————————————————
1.
Châu Chấn Nam cảm thấy học kỳ mới thật kinh khủng.

Vào ngày thứ hai đi học, một tên siêu cấp phản diện trước nay chưa từng có đã tấn công trường học, tên ác ôn này không nói nhiều lời đã phá hỏng cổng trường, làm sập đường ra bên ngoài, khiến các học sinh bị kẹt lại bên trong. Ký túc xá ngày thường đã xem như vừa đủ, giờ càng thêm chật cứng, năm giáo viên vẫn còn ở lại đây đành phải sắp xếp cho học sinh bọn họ, chờ người bên ngoài đến ứng cứu.

"Chỗ ở đã giải quyết xong, còn đồ ăn thì sao?" Quách Phú Thành lão sư cau mày, điều khiến ông cảm thấy hơi an tâm là học trò của ông không quá hoảng loạn, chỉ biểu hiện một chút lo lắng, điều này khiến ông dễ dàng hơn rất nhiều.

"Siêu thị dưới lòng đất vẫn còn một ít đồ ăn thức uống," Hồ Ngạn Bân lão sư lấy điện thoại di động ra, "Nhưng là không có đồ ăn chín, cái này không thể được..."

Tô Hữu Bằng lão sư khẽ giơ tay lên: "Tôi vừa mang tới đây hơn bốn mươi con gà quay. Vốn dĩ là muốn mời học trò của tôi ăn, không bằng bây giờ đem chia ra đi."

Bốn nhân viên vận chuyển gà quay trông rất kinh hãi, chỉ có tài xế là có thể miễn cưỡng mỉm cười với họ.

Trạch Tiêu Văn lẩm bẩm: "Nhìn xem, chỗ tốt của học sinh ngoại trú a, chính là không giống với học sinh nội trú, mới khai giảng ngày thứ hai đã bị vây ở trong trường học phát sầu vì vấn đề đồ ăn."

Châu Chấn Nam trừng hắn một cái, cậu đương nhiên biết Trạch Tiêu Văn là đang oán giận cậu lôi kéo hắn ở nội trú: "Anh không phải nói muốn bảo vệ em sao?"

"Trạch Tiêu Văn bảo vệ Châu Chấn Nam, Châu Chấn Nam bảo vệ Trạch Hiểu Văn." Trạch Tiêu Văn mếu máo, ôm lấy cánh tay của Châu Chấn Nam. "Anh bây giờ chính là Trạch Hiểu Văn. Em nhìn xem váy của anh trông đẹp không?"

Rốt cuộc là tên nào dạy hắn mặc đồ nữ vậy? Châu Chấn Nam không nhịn nổi nữa, đoạt lại cánh tay từ trong lòng Trạch Tiêu Văn, chạy trốn vào phòng âm nhạc. Đàn piano trong phòng học nhạc đã có người, Châu Chấn Nam tiếc nuối muốn xoay người đi ra ngoài, sau khi nhìn rõ hai người bên trong liền dừng lại.

Cao Gia Lãng, Lưu Dã.

Tuy hai người không phải là một cặp nhưng lại luôn bị người khác nói giỡn, cùng với Châu Chấn Nam, tạo thành một nhà ba người. Mỹ danh là "Cửu Châu Lãng Nhã bảng" (thực ra k biết là cái gì nữa "九周朗雅榜").

"Nam Bảo nhi, lại đây, lại đây." Cao Gia Lãng vẫy tay với cậu, cười trông đặc biệt ngốc.

Châu Chấn Nam tiến lên đi tới, cậu đang do dự.... Cậu có nên nói với họ rằng cậu chính là "siêu anh hùng" mà nhân vật phản diện đang tìm kiếm?

—————————————————
2.
Trạch Tiêu Văn cho rằng siêu anh hùng mà nhân vật phản diện đang tìm kiếm chính là hắn.

Hắn đã gặp qua tên ác ôn này. Một năm trước, hắn giả làm một cô gái tên là "Trạch Y Bình", lấy sắc dụ dỗ người đàn ông này ném hắn ta vào nhà tù Blackwater. Vì vậy, bây giờ nhìn thấy nhân vật phản diện, hắn đương nhiên cho rằng chính là đến tìm hắn.

A, mình bây giờ là Trạch Hiểu Văn, không phải Trạch Y Bình, mình còn sợ hắn sao?

Trạch Tiêu Văn ôm cánh tay Châu Chấn Nam, bị Châu Chấn Nam ghét bỏ mà đẩy ra. Hắn chợt nghĩ: Nếu hắn không nói rõ thân phận, tên ác ôn đó tìm không thấy hắn muốn bắt người, dưới sự tức giận phá huỷ trường học, liệu có làm bị thương Châu Chấn Nam không?

Hắn đột nhiên một trận hoảng hốt, theo bản năng mà đi tìm Châu Chấn Nam, cuối cùng hắn được Nhâm Thế Hào chỉ cho đến phòng âm nhạc, hắn cảm ơn rồi chạy đến mở cửa. Cửa phòng học nhạc đẩy ra sẽ không có âm thanh, để tránh làm phiền quá trình luyện tập của học sinh. Trạch Tiêu Văn vừa định mở miệng, liền nghe thấy Châu Chấn Nam nói: "Thật ra em chính là người mà nhân vật phản diện đang tìm."

Cao Gia Lãng choáng váng.

Lưu Dã không thể tin được.

Trạch Tiêu Văn há hốc mồm.

"Hả??!"

Châu Chấn Nam không ngờ Trạch Tiêu Văn lại đột ngột xuất hiện, cả khuôn mặt căng thẳng đỏ bừng. Cậu nhanh chóng túm lấy Trạch Tiêu Văn, che kín miệng hắn, giơ ngón trỏ lên môi phát ra tiếng "xuỵt". Trạch Tiêu Văn thật là xấu tính, Châu Chấn Nam càng căng thẳng bao nhiêu thì hắn càng muốn trêu chọc cậu bấy nhiêu, hắn nắm lấy tay của Châu Chấn Nam, nhẹ nhàng trên môi cậu mổ xuống một chút, nhìn mặt đỏ muốn nhỏ ra máu của cậu, hắn liền nhếch miệng cười: "Thân một chút anh liền không nói ra ngoài...... Châu Chấn Nam tiểu anh hùng, em nhất định phải bảo vệ anh nha."

Chết tiệt, lại thêm một tên nữa. Lưu Dã "Duang" một cái đánh lên năm phím đàn piano, toàn bộ phòng học âm nhạc vang lên tạp âm đặc biệt không phù hợp với bầu không khí, Châu Chấn Nam sửng sốt, Trạch Tiêu Văn nhanh chóng xoa đầu nói: "Xem ra chúng ta đã làm phiền Dã ca luyện tập rồi, đi thôi đi thôi. "

Chờ hai người đi ra ngoài, Cao Gia Lãng xoa xoa lỗ tai, quay đầu lại nói với Lưu Dã: "Được rồi, đều đi rồi. Em ấy có thể gặp được người thích mình không phải là chuyện tốt sao? Nói không chừng một lúc nào đó Nam Nam cũng sẽ thích họ. "

"Một Trạch Tiêu Văn thì đương nhiên là tốt." Lưu Dã sắc mặt cũng không ôn nhu như ngày thường, nghiến răng nghiến lợi nói: "Nhưng anh không phải không biết, bảy người thì làm sao bây giờ?!

"Ách ..." Cao Gia Lãng gãi đầu, "Có nhiều người như vậy, anh nghĩ Trương Nhan Tề hay Yên Hủ Gia cũng không tồi a."

—————————————————
3.
Trương Nhan Tề, người được đặt cho biệt danh "Tây Nam Vĩnh Lạc Vương", vui vẻ chính là vui vẻ, không vui cũng muốn làm bộ vui vẻ, dù đôi mắt rủ xuống trông khuôn mặt có chút buồn, nhưng cũng không ngăn được lúc hắn mở miệng liền chọc người khác cười.

Chỉ là.......

Trương Nhan Tề vỗ vỗ vai Triệu Nhượng an ủi, vừa ngẩng đầu lên thì bất ngờ gặp phiên bản phóng to của kẻ ác đang ngồi xổm ở ngoài cổng trường, hắn run rẩy giơ tay lên: "...... Hi?"

Kẻ ác không đáp lại.

Trương Nhan Tề mới thở phào nhẹ nhõm, vừa mới thư giãn xong liền thấy một quả cầu lửa bắn tới mình.

"Ý gì đây? !!!" Bọn họ lễ phép cùng ngài chào hỏi, đại ca ngài một cái hỏa hệ lại làm khó dễ một cái mộc hệ như ta làm gì a!!!!

Trương Nhan Tề đẩy Triệu Nhượng một cái, nhảy lùi về sau vừa vặn tránh được nguy hiểm, Châu Chấn Nam đi qua sững sờ, thấp giọng hỏi: "Đầu to, anh sẽ không..."

"Không, không! Sẽ không! Sẽ không!" Trương Nhan Tề vội vàng xua tay, "Mặc dù anh được đặt cho biệt danh là 'siêu thiếu niên', nhưng không có liên quan gì đến 'siêu anh hùng' mà tên này đang tìm kiếm!"

"... Triệu Nhượng?" Trạch Tiêu Văn nhìn sang Triệu Nhượng ở bên cạnh.

Triệu Nhượng sắc mặt đã tái đi rồi, có chút đứng ở nơi đó không biết làm gì, chờ đến khi Châu Chấn Nam lo lắng xoa xoa mặt hắn, hắn mới nhỏ giọng nói: "Đúng vậy, là em, kẻ ác chính là đến tìm em..."

"... Không nhất định," Châu Chấn Nam cũng thì thầm nói, "Bởi vì, anh cũng vậy."

———————————————————
4.
Triệu Nhượng, người được đặt cho biệt danh "Tiểu giao Rang", bằng ánh mắt chân thành, hắn đã thuận lợi thu được cho mình một đống ca ca và fan mama. Hỏi người thật thà nhất trong học viện Tinh Quang Đại Đảo này, Triệu Nhượng chắc chắn là một trong những người cầm cờ đi trước...... Hắn đã thầm mến Châu Chấn Nam đại ca từ rất lâu rồi, thậm chí rõ ràng đến mức Yên Hủ Gia cũng có thể nhìn ra, vậy mà Châu Chấn Nam lại cứ lăng lăng không biết ý đồ của hắn.

Có một lần hắn mạnh dạn gọi Châu Chấn Nam đến phòng tập vũ đạo, trong khi Châu Chấn Nam đang soi gương để chỉnh sửa động tác nhảy, hắn đã nhẹ nhàng ôm lấy cậu từ phía sau, tay choàng qua eo cậu. Hắn đương nhiên đủ cao, nên phải cong cả eo xuống mới tạo nên được tư thế mà mình muốn. Châu Chấn Nam nhìn trong gương cái người đang chôn đầu vào cổ cậu, lo lắng hỏi: "Triệu Nhượng, em làm sao vậy?"

Triệu Nhượng rũ mi xuống, thở ra một hơi vừa muốn mở miệng đã bị tiếng mở cửa phòng học làm cho giật mình, ngẩng đầu lên thì nhìn thấy Trương Nhan Tề đang vô cảm nhìn họ, trên tay là một túi KFC căng phồng.

Triệu Nhượng hoảng sợ, vô thức co rụt hai tay lại, nhưng nghĩ đến đây là chuyện mà mình đã lấy hết can đảm ra để làm, mấy phút sau liền siết chặt tay, Châu Chấn Nam quay đầu nghi hoặc nhìn lại hắn, vỗ vỗ cánh tay đang đặt trên eo mình, thấy hắn không phản ứng, Châu Chấn Nam bất lực mỉm cười: "Sao hôm nay em lại bất thường như vậy? Em muốn siết chết anh để chiếm vị trí trùm lớp A có đúng không?"

Triệu Nhượng vội vàng lắc đầu, uỷ khuất buông tay ra, nhìn Châu Chấn Nam đi tới bên người Trương Nhan Tề, nhìn theo hướng cậu đi tới liền bắt gặp một đôi mắt đen thẫm.

Không ổn. Triệu Nhượng thầm kêu một tiếng. Nhan Tề ca nguyên lai cũng thích Châu Chấn Nam đại ca.

Triệu Nhượng tự cho mình là một tên ngốc trong tình yêu, cũng không nghĩ ra được chính mình dựa vào cái gì để đoán như vậy. Nhưng hắn có thể thấy được tình yêu trong bóng tối của Trương Nhan Tề rõ ràng và mạnh mẽ như thế nào.

Nhưng mặc kệ như thế nào, Chấn Nam đại ca nhất định là thuộc về hắn. Triệu Nhượng cắn cái đùi gà mà Châu Chấn Nam đưa cho, rũ mắt lặng lẽ chú ý Trương Nhan Tề.

Nhất định là thuộc về hắn.

———————————————————
5.
Châu Chấn Nam cũng đã trao đổi danh tính của mình với Triệu Nhượng rồi, định giao lưu với đối phương một chút, đã bị Trạch Tiêu Văn túm chặt cánh tay kéo lại, cậu không thể hiểu được quay đầu lại nhìn thoáng qua, phát hiện sắc mặt Trạch Tiêu Văn tái nhợt dọa người.

"Anh sao vậy, Tiểu Trạch?" Châu Chấn Nam vỗ vỗ mặt hắn.

Trạch Tiêu Văn miễn cưỡng hồi phục tinh thần lại nói không có chuyện gì. Hắn đương nhiên biết tại sao kẻ ác ôn kia lại ném quả cầu lửa về phía bên này, là bởi vì hắn tình cờ đi ngang qua đây, tên ác ôn nhìn thấy hắn nhưng nhắm không chuẩn, nên đã đánh tới bên cạnh Triệu Nhượng, đánh bậy đánh bạ lại lộ ra một tên siêu anh hùng. Trạch Tiêu Văn ôm chặt bộ tóc giả màu nâu trên đầu, trong lòng loạn muốn điên rồi. Hắn biết sức mạnh của tên ác ôn đó, vì vậy hắn mới chọn dùng sắc dụ dỗ thay vì đánh nhau trực tiếp. Bây giờ tên ác ôn đó đã tấn công hắn chứng minh hắn ta chính là đến tìm hắn. Hắn không có tự tin bảo vệ Châu Chấn Nam, vì vậy hắn có nên tự lộ thân phận đi theo tên ác ôn kia hay không, như vậy Châu Chấn Nam cùng mọi người sẽ không gặp nguy hiểm nữa?

Trạch Tiêu Văn làm một cái chuẩn bị tinh thần trong lòng, thật lâu sau mới hét lên với tên ác ôn bên ngoài trường học: "Ngươi muốn tìm ta có phải không? Ta đi theo ngươi!"

Vai ác u oán mà nhìn hắn một cái, lắc đầu quay mặt đi chỗ khác.

Ách...... Trạch Tiêu Văn cười hì hì nói với Châu Chấn Nam: "...... Không phải anh ha."

Ah ah ah ah ah ah ah ah ah phán đoán sai lầm còn đem thân phận của mình lộ ra, Trạch Tiêu Văn mày không phải là thông minh tuyệt đỉnh sao, mày là một tên đại ngốc, đại ngốc ah ah ah ah ah! ! ! !

Châu Chấn Nam dường như đã tiêu hóa vấn đề này từ lâu, bất lực liếc mắt nhìn Trạch Tiêu Văn, há miệng không nói gì, chỉ vỗ nhẹ lên vai hắn. Dựa theo biểu hiện vừa rồi của tên ác ôn kia, cậu muốn biết siêu anh hùng mà hắn ta đang tìm có bộ dạng gì. Bởi vì, hầu hết các siêu anh hùng đều có thỏa thuận bảo mật, không ai dễ dàng tiết lộ danh tính ra. Nói không chừng mình có thể từ lời nói của hắn ta tìm được, đem siêu anh hùng mà hắn ta đang tìm bảo vệ, chống đỡ đến lúc cứu viện tới.

"Rốt cuộc anh đã làm gì người ta rồi..... Ánh mắt nhìn anh như vậy thật khó tả...."

Trạch Tiêu Văn vẻ mặt sống không còn gì luyến tiếc: "Không biết."

Châu Chấn Nam nhìn về phía tên ác ôn hỏi: "Tiên sinh, ngài có thể nói cho ta người ngài muốn tìm là bộ dáng như thế nào không? Ta có thể tìm giúp ngài."

Tên ác ôn chậm rãi quay đầu lại, thấy Trạch Tiêu Văn lại nhanh chóng quay trở về: "... hình như là mắt to."

Mắt to... Hà Lạc Lạc?

Châu Chấn Nam lặng lẽ lôi kéo ba người rời khỏi đây, sau đó phóng tới nhà ăn của trường.

————————————————————
6.
"Lạc Lạc!"

Hà Lạc Lạc đang cắt giăm bông ngẩng đầu liền nhìn thấy Châu Chấn Nam, hắn cụp mi cười nhẹ, đợi Châu Chấn Nam chạy tới bên người, hắn giơ tay lấy giấy lau đi lớp mồ hôi mỏng trên trán cậu: "Có chuyện gì vậy Nam Nam?"

"... Kẻ ác nói người hắn muốn tìm mắt to, là em sao?"

Hà Lạc Lạc hỏi, "Nếu là em, Nam Nam sẽ làm gì?"

"Đương nhiên là anh đem em giấu a!" Nhận thấy được giọng nói của mình có chút lớn, Châu Chấn Nam lại nhỏ giọng nói: "Chúng ta không được để cho hắn tìm được em."

Hà Lạc Lạc mỉm cười hạnh phúc, đôi mắt lấp lánh ánh sáng như chứa cả mặt trăng và hồ nước, hắn đặt hai tay lên hai bên má của Châu Chấn Nam, từ từ dựa về phía cậu. Bởi vì cao hơn Châu Chấn Nam một chút nên động tác này dường như muốn hôn lên trán, nhưng cuối cùng hắn lại gục xuống và vùi đầu vào cổ cậu.

"Nam Nam lo lắng cho em như vậy, em rất vui."

Hà Lạc Lạc tham lam mà ngửi mùi thơm trên cơ thể Châu Chấn Nam, hai tay chuyển qua phía dưới, hoàn toàn ôm trọn lấy eo cậu.

"Thật sự rất vui..."

Châu Chấn Nam chỉ cho là đứa trẻ này đã quá căng thẳng và sợ hãi, cũng không phản kháng lại, chờ đến cậu bị cánh tay trên eo siết chặt muốn thở không nổi, Hà Lạc Lạc mới nói: "Không phải em."

Không phải em vậy em lại làm cái vẻ uỷ khuất như vậy ôm anh làm gì? ? ! Châu Chấn vô cùng tức giận giơ nắm tay búa cho Hà Lạc Lạc một cái, Hà Lạc Lạc lại ngốc ngốc sờ vào chỗ mà Châu Chấn Nam vừa đánh xuống, cười nói: "Hôm nay Tết Nguyên Tiêu , anh có muốn ăn bánh trôi không? Em làm cho anh nha."

Châu Chấn Nam nhanh chóng xua tay từ chối, em đang đùa anh à, ăn đồ ăn của Hà Lac Lạc làm sao? Tính cả món sườn, bánh trứng, bánh trung thu, mỳ phở linh tinh đều là những bài học xương máu: "Ách...... Không được không được, không phải là em thì anh an tâm rồi, anh lại đi tìm Gia ca hỏi một chút."

Hà Lạc Lạc nắm lấy tay cậu, bẻ ngón tay cậu ra rồi đặt tay mình lên, không chút để ý hỏi: "Anh tìm Gia Gia làm gì? Không thể ở cùng em một lúc sao?"

"Kẻ ác nói muốn tìm người mắt to, em ấy cũng mắt to a." Châu Chấn Nam tự hỏi tại sao Hà Lạc Lạc lại hỏi vấn đề đơn giản như vậy.

Hà Lạc Lạc không cam lòng: "Vậy thì tại sao lại tìm em trước?"

"Bởi vì tiện đường a." Châu Chấn Nam kỳ quái nhìn hắn.

Giải thưởng nhân sĩ không hiểu phong tình nhất, thỉnh trao cho Châu Chấn Nam tiên sinh! ! Hà Lạc Lạc tức giận, quay người lại tiếp tục cắt giăm bông: "Vậy thì anh đi đi!"

Châu Chấn Nam "Ồ" một tiếng, mặc dù có thể thấy được tâm trạng của Hà Lạc Lạc không đúng lắm, nhưng cậu thật sự không có thời gian để dỗ hắn, cậu cần phải tìm được siêu anh hùng kia trước kẻ ác, sau đó bảo vệ người này cho đến khi Mã Bá Khiên bọn họ hoặc Hiệp hội Bảo hộ đến.

————————————————————
7.
Yên Hủ Gia...

Châu Chấn Nam đi một mình trên hành lang, cậu không biết Yên Hủ Gia đang ở đâu, cũng không biết hắn có đang sợ hãi hay không... Cậu dường như chưa bao giờ hiểu Yên Hủ Gia là người như thế nào.

Trời đã gần chạng vạng, mặt trời luôn luôn lặn rất nhanh vào khoảng cuối đông đầu xuân, hoàng hôn cùng bóng tối giao nhau, ánh tà dương bên ngoài cửa sổ đang dần bị nuốt lấy, khắp nơi đều tối hẳn xuống, sắp không nhìn thấy được hình dáng của cánh cửa. Châu Chấn Nam đi dọc theo bức tường, mò mẫm tìm công tắc đèn ngoài hành lang, nhưng lại bị người ta bắt lấy cổ tay lôi vào cầu thang, lưng đập vào tường, đau đến chảy nước mắt, trước mặt đối diện một đôi mắt rạng rỡ toả sáng, cậu hỏi: "... Gia ca?"

Yên Hủ Gia giống như bình thường trấn an cậu, khóe miệng câu lên một vòng cung vui vẻ: "Từ Nhất Ninh... Có nói cho anh cái gì không?"

Châu Chấn Nam lắc đầu, Yên Hủ Gia tựa đầu vào vai Châu Chấn Nam: "Vậy là tốt rồi......"

Châu Chấn Nam do dự, vừa nhẹ nhàng vỗ lưng Yên Hủ Gia, vừa hỏi: "Gia ca, em có phải là người mà kẻ ác đang tìm không?"

Yên Hủ Gia thân thể đột nhiên dừng lại.

Hắn không muốn nói dối Châu Chấn Nam, nhưng cũng không còn cách nào khác. Hắn và Hà Lạc Lạc thuộc Cục điều tra Quốc tế SH, danh tính của họ phải được giữ kín. Tên ác ôn bên ngoài trường học một năm trước không biết bị tên siêu anh hùng nào ném vào khu quản lý của hắn, chính là hắn đã tự mình đem tên đó vào nhà tù Blackwater. Mặc dù lúc đó hắn đã cải trang, nhưng trong lòng vẫn có chút sợ bị nhận ra... Nói với Châu Chấn Nam rằng hắn không bận tâm, nhưng nếu tên ác ôn đó bắt Châu Chấn Nam vì chuyện này, hắn....

"Cục điều tra Quốc tế SH?" Châu Chấn Nam nghiêng đầu tỏ vẻ nghi hoặc.

Yên Hủ Gia hoảng sợ, biết chỗ nào xảy ra vấn đề liền lấy tay che lại sau cổ, lùi lại hai bước. Phía dưới cổ hắn một chút, cũng chính là trên xương bả vai có một hình xăm logo của Cục điều tra Quốc tế SH, đây là niềm tin và sự theo đuổi suốt đời của hắn, cũng là nơi yếu hại nhất của hắn. Bình thường hắn cũng không màng nguỵ trang bởi vì có quần áo che mất, nhưng giờ lại vô tình lộ ra do động tác gục đầu lúc nãy.

Châu Chấn Nam cười giảo hoạt: "Ai nha ai nha, nguyên lai Gia ca chính là người kẻ ác muốn tìm a, hay là anh đem em giao ra?"

Yên Hủ Gia biết cậu đang nói đùa khi thấy đôi mắt sáng ngời kia, hai má có chút đỏ lên, không khỏi quay đầu đi chỗ khác: "Đừng nháo em, Chấn Nam."

"Được a." Châu Chấn Nam nhếch miệng, "Em biết anh là ai không?"

Yên Hủ Gia lắc đầu.

Châu Chấn Nam duỗi tay phải ra, trên ngón áp út dần dần xuất hiện một thanh kiếm Damocles.

『 Không biết, Nguy hiểm, Quyền lực, Trách nhiệm, Sẵn sàng đối mặt nguy hiểm trong thời bình.』

『SD ngày mai đặc công tổ. 』

Yên Hủ Gia kinh ngạc mà ngây ngẩn cả người, chớp chớp mắt nhìn biểu tình đắc ý của Châu Chấn Nam. Cho nên lo lắng của hắn đối với Châu Chấn Nam là không cần thiết, bởi vì Châu Chấn Nam cũng là siêu anh hùng?

"Gia ca," Châu Chấn Nam ngẩng đầu, đắc ý giống như một con mèo đen nhỏ, "Làm sao? Bất ngờ...."

Châu Chấn Nam trợn to mắt.

Yên Hủ Gia hôn cậu.

Trong hành lang tối đen rất yên tĩnh, trừ bỏ tiếng thở dồn dập, Châu Chấn Nam dường như còn nghe được nhịp tim của người kia, "Bùm, bùm, bùm", cường tráng hữu lực mà đánh vào lòng cậu, khiến cậu choáng váng đầu óc. Đây là cảm giác gì? Giống như nàng tiên cá hoá thành bọt biển giữa biển xanh, giống như chàng trai vì yêu nhảy xuống biển tự vẫn, thở không được nhưng không thể từ chối, a...... nguyên lai là như thế này.

Cũng không biết qua bao lâu, bọn họ mới tách ra.

Yên Hủ Gia nhìn Châu Chấn Nam cúi đầu, khẽ cười một tiếng: "Anh không muốn cùng em nói cái gì sao?"

Nói gì cơ? Nói rằng hôm nay em không phải là người đầu tiên hôn anh, hơn nữa Trạch Tiêu Văn trước đó anh còn chưa nghĩ nên đáp lại thế nào mới tốt? Châu Chấn Nam cắn môi dưới lắc đầu, đột nhiên nhớ tới lúc trước Lưu Dã đã nói với cậu một câu.

"Nam Bảo nhi, em nghĩ như thế nào về Yên Hủ Gia?"

Ngoài cuộc tỉnh táo, Lưu Dã nguyên lai đã sớm nhìn ra a...... Châu Chấn Nam ôm chặt hai má nóng rực, ấp úng nói: "Anh, anh còn phải tìm Quang Quang, vậy, anh đi trước..."

Yên Hủ Gia đáp ứng, ngay khi Châu Chấn Nam lảo đảo sắp bước ra ngoài nói: "Chấn Nam, anh không có đẩy em ra."

Châu Chấn Nam dừng một chút rồi bước ra ngoài.

——————————————————
8.
Châu Chấn Nam đầu óc loạn thành một đoàn.

Trạch Tiêu Văn, Yên Hủ Gia... Ah, ah, ah, mấy người thật phiền a! ! ! Châu Chấn Nam cắn môi, thất thần, lập tức chạy đập vào một cái lòng ngực. Cứng quá, Châu Chấn Nam xoa xoa cái mũi, nước mắt sinh lý còn chưa kịp rớt xuống, thắt lưng đã bị người ta nhấc lên, Châu Chấn Nam sợ tới mức ôm cổ đối phương, run rẩy kêu lên: "Cậu làm gì a?"

Hạ Chi Quang lúc ôm Châu Chấn Nam có một cái thói quen, chính là nhấc một chân cong lên trước, bàn tay nhất định sẽ vuốt vào đùi trong của Châu Chấn Nam một cái, sau đó mới nhấc cả hai chân lên. Hắn cũng thật thông minh, sẽ không xoa những chỗ quá nhạy cảm của cậu, nhưng lại cũng đủ ái muội, để lúc có nhóm học muội nào đó đến tham quan trường, nhìn thấy hai người bọn họ sẽ túm quần áo bạn mình kế bên khẽ hét "Tình yêu tuyệt mỹ a", đó chính là kết quả mà Hạ Chi Quang muốn. (boy tâm cơ :)))))

Mà Lưu Dã khi lần đầu tiên nhìn thấy Hạ Chi Quang bế Châu Chấn Nam như vậy mắt đều trừng muốn rớt ra, anh nhìn chằm chằm mà đi theo họ suốt cả quãng đường, đến khi Hạ Chi Quang thả Châu Chấn Nam xuống mới từng bước rời đi. Đứa nhỏ lớn rồi, là một đoá hoa. Ý thức được điều này, Lưu Dã cũng không biết mình nên phản ứng như thế nào, khuôn mặt đã mờ mịt suốt một ngày khiến tiếng địa phương của Cao Gia Lãng cũng không thể nói ra.

Hiện tại Hạ Chi Quang đeo một cặp kính gọng vàng, hình ảnh điển hình của một tên "Văn nhã bại hoại". Châu Chấn Nam nhìn chằm chằm hắn vài giây, sau đó trực tiếp đi vào chủ đề: "Giả văn nhã... à không không không, Hạ Chi Quang, cậu có phải là người mà kẻ ác đang tìm không?"

"Không," Hạ Chi Quang nhanh chóng trả lời, "Tớ còn không biết hắn ta, hắn ta làm sao có thể tìm đến tớ chứ."

Còn có thể là ai nữa... Hào ca? Châu Chấn Nam nhíu mày không xác định, ra hiệu cho Hạ Chi Quang thả mình xuống.

Hạ Chi Quang không vui: "Tớ ôm cậu đi nhà ăn, sau đó trở về kí túc xá. Cậu thành thành thật thật đi ngủ đi, đừng nghĩ tới việc lại đến phòng học nhạc thức khuya."

Khi cả hai đi ngang qua sân thể dục, nhân vật phản diện đang dùng đầu ngón tay trêu chọc chim sẻ. Châu Chấn Nam cảm khái một tiếng: "Thuật phóng đại duy trì lâu như vậy vẫn chưa thấy hắn có dấu hiệu suy yếu, nếu không phải dùng thuốc bổ trợ thì chính là tự thân đủ mạnh a."

Hạ Chi Quang nghiến răng: "Thuật phóng đại bản thân, tớ cũng làm được, khẳng định so với hắn còn mạnh hơn!"

Châu Chấn Nam lập tức nghiêng đến trước mặt Hạ Chi Quang: "Cho nên, cậu cũng là siêu anh hùng?"

? ! ! Hạ Chi Quang luống cuống. Từ lâu hắn đã có thói quen khoe khoang trước mặt Châu Chấn Nam rằng hắn giỏi hơn người khác rất nhiều, nhưng không ngờ lần này lại khoe luôn cái thân phận bí mật của mình ra. Ah ah ah ah Tiểu Ngũ ca mà biết chắc chắn sẽ phạt mình! ! ! !

"Không phải, sẽ không, không có khả năng." Hạ Chi Quang phủ nhận liên tiếp ba cái liền.

Châu Chấn Nam trợn trắng nhìn Hạ Chi Quang: "Thôi đi, tớ cũng vậy, thuật phóng đại này, tớ so với cậu nhất định còn duy trì được lâu hơn."

——————————————————
9.
Khi đến nhà ăn, Châu Chấn Nam tìm gặp Lưu Dã, liền trực tiếp hỏi: "Dã ca, anh liền nói cho em biết, anh biết có ai thích em không?"

Lưu Dã thoạt nhìn thực không muốn nói.

Cao Gia Lãng đem lời nói chuyển tới: "Ừm... Hà Lạc Lạc, Yên Hủ Gia, Hạ Chi Quang, Trạch Tiêu Văn, Trương Nhan Tề, Nhậm Hào, Triệu Nhượng,.... Trước mắt biết đến là mấy người này đi?"

Châu Chấn Nam sững sờ tại chỗ.

Cậu vừa nghĩ tốt cách giải quyết mối quan hệ giữa cậu với hai người Yên Hủ Gia và Trạch Tiêu Văn như thế nào, hiện tại có vẻ như nó không còn hiệu quả nữa ...

Làm sao bây giờ? Châu Chấn Nam đáng thương hề hề mà nhìn Cao Gia Lãng, lại nhận được của đối phương một cái lắc đầu.

Lát nữa quay lại ký túc xá, còn phải gặp Hạ Chi Quang... A, Hạ Chi Quang cũng thích cậu a...

"Đầu sầu muốn rụng hết tóc rồi..."

Lưu Dã sờ sờ tóc của cậu: "Nghĩ không biết làm thế nào đối mặt với Hạ Chi Quang? Hay là em qua ký túc xá của Viễn ca ngủ, Tuyết Dương hôm qua vừa mới rời khỏi phòng, anh ấy giờ còn có một mình."

"Được."

"Em tìm được người kẻ ác đang tìm kiếm chưa?"

Châu Chấn Nam thất vọng lắc đầu. Thật là một ngày không xong mà.

———————————————————
10.
Sáng hôm sau, sau khi Châu Chấn Nam đi ra ngoài, cậu tình cờ nhìn thấy nhân vật phản diện đã khôi phục lại hình dáng ban đầu và đang bắt tay Hồ Ngạn Bân lão sư: "Thật xin lỗi, hôm qua tôi mới nghĩ tới. Hình như không phải gọi là học viện Tinh Quang Đại Đảo, mà là Tinh Hoả Đại Đảo..... Thực xin lỗi thực xin lỗi, thật sự là thực xin lỗi."

Hồ Ngạn Bân lão sư bất đắc dĩ nói: "Nhưng Hiệp hội Bảo hộ nên sớm đến rồi đi."

Nhân vật phản diện chắp tay cúi đầu: "Vậy mong thầy giải thích cho tôi. Tôi mới ra ngoài vài ngày, còn chưa muốn trở về đâu."

Dù biết là học viện Tinh Hoả Đại Đảo, nhưng làm cổng trường của người ta sập rồi ngươi cũng sẽ bị bắt lại thôi. Hồ Ngạn Bân lão sư chửi thầm, trên mặt cười ứng phó.

Châu Chấn Nam trở lại ký túc xá, nói với Trương Viễn: "Kẻ ác nói tìm nhầm chỗ."

Trương Viễn "hừ" một tiếng: "Hắn nói nghe nhẹ nhàng quá, người trong học viện chúng ta đều bởi vì hắn mà lộ thân phận cả rồi."

Hehe, mọi người trong trường đều là siêu anh hùng, Châu Chấn Nam cũng là tối qua thảo luận một chút với Trương Viễn mới đưa ra được cái kết luận này.

"Còn em cái kia... vấn đề tình cảm tính giải quyết như thế nào?" Trương Viễn hỏi.

Châu Chấn Nam buồn bực vò đầu bứt tóc: "Gặp bọn họ rồi lại nói đi."

Cửa ký túc xá đột nhiên bị mở ra, Châu Chấn Nam kinh ngạc phát hiện có bảy người đều đang đi tới, từng người từng người một.

Yên Hủ Gia mỉm cười: "Chấn Nam, vậy tới, nói một chút đi."

Châu Chấn Nam cười gượng vài tiếng.

Vậy phải làm sao bây giờ a......

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro