1

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Hãy ở lại với em

Thêm một ngày nữa thôi

Bởi vì em không muốn phải ngủ một mình đêm nay đâu

Bên ngoài và uống say

Hay là ta nằm đây cả đêm

Chỉ là em không muốn phải ngủ một mình đêm nay...

Cuộc vui đã tàn từ lâu. Chiếc bàn bệt ngổn ngang vỏ lon bia và thức ăn ở siêu thị, đến nỗi rơi rớt xuống và ngổn ngang trên sàn nhà. Mùi hăng hắc của chất có cồn hãy còn chưa tan đi trong không khí se lạnh mùa đông. Draken sau một chốc ngả lưng cho hơi men trong người dịu bớt, anh ngồi dậy, giãn cơ vài cái và bắt đầu lúi húi dọn dẹp đống tàn dư của buổi gặp mặt.

Đó là buổi gặp mặt thường niên của những người cựu thành viên Toman, băng đua xe khét tiếng đã giải tán bảy năm về trước. Gọi là thường niên, nhưng thời gian không cố định, thường là vào những ngày rải rác cuối năm. Khi cả hội đã sắp xếp công việc ổn thỏa, họ sẽ lên lịch gặp mặt tại nhà ai đó và ăn uống một bữa linh đình, tán dóc những câu chuyện vui buồn trong cả năm, và ngồi cười lăn lộn với nhau như những thằng đàn ông chưa lớn. Những buổi gặp này đã từng rất thường xuyên; nhưng rồi theo thời gian cứ thưa thớt dần, đến độ tối thiểu chỉ còn lại một lần trong năm. Có đôi lúc Mikey ngẩn ngơ nói với anh, chẳng biết từ khi nào mà mọi người gặp nhau ít đến vậy.

Draken thoáng giật mình, nhìn lại họ của những năm tháng trước kia sao mà khác quá.

Thế nhưng, câu trả lời cũng quá đỗi rõ ràng. Đơn giản là bởi họ đã không còn là những đứa trẻ. Đã xa rồi cái thời ngông nghênh, bụi bặm, lăn xả khắp nơi mà chẳng ngại nghĩ suy; xa rồi cái thời họ còn là những thiếu niên mặc kệ đời mà ngao du phiêu bạt. Và như một quy luật tất yếu, điều gì phải đến cũng sẽ đến, chẳng có thời niên thiếu nào là vĩnh cửu. Thời gian đã nghiêm nghị khoác lên lưng họ trách nhiệm của người trưởng thành. Toman ngày nào với những thằng nhóc loi choi giờ đã trở thành những chàng trai lớn phổng phao, có những cuộc sống riêng, và có những bận bịu, lo toan của riêng mình. Công việc khác nhau, đời sống cũng khác nhau, thậm chí còn chẳng thường xuyên ở chung một đất nước. Cứ thế, những chủ đề chung dần ít đi, và mối liên hệ tưởng chừng khăng khít cũng ngày một nới lỏng. Dần dà, những người anh em đã từng như chung một tâm hồn, chẳng biết từ lúc nào chỉ còn là bạn bình thường; còn những người trước kia không thân lắm, khỏi phải nòi, chẳng còn đọng lại chút gì trong trí nhớ của nhau.

Thực tế, đó chẳng phải là một câu chuyện buồn gì. Draken điềm nhiên chấp nhận sự thay đổi này như một điều tất yếu trong cuộc sống. Thậm chí đối với anh, chỉ có trẻ con mới có cái kiểu cố chấp giữ khư khư những mối quan hệ đã chẳng còn nhiệt lửa. Trước xã hội của người trưởng thành xô bồ và náo nhiệt, anh chẳng mong gì hơn ngoài vẫn giữ liên lạc với những người bạn anh thật sự trân quý, để một lúc nào đó lại hẹn gặp nhau như thế này, nói đôi ba chuyện tầm phào, rồi lại ai về nhà nấy, trở lại với guồng quay tấp nập của cuộc sống.

Bữa tiệc hôm nay kết thúc sớm hơn mọi năm. Thay vì chè chén thâu đêm, Mitsuya lại xin về sớm để giải quyết nốt công việc, còn Chifuyu cũng chẳng dám ở lại lâu vì ngày mai vẫn là ngày đi làm. Cứ thế người người ngớt dần, cuối cùng cả lũ quyết định giải tán. Một chuyện chẳng đáng ngạc nhiên. Mọi người còn đòi nán lại dọn dẹp bàn ăn, song Draken lại gằn giọng mời tất cả về hết. Rằng, tao là chủ nhà, chúng mày ăn ỉa thế nào cứ để đấy tao dọn, về đi mai làm việc.

Xếp chiếc bát cuối cùng lên kệ, cạch, thế là hết việc hôm nay. Draken ngẩn ngơ nhìn đồng hồ, hai giờ sáng. Vẫn chưa phải lúc lên giường, anh thầm nghĩ. Không, Draken nào có thừa hơi đến nỗi tiệc tùng cả đêm rồi vẫn còn chưa buồn ngủ. Chỉ là, cơn bồn chồn đang ngày một cồn cào trong dạ không cho phép anh chợp mắt.

Đêm nay Hanma về nước.

Anh biết điều này từ khi nhận một dòng tin nhắn cộc lốc gửi cho mình vào mấy hôm trước. Hanma nói rằng chuyến bay từ Pháp của anh sẽ hạ cánh trong đêm hôm nay (hay đã quá nửa đêm rồi nên phải gọi là hôm qua nhỉ). Chẳng thời gian cụ thể, gã bảo gã sẽ đến gặp anh vào đêm nay, và hết. Chỉ vậy thôi cũng đủ khiến Draken, như một thằng khờ, ngồi đợi gã đến ba giờ sáng với cơn bồn chồn day dứt. Anh chẳng đếm nổi mình đã bao nhiêu lần vô thức mở đoạn tin nhắn với gã ra và nhìn trân trân vào mấy dòng chưa được hồi đáp, mặc cho tròng mắt đang hơi cay vì thiếu ngủ. Vì không thể cập nhật được tình hình của Hanma, suốt cả buổi tối hôm nay, anh đã tự tính toán trong đầu một lộ trình mà anh đoán bừa rằng gã đang đi, thậm chí còn chuẩn bị riêng một phần đồ ăn đặc biệt cho gã; để rồi cuối cùng, đáp lại anh chỉ là một sự trễ nải đáng thất vọng.

Hanma không phải một người bạn thân của anh trong Toman. Thậm chí, gã còn hơi đáng phân vân để được anh gắn lên chữ "bạn". Khác với Mikey, Mitsuya hay Pachin, gã cao kều không cùng phe với anh ngay từ đầu. Bảy năm về trước, gã từng nắm quyền ở một băng đảng đối địch, sau bại trận và sát nhập vào Toman. Với bản tính ngang ngược, bất cần của gã, trong suốt thời gian còn hoạt động trong băng, Draken khó có thể coi Hanma là một "người đồng đội" chứ đừng nói là bạn bè. Và kể cả sau khi băng đã tan rã, mối quan hệ giữa anh và gã cũng chẳng có chút gì là khăng khít, là hòa hợp giống như bao người bạn, và có lẽ cả hai cũng chẳng có nhu cầu trở nên như thế.

Điều đặc biệt duy nhất giữa anh và gã, là cả hai từng có tình ý với nhau.

Dù thật khó, song Draken cũng phải thừa nhận với lòng mình rằng, anh thích Hanma theo cái kiểu tình yêu đôi lứa. Đàn ông con trai với nhau mà yêu đương cái gì, lắm lúc anh tự cười cợt, xong cũng chẳng vì thế mà dối được con tim.

Anh không chắc là Hanma cũng có cảm xúc tương tự. Không như anh, gã là một thằng trai chơi, loại mà có thể quên nay người mình nói yêu vào hôm trước. Ấy vậy mà gã theo đuổi anh khá kiên trì, dẫu dăm ba lần bị anh khước từ. Draken chẳng ưa cái kiểu ngả ngớn của gã, hay cái cách gã thi thoảng lại đi biền biệt không thấy tăm hơi. Anh không đọc được ở Hanma chút đáng tin nào. Sự khác biệt to lớn về phong cách sống khiến anh không chắc cả hai cùng hướng đến một kiểu "tình yêu". Bởi lẽ đó, dẫu đã có gã trong lòng, thì trong mắt Draken, Hanma vẫn như thể một thứ cạm bẫy, chẳng nên tiến vào nếu không muốn bị lún sâu.

Cơn buồn ngủ đáng ghét chợt kéo đến với Draken. Anh thấy mí mắt mình díu lại báo hiệu một giới hạn của sự kiên nhẫn. Draken lười biếng ngả mình xuống mặt thảm lông ấm áp cạnh chiếc bàn bệt, lắng nghe không gian tĩnh lặng phủ lên nỗi lòng anh một cơn bồn chồn đến khó chịu. Anh thở dài.

Anh thấy mình như một thằng ngốc.

Có thể câu hẹn mà anh trót tin chỉ là lời hứa hẹn bâng quơ. Có thể giờ này Hanma đã trở về về nhà, vứt vali xuống sàn và ngủ một giấc thật say. Có thể gã tìm đến một cô em nào đó (điều này rất giống với kiểu của gã) và say sưa quên trời quên đất. Có thể và có thể. Chẳng có gì chứng minh rằng sau nửa năm không về Nhật, Draken sẽ được gã trai mét chín xếp vào hàng ưu tiên. Thật ngớ ngẩn, Draken nghĩ, anh đang mong đợi điều gì chứ?

Bảy năm giữ vững liên lạc là quá đủ để Draken có căn cứ tin rằng bản thân giữ một vị trí đáng kể trong cuộc sống của Hanma. Gã cũng chưa từng dứt đi những lời đường mật nơi đầu môi, ngỏ ý muốn cả hai trở thành một cặp. Gã lúc nào cũng muốn dấn chân vào thế giới của anh, nhưng lại chẳng hề có ý định để anh bước vào thế giới của gã. Hanma cứ mãi là một làn khói sương mờ ảo che khuất tầm nhìn của Draken, để rồi, cứ mỗi khi anh đưa tay ra chạm tới lại tan biến đi mất.

Đó là lý do Draken từ chối tiến thêm một bước với gã. Anh sợ mình không hiểu nổi Hanma, để rồi trở thành con rối cho gã mặc nhiên chơi đùa. Anh sợ thực tế sẽ phá nát đi những rung cảm dễ chịu đang nhen nhóm trong lòng anh. Anh sợ một mai này sẽ chẳng còn đó Hanma Shuji của ngày hôm nay nữa.

Anh sợ mình sẽ say gã đến nỗi chẳng thế nào dứt ra.

Ba giờ sáng. Phải đi ngủ rồi, Draken thỏa hiệp. Anh thừa nhận rằng mình đã đặt niềm tin sai người. Draken tự cam đoan với bản thân đây là lần đầu và lần cuối anh làm điều ngu ngốc này. Rốt cuộc vẫn chỉ là một mình anh tự mong chờ đến đáng thương một kẻ mà chẳng biết có xem anh là cái gì không.

Draken tự chửi thầm mình một tiếng, rồi lết về phía giường ngủ.

Chuông điện thoại vang lên.

Sáng trên màn hình là một cái tên quen thuộc.

"Mở cửa đi nào hoàng tử bé, hoàng tử lớn của em về rồi đây."




___

Mình bỏ đu bộ truyện này cũng lâu rồi, không hứng thú với fandom nữa, nhưng có duy nhất cp này là mình không muốn bỏ, cũng không nỡ từ bỏ.

Fic này lấy cảm hứng từ ca khúc Ngủ một mình của hieuthuhai, từ giây đầu tiên nghe giai điệu này trong đầu mình đã viết nên một câu chuyện về sự quyến luyến không nỡ rời xa của một cặp trai trẻ.

Mình biết là hiện tại cũng chẳng còn nhiều người theo dõi truyện của mình nữa, nên nếu cậu đọc đến đây, cho phép mình gửi một lời cảm ơn.

Chương sau nếu có hứng mình sẽ cho chúng nó địt luôn.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro