Hạ

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Haksan mỉm cười hài lòng trước phản ứng của nhà vua và buông tay. Ông dùng ngón tay cái ve vuốt chiếc cằm đáng yêu của cậu.

"Xin điện hạ đừng lo lắng, thần sẽ bảo vệ Người bằng tất cả sức lực của mình cho đến khi phổi thần không còn khí lực."

Ông di ngón tay lên đôi môi khô khốc, chạm vào nước dãi ở hai bên khóe miệng và bôi cho ướt chúng. Một màu đỏ đào dần nhuộm lên.

Nhà vua nuốt nước bọt, cảm thấy cổ họng đau như bị nhện cắn.

"Ngươi không thực sự có ý đó.." - cậu lắp bắp.

Haksan nhìn thẳng vào mắt cậu, đôi mắt ông tối đến mức dường như một hố đen hút hết ánh sáng. Yi Heon run rẩy trước cảnh tượng đó, cậu cảm thấy mình thật nhỏ bé và vô vọng trước mặt người kia khi cậu để cho ông ta vuốt ve gò má mình một cách ấm áp.

"Có ta rồi, Người không cần sợ nữa. Ở bên cạnh thần Người sẽ luôn an toàn."

Có một khoảnh khắc im lặng cần thiết để Yi Heon có thể tiêu hoá được những lời mong muốn đó. Cậu thực sự muốn chúng là sự thật, cậu đã hy vọng rất nhiều..

"Bây giờ.. có vẻ như Người đã phớt lờ những khuyến nghị của thần về những suy nghĩ quá khích. Điều đó không tốt." - Haksan nói làm gián đoạn khoảnh khắc khi ông ta rút một chai dầu ra khỏi tay áo.

"Ta không.."

"Điện hạ, thần nghĩ đã đến lúc thần chiếu cố Người."

Yi Heon cắn môi và đỏ mặt. Cậu biết điều đó có nghĩa là gì khi Haksan nói muốn 'chăm sóc' cậu. Cậu biết tất cả về điều đó kể từ khi cậu vừa tròn mười tám tuổi, trong đêm trước sinh thần của cậu - ngày giỗ của mẫu hậu - từ lúc cậu nằm nghỉ dưới tấm chăn hoàng gia, cảm thấy nóng bức và thiếu thốn trong khi Haksan giải tỏa cho cậu với lòng bàn tay ấm áp của ông chạm vào...

Ngay cả khi ban đầu nó khá kỳ lạ - để một người đàn ông lớn tuổi hơn chạm vào vùng kín ngọt ngào của mình mà chưa ai từng nhìn thoáng qua - với thời gian dài trôi qua, cậu lại học được cách tận hưởng nó. Cảm giác được làm hài lòng người đàn ông kia - người mà cậu luôn thầm mến yêu như một người cha, được nghe ông khen khi cậu cư xử tốt, đón nhận lời ca ngợi của ông khi cậu bày ra những tư thế khoái lạc mới mà cậu đã học và nghiên cứu để làm cho ông ta hạnh phúc...đã trở thành điều tốt nhất mà cơ thể và tâm hồn cậu từng đạt được trong khoảng thời gian ngắn ngủi của tuổi trẻ.

"Quay lại." - Haksan ra lệnh chắc nịch.

Yi Heon ngay lập tức tuân lệnh ông ta.
Cậu chống khuỷu tay lên bàn trà gỗ và ưỡn hông lên. Với một bàn tay run rẩy, cậu cởi chiếc thắt lưng vải đang giữ hai tà áo và bắt đầu cởi quần. Bàn tay của Haksan vỗ nhẹ vào cặp mông để trần của cậu làm cậu giật thót. Một cơn rùng mình chạy dọc sống lưng khiến cậu ưỡn vai.

"Ồ thôi nào, phô bày bản thân nhiều hơn một chút đi. Chẳng phải chúng ta đã vượt qua chuyện này rồi sao ? Ta thích hơn khi nhìn thấy Người tự tin."

Yi Heon đỏ mặt và cởi bỏ áo choàng, để lộ toàn bộ lưng và mông. Haksan nhéo cặp mông để trần, trông cực kỳ ngon miệng từ vẻ ngoài nảy nở và mềm mại của chúng. Sau đó, ông ta đẩy cậu về phía trước, đè lên lưng cậu, để ngực cậu áp vào mặt bàn. Yi Heon rên rỉ trước tư thế không thoải mái khi bị ép xuống, trán cậu áp vào gỗ lạnh. Mông của cậu tự nhiên lộ ra trong không khí và Haksan không muốn chần chừ thêm một giây nào để tàn phá đôi má màu mật ong đó, muốn giải phóng nụ hoa nhỏ màu hồng sẫm mà chúng đang che giấu càng sớm càng tốt.
Yi Heon thút thít trước cảm giác xấu hổ xuyên qua da thịt. Cậu luôn cảm thấy xấu hổ khi khỏa thân trước mặt ai đó, đặc biệt là ở khoảng cách gần như vậy khi khuôn mặt của Haksan chỉ cách cái lỗ ẩm ướt của cậu vài phân.

"Cơ thể của Người thật hoàn hảo, sự dâm dục phun ra từ mọi lỗ chân lông, làn da mịn màng tuyệt vời mà chỉ một quý tộc hoàng gia như Người mới có được.. và Người nghĩ rằng mọi người đều muốn giết Người sao ? Điện hạ của ta, Người không thể sai lầm hơn được nữa..." - Haksan thì thầm, hơi thở ấm áp của ông vô hình xuyên qua cái lỗ của nhà vua khi ông bóp một lượng dầu dồi dào ngay trên đầu ngón tay.

"Mọi người đều muốn làm tình với Người."

Yi Heon rên rỉ khi cậu cảm thấy hai ngón tay nhúng ngập trong dầu, bất ngờ đi vào trong cậu.

Haksan uể oải nằm dài với chỗ phồng to rõ ràng trong quần (mà ông ta không cố gắng che giấu hay chạm vào), khuấy đảo những ngón tay một cách tục tĩu khi ông liên tục rút chúng ra với tốc độ cực kỳ chậm rồi lại dữ dội. Những đầu ngón tay đắm dầu của ông vươn sâu tìm kiếm điểm nhạy cảm nhất.

"Thật may mắn cho ta-" ông lấy lại hơi thở khi đưa những ngón tay của mình vào cái lỗ giờ đã đỏ ửng. - "Ta là kẻ duy nhất có thể sung sướng đâm vào bên trong Người. Kẻ duy nhất có thể nghe thấy những âm thanh tuyệt vời mà Người tạo ra khi Người ướt nhẹp dưới đó.. Kẻ duy nhất có thể nếm được tất cả sự ngọt ngào của Người.." - Ông liếm một đường dài trên vành nhờn, chơi với đầu lưỡi khi rà soát vòng quanh hậu huyệt sưng húp.

"Ng..!"

Yi Heon không thể không bị cuốn theo cái lưỡi dính chặt trên cơ thể mình, cong lưng và mở rộng chân hơn nữa vì được liếm và những cú đẩy cạn của ngón tay. Thật đáng xấu hổ khi một vị Vua lại trở thành một con điếm ham vui đến mức không thể làm gì khác ngoài khóc lóc...Bất cứ khi nào Haksan vuốt ve lưng cậu, nắm chặt eo cậu một cách chiếm hữu và đỡ lấy hông cậu bằng bàn tay thô bạo, mạnh mẽ của ông ta, đôi môi cậu lại vô tình thoát ra những âm thanh tục tĩu. Những tiếng rên rỉ mà cậu cố gắng bóp nghẹt bằng chính đôi tay mỏng manh vang vọng khắp phòng khiến cậu xấu hổ.

Khi Haksan mở rộng cậu bằng ngón tay, ông vỗ mông và vuốt ve cái đùi mềm mại của cậu khiến cậu sởn gai ốc.

"Nào điện hạ, giờ hãy ngồi lên ta." - Ông nói trong khi nhìn chằm chằm vào phía sau đôi tai xinh xắn của Yi Heon giờ đã đỏ ửng một cách đầy dâm đãng.

Yi Heon nheo mắt lại, lồng ngực phập phồng lên xuống đón nhận cơn đau và khoái cảm sắp đến. Những giọt mồ hôi lạnh nhỏ xuống từ vầng trán đỏ ửng và nước mắt sắp rơi xuống từ mi mắt. Cậu không dám nhìn qua vai, xấu hổ về khả năng giao tiếp bằng mắt có thể vạch trần con người yếu đuối thực sự của mình, cậu từ từ ngồi xuống chiều dài cứng rắn. Hậu huyệt đã nới lỏng của cậu lại càng bành trướng hơn nữa.

"Aa...." - cậu cắn môi đau đớn.

Đầu dương vật của Haksan to và đỏ như lửa, nhô ra cứng ngắc giữa lớp áo lụa màu xanh gần giống như một cây nấm, và mặc dù Yi Heon không thể nhìn thấy nó ở vị trí đó, tâm trí cậu vẫn có thể tái hiện lại nó từ ký ức của mình. Biết bao lần Yi Heon đã liếm mút nó theo yêu cầu, bao nhiêu lần cậu đã nếm trải vị mặn từng hạt giống của nó... Cậu vẫn nhớ lần đầu tiên nhìn thấy nó, khi cậu (lúc đó là Hoàng tử) và Haksan đang tắm trong ao cá chép đơn thuần chỉ để giải khuây, ánh mắt của Yi Heon đã vô thức nhìn xuống chỗ thân mật thô thiển của người đàn ông đó. Lúc đó, dương vật chưa cương cứng nhưng vẫn to, to hơn của cậu và nó sẫm màu nhầy nhụa. Yi Heon đã nhìn nó với đôi mắt mở to và đôi má ửng đỏ.

Ngay khi Yi Heon ngồi hoàn toàn trên dương vật của Haksan, không cho cậu thời gian để lấy lại hơi, Haksan đã bám chặt vào hai bên eo của cậu giữ yên một chỗ, bắt đầu thúc mạnh vào cậu với tốc độ và lực đẩy buộc cậu phải quay trở lại vị trí bị đè bẹp như cũ. Một vị trí phục tùng, phó mặc cho bất cứ kẻ nào dám lẻn vào túp lều đó..

Tiếng rên rỉ của Yi Heon trở nên run rẩy theo nhịp đẩy. Hậu huyệt của cậu căng cứng, ngay lập tức bắt đầu ướt đẫm dịch thể và dầu trên chiều dài cứng cáp của Haksan.

"Cậu bé ngoan - Người là một cậu bé ngoan, điện hạ của ta, Người cư xử rất tốt-" Haksan lặp lại, bóp mông cậu, đặt ngón tay cái chai sạn của mình lên làn da mềm mại, lực cấu làm nó đỏ ửng khi ông tiếp tục di chuyển đùi với tốc độ nhanh và mạnh hơn.

Yi Heon lại rên rỉ, không thể nói thành lời cụ thể với hơi thở gấp gáp. Những lời khen ngợi của Haksan cảm thấy tuyệt vời, tựa như kim châm trên làn da của cậu. Sự dồn dập mà cậu đang nhận được khiến cậu đồng thời cảm thấy được lấp đầy và cả trống rỗng, khiến cậu ngày càng thèm muốn nhiều hơn nữa.

Haksan đang nhìn cậu, Haksan đang khen ngợi cậu, Haksan đang ở bên trong cậu.. Haksan là tất cả những gì cậu có thể nghĩ đến. Yi Heon không thể không tuân theo và phục tùng ông ta, để bản thân bị hành hạ thô bạo và đẩy đưa như một con búp bê ngu ngốc, bị đè trên sàn với những móng tay vô lực cào cấu - để được 'chăm sóc', như Haksan đã nói với cậu trước đây.

"Cả tuần nay Người đã khá ngoan ngoãn phải không ? Đó chắc là lý do tại sao bây giờ Người rất khó chịu. Nghĩ rằng ta đã bỏ bê Người, thậm chí Người đã làm tốt như vậy để tránh xa nha phiến.."

Haksan bắt đầu đẩy vào Yi Heon một cách nhẹ nhàng để đồng cảm với nỗi đau của cậu, chậm rãi và mềm mại mà không bạo lực hay quá nhanh. Dương vật của ông ra vào dễ dàng trơn tru hơn khi thành ruột bên trong Yi Heon quá ấm áp và ẩm ướt.

Yi Heon thút thít trước cảm giác chậm rãi được lấp đầy cẩn thận và một vài giọt nước mắt lăn dài trên mặt. Cậu thích khi Haksan dịu dàng , điều đó khiến cậu cảm thấy vô cùng dễ chịu.
Yi Heon đã chịu đựng rất nhiều để không hút bất kỳ loại thuốc nào trong tuần qua đến nỗi cậu cảm thấy mình có thể phát điên bất cứ lúc nào. Lẽ ra cậu phải ngừng làm việc đó vì bản thân, để chữa lành vết thương, nhưng.. sự thật là cậu chỉ làm điều đó vì Haksan, bởi vì cậu khao khát những lời khen ngợi và tình cảm của ông ta. Thực tế là ông đã không đến thăm cậu một lần làm cậu cảm thấy bản thân thật ngu ngốc và vô vọng-- Nó khiến cậu nghĩ rằng Haksan giữ cậu ở đó đơn giản vì cậu là vua và nếu Yi Heon chỉ là một cậu bé ngẫu nhiên ở nông thôn (như Ha Seon), ông thậm chí sẽ không bao giờ quay trở lại để thăm cậu.

"Ta thật điên rồ khi để Người ở đây một mình lâu như vậy.."

"Đáng lẽ ngươi nên đến thăm ta nhiều hơn..."

Yi Heon thở ra với giọng khàn khàn. Thanh âm đáng yêu, đôi môi kiều diễm hồng nhuận nhẹ nhàng mở ra, hai má cùng vành tai đỏ bừng.

Yi Heon cần hơi ấm.
Đáng yêu làm sao ..

Haksan ép mình hoàn toàn trên tấm lưng tái nhợt, ông tựa vầng trán đẫm mồ hôi lên vai và hôn lên xương bướm.

"Thần biết, thần biết. Nhưng thần không thể khiến mọi người nghi ngờ vì sự vắng mặt của mình. Nếu có ai đó theo thần đến đây thì sao? Thần cần chắc chắn rằng ngoài nhà sư ra, thần là người duy nhất biết đến nơi này."

Yi Heon rên lên the thé khi cậu xuất ra, tự làm ướt bộ ngực mình. Sự tiếp xúc giữa hai da thịt, sự cọ xát của làn da vào nhau.. tuy quá nhiều nhưng đó cũng là tất cả những gì cậu hằng mong muốn. Được ôm bởi đôi bàn tay mạnh mẽ đó, vòng tay ấm áp đầy chiếm hữu và ham muốn trong khi được thỏa mãn.

Yi Heon siết chặt cặp đùi ẩm ướt của mình đồng thời siết chặt dương vật của Haksan ở giữa chúng cùng một lúc. Haksan thậm chí càng cứng hơn bên trong cậu.

"Mở rộng bản thân hơn nào, mm? Làm theo cách mà Người biết thần thích."

Yi Heon lại mở chân ra, ngoan ngoãn như một chú cún con rên rỉ và chảy dãi trên chiếc bàn nhỏ. Ngọc trụ yếu ớt của cậu lại trở nên cứng hơn và đỏ hơn..

"Tốt, Người thật tốt với thần. Nơi đặc biệt của Người thật nóng bỏng và chặt chẽ- ...hoàn hảo cho vật của thần. Bản sao ngu ngốc đó không bao giờ có thể thay thế được Người."

"Ha- Haksan!"

Yi Heon hét lên khi dùng một tay chạm vào mông của Haksan - cặp mông săn chắc phía sau cậu - để giữ ông ở đó, vào điểm sâu nhất của bụng dưới.

Mặc dù Haksan sẽ nói dối nếu ông nói rằng ông chưa bao giờ nghĩ đến việc làm tình với Ha Seon - chủ yếu là vì sự tương đồng nổi bật với Yi Heon. Không giống như cậu, họ không thể dành cho nhau quá vài giờ mỗi tuần - điều duy nhất về cảm giác mà ông dành cho cậu bé chỉ là một hình thức đồng cảm nhẹ và không có gì hơn thế. Cậu ta trông giống Yi Heon nhưng không phải Yi Heon. Vị vua trẻ quý giá của ông, sinh ra dưới sức nặng của máu thịt, lớn lên với sự tủi nhục và khát khao tình cảm, với cái miệng có khả năng nói những lời tục tĩu bệnh hoạn nhưng cũng có thể tạo ra những âm thanh dâm dục ngọt ngào đến tai vị cận thần.. vị vua đó thật đồi trụy và khốn khổ, cư xử như một con chim nhỏ bị nhốt trong chiếc lồng không khoá.

Yi Heon là một kiệt tác không ai có thể thay thế được .

Và ngay cả khi Haksan biết rằng cậu khao khát sự tử tế và ấm áp - kiểu tình dục đòi hỏi sự thân mật và tin tưởng - thì ông cũng không thể kiểm soát bản thân trước sinh vật trông yếu ớt đó. Ông thích được xé nát cậu chỉ để vực dậy cậu, mê hoặc cậu bằng sự thô bạo và ánh mắt cay nghiệt của mình và sau đó đánh cắp trái tim cậu bằng những lời khen ngợi của ông.. ồ vâng, ông sẽ yêu Người thật mạnh mẽ đến nỗi khiến Người không thể nói và mở mắt ra trong vài giờ tiếp theo, đâm xuyên qua Người cho đến chết lặng, cho đến khi Người quên hết tước hiệu hoàng gia ngu ngốc của mình, để Người chỉ nhớ hình dạng dương vật cứng ngắc của ông ta.

"Ra đi nào. Hãy làm vì ta." - Haksan ra lệnh cho cậu mặc dù biết độ khó của những gì ông đang yêu cầu, lý trí cũng không thể ngăn cản được thân thể vì Yi Heon đã xuất ra đến hai lần.. nhưng ông muốn đẩy cậu bé vượt quá giới hạn, để xem làm thế nào cậu có thể cho ông nhiều hơn nữa và cậu sẵn sàng làm bao nhiêu cho ông ta.

"Ta không thể-"

"Người có thể mà." - Haksan nói với sự tự tin.

Ông rất giỏi trong việc buộc nhà vua phải nhượng bộ bằng cách gieo vào đầu cậu nỗi sợ làm ông thất vọng . Đối với Yi Heon, sự thất vọng, gần như là sự khinh miệt.

Yi Heon luồn một bàn tay run rẩy vào giữa hai chân và kẹp lấy hạ bộ đang bừng cháy của mình giữa những ngón tay. Khi Haksan tiếp tục nện cậu chậm và mạnh, cậu bắt đầu thủ dâm một cách đau đớn trên lòng bàn tay. Thật là đau, khiến cậu vừa ngứa vừa sướng, giống như bị người ta nhét một cây kim vào trong niệu đạo.

"Ah, aaahh!!" - cậu hét lên khi Haksan, lúc đó cũng đang trên bờ vực, tiếp tục thao cậu với tốc độ bạo lực đến mức khiến cậu ngã xuống đất.
Âm thanh tục tĩu và nhầy nhụa khi làm tình của họ vang lên mạnh mẽ khắp phòng một lần nữa khiến Yi Heon bối rối kinh khủng. Haksan đã đánh vào mông cậu không biết bao nhiêu lần và phần thịt ở mông chuyển sang màu hồng nhạt.

"Nn.!-" Haksan đẩy một cú cuối cùng và, khi ông xuất ra, nắm lấy tóc (lúc này đã được cởi ra) của Yi Heon bằng một tay, kéo mạnh da đầu của cậu. Yi Heon ưỡn lưng và không ngờ cũng ra, bắn tinh dịch của mình xuống mặt gỗ của bàn trà. Bạch dịch trong vắt như nước và có vẻ như cũng lẫn một chút nước tiểu.

"Giỏi quá. Người làm ta cảm thấy rất tốt." - Haksan thở ra, sau đó tiếp tục tuột dương vật mềm nhũn của mình ra khỏi mông của Yi Heon, chỉ để lại một sợi tơ mỏng lấp lánh nối giữa hai người. Yi Heon rên rỉ yếu ớt khi cái lỗ sưng húp của cậu vẫn đang rỉ nước và hở ra trong giây lát. Haksan cảm thấy hài lòng khi nhìn vào nó, thành quả những gì ông ta đã làm.

Yi Heon thả lỏng vai và nằm xuống đất mà không có chút cố gắng nào muốn che đi vùng kín đỏ ửng của mình. Cậu cứ thế nhắm mắt nghỉ ngơi.
Haksan vuốt vầng trán đẫm mồ hôi của cậu và vén vài sợi tóc khỏi đó. Ông đưa môi mình đến vành tai đỏ hồng của cậu khẽ thì thầm:

"Người không hiểu sao? Bây giờ Người là của ta. Ta sẽ thật ngu ngốc khi để Người cứ thế ra đi. Ta sẽ không bao giờ bỏ rơi người. Ta sẽ giết tất cả những ai dám nghĩ đến Người."

Yi Heon mở mắt ra và thút thít lần nữa, lồng ngực cậu ấm dần lên. Cậu cảm thấy như thể mình có thể bật khóc ngay lúc này. Sàn nhà thật lạnh nhưng cơ thể cậu rất nóng..
Và rồi, quá mệt mỏi để cảm thấy ngại ngùng nữa, Yi Heon bám lấy vai Haksan và đẩy cơ thể yếu ớt của mình lên người ông, để ngực của họ chạm vào nhau, cọ xát vào nhau. Cậu vòng tay qua lưng nam nhân và dụi đầu vào hõm cổ ông. Cậu ngửi thấy mùi hương của Haksan, nhẹ nhàng run lên vì vẫn còn nhạy cảm. Thật dịu dàng, đôi môi đỏ mọng của cậu tặng cho người đàn ông lớn tuổi hơn một nụ hôn nhỏ ướt át trên cổ.

Haksan ban đầu cảm thấy hơi ngạc nhiên, mỉm cười và tiến tới ôm nhà vua để đáp lại. Người thật đáng yêu, một kho báu thực sự quý giá.

"Người là tài sản quý giá nhất của thần, thưa điện hạ."

Ông hôn lên má cậu đầy khao khát khi cả hai thoải mái quấn lấy nhau.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro