Chương 4

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Cảnh báo: Sa ngã, có yếu tố máu me, người qua đường nhìn (2 người ịch ịch nhau), rất đau đớn.

Trời se se lạnh, ánh ban mai yếu ớt không xua tan được ánh trăng mờ ảo, sơ dương cùng bán nguyệt xuất hiện đồng thời lại tạo nên một bức tranh quỷ dị.

Susanoo đã sắp xếp xong y phục của chính mình, nhờ có sự chỉ dẫn của đàn chim sẻ, cuối cùng anh cũng tìm thấy được lối ra của lồng trúc. Anh duỗi ngón trỏ chậm rãi đưa ra phía trước, không chạm vào kết giới như đã tưởng tượng, xà văn ở bụng dưới cũng tương tự không sinh ra phản ứng gì.

Đôi đồng tử vàng khẽ hiện lên tia sáng yếu ớt, trên mặt cũng không nén nổi tâm tình vui vẻ.

"Đám nhỏ, lại đây."

Thần minh duỗi hai tay, chờ đợi đàn chim nhỏ đậu lên.

"Ta sẽ dạy các ngươi hai từ cuối cùng." Lời nói của thần minh nhẹ nhàng, giống như một vị tiên sinh nghiêm túc truyền đạo kiến thức cho đám học trò nhỏ. "Có nghĩa là sẽ gặp lại, cũng có nghĩa là không bao giờ gặp lại nữa."

Đàn chim nhỏ cũng không hiểu được hàm ý mà thần minh đang nói tới, chúng chỉ ngoan ngoãn cất tiếng kêu lặp lại lời của người.

"Tạm biệt—— Tạm biệt ——"

Thần Hành Hình dùng chút đức tin ít ỏi từ tín đồ cùng thần lực yếu ớt để sử dụng phù chú mà âm dương sư đã đưa cho huyễn hóa một con rối giống bản thân, sau đó che giấu hơi thở, bước ra khỏi lồng trúc.

Tạm biệt...

Thần minh cụp mắt thì thào, không biết đang nói cho ai nghe lời từ biệt cuối cùng.

"Anh ơi——"

Susanoo gõ lại cửa gỗ ba lần, đây là ám hiệu mà họ đã ước định sẵn trước khi lên đường. Giọng nói của Sakura lúc xa lúc gần, sau đó cười đùa nắm lấy tay của anh, từng bước đi xuống bậc thềm.

Bỗng nhiên, một cơn đau bụng dữ dội từ từ nổi lên, giống như bị một con dao cùn cắt qua xương tủy của anh.

A—— thần minh cắn chặt môi vì cơn đau bất chợt, đôi chân loạng choạng, may thay cô bé đỡ lấy eo của anh, giúp anh đứng vững.

Cha của Sakura: "Ngài Susanoo!"

"...Không có gì."

Susanoo lắc đầu, đoán chừng là di chứng do thần lực hao kiệt lâu ngày, thần minh cũng không để việc này trong lòng, anh quay đầu lại hỏi nam nhân: "Ngươi còn nhớ đường về không?"

"Đừng lo lắng, Susanoo đại nhân yên tâm, lúc trước tôi phát hiện kết giới này có chỗ kì quái, nên đã dùng âm dương thuật đánh dấu lại."

"Đi thôi, cố gắng đến kinh đô trước khi trời tối..."

Nếu không... chỉ với thần lực ít ỏi của anh cùng âm dương thuật sẽ không thể qua mắt được Tà Thần trong thời gian dài.

Kết giới đặt ở nút giao của ngã ba đường khi ẩn khi hiện, chỉ có thể dùng pháp thuật để phân biệt ra chút gió nhỏ xíu thổi lọt qua kẽ trên tuyến đường trước mắt, thần minh dừng lại: "Đến rồi."

Phát động thuật thức, lỗ hổng bị ẩn giấu dần dần hiện ra. Thế giới thê thảm của hiện thực cùng cảnh đẹp chim hót hoa nở chỉ cách nhau một bước chân, Susanoo tuy không nhìn thấy cảnh tượng trước mắt, nhưng anh có thể cảm nhận rõ ràng được sức mạnh thuộc về Xà Thần, chậm rãi biến mất ngay khi anh bước một bước ra khỏi kết giới.

Tiếp đến là một cơn chóng mặt, khiến thần minh phải nhíu mày.

Anh bị sao vậy... Susanoo ổn định thân thể, cố gắng không để bọn Sakura lại phải lo lắng.

"Thật thần kì, cha, con đã nói đây là nơi ở của thần mà, vậy mà cha không tin con."

Cô gái nhỏ dẫn đường cho thần minh, bĩu môi nói với cha mình.

"Nào có? Cha tin tưởng con nhất." Nam nhân đưa tay qua, vuốt tóc Sakura, áy náy nói: "Chờ tới lúc trở về kinh đô, cha sẽ không đánh bạc nữa, cho con một ngôi nhà yên ổn."

"Không cho cha nói dối con nữa! Móc ngoéo."

Nghe được những lời ước định từ nhân loại, cùng giọng ngâm nga trẻ con của cô bé, xua tan đi sự khó chịu trong lòng thần minh tóc vàng. Anh nhớ khi còn nhỏ, vì chạy xuống nhân gian du ngoạn, không may bị ác thần bắt đi. Những con người ấy nắm lấy tay anh, đôi mắt sáng lấp lánh nhìn anh, chấp nhận hi sinh bản thân để bảo vệ anh.

Giống như ngày đó, khi anh đang mờ mịt, Sakura đẩy cánh cửa gỗ vốn bị chặn từ lâu, mang tới ánh sáng rực rỡ tới mức dù bị mù anh vẫn có thể cảm nhận được.

"Nào nào nào, sắp tới rồi, anh ơi, có thể nhìn thấy cửa thành Bình An Kinh rồi."

Cô bé vì sắp có mái ấm bình yên mà mừng rỡ, người đàn ông thì liên tục chắp tay cầu nguyện hi vọng có thể nhờ cơ hội lần này mà lấy công chuộc tội. Duy chỉ có thần hành quyết cảm thấy có gì đó không ổn, Susanoo bèn hỏi người đàn ông trước mặt: "Tại sao ta không nghe thấy tiếng của con người gần cổng thành, cũng không cảm nhận được hơi thở của khói lửa nhân gian."

"Có lẽ là... do tà ma nhiễu loạn nhân gian, cổng thành bị phong bế không cho người ra vào." Người đàn ông ngập ngừng đáp.

"Anh ơi, nhanh lên!" Cô bé kéo Susanoo chạy nhanh hơn, "Chờ chúng ta tới nơi rồi, em sẽ dẫn anh đi ăn bánh anh đào ngon nhất toàn kinh đô."

Susanoo phối hợp mỉm cười, bị lôi kéo cứ thế đi thẳng về phía trước.

Một lát sau Sakura dừng bước, thần minh đi theo phía sau cũng dừng chân, người đàn ông cười to nói: "Susanoo đại nhân! Bước qua cửa thành này, có thể trông thấy cảnh tượng phồn hoa của kinh đô rồi.

Susanoo gật đầu, anh nghe được gần cửa thành phát ra âm thanh kẽo kẹt  cũ nát, tựa như tiếng ác linh nhai nuốt thịt xương của con người.

Không đúng...

"Chờ một chút..."

Một đường này thoát ra quá mức dễ dàng, bọn họ thế mà có thể chạy trốn ngay dưới mí mắt của Orochi, kẻ là hiện thân của cái ác kia. Thần minh đang muốn đưa tay ngăn cản cha của Sakura, lại bị một tiếng hét thảm như ghim chặt cơ thể.

"Cứu tôi......" Susanoo có thể nghe được âm thanh đứt gãy của xương cốt, nhưng không thể nhìn thấy gương mặt dữ tợn của nam nhân, đầu bị ngoại lực xé nát, lập tức tách rời khỏi thân thể.

"Làm sao có thể!?"

Susanoo cuống quít chạm vào Sakura, bảo hộ cô bé ở sau lưng. Bỗng nhiên cảm giác trên mặt có chất lỏng gì bắn lên, lạnh buốt nhưng có mùi vị gỉ sắt.

"Cha——" đứa trẻ sợ hãi gọi cha, lập tức Susanoo nghe được tiếng vật nặng rơi xuống.

"Tạm biệt! Tạm biệt!"

Chim chóc điên cuồng tái diễn lại cảnh tượng ban sáng tới mức chết lặng, giống lệ quỷ nhiễm phải ho lao, phát ra tiếng gào khàn khàn, dường như muốn phun ra một ngụm máu. Nơi này không phải chốn tiên cảnh phồn hoa nơi nhân gian gì cả, mà là chiếc lồng vàng có chạy cũng không thoát khỏi.

"Nghĩ không ra có một ngày, ta sẽ bị Hành Hình Thần lừa gạt."

Giọng nói du dương uyển chuyển của Xà Thần truyền đến, lại khiến thần minh bất giác toát mồ hôi lạnh.

Susanoo cưỡng ép để bản thân trông bớt sợ hãi trước sự trừng phạt sắp tới, phòng trúc bắt đầu nồng nặc mùi máu làm người ta sợ hãi, anh nắm chặt lấy Sakura đang được anh bảo hộ ở sau lưng.

Chí ít一一

Ký ức thời niên thiếu quay lại, những người vì anh mà bị Ác Thần tra tấn tới chết, tới tàn phế, những tiếng hét chói tai đó.

Ta muốn bảo vệ nhân loại đã từng che chở cho ta.

"Orochi, tất cả đều là lỗi của ta, ngươi muốn làm gì cứ nhằm vào ta, không liên quan tới người khác!"

"Ồ~"  Xà Thần tóc trắng kéo dài thanh tuyến, "Không liên quan tới người khác?"

Gần như ngay lập tức, một cơn gió kì dị thổi qua. Susanoo liền cảm giác được Sakura đang sợ hãi trốn ở phía sau anh biến mất, trái lại anh nghe được từ phía Tà Thần truyền đến tiếng kêu cứu của cô bé.

"Buông cô bé ra!"

Orochi: "Ha ha ha, thần tướng đại nhân, dáng vẻ vội vàng này, nếu để cho Sáu ác thần bị ngươi phong ấn nhìn thấy, ngươi nói xem bọn hắn có dùng máu của cô bé nhân loại này để chiêu đãi lòng tốt của ngươi không. "

Nhất thời Xà Ma từ lòng đất chui lên, vặn vẹo, trườn về phía Sakura.

"Nhiều... Nhiều rắn quá!" Cô bé lập tức hét ầm lên, muốn hất mấy thứ ma quỷ có nọc độc này ra, lại bị ngoại lực đè ép không thể động đậy nổi.

Răng nanh của rắn cắn phá làn da non mịn, tiêm nọc độc, da cô bé dần dần sưng tấy lên.

"Anh ơi...... Hu hu cứu em...... Đau quá!"

Cô bé run rẩy vì bản năng muốn sống mà không nhịn được được giọng nói nghẹn ngào triệt để ép thần minh cong eo. Susanoo cắn chặt răng, thần minh từ từ quỳ xuống trước Tà Thần.

"Xin ngươi, Xà Thần...... Tha cho đứa trẻ này."

Xà Thần vung tay, giọng nói của Sakura liền bị phong bế. Orochi lặng yên không tiếng động đi trước mặt thần minh đang cúi đầu, dùng ngón tay nâng cằm lên, đôi mắt vàng hắn vừa ý nhất lại lần nữa bị bao trùm bởi sắc tím.

"Được, ngươi thỏa mãn ta, ta sẽ thả nó đi."

Orochi nắm lấy cánh tay Susanoo, kéo anh lên, không thương tiếc ném anh xuống giường.

Rồi không dằn nổi mà hôn anh, vừa mãnh liệt lại thô bạo, Xà thần xé từng lớp quần áo của thần minh tóc vàng, để lộ cơ thể với vệt đỏ được để lại cách đây không lâu vẫn chưa biến mất.

"Đừng... Đừng làm ở chỗ này."

Thần minh nhíu mày, đuôi mắt hạ xuống giống như đang cầu xin hắn.

"Ngươi vẫn quá ngây thơ Susanoo, từ bước chân đầu tiên bước ra khỏi cái lồng trúc này, ngươi nên chuẩn bị cho kết quả xấu nhất vì sự ngu ngốc của chính ngươi."

"Ngươi... a"

Thần minh định mở miệng, lại bị hai ngón tay tựa như hai con rắn nhỏ kẹp đầu lưỡi, khuấy loạn trong miệng.

"Ư ư............"

"Nhìn dáng vẻ quyến rũ trong vô thức của ngươi, Hành Hình Thần, có ai  không muốn đeo trên lưng tội danh khinh nhờn thần minh đây?"

Chờ tới khi hai ngón tay đều bị nước bọt dính lấy, Orochi chạm vào đầu lưỡi hơi run rẩy, kéo ra một sợi chỉ bạc. Lập tức bôi chất lỏng lên hai cái dương vật, trông sáng lấp lánh lại cực kì thô to.

Lật người Susanoo lại, đặt anh thành tư thế quỳ sấp, chậm rãi đâm dương vật vào trong nữ huyệt từ phía sau, miệng thịt âm hộ của thần minh tóc vàng đầy đặn thành thục, chủ động tiến sát tới dương vật ngăn dâm thủy chảy ra cùng với nữ huyệt đang co rút vì ngứa, cơ hồ là một khe hở cũng không lọt.

Côn thịt điên cuồng đụ thịt huyệt ra rồi lại vào, nơi giao hợp tạo ra một vòng bọt trắng từ dịch thể của hai người.

Dâm văn trên bụng lóe ánh tím, giày vò Susanoo đang bị tình dục bao vây lấy.

"A...ư"

Thần minh đè nén tiếng thở dốc, lần làm tình này lý trí và dục vọng của anh tựa như đang trong cuộc chiến cuối cùng.

"Chát————"

Một âm thanh thanh thúy vang lên, Orochi vừa thúc hông vừa vỗ cái mông mượt mà trắng mịn bên dưới, khiến cho làn da vốn trắng nõn hiện một mảnh đỏ bừng.

"Rên thành tiếng đi, thần tướng đại nhân ~ Nếu không ta sẽ nghĩ rằng ta đang làm tình với một cái xác chết."

Susanoo giận dữ mắng chửi: "Ngươi thật sự là một tên khốn tội ác tày trời, khiến ta buồn nôn."

Thần minh vừa nghiến răng chửi người, giây sau liền bị dương vật của loài rắn vừa dài vừa cong chọc tới miệng tử cung, eo lập tức mềm nhũn. Đầu lưỡi phân nhánh của Orochi liếm xương bướm đang phập phù vì người kia thở dốc, môi Susanoo liền bật ra vài tiếng rên rỉ.

"Cảm ơn vì đã khen, thần minh đại nhân—— Nhưng hình như ta vừa nghĩ ra hình phạt mới."

Giọng nói của Orochi khàn khàn lại tràn ngập mị ý bên tai, khiến Susanoo trong giây lát chưa kịp phản ứng. Một cây dương vật khác đặc trưng của loài rắn áp vào hậu huyệt phía sau, ý đồ muốn tiến thẳng vào.

"Không không...... Không thể đâu á ——"

Tới bây giờ, nơi đó vốn không phải là nơi thích hợp để làm chuyện ấy, hậu huyệt không được bôi trơn hay mở rộng bị dị vật xâm nhập, thô bạo khiến cho cửa huyệt bị rách, máu đỏ trào ra.

Susanoo cắn chặt đôi môi dần tái nhợt vì đau đớn, anh cố gắng thở nhẹ, muốn xoa dịu cơn đau.

"Ghi nhớ tất cả khoái cảm và đau đớn ta mang đến cho ngươi, Susanoo."

Hai dương vật trong cơ thể đồng thời chuyển động, bụng dưới chống đỡ hạ thể vừa trướng vừa đau, thần minh chật vật cảm giác toàn bộ thân thể đều bị nhét đầy.

Hai tay của Hành Hình Thần bị nắm chặt, đè ở trên giường, bị buộc nhận lấy sự bạo ngược của Tà Thần.

Không thể không nói, hai cái nhục huyệt của thần minh đều rất biết cách "hầu hạ" dương vật nam nhân ép lấy tinh dịch, Xà Thần đâm thẳng vào điểm nhạy cảm của người dưới thân, muốn đưa nhục huyệt đạt cao trào.

Vòng thịt của tử cung nghênh đón dương vật đang cưỡng hiếp nó, nhưng khi dương vật có gai ngược muốn tiến vào trong, tử cung có ý thức bảo vệ truyền đến cơn đau kịch liệt để báo hiệu cho chủ nhân. Thần minh mất đi thần lực bò về phía trước, muốn thoát khỏi cơn đau, sau đó bị Xà Thần tóm lấy eo, lần nữa chọc mạnh trong âm đạo.

"Đau quá...... Đừng cho vào nữa...... a"

Cảm giác đau đớn và khoái cảm cùng tồn tại, khiến khóe mắt thần minh đỏ bừng. Anh bị sao vậy... Dường như có sinh mệnh nhỏ ở bụng đang kháng cự sự xâm phạm của Orochi.

"Ta cho rằng ngươi không phát hiện ra sự tồn tại của đứa bé này."

Xà Thần dùng tay che đi ấn xà văn trên bụng, bụng còn chưa lộ rõ dấu hiệu đang mang thai vẫn còn bằng phẳng, nhưng dưới lớp da thịt lại là huyết thống được thai nghén bởi thần minh với Tà Thần.

"Nực cười làm sao~ Thần minh hoảng hốt chạy trốn.................. Tưởng rằng tất cả xiềng xích trói buộc ngươi đã biến mất, nhưng còn xiềng xích cuối cùng giam cầm ngươi—— Lại là con của ngươi."

Thần minh khóc không ra nước mắt, giống như Xà Thần đã khoét ánh mắt của anh, lột sạch tuyến lệ, chỉ giữ lại một gương mặt tinh xảo.

Tại sao... Tại sao lại mang thai nghiệt chủng của kẻ thù. Thanh âm Susanoo phát ra khàn khàn vì tình dục, giọng nói của cô bé dường như không còn tồn tại.

Sakura...

Đứa bé... Thần minh thì thầm.

Đang nằm dưới thân hắn mà vẫn còn tâm trạng lo cho thế nhân sao? Xà Thần chạm vào thân thể kia khiến hắn hận cũng khiến hắn.....

Nâng thần minh lên ôm trong tay, Orochi hôn lên hoa văn lôi điện không còn ánh sáng, duỗi ngón tay chạm vào khóe mắt màu vàng nhạt kia.

"Thần tướng đại nhân, nơi này có đứa bé nào sao?"

Xà Thần khẽ cắn tai người trong tay, nhìn về phía góc phòng——

Lập tức, thần minh tóc vàng mở to hai mắt, hô hấp dồn dập.

Đó là một "bãi" máu thịt thối rữa, xương hốc mắt trắng hếu trống rỗng nhìn thần minh trên giường, vì sợ hãi mà khung xương co quắp lại, lúc này, vô số xà ma gặm sạch thịt còn sót lại trên xương trắng, sau đó tản ra, để lại máu chuyển sang màu đen vương vãi đầy mặt đất.

Ọe——

Thần minh giãy giụa nôn khan dữ dội, nước mắt rơi lã chã, như thể muốn nôn ra hết nội tạng của mình. Xà Thần dứt khoát tắt cộng hưởng tầm nhìn, thế giới trước mắt lại rơi vào cảnh mịt mờ.

Cảnh tượng địa ngục ngày đó lập tức hiện ra trước mắt Susanoo, người đàn ông chỉ còn nửa người, hạ thể của người phụ nữ máu thịt be bét, đám ác quỷ bật cười khằng khặc, lộ ra răng nanh ăn thịt người.

Ác thần bẻ gãy tứ chi của thần minh nói: "Thần minh của Cao Thiên Nguyên không thể cứu rỗi được gì, sống chui rúc dưới sự che chở của đám nhân loại mù quáng này."

"Tiểu thần minh, tại sao ngài không cứu vớt chúng tôi... Tín đồ của ngài đã thay ngài nhận hết thống khổ..."

Đầu lâu lăn đến bên chân Susanoo, từng cái từng cái chất đống lại đều là trắng toát không có môi răng.

Orochi vây quanh thần xử tử hai mắt đỏ hoe bên cạnh, cầm lấy bàn tay run rẩy, đặt bên môi hôn xuống.

"Đây chính là cái giá vì phản bội ta, Susanoo. Con dân của ngươi tin tưởng thần minh sẽ bảo vệ bọn chúng như thế, vậy mà thần minh đại nhân lại đẩy bọn chúng vào chỗ chết, thật buồn cười làm sao~"

Xà Thần co rút dương vật đang ngâm mình trong thịt huyệt ấm áp chặt chẽ, xuất tinh bên trong âm đạo run rẩy. Tinh dịch màu trắng đặc sệt chậm rãi từ nữ huyệt chảy ra, hòa vào máu tươi do hậu huyệt bị xé rách, tạo thành hỗn hợp nửa trắng nửa đỏ.

Đôi mắt trong suốt xinh đẹp kia ngây người nhìn Orochi, lúc này không còn một chút sinh khí.

Tà Thần tâm trạng tốt đẹp khẽ cười một tiếng, môi hôn lên đôi mắt tĩnh mịch kia, sương tím lan tràn trong từng đợt sóng vàng, dần dần ăn mòn tất cả ánh sáng, hoàn toàn bao phủ trong đôi mắt vàng.

"Xin lỗi..."

Mắt tím của Susanoo chậm rãi nhắm lại, lập tức rơi vào ảo cảnh do Xà Thần tạo ra.

"Thần phục ta, buông bỏ mọi tâm trí trong lòng ngươi về Amaterasu hay thế nhân, Thần xử tử của ta, từng chút một trở thành tội nhân chỉ thuộc về ta đi."

Sấm sét chói lọi hơn cả mặt trời cuối cùng cũng rơi vào bóng tối, trở thành tội thần độc nhất vô nhị của Xà Thần.

Orochi thu hồi Tà lực, đồng thời hai bộ xương khô héo trong phòng trúc cũng biến thành hai con Xà Ma trắng, rồi tan biến thành cát bụi.

.

.

Tại Cao Thiên Nguyên, Thần Vương Amaterasu chậm rãi nhắm mắt lại, liên kết của sấm sét cùng mặt trời đột ngột bị cắt đứt, khiến trong lòng nữ thần mặt trời khẽ rùng mình.

"Tsukuyomi——"

"Thưa, Thần Vương đại nhân."

"Vận mệnh của Thần Hành Quyết..."

Tsukuyomi cười một tiếng, lập tức hồi đáp: "Lời tiên tri từ Nguyệt Hải nói với ta rằng, tia liên kết mà Thần Vương đại nhân cảm giác được kia do con rối của Orochi tạo ra gây nên, vọng tưởng muốn lung lay ý chí của Amaterasu đại nhân."

Thần Tiên tri khẽ cúi đầu, phân trần: "Nhưng thủ đoạn ấy của Tà Thần không có tác dụng, ta đã phái người phá hủy con rối ấy."

"Thần Hành Quyết của Cao Thiên Nguyên mất tích đã lâu, chúng ta cần một Thần Hành Quyết mới để đảm bảo tính công bằng của phiên xét xử."

Thần quan bên dưới nhao nhao đồng ý với thỉnh cầu của Tsukuyomi đại nhân, trên Cao Thiên Nguyên, chúng thần một lòng.

"Được, vậy Thần Tiên Tri sẽ nhận trách nhiệm tìm kiếm Thần hành quyết mới."

"Tuân mệnh——"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro