2

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng



ngày hôm sau, khang khang cảm giác nó đang được ôm chầm từ phía sau, thân thể ê ẩm, nhức mỏi vì " cuộc vận động hơi tốn sức " ngày hôm qua của em với trương chiêu. trịnh vĩnh khang thì đã quay đầu lại phía sau nhìn cái đầu đen láy đang dụi ở gáy nó ngủ say như bản thân vô tội, nó cũng không nỡ đánh thức trương chiêu lắm, nhìn anh nó đáng yêu mà. người đẹp trai lạnh lùng phải luôn được ưu tiên nhất đối với trịnh vĩnh khang, cụ thể là trương chiêu.

thật ra trương chiêu đã thức dậy từ lúc trịnh vĩnh khang quấy muốn đạp anh ra, nhưng anh lại ôm chặt nó giả vờ ngủ nên nó cũng không nỡ, trương chiêu yêu mùi cam trên người khang khang, nó không nồng nàn cũng không phải là nhẹ nhàng, nó vừa phải, giống như nó chỉ hiện hữu để trương chiêu ngửi thấy, mùi cam ấm áp, dịu dàng, ai ngửi được thì cũng có cảm giác được xoa dịu, vậy nên ai ở cạnh khang khang cũng luôn vui vẻ, em luôn trao cho những người ở bên em sự tươi mới, đáng yêu của bản thân em.

thế nên trương chiêu không bao giờ muốn rời xa khỏi người khang khang, ngủ cũng muốn ngủ với nó, ăn, uống, bất kì nơi đâu, luôn như hình với bóng. bên cạnh nhiều đến mức, không có trương chiêu, khang khang thật sự không thể an tâm mà ngủ. đơn phương là một tình yêu một phía, ỷ lại vào người đó, vậy cả hai phía ỷ lại vào nhau thì sao ? có phải tình yêu không ?

trương chiêu không biết.

trịnh vĩnh khang lại càng không.

vốn dĩ chuyện tình của hai đứa chỉ vô thức là hai đứa luôn bên cạnh nhau, sinh ra cảm giác cả hai đã là một rồi, thật sự không thể thiếu. nếu không có sự bất ngờ của ngày hôm qua, thì vẫn sẽ sóng yên biển lặng, nhưng lại không may, có một hòn đá được ném xuống mặt hồ, làm nên một làn gió, một cơn rung rinh, nước động.

nếu cả hai im lặng sau ngày hôm nay, thì mọi chuyện vẫn sẽ như thế, nhưng không. đứa trẻ vĩnh khang sẽ không chấp nhận nếu bản thân nó không có một lời giải thích.

thoát khỏi suy nghĩ, trịnh vĩnh khang kéo tay trương chiêu đang đặt lên eo mềm ở trong chăn của nó ra, đặt tay anh xuống giường rồi bước vào nhà vệ sinh. chân nó không có sức, nó đã thật sự gần như té xuống nền thảm lạnh, nhưng nó vẫn cố gắng bám lấy chiếc cầu thang nối giữa hai tầng giường, có cố gắng, thúc giục bản thân nó phải tự cố gắng, trịnh vĩnh khang luôn như thế

cố gắng đến cuối cùng.

trương chiêu xót em, nhưng cũng hiểu tính cách của trịnh vĩnh khang, em không chấp nhận được bản thân em không tự cố gắng mà phải để người khác giúp đỡ, nếu có ai bước đến giúp em, thật sự em nó sẽ đẩy người đó xa ra, trương chiêu chỉ phòng hờ khi nào em té thì nó thật sự sẽ lao đến đỡ, đến cùng là dục vọng của trương chiêu hại thân trịnh vĩnh khang. khắp người em nhỏ không là vết răng thì cũng là đầy dấu đỏ tím mà trươmg chiêu để lại, nó tự nhủ sẽ mua thật nhiều kem để trịnh vĩnh khang hết giận nó.

trịnh vĩnh khang tắm rửa xong thì mặc một cái áo phông, nó cũng chẳng quan tâm là của trương chiêu hay của nó, của ai mặc cũng được, miễn có mặc là được rồi. khang khang nghĩ thế, nhưng trương chiêu thì không, vai trương chiêu rộng hơn trịnh vĩnh khang nên áo anh thì cũng to hơn chút, lộ ra tí xương quai xanh của em nhỏ, trương chiêu tựa đầu từ đằng sau lên cổ trịnh vĩnh khang, dụi dụi vào cổ em ngửi hương sữa tắm cam thoang thoảng.

" khang khang "

" khang thần à "

" làm sao ? "

" khang thần có yêu anh hong "

" không "

trời ạ, trịnh vĩnh khang tự thấy nó phải đập chết trương chiêu, nói đùa mà anh nó nghe chữ không xong thì lại thút thít, quay đầu sang thì đã thấy ôm eo nó khóc huhu rồi. trịnh vĩnh khang cười ngất khi thấy trai đẹp lạnh lùng của nó nghe một chữ mà khóc mười phút, đáng yêu chết trịnh vĩnh khang rồi.

" yêu, được chưa ? "

" nín đi "

" trương chiêu "

" em.. hức.. không yêu anh.. " vừa nói được cả câu thì trương chiêu oà khóc. ôi trịnh vĩnh khang chết mất thôi, ai là người chịt nó từ chiều tới sáng hôm sau, nó chưa khóc thét lên thì tên tội đồ này lại khóc là như nào đây ? trịnh vĩnh khang cũng chie biết vừa cười vừa dỗ, nói câu nào lại oà khóc nữa mất thôi.

" nín "

" khóc nữa em đi khỏi phòng nhé "

" không "

" anh xin lỗi mà.. hức " trương chiêu nghe trịnh vĩnh khang xa nó thì im bặt không thuý thít nữa, trương chiêu sẽ mất ngủ nếu không có trịnh vĩnh khang bên cạnh. cứ như nam châm mà dính lấy nó không buông, xa nó thật sự không chịu nổi.

" anh đi tắm "

" nhanh lên "

" em cho anh mười phút "

" mười phút mà em không thấy anh ra thì em sẽ gọi vương sâm húc đi hút thuốc "

" không rủ anh "

trương chiêu nghe thế thì chạy như bay lại tủ tóm lấy cái áo với cái quần rồi phóng vào nhà vệ sinh, vĩnh khang thấy vậy thì phụt cười, ai bảo trai đẹp lúc nào cũng lạnh lùng ? là tại người đó không phải trịnh vĩnh khang, nếu là em, sẽ thấy được mọi mặt khác của trương chiêu.

trịnh vĩnh khang để tiêu hoá thời gian đợi trương chiêu thì nằm xuống giường nghỉ mắt một chút. em không biết bản thân nằm mơ hay đó là sự thật, nhưng em thấy trương chiêu và em bước trên đường đến cửa hàng tiện lợi, trương chiêu cùng em bước đi đều, bên tay trương chiêu còn cầm một con gấu bông màu nâu, trịnh vĩnh khang suy nghĩ, lục tung trí nhớ cũng không biết là đã từng thấy con gấu này, nhất định không phải của em, cũng không phải của trương chiêu, hắn không bao giờ đụng đến nhưng vật đáng yêu này. trịnh vĩnh khang mãi suy nghĩ thì cả hai đứng trước một tiệm bánh, trương chiêu " trong giấc mơ " vỗ vai em bảo em vào, rồi hắn bước lại quầy nói gì đó với thu ngân rồi cô ấy đưa ra một hộp bánh màu trắng cam, hoạ tiết những cành cam lơ lửng rất đáng yêu.

trịnh vĩnh khang được trương chiêu kéo tay đến một bàn trong góc có thể nhìn ra cửa sổ ngoài trời ở cửa hàng tiện lợi, hắn bỏ lại em lại quầy tính tiền mua hai chai nước suối rồi để lên bàn, hắn ngồi xuống đối diện trịnh vĩnh khang, mở hộp bánh ra để trước mặt hai đứa.

là một cái bánh kem nhỏ, có gắn những điếu thuốc lá và trái cam, hình như là bánh, nhưng điếu thuốc lá thông thường đầu sẽ là đen hoặc trắng, nhưng điếu thuốc đó có đầu tàn màu cam, nhường như muốn nói rằng đó là điếu thuốc vị cam, đắng ngắt nhưng cũng ngọt ngào, như tình cảm của hai đứa nhỏ. bánh kem không viết chữ, cũng không có lời chúc gì, trịnh vĩnh khang khó hiểu nhìn trương chiêu " trong giấc mơ " của nó.

" anh muốn.. nói cái này "

" trịnh vĩnh khang, ca ca thích em "

" anh thích em "

" từ lâu lắm rồi, nhưng anh sợ em sẽ không thích anh, kì thị anh, ca ca đã suy nghĩ về việc này lâu lắm rồi, nhưng hôm nay, không đợi được nữa. "

" anh thích em "

" trịnh vĩnh khang làm n- "

" em đồng ý " trương chiêu mở to mắt nhìn vĩnh khang, hắn chưa nói hết câu thì bị em cướp lời, nhưng lời này nó lại ngọt ngào, làm hắn hạnh phúc chứ không phải là như những gì hắn đã tưởng tượng ra trước đó khi nói với em.

khang khang đang chìm trong giấc mơ thì bổng muốn tỉnh giấc, em hơi bực mình, quay lưng lại nhưng chưa muốn mở mắt, khang khang mở mắt ra thì thấy trương chiêu đang ngồi trước mắt mình, không làm gì, chỉ ngồi nhìn trịnh vĩnh khang quay lưng lại với mình.

" ơ, em ngủ bao lâu rồi " trịnh vĩnh khang ngáp ngủ ngồi dậy, tóm lấy điện thoại trên đầu nằm, đã chín giờ rưỡi sáng, em đã ngủ được một tiếng hơn, trương chiêu cũng nhìn em được gần một tiếng.

" sao anh không gọi em dậy ? "

" anh muốn để em ngủ mà "

" ais, chiêu ca ngốc "

" ngốc mới yêu em " trương chiêu ngồi xếp bằng trên đất, úp cả mặt mình xuống đùi trịnh vĩnh khang. vĩnh khang cũng không từ chối anh, chỉ luồn tay vào tóc trương chiêu mà xoa.

không nói

không hành động

nhưng lại âm thầm yêu nhau

cả hai đứa đang ngồi im lặng thì nghe tiếng gõ cửa của vương sâm húc.

" ais, trịnh vĩnh khang, em dậy chưa "

" em dậy rồi "

" em có thấy tên ngốc trương chiêu đâu không, anh tìm hắn từ sáng đến giờ, diếm mất bao thuốc anh mới mua rồi "

trương chiêu dưới đùi trịnh vĩnh khang không ngốc đầu lên mà lắc đầu nguầy nguậy như từ chối không muốn em nhỏ tiết lộ nó ở đây.

" không có "

" chắc ra ngoài đó "

đợi vương sâm húc đi xa, trương chiêu mới ngước dậy nhìn em, túm cổ em cúi xuống hôn phớt lên môi vĩnh khang, như chuồn chuồn lướt ngang, nhẹ nhàng nhưng chiếm hữu, như chứng tỏ trịnh vĩnh khang này là của trương chiêu ta đây.

" thôi, ra ngoài ăn sáng, em đói "

trương chiêu nghe em nhỏ nói thì đỡ trịnh vĩnh khang dậy rồi dắt em ra bếp ăn, vương sâm húc chắc đã ra ngoài mua gói thuốc mới rồi, hắn lên cơn nghiện chắc chắn sẽ không đợi được trương chiêu về.

flashback
_________________

trương chiêu cùng trịnh vĩnh khang ăn uống xong thì lên ghế chơi game như thường ngày, vương sâm húc về thì có hỏi trương chiêu rằng hắn đi đâu, tại sao lại lấy mất bao thuốc của mình thì trương chiêu chỉ qua loa trả lời rằng đi lấy hàng nên quên, không đợi vương sâm húc mắng chửi hắn.

cả căn nhà như mọi ngày ăn uống rồi tập luyện rồi lại live stream cống tiền cho tư bản, trịnh vĩnh khang đau lưng vì cuộc chiến cũng quên mất vì được mấy chị khen, ồn ào thì vẫn ồn ào, đùa giỡn thì cũng đùa giỡn, không khác là mấy cả.

live stream đến chiều gần tối thì trương chiêu rủ trịnh vĩnh khang ra ngoài lấy đồ với hắn, hứa sẽ mua đồ ăn cho em. đi thế nào lại đến tiệm bánh trịnh vĩnh khang nhớ trong mơ lúc sáng, hắn vỗ vai em cùng bước vào.

________________

halo halo, nâu đến đây.

tui như lời hứa của một cô thì tui hứa sẽ viết ngọt nên là tui đã lên chiếc chap này, tui không biết nó có ngọt không nữa nhưng mà tui không có kinh nghiệm viết ngọt cho lắm, nếu có sai sót mong các cô thông cảm cho tui nhe, các cô cũng có thể cho tui plot, mà hong biết các cô muốn biết chap sau như nào nhề, cứ nói tui sẽ đáp ứng các gu của các cô từ từ nhe. cảm ơn các cô nhiều vì đã ủng hộ tui, xie xie, cam sa mi ta  ദ്ദി(˵ •̀ ᴗ - ˵ ) ✧

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro