(EDIT/THIÊN NGA)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng




Editor: mọi người có thể nghe thử bài trên nha 🥺 Em cực kỳ thích bài này dù đã nghe mấy năm rồi.  Vừa edit vừa nghe emo lắm luôn 🥺.

Gửi tất cả readers còn ở lại một cái ôm ấm áp OwO, cảm ơn mọi người vì đã tin tưởng vào Tuấn Triết, vào tình yêu chân thành của ba má. (Không emo nữa, em đi lái xe đây, chúc Vỏ Quýt luôn lương thiện và tự do.)

Link: https://archiveofourown.org/works/40821255

--------------------------------------------

Ban đầu, thiên nga sợ anh sẽ oán hận cậu một lần nữa, buồn bã trôi dạt về phía xa hồ nước, không bao giờ đến gần túp lều của anh.

Trương Triết Hạn xách một giỏ bánh mì đứng bên thềm hồ, rầu rĩ nhìn thiên nga vừa trông thấy anh đã lập tức rời đi, dáng hình biến mất trong sương sớm mông lung.

Sớm biết vậy đã trói cậu vào bên cạnh túp lều. Suy nghĩ vừa này lóe lên trong đầu anh, đã lập tức bị chính anh phủ nhận.

Anh nghĩ đến đôi mắt cún ngấn nước kia, cùng tình yêu và nỗi quyến luyến ngập trong chúng, anh chợt cảm thấy cậu nhất định sẽ tha thứ cho anh, cũng như thân mật với anh mãi mãi. Cậu rõ ràng yêu anh như vậy.

Mặc dù con thiên nga cô đơn phảng phất nỗi thê lương mà anh nhìn thấy vào mỗi buổi sáng đã khiến anh đánh mất sự tự tin của mình.

Anh bỗng cảm thấy mình đã làm sai điều gì đó, và bắt đầu lo lắng rằng một ngày thiên nga trắng sẽ biến mất vĩnh viễn trong màn sương trắng dày đặc trên mặt hồ.

Nhưng trước khi sự hoài nghi và niềm hối hận hoàn toàn nuốt chửng anh, thiên nga luôn quay trở lại. Có lẽ thật khó để nói liệu cậu đã tha thứ cho anh hay vì đói không chịu nổi. Suy cho cùng, cỏ nước trong hồ làm gì ngọt bằng bánh mì bông.

Ngạc nhiên và thận trọng, anh cẩn thận đưa tay ra, ngập ngừng chạm vào những chiếc lông trắng muốt của thiên nga. Lúc đầu cậu muốn né tránh theo bản năng, nhưng hẳn do ánh mắt của anh quá ảm đạm, cần cổ mảnh mai sau cũng vẫn ngoan ngoãn cúi xuống vì anh, để cho nhung vũ mềm mại và mỏng manh cọ vào lòng bàn tay người cậu yêu.

Thật ngoan. Anh kìm nén dục vọng mãnh liệt trong lòng, chỉ nhẹ nhàng chải lông trên đầu và cổ cho thiên nga, cố hết sức duy trì một khoảng cách lịch sự với đối phương. Trong trái tim, anh thầm tự giễu cợt sự giả tạo của chính mình.

Ngay từ đầu, chính anh đã đơn phương giam cầm người nọ trong thân phận con chim này.

Anh lặng nhìn dáng vẻ duyên dáng của con thiên nga kia, nhớ tới bờ vai rộng và vững chắc của người nọ, cánh tay khỏe khoắn cùng đôi chân thon dài, nhớ tới khuya muộn trên đống cỏ khô phía sau chuồng trại, lồng ngực ấm áp của cậu áp trên người anh, hơi thở nóng bỏng phả lên cổ anh, đến giờ nhớ lại, anh vẫn nghe đâu đây thanh âm trầm bổng của cậu văng vẳng bên tai.

Trương Triết Hạn khổ sở bật ra một tiếng đứt quãng, anh kẹp chặt chân mình. Nụ hoa mỏng manh ẩn hiện giữa hai chân đã ướt đẫm sương, hai cánh môi thịt mọng nước run rẩy hé mở mời gọi người yêu thương. Đế hoa bị cọ xát đến ửng đỏ dựng thẳng, nó nóng lòng muốn bung nở ra ngoài, kêu gào đòi hỏi thêm nhiều kích thích và khoái cảm hơn nữa. Anh chậm rãi vuốt ve bộ lông của thiên nga, cố gắng giảm tốc độ lắc mông cong và thắt lưng của mình. Bỗng đôi mắt đen nhánh mang theo sự nghi hoặc thơ ngây nhìn chằm chằm vào anh, làm cả thể xác và tâm trí của anh không ngừng co rút và tan vỡ trong khoái cảm tội lỗi, xúc cảm ngọt ngào như trái cấm khiến anh thầm lặng gào thét trong lòng.

Môi thịt mềm mại ẩm ướt bị chính anh cọ đỏ thẫm, nhưng Trương Triết Hạn vẫn cảm thấy trống vắng, anh thực sự rất bơ vơ, sau đó gần như không kiềm chế được bản thân mà mài mạnh hơn, tiếng rên rỉ bật ra càng lúc càng hỗn loạn. Thiên nga thấy vành mắt anh đỏ hoe, trong mắt rưng rưng ánh nước, an ủi cọ cổ trắng mảnh mai vào người anh. Trương Triết Hạn nhớ đến đôi bàn tay dịu dàng và ân cần săn sóc mình của người nọ, lại nhìn con thiên nga trước mắt lặng lẽ quan tâm anh, cảm giác thỏa mãn nhuốm màu tội lỗi khi làm điều ác nhấn chìm lấy anh, quả thực buộc anh phải khóc thút thít.

Trương Triết Hạn vội vàng cắn chặt môi và run lẩy bẩy, một dòng mật hoa ẩm dính chảy ra từ trong âm đạo của anh, và cảm giác nhớp nháp nóng hổi khiến anh bức bối không thể tả. Anh tập tễnh dựa vào lan can mạn hồ, đôi mắt mờ sương và thẫn thờ, sâu thẳm là màu đen đặc của nỗi sợ bị người mình yêu bỏ rơi mãi mãi. Nhưng con thiên nga vẫn bình thản, vẫn trầm mặc nhìn anh như thể cậu không hiểu vừa rồi đã xảy ra một chuyện dâm loạn lại lăng loàn như thế nào. Sau đó, anh bỗng đỏ mặt.

"Đừng trách anh, được không?" Trương Triết Hạn ôm lấy cái cổ mềm mại và thon dài của thiên nga, nhẹ giọng cầu xin sự tha thứ, "Nếu anh không biến em thành như vậy, em sẽ bỏ anh đi theo người khác, đúng không?" Anh cũng không biết "người khác" này có thực sự tồn tại hay không, đó chỉ là một vài hình ảnh mơ hồ trong tâm trí anh. Đó có thể là con gái của một thương gia giàu có, hoặc tiểu thư của nhà thị trưởng, nhưng trong mọi trường hợp, người đó không thể là một phù thủy cô độc như anh, một kẻ quái gở sống trên hồ, nơi mà quanh năm cỏ cây, rừng già khuất bóng sau rèm sương trắng phẳng lặng.

Thiên Nga không đáp lại những hoài nghi và trí tưởng tượng lạc lối trong tâm trí anh. Cậu cũng không thể khoan dung hay lên án, chỉ có thể lặng thầm nhìn anh. Một lúc lâu sau, cậu rũ những chiếc lông trên cổ và đôi cánh của mình, xoay người bơi về phía lòng hồ một lần nữa, Trương Triết Hạn hoảng hồn, thậm chí còn không nghĩ tới việc ngăn cản cậu. Anh dõi theo hình bóng thiên nga đơn độc trôi dạt trên mặt hồ nước, miên man tự hỏi liệu cậu có quay lại với anh vào sáng ngày mai hay không.

Có nên biến cậu ấy trở lại không? Ý nghĩ đó làm anh sợ hãi. Nếu như chẳng may cậu không chịu tha thứ cho anh, vậy thời điểm cậu trở lại hình người, cậu sẽ rời đi không ngoảnh lại sao...? Anh không dám đối mặt với kết quả như vậy.

Nhưng dù sao, thiên nga dường như đang thực sự tha thứ và chấp nhận anh. Cậu không bỏ trốn, không cự tuyệt cái vuốt ve dịu dàng của Trương Triết Hạn, thậm chí cậu còn chủ động đi tới túp lều của anh vào ráng chiều, tìm một vị trí thoải mái, vùi đầu vào trong lòng anh để ngủ một giấc bình yên.

Trương Triết Hạn cũng trở nên táo bạo hơn. Anh sẽ đi xuống hồ rồi dựa vào thiên nga mềm mại và hiền lành như một chiếc phao trắng phau. Con thiên nga buồn rầu nhìn người cậu yêu dựa vào người mình, nhưng cậu không cố ý xua đuổi anh đi mà chỉ khẽ vẫy cái đuôi nhọn của mình.

Trương Triết Hạn dường như có thể nhìn thấy sự bao dung và nuông chiều của người đàn ông trước vô vàn thủ đoạn và trò đùa của anh, niềm hạnh phúc trong lòng anh nhẹ nhàng dâng lên như bông nước thanh ngọt, như muôn vàn hoa nở đỏ hồn xanh, như đám mây bồng bềnh đưa anh chạm tới chân trời. Anh mạnh mẽ hơn, ôm lấy cổ thiên nga và để cậu thả trôi vô định trên mặt hồ với mình, chỉ để vùi mặt vào lớp lông tơ mềm mại của cậu nhiều hơn nữa.

"Tuấn Tuấn..." Anh trầm giọng lẩm bẩm, "...Anh yêu em nhiều lắm."

Thiên nga được đọc tên giương đôi cánh rộng và chăm chú nhìn Trương Triết Hạn bằng đôi mắt đen láy. Mà anh thì chột dạ trốn tránh ánh mắt bình tĩnh này, cắn rứt vùi mặt vào trong lông tơ ấm áp của thiên nga.

.

Ham muốn dâng lên như thủy triều cuồn cuộn xâu xé thân xác anh, khiến anh khao khát được giải thoát như một kẻ chết đuối van xin được hít thở không khí.

Lần đầu của Trương Triết Hạn là dành cho Cung Tuấn, mỗi lần ân ái là một lần anh được cậu ngọt ngào thương yêu, do đó anh không thể tự thỏa mãn trước sự ve vuốt phóng túng của bản thân. Anh khó chịu lăn lộn trên giường, thấp giọng thở hổn hển và rên rỉ thành tiếng, mồ hôi lấm tấm đọng trên tấm lưng trần trụi, từ đôi gò bông trắng sữa khẽ uốn lượn chảy xuống. Anh bất lực xoa dịu dương vật cương cứng hồi lâu, thậm chí cố gắng dùng ngón tay đâm vào âm hộ luôn thành thật mọng ướt của mình —— nhưng vô dụng, anh không có cách nào để giảm bớt cảm giác khô nóng và ngứa ngáy dâng lên từ sâu trong cơ thể. Anh cần Cung Tuấn, Trương Triết Hạn tuyệt vọng nghĩ, anh cần đôi tay mạnh mẽ kia mơn trớn bầu ngực hoặc mông của mình, cần hai cánh tay cường tráng kia ôm chặt anh vào trong lòng cậu, cần vòng eo hẹp kia đè lên người mình, cần cậu đỡ lấy thanh thịt to lớn nổi lên gân xanh kia, dứt khoát đâm rút vào âm vật ngứa ngáy sưng đỏ tẩm đầy mật hoa...Anh nghiêng người sang một bên, trầm mình trong nhục dục tội lỗi khi nước mắt vẫn còn chảy dài trên gò má. Tất cả những điều anh muốn đã biến mất, người yêu của anh bị chính tay anh biến thành một con thiên nga, hai cánh tay hóa thành đôi cánh rộng, làn da trắng nõn phủ đầy lông trắng. Chưa bao giờ anh hối hận như lúc này.

Tiếng vỗ của lông vũ gõ vào dây thần kinh anh. Thiên nga đang đến. Anh thực sự rất đau khổ.

"Tuấn Tuấn..." Trương Triết Hạn ngẩn ngơ đi về phía thiên nga như một kẻ mộng du còn mơ ngủ. Mà cậu thì vẫn chỉ nhìn anh một cách nhu mì và điềm tĩnh, nhưng ánh mắt dịu dàng của cậu dường như là một loại chế giễu dửng dưng trong mắt anh. Trương Triết Hạn vừa hối hận vừa tủi thân, cảm giác khô nóng đến phát điên, chỉ có Cung Tuấn mới có thể giải cứu anh, bất kể là người hay thiên nga.

Nước hồ lạnh mát khiến anh thở gấp trong thoáng chốc, còn chưa kịp phản ứng, hai chân anh đã vô thức quấn lấy cổ thiên nga. Cần cổ mềm mượt bị anh nhẹ nhàng kẹp lấy, dây dưa cùng một chỗ với hai chân thon dài, nó cọ vào da thịt mẫn cảm bên trong đùi Trương Triết Hạn khiến anh run rẩy không ngừng. Thiên nga nghiêng đầu tỏ vẻ nghi hoặc, sau đó ngay lập tức anh đã nếm được vị ngọt, lông nhung mượt mà trên thân thiên nga cọ vào âm hộ mẫn cảm của anh, khiến anh bật ra tiếng rên rỉ vừa ngọt ngào lại thỏa mãn. Trương Triết Hạn như một người bộ hành trên sa mạc được uống dòng suối nước ngọt ngào, anh càng khao khát gấp bội mà quấn lấy thiên nga tự an ủi chính mình.

Thiên nga trầm lặng nhìn anh, nhưng vẫn bất động mặc cho anh cọ.

Cặp đùi đẫy đà quấn chặt cổ thiên nga, ngón chân trắng ngần cuộn tròn vì khoái cảm lạ lẫm. Nước hồ lạnh lẽo vỗ vào môi thịt nóng như thiêu đốt của anh khi từng đợt sóng chênh vênh lên xuống, kích thích mãnh liệt buộc anh phải bật ra từng tiếng rên rỉ dâm đãng. Anh tưởng tượng Cung Tuấn đang mạnh mẽ tiến vào bên trong nụ hoa đẫm mật của anh, đồng thời thô bạo trừng phạt dương vật cùng hạch đào chín hồng đang tham lam chảy nước ngọt. Người yêu dịu dàng và ân cần của anh chưa từng đối xử với anh như vậy, nhưng một mặt ngoan lệ như vậy càng khiến anh không khỏi thầm thương trộm nhớ trong lòng, toàn thân Trương Triết Hạn mềm nhũn, thắt lưng không kìm chế được mà lắc mông sữa cầu hoan. Anh mơ tưởng đến cảnh Cung Tuấn lật người anh xuống, chơi anh cho đến khi anh chỉ còn biết hét lên và cầu xin sự thương xót, hết đợt này đến đợt khác anh không biết âm hộ đã tuôn ra bao nhiêu mật ngọt, tất cả đều lặng yên tan vào mặt hồ lạnh giá.

Trương Triết Hạn nhắm mắt lại và chìm đắm trong trí tưởng tượng của mình, không để ý đến phản ứng của con thiên nga bên dưới thân anh. Đôi mắt tròn xoe còn đơn thuần kia đã sớm ngập trong lửa dục vọng mãnh liệt. Thiên nga chăm chú quan sát khuôn mặt ửng hồng của anh, cậu hơi vươn đôi cánh, cổ họng phát ra một tiếng gầm trầm thấp. Trương Triết Hạn vẫn say sưa trong tình triều đến nỗi không biết chuyện gì đang xảy ra, phải một lúc lâu sau, anh mới từ từ nhận ra tín hiệu nguy hiểm này. Nhưng khi anh chậm rãi mở mắt, thiên nga đã sớm trở lại tư thái ôn hòa và phục tùng, cái mỏ cùn dài màu cam của cậu miết nhẹ lên bầu vú anh, trêu chọc đầu vú phấn nộn trướng đau. Từng đợt ngứa và nóng rát chạy dọc sống lưng, Trương Triết Hạn nhìn thiên nga nhu thuận thân mật với mình, trong lòng vừa mừng rỡ vừa vui sướng.

Anh ôm cổ thiên nga vào lòng, khẽ nũng nịu nức nở. Cậu vươn mở đôi cánh trắng tinh khôi, nhẹ nhàng che đi cặp đùi và bờ mông ướt át của anh, giống như đang dịu dàng che chở anh trong vòng tay. Niềm hạnh phúc lấp đầy trái tim mong manh của anh, anh biết Cung Tuấn nhất định sẽ tha thứ cho mình, như vậy kể cả khi biến cậu trở lại thành người, cậu cũng sẽ không bỏ trốn chăng? Anh vẫn chìm trong ảo tưởng về tương lai, cuối cùng không nhận thấy dục niệm phức tạp trong đôi mắt tối tăm kia.

Trương Triết Hạn ngày đêm khao khát người mình yêu trở lại là một chàng trai trẻ tuấn tú, vì thế anh cần phải may một bộ quần áo làm bằng cây tầm ma.

Thân cỏ khô rạc bám vào những cây gai rậm rạp, mọc dày đặc trong rừng già. Anh nhẫn nại hái từng thân cây đã lọc bỏ lá khô, cả lòng bàn tay và mười ngón đều nhói lên, đau nhức như bị ong mật đốt, thoáng chốc đã sưng đỏ một mảng lớn. Nhưng Trương Triết Hạn không quan tâm, trong lòng anh chỉ cảm thấy sung sướng, người yêu của anh sắp trở lại và sẽ không bao giờ rời bỏ anh nữa.

Cây tầm ma sau khi hái về được ngâm ở trong hồ, phần thân cây đã ngâm còn phải phơi nắng nhiều lần. Các sợi thô rút ra từ ống thân cây rỗng được chà xát vụng về thành sợi lanh. Sợi dây thô ráp liên tục ma sát vào lòng bàn tay sưng tấy của anh, khiến anh đau đến ứa nước mắt.

Nhưng cuối cùng anh vẫn hoàn thành một "bộ quần áo". Anh chưa bao giờ am hiểu nghề thủ công, mảnh vải đáng thương bị anh dệt thành một cái vòng cổ, buộc lỏng lẻo quanh chiếc cổ mảnh mai của con thiên nga. Trong giây tiếp theo, anh mất chiếc phao mềm mại trắng muốt và bị rơi xuống nước do trọng lượng giảm đột ngột. Và trước khi anh kịp nín thở, Trương Triết Hạn đã rơi vào một cái ôm thật chặt ở trong lồng ngực của người nọ.

Cung Tuấn ôm anh lên mặt nước. Mái tóc đen nhánh hơi xoăn lên, để lộ ra nét ngài sắc bén và rèm mi vương nước. Đôi mắt đen láy nhìn chằm chằm vào Trương Triết Hạn, sạch sẽ lại góc cạnh. Trương Triết Hạn vốn nghĩ ra vô số loại tuyên ngôn thẳng thắn với Cung Tuấn, những lúc này lại á khẩu không nói nên lời, ngơ ngác nhìn vẻ mặt đăm chiêu cùng đôi lông mày hơi nhíu lại của cậu, bất giác cảm thấy áy náy và rụt rè.

"Tuấn Tuấn..." Anh khẽ gọi, cố gắng xác nhận cảm xúc của đối phương. Cung Tuấn cũng không đáp lại Trương Triết Hạn, nhưng anh có thể cảm nhận được lực siết trên đùi anh mạnh hơn. Vòng cổ tầm ma còn dính nước, gắt gao quấn chặt cổ Cung Tuấn, phác họa ra đường nét yết hầu của cậu mỗi khi nuốt vào bụng. Rõ ràng là anh đã đeo vòng cổ cho Cung Tuấn, nhưng anh chợt cảm thấy mình giống con mồi của cậu hơn.

Cung Tuấn càng im lặng bao nhiêu thì Trương Triết Hạn càng bối rối bấy nhiêu. Người yêu của anh trước đây không như vậy. Mặc dù cậu còn nhút nhát và thẹn thùng, Cung Tuấn sẽ luôn cười nói vui vẻ hệt như một chú cún nhỏ khi ở bên cạnh anh. Cậu thích nỉ non bên tai Trương Triết Hạn và ngoan ngoãn làm nũng, thỉnh thoảng cậu sẽ trầm giọng gọi tên anh, nương theo cú thúc mạnh dưới thân để những lời thì thầm thấm sâu vào đáy lòng Trương Triết Hạn.

Mà giờ phút này cậu lại lạnh nhạt như một con thiên nga, Cung Tuấn chỉ chăm chú nhìn Trương Triết Hạn, càng khiến anh thêm bối rối. Trương Triết Hạn bị choáng ngợp, anh như lấy lòng mà ngậm lấy môi trên của cậu, đôi mắt hạnh to tròn hướng lên trên, rưng rưng cẩn thận quan sát cậu. Cung Tuấn cũng không cự tuyệt anh, cậu ôm anh vào lòng rồi quấn lấy đầu lưỡi của người trong lòng. Toàn thân Trương Triết Hạn tê dại, mềm nhũn ngã vào tay cậu, không tự chủ được mà trầm mê trong đó.

Ánh mắt sâu thẳm của Cung Tuấn hoặc những đám mây mưa u ám che khuất bầu trời trên hồ nước, ít nhất một phù thủy như anh phải đọc hiểu được một trong số chúng, nhưng anh được hôn đến mức không còn để ý đến những dấu hiệu tiềm ẩn khác, thẳng cho đến khi bị Cung Tuấn ném lên giường mới giật mình muốn phản kháng.

Trễ rồi. Anh bị Cung Tuấn đè gáy cọ vào giữa hai chân, Trương Triết Hạn lẩm bẩm muốn vùng vẫy thoát ra, sau đó bị cậu vỗ nhẹ vào cặp mông đẫy đà.

"Đừng cử động." Cung Tuấn đơn giản ra lệnh.

Trương Triết Hạn ấm ức nức nở, một lúc sau mới ngoan ngoãn ngồi xuống. Anh nửa sợ hãi nửa hưng phấn, rất nhanh sau đó đã bất an lắc mông cọ xát dưới tay Cung Tuấn. Anh chỉ vừa nghĩ đến ánh mắt sắc bén mang tính chất xâm lược của cậu đã ngẩn ngơ động tình. Dáng vẻ này của Cung Tuấn khiến anh cảm thấy xa lạ, nhưng loại khí chất bén nhọn này đã vô tình mê hoặc anh. Tất cả các loại tưởng tượng không thể kiềm chế trước đây đều lặng lẽ sống dậy, người yêu của anh đang tức giận, Tuấn Tuấn sẽ trừng phạt mình như thế nào? Chỉ riêng ý nghĩ đó thôi cũng đủ khiến miệng nhỏ của anh ươn ướt, run rẩy chảy nước.

Anh len lén cọ xát dương vật dần cương cứng của mình vào lớp vải bên dưới. Cung Tuấn "chậc" một tiếng, nhấc eo anh lên và đẩy anh chổng mông dâm đãng. Dương vật trướng đau rơi vào tay Cung Tuấn, ngón tay thon dài của cậu cọ xát thật mạnh khiến anh thở hổn hển, nhưng anh chỉ có thể ưỡn eo nín thở trong vô vọng.

Cung Tuấn vẫn không nói lời nào, tay cậu xoa vòng eo tinh tế đang run rẩy của anh, sau đó nhẹ nhàng miết qua sống lưng và cần cổ trắng nõn, đầu ngón tay từ tốn vuốt ve hai bầu ngực mềm mại đầy đặn kia, ngón tay nhẹ nhàng xoay nắn đầu vú mọng. Trương Triết Hạn ở trong tay cậu thoải mái đến mức gần như hóa thành một vũng nước xuân, cổ họng anh khẽ nỉ non thỏa mãn, theo thói quen lắc mông để cọ dương vật dưới thân Cung Tuấn —— khi cảm nhận được kích thước và độ cứng quen thuộc, cả người anh đều chìm trong niềm vui sướng, dường như gậy thịt này có thể toàn quyền đại biểu cho thái độ của Cung Tuấn, mà anh đã hoàn toàn được người yêu tha thứ. Anh muốn tiếp tục làm nũng trêu chọc cậu, nhưng hy vọng này đột nhiên vỡ tan. Cung Tuấn chợt rút tay, thô bạo đánh vào bờ mông cong mẩy của anh một cái. Trương Triết Hạn đau đớn hét lên, da thịt trần trụi tinh tế run rẩy vì kích thích đột ngột, anh muốn xoay người quay đầu kháng nghị, ngay lập tức hai cổ tay bị bàn tay to lớn của người nọ nắm lấy, vững vàng cố định về phía sau.

Lòng bàn tay sưng đỏ được cậu tỉ mỉ kiểm tra. Anh muốn nắm chặt tay để che giấu nhưng lại bị cậu đẩy ra không báo trước một lời. Vẫn còn đó xúc cảm ngứa ngáy khi cậu nhẹ nhàng chạm lên những vết sưng, cậu cảm thụ nhiệt độ ấm áp trên gò má người yêu, tinh tế mơn trớn làn da trắng nõn của Trương Triết Hạn.

"Tuấn Tuấn, anh sai rồi." Anh quyết định mở miệng cầu xin lòng thương xót. Mặc dù anh say mê khí chất sắc bén xa lạ của Cung Tuấn, nhưng anh cũng ý thức được hướng đi của sự tình bắt đầu vượt qua sự khống chế của mình. Trương Triết Hạn biết trong lòng người anh yêu vẫn còn giận hờn, một mặt lạ lẫm kia làm anh rất bất an, vì thế mà anh gắng sức bù đắp cho cậu "Anh không nên...em, em có thể làm bất cứ điều gì với anh." Anh tỉ tê xin cậu khoan dung, trước kia, thái độ ngọt ngào như vậy chắc chắn có thể gặt được tình yêu thương của người trong lòng, hiện tại chỉ đổi được nụ cười nhạt của cậu, cùng một đoạn dây thừng trói chặt cổ tay anh.

"Hức...đau..." Anh vừa ngạc nhiên vừa tuyệt vọng, khó chịu giãy dụa, "Tuấn Tuấn, cổ tay đau..."

Nhưng đáp lại anh không phải là sự thương hại như mọi khi. Cung Tuấn lật anh quỳ xuống trong lồng ngực cậu, côn thịt đã sớm nổi gân xanh chống lên động hoa trơn trượt mà cọ.

Trương Triết Hạn loạng choạng không giữ được thăng bằng, nhưng lúc ngồi trên dương vật cậu, hai cánh môi béo múp háu ăn vẫn không kiềm chế được mà mút mạnh khiến cho da đầu Cung Tuấn tê dại. Cậu nhìn người trước mặt đang đung đưa eo qua lại rồi lặng lẽ mài miệng nhỏ vào túp lều dưới quần mình, thầm mắng một tiếng trong lòng.

"Triết Hạn," cậu dựa vào đầu giường, ung dung xoa dịu dương vật của Trương Triết Hạn, từng chút một ép ra chất dịch sền sệt, đồng thời cảm nhận được mạch máu trên thanh thịt kịch liệt nổi lên, vì vậy hai tay cậu cũng tăng tốc độ. Trương Triết Hạn càng lúc càng sảng khoái, mông mềm cọ mạnh giữa hai chân của Cung Tuấn, thái dương cậu chợt căng thẳng. Cậu nuốt khan một tiếng, cảm thấy vòng cổ càng thêm chặt hơn, "Tự mình cọ, được không? Cọ cho đến khi anh đạt cực khoái."

Trương Triết Hạn còn mơ màng suy nghĩ xem câu này có ý gì, đột nhiên kích thích cuốn tới ép anh phải ưỡn eo rên rỉ. Cung Tuấn miết gốc dương vật của anh và cẩn thận thắt một chiếc nơ bằng sợi dây còn lại, chặn đường dẫn đến cực khoái. Cậu im lặng nhìn Trương Triết Hạn sụt sịt khóc, rồi lắc hai cánh môi hoa đẫm mật trên cự vật của cậu, dưới thân càng cứng đau. Cậu xoa khuôn mặt nhỏ nhắn ướt đẫm mồ hôi của phù thủy:

"Chỉ cho phép dùng nơi này cao trào," cậu véo nụ hoa phù dung đỏ tươi ẩm ướt, sau đó lại nhẹ nhàng tát một cái, khiến Trương Triết Hạn sụp đổ thở hổn hển, "Hạn Hạn, hay anh thích thiên nga hơn? Em sẽ buồn."

Mắt Trương Triết Hạn ngấn đầy nước, anh đáng thương nhìn Cung Tuấn, ậm ừ ngâm nga, hy vọng có thể có được một tia xót thương. Anh thật sự rất tủi thân, hao hết sức lực để đem người yêu quay về lại bị đối xử như vậy. Dương vật cương cứng chưa được bắn bị siết căng và sưng lên. Anh ngồi trên dương vật thô cứng của Cung Tuấn mà cọ vào âm hộ mũm mĩm và trơn trượt của mình, vừa nãy anh còn có thể ưỡn thắt lưng lắc mông thịt một cách vui vẻ, nhưng giờ anh không còn chút sức lực nào nữa, chậm rãi vừa miết vừa làm nũng với Cung Tuấn.

Cung Tuấn thoạt nhìn vẫn bình thản và thờ ơ như trước. Trên cổ cậu bị siết chặt bởi chiếc vòng mà Trương Triết Hạn đeo lên, nhưng vào lúc này, cậu đã hoàn toàn dễ toàn giam cầm chủ nhân của mình. Cung Tuấn nhìn Trương Triết Hạn chậm chạp mài nụ hoa ướt nước quả, sau đó cậu cũng không thúc giục mà chỉ nhẹ nhàng vuốt ve thân thịt bị trói buộc, ngón cái thon dài nhẹ nhàng xoay nắn quy đầu mẫn cảm.

"Ư...!" Trương Triết Hạn cắn chặt môi, khoái cảm cực độ bị tắc nghẽn tích tụ thành thống khổ khó nhịn, khó chịu đến mức toàn thân anh run rẩy. Trương Triết Hạn vặn eo vùng vẫy, không biết nên trốn tránh hay đuổi theo bàn tay to lớn đang dịu dàng tra tấn mình, mà Cung Tuấn lúc này lại bất ngờ rút tay ra và tát mạnh vào âm vật của anh.

"A!" Trương Triết Hạn hét lên, eo sụp xuống và không thể ổn định thân thể, anh vừa thở hổn hển vừa nghẹn ngào khóc. Cuống hoa ướt đẫm treo bọt nước bị quạt sang một bên, nhưng sau đó lại tham lam đứng thẳng, âm vật càng thêm đói khát mà tấy đỏ như một đóa hoa bị ép bung nở, trong đau đớn nhục dục càng nhiều thêm khát vọng và khoái cảm. Cung Tuấn nhìn Trương Triết Hạn đè mông giấu âm vật không cho cậu đánh nữa, những rạng mây hồng say mê lặng lẽ vắt ngang gò má cậu, trong lòng vừa yêu vừa hận phù thủy nhỏ, nhưng cậu vẫn bình tĩnh nói: "Thẳng lưng lên, tiếp tục cọ."

Trương Triết Hạn lắc đầu khóc nức nở, anh không muốn nữa. Khoái cảm được bao bọc trong nỗi đau đớn này quá khủng khiếp, nó gần như rút cạn sự tỉnh táo của anh. Anh nằm sấp trên người Cung Tuấn và lắc mông cầu cậu tha thứ, hy vọng người yêu luôn ôn hòa có thể buông tha cho anh.

"Tuấn Tuấn, làm ơn." Anh nức nở khóc, "Để anh bắn, được không? Anh khó chịu quá..."

Cung Tuấn nhẹ nhàng véo cằm anh, nhìn chằm chằm vào đôi mắt hạnh tràn ngập vẻ mê man và si tình kia, thở dài nói: "Triết Hạn, vậy anh có hối hận khi đưa em trở lại không? Có phải con thiên nga ngoan ngoãn đó phù hợp với trái tim của anh hơn không?".

Xong. Trương Triết Hạn thầm mắng mình là đồ vô dụng. Nhưng khi đôi mắt ngây thơ đong đầy nỗi bi thương của Cung Tuấn yên lặng rũ xuống, thực sự anh không có khả năng cự tuyệt bất kỳ yêu cầu nào mà cậu đưa ra, chưa kể tâm sự ai oán này còn chọc vào điểm yếu và đánh trúng cảm giác tội lỗi của anh.

Cũng không biết ai giữa hai người mới là kẻ bị hạ cổ thuật.

Vì thế anh cố gắng đứng thẳng người, một bên đè nén tiếng khóc rấm rứt, một bên cọ xát âm đạo mập mạp của mình lên dương vật dày cộm phía dưới. Đôi môi hoa mẫn cảm miết lên xuống theo từng đường gân phập phồng trên côn thịt, nhưng kích thích mỏng manh như vậy đối với anh không khác gì gãi ngứa, nó khiến anh chỉ có thể thở dốc đẩy nhanh động tác, đáng thương cầu thêm chút an ủi. Âm đạo của anh vừa tham lam vừa đĩ điếm, không hề hay biết về tình trạng gian nan của chủ nhân nó, môi thịt hưng phấn tuôn mật ướt tràn ra ngoài miệng nhỏ trơn trượt. không ngừng kêu gào muốn bị đụ thô bạo. Nhiều lần anh muốn vụng trộm đẩy quy đầu của cậu vào trong âm môi để giải tỏa khoảng trống khó nhịn, sau đó bị Cung Tuấn khéo léo ưỡn thắt lưng né tránh. Rõ ràng người nọ cũng phải chịu đựng đến mức đầm đìa mồ hôi, nhưng cậu chỉ muốn hành hạ anh, nhìn anh chịu đựng thống khổ trầm luân trong tình dục. Nghĩ tới đây, Trương Triết Hạn càng thêm đau đớn gấp bội. Tay anh bị trói ở phía sau, thắt lưng đã mỏi nhừ không thể cử động được nữa, nhưng Cung Tuấn lại không hề có ý định muốn giúp anh, cậu chỉ đánh vào âm đạo sưng tấy một cách không thương tiếc mỗi khi anh chậm lại.

"Ư, a ——!" Trương Triết Hạn thở hổn hển vì thất kinh, khuôn mặt ửng hồng vì xấu hổ trong cơn cực khoái mê muội. Vách thịt trống rỗng bị đẩy đến cao trào, môi hoa đói khát tẩm đầy dâm thủy chưa được thỏa mãn nhưng vẫn thành thật trào ra một dòng nước trái cây ngọt ngào, hạ thân đôi tình nhân bị nước thấm đẫm, không thể ngồi yên. Anh run rẩy và co giật, yếu mềm ngả vào trong lồng ngực Cung Tuấn.

Cung Tuấn trấn an hôn lên trán và khóe miệng Trương Triết Hạn, đồng thời nhẹ nhàng tháo dây thừng quanh cổ tay và gốc dương vật của anh, như thể đó là phần thưởng cho sự ngoan ngoãn nghe lời.

Nhưng phần thưởng này cũng rất tàn nhẫn. Dương vật tấy đỏ vừa chạm đã đau xót, huống hồ gì Trương Triết Hạn còn đang đắm chìm trong dư vị cao trào, thật sự mẫn cảm vô cùng. Anh tê liệt trong lòng Cung Tuấn, cũng không thể ngăn cản người kia, Trương Triết Hạn vặn người giãy dụa, sau cùng cũng chỉ có thể để cậu nhẹ nhàng vuốt ve thanh thịt kia, ngón tay trắng nõn như dao cùn cắt thịt ngọt ngào tra tấn anh. Rốt cuộc sau khi bắn ra từ phía trước, Trương Triết Hạn đã không thể phân biệt được đau đớn cùng vui sướng, anh chỉ có thể vùng vẫy vô vọng trong khoái cảm hoàn toàn quá tải, sau đó thở hổn hển và mệt mỏi dựa vào khuỷu tay Cung Tuấn.

Anh bị cậu chậm rãi đặt xuống giường, trong đầu mơ màng, vốn định rúc vào trong lòng người nọ nhắm mắt ngủ một giấc thật say, nhưng khi Cung Tuấn gác chân anh lên bả vai cậu, anh mới ý thức được mối nguy hiểm trong muộn màng.

"Em..." Trương Triết Hạn hoảng sợ trợn tròn mắt, tuyệt vọng nhìn Cung Tuấn cúi người gặm đầu vú của mình. Anh muốn đẩy cái đầu cún xù trước ngực ra, nhưng hai cánh tay anh bủn rủn, mà anh lại không có cách nào khước từ ánh mắt cún con của người mình yêu. Cung Tuấn khẽ liếm môi, giống như một con thú nhỏ hạnh phúc tìm được mẹ sau nhiều ngày thất lạc. Cậu liếm hai núm vú dựng đứng, rồi lần lượt để lại những dấu răng lên bầu vú trắng ngần và căng mọng.

"Tuấn Tuấn, anh mệt quá..." Trương Triết Hạn run rẩy van xin, nhưng trong lòng anh lại có một dự cảm mơ hồ: Hôm nay cậu ấy tuyệt đối sẽ không buông tha mình nhanh như vậy.

Chắc chắn rồi, Cung Tuấn dịu dàng ngậm cánh môi Trương Triết Hạn, tỉ mỉ mút từng tấc thịt mềm trong khoang miệng anh. Ngay lúc cậu ngọt ngào an ủi người yêu, cậu bóp đôi chân trắng nõn của Trương Triết Hạn và đẩy dương vật nóng bỏng mà cậu đã phải nhịn một thời gian dài, từng chút đâm vào trong âm hộ mềm mại đang co rút sau cao trào.

"Hức..."

Khoái cảm nồng cháy bị cậu cố ý kéo dài và phóng đại, gần như muốn thiêu đốt một chút lý trí còn sót lại của Trương Triết Hãn.

Hành lang vừa trải qua cực khoái co giật mạnh, co rút xoắn lấy gậy thịt bỏng rát từng tấc đâm vào trong cơ thể anh. Cung Tuấn bị bú mút đến tê dại, thắt lưng cậu mỏi nhừ, cắn răng dùng sức khắc chế dục vọng muốn xuất tinh, cậu cũng không muốn trận trừng phạt này dễ dàng chấm dứt như vậy. Người dưới thân theo từng cú thúc của cậu bị xóc nảy lên đỉnh, ngay cả sức lực để gào thét cũng không còn, chỉ có thể mở to đôi mắt mờ mịt, nước mắt rơi lã chã như ngọc trai đứt dây.

Cung Tuấn nghiêng đầu hôn lên đôi chân mảnh mai nhưng đầy gợi cảm đó. Phù thủy nhỏ đeo vòng cổ cho mình, muốn cầm tù mình, ngây thơ như thế, ngang ngược như thế, dâm đãng như thế. Anh có thể dễ dàng dang rộng hai chân mình cho cậu, thậm chí trên người một con thiên nga cũng tự chơi được cho đến khi thần hồn điên đảo. Cậu nhớ lại đôi chân thon dài kia co duỗi trên người mình, nhớ lại thân thể trơn bóng đầm đìa mồ hôi, từng tấc da thịt mềm mại tinh tế run rẩy, ngón tay đang xoa bóp chân Trương Triết Hạn theo bản năng siết chặt hơn, khiến anh đau đớn rên thành tiếng. Trên đùi trắng nõn in dấu vết ngón tay đỏ tươi, Cung Tuấn lưu luyến cảm giác đẫy đà trong khoảnh khắc, sau đó nâng bắp chân anh lên, bắt đầu chuyên tâm khắc dấu răng thật sâu trên đó.

Đau quá. Trương Triết Hạn không còn sức kháng cự, anh nghẹn ngào rên rỉ, sau đó tủi thân khóc thầm. Anh chưa bao giờ bị Cung Tuấn đối xử như vậy. Thường khi người nọ để lại dấu vết yêu thương cho anh, dù cho là tình đến sâu thẳm cũng luôn trìu mến ngọt ngào, ấm áp ngỡ như ánh dương ban mai. Nhưng hôm nay, anh cảm thấy mình đã trở thành một miếng thịt mỏng trên thớt, bị Cung Tuấn ngậm trong miệng tùy ý nhai nuốt. Khi người anh yêu đeo lên chiếc vòng cổ dệt từ cây tầm ma, dường như cậu cũng không từ một con thiên nga trở lại thành chàng thanh niên trẻ, mà là biến thành một con mãnh thú luôn muốn ăn tươi nuốt sống anh.

Câu thần chú sai rồi sao? Đầu óc anh rối bời, bắt đầu suy nghĩ lung tung.

Cung Tuấn tiến vào chậm nhưng sâu, quy đầu mạnh bạo đâm thẳng vào tầng thịt mềm mập ở sâu vách tường, mỗi cú thúc đều khiến Trương Triết Hạn khóc nấc trong cảm giác thiếu an toàn. Cậu xâu chuỗi Trương Triết Hạn trên dương vật của mình mà chậm rãi thưởng thức thân thể nóng bỏng này. Bầu ngực và cặp mông múp, đường cong mịn màng và eo thon, mỗi một tầng da thịt trên người Trương Triết Hạn đều được cậu nhấm nháp ngon lành. Dấu răng nông sâu cùng vết hôn hồng thấu chồng chất lên nhau. Anh nức nở vùng vẫy trong tay Cung Tuấn, sau đó bị cậu vỗ vào mông,  cảnh cáo anh phải an phận.

Cảm giác ngứa ran và đau nhức khắp cơ thể lẫn lộn với khoái cảm khi bị đâm vào những điểm nhạy cảm sâu thẳm, kích thích các giác quan không thể chịu nổi. Lần đầu tiên, anh bắt đầu hối hận vì đã nói câu thần chú đó.

Ánh trăng trong lòng anh rõ ràng giống một con sói hơn một con thiên nga.

"Tuấn Tử, anh khó chịu..." Anh bị tình dục dày vò đến khổ sở, cả thể xác và tinh thần đều kiệt quệ. Nỗi ấm ức nghẹn ứ cắn nuốt linh hồn Trương Triết Hạn. Anh đúng là có lỗi, nhưng dù anh có làm sai thì làm sao? Cung Tuấn sao có thể đối xử với anh như vậy! Thần trí anh hỗn loạn, đầu óc mông lung bất định, cuối cùng không nhịn được hét lên: "Sớm biết vậy anh sẽ không biến em trở về!"

Lời nói vừa thốt ra, anh lập tức sững sờ. Trong nháy mắt, Cung Tuấn dừng động tác dưới thân, lặng lẽ nhìn vẻ mặt bàng hoàng, hối hận cùng tội lỗi của người yêu.

Cậu dịu dàng vuốt ve nốt ruồi trên má phù thủy nhỏ, nhìn đôi mắt ngấn lệ của anh, Trương Triết Hạn buồn bã né tránh ánh mắt của cậu, nỉ non: "Tuấn Tuấn...Anh..."

Nhưng kỳ thật Cung Tuấn cũng không cần anh giải thích. Cậu trìu mến hôn lên lòng bàn tay sưng đỏ của Trương Triết Hạn, tôn kính thờ phụng vị thần của mình, sau đó nhẹ nhàng áp nó lên gò má nóng rực của cậu. Hạ thân từ từ đâm rút, lần này cậu thực sự đẩy nhanh tốc độ, lực đâm cũng trở nên kịch liệt và thô bạo.

"Tuấn, Tuấn Tuấn..." Trương Triết Hạn bị đâm đến không thở nổi, tiếng rên rỉ rời rạc cũng dần vỡ vụn. "Quá, quá nhanh, nhẹ một chút..." Tiếng rên mềm nhũn mang theo một khắc kiều diễm thấm vào trong lòng cậu, chỉ có thể khiến cậu sa đọa vào trái cấm yêu kiều.

"Anh yêu em hay yêu con thiên nga đó hả?" Lúc này Cung Tuấn lại muốn chơi xấu, cậu nắm lấy âm vật rồi dứt khoát bóp mạnh.

"Yêu em, yêu em, đương nhiên yêu em!" Trương Triết Hạn gào khóc, hai chân co giật, vặn vẹo eo muốn trốn tránh khỏi cú thúc ngang ngược của người yêu, nhưng vẫn bị cậu kéo lại, "Tuấn Tuấn, anh thật sự sai rồi, em tha cho anh đi!" Anh gần như hét lên.

Có tha thứ hay không, ừ, tha hay không tha, cũng chưa từng nằm trong từ điển của Cung Tuấn, ít nhất là lúc này. Cậu nghiến răng, càng tàn nhẫn chịch anh, dương vật cứng rắn thô to hung hăng đâm thẳng đến tử cung, mật hoa nhớp nháp trào ra khỏi âm hộ bị cậu đánh thành bọt nước, Trương Triết Hạn bị cậu đụ đến cong eo, lại cao trào một lần nữa.

"Mèo nhỏ ngốc." Cung Tuấn chôn sâu ở trong môi thịt ẩm ướt nóng bỏng, cuối cùng cậu gầm lên rồi bắn vào bên trong, nhìn phù thủy dưới thân mình bị chơi đến mê man, đôi mắt to tròn mở to, cánh môi mềm mại hé mở để lộ đầu lưỡi hồng phấn, ngẩn ngơ thở hổn hển. Cậu nghe người ta nói nữ phù thủy thích nuôi mèo đen, còn người yêu của cậu thì thiếu điều tự biến mình thành mèo đen. Nhưng có là mèo đen thì cũng là mèo đen của cậu.

Cậu nằm bên cạnh Trương Triết Hạn, chống tay quan sát người nọ. Sau lần cao trào thứ hai, Trương Triết Hạn nằm liệt trên giường, mệt đến mức ngón tay cũng không nhấc lên được, bầu ngực phập phồng bị gặm nhấm lưu lại những vết bầm xanh đỏ chói mắt. Cậu chưa từng giày vò anh như vậy, đồng thời cũng cảm thấy rất áy náy. Cổ tay Trương Triết Hạn bị dây thừng siết đến xanh tím. Cậu muốn đi tìm dược liệu hóa bầm trong phòng của phù thủy, vừa mới xoay người đã bị người phía sau quấn lấy không buông.

"Em không được đi!" Trương Triết Hạn bị giày vò đến mức tứ chi mỏi nhừ đau nhức, nhưng anh vẫn dùng hết một chút sức lực cuối cùng quấn chặt Cung Tuấn như một con bạch tuộc. Anh uy hiếp, đe dọa, đồng thời cũng van xin cậu: "Nếu em rời khỏi anh, thần chú trong vòng cổ sẽ biến mất. Em sẽ luôn luôn là một con thiên nga."

"Em chỉ có thể ở bên cạnh anh mãi mãi."

Trương Triết Hạn tỏ ra kiêu ngạo độc đoán, nhưng Cung Tuấn vẫn hiểu được nỗi sợ hãi cùng bất an trong lòng anh. Anh chạm vào vòng cổ tầm ma và bảo Cung Tuấn gối đầu trong ngực anh. Mái tóc bông xù dịu dàng cọ lên bầu vú trắng nõn của anh, đôi mắt cún long lanh nhướng lên, ánh mắt ướt sũng lẳng lặng nhìn vào đáy mắt Trương Triết Hạn.

"Ngủ đi, em sẽ không đi đâu." Cung Tuấn xoa dịu con nhím nhỏ đang xù gai đe dọa, nhưng chẳng qua là để che giấu sự hoảng sợ bên trong, "Ngoan, nghe lời em."

Cậu ấy đã đồng ý và người anh yêu sẽ mãi là của anh. Trương Triết Hạn nhìn thái độ ngoan ngoãn của Cung Tuấn mà trong lòng cực kỳ thỏa mãn và hạnh phúc. Anh nhẹ nhàng nhắm nghiền đôi mắt, vô tình bỏ lỡ ham muốn phức tạp và nồng đậm trong mắt Cung Tuấn.

Làm sao cậu có thể rời đi? Cậu yêu phù thủy nhỏ phi lý và thiếu cảm giác an toàn này đến điên rồi. Cậu yêu anh rất nhiều - cho đến khi cái chết chia lìa đôi ta - hoặc không, cậu sẽ đuổi đến tận cùng thinh không chỉ để yêu Trương Triết Hạn một lần nữa.

Cũng như để Trương Triết Hạn nhận ra rằng anh đã từng bước biến mình thành tài sản của cậu. Từng thớ thịt trên cơ thể anh đều phải được đánh dấu và ghi dấu ấn đặc quyền của Cung Tuấn, mà cái vòng cổ này, là cái giá mà cậu tự nguyện trả.

Cậu nhẹ nhàng hôn lên xương quai xanh của Trương Triết Hạn, vừa liếm vừa gặm, cố ý hằn sâu dấu răng đỏ thẫm mà cậu đã để lại trước đó. Giống như một người mẹ bé bỏng, phù thủy nhỏ vẫn ôm chặt cậu trong lồng ngực ấm áp của anh, mà không biết anh đã ngủ say từ lúc nào. Cung Tuấn ngắm nhìn khuôn mặt đang say ngủ của Trương Triết Hạn, trong lòng cực kỳ mãn nguyện và hạnh phúc.

Cưng à...Em yêu anh nhiều lắm.

HOÀN.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro