Chap 25

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


[Waring: Rating 16]

Jaehwan bị đánh thức bởi tiếng ngáy lớn của Wonshik. Âm thanh ấy thật khó chịu nhưng việc được thức dậy bên cạnh người mình yêu thật là một điều kỳ diệu.

Jaehwan bĩu môi và véo vào mũi Wonshik. "Con lợn ngáy."

Wonshik rên rỉ và Jaehwan buông ra khỏi mũi cậu

"Jaehwannie-".  Cậu ấy thì thầm và vòng tay ôm Jaehwan, kéo anh ấy vào lòng mình. 

"Em không phải con lợn, em là bạn trai của anh."

Jaehwan đã rất ngạc nhiên khi nghe thấy từ 'bạn trai'. Trái tim anh chao đảo, nở một nụ cười tươi như thể nó có thể xé má anh ra.

"Hehe, phải. Bây giờ chúng ta là bạn trai của nhau." Jaehwan gục đầu vào ngực của Wonshik, như thể anh ấy đang cố gắng che giấu khuôn mặt ửng đỏ của mình...

.

.

"Này." Jaehwan gọi khi anh đang nghịch nghợm những ngón tay trên cánh tay của Wonshik, nơi có hình xăm của cậu...

"Hừm?" Wonshik lầm bầm trong cơn buồn ngủ, vẫn bám dính lấy Jaehwan

"Tại ... Tại sao tối qua em không đưa hết vào trong?" Jaehwan lẩm bẩm một cách ngại ngùng

"Hửmm? Phải rồi... đáng ra hôm qua em nên làm thế chứ đúng không?"  Wonshik trả lời với đôi mắt nhắm chặt, tỏ ra như thể cậu thật sự hối tiếc vì đã không làm vậy



"Em đang đùa đấy...".  Câu mở mắt ra, đôi mắt chỉ mở ra ti hí rõ ràng là vẫn còn rất buồn ngủ. "Em không muốn vội vã thúc đẩy mọi thứ. Dù sao chúng ta vẫn còn nhiều thời gian mà..."

Cậu thì thầm bên tai của Jaehwan và hôn lên má anh.

"Em có thể cho anh thêm cả tấn thứ nữa sau chuyện này, cho đến khi anh không thể chịu đựng được nữa thì thôi".  Wonshik cười thầm vào tai Jaehwan.

"Em buồn ngủ quá. Hãy cho em thêm 10 phút nữa thôi, được chứ?"  Wonshik chìm vào giấc ngủ một cách nặng nề

"Mmn, được .."   Má của Jaehwan bây giờ toàn là màu đỏ. Anh vô cùng ngạc nhiên khi nhận ra chàng trai trẻ ấy có thể trở nên ngọt ngào đến vậy.



Đây có phải là cảm giác khi có bạn trai trong truyền thuyết không? Mình có thể chết trong hạnh phúc mất. Jaehwan hét lên trong lồng ngực, tiếng tim đập thình thịch to đến nỗi anh có thể nghe thấy

.

.

.


Chà, đó là những gì Wonshik nói. Nhưng một tuần trôi qua và họ đã không làm gì hơn những cái hôn, chuyện đó là lần cuối cùng...

.

.

"Đợi đã Wonshik- Nhỡ họ đến thì sao?"  Jaehwan thì thầm, nhìn chằm chằm vào Wonshik.

" Nah, họ sẽ không vào đâu. Em đã khóa cửa lại rồi- "

Và Wonshik tiếp tục tấn công đôi môi của Jaehwan. Cậu thơm vào đôi môi mềm mại và liếm lên chúng như thể đang xin phép để được vào trong... Jaehwan bám lấy áo của Wonshik, nắm chặt lấy chúng khi nụ hôn ngày càng sâu.

"Hyung, đừng giữ áo em, anh sẽ làm nhàu nó, và mọi người sẽ để ý đấy"  Wonshik gỡ tay Jaehwan ra và đặt lên vai mình. "Thay vào đó hãy giữ lấy em như thế này".   Và họ tiếp tục chìm đắm vào một nụ hôn kiểu Pháp

.

.

Jaehwan ngồi trên ghế với tư thế chuẩn bị tập luyện, nhưng đôi mắt nai long lanh của anh ấy dõi theo từng cử động của Wonshik. Đôi môi vẫn còn ấm vì trước đó Wonshik kéo anh vào phòng vệ sinh và họ hôn nhau đến mức Jaehwan nghĩ rằng môi anh đã sưng lên.

"Này, có chuyện gì sao?" Hakyeon nhìn chằm chằm vào người em đáng yêu-cái người đang không thể ngừng chạm vào môi mình.

"Đừng chạm vào môi của em quá nhiều, nó sẽ bị nứt nẻ đấy"   Hakyeon ngồi xuống cạnh Jaehwan. "Ồ, môi của em trông ổn đấy chứ, nhưng nó giống như bị sưng hơn".

Jaehwan đỏ mặt, anh ấy nhanh chóng đảo mắt đi chỗ khác. Hakyeon đã hiểu những gì đang diễn ra và cười toe toét.

" Thế nào? Các em đã làm xong chưa? "

" Làm gì? "

" Cái đó." Hakyeon mỉm cười khi anh ấy ra hiệu bằng tay: ngón tay cái và ngón trỏ bên phải của anh ta tạo ra một chữ 'o' và đưa ngón trỏ bên trái vào giữa. Di chuyển ngón tay ra ra vào vào

" Cái đé* gì thế!" Jaehwan hốt hoảng và hét lên theo cách thì thầm. Anh nhanh chóng đẩy tay Hakyeon ra, gạt bỏ dấu hiệu bẩn thỉu vị trưởng nhóm làm. Đảo mắt xung quanh để chắc chắn rằng không ai nhìn thấy chúng...

"Anh vừa làm gì thế?!" Jaehwan quay lại với Hakyeon, nhìn chằm chằm vào leader như thể đang điên tiết.

"Làm tì-"

"Không- Uh, hyung! Em biết cái dấu hiệu chết tiệt ấy có nghĩa là gì. Ý em là tại sao hyung lại làm thế, chuyện gì sẽ xảy ra nếu ai đó nhìn thấy, anh sẽ giải thích thế nào?"

"Chà, nhưng đã không có ai thấy nó phải không?" Hakyeon mỉm cười bình thản.  "Vậy chuyện đó thế nào với Wonshik?"

"Thế nào là thế nào?" Jaehwan đỏ mặt.

Khi cuối cùng họ cũng quyết định hẹn hò, Hakyeon là người đã phát hiện ra đầu tiên. "Uh, làm mọi việc một cách ngây thơ..."

"Được rồi hyung. Bọn em chưa làm okay? Làm ơn đừng quấy rối em với cái dấu tay kinh tởm đó."  Jaehwan đỏ mặt xấu hổ, khoanh tay trước ngực, bĩu môi.

"Tại sao? Hai đứa không yêu nhau sao?" Hakyeon cau mày, sợ hãi rằng lại có một vài xung đột xuất hiện trở lại ở giữa họ.

"Có ... Nhưng Wonshik nói rằng bọn em cần phải làm chuyện đó chậm lại." Jaehwan nghịch những ngón tay của mình. "Bởi vì đây là lần đầu tiên của em, em ấy không muốn vội vàng."

"Ôi chúa ơi~ thật ngọt ngào làm sao~ "Hakyeon thì thầm tru tréo trong tiếng cười khúc khích với dáng vẻ của một người mẹ đầy tự hào.  " Các em đã trưởng thành rất nhiều, trước cả khi hyung biết đó~ "

"Dừng lại đi, hyung không cảm thấy xấu hổ à"

Jaehwan bĩu môi và Hakyeon thì cười lớn

"Đó là điều tốt đấy! Điều đó có nghĩa nó trân trọng em rất nhiều~".  Hakyeon mỉm cười nhẹ nhõm và gật đầu.  "Nếu em cần giúp bất cứ điều gì, hãy hỏi anh okay?"

Jaehwan nhìn anh một lúc lâu và bật cười. Cảm thấy thật biết ơn khi có một người đáng tin cậy như Hakyeon làm thủ lĩnh.

"Chắc chắn rồi, hyung. Cảm ơn anh."

Hakyeon khúc kích, chớp mắt lần nữa rồi lại lần nữa.

Jaehwan nheo mắt. "Hyung ..."

"Ahhh~ em thật dễ thương! Làm anh chỉ muốn ôm em thôi!" Hakyeon tấn công Jaehwan và ôm chầm lấy cậu em

"Yah hyung buông ra!" Jaehwan rên rỉ xen lẫn sự xấu hổ và khó chịu.

.
.
.

Cùng lúc đó, ở ghế đối diện, không quá xa chỗ ngồi của hai người.

"Mấy cái bà thím đó đang làm gì vậy? Họ thật ồn ào."

Hyuk bất ngờ xuất hiện bên cạnh Hongbin-người có lẽ đã chứng kiến ​​từ đầu đến cuối, cậu em út mút mút một lon nước

"Uh, đừng hỏi... Tui cảm thấy như mình đã nghe một chuyện mà tui không bao giờ nên biết." Hongbin bước ra ngoài để kiếm cho mình một chút không khí trong lành

"Này hyung, đợi đã! Anh đi đâu vậy?" Hyuk đi theo Hongbin từ phía sau, vẫn không nhả ống hút ra khỏi miệng

----------------------------------------------
Tui cảm thấy mệt mỏi. Mặn quá mặn =))) thực sự bất cứ khi nào mà N-hyung và Hongbin xuất hiện là mọi thứ trở nên mặn mà hơn bao giờ hết =)))))

Phải công nhận một điều là fic này có cách diễn đạt nột tâm cũng như hành động của các thành viên trong nhóm rất đúng thực tế, đọc bị cuốn theo vì độ chân thật, từ suy nghĩ, phản ứng, những chi tiết rất nhỏ

Mong mọi người tiếp tục theo dõi nha, thỉnh thoảng sẽ đan xem moment của Neo/LeoN và HuykBin/BinHuyk nữa đó. Tui dịch mà cảm giác như xem tấu hài cực mạnh =)))))) cười như điên luôn

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro