Chap 28

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


[Waring: Rating 21++++++]

Được bảo phải tới phòng của Jaehwan ngay lập tức sau khi cậu trở về ký túc xá từ studio của mình, nhưng bản thân cái người đã ra lệnh đó lại chẳng thấy đâu. Đó là lý do tại sao Wonshik đang ở đây một mình. Cậu cởi áo khoác ra trước khi quăng mình xuống giường và thở dài. Mỗi khi cậu đi vào phòng của Jaehwan, đều luôn cảm thấy kỳ lạ, kỳ lạ ở đây, theo ý của cậu ấy là hưng phấn.

Căn phòng này có mùi thơm như Jaehwan, khiến Wonshik bật cười trong niềm hạnh phúc. Cậu thực sự cảm thấy nhớ anh, như thể đã rất lâu rồi kể từ lần cuối khi cậu cảm nhận được anh, và chạm vào anh. Thành thật mà nói, Wonshik thực sự biết ơn Jaehwan vì đã gọi cậu ấy để gặp mặt vào tối nay.

"Jaehwannie đâu rồi?" Cậu lầm bầm trong tiếng thở dài. "Mình muốn ôm anh ấy quá."

.

.

Cánh cửa đột nhiên mở ra và cuối cùng Jaehwan cũng đã xuất hiện...

" Oh Wonshik, em đã ở đây rồi à? ". Khuôn mặt Jaehwan đỏ lên, hai má ửng hồng. Anh nhanh chóng đóng cửa lại.

"Vâng, em đã cố gắng xong sớm và đến đây nhanh nhất có thể." Wonshik mỉm cười, cậu dang đôi tay ra. "Em đã về rồi." [I'm home]

"Mừng em về nhà." Jaehwan nhào vào cái ôm của cậu       [Welcom home]

Họ chào nhau như một cặp vợ chồng mới cưới
Jaehwan khẽ thì thầm, vừa đủ để Wonshik nghe thấy. "Ngày hôm nay có tốt không..."

"Anh đã đi đâu thế? Em đã đợi rất lâu rồi đấy." Wonshik càu nhàu trong giọng thì thầm

"Không ở đâu cả, anh chỉ đi vào phòng tắm." Jaehwan cười khúc khích. "Mà tại sao chúng ta phải thì thầm thế?"

"Em không biết, nhưng em thích nó~"

Wonshik thì thầm trở lại sau đó buông anh ra khỏi cái ôm. Cậu nhìn chằm chằm vào mắt Jaehwan. Jaehwan mỉm cười hạnh phúc, hôn nhẹ lên môi cậu. Wonshik bĩu môi, đòi thêm một nụ hôn nữa, và Jaehwan lại tiếp tục hôn cậu ấy

"Em nhớ anh rất nhiều ..." Wonshik thì thầm với đôi môi bĩu ra của mình

Anh nhéo má của cậu, ngẩng đầu lên để nhìn thẳng vào đôi mắt đen láy của Wonshik.
Jaehwan cười toe toét một cách đáng yêu.

"Anh cũng nhớ em~"

"Argh!" Wonshik kêu lên và kéo Jaehwan vào một cái ôm thật chặt. Đầu cậu rúc vào bụng anh. "Tại sao anh lại dễ thương thế chứ!"

Jaehwan chỉ cười khúc khích khi nghịch ngợm mái tóc màu khói của cậu. Jaehwan đang vẫn đứng trong khi Wonshik thì ngồi trên giường, với người ra để ôm lấy eo của anh.

"Anh đã đi tắm ah~?" Wonshik lên tiếng.

"Mm, gần như thế." Jaehwan đỏ mặt.

"Anh có mùi thơm thật tuyệt~" Wonshik thì thầm khi cậu hít mùi thơm. "Anh đã làm thế vì em à?" Wonshik cười thầm. Cậu chỉ đang trêu chọc Jaehwan nhưng cậu không bao giờ ngờ rằng Jaehwan sẽ trả lời rằng "đúng vậy"....

"Huh?" Cậu ngồi lên, hơi thở dần khó khăn vì ngạc nhiên.

"Chà, anh đã mong ngóng được gặp em, đó là lý do tại sao anh tắm lâu..." Jaehwan nhẹ nhàng trả lời, tránh ánh mắt từ cậu.

"Tại sao thế? "Wonshik hỏi nhiều hơn với giọng điệu trêu chọc. "Dù sao thì anh muốn làm gì cơ? ". Cậu nhếch mép.

"Ngốc-" Jaehwan bĩu môi lúng túng. Wonshik làm cho anh cảm thấy như anh là người duy nhất đang tìm kiếm những cảm giác này.

"Này, đừng buồn chứ, em chỉ đang trêu chọc anh thôi mà~" Wonshik cười. "Bây giờ thì, nghiêm túc này, nói cho em biết anh định làm gì, hửm?"

Jaehwan nhìn chằm chằm vào Wonshik một lúc

"Anh muốn có một nụ hôn..." Anh nói một cách đáng yêu.

Wonshik cười toe toét. "Có vẻ đúng là thế."

Cậu kéo khuôn mặt của Jaehwan lại gần và hôn lên môi anh. Jaehwan hơi cúi đầu xuống và để Wonshik kiểm soát khi cậu cuốn lưỡi mình vào lưỡi của Jaehwan, khám phá miệng anh. Bàn tay của Wonshik muốn tìm kiếm anh, di chuyển chậm chạp theo xương sống. Jaehwan bối rối bởi cái chạm tay từ từ đi xuống lưng anh, kéo áo anh ra khỏi quần.

Wonshik cuối cùng cũng dừng nụ hôn lại và cười toe toét với Jaehwan-người đang đỏ mặt kia. Cậu hướng ánh mắt sang chiếc áo Jaehwan đang mặc.

"Ồh! Không phải đó là áo của em sao?" Wonshik chết lặng.

"Phảiii .." Jaehwan bĩu môi bẽn lẽn.

"Yah~." Wonshik khịt mũi. "Anh lấy nó ở đâu?"

"Từ tủ quần áo của em... "

" Tại sao anh lại mặc chúng? ". Wonshik hỏi thích thú, cậu nhìn chằm chằm vào Jaehwan một lúc và thở ra. "Ah! Không phải cái này giống như 'đồ của bạn trai' sao? 'Boyfriend outfit stuff'? ". Cậu cười khúc khích, tiếp tục trêu chọc. "Wah~~~, đây là nó đúng chứ hả? "

"K-Không... Đợi một chút-". Jaehwan giơ tay lên, ra hiệu cho cậu dừng lại, rồi anh đi tới góc phòng

" Không, đợi đã Hyung, anh đang làm gì vậy?" Wonshik nhìn chằm chằm vào anh với một ánh mắt kỳ lạ và bắt đầu thấy khó thở khi Jaehwan tự tụt quần mình xuống. "Whoa- "

Jaehwan cuối cùng cũng quay người lại, kéo chiếc áo rộng thùng thình xuống cho phẳng phiu. "Bây giờ, đây mới là những gì em gọi là 'trang phục bạn trai'..."

"Wow- Whoa- Jaehwannie ... Đó là-" Wonshik kinh ngạc. "Thật là quyến rũ- chết tiệt!"

Wonshik há hốc miệng khi nhìn chằm chằm vào đôi chân dài tuyệt đẹp và chiều dài của chiếc áo thật hoàn hảo, vừa đủ để che đi bộ đồ lót của Jaehwan. Làm cho cậu cảm thấy tò mò xem hôm nay Jaehwan đang mặc màu gì

"Yah~ Không được nhìn lén"

Jaehwan lắc tay, cốt để chặn tầm nhìn của Wonshik-người hiện đang từ từ cúi đầu xuống.

"Anh đang cám dỗ em quá đấy~". Wonshik rên rỉ, cậu nằm ngửa xuống giường. "Argh! Em muốn chạm vào anh đến phát điên!"

Jaehwan cười toe toét, khúc khích trước sự dễ thương của Wonshik. Chậm rãi, anh bước lại gần giường, đến bên Wonshik. Anh leo lên giường, và ngồi ngay trên người của Wonshik

"Whoa- Hyung?" Wonshik đỏ bừng mặt. Jaehwan đang ngồi trên đùi cậu, trên người của cậu, chỉ với một chiếc áo sơ mi bên trên và không mặc quần. Ôi chết tiệt! Một mình khung cảnh thôi cũng đã thật kích thích.

Jaehwan cười toe toét.

"Chũng ta... hãy làm nó."

---------------------------
Aghhhhhh~ Sao có thể ngọt như mía vậy nhỉ

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro