Rainie story

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Phần I. Mưa lòng lạnh lẽo

21h45 Mưa ngày càng lớn, I thả mình dọc theo những con ngõ dài hun hút của Hồng Kông. Đồng hồ đã điểm 22h, đường vẫn còn đông lắm. Những âm thanh rộn rã, tiếng cười nói, những ánh mắt tình tứ của các cặp tình nhân đang dạo phố càng làm I thêm nhức nhối. Sáng đóng phim, chiều đi hát, tối dự buổi trình diễn thời trang do một đơn vị EEG tài trợ. Mệt, 21h, kết thúc. Đầu I như nổ tung, cồn cào, trống vắng. Hôm nay là kỉ niệm 1 năm ngày 2 đứa gặp nhau. Hìhi, nhớ lại ngày đầu tiên chạm mặt, I quả không thích cái vẻ nhí nhảnh “quá đáng” của R- gặp ai cũng có thể kết thân, cười đùa được. Kiểu người hoàn toàn đối lập với cách sống của I- nội tâm, khép kín, hạn chế trong giao tiếp, nếu không vì công việc thì đừng hòng cạy răng được I, với I- mở miệng còn khó nói gì tới cười đùa, nhìn R cứ lăng xa lăng xăng, I thật khó coi hết sức… Vậy mà, dần dà, hai đứa đã cởi mở với nhau hơn, có lẽ là nhờ lệnh của đạo diễn, phải dụng công tìm hiểu nhau, để có cảm xúc khi vào những cảnh thân mật… Hiểu nhau, thân nhau, để rồi… yêu nhau là cả một quãng đường dài, như là định mệnh. Trước R, I đã có vài mối tình nhưng không với ai, I có cảm giác được tôn trọng, yêu thương và thông hiểu sâu sắc đến như vậy; với R, I tìm được sự yên bình và chính mình trong đó … Thật nhớ biết bao khoảng thời gian ngọt ngào bên R với những thước phim như trong giấc mơ của hai đứa, giấc mơ mà nếu là hiện thực sẽ khiến bao người nhức nhối, bao kẻ ngỡ ngàng…nhưng nếu…thì sẽ có hai kẻ hạnh phúc xiết bao… Giờ đây, một mình một bóng, trống vắng đến lạnh lùng… I chớp mắt để xua tan hình ảnh đó, vì I biết nếu tiếp tục, I sẽ không cầm lòng mà khóc mất…

21h20 Xe dừng trước cửa công ty. Chị quản lý quay sang, ân cần: “I, dậy thôi em.” I bừng tỉnh, thì ra mệt quá, I thiếp đi lúc nào không hay. “Em có đói bụng ko? Hai chị em mình đi đâu đó đi hén” “Dạ thôi, em mệt, em có thể về nhà được ko chị”“Uh, về ngủ sớm đi em; sáng mai 9h đến công ty là được.” “Bác tài, cho xe…” Không để chị quản lý nói hết câu, I xua tay ra hiệu “Thôi khỏi, em cảm ơn. Em muốn dạo bộ một lúc rồi mới về. Em đi! ” I cười nhẹ, tay với lấy tay nắm, đẩy mạnh rồi phóng nhanh khỏi xe. Chạy như bay…tiếng chị quản lý với theo “Ngủ sớm nhé I”. Đến ngã tư, đèn đỏ, I đột ngột dừng lại. Cứ như trong phim thì I sẽ nhìn thấy R ở bên kia đường, hai người nhìn nhau mừng rỡ, rồi chạy lại ôm hôn thắm thiểt. Hì, chỉ là trong phim thôi, đây là thực tại, mà thực tại thì thường phũ phàng lắm I ạ…

22h5’ Ngày đã gần tàn. Người người hối hả với những công việc cuối cùng của một ngày bận rộn. Ai cũng có một mái ấm để về, một ai đó để vỗ về, và để nhận lại yêu thương- công khai, chẳng phải e ngại dư luận, hay gia đình, bạn bè dị nghị. Đâu như I & R, chỉ biết tìm vui trong bóng tối…lén lút, vụng trộm. Chấp nhận bản thân mình và đối phương để yêu đã khổ, gìn giữ tìn h yêu đó trước bao định kiến của người đời càng khổ hơn ... I thở dài, buông ánh mắt ra xa, nơi đó, R đang làm gì, R có nhớ ngày kỉ niệm hôm nay chăng hay chỉ mình I là người đa cảm?

22h15 Mưa lớn quá. Nhìn lên trời chẳng thấy vì sao nào sáng cả. Nếu có, I nhất định sẽ nhìn thật chăm chú, vì hai đứa đã hứa với nhau, đêm đến, sẽ nhìn lên trời cao, chọn ngôi sao sáng nhất và gửi gắm tình cảm cho đối phương vào đó, nhất định là người kia sẽ nhận được, nhưng giờ thì bất lực…I buồn bã, sải bước đi, nước mưa văng tung tóe lên áo choàng, lên tóc mà I nào để ý, I đi như để tiêu hao hết sinh lực, để không còn cảm giác nhớ thương R cào cấu ruột gan. I thèm được nhìn R ngay lúc này, vuốt ve mái tóc mềm mượt của R, hít thở mùi hương dìu dịu tóc R, thèm lắm… Thò tay vào túi cho đỡ lạnh, I thấy thiêu thiếu. Đúng rồi, hồi sáng đi vội quá, quên điện thoại ở nhà. Thôi thế cũng hay, khỏi ai làm phiền… Phù, lạnh quá, I ko rõ không khí lạnh buốt từ đâu đến, từ cái ầm ầm xối xả của cơn mưa dai dẳng hay từ trái tim đang héo mòn của mình. Tặc lưỡi, I rẽ vào một quán ăn lề đường kêu ít đồ ăn giết thời gian…

15h45 “I đi đâu nhỉ?” R, vừa bực vừa lo, chạy tới chạy lui khu hành lý phi trường. Hôm nay, đoàn làm phi gặp mưa, ko thể quay cảnh cuối cùng- 2 diễn viên chính tay trong tay dạo phố, đạo diễn với e kíp làm phim đợi cả buổi sáng. Mưa vẫn không có dấu hiệu sẽ ngừng, đạo diễn hết kiên nhẫn cho mọi người giải tán “Mai quay”. Anh em mỗi người bủa đi mỗi hướng. Hôm nay lịch của R chỉ là quay phim thôi, chiều ko có kế hoạch gì cả R theo xe chị quản lý đến trước cửa công ty, đầu đã vạch kế hoạch….. “Cho em đi chơi xả hơi đấy, cả tuần này lịch tập và diễn quá căng thẳng rồi. Mai chị đến đón em lúc 7h nghe.” R chỉ đợi có thể, chạy ngay vô khu kí túc của công ty, mở ngăn tủ lấy một phong bì màu trắng, ngó tới ngó lui, không ai cả, R thở phào, nhét vội vào túi xách, bấm số taxi: “Alô, cho một chiếc taxi đến…” Trên xe, R thận trọng mở vật cất kĩ trong phong bì ra. Tấm vé máy bay đi Hồng Kông, R mua từ hai tháng trước, mua vậy thôi, chứ đâu ngờ, Giờ bay là 18h, từ đây đến đó còn hơn 2h nữa, quà cũng đã chuẩn bị rồi, nhất định sẽ làm I bất ngờ. Làm gì bây giờ…. Điện thử xem I đang ở đâu.” Tít, tít…” Sao máy kêu hoài vậy, I đi đâu mà không bắt máy ?! Đầu R quay mòng mòng với hàng đống hình ảnh, I ốm, I gặp chuyện gì, hay là I bị tai nạn. Không! Hình ảnh I với chiếc băng cài đầu trắng toát vừa hiện lên, R đã hoảng sợ, đầu ngúc ngoắc như muốn chối bỏ hình ảnh đáng sợ đó. Trong đầu R lúc này là I và chỉ có I thôi, tim R đập nhanh liên hồi, mồ hôi túa ra. R nhớ lần trước R bị tai nạn, đau lắm nhưng cũng đâu sợ hãi như vậy, I ơi….

Phần II. Hội ngộ giữa trời đêm

18h Máy bay cất cánh. R đã ngồi lên băng ghế từ khi nào. Thẫn thờ trong suốt 2 tiếng đồng hồ. R giờ chỉ còn một ý niệm “ Cầu mong I bình yên.” R, trái với bản tính hiếu động thường ngày, im lìm từ khi lên máy bay cho đến lúc hãng hàng không thông báo:” Chuyến bay RS167 từ Đài Loan đến Hồng Kông đã đên sân bay… Xin chào và chúc quý khách một chuyến đi vui vẻ”. R, tức thì bật dậy, chạy xuống phi trường, dọc đường va phải một người đàn ông lạ mặt, nhưng vội quá, R chỉ kịp để lại tiếng “Xin lỗi” rồi chạy ào đi. Taxi. Chiếc taxi vàng đổ xịch trước mặt R; chưa kịp thở, R nói ngay, “Cho đến trụ sở EEG, số…”. Chẳng e sợ bác tài có nhận ra không, R- không kính ngụy trang, không mũ, mặt tím ngắt vì lạnh, đôi chân nhỏ run rẩy trong lớp tất da mỏng. Hồng Kông lạnh quá, R đi vội, không kịp khoác thêm chiếc áo bông. Hồng Kông- không I … càng lạnh nữa.

21h Taxi đã đi xa, R vẫn còn do dự ở góc đường. Giờ này, xông vào công ty, tất sẽ bị người ta dị nghị, mà không vào thì… “Gíao chủ khả ái” trên TV bao nhiêu, thì giờ đây, bối rối và tội nghiệp bấy nhiêu. Tình yêu làm con người ta đau khổ và yếu đuối làm sao…

“I đâu rồi?” “Hồi chiều, em cho I về sớm rồi. Hôm nay lịch làm việc căng quá, I có vẻ hơi mệt.” Tiếng người quản lý của I! R lùi lại, đứng thu lu nơi gốc cây. Đợi cho bóng người quản lý và đồng sự nhỏ dần, R mới dám thở mạnh. Đúng rồi, đón taxi đến nhà I, may ra. R hớn hở rút phone, “Nhưng mình đâu biết địa chỉ nhà của I, chỉ nghe I kể nhà cách công ty mấy con phố. Còn cụ thể thì…” “Mình ngốc thật, biết thế lấy địa chỉ I sớm hơn. Cứ ỷ y có điện thoại, giờ thì. Mà cũng tại I nữa, cứ úp úp mở mở, rằng là đến HK thì phone cho I, I sẽ lo hết từ A đến Z, báo hại người ta ỷ lại…”Cứ thì thầm một hồi như vậy, cô công chúa nhỏ mặt phụng phịu hết cười lại khóc, dáng vẻ lúc này của R nửa phần dễ thương , nửa phần tội nghiệp. I mà ở đây thì “tới số” rồi, tiếc là I đang ngồi giải sầu cách chỗ R … đúng 2km và không biết “bảo bối nhỏ” của mình đang dở khóc dở cười… Rút cuộc, R cũng tìm ra giải pháp, R quyết định sẽ đi bộ, tìm đường theo trí nhớ với những đoạn miêu tả sơ sài của I về nơi ở của mình mà R gắng hết sức mới lục tìm trong trí nhớ. 15’, 20’…45’, … 1 tiếng rồi, R quẩn đảo xung quanh những con phố lố nhố người quanh EEG. Hết con đường này tới dãy phố kia, chân cũng đã mỏi lắm rồi, sao không thấy căn nhà nhỏ, màu xanh, có hàng rào trồng hoa trước cửa thế nhỉ? R chạnh lòng, đúng là mò kim đáy bể, thực chẳng có tí hy vọng nào tìm ra căn nhà I ở, xác suất tìm thấy nó đã khó, gặp được I còn khó hơn. Gỉa tỉ như có tìm được thì ai dám chắc I có ở nhà (đúng đấy ), R vô vọng, trong phút giây ấy, “bảo bối nhỏ” thầm nghĩ, hay là ông trời muốn cảnh báo mình đây, bởi “tìm người” đã khó huống gì “giữ người”. Nhiều lúc R thấy I thật là khó nắm bắt, I cứ như chú ngựa hoang dã trên thảo nguyên, chạy mãi, không tài nào níu giữ được. I đẹp, lại ga lăng… lúc nào cũng có hàng tá người đẹp hơn R, dễ thương hơn R vây quanh I, lỡ đâu... “Không”, “Phải tin tưởng I chứ, nếu I mà biết mình nghĩ như thế này sẽ giận cho coi.” Hỏi rồi lại tự trả lời…cứ thế đầu R như một cuốn phim quay chậm, hết hình ảnh này đến hình ảnh khác hiện ra, lúc là I nắm tay R vô rạp chiếu phim, đèn tắt, hai đứa đã “mi” nhau ở đấy. Lúc lại là I cầm ô che cho R ở bức tường Berlin, R vẫn nhớ như in ánh mắt R khi ấy nhìn mình, tưởng như mọi mật ngọt thế gian đều chảy hết vào đôi mắt ấy…

22h35 R lững thững vô định, vé cũng đã mua rồi. Hy vọng tìm thấy I đã gần như tắt lịm. Còn những 6 tiếng nữa, làm gì ở Hồng Kông chừng đó thời gian, R chưa bao giờ nghĩ là sẽ phải một mình giữa phố đêm vào giờ khuya khoắc thế này. I ơi, …

22h50 “Hey, ai như I thế này?” “Mình say quá rồi” I cười khẩy, tay với lấy chai rượu. “Rượu lạt quá! Chẳng hợp với tâm trạng của ta lúc này chút nào.” I dốc lấy dốc để vào ly, rượu tràn ra ngoài nhưng I đâu để ý, I cũng chẳng, màng đến bà chủ quán cùng vài vị khách ăn đêm ở cái quán nhỏ bé này nhìn mình chằm chằm nãy giờ. Phải thôi, một cô bé xinh như hoa ngồi uống một mình vào giờ này. Chậc, lũ trẻ bây giờ thật là.

-“Uả, sao vẫn là R. “Mình say quá rồi. R làm gì ở đây vào giờ này.” “R hẳn là giờ đang khủ khì, tay trong tay với gấu bông rồi. Người đâu mà, lớn rồi mà cứ như con nít. Bắt người ta phải lo lắng hoài…Nói vậy chứ, ko phải mình yêu R ở điểm này sao” I cười, nụ cười hiếm hoi suốt cả buổi tối làm khuôn mặt I giãn ra đôi chút. I nốc luôn phần rượu còn trên bàn. “Chán quá, về thôi.” Tính tiền, không quên nhấc chiếc áo khoác trên ghế choàng vào vai, trời lạnh quá, I chậm chạp bước ra khỏi quán. Hít lấy khí trời buổi đêm, nước mắt chợt lăn trên gò má I, khóc cái gì! Thật yếu đuối quá đi. Lòng I như một bản hợp âm bão tố, với lịch làm việc căng như vầy, ít nhất 3 tháng sau mới có thể gặp R. 3 tháng? Với những kẻ đang yêu, 24h đủ để giết chết 1 con tim, huống gì… I lặng lẽ cúi đầu, rảo bước ra đi, bóng I hằn lên vách tường đá, trải dài, cô độc. Ngoảnh lại góc đường, vẫn thấy bóng người nhỏ bé gục đầu xuống đường. “Khỉ thật, giờ này mà còn ở ngoài đường, về nhà đi bé con.” I buột miệng chửi thề rồi lại tiếp tục đi, bỏ lại cái ái ngại cho kiếp người nhỏ bé đó…

22h45 R đi mãi, đi mãi. Nước mắt đã khô lại từ lúc nào, chẳng còn mỏi mệt. Trong tâm thức chỉ còn một ý niệm.” I ở đâu. R muốn gặp I”. Đến khi giật mình thức tỉnh thì chẳng biết đang ở đâu, R vốn không rành đường phố Hồng Kông lắm, huống hồ giờ đang là ban đêm. Mưa lất phất. R gục xuống. Phải rồi, trưa giờ chưa có gì vào bụng. Tay chân R quờ quoạng, sức lực đã tiêu hết trên quãng đường từ Đài Loan đến giờ rồi. Phó mặc cho Trời vậy. R ngất, phút cuối còn loáng thoáng thấy gương mặt của I và tiếng kêu hốt hoảng “R ơi!”

22h45 I sải bước, nhưng… linh tính mách bảo I đó chính là R. Bất chấp sự phi logic trong giả thuyết đó, I chạy vội qua đường. Bóng người đổ gục xuống nền bê tông ướt nhẹp, I níu lấy cánh tay nhỏ xíu. Này, … gạt mái tóc lõa xõa che khuất gương mặt nhỏ nhắn, Tim I đập thình thích. “Trời! R, R ơi”. Tiếng gọi thảng thốt của I lẫn vào không gian đêm, mưa vẫn lất phất không ngừng… nhưng lòng I giờ đây đã ấm lại…

Kết thúc ở đây, phần sau thế nào nhà mình tự tưởng tượng nhé Nhớ là còn những 6 tiếng nữa R mới bay về Đài Loan..cho nên ...tèn tén ten

Phần 3: Bản nhạc không lời

Tí tách, tí tách…tiếng mưa rơi nhẹ ngoài hiên làm R chợt tỉnh. Sờ lên trán, thấy tấm khăn lạnh ai đắp lên tự khi nào. Giật mình, R chồm dậy, căn phòng nhỏ nhắn, bài trí xinh xắn, rất ít vật dụng; nhìn qua khung cửa sổ, ngoài đường vắng lặng không một bóng người. “Mình đang ở đâu?” “Đúng rồi, mình đi tìm I, mệt quá rồi ngất xỉu giữa đường”

Boong, chiếc đồng hồ hình quả quýt trên tường điểm 12 tiếng. Đã nửa đêm. R sợ sệt nhìn xung quanh…nhỡ đâu…Mồ hôi lấm tấm trên trán, R quên mất mình vừa mới ngất, người hãy còn mệt, vùng dậy, hất tấm chăn mỏng đắp trên người, luống cuống tìm giày.

“Này, dậy rồi hả?” Tiếng nói vọng lên từ căn bếp hẹp.

Uả, mình không lầm chứ?! Tiếng ai như…R quay người lại.

Bóng người chậm rãi tiến lên chiếc cầu thang hẹp bằng gỗ, kiểu cổ, dáng người, khuôn mặt dần hiển hiện dưới ánh đèn neon sáng rực; cửa mở nhẹ, trước mắt R là hình ảnh I tóc búi cao, áo sơ mi trắng để ngoài, khuy trên không cài để lộ làn da dưới cổ trắng ngần, quần rin bụi, trên tay cầm ly nước. Nãy giờ I ở dưới nhà, cặm cụi vắt chanh, pha nước cho “bảo bối nhỏ”. I cẩn thận múc từng thìa đường, khuấy thật là nhẹ nhàng, từng chút từng chút một, rồi còn cẩn thận nếm thử để xem nước có vừa ấm không, có chua quá không? I nhớ, có lần ăn phải đồ chua quá, R chịu không được mặt thì nhăn, mắt thì nhắm, hai bím tóc nhỏ lắc qua lắc lại trông thật là tội nghiệp. I vừa làm, vừa tưởng tượng, vừa cười; nụ cười mà mỗi lần xuất hiện lại làm trái tim R tan chảy... Cạch, tiếng động ở gác trên, có lẽ R đã thức…

Khuôn người đó, giọng nói đó, R đã gặp biết bao lần trong mơ, không nhầm đâu, I đấy, là thực đấy. R cấu má mình thật mạnh, mắt nhắm chặt, rồi từ từ hé mở hai hàng mi đen nhánh, vẫn là I, đứng đó, nhẹ nhàng, hiền dịu. R vụt chạy, ôm chầm lấy I. I, bất ngờ, luống cuống suýt đổ cả ly nước, may mà gượng lại được, chỉ sóng sánh một ít ra ngoài. “Từ từ đã nào, khéo làm người ta ngã bây giờ!” . Lời thì trách, mà giọng thì ngọt ngào ý vị không bút nào tả xiết, mắng yêu kiểu đó, ai mà không muốn hả I?!

“Ứ, người ta cứ vậy đó, ai biểu không nghe điện thoại, ai biểu đi đâu mất…để R lo suốt cả buổi tối, báo hại R đi tìm đến nỗi quên trời quên đất luôn.”. Giọng R nức nở, rồi chuyển từ thanh cao xuống thanh trầm, từ giọng liền sang giọng đứt; rồi vỡ òa ra bằng những tiếng nấc, lúc đầu còn nhỏ sau to dần và cuối cùng là R…khóc huhu. Bao cay đắng, giận hờn, lo lắng cho I dồn nén lại, giúp R có sức mạnh đi tìm I bao nhiêu thì giờ đây tan ra thành hạt nước bấy nhiêu. Gặp I, R rất vui nhưng chưa kịp vui, R đã như đứa trẻ lâu ngày gặp …mẹ, trước hết là làm nũng, là bắt đền, là xối xả những uẩn ức, những đau thương….

Nước mắt rơi lã chã trên khuôn mặt xinh xắn của nàng công chúa nhỏ, ướt đẫm cả tấm áo trắng của I. I cảm nhận hơi thở dồn dập, gấp gáp của người yêu, cả những tủi hờn mà R phải chịu, nhẹ nhàng đặt ly nước lên bàn, I, một tay vòng ra sau ôm chặt “bảo bối”, tay kia nhẹ nhàng đặt lên tóc R, vuốt nhẹ. Mặt I cúi sát, hôn lấy hôn để mái đầu nhỏ xinh ấy, giọng thì thầm, rất nhẹ:”I đây, I đây mà. Gặp I rồi sao lại khóc, có gì từ từ nói! “ Gỡ nhẹ vòng tay xiết chặt của R, I nâng cằm người yêu lên, “Khóc sưng vù cả mắt rồi kìa, đã thế còn làm ướt hết áo của người ta nữa kìa” Vừa nói, I vừa lấy tay lau nước mắt cho R, thật nhẹ nhàng…

R, nghe thế, động tác đầu tiên là nhìn vào “bãi chiến trường” mà mình vừa gây ra, cả một khoảng áo của I ướt nhẹp, nhưng tức thời “giáo chủ” đã vội quay đi, mặt đỏ bừng (?). À, thì ra I không cài nút áo, nên khuôn ngực trắng mịn, phập phồng đã in hết cả vào đôi mắt “thơ ngây” của R, khiến nàng ngượng không để đâu cho hết, ngượng vì đã khóc như trẻ nít- làm bẩn cả áo người yêu thì ít mà ngượng vì lỡ tia vào khu-vực-cấm thì nhiều (đúng là mệnh trời trớ trêu, nạn nhân thì vô tư lự, còn kẻ có số hưởng lại quá trong sáng…thiện tai, thiện tai !!!).

Không dám nhìn I, R quay sang bên, ngượng ngịu nói như để giãi bày cho hành động bộc phát của mình”Hức, hức…gặp I R mừng lắm nhưng không hiểu sao tự dưng nước mắt lại ào ra, không kiềm chế nổi nên, hức…hức…R xin lỗi…hức..hức” I, nhẹ nhàng xoay mặt R đối diện mình, rồi nhìn thẳng vào mắt R, nhỏ nhẹ “Ơ kìa, người ta có trách đâu mà lại khóc, rồi giờ lại xin lỗi thế này”. Trời ơi, tác giả dám cá làm bất kì ai nghe được âm điệu lời nói của I lúc đó, dù có hiểu nội dung hay không, cũng dễ dàng cảm nhận được tình yêu cháy bỏng mà I dành cho R, âm điệu mượt mà, động tác nhẹ nhàng, ánh nhìn êm ái, những điều đó- người ta chỉ dành cho những người mà họ yêu thương nhất, yêu bằng cả con tim và sẵn sàng hiến dâng tất cả…

I, từng lời, từng lời, từng từ, từng ngữ chỉ có một nội dung duy nhất:”I không giận đâu, I rất là yêu R, và dù có chuyện gì xảy ra, I vẫn luôn bên R”. R, với cảm quan của một người con gái đang yêu, dường như đã, nhận được thông điệp không lời đó từ người yêu của mình.

Vừa nói, I vừa làm động tác búng yêu vào cánh múi của “bảo bối nhỏ” (đừng lo, I búng yêu cơ mà, nên chẳng làm R đau đâu, trái lại R còn mừng lắm lắm vì người yêu không để ý phút giây bối rối của mình; nhưng ai mà biết được, có khi I biết nhưng khéo tránh để khỏi làm R xấu hổ thêm thì sao, cả nhà nhỉ? : ) ) . Rồi chẳng để R kịp thanh nga thanh minh thêm nữa, I đã tức thì, nhẹ nhàng ….nhấc bổng R lên (á á á) và vẫn với cử chỉ hết sức chậm rãi, I cúi xuống, sát tai R, thầm thì như tiếng gió:”Nào, lại đây kể cho I nghe mọi chuyện nhé, và đừng có mè nheo nữa đó nha.” R, thoạt đầu hơi bất ngờ, đã định vùng ra nhưng liếc nhìn thái độ của I, rất chân thành, không hề có chút gì cợt nhả hay sàm sỡ trong đó, đã yên tâm chấp thuận, hai tay luồn ra sau gáy, ôm chặt người yêu, duy chỉ có lòng vẫn hơi boăn khoăn “Không biết sức I vầy ôm mình thế có… nặng quá không?” (haha, yên tâm đi R ơi, I tính kĩ rùi, khoảng cách từ chỗ 2 đứa đang đứng tới giường rất là gần, và lâu lâu cũng để người ta thể hiện manly chút chớ hả R).

Trong không gian yên tĩnh, chỉ có tiếng mưa rơi là tạp âm duy nhất từ bên ngoài, nhịp đập con tim của hai kẻ si tình vang lên sôi nổi, lúc chậm lúc nhanh, lúc khoan lúc thư, lúc trầm lúc bổng, cộng hưởng lại thành một bản tình ca da diết, yêu thương…

Theo tính toán của fannhoc19 thì còn khoảng 3-4 tiếng nữa là R sẽ bay về Đài Loan, mún bít có chuyện gì .. xảy ra hay ko, nhà mình ráng đợi 10 ngày nữa nhé

Phần 4- Sao tình yêu

R ngồi lọt thỏm trong lòng I, hai tay vung vẩy, chốc chốc lại đưa lên vuốt tóc. Miệng cứ líu la líu lo không ngớt. Giọng nói R lúc đầu còn đứt quãng, sau đã mạch lạc hơn và cuối cùng là … ào ào không dứt. R, lúc đầu còn là nhân vật trung tâm của “chuyện đời tự kể”,”R điện cho I thật là lâu, R đã lo cho I thật là nhiều…ngồi trên máy bay mà lòng cứ thấp thỏm, suốt buổi tối chạy khắp chốn tìm I, rồi đến khi mệt quá gục xuống, may mà…”, sau đã chuyển vai cho I tự lúc nào. Hết “I đi đâu mà không bắt máy, I khỏe chứ, có gặp chuyện gì không ổn không, công việc thế nào?” Đến khi I đưa cho R chiếc điện thoại đầy ắp missed calls mà I để quên ở nhà, R mới tạm tha thứ cho I vì cái tội hay quên của người yêu. I, trong suốt câu chuyện của R, rất ít lên tiếng, duy chỉ có ánh mắt và khuôn mặt là biểu hiện thái độ, lúc tán đồng, lúc đầy vẻ chân thành hối lỗi. Ánh mắt của I lộ rõ vẻ đau xót khi R kể chuyện nàng phải nấp sau gốc cây để tránh mani, đến nỗi bị muỗi đốt một vết to tướng, giờ mới thấy đau. I cuống quít đòi cho xem ngay vết thương, rồi bắt R phải xức thuốc chống dị ứng ngay lập tức khiến R phì cười, “Đúng là chuyện bé xé ra to. Người ta lớn rồi chứ có phải em bé đâu!” Hay lúc R đi trên đường, thấy một cô gái có vóc người hao hao I, đã chạy lên đập vai người ta một cái, đến khi người ta quay lại không phải, R đã chạy biến đi vì sợ gặp fan thì tiêu, I cố nhịn cười nhưng không nổi, đến độ phải lấy tay che miệng làm R đằng hắng một tiếng rõ to!,.

Chợt,

-Tiếng gì vậy? I kêu lên

-Đâu nào, em có nghe thấy gì đâu?

-Có mà, đây này! Vừa nói I vừa ấn nhẹ vào bụng của R.

-Tiếng bụng ai kêu ì xèo nãy giờ nè!

-Á, tối nay em chưa có gì vào bụng! R, ngạc nhiên thốt lên, và nhanh chóng đỏ mặt vì để I nghe thấy. Nãy giờ cô nàng mải ngắm I, có biết mô tê gì đâu, chỉ có I là tinh ý, mọi nhẩt cử nhất động của người yêu đều để ý thấy, đến nỗi R là người đói bụng mà I lại phát hiện đầu tiên.

I cười hiền, “Giáo chủ hư quá à, không lo ăn uống gì cả, nhỡ đâu ốm thì lại làm “ai đó” lo lắng khôn nguôi nữa…”

-Ai đó là ai đó nào, không nói ra mà cứ úp úp mở mở

-Hì, cứ ép I quoài, hông lẽ là M “thịt bò” hay mấy anh đẹp trai bên công ty R

-Ai mà biết được, để người ta đau một trận là biết liền chứ gì?! R ngúng nguấy, khuôn mặt xịu ra,

I nghe thế, nhẹ nhàng đặt một ngón tay lên môi người yêu, tay kia để lên miệng mình, ra dấu im lặng

-Đừng nói gở, R mà đau là I ốm theo luôn đó

-Ừ, thì cứ nói đại ra là quan tâm người ta đi, cứ “ai đó” làm người ta ghét để phải nói xui vậy đó,

-Ừ, I biết lỗi, giờ thì để I làm gì đó cho tiểu cô nương ăn nhé

-Thôi khỏi, nhà I có bánh snack hay gì gì đó ăn liền được thì lấy cho em, chứ nấu nướng -mất thời gian lắm

-Nhưng vậy đâu đủ chất, để I…

-Trời, trễ lắm rồi, I muốn tụi mình dành thời gian nói chuyện với nhau hay tập trung ăn uống đây, có gì sáng mai em về Đài Loan ăn bù là được chứ gì

-Nhưng mà…

-Em đã nói rồi, I mà nói nữa là em giận khỏi ăn luôn đó (hihi, nói chơi vậy thôi mà lỡ I làm thiệt là R ôm bụng đói về Đài Loan đó nha)

-Ừ, I biết, để I xem. I với tay kéo cánh cửa tủ.

Wow, một tủ snack và bánh ngọt

-Trời, nhiều dzậy sao

I cười trừ, “Lâu lâu mama qua nhét vô tủ cho I đó, mama bảo để khi nào đói lấy ăn, vì I lười nấu lắm… “ nói rồi, I vội lấy tay che miệng, lỡ lời rồi

R chớp liền cơ hội, liếc I một cái thật sắc

-Đấy, giấu đầu hở đuôi nha, vậy mà còn bảo vô bếp nấu cho người ta ăn, không thích thì thôi chứ có ai ép đâu nào

-Hì, nếu mà nấu cho R ăn thì dù có ghét cay ghét đắng I cũng sẵn sàng tình nguyện…

- Cứ giỏi nịnh khéo người ta..

R cười thích chí, đầu dụi dụi vào cổ áo của I,

-Á, có loại snack mà R thích nè, sao má I tài thế

I cười hiền, “Ai mà biết!” (Nói vậy thôi chứ lý do thì ai-mà-chả-biết-là-cái-gì-chứ, ai biểu trước đây I không thích ăn snack tí nào, vậy mà đóng XH lại đâm ra thích, mà không thích gì lại thích đúng loại snack của R mới chết chứ!)

R với tay lấy gói bánh, xé bao ngoài và đưa vào miệng từng miếng ngon lành

Vừa ăn R vừa nhìn I cười thích thú, “Ngon thật!”

-Trời, ngày nào cũng ăn mà vẫn thấy ngon hả

-Hì, cái này gọi là càng nhiều càng ít đó, nhiều khi R ăn thay cơm luôn đó

Thấy mặt I thoáng vẻ không hài lòng, R chữa cháy ngay,

-Hì, R nói giỡn đó, tưởng thiệt hả, đúng là, …R nhăn mũi tìm từ để diễn tả

I cười to, nắm tay dứ dứ lên trên đầu R, nheo mắt, làm bộ chuẩn bị cú đầu R

-Đồ gì nào?

-Uhm, đồ… con gái

R vừa dứt lời, hai đứa đã cười vang, tưởng nói gì, nói vậy thì…huề cả làng

-Nè, ăn không I?!

-Không, I không đói

-Ừm, rượu mời khôg uống muốn uống rượu phạt hả? R nhăn mặt, nhìn rất là hình sự, xong nhìn quanh quất kiếm cái gì để phạt I

I sợ quá mới la làng,

-Á, I ăn, I ăn mà

-Thế mới phải chứ, R cười to, giơ tay đút miếng snack vào miệng I. Nhưng canh khi I vừa há miệng, R lại rút về báo hại I ăn hụt> quê một cục to đùng

R cười khanh khách, “Xấu ăn xấu ăn”

I lắc đầu rồi làm mặt lạnh quay ra sau

-Nhìn em nè, nè, bộ giận rồi hả

-Nè, em nhột lét cho hết giận nha

Nói là làm, R dấn tới, hai tay làm bộ đưa sát phần eo của I

I giật mình quay lại, giơ hai tay lên, khuôn mặt khốn khổ

-Thua em rồi,

Thấy I nhường nhịn, R cũng không muốn đẩy người yêu vào thế bí,

-Thôi không giỡn nữa, em thấy hơi mệt I à

-Hay ngủ một chút đi em, sang mai em phải đi sớm mà….I nghĩ thầm, cái cô nhỏ này, tự mình gây chuyện với người ta rồi lại la mệt là sao?!.

-Ừ, có lẽ vậy đi

R leo khỏi chân I, dịch vào trong góc tường,

-Tắt đèn đi I

Đèn tắt

I nằm ngoài, phần vì sợ người yêu lạ chỗ, ngủ lỡ lăn xuống đất thì khốn, phần định bụng nằm ngoài canh đồng hồ, sáng tắt báo thức cho dễ.

R nằm quay lưng về phía tường, mặt đối mặt với người yêu,

-4h em phải ra sân bay, 4h30 máy bay cất cánh rồi, I để đồng hồ giùm em

-3h30 hén

Ừ, I nói, đoạn móc điện thoại hẹn giờ

-Còn hơn 2 tiếng nữa, ráng ngủ đi em

-Suỵt, im lặng để người ta ngủ nha

R cười khúc khích, quàng cổ người yêu rồi chồm lên hôn yêu một cái vào trán I, rồi lui lại ngả đầu vào ngực I

Trong tư thế hết sức an toàn đó, R dần chìm vào giấc ngủ. Hơi thở của nàng nhẹ nhàng, thơm mát, không còn mang nhịp điệu gấp gáp như khúc đầu mới gặp I nữa.

I nằm bất động hết sức có thể, tránh cựa quậy vì sợ làm R tỉnh giấc, đến khi thấy người yêu đã ngủ say, I nhẹ nhàng rút tay ra

Nắm gác tay, I nhìn lên trần nhà

Mối tình này sẽ đi về đâu? Câu hỏi này I đã đặt nhiều lần nhưng vẫn chưa có lời giải đáp. Đêm nay, bên R, câu hỏi đó lại trỗi dậy.

Nhìn sang R, I đã tìm thấy câu trả lời của mình; tận hưởng phút giây hiện tại, đem lại hạnh phúc cho người mình yêu. Mưu sự tại nhân, thành sự tại thiên; chuyện tình này đi về đâu I không cần biết, chỉ biết phút giây nào còn ở bên R, thì phút giây đó sẽ là thiên đường mà I may mắn tận hưởng. Có thể sẽ đến một ngày, hai đứa tay trong tay trước công luận, hoặc có thể ngày đó sẽ không bao giờ tới nhưng….chỉ cần một lần yêu thì mãi mãi không bao giờ hối tiếc, cảm ơn trời vì đã cho con gặp nàng, chìm đắm trong nỗi ngọt ngào miên man mà nàng mang lại. R ơi, I mong R hạnh phúc có thể với I hoặc một người nào đó nhưng I mong R hạnh phúc… I thầm thì rất nhẹ, và từ từ chìm vào giấc ngủ. Ngoài kia, cây lá xạc xào chơi khúc nhạc đêm, ánh trăng nhẹ nhàng luồn qua cửa sổ, mơn man hai con người đang chìm đắm trong tình yêu bất tận, Dưới ánh trăng, khuôn mặt họ tràn đầy hạnh phúc…

Phần 5- Lời thề

-Chết, trễ giờ rồi…

I giật mình bật dậy.. mệt quá nên I thiếp đi lúc nào không hay, quên mất mình sẽ là người báo thức cho R.. Nhìn quanh không thấy R đâu, I càng hoảng hơn nữa, Nhảy ra khỏi giường, miệng kêu lớn: R ơi? I vội chạy xuống đưới nhưng thoáng thấy mẩu giấy trên bàn, I chụp lấy

-Em dậy mà thấy I đang ngủ, sợ I mệt nên không đánh thức I dậy, Trời lạnh, I giữ gìn sức khỏe. Em đi đây. Nhìn I ngủ, giống như mèo con vậy á – haha

Yêu I nhiều

Tái bút: em mượn tạm áo khoác của I nhé (khi nào I đến Đài Loan em trả ).

I cười to, tay day day tóc. Thật là, cuối cùng lại thành thế này. 7h rồi, giờ này có lẽ R đã ở Đài Loan. …

Nhấc phone “Alô, cho 1 taxi…”

Cửa bật mở, I chậm rãi bước vào sân bay…. Đứng ở hành lang, I rảo mắt nhìn xung quanh… nàng đã ở đây, những chiếc máy bay đang tung cánh kia, chiếc nào đã chở R ra đi. Thả mình lên băng ghế ở phòng chờ của sân bay, I nhắm mắt lại, tất cả như một giấc mơ, R đến và đi như cơn gió, để lại trong lòng I những kí ức ngọt ngào. Âm thanh rộn rã xung quanh nhưng I không để ý đến, mắt vẫn nhắm, I mỉm cười, lòng nguyện cầu bình an cho người yêu dấu… Chậm rãi mở mẳt, I nhẹ nhàng nhìn quanh, ai cũng có công việc của mình. Mỗi người sinh ra với một sứ mệnh trên vai, sứ mệnh của tôi là gì? Có phải là để mang đến hạnh phúc cho em chăng? Áp bàn tay lên ngực, I thì thầm “Khi nào trái tim này còn đập, thì nhịp đập đó mãi sẽ hướng về em, người con gái tôi yêu”. I đứng dậy, phất mạnh tà áo choàng, quay bước ra đi, không quên gửi lại ánh nhìn đầy hoài niệm, yêu thương lại sân phi trường. I ngước lên bầu trời xanh cao, nắng vàng ngập tràn khắp nơi, gió vẫn thổi và mây vẫn bay, tâm hồn I lâng lâng rạo rực, “Thế giới này thật đẹp khi có em, R à!”…

R thức dậy, chuông đồng hồ kêu rộn rã, nhìn sang bên, thấy I vẫn còn đang ngủ, 3h30…. Vẫn còn hơi mệt nhưng ý thức trách nhiệm công việc khiến R phải choàng mình tỉnh dậy, dù hơn ai hết, R muốn được nằm cạnh người yêu, hít thở mùi cơ thể quen thuộc của I, truyền yêu thương cho I, dù chỉ là thêm một phút…

Vén tóc I lên, R nhẹ nhàng vuốt nhẹ khuôn mặt xinh xắn của người yêu, chớp mắt dịu dàng, R cúi xuống đặt lên môi I một nụ hôn cháy bỏng

Trước mặt I, R làm bộ nhí nhảnh để người yêu khỏi suy nghĩ lung tung chứ thực ra R cũng suy nghĩ rất lung về chuyện tình hai đứa. Ngay từ khi dấn thân vào cuộc tình này, R đã lường được bao giông tố đang chờ hai đứa ở phía trước, chỉ có điều R không ngờ sự thực lại quá khốc liệt như vậy; công luận, fans và cả những người thân nữa…. Nghĩ lại, quả là một chữ “duyên” đã làm nên tất cả. Có rất nhiều lý do để hai đứa không thể gặp nhau chứ đừng nói là cả một thời gian êm đếm bên XH. Nếu công ty R không cho phép, nếu diễn viên trước I nhận vai Takeko, nếu…vô vàn chữ “nếu” đã không xảy ra, để hai đứa, có nhau trong đời. Nếu đây là định mệnh hẳn câu trả lời đã có sẵn ở phía trước, chỉ có điều hai đứa có đủ dũng khí đối diện với nó không. Chưa bao giờ R cảm nhận được tình yêu mãnh liệt và nỗi đau đớn khi phải che giấu tình yêu đó lại song hành cùng nhau mạnh mẽ như thế này? “Dù cho cái kết của cuộc tình này có thể không như trong cổ tích, nhưng có hề gì, con đã tìm được tình yêu thực sự của đời mình.” (Câu này lấy ý tưởng từ câu thoại của nhân vật nam chính trong movie “Blind dating”)

-Đừng đùa, buồn ngủ lắm..

R giật mình, thì ra I nói mê, vậy mà làm mình hoảng hồn, R cười thầm…

R ngồi lên bàn, kéo ngăn thọa, giấy bút rất nhiều, không còn thời gian để nghĩ ngợi lung tung, R cầm lấy một tờ giấy và một cây bút, bắt đầu viết….

Bước ra khỏi cửa rồi, R quay lại ngoái nhìn I, I vẫn đang say giấc “Trong giấc ngủ kia, có bóng hình R trong đó? R muốn I là của R, kế cả trong mơ!” R chạy lại ôm chặt lấy I như một lần nữa lưu giữ hơi ấm của người yêu

Mắt R nhòa lệ, chia ly ôi sao đau khổ..

Nàng đứng dậy, nhìn quanh mắt đượm buồn

Chợt mặt R sáng lên, ánh mắt nhìn lên chiếc áo khoác I để trên thành ghế, viết vội vào giấy vài dòng

R cầm lấy chiếc áo, chạy vội ra ngoài

…..

“Xin mời quý khách đi chuyến…”

R bước vào cửa máy bay, trên tay là chiếc áo, ngồi vào ghế, mắt R hướng ra cửa sổ, nàng cầm chiếc áo trên tay, dụi đầu vào, hít thật chặt… rồi áp nó vào ngực…

I ơi, em yêu I.. mãi mãi… Nếu tình yêu mang đến nhiều niềm đau hơn thế thì em vẫn mong yêu và được yêu, bởi đâu có gì hoàn hảo- em chấp nhận nó như một cái giá phải trả cho những phút giây hai ta được bên nhau. Nước mắt lăn dài trên má R, nhưng môi nàng công chúa nhở lại nở nụ cười hạnh phúc vì R biết những lúc đó, I đang hiện diện, ngay trong trái tim nàng…

Truyền thuyết kể rằng giọt nước mắt từ những mối tình thanh khiết, trắng trong khi rơi xuống, hóa thành những nấc thang lên thiên đường; để đến một ngày, những cặp tình nhân không đến được với nhau nơi trần thế lại có thể nắm tay đùa vui, mãi mãi trên kia, nơi không gì còn có thể chia lìa được câu chuyện tình của họ…

Haha, fannhoc19 chơi một lần 2 phần luôn cho nhà mình đỡ thèm Nói sao nhỉ, những suy nghĩ của 2 sis trong này cũng là suy nghĩ của fannhoc19 về mối tình này. Amen, mong 2 người hạnh phúc

Chào cả nhà, fannhoc19 đi an dưỡng một thời gian rùi về chơi với cả nhà típ, keke

To lnl: nếu mà còn lỗi chính tả nữa thì comment cho tui bít, để tui đưa cái ... pass của tui cho bồ đặng sửa giùm hén hehe

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro