Ran là spy (Chap 23 - Lời tiên tri)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

- Cậu nói cái gì?- Clover.- Cậu đừng rủa Ran thế chứ.

- Không rủa đâu, thật 100% đấy.- Teresa

- Nói vậy thì, tớ không nên đi chuyến bay này.- Ran

- Đúng vậy.- Teresa

- Nhưng, tớ mua vé rồi hủy đi phí lắm.- Ran

- Đúng vậy đấy, chắc gì cậu tiên tri đã đúng hết.- Clover

- Mà thôi, tớ về đây, tớ phải nấu cơm trưa cho bố tớ.- Ran

- Nhưng rồi cậu sẽ phải trả giá đắt đó, tớ tiên tri chưa bao giờ sai cả.- Teresa.

- Cậu tiên tri đúng, nhưng cậu không phân ra những trường hợp khác.- Tiana.- Nếu như Ran đi với bố thì sẽ khác, nếu như Ran đi một mình thì làm sao, nếu như Ran không đi thì làm sao, tiên tri hết những trường hợp đấy đi rồi hẵng nói.

- Vậy, cậu xem tivi thời gian rồi à, cậu nói cho bọn tớ nghe đi.- Clover

- Uh, nhưng có vẻ Teresa sắp nhận ra điều gì rồi, tốt nhất là đợi cậu ấy.- Tiana

- Cậu nói phải, tớ vẫn chưa tiên tri hết những trường hợp khác. Đi tìm bác Mori thôi, mai là cậu ấy và bác ra sân bay rồi đúng không?- Teresa

- Đúng vậy, nhưng… cậu hỏi làm gì? Mọi chuyện sẽ như thế nào nếu Ran không đi?- Sam.

- Là như thế này…- Teresa nói nhỏ vào tai mấy đứa khác.

Rồi mấy đứa chạy đến nhà Ran vào buổi chiều hôm đó. Ran vừa mới ra ngoài xong, Ran đi đến siêu thị để mua thêm vài đồ cho chuyến bay ngày mai, mấy đứa kéo bác Mori ra một chỗ:

- Cháu là phù thủy.- Câu đầu tiên của Teresa

- Cháu nói gì?- Bác Mori giật mình

- Cháu là phù thủy.- Teresa hét to lên.

- Thời đại này còn ai tin vào phù thủy nữa.- Bác Mori

- Bác không tin thì nhìn đây.- Teresa biến hóa bức tường màu trắng thành bức tường màu vàng ngay trước mặt bác Mori.

- Chắc đây là thủ thuật gì của bọn cháu đúng không.- Bác Mori.

- Không phải, sao bác chẳng chịu tin cháu là phù thủy hết thế, cháu tiên tri cho bác xem: tí nữa bác sẽ nghe tiếng vỡ của đống bát ở dưới bếp do cái giá để bát đấy bị rơi. nhưng mà cũng may, là cái giá để bát đấy chỉ để có 2 cái bát nên không vỡ nhiều. Lúc cháu vừa dứt lời bát sẽ vỡ.- Đúng vậy, Teresa vừa dứt lời thì,… choang.- Bác Mori hốt hoảng chạy xuống, đúng thật, giá để bát đấy bị vỡ thật. Teresa hút những mảnh vỡ vào thùng rác một cách nhanh chóng, rồi quay sang bác Mori:

- Bác tin cháu chưa.- Teresa

- Uh, tin rồi.- Bác Mori nhìn Teresa, có vẻ cũng hơi sợ và kinh ngạc

- Bác đừng sợ cậu ấy, cháu đây cũng là người không bình thường, cháu là người thế kỉ 25, cháu có thể nhìn được tương lai. Cháu và Teresa nhìn được điều này…- Tiana.

- Vào ngày mai, bác đừng ra sân bay, nếu không vào hôm thứ 3, bác và Ran sẽ trúng đạn mà chết, bọn cháu không cứu được đâu.- Teresa.- Cháu không phải là người thích đùa, chính vì vậy nên những gì cháu nói là sự thật.

- Vậy ngày mai, bác và Ran sẽ hủy chuyến bay đấy.- Bác Mori

- Không, chỉ có bác thôi, nếu Ran hủy thì cậu ấy sẽ cảm thấy cô đơn suốt đời đấy bác ạ.- Teresa nghiêm mặt nhìn bác Mori.- Nhưng bác đừng nói với Ran là cháu tiên tri như vậy nhé, chỉ cần ngày mai bác bảo là mệt rồi kiếm cớ để hủy chuyến bay của bác còn Ran thì bác cứ bảo cậu ấy ra sân bay.

- Dễ ợt, bác xé béng vé đi, hay vứt béng đi thì chắc chắn bác sẽ không đi được.- Tiana

- Bọn cháu về đây, bác cứ theo kế hoạch nhé, nếu bác đi là không ổn đâu.- Teresa

Sáng hôm sau…

- Mình sẽ qua nhà mẹ ở vài hôm.- Ran hớn hở.

- Bố làm mất vé rồi.- Bác Mori giả vờ la lên.

- Bố nói gì, bố tìm kĩ lại chưa.- Ran

- Bố tìm kĩ lắm rồi, đúng là mất rồi.- Bác Mori

- Làm sao đây, lát nữa là Tiana đến đón rồi, chắc là con hủy chuyến bay này vậy.- Ran

- Thôi, con cứ đi đi, không cần hủy đâu phí lắm.- Bác Mori

- Nhưng…- Ran

- Không nhưng gì hết.- Bác Mori.- Con cứ đi đi.

Kính koong. Ran chạy ra mở cửa.

- Giờ cậu lên xe đi.- Tiana

- Uh.- Ran quay lại phía bác Mori.- Thế bố ở lại một mình có ổn không.

- Bố ở lại được.- Bác Mori

- Vậy con đi nhé.- Ran

- Uh.- Bác Mori.

Ran bước lên xe ô tô. Một lúc sau Ran đến nơi, đợi 1 lúc rồi đi lên máy bay. 2 tiếng trôi qua ( chẳng biết có phải là chỉ có 2 tiếng trên máy bay không. Cứ nói bừa) Ran cũng đến nơi. Lúc vừa xuất cảnh xong, mấy đứa bạn đã đợi Ran sắn. Chẳng là Ran đã gọi cho mấy đứa từ ngày hôm qua, nên ai cũng biết là hôm nay Ran về chơi.

- Ran.- Sonoko reo lên.

- Chị Ran.- Mấy đứa nhỏ lớp 1B.

Bác Kisaki thì chạy đến ôm trầm lấy Ran.

- Ủa, bố cậu không về cùng cậu à.- Sonoko

- À, bố tớ tự nhiên kêu mất vé.- Ran

- Kệ lão ta, có hai mẹ con mình là được rồi.- Kisaki

- Chẳng phải là mẹ mong bố về hay sao.- Ran

- Không có đâu.- Kisaki.

- Ủa, mà nhóc Conan đâu, cả bé Ai nữa và tiến sĩ.- Ran

- Các cậu ấy bảo là có việc bận.- Ayumi

- Vậy à.- Ran.

Ngày hôm sau Ran đến nhà tiến sĩ Agasa. Một lúc sau, Ran ra ngoài một chút, lúc Ran quay lại thì thấy nhóc Conan và tiến sĩ Agasa đang rì rầm với nhau chuyện gì đó, Ran ghé sát tai vào nghe ngóng.

- Mai cháu định đấu gặp tổ chức áo đen với bộ dạng Shinichi sao.- Tiến sĩ Agasa.

- Vâng, cháu định như thế.- Conan.- Cháu được Haibara đồng ý, chế thuốc cho rồi.

Chỉ đợi đến thế, Ran mở cửa ra và nhìn Conan với cặp mắt ngạc nhiên mặc dù đã biết mọi chuyện từ tuần trước ( giả vờ).

- Vậy là tớ nghi ngờ cậu là đúng, đúng không?.- Ran

- Ran.- Conan

- Conan là Shinichi, đúng không?- Ran

- Cháu đã nghe hết rồi à.- Tiến sĩ Agasa.

- Vâng, cháu đã nghe được hết.- Ran quay sang phía Conan.- Cậu đã lừa dối tớ đúng không, cậu xem tớ là con ngốc đúng không?- Ran định chạy đi ( tất nhiên là giả vờ, mấy đứa đã dạy Ran như thế để không lộ tung tích).

- Ran à, nghe tớ giải thích đã.- Conan kéo tay Ran.

- Còn gì để nói nữa.- Ran.

- Nghe tớ nói đã.- Conan bắt đầu kể tất cả mọi chuyện cho Ran, còn Ran thì đứng lại lắng nghe. Mọi chuyện Conan kể giống hệt với truyện tranh của mấy đứa bạn. Sau khi nghe xong Ran chỉ nói đúng 1 câu:

- Thế thời gian qua cậu đã từng ở với tớ, có lúc còn tắm chung với tớ nữa, cậu không thấy ngượng à.

Nghe xong câu này Conan đỏ mặt, còn Ran cũng quay mặt đi chỗ khác.

Tối hôm đó, ở bên bên Mỹ.

- Mai là ngày thứ 3 rồi, cậu nhớ ra câu thần chú chưa, thần chú làm người khác sống lại ý.- Tiana

- Yên, đang cố nhớ, sao tự nhiên lại quên nhỉ.- Teresa

- Coi bộ thế này thì, khó quá đấy, cậu không nhớ thì làm sao đây.- Clover

Tiếng điện thoại của Tiana kêu lên.

- Ủa, Ran cậu gọi tớ có chuyện gì thế?- Tiana

- Tớ muốn hỏi cậu, cậu có biết bắn súng không?- Ran

- Sao tự nhiên cậu lại hỏi bắn súng làm gì.- Tiana

- Thì cậu trả lời đi rồi biết.- Ran

- Sao mà tớ biết được, tớ nghĩ chỉ cần dương súng lên rồi bắn cái thế là xong.- Tiana

- Thế nhé, cảm ơn cậu.- Ran

- Ê, tớ còn chưa biết cậu hỏi cách bắn súng để làm gì mà.- Tiana định hỏi thêm, nhưng Ran đã dập máy.

- Ran gọi có việc gì thế.- Sam

- Không biết, tự nhiên hỏi bắn súng thế nào.- Tiana

- Sao tự nhiên lại hỏi chuyện đấy.- Clover

- Chắc ngày mai là trận quyết đấu của tổ chức áo đen, Ran hỏi thế bởi vì cậu ấy nghĩ là sẽ giúp được gì đó.- Teresa

- Vậy ngày mai Ran bị ai đó trong tổ chức áo đen bắn.- Tiana

- Uh.- Teresa

Hôm sau, vào lúc xế chiều, Ran chạy đến nhà tiến sĩ rình sẵn. Đúng như mong đợi của Ran, Shinichi đi ra khỏi nhà với Haibara ( biết là Haibara bị teo nhỏ là do đọc truyện Conan). Có 1 chiếc xe đến đón, cô Jodie đi ra khỏi chiếc xe đón Shinichi và Haibara vào trong xe. Ran thuê một chiếc taxi đuổi theo chiếc xe đó. Chiếc xe chạy đến 1 ngõ hẻm tối. Ran trả tiền cho chiếc xe taxi và bám theo Shinichi. Ran đi theo Shinichi là vì Ran nghĩ là có thể giúp được Shinichi. Ran nấp ở 1 chỗ theo dõi, 1 cuộc đấu súng của cảnh sát, Shinichi, Haibara và thật bất ngờ xuất hiện cả Kid nữa, cả Heiji cũng xuất hiện. Tất cả các thành viên trong tổ chức áo đen đã bị bắt, chỉ còn lại Chianti và Gin. Chianti phát hiện ra Ran và định bắn Ran, nhưng Ran cũng phát hiện ra là Chianti định bắn mình nên vơ cục đã dưới đất ném về phía Chianti, không ngờ Ran ném chúng Chianti luôn. Tất cả đổ dồn cặp mắt về phía Ran:

- Ran, cậu đến đây làm gì.- Shinichi

- Ơ, tớ chỉ nghĩ là có thể giúp gì được cậu thôi, nên đi theo.- Ran

- Ở đây nguy hiểm lắm đấy.- Shinichi

- Shinichi đâu có biết là mình đã làm điệp viên cho Whoop gần 1 năm rồi, có khi mình còn chuyên nghiệp hơn cả Shin ý chứ.- Ran nghĩ, cô nhìn lên thì nhận ra Gin đang chĩa súng về phía Shin, Ran vội vàng chạy ra đỡ đạn cho Shin. Ran ngã gục xuống.

- Ran, sao cậu ngốc thế.- Shinichi

- Vậy .. là tớ cũng… đỡ đạn được cho… cậu, tớ không phải… là đứa vô dụng… chỉ ngồi đây nhìn mọi người …đấu súng.- Ran

- Cậu đừng nói nữa, kẻo mất nhiều máu đấy.- Shinichi

- Mấy đứa bạn… tớ nói là… đợt về Tokyo lần này… tớ sẽ trúng đạn có thể là… chết, hoặc vẫn cứu vãn được… nhưng tớ nghĩ là… chắc không thể cứu vãn… được rồi.- Ran

- Ran.- Shinichi

- Cậu ấy bị trúng đạn rồi.- Heiji.

- Tớ gọi cấp cứu cho cậu ấy đây.- Kaitou

Ran vội cầm lấy súng của Shin, làm tất cả những gì Tiana nói hôm qua. Ran dương súng lên rồi bóp còi, Ran cũng không biết là có chúng Gin không, nhưng như có phép mầu nào đạn mà Ran bắn trúng vào tay trái mà Gin đang dương súng lên chuẩn bị bắn Shin. Tay Ran dần dần hạ xuống.

- Ran.- Shin cố lay Ran, nhưng giờ thì không thể, Ran đã tắt thở. Shin cầm súng bắn vào tay phải của Gin đang cố cầm súng, Heiji và Kaitou chạy lên bắt Gin, tất cả những nhân viên FBI cũng chạy đến. Shin quay lại phía Ran, nhưng giờ thì Ran đã biến mất.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro