11. Khởi đầu

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Vào hai tháng sau, Giải vô địch bóng chuyền liên trường toàn Nhật Bản chính thức khai mạc tại Tokyo, với sự góp mặt của 36 đội tuyển từ các trường đại học khác nhau.

Đội tuyển bóng chuyền nam và nữ của NSSU đã nhanh chóng có mặt tại Tokyo ngay trước giải đấu 4 ngày. Trường Đại học Khoa học thể thao Nippon được đánh giá là ứng cử viên sáng giá cho chức vô địch của giải đấu này, với những gương mặt tiêu biểu như MVP của giải bóng chuyền Haruko là Ran Takahashi. Đội tuyển nữ cũng không kém cạnh với danh hiệu chủ công xuất sắc nhất tại giải đấu vào năm ngoái - Amaya Mei.

Sau ngày khai mạc và vòng đấu đầu tiên, đội tuyển nam NSSU sẽ đối đầu với trường đại học Hokusho vào ngày tranh tài thứ hai. Đây được đánh giá là trận đấu dễ thở và không gây khó khăn cho đội. Không ngoài dự đoán, đội tuyển nam từ NSSU đã giành chiến thắng áp đảo sau ba set đấu.

Vào chiều cùng ngày, đội tuyển nữ cũng có cho mình một chiến thắng sau trận đấu với trường đại học Chukyo. Thầy Yamamoto vô cùng phấn khởi với kết quả của cả hai đội, ngay vào buổi tối hôm đó ông đã tập hợp cả đội lại và đề ra phương án cho ngày tranh tài thứ ba.

Riêng Mei và Ran đều được ông căn dặn kỹ lưỡng hơn, thầy muốn cả hai người cẩn thận hơn với những trường hợp xấu có thể xảy ra. Thậm chí, ông còn nhấn mạnh đây là cơ hội để bọn họ có thể được chú ý và triệu tập lên đội tuyển quốc gia.

Sau lời dặn dò của thầy Yamamoto, cả hai cùng nhau đi bộ về khu ký túc xá. Trên đoạn đường, Mei giữ im lặng và không nói gì cả, đôi mắt cô nhìn chằm chằm vào đôi giày đang men theo từng viên gạch đường kia. Ran nhận ra cô đang bị căng thẳng, vài giọt mồ hôi lấm tấm xuất hiện trên trán cô và cơ thể cô run rẩy từng hồi.

"Chị không cần phải lo sợ đâu."

"Hả?" Sau lời nói đột ngột đó, Mei ngước lên nhìn Ran, ánh mắt cô chứa đầy sự lo lắng lẫn kinh ngạc.

"Chị vốn đã rất giỏi và mạnh mẽ, cả về thể lực lẫn tinh thần. Thế nên trong mỗi trận đấu chị chỉ cần thể hiện hết mình thôi, vì em và mọi người sẽ luôn hỗ trợ chị. Mục tiêu của hai chúng ta đều là đội tuyển quốc gia và Olympic 2020, đúng chứ? Em mong bản thân và cả chị sẽ cùng nhau chinh phục nó. Dáng vẻ của chị khi chiến thắng, chính là hình ảnh em muốn nhìn thấy nhất."

Vào lúc này, Mei vẫn ngạc nhiên với những lời nói kia của Ran. Trong đầu cô lúc này đang khẩn trương suy nghĩ nên trả lời cậu như thế nào. Mei bỗng nhận ra từ trước đến nay, bản thân chưa từng động viên Ran với những lời nói như vậy, lòng cô bỗng cảm thấy vô cùng bứt rứt. Trong mọi tình huống khó khăn, Ran luôn là người an ủi và giúp đỡ cô trước, nhưng Mei lại chẳng thể đối xử ngược lại với cậu như vậy.

"Chị..." Mei đã lên tiếng trước khi suy nghĩ thông suốt cần phải nói gì. Ran vẫn kiên nhẫn chờ cô nói hết câu, cả hai dừng chân lại trên đoạn đường vắng vẻ.

"Chị vô cùng cảm ơn em vì đã luôn động viên chị. Nhưng chị cũng muốn xin lỗi em..."

"Vì sao?"

"Chị xin lỗi vì không thể quan tâm em nhiều như vậy được. Em đã luôn hiểu cho suy nghĩ và tâm trạng của chị, nhưng những cảm xúc và nỗi niềm của em chị lại chả thể biết đối đáp ra sao. Ngay cả khi nãy, chị nghĩ rằng em đã cho đi quá nhiều nhưng luôn để bản thân phải thiệt thòi. Chị cảm thấy bản thân thật ích kỉ và phiền phức đến mức chị cũng phải chán ghét..."

Dù vẫn chưa nói xong, Mei cảm thấy bản thân cũng thật đáng xấu hổ, nói ra những điều này thì có ích gì chứ. Có lẽ Ran cũng sẽ cảm thấy lời mình nói đúng một phần nào đó, Mei thầm nghĩ.

"Việc này... Em đối xử tốt với mọi người không đơn giản chỉ vì muốn nhận lại điều tương tự, mà còn mọi người nhận được tấm lòng của em. Em cũng không yêu cầu ai phải hiểu cho cảm xúc của mình trong khi chính em cũng không biết rõ. Điều em mong muốn nhất là được chứng kiến những người xung quanh em hạnh phúc, chí ít cũng là vì em. Amaya-senpai không phải là không hiểu, chị đã luôn quan tâm và chăm sóc em theo nhiều cách khác nhau. Và rằng sau đó em hiểu dần dần, chị không lạnh lùng giống lời đồn mà còn ấm áp hệt như ánh dương vậy."

Sau những lời cuối cùng của Ran, cả hai chìm trong khoảng không gian im lặng đến đáng sợ. Mei và Ran đứng nhìn nhau trong giây lát, có lẽ cả hai đã nói hết ra những suy nghĩ của bản thân nên không biết phải làm gì. Ran đã xua đi nỗi hoài nghi mà Mei đang có lúc này, một lần nữa kéo cô ra khỏi những suy nghĩ rối ren. Và cậu cũng không nghĩ rằng Mei có thể nói ra những điều không tưởng này, bởi cậu chưa từng cảm thấy cô phiền phức hay ích kỷ ở bất kỳ điều gì.

"C-Chị lại nói ra những điều không hay rồi." Hai bàn tay của cô đan vào nhau, vân ve một hồi.

"Không phải vậy mà. Dù sao ngày mai cả hai chúng ta đều có trận đấu, chị hãy nghỉ ngơi thật tốt đi nhé." Bàn tay to lớn của Ran đưa lên vuốt ve mái tóc của cô. Những sợi tóc mai mềm mại của Mei khiến lòng bàn tay của cậu cảm thấy thoải mái.

Mei cảm thấy bản thân cũng thật trẻ con, tên nhóc kém cô hai tuổi này đôi khi còn suy nghĩ chín chắn và trưởng thành hơn cô nữa.

"Vâng, thưa anh." Mei điềm nhiêm đáp lại, trêu đùa gọi cậu một tiếng "anh".

Điều này phút chốc khiến Ran bật cười khúc khích, nghe cô gọi như vậy cũng rất đáng yêu. Cậu vui vẻ trả lời:

"Vậy em ngủ ngoan nhé."

.

.

.

Sáng sớm hôm sau, đội tuyển nữ NSSU có trận đấu với đội trường đại học Fukuoka. Dù bị dẫn trước một set nhưng đội trường NSSU vẫn giành chiến thắng thuyết phục ở set 4.

Trong lúc cả đội đang thu dọn và chuẩn bị rời nhà thi đấu, Ran đột nhiên chạy từ khán đài xuống sân, nơi mà Mei đang đứng. Nhìn thấy Ran, cô rất bất ngờ, không nghĩ cậu sẽ có thời gian đến xem cô thi đấu.

"Sao em lại ở đây?! Không phải chiều nay là có trận đấu rồi sao?" Mei khoanh tay lại, nhìn chằm chằm vào người đang đứng trước mặt mình kia.

"Dù sao xem chị thi đấu cũng rất thú vị mà, em cũng tranh thủ thời gian tới đây học hỏi thôi. Chị không thấy mừng sao?" Cún con trước mắt cô đang ngoe nguẩy đuôi thích thú. Ran cúi đầu xuống hướng về phía Mei khi cậu mong chờ một cái gật đầu từ cô.

Đáng tiếc, Mei lại nhìn cậu bằng nửa con mắt, giọng nói nghiêm nghị hơn thường ngày.

"Đáng lẽ em nên đi luyện tập với đội và huấn luyện viên chứ. Nếu có lần sau chị sẽ bảo thầy Yamamoto xách em về."

Chà, mới tối qua Mei vẫn còn dịu dàng đáng yêu, vậy mà sáng nay cô lại khó tính với cậu như vậy. Nhưng Ran không bận tâm cho lắm, cậu lại đưa cho cô một chai nước lạnh và một gói kẹo. Hành động này đã lọt vào mắt mấy cô nữ sinh đang tương tư cậu trên khán đài. Mei bỗng cảm thấy rợn tóc gáy vì những ánh mắt săm soi kia, có vẻ cô cần ra về càng sớm càng tốt.

"Vậy, chiều nay hãy đến xem em thi đấu nhé." Chưa để Mei kịp trả lời, Ran đã vẫy tay chào cô và chạy về phía đồng đội đang gọi cậu.

Mei tiến đến chiếc bảng đang được dán các tờ danh sách thi đấu, chiều này Ran sẽ có trận với Đại học Quốc tế Budo, cũng là một trận đấu đáng xem.

Mei đã luyện tập và ra về sớm hơn để kịp xem trận đấu của cậu. Cô chọn một vị trí chính diện và khá gần sân, yên vị trên đó và quan sát trận đấu. Đội hình của NSSU năm nay nhờ có sự xuất hiện của cậu mà trông nổi trội hơn hẳn đối thủ. So với đầu năm học, Mei cảm thấy Ran đang dần dần trưởng thành và ngày càng mang phong thái của một vận động viên hơn.

Trận đấu ngày hôm đó kết thúc khá sớm, và tất nhiên đội NSSU lại giành chiến thắng áp đảo và không để thua set nào.

Mei cũng xuống phía dưới sân để nói chuyện với cậu, Ran nhìn thấy cô đã đến thì vô cùng mừng rỡ, lon ton chạy lại phía cô.

"Chị thấy hôm nay em giỏi không?" Ran hí hửng khoe chiến tích với cô, mong đợi một lời khen thưởng.

"Chị đã xem hết trận đầu rồi, hôm nay em giỏi lắm. Phong độ của em rất ổn định, hãy cứ như thế mà phát huy." Mei không tiếc lời khen ngợi Ran, cậu đã thi đấu rất xuất sắc trong những ngày qua.

Và cứ thế, đội tuyển trường NSSU liên tục chiến thắng ở các vòng tứ kết và bán kết. Và cuối cùng họ cũng đã tiến tới vòng chung kết, nơi sẽ quyết định màu sắc huy chương của toàn đội. Tuy nhiên, đội tuyển nam lại vấp ngã trước Đại học Waseda, để thua với tỉ số 3-0. Ngôi vị Á quân được trao cho đội tuyển nam, và hi vọng duy nhất được dành cho đội tuyển nữ NSSU.

Khi biết tin đội nam về đích với vị trí thứ hai, Mei bỗng cảm thấy vô cùng căng thẳng. Vì đang ở khu luyện tập nên cô không thể tới xem tình trạng của Ran được. Trước giờ thi đấu, Mei cầm chặt lấy chiếc omamori mà Ran đã đưa cho, thầm cầu nguyện cho cả đội. Nhưng trái ngược với mong đợi, toàn đội lại để thua đậm trước đội Tokai Mermaids.

Dù đã về vị trí á quân, nhưng đồng đội của Mei cũng không giấu nổi những giọt nước mắt tiếc nuối. Mei nhìn đàn em của mình đang ôm lấy nhau thút thít, cô bỗng nhớ lại hình ảnh của bản thân vào hai ba năm trước. Mei tiến đến an ủi từng người và ôm chặt lấy họ. Lần này cô quyết tâm không khóc, bởi cô đã là đội trưởng, cần phải mạnh mẽ và làm gương cho các đàn em. Thất bại lần này sẽ giúp tất cả vững vàng hơn.

Nhưng có vẻ Mei đã nhầm. Tối hôm đó, cô bước từng bước chân nặng trĩu đến trước nhà thi đấu, ngồi tạm xuống một bậc thang của lối vào. Cô lại nhớ đến tiếng còi kết thúc trận đấu và tiếng hò reo ăn mừng của đối thủ, chỉ suy nghĩ đó cũng khiến cô rùng mình. Sau trận đấu, thầy Yamamoto đã lưu ý với Mei rằng cô vẫn có thể là MVP của giải đấu, nhưng cơ hội đến đội tuyển thì chưa rõ ràng.

Trong lòng Mei đang cảm thấy buồn bã vô cùng, đáng nhẽ ra lúc đó cô nên khóc mới phải. Chí ít là để cho tâm trạng lúc này nhẹ nhõm hơn, Mei cúi đầu xuống, cô cảm thấy đau lòng quá.

Sao mình không thể thắng? Nếu cố thêm một chút nữa hoàn toàn có thể chiến thắng. Nếu mình không thể được triệu tập lên đội tuyển thì sao? Mình không muốn, không muốn...

Toàn thân cô run rẩy, trong tâm trí toàn là những lời tự trách. Một giọt nước mắt lập tức trào ra khóe mắt cô, nhưng Mei đã nhanh chóng gạt nó đi, tự nhủ với bản thân mọi chuyện sẽ ổn thôi.

Nhưng sau khi mở mắt ra, Mei nhận ra một hình bóng đang đứng trước cô.

"Ran-kun?"

Ran từ từ cúi người xuống, để ngang tầm mắt với cô. Lúc này, Mei mới nhìn rõ biểu cảm của Ran. Mặt cậu đang đỏ bừng lên và đôi mắt chớp liên tục. Cô có thể cảm nhận được sự buồn bã trong đôi mắt cậu, và nó cũng như một cú đánh vào nỗi buồn của Mei. Cô không thể kiềm chế được nữa rồi.

Ngay lập tức, cả hai không nói lời nào mà ôm chầm lấy nhau, cảm xúc lúc đó cứ thế dâng trào. Cả cô và Ran đều đang khóc, tiếng nức nở của cả hai vang lên trong không gian tĩnh mĩnh. Cách Ran đưa tay lên mái tóc cô từ phía sau, cách cậu đặt cằm lên vai cô và khóc lên như một đứa trẻ, càng khiến cho Mei khóc to hơn. Cô ghì lấy bờ vai rộng của cậu, tựa lên đó và bật khóc liên tục.

Cả hai đều mang một nỗi day dứt và ân hận sau trận đấu, và cuối cùng lại tìm đến nhau để an ủi nỗi buồn đó.

"K-Không sao đâu Ran... Chúng ta vẫn còn cơ hội mà." Mei cố gắng nén cơn xúc động lại, nghẹn ngào nói với cậu. Cô vụng về đưa tay xoa lấy tấm lưng của Ran, trong lúc cậu vẫn còn thút thít trên vai cô. Mei cũng không khá hơn là mấy, nước mắt cứ thế trào ra.

Ran ngẩng đầu nhìn cô, cả hai đang mím chặt môi, cố gắng nín khóc. Mei có thút thít vài tiếng trước khi nhìn lại cậu. Gương mặt cả hai người đã ướt nhẹp nước mắt, đỏ bừng cả lên.

Ran nhẹ nhàng đưa tay lên lau những vệt nước mắt đang lăn trên má cô, rồi lại lấy vai gạt đi nước mắt trên mặt mình. Khi cả hai đã bình tĩnh trở lại, Ran mới từ từ cất tiếng:

"Đúng vậy, cả em và chị đều đã rất cố gắng. Cả hai chúng ta đều làm rất tốt."

Ran phải mất một lúc mới có thể nói rõ ràng và hoàn chỉnh được. Ban đầu cậu đến tìm Mei và muốn an ủi cô, nhưng thành ra hiện tại họ lại ôm nhau khóc lớn như vậy.

Cả hai ngẩng đầu nhìn nhau một lát, thấy gương mặt đối phương sau khi khóc xong có chút... buồn cười. Mắt của họ sưng húp lên, đầu mũi đỏ đang sì sụt liên tục và cả mặt tèm lem nước mắt. Bỗng Mei không tự chủ được mà phì cười, mặc dầu tâm trạng cô bây giờ rất hỗn loạn. Thấy Mei đang cười mình, Ran cũng đột nhiên dừng khóc. Cậu gỡ bàn tay đang che mặt của cô ra, rồi cả hai lại nhìn nhau mà bật cười.

"Sao chị lại cười em?" Ran lấy tay xoa nhẹ khóe mắt, không biết nước mắt vừa rồi là vì buồn hay là vì cười quá nhiều.

"Chị có biết gì đâu." Mei vẫn đang cười híp cả mắt lại. Có thể cô nghĩ lại việc cả hai đứa bỗng dưng bù lu bù loa lên chẳng rõ lý do thật sự rất buồn cười, dù sao như vậy cũng tốt hơn khóc một mình ở nơi lạnh lẽo này.

.

.

.

___________________________________

Tưởng tượng bạn là một người overthinking ultra 4k nhưng lại có một anh người yêu siêu ấm áp, đem lại cảm giác an toàn cho bạn như Ran Takahashi =))

Ê ảnh này edit hay v =)))

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro