p1

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

00:00

Đồng hồ đã điểm 12 giờ đêm, dưới ánh trăng mờ ảo qua khe cửa sổ, người con trai với nhan sắc mĩ miều, em vẫn ngồi đấy, trong căn phòng lạnh lẽo đợi gã, đợi bóng người em mong nhớ cả tuần nay.

Em yêu gã, tưởng đây là bí mật mà em phải vùi sâu dưới lòng biển nhưng chính ngày hôm đó em lại bị người anh mà mình thầm thương, trộm nhớ phát hiện ra. Gã tức giận đánh đập em, cho rằng em là một kẻ bệnh hoạn, nhốt em lại trong căn phòng cũ của cả hai, thậm chí gã còn quá đáng đến mức bỏ đói em.

_Cạch_

Sau một tuần dai dẳng, tưởng chừng cái màn đêm này sẽ không bao giờ biến mất, cuối cùng em cũng được nghe thấy tiếng mở cửa nhưng cửa vừa mở ra mùi rượu cùng với hương nước hoa phụ nữ trên người gã nồng nặc xộc lên mũi em.

Ran hôm nay tâm trạng không mấy vui vẻ, vừa phải bàn công việc với mấy lão già phiền phức đến hộp đêm giải toả thì không may bị chuốc thuốc nên chỉ muốn về nhà tự xử. Thời gian từ hộp đêm về đến nhà cũng đã đủ cho thuốc ngấm sâu trong người gã, cơn nóng bức trong người khiến gã muốn lột bỏ đi lớp vest tím bên ngoài.

Về đến nhà, điều đầu tiên gã chú ý đến chính là phòng của em trai mình, dù gì đầu óc gã vẫn còn nhớ điều mình làm với em nên muốn ngó qua xem em ổn không. Điều gã không ngờ tới chính là tác dụng của thuốc, nó rõ ràng chẳng phải viên thuốc kích dục đơn giản mà nó còn gây nên ảo giác cho người sử dụng. Biết là trúng dược nhưng có vẻ như gã vẫn giữ được nét bình tĩnh cho mình mà từ tốn mở cửa bước vào phòng em.

Gã mở cửa bước vào, Rindou em trai gã đã cao chạy xa bay đi đâu mất, giờ gã chỉ thấy trước mắt mình là một thiếu nữ xinh đẹp, ông trời quả thật ưu ái gã, vừa đúng lúc trúng dược lại có một con mồi ngon bày ra trước mặt như vậy khiến Ran không khỏi mừng thầm.

Rindou: " Ran? " - Chất giọng nhỏ nhẹ, thều thào cất lên gọi tên gã cùng với cái nhìn say đắm con người trước mặt.

Dưới màn đêm cùng với ánh trăng rọi vào, con người phía trước trông thật mờ ảo. Gã muốn lại gần em, gã muốn nhìn rõ em hơn, gã muốn nghe rõ những lời mà em đang thủ thỉ.

Thấy gã im lặng từ từ cất bước về phía em, em giật mình sợ hãi, em sợ gã lại đánh mình, em sợ gã dùng những lời lẽ thô tục để chửi em làm nước mắt em không tự chủ được mà trào ra cùng với tiếng van xin gã.

Rindou: "R...Ra...n...đ..ừng..đừng mà.. d..dừng..lại...đ....đi..Ran...h...hức...đừ..đừng.. đánh..em...e..em...sai...rồi...em...kh..không... yêu...a..anh...nữa...làm...làm..ơn......."

Gã từ từ đi lại bên em vuốt ve gò má em, rồi lại đến mái tóc tím mềm mại khiến gã mê mẩn.... A, em nhận ra rồi, đôi mắt của gã, đôi mắt nói rõ rằng người phía trước là ai gã còn không biết, gã dịu dàng, nhẹ nhàng với ai đến chính bản thân gã còn không nhận ra nếu gã biết người trước mặt gã là em liệu gã có dành cho em những cử chỉ này không? Nghe giọng gã thì thầm bên tai em càng chắc suy nghĩ của mình là đúng, biểu hiện rõ rệt như vậy sao em lại không thể nhận ra ngay từ đầu, chỉ vì trước mặt em là gã, là người em say đắm cùng với những hành động ngày đêm em mong?

Giờ đầu em trống rỗng, liếc nhìn cánh cửa đang mở toang phía bên kia đầu em nảy ra một suy nghĩ táo bạo. Cái thân hình nhỏ bé ấy cố đẩy gã sang một bên mà với người về phía trước để tìm được tự do. Nhưng gã đâu phải người đơn giản như thế, thấy em cố đẩy mình ra gã nhanh tay giữ chặt em lại. Em đau đớn van xin gã nhưng gã lại bỏ ngoài tai những lời van xin của em kéo em về căn phòng của gã.

Từ khi gã nhốt em, căn phòng của gã bừa bộn hơn hẳn, không còn ai dọn dẹp mỗi ngày cho hắn. Cả gian bếp, phòng khách đều lộn hết cả lên.

Gã kéo em ra khỏi căn phòng tồi tàn đó, tiếng giày lộp cộp của gã cùng với tiếng khóc thê lương của em hòa làm một, vang vọng khắp hành lang u ám. Đến khi Rindou kịp bình ổn lại cảm xúc thì em mới phát hiện mình đã bị gã ném lên chiếc giường đắt tiền này tự lúc nào không hay.

Rindou: " Ran dừng lại đi, chẳng phải anh ghê tởm em sao, đừng chạm vào người em, bỏ tay ra đi mà Ran, làm ơn đừng làm vậy với em, đừng chạm vào người em...làm ơn...Ran"

Em cố gắng vùng vẫy khỏi con người đó nhưng sức em ngay từ đầu đã chẳng bằng gã còn thêm chuyện cả tuần nay chưa được ăn gì càng khiến em yếu hơn gã bội phần.

Dưới góc nhìn của Ran lại khác, em càng giãy dụa bao nhiêu, khóc lóc bao nhiêu thì gã lại muốn đày đoạ em bấy nhiêu. Gã mặc kệ cảm xúc của em, lao đến em như một con thú bị bỏ đói lâu ngày, khác hoàn toàn với hình ảnh dụ dỗ con mồi vừa nãy, lần này gã mạnh bạo hơn, nhìn em dưới thân mình giãy dụa cùng với tác dụng của xuân dược trong người phía dưới của gã đã cứng lên từ lúc nào chẳng hay.

Gã áp lên người em, để lại những vết hôn đỏ khắp mọi nơi trên cơ thể, đặt lên môi em một nụ hôn sâu. Gã ham muốn đến mức còn chẳng thèm nới lỏng cho em mà trực tiếp đâm vào, nước mắt em lại ứ ra, em đau, đau cái cách mà gã đối xử với em nhưng em lại chẳng thể chống lại gã.

Ran: " Ha... bên dưới em khít thật đấy...Có vẻ như cưng chưa quan hệ bao giờ nhỉ? "

Cái cách gã thì thầm bên tai em thật ghê tởm, em ghét nó, việc gã coi em như một người phụ nữ để chơi đùa khiến em càng căm ghét hơn.

A~

Thấy em rên lên gã nhếch môi một cách rõ rệt.

Ran: " Tìm thấy nó rồi cưng à. "

Tìm được điểm nhạy cảm của em, gã không ngừng ra vào ở nơi đó. Bàn tay của gã cũng chả yên phận ở nguyên một chỗ mà lần mò hết chỗ này đến chỗ khác trên cơ thể mĩ miều của em.

Rindou: " A..a Ran dừng lại đi...đủ r..rồi mà h..hu..hức...em cảm thấy lạ quá ..dừng..lại đi ..R...Ran..."

Mặc kệ em rên rỉ Ran không ngừng di chuyển trong em, thấy cảm giác lạ trong người em không tự chủ được mà ôm lấy gã. Không ngoài dự đoán của Ran, gã chỉ nhấp thêm vài lần mà em đã bắn ra rồi. Em tưởng mọi chuyện đã xong, nhưng gã đâu phải người như vậy. Dược trong người còn chưa hết làm gì gã dễ dàng buông tha cho em. Trong khi em đang nửa mê nửa tỉnh ấy, Ran vẫn không dừng lại, gã vẫn mân mê cơ thể em mặc cho em chẳng còn sức chống cự.

Dưới màn đêm lạnh lẽo, trong căn phòng ấy không ngừng phát ra tiếng da thịt va chạm vào nhau hoà quyện với tiếng rên tạo nên không gian ái muội vô cùng.

04:00

Một bóng người từ từ đi vào căn phòng ấy, có vẻ như hắn đã ở trong căn nhà này từ lâu rồi. Hắn nhẹ nhàng bước đến bên em vuốt nhẹ mái tóc của em sang một bên, lau đi những giọt nước mắt còn đọng lại trên mi mắt em rồi từ tốn bế em ra khỏi nơi đó, khoác cho em chiếc áo của hắn và đưa em lên chiếc xe đã được chuẩn bị sẵn để đến một nơi hoàn toàn mới.

09:30

Em thức dậy, ngoáp một hơi dài như muốn lấy lại sức sau buổi vận động đêm qua. Mở mắt nhìn xung quanh thì em ngạc nhiên mà hét lớn.

Rindou: "Rốt cuộc đây là đâu?"

Vừa than thở, em vừa bước đi trên hành lang bỗng một giọng nói xuất hiện sau lưng em.

Sanzu: " Chà! Tối qua mãnh liệt như thế mà hôm nay vẫn bình thường nhỉ? "

Nói đến đây mặt em đỏ như trái cà chua, em thắc mắc rằng tại sao Sanzu lại biết, chẳng lẽ tối đó hắn ở nhà em?

Suy nghĩ vu vơ một lúc thì em cùng hắn đi tới phòng bếp, em chợt nhớ ra mình phải hỏi hắn về nới này.

Rindou: " Này Sanzu! Sao tao lại ở đây? Có phải Ran làm không? "

Sanzu bảo em ăn rồi cũng chẳng nói gì thêm làm em càng lo lắng hơn bội lần.

Ăn xong em ra ngoài phòng khách ngồi, Sanzu thì nhận rửa bát xong rồi ra ném cho em một bài ca như mọi lần họp bang.

Sanzu:" Mày nên tránh xa thằng anh mày ra, tốt nhất là đừng để nó biết chuyện tối qua, may cho mày là nó để quên đồ ở hộp đêm nên tao mang đến trả thì mới cứu được mày. Hiện trường giả tao đã bày ra rồi, nó không nghĩ là mày đâu. Tao không biết anh em bọn mày đã xảy ra chuyện gì nhưng tốt nhất là đừng làm ảnh hưởng đến Phạm Thiên."

Với cái thái độ này của hắn em cũng hiểu được sự nghiêm trọng nên chỉ lẳng lặng gật đầu nghe lời hắn.

Rindou: "Ừm tao biết rồi."

Sanzu: "Cứ ở đây đi chỗ này là Gunma* "

* Gunma: là một tỉnh của Nhật Bản, nằm ở góc Tây Bắc của vùng Kantō trên đảo Honshū. (nguồn: wikipedia)

Rindou: "Sao lại là Gunma? "

Sanzu: " Tiện."

Sở dĩ hắn trả lời như vậy là vì hắn có công việc ở đây một thời gian dài nên tiện đưa em đến đây xử lí công việc cùng mình cũng là muốn giúp em trốn gã.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro