Chương 1

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Kỳ Dịch vào quán bar, liếc mắt nhìn thấy người con trai đứng bên cửa sổ. Thân hình cao ráo, ở quán bar một nơi nhàn rỗi thế này, người đứng thẳng như cây thương, trên gương mặt không chút biểu tình, ánh mắt như chim ưng canh gác nhìn ra cửa sổ.

Hứng thú của Kỳ Dịch tràn ra khoé miệng, nhìn chằm chằm vào người thanh niên đó không chớp mắt. Gã thanh niên cao khoảng 1m80, tóc ngắn rất bảnh bao, ngũ quan tinh tế, đường nét thanh tú, ngón tay thon dài cầm lấy điếu thuốc, nước da màu mật ong dưới ánh đèn lờ mờ trở nên sáng loáng.

Hắn có một loại khí chất khó nói, vừa có chất uy nghiêm lẫm lẫm, lại vừa cho người ta cảm giác muốn ôm vào lòng vuốt ve, Kỳ Dịch biết người thanh niên đó là loại thích hợp với khẩu vị của mình nhất. Đây là người con trai thích hợp với khẩu vị của hắn, Kỳ Dịch chưa từng động tới, huống hồ hắn lại rất đẹp.

Kỳ Dịch vẫn nhìn không ra tâm tình trong đôi mắt đó, như báo vừa thấy con mồi ngon, lộ ra tia sáng hưng phấn. Hắn vẫn uống bia một cách thoả mãn, tựa lưng vào ghế: "Cưng là của tôi, bảo bối!"

Hàn Huyền Phi đã cảm giác được ánh mắt của Kỳ Dịch nhìn mình, chỉ là không ngờ kẻ gây sự kia một mực không rời mắt khỏi mình. Chẳng lẽ bản thân mình có chỗ nào lộ tẩy? Hắn chợt nghĩ lại những quan hệ gần đây nhất, tự thấy bản thân ổn thoả, không nên có phiền phức gì mới phải.

Hai mươi lăm tuổi Hàn Huyền Phi làm mật vụ nằm vùng gia nhập vào Thanh bang đã gần nửa năm. Bởi thân thủ và tài trí của hắn được Thanh bang lão đại tín nhiệm nên nhanh chóng trở thành vệ sĩ của ông tôi. Hắn dựa vào khả năng nắm bắt thông tin và bản lĩnh máy tính, thu thập được rất nhiều tư liệu của Thanh bang. Thanh bang liên tiếp bị cảnh sát đả kích đã bị lung lay, chỉ còn đòn cuối cùng để lập công lớn. Thanh bang lão đại đến bước đường cùng buộc lòng phải âm thầm cầu sự trợ giúp của long đầu buôn lậu vũ khí Đông Á danh xưng Tung Hoành.

Hắn biết con người vô lễ này là nhị lão bàn của tập đoàn Tung Hoành - Kỳ Dịch, một người đàn ông 31 tuổi.

Trên danh nghĩa Tung Hoành là tập đoàn thương mại quốc tế, nhưng luôn hoạt động buôn lậu vũ khí, cũng là một tổ chức phản động khiến chính phủ đau đầu, hơn nữa càng thêm nghiêm mật. Cho tới trước mắt bọn chúng vẫn chưa lưu lại chứng cứ phạm tội gì làm manh mối cho cảnh sát, cho người ta có cảm giác thần long thấy đầu mà chẳng thấy đuôi.

Hàn Huyền Phi không biết vì sao Kỳ Dịch luôn nhìn chằm chằm vào mình, ánh mắt đó cho cậu cảm giác bị lột sạch quần áo, vô cùng khó chịu. Huyền Phi nhíu mày, buông điếu thuốc xuống, thản nhiên bỏ đi.

Ánh mắt của Kỳ Dịch dõi theo lưng Hàn Huyền Phi cho đến khi cậu tôi đi khuất, trên mặt lộ ra tiếu ý: một người thật đẹp.

Nhất cử nhất động của hắn đều lọt vào trong mắt Kỳ Dương, Kỳ Dương nhịn không được thở dài, dùng khuỷu tay huých vào đứa em trai hồn phách đang để nơi nào, hi vọng hắn hoàn hồn lại, đó là loại ánh mắt mê đắm, khiến người ta có cảm giác hắn sắp chảy cả nước miếng. Chỉ là một nam nhân có chút nhan sắc thôi mà, cũng không phải là khuynh quốc khuynh thành, lại có thể khiến cho hắn nhìn đến mất cả hình tượng hay sao?.

Lão đại của Thanh bang lần này chủ động đến đây, là vì Thanh bang lần này bị cảnh sát dòm ngó đến, đã liên tục suy vận, bọn họ đã đi đến bước đường cùng, chỉ muốn sớm bán đi món hàng trong tay, để cao bay xa chạy. Nhưng muốn tìm người trong một lần mua hết tất cả số hàng của họ, cũng không phải là chuyện dễ dàng, cũng chỉ có Tung Hoành mới có thực lực này. Thanh bang đi đến đường cùng thì với giá thấp cũng có thể mua được hàng của bọn họ. Cũng là một chuyện cực kì có lợi.

Trong bụng Kỳ Dương đã tính toán chu toàn, không chút khách sáo mà cực lực ép giá. Lão đại Thanh bang vốn luôn dương dương tự đắc cũng trở nên mặt ủ mày chau, ngồi trong phòng máy lạnh mà lại lau mồ hôi, luôn van nài Kỳ Dương nâng giá cao lên một chút, song phương nhất thời bế tắc ở đây.

Kỳ Dương không gấp, hắn biết đối phương cuối cùng cũng phải chịu mức giá này thôi, nên rất thong thả châm thuốc hút.

Chính trong lúc tên lão đại đó chuẩn bị bỏ cuộc, chấp nhận giá cả mà Kỳ Dương đưa ra lúc đầu, thì Kỳ Dịch lại mở miệng: “Tôi tăng cho ông 10%, nhưng, có một điều kiện….”

Trong bụng Kỳ Dương thở dài một tiếng: “Ai dà, tiền a….”

Không ngoài dự liệu của hắn, nghe thấy Kỳ Dịch nói: “Tôi muốn một người của ông, chính là người vừa nãy đứng ở cửa sổ, người thanh niên cao cao, cùng với tất cả tư liệu của cậu ấy, ngày mai tôi muốn thấy cậu ấy! Những việc khác sẽ do các ông hãy giao tiếp với Trần Quân Nghị.”

“Nhất định, nhất định! Người, ngày mai tôi nhất định sẽ phái hắn đến gặp Kỳ tiên sinh, những chuyện khác tôi sẽ bàn bạc cùng Trần tiên sinh. Cám ơn! Cám ơn!”

Lão đại kia như có cái bánh từ trên trời rơi xuống cuống quýt đồng ý, sợ huynh đệ Kỳ gia đổi ý, vội vã đem người rời khỏi đó.

Kỳ Dương nghiêng mắt nhìn Kỳ Dịch, lắc đầu nói: “Tiểu tử đó thật sự đáng giá vậy sao. Thanh bang sắp sụp đổ rồi, không có ai chống lưng cho hắn, muốn có được hắn, thiếu gì cách …”

“Em không muốn mạo hiểm.” Kỳ Dịch cắt ngang lời Kỳ Dương, Kỳ Dương cũng không chấp, đăm chiêu nhìn Kỳ Dịch, rồi không nói gì thêm.

Hàn Huyền Phi ngước nhìn toà nhà cao to trụ sở của công ty Tung Hoành, có chút do dự, hắn nghĩ không ra Kỳ Dịch tại sao lại muốn gặp hắn.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro