Chương 1

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Từ Khai Nam nằm bò ra bàn, anh ngáp lấy ngáp để, hôm qua thức trắng đêm đánh phó bản với hai thằng bạn nên giờ hơi buồn ngủ.

"Em vào đi" Tiếng của thầy giáo chủ nhiệm vang lên, ông có vẻ đang vui nên nói nhanh hơn bình thường, ông thấy Từ Khai Nam ngáp cũng không dùng chiêu phi phấn thần chưởng bình thường hay dùng.

Một cậu học sinh ăn mặc lố lăng đi vào, áo đồng phục thả mở ba cúc, quần bò rách tung tóe, tai đeo khuyên bạc. Mặt mũi cũng đẹp trai phết, mũi cao, môi mỏng, đôi mắt có chút hung ác. Hắn cúi đầu :"Tôi là Phùng Thu, rất vui được gặp mọi người"

Mấy đứa con gái trong lớp rộn lên, con gái tuổi dậy thì rất ưng những chàng bad boy đẹp trai. Từ Khai Nam bĩu môi, ăn mặc như thằng ăn mày.

"Em xuống ngồi cùng bạn Từ Khai Nam nhé, em ấy dù hiếu học nhưng thành tích không tốt lắm, thầy mong em có thể kèm cặp em ấy" Thầy giáo chỉ về phía Từ Khai Nam.

Phùng Thu gật đầu :"Em hiểu" Hắn đi xuống chỗ bàn Từ Khai Nam, đặt cặp sách lên bàn.

"Rất vui được làm quen với cậu" Phùng Lục vươn tay một cách hảo ý.

Từ Khai Nam coi thường, muốn bắt tay với ông đây? Mày nghĩ mày là ai? Anh hừ một tiếng quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ.

Phùng Thu chậc lưỡi, thằng công tử bột! Hắn bỏ tay xuống, ngồi xuống ghế bên cạnh Từ Khai Nam.

Từ Khai Nam cầm lấy viên phấn trên bệ cửa sổ, anh vạch một đường giữa bàn :"Cấm có qua vạch của tao"

Phùng Thu gật đầu :"Tôi sẽ không qua đâu, cậu không cần nhắc"

"Coi như mày biết điều" Từ Khai Nam hừ lạnh.

Phùng Thu bất đắc dĩ, trong lòng Phùng Thu Từ Khai Nam chỉ là một thằng thiếu gia nhà giàu bị chiều hư.

Xong tiết học hôm nay, Từ Khai Nam thu dọn sách vở, anh nhắn tin cho Bạch Tuân.

Nhị Nam :[Tuân tử, mày bảo với mẹ tao là tao đang ở nhà mày nha (・´з'・)]

Một Bông Hoa Nhài :[Sao mày không nhờ thằng Hoàng? ¯\(°_o)/¯]

Nhị Nam :[Đụ mẹ, nhờ nó để tao chết à! Ai biết lúc nhắn tin nó đang địt con nhỏ nào!? ヽ(`⌒´)ノ]

Một Bông Hoa Nhài :[OK, OK (´д`)]

Từ Khai Nam nhét điện thoại vào trong túi, anh nhảy chân sáo xuống nhà xe, miệng nghêu ngao hát bài nhạc đang nổi gần đây.

Kinh Ngọc đứng chờ ở cửa nhà xe, cô thấp thỏm chờ đợi Từ Khai Nam.

"Từ học đệ!" Kinh Ngọc mỉm cười.

Từ Khai Nam lễ phép chào lại :"Kinh học tỷ hôm nay không tham gia câu lạc bộ hả?"

Kinh Ngọc vén tóc mai, cô ngượng ngùng :"Ừm, hôm nay là thứ bảy, câu lạc bộ của chị không hoạt động"

"À" Từ Khai Nam chèo lên xe, anh đạp vèo một phát ra khỏi nhà xe, anh thích đi xe đạp nên đã mua nó, mẹ còn nói đùa có phải anh đã có người yêu rồi không? Sao đột nhiên đòi đi xe đạp. Câu trả lời tất nhiên là không.

Từ Khai Nam đạp một mạch đến khu B Tây thị, anh nuốt nước miếng, khu phố nghèo nàn, trộm cắp như ranh, dân giang hồ nhiều như kiến. Từ Khai Nam nắm chặt tay lái, anh thở ra một hơi, hôm qua anh đọc topic ẩm thực, hình món thịt bò xào ở đây trông ngon vãi. Vì ăn tiến lên!

Từ nhị thiếu gia đạp một mạch vào khu phố, con đường như bị voi dẫm, chỗ lồi chỗ lõm. Từ Khai Nam dừng xe, anh ngó trái ngó phải. Ba thanh niên bất lương xăm trổ đầy mình cầm theo gậy sắt tiến đến gần anh.

Tên đầu trọc xăm hình hổ trên bắp tay vung vẩy cây gậy sắt, gã vứt điếu thuốc rẻ tiền đã hút rở xuống đất :"Trông mày cũng trắng trẻo xinh xắn, chắc trong người có không ít tiền đâu nhỉ? Khôn hồn thì giao hết tiền ra đây"

Tên nhuộm tóc vàng chóe lăm le con dao đến gần Từ Khai Nam :"Mày mau bỏ hết đồ có giá trị trong người ra đất"

Tên mặc quần vải xanh đi đến muốn giữ Từ Khai Nam.

"Tao không có tiền" Chỉ có mấy cái thẻ thôi.

Tên đầu trọc tức giận, gã hùng hổ đi đến, cánh tay cơ bắp quần quận túm lấy cổ áo Từ Khai Nam.

Từ Khai Nam hừ lạnh, anh ném xe đạp sang một bến, xắn tay áo lên cao. Mắt khinh thường nhìn mấy thằng côn đồ.

"Chúng mày đánh nhẹ thôi, đừng đánh vào mặt"

Vâng, Từ nhị thiếu gia Từ Khai Nam chính là một tên yếu gà, cả cuộc đời việc làm nặng nhọc nhất chính là đạp xe tới trường. Thể lực thì như shit, học hành cũng không khấm khá hơn bao nhiêu. Bây giờ Từ Khai Nam đã lớp mười một nhưng nếu đưa anh bài tập toán lớp chín chưa chắc anh đã làm được... Từ Khai Nam đẩy kính trên mặt, xem anime nhiều quá nên bị cận.

Lúc nắm đấm của tên đầu trọc chuẩn bị hôn trực tiếp vào bờ bá non mịn của Từ Khai Nam thì đằng sau anh có tiếng người vang lên.

"Bỏ nó ra!"

Một hòn đá to bằng nắm tay sượt qua đầu Từ Khai Nam, hòn đá va mạnh vào mặt tên đầu trọc. Tên đầu trọc ôm mặt lăn ra đất, tiếng kêu thảm thiết của gã vang vọng cả khu ngõ nhỏ. Từ Khai Nam quay đầu nhìn kẻ ném hòn đá, thằng học sinh chuyển trường?

Từ Khai Nam ảo tưởng mình nhìn thấy ánh sáng thánh phụ tỏa sáng quanh người Phùng Thu, giờ đây xung quanh nổi lên tiếng nhạc trong bộ phim chuyến tàu Titan.

Phùng Thu nhìn bộ dạng ngơ ngác của Từ Khai Nam, hắn nhíu mày, thằng công tử bột này sao lại ở đây?

"Về nhà của cậu đi, đây không phải chỗ người như cậu nên đến"

Từ Khai Nam mấp máy môi, anh muốn ăn thịt bò xào! Nhìn hai tên côn đồ đang đứng chắn ở giữa đường và một đám đang núp trong tối. Từ Khai Nam thở dài, anh xách xe đạp lên.

"Cảm ơn" Nói cảm ơn một cách gượng gạo, Từ Khai Nam nhảy tót lên xe đạp ra khỏi khu phố hỗn loạn.

Phùng Thu nhìn theo bóng lưng của Từ Khai Nam, hắn thở dài :"Chúng mày lên hết một lượt đi"

Đám côn đồ đứng trong tối cầm vũ khí xông đến... Tối hôm đó hơn ba mươi người bị Phùng Thu gô cổ lên đồn cảnh sát.

Từ Khai Nam vừa vào đến nhà thì mẹ anh đã ôm chầm lấy anh :"Cục cưng! Không phải con sang nhà Bạch Tuân tiểu tử chơi sao?"

Từ Khai Nam không muốn mẹ lo lắng, anh nói dối :"Con nhớ cơm mẹ nấu thôi mà"

Triệu Lệ mỉm cười :"Miệng thật ngọt"

Cả nhà ngồi ăn cơm vui vẻ, cho đến khi Từ Khai Bắc mở miệng hỏi điểm kiểm tra của Từ Khai Nam. Cả căn phòng rộn ràng tiếng nói cười bỗng chốc im lặng một cách lạ thường.

Từ Khai Bắc căng thẳng :"A Nam, điểm toán của em là bao nhiêu?"

Triệu Lệ và Từ Tây Vũ cũng bất giác căng thẳng theo, hôm trước mới đổi gia sư thứ mười trong tháng rồi đó! Mong là tiến bộ một chút, không cần nhiều, chỉ cần ba mươi điểm thôi.

"Mười hai điểm... "

Từ Tây Vũ ôm mặt, ông dựa đầu vào vai vợ :"Chắc do gen của anh mạnh quá"

Triệu Lệ đắng cay :"Ngốc y chang anh ngày xưa"

Từ Khai Bắc dựa người vào lưng ghế, sao điểm có thể thấp như vậy?! Lúc anh bằng tuổi Từ Khai Nam đã có hai bằng tiến sĩ Ivy League rồi đó!!

Từ Khai Nam cũng cảm thấy khổ sở, tại sao toán đang có số mà lại phải chèn chữ vào? Tại sao!? Anh cảm thấy số phận mình bi kịch như quá khứ của các nhân vật chính truyện trọng sinh.

Từ Khai Nam thất thiểu đi lên phòng, bật tập Doraemon mới nhất, co người ôm gối ngồi xem. Đầu óc lơ mơ tự nhiên nghĩ đến Phùng Thu.

Từ Khai Nam sợ hãi ôm tim, đờ mờ tim, mày bị sao vậy?! Anh hốt hoảng lôi cái latop ra, đăng nhập google, cẩn thận miêu tả tình trạng của mình.

[Tim đập nhanh, đầu óc lơ mơ, luôn nghĩ về bóng lưng của người khác]

Kết quả tìm được khiến Từ Khai Nam hú vía...

Bệnh Tim!!

Trời ơi anh sắp chết??!!!???

Σ(っ゚Д゚;)っ

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro