Q3 - (C21 - Hết)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 21: Chuyến bay mang số 444

«Rạp chiếu phim địa ngục» tầng 13.

-Tới...... lúc rồi !

Khi Phương Lãnh nói ra câu này, các diễn viên nhanh chóng đẩy cửa,đi vào bên trong phòng chiếu phim !

Sau khi chạy vào trong, mọi người bắt đầu tìm kiếm chỗ ngồi của các diễn viên.

Sau khi Diệp Tưởng đi vào......

Đầu tiên đập vào mắt hắn chính là Vũ Sóc.

Nàng lúc này đang bất tỉnh nhân sự ngồi trên ghế của mình. Nhưng nếu có thể trở về, có nghĩa là nàng vẫn còn sống.

Nàng còn sống !

......

Khi Vũ Sóc tỉnh lại, nàng phát hiện mình đang nằm trong phòng Phương Lãnh.

-Cô cuối cùng cũng tỉnh.
Phương Lãnh nhìn nàng nói:
-Dù sao cũng là phim kinh dị tương đối khó,coi như là 9 phần chết 1 phần sống rồi!

-Xem ra tôi lại 1 lần nữa chiến thắng thần chết.
Vũ Sóc khẽ cười một tiếng:
-Lần này lời to rồi!

-Cô chắc sử dụng thể chất linh môi nhiều lắm nhỉ?

-Ừ. Thiếu chút nữa vé chuộc cái chết bị âm. Khi đó nếu trở về lời thì tôi chết chắc.
Nàng nhìn Phương Lãnh, cùng với đám người Lý Duy Tư, Thành Tuyết Tùng, Tiêu Mộng Kì, Mạc Thu Thực phía sau hắn...... Còn cả Diệp Tưởng và Ôn Vũ Phàm.

-Tiền Tiểu Tuyết và Giang Triết......

-Bọn họ đều sống sót .
Phương Lãnh lập tức nói:
-Làm phiền cô rồi. Giang Triết tên thật là Nhạc Lễ Thanh, Tiền Tiểu Tuyết tên thật là Dương Hồng. Lần này lại có thêm hai diễn viên mới.

Lúc này, Ôn Vũ Phàm đi tới rồi nhìn Bạch Vũ Sóc với vẻ dịu dàng.

Vào những giây cuối cùng, huyết dịch linh môi dính trên cánh cổng không gian thứ nguyên đã hoàn toàn phong ấn đường hầm nối giữa hai thế giới. Lần này, Chu Định Quân và Ngô Triệu Thiên bỏ mạng,nhưng Lý Duy Tư lại thu được vật bị nguyền rủa là bàn tay đẫm máu. Tính ra cũng coi như không tệ. Chu Định Quân dù sao cũng là người đồng sinh cộng tử với Diệp Tưởng trong "Xe khách khủng bố" nên Diệp Tưởng cũng đau lòng trước cái chết của hắn.

Hơn nữa, Lý Duy Tư đạt được bàn tay máu, nên hắn rất có lòng tin với bộ phim tiếp theo "Khách sạn ma ám".Vốn là hắn tính góp vốn với những người khác để cùng nhau thuê quỷ cốt của Thành Tuyết Tùng, nhưng bây giờ hắn không phải làm vậy nữa.

Còn Phương Lãnh cũng quyết định mấy ngày sau đem đổi búp bê thế mạng lấy vật bị người chết nguyền rủa mà hắn cần cho bộ phim sắp trình chiếu "Biển xanh sâu thẳm". Chuyện này đối với hắn mà nói vô cùng quan trọng

Về phần hai diễn viên mới, họ sẽ do Mạc Thu Thực phụ trách sắp xếp , để cho bọn họ tự mình lựa chọn phòng mình, sau đó phải giải thích cho họ rằng họ phải chờ ở đây để tham gia bộ phim kinh dị tiếp theo nếu có và quy tắc cụ thể của vật bị nguyền rủa. 2 người Nhạc Lễ Thanh và Dương Hồng tuy rằng cảm thấy mọi chuyện thật khó tin, nhưng họ cũng phải cắn răng chấp nhận vì dù sao bọn họ cũng không còn lựa chọn nào khác.

Mọi chuyện đã khôi phục lại như bình thường. Bộ phim kinh dị "Hàng xóm mới" cũng trình chiếu thành công.

Còn Diệp Tưởng sắp phải đối diện với bộ phim kinh dị thứ 3 "Khách sạn ma ám". Chuyện Lý Duy Tư đạt được vật bị nguyền rủa đúng ra cũng là 1 tin tức tốt. Nhưng Diệp Tưởng cũng không quên lời nhắc nhở của Tiêu Mộng Kì.

-Cẩn thận Lý Duy Tư.

Tuy hắn không biết vì sao nàng lại nói vậy, nhưng hắn nghĩ Tiêu Mộng Kỳ chắc cũng phải có lý do gì khi không dung lại nhắc đến chuyện này, cho nên Diệp Tưởng vẫn có chút đề phòng Lý Duy Tư.

Vũ Sóc khôi phục rất nhanh. Vào buổi tối, bên trong nhà ăn, mọi người tụ tập chúc mừng nàng sống sót trở về. Tuy rằng bữa tối đã qua từ lâu, nhưng đồ ăn có thể hâm nóng lên để ăn, huống chi bên trong hầm rượu của nhà ăn cũng cất giữ không ít rượu ngon. Mọi người gần như sống trong 1 bầu không khí hân hoan,đến ngay cả Tiêu Mộng Kì cũng kính Bạch Vũ Sóc 1 ly. Bởi vậy có thể thấy được,quan hệ của nàng với mọi người tốt đến thế nào. Còn 2 ma mới Nhạc Lễ Thanh và Dương Hồng cũng nhận được sự chào đón. Hai người đều là sinh viên, Nhạc Lễ Thanh là người Hạ Môn, còn Dương Hồng là người Nam Kinh. Hai người đương nhiên cũng vì tay chân ngứa ngáy mới đem nhặt tờ rơi tuyên truyền phim kinh dị "Hàng xóm mới". May cho họ là họ đóng chung với Bạch Vũ Sóc trong phim, bằng không họ thật sự chưa chắc đã sống được.

Trong bầu không khí sôi động đó, Tiêu Mộng Kì 1 mình độc ẩm. Không ai tới trò chuyện với nàng. Cho dù là hai ma mới khi nhìn bộ dạng u ám của nàng cũng chẳng dám bẽ mặt tới bắt chuyện với nàng. Ngược lại Vũ Sóc thỉnh thoảng lại đưa mắt nhìn nàng, nhưng sự lạnh lùng trong đôi mắt của Mộng Kỳ vẫn không giảm chút nào.

Bữa tối kéo dài đến 12 giờ thì mọi người tự động giải tán. Sau đó mọi người đề nghị tới phòng đặt tiệc để hát karaoke. Karaoke cũng là 1 công trình nắm trong nhà ăn, có thể tự do chọn bài để hát, cho dù là những ca khúc mới nổi hay những bài ca đi cũng nắm tháng cũng gần có như có hết. Vì thế, không ít diễn viên đã uống say mèm sau khi được dìu vào trong phòng karaoke bắt đầu tranh nhau micro.Mọi người để diễn viên mới Nhạc Lễ Thanh lên hát trước. Hắn chọn 1 ca khúc của Lâm Tuấn Kiệt rồi bắt đầu hát......

(Lâm Tuấn Kiệt là 1 ca sĩ, nhạc sĩ và diễn viên người Singapore. Hiện anh đang hoạt động tại Đài Loan.
Những bài hát của Lâm Tuấn Kiệt: )

Nhưng không có 1 ai chú ý tới chuyện Tiêu Mộng Kì đã bỏ đi.

Nàng cũng đã uống không ít. Sau khi rời khỏi phòng ăn, nàng đưa tay dựa vào tường khó khăn đi về phía trước.

Đột nhiên, nàng chú ý trên tường phía trước mặt, không ngờ lại xuất hiện thêm 2 tấm áp phích mới.

Hai tấm áp phích đó tuyên truyền cho 2 bộ phim mới trong tháng 8 !

Tiêu Mộng Kì đi tới xem xét.Nàng lập tức phát hiện trong đó có 1 bộ phim có sự tham gia diễn xuất của nàng !

-"Chuyến bay mang số hiệu 444"? Mình diễn vai tiếp viên hàng không?

Tiêu Mộng Kì thật ra cũng có chút nhan sắc. Sắc đẹp của nàng cũng chỉ thua song Vũ (hai mỹ nhân Bạch Vũ Sóc và Ôn Vũ Phàm) chút xíu, cho nên chuyện sắm vai tiếp viên hàng không cũng chẳng khó khăn. Trên tấm áp phích, trên khuôn mặt của Tiêu Mộng Kì có vẻ sợ hãi,và trên người nàng đang mặc trang phục của tiếp viên hàng không. Phía sau nàng là hàng ghế của cơ trưởng và cơ phó.

Nàng nhìn danh sách diễn viên tham gia.Nhưng chưa cần xem hết thì nàng đã hoàn toàn tỉnh rượu!

-Rạp chiếu phim địa ngục......tầng 10!

Không ngờ trong bộ phim này lại có sự tham gia diễn xuất của "Rạp chiếu phim địa ngục" tầng 10 !

Nàng vội vàng nhìn danh sách diễn viên 1 cách cẩn thận, nhưng đáng tiếc trong đó không có tên của "người kia"! Nhưng cho dù là vậy nàng lại trông thấy 1 cái tên vô cùng quen thuộc.


-Hứa Tuệ ! Là mày!

-Không ngờ trời cho tao sớm gặp mày như vậy!Ánh mắt nàng càng trở nên hung ác hơn, sự căm thù trong lòng nàng đang bừng cháy như 1 ngọn lửa.

Tiếp đó , nàng bắt đầu đọc phần giới thiệu nội dung sơ lược của bộ phim.

Sau khi người nắm quyền của 1 gia tộc tài phiệt qua đời, nam nhân vật chính của lão từ nước Mĩ bao toàn bộ chuyến bay sớm nhất để có thể nhanh chóng bay về Hồng Kông,để xử lý hậu sự của lão và nghe luật sư tuyên đọc di chúc. Còn nữ nhân vật chính là nữ diễn viên duy nhất trên máy bay. Khi nàng nhận công việc này, nàng đã ký kết tuyệt 1 hợp đồng tuyệt đối không thể để lộ ra ngoài.....

Sau khi xem giới thiệu nội dung sơ lược, Tiêu Mộng Kì cười lạnh lùng. Nàng chống tay dựa vào tấm áp phích trước mặt,sau đó thu lại vẻ hung ác trên khuôn mặt.

Lúc này, phía sau truyền đến một âm thanh.

-Chuyện đó quả nhiên có liên quan đến "người kia",đúng không?

Tiêu Mộng Kì khi quay đầu lại nhìn liền phát hiện ra sự có mặt của Bạch Vũ Sóc.

-Không biết tôi có nên chúc mừng cậu hay không? Hay chuyện 'người kia' không tham gia đóng bộ phim này khiến cậu thất vọng?

Tiêu Mộng Kì yên lặng.

-Cậu vẫn không muốn nói cho mình biết sao? Cậu thực sự cho rằng mình không đoán ra được chuyện gì đã khiến cậu trở thành thế này sao?

Vũ Sóc bước tới trước mặt Tiêu Mộng Kỳ:
-Cậu vì chuyện này mà ngay cả mạng sống của mình cũng không tiếc, chẳng lẽ lại không thể nói cho mình chân tướng? Chẳng lẽ cậu muốn khiến mình sau này phải hối hận sao? Mình đã nói rồi, chúng mình là bạn !

-Bạn sao?
Tiêu Mộng Kì cười với vẻ u ám. Nàng bỗng nhiên xoay người,kéo xuống chiếc áo trên người !

Một khuôn mặt trắng bệch đầy khủng bố của 1 người đàn ông xuất hiện sau lưng nàng. Hình xăm này gần như chiếm trọn bờ lưng thon của nàng, thoạt nhìn khiến cho người ta phải sợ hãi.

-Cảm giác đau đớn khi từng cây kim chích lên người cậu có thể hiểu sao? Vì sao tôi cam tâm làm vậy chẳng lẽ cậu không biết ?

Vũ Sóc nhìn hình xăm kia rồi đưa tay vuốt ve nó 1 cách vô cùng cẩn thận và dịu dàng.

-Lúc đó khi cậu mới đặt chân tới rạp chiếu phim này, mình không thể quên được chuyện lần đó cậu lại muốn tự sát. Khi đó nếu không phải mình phát hiện sớm, cậu có lẽ đã chết rồi. Cậu thà lựa chọn cái chết chứ cậu không có can đảm đi đóng phim kinh dị. Khi đó mình liền nói với cậu, chỉ cần cậu trở thành bạn của chúng mình, mình có thể hy sinh tất cả, cho dù là mạng sống của bản thân để bảo vệ cậu. Lời nói của mình là thật lòng. Cho dù bây giờ cũng vậy.

-Phải ! Mình biết !

-Nhưng vì sao cậu lại săm thứ này lên người ?

Vũ Sóc ôm nàng vào lòng rồi nói:
-Cậu hãy nói cho mình biết đi! Cậu sợ mình sẽ vứt bỏ cậu sao? Sợ mình sẽ không quan tâm đến cậu sao? Cậu không chịu nói thì mình làm sao giúp cậu?

-'Người kia' !
Tiêu Mộng Kì túm chặt lấy áo của Vũ Sóc rồi không ngừng rống lên:
-Là 'người kia' ! Phương Lãnh nói gì mà vì đại cục nên phải nhẫn nhịn, phải có sự hy sinh. Nhưng vì sao. Vì sao tôi phải hy sinh chứ ?

Tiếp đó, nàng đột nhiên đẩy Bạch Vũ Sóc ra.

-Không...... Phải nói là tôi không hy vọng cậu sẽ giúp tôi. Bởi vì tôi không hy vọng nhìn thấy cậu chết.

-Tiêu Mộng Kì !

-Chuyện của tôi không cần cậu quan tâm, Bạch Vũ Sóc !

Sau đó , nàng bỏ đi 1 mạch chẳng thèm qua đầu lại

Vũ Sóc nhìn tấm áp phích đang dán trên tường. Nàng nhìn vẻ mặt sợ hãi của nữ tiếp viên hàng không « Tiêu Mộng Kỳ » trên tấm áp phích rồi yên lặng suy nghĩ.

Hai người tuy nói chuyện rất lớn tiếng, nhưng bởi vì tiếng hát của Nhạc Lễ Thanh quá lớn nên chẳng ai nghe được gì.

Sau khi trở về phòng minh, Tiêu Mộng Kỳ bước vào trong phòng tắm.

Sau khi cởi quần áo, nàng xoay người nhìn hình xăm khủng bố trên lưng mình từ gương phản chiếu lại,sau đó nàng nhắm mắt lại mở vòi hoa sen. Để mặc dòng nước ấm vỗ về thân thể nàng, lúc này trong đầu nàng nhớ lại những chuyện ngày xưa......

-Chỉ cần cậu trở thành bạn đồng hành của chúng mình, mình có thể hy sinh tất cả để bảo vệ cậu!

-Mộng Kì, cậu không thể đọc lời thoại 1 cách cứng nhắc như vậy được !Cậu có còn là người mới nữa đâu !

-Mộng Kì, nếu có cơ hội trở về thì cậu muốn làm gì

-Nếu...... Nếu có cơ hội trở về......

Cuối cùng, nàng cuộn mình ngồi dưới vòi hoa sen. Hình xăm trên lưng nàng trong hơi nước bốc lên mịt mờ dần trở nên mờ đi.
Mình......

Đã không thể trở về......

Đây là âm thanh duy nhất cứ văng vẳng trong lòng nàng

Phải rất lâu sau, nàng ngẩng đầu lên, trong mắt lúc này tràn ngập sự lạnh lẽo.

Hứa Tuệ. Bắt đầu từ mày vậyi.

Gương mặt của « người kia » hiện lên rõ ràng trong đầu của Tiêu Mộng Kì. Khuôn mặt mà nàng sẽ không bao giờ quên !

Đó là lần đầu tiên và cũng là duy nhất mà Tiêu Mộng Kỳ gặp mặt « người kia ».

Sau khi tắm xong, nàng lấy khăn lau mình, sau đó vuốt ve hình xăm trên lưng mình. Hàng đầu chú này cũng vì thế mà được xăm lên.

Cho dù kết quả ra sao, thì nàng tuyệt đối cũng không thay đổi quyết định.

Cho nên...... Vũ Sóc, cậu không cần giúp mình, nhưng, cũng đừng cản mình!


Chương 22: Bản chép tay của Nitemare

 Ba ngày sau là ngày công chiếu của « Biển xanh sâu thẳm »


Lúc trước, Tề Tình Tình vì muốn sống sót trong bộ phim này mới chạy tới kiếm Diệp Tưởng thuê giày cao gót.

Nội dung của bộ phim này kể về câu chuyện khủng bố đã từng xảy ra ở một làng chài thuộc miền duyên hải Trung Quốc.

Trong ba ngày này, khi nghe nói là Phương Lãnh muốn đem búp bê thế mạng để đổi lấy vật bị nguyền rủa khác, có không ít người đứng ra phản đối. Nhưng, Phương Lãnh vẫn kiên trì làm vậy. Phải biết rằng Phương Lãnh phải rất vất vả mới thu được búp bê thế mạng trong « Quỷ tế II » . Hắn lúc đó vì thế mà mất mạng, kết quả là phải dựa vào ng mới may mắn hồi sinh, cuối cùng mới có thể đạt được búp bê thế mạng. Thứ này sau đó cũng cứu hắn 1 mạng.Vật bảo mệnh quý giá như vậy mà anh ta lại muốn đem đổi hay sao?

Lúc này, trong phòng nghỉ công cộng tại lầu 4.

-Đừng đùa chứ! Phương Lãnh lại muốn đổi búp bê thế mạng lấy thứ khác sao ! Phương Lãnh anh ta có mất trí không vậy?

Thạch Thanh Tú vẫn đi lanh quanh,khiến cho Tề Tình Tình phải hô lên:
-Cô đừng đi nữa có được không? Cô làm tôi chóng mặt rồi đấy !

-Phương Lãnh chắc có tính toán của mình.
Mạc Thu Thực nói:
-Tôi cũng hiểu vì sao anh ấy muốn làm vậy

Lúc này, Diệp Tưởng ở cạnh đó đặt câu hỏi:
-Phương Lãnh không tiếc trao đôi búp bê thế mạng mà anh ta đã phải đánh đổi cả sinh mạng để đổi lấy thứ gì?Vật bị nguyền rủa đó ra làm sao?

-Bản chép tay của Nitemare!
Mạc Thu Thực trả lời vấn đề của Diệp Tưởng:
-Nó là vật bị nguyền rủa đến từ bộ phim kinh dị « Gia tộc Nitemare ». Đó là một cuốn « vong hồn bút ký » ( death note) của hắc ma thuật sư (black magician) thời Trung Cổ Ni Đặc Lai Nhĩ (Nitemare). Nghe nói lão bán linh hồn của mình cho ác ma, do đó đạt được lực lượng khủng bố. Mặc dù sau này lão bị người của toà thánh thiêu cháy, nhưng sau đó mấy thế kỷ lão lại chuyển thế thành người. Không giống như những vật bị nguyền rủa thông thường, sử dụng bản chép tay của Nitemare phải trả gấp đôi thù lao trên danh nghĩa! Bản chép tay này 1 khi được mở ra, trên đó sẽ xuất hiện tương lai trong 1 giờ! Không phải là tình tiết của phim mà là tương lai chân chính ! Phải biết rằng kịch bản thông thường đều có khả năng bị thay đổi, nhưng bản chép tay này mang trên mình nó 1 bộ phận linh hồn của hắc ma thuật sư khủng bố nhất trong lịch sử. Một khi sử dụng không thoả đáng, linh hồn người sử dụng sẽ bị hút vào bên trong bản chép tay này.

-Tiên tri?

-Phải, hơn nữa còn là tuyệt đối tiên tri. Nội dung được tiên đoán thông thường sẽ xoay quanh những chuyện sẽ xảy đến cho người nắm giữ bản chép tay và những người xung quanh trong thời gian 1 giờ. Cho dù tương lại sau khi kịch bản bị sửa chữa cũng có thể tiên đoán được! « Thứ đó » cũng chỉ khi đem búp bê thế mạng để trao đổi người ta mới chịu đổi ! Đương nhiên, Phương Lãnh cũng không dám chắc người đó sẽ sẵn lòng trao đổi với hắn.

Mấy ngày nay số lượng áp phích tuyên truyền cho bộ phim « Biển xanh sâu thẳm » càng lúc càng tăng. Đây là một bộ phim kinh dị tương đối khó . Danh sách diễn viên có sự tham gia của ba người Phương Lãnh,Tiêu Mộng Kì, cùng với Tề Tình Tình và đám người Phó Hằng Quân của « Rạp chiếu phim địa ngục » thứ 5. Tề Tình Tình lần này có thể sống trở về hay không cũng rất khó nói. Cũng may trước đó nàng đã bao lần cho Lý Duy Tư sử dụng chiếc áo liệm của nàng mà không cần điều kiện gì, cho nên hắn rốt cục cũng lấy ra bàn tay đẫm máu vừa mới thu được cho nàng thuê.

Mặt khác,tổng số vé chuộc cái chết trong tay của Diệp Tưởng sau khi quay xong bộ phim « Phòng giam » là 2025 tấm.Vé chuộc cái chết của hắn vốn là 725 tấm, sau khi cho thuê giày cao gót hắn kiếm được 725+1300[ tiền cho Lý Duy Tư Ngô Triệu Thiên thuê giày cao gót]=2025.

Mặt ngoài xem ra hắn đã trở thành 1 vị tân phú ông, nhưng mà hắn biết rõ, trong bộ phim kinh dị tiếp theo, chỉ sợ thù lao danh nghĩa của hắn sẽ tăng. Nếu vậy hắn cũng chẳng dùng được nhiêu lâu.

Phòng nghỉ công cộng trên tầng 4 là phòng nghỉ công cộng lớn nhất nên bên trong tích hợp cũng không ít công trình. Lúc này, Lý Duy Tư đang nhàn nhã chơi bóng bàn:
-Mọi người chẳng lẽ còn chưa hiểu Phương Lãnh hay sao?Chuyện mà anh ta đã quyết thì đố ai có thể thay đổi được !

Đối thủ của Lý Duy Tư là Nhạc Lễ Thanh. Hắn cười gượng một tiếng rồi nói:
-Anh Phương Lãnh mới nhìn đúng là rất có khí phách. Nhưng người phụ nữ có làn da hơi ngăm đó là ai. Ngày hôm qua lúc dùng bữa cô ta cứ nhìn chúng tôi bằng ánh mắt lạnh lùng. Sau đó chẳng biết cô ta bỏ đi đâu.

-Cô ta tên Tiêu Mộng Kì. Nếu được tốt nhất cậu không nên tiếp xúc cô ta.

Lý Duy Tư hất vợt đánh bóng về phía Nhạc Lễ Thanh.

Phía bên trong của phòng nghỉ công công còn có 1 bể bơi.

Bể bơi này cứ đến 12 giờ khuya sẽ tự động thay nước. Chất lượng nước cũng tốt hơn chất lượng nước trong bể bơi phòng tập thể thao rất nhiều. Dưới bể bơi cũng không có đèn.Nước trong bể bị ánh sáng màu chàm tối mờ chiếu xuống tạo thành 1 cảnh tượng rất quái dị.

Lúc này, hai cô gái Bạch Vũ Sóc và Ôn Vũ Phàm đang thi đấu bơi lội. Ở nhà Bạch Vũ Sóc vốn có 1 bể bơi rất lớn, hàng năm nàng thường xuyên xuống đó bơi lội, nên xét ra thì kỹ năng bơi lặn của Ôn Vũ Phàm kém hơn rất nhiều. Sau khi mới đua được 1 vòng, nàng đã bị Bạch Vũ Sóc bỏ xa.

Bạch Vũ Sóc sau khi bơi tới bờ bên kia bèn nhìn Ôn Vũ Phàm rồi nói:
-Em học bơi lúc nào vậy ?

-Một năm trước ạ.
Ôn Vũ Phàm trồi lên khỏi mặt nước rồi nói:
-Phải mất 1 tuần em mới học được. Nhưng trước mắt em chỉ biết bơi ếch thôi.


-Ừ ! Hay là chị dạy em bơi bướm trước nhé. Khi xuống nước,em đẩy hai cánh tay của em ra, sau đó......

Bỗng nhiên, một bóng người nhảy tù xuống nước khiến cho bọt nước văng tung toé. Người đó hoá ra là Tiêu Mộng Kì !

Động tác của nàng cực kỳ mạnh mẽ, hai cánh tay vung lên rất rộng khiến cho bọt nước không ngừng bắn lên người của Vũ Sóc. Người của Tiêu Mộng Kỳ gần như ngụp lặn trong nước, chỉ thấy hai chân đạp liên tục tạo thành 1 luồng bọt nước phía sau. Không lâu sau nàng đã bơi tới bờ bên kia.

Tiêu Mộng Kì sau khi nổi lên mặt nước liền nhấc kính bơi sau đó bơi lại phía Vũ Sóc rồi nhìn Ôn Vũ Phàm nói:
-Đây chẳng phải là nữ diễn viên mới lần trước đó sao?

-Mộng Kì.
Vũ Sóc nhìn nàng rồi hỏi với giọng dịu dàng:
-Tối hôm qua......cậu ngủ có ngon không ?

-Đương nhiên rất ngon.Không thể nào ngủ ngon hơn được !

Lúc này, Ôn Vũ Phàm tự nhiên cũng nhìn được hình xăm vô cùng dữ tợn trên lưng của Tiêu Mộng Kì. Dưới ánh sáng màu chàm tối mờ mờ, hình xăm gương mặt trắng bệch đầy dữ tợn của 1 người đàn ông giống như đang cười rất thảm thiết.

Tiêu Mộng Kì đương nhiên cũng không phải là người thích xăm mình. Nàng là 1 cô gái, ở sau lưng lại xăm hình xăm khó coi như vậy, nhưng nàng cũng không để ý. Với Ôn Vũ Phàm thì dung mạo xinh đẹp và dáng người không tệ của nàng đều là những điểm mà nàng cảm thấy tương đối vừa lòng trên cơ thể mình. Nếu đổi lại là nàng là Mộng Kỳ, Vũ Phàm chưa chắc có thể hạ quyết tâm xăm lên mình hình xăm gớm ghiếc thế được.

Tiêu Mộng Kì nhìn Bạch Vũ Sóc sau đó nói:
-Nhắc mới nhớ bộ phim kinh dị được quay ba ngày sau ở 1 làng chài miền duyên hải,nên tôi tự nhiên cũng phải đến đây tập luyện 1 hồi . Vũ Sóc,cậu không phải diễn cùng với cô ta trong bộ phim kinh dị kế tiếp hay sao? Tên phim hình như là...... « Trở về » đúng không?"

Tiếp, nàng lạnh lùng nhìn Ôn Vũ Phàm.

Là người có tính cách rất cố chấp nhưng Tiêu Mộng Kỳ không thể không thừa nhận 1 điều, dung mạo của Vũ Phàm đẹp hơn nàng nhiều, cho dù đem so với Vũ Sóc cũng chẳng thua kém bao nhiêu. Với dung mạo như vậy, nàng dư sức đóng vai nữ nhân vật chính trong phim.

-Cô chắc là Ôn Vũ Phàm đúng không?

-Vâng !
Ôn Vũ Phàm hơi cúi đầu nói:
-Em cũng mới chỉ đóng 1 bộ phim kinh dị. Giống như lời của tiền bối đã nói, tháng sau,em sẽ tham gia bộ phim « Trở về » cùng với chị Vũ Sóc.

-Thế sao? Nếu vậy, hy vọng có thể nhìn thấy cô sống trở về.

Sau khi nói xong những lời này, Tiêu Mộng Kỳ lại bắt đầu ngụp vào làn nước tối tăm.

-Không sao đâu.
Vũ Sóc nhẹ đặt tay lên vai của Ôn Vũ Phàm rồi nói:
-Hiện tại tuy tính cách của cô ấy như vậy, nhưng trước đó tính cách của cô ấy không giống vậy. Tính cách của cô ấy bị bóp méo thế này cũng có nguyên nhân . Chị hy vọng em không nên có thành kiến với cô ấy. Nhắc mới nhớ...

-Sao ạ, chị Vũ Sóc !

-Khi cô ấy vừa mới gia nhập rạp chiếu phim thí tính cách của cô ấy tương đối giống em.

Ôn Vũ Phàm nghe xong liền cảm thấy rất ngạc nhiên. Nàng nhìn Tiêu Mộng Kì vẫn đang hụp lặn ở bên cạnh, trong lòng cảm thấy rất bất ngờ với lời nói của Bạch Vũ Sóc.

-Không phải......Thật ra tình trạng của cô ấy còn nghiêm trọng hơn cả em. Cô ấy lúc ấy vô cùng bi quan về tương lai của bản thân. Chị nhớ cô ấy từng nói rằng cô ấy không muốn sống nữa. Lúc ấy cô ấy dùng dao cắt cổ tay mình.Hình như cũng ở ngay chính bể bơi này...

Khi nói câu này, Vũ Sóc cố gắng hạ thấp âm lượng chỉ đủ cho Vũ Phàm nghe thấy.

-Cô ấy cũng nói đời mình chưa bao giờ gặp may mắn, hiện tại bản thân còn rơi vào bước đường cùng. Cho nên cô ấy không còn muốn sống nữa. Khi đó, chị phát hiện ra cô ấy bèn cứu sống ấy. Lúc ấy chị đã từng nói với cô ấy rằng chị hy vọng cô ấy sẽ không tìm đến cái chết và rằng chị nhất định cố gắng giúp cô ấy sống sót. Sau đó, giống như những gì mà chị làm với em bây giờ, chị bắt đầu dậy cô ấy những kinh nghiệm cần thiết để sống sót trong phim kinh dị, phải diễn xuất ra làm sao, sử dụng vật bị nguyền rủa như thế nào, công tác thu thập thông tin phải tiến hành cụ thể ra làm sao.....Hiện tại cô ấy bơi tốt như vậy cũng do chính tay chị dậy cô ấy.

-Vậy vì sao chị ấy lại trở nên giống như bây giờ ?
Ôn Vũ Phàm cảm thấy vô cùng khó hiểu.

-Đúng vậy, vì sao nhỉ? Đến tận bây giờ cô ấy cũng không sẵn lòng nói cho chị biết. Lúc trước, khi lần đầu tiên nhìn thấy nụ cười trên gương mặt của cô ấy, chị đã cảm thấy vô cùng vui vẻ. Bởi vì chị cảm thấy lúc ấy chị đã thực sự 'cứu sống' cô ấy. Không chỉ thể xác, mà ngay cả tinh thần của cô ấy cũng hồi sinh. Khi đó, đám người Vu Thần, Hầu Thiên Bạch còn chưa gia nhập nên bọn họ cũng không biết cô ấy đã từng có lúc vui vẻ như vậy. Lúc ấy cô ấy đã thực sự nở 1 nụ cười từ tận đáy lòng, hy vọng vào 1 cuộc sống mới.Chị sẽ không quên nụ cười ấy dễ thương như thế nào. Chị tin rằng , cho dù cô ấy không phải bước chân vào rạp chiếu phim này nhưng chưa chắc cô ấy có thể cười vui như vậy ngoài đời !

-Nghe chị nói vậy có vẻ như cuộc sống của chị ấy ngoài đời thực chắc thê thảm lắm nhỉ ?

-Trên đời luôn có những người như vậy.Chuyện này em cũng không cần biết. Chị nói cho em chuyện này vì chị hy vọng sau này em đừng căm ghét cô ấy. Mọi người cũng không dễ dàng gì mới sống sót. Mỗi người đều phải đặt cược cả mạng sống của mình khi đóng phim kinh dị chân thực. Ai biết được sẽ có 1 ngày hoặc có lẽ ngay trong bộ phim kinh dị tiếp theo,chúng ta sẽ chết trong đó.

Nói tới đây, trong đôi mắt nàng thoáng qua sự u buồn:
-Nếu...... nếu như Dĩ Xuyên anh ấy còn sống, vậy là tốt rồi ......

-Dĩ Xuyên?

-Không, không có gì đầu.
Vũ Sóc lắc đầu sau đó cầm tay của Ôn Vũ Phàm rồi nói:
-Em phải nhớ kỹ, hai tay phải vung ra thế này, sau đó......  


Chương 23: Bộ phim kinh dị khác

  Cơn mưa tầm tã cộng thêm những tiếng giật đùng đùng thi thoảng của sấm chớp như điên cuồng trút xuống 1 ngọn núi.

Sân golf bị bỏ hoang trên ngọn núi lúc này có vẻ đìu hìu. Bầu trời giống như bị bao phủ bởi 1 tấm vải đen khổng lồ,gió xoáy giật lên như muốn cuốn đi tất cả mọi thứ.

Mấy bóng người xuất hiện ở xung quanh sân golf.

Trong số những người này,dẫn đầu là một người đàn ông có mái tóc xoăn và 1 gương mặt cực kỳ lạnh lùng, căn bản là nhìn không ra dù chỉ một chút hỉ nộ ái ố. Gương mặt hắn trắng bệch giống như người thường xuyên không thấy ánh mặt trời, thậm chí còn có vẻ rất giống như vampire trong truyền thuyết. Hắn chống cây dù xuống đất,trên người mặc một chiếc áo choàng.

Mở ổ khoá đã rỉ sét do mưa gió lâu ngày,đám người đi tới sân golf bị bỏ hoang. Mặt cỏ nơi này đã trở nên ố vàng, còn phía xa xa đang bị bóng tối bao trùm không cách nào nhìn rõ.

-Thưa giám đốc!

Phía sau người đàn ông có mái tóc quăn và gương mặt trắng bệch, là 1 người đàn ông khác có vóc dáng cao lênh khênh như cây sào. Y lên tiếng hỏi:
-Nghe đồn có người chết trên sân golf này 20 năm về trước, âm hồn không tiêu tán. Không biết có chuyện như vậy không ạ?

Người đàn ông có gương mặt trắng nõn bị gọi là giám đốc khẽ nhấc bàn tay đón những giọt mưa rơi xuống, sau đó hắn hít 1 hơi thật sâu hít vào không khí tươi mát, sau đó mới mở miệng trả lời câu hỏi của người đàn ông kia:
-Nếu không phải vậy thì Dịch Tùng, cậu cho là những chuyện xảy ra trong thời gian này là gì?"

-Dạ...Dạ đúng thế.

Bên cạnh người đan ông cao gầy như sếu vườn kia là hai người phụ nữ. Trong hai người phụ nữ đó,có 1 người đeo khuyên tai hình trăng lưỡi liềm,mái tóc ngắn được cắt tỉa có vẻ rất nữ tính. Mắt nàng được trang điểm phấn mắt* màu tím đậm và môi nàng được tô son màu bóng khiến nàng nhìn có vẻ diêm dúa loè loẹt; người phụ nữ còn lại mặc nguyên 1 bộ đồ màu trắng, thoạt nhìn nhiều lắm cũng chỉ 16-17 tuổi, làn da nàng khá đẹp, mà dung mạo cũng có thể xếp vào diện trung bình-khá. Người cầm đầu của ba người này rõ ràng là người đàn ông có mái tóc xoăn

(Eye-shadow: phấn mắt hay còn gọi là bóng mắt giúp làm tăng hiệu ứng cho đôi mắt trong quá trình trang điểm như giúp cho mắt to hơn, sâu hơn. Việc sử dụng bóng mắt không dễ dàng vì đòi hỏi bạn cần có một số kỹ năng cơ bản phối các tông màu để đôi mắt sau khi make up được hài hòa.)

Đột nhiên,người của gã sếu vườn run lẩy bẩy. Gã quay đầu nhìn về phía sau. Cánh cửa sắt vừa mở ra đang đong đưa không ngừng tạo ra những tiếng cọt kẹt.

Hắn là 1 linh môi sư,mà vừa rồi hắn vừa cảm ứng được nguy hiểm.

-Thưa giám đốc.
Dịch Tùng lập tức nói với người đàn ông tóc xoăn kia:
-Hình như có điều gì đó bất thường !

Người được gọi là giám đốc đột nhiên quay đầu lại nhìn, mà người phụ nữ diêm dúa kia cũng gật đầu.

Giám đốc lập tức đưa tay phải chạm vào chiếc vòng tay màu trắng ởn đang đeo trên tay, sau đó nhóm bốn người đẩy nhanh tốc độ. Bốn người bắt đầu chạy vào sâu bên trong sân golf.Nhưng đúng lúc này, thiếu nữ 16-17 tuổi kia bỗng nhiên dừng lại !

Khi cúi đầu nhìn xuống, nàng hoảng sợ phát hiện bắt đầu có máu tươi ồ ạt chảy ra từ trong lỗ golf!

-Á...... Không, đừng mà ! Cứu mạng. Cứu mạng !

Lúc này, người đàn ông có gương mặt trắng bệch cũng ra tay......

Không biết phải dùng nguyên lý gì để phân tích ,trong 1 không gian khác.

Đó là «Rạp chiếu phim địa ngục» tầng thứ 13.

Ngày mai là ngày mà Phương Lãnh phải quay « Biển xanh sâu thẳm ». Dù cho bao người cật lực khuyên bảo,Phương Lãnh vẫn cố chấp như trước. Búp bê thế mạng chỉ có thể cứu mạng mỗi mình hắn, nhưng bản chép tay của Nitemare lại có thể cứu càng nhiều người hơn. Phương Lãnh thà hy sinh biện pháp bảo mệnh của mình, hắn cũng muốn nâng cao khả năng sống sót của tập thể diễn viên «Rạp chiếu phim địa ngục» tầng thứ 13.

-Thôi bỏ đi, tôi không đi khuyên anh ấy nữa !
Thạch Thanh Tú thảy 1 quả nho vào trong miệng rồi tức giận nói:
-Anh ấy muốn làm gì thì mặc kệ anh ấy !

-Thạch tiểu thư! Có vẻ Phương Lãnh đại ca là người có cái nhìn toàn cục.

Diễn viên mới Nhạc Lễ Thanh ngồi ở đối diện cầm bình cà phê từ từ rót vào trong chén, sau đó xé 1 gói đường đổ vào trong đó.

Thạch Thanh Tú đẩy gọng kính mắt rồi nói:
-Nhưng lần này có mặt Tiêu Mộng Kì nên chuyện này chắc cũng không quá quan trọng. Người phụ nữ kia quả thực có năng lực hơn người !

-Mọi người thực sự ghét cô ta vậy sao ?

-Ghét ư......Cũng có. Nhưng cô ta đích thực có bản lĩnh, cho nên cũng phải chịu thôi .
Thạch Thanh Tú nói xong lại thảy 1 quả nho vào trong miệng.

Nhạc Lễ Thanh tuy rằng là diễn viên mới, nhưng hắn cũng hiểu được chuyện đoán ý qua nét mặt và lời nói, cộng thêm chuyện hắn cũng khéo ăn nói, khiến cho hắn dễ dàng hoà hợp với những diễn viên khác .

-Bạch tiểu thư nghe nói là thiên kim của một triệu phú phải không Thạch tiểu thư?

Hắn thử thăm dò thông tin và Vũ Sóc.

-À đúng vậy. Cha của chị ấy là Bạch Thịnh Hà, chính là tổng giám đốc tập đoàn bất động sản Thái Dương. Cậu có nghe nhắc tới chưa?

-À......Tôi cũng không hiểu lắm về phương diện bất động sản, nhưng mà ở Trung Quốc cũng có rất nhiều triệu phú làm giàu từ bất động sản!

-Bởi vì......bất động sản của Trung Quốc được cả thế giới "biết đến" mà! Rất nhiều người thà mua nhà ở nước ngoài cũng không chịu mua nhà trong nước . Nhà cô ấy cũng không phải chỉ có chút của ăn của để đâu. Trước kia khi tôi đọc bài giới thiệu về cha của cô ấy trên tạp chí kinh tế tài chính. Nghe nói tài sản cá nhân của ông ấy lên đến cả chục tỷ.

Nhạc Lễ Thanh trợn mắt há hốc mồm, chục tỷ? Khi sự chênh lệc giàu- nghèo của Trung Quốc càng ngày càng lớn, một số nông dân bỏ lên thành phố vì mong kiếm được mấy chục nghìn nhân dân tệ 1 năm mà làm việc đến chết đi sống lại, cho dù 1 người dân bình thường muốn mua nhà để ở còn phải mua nhà trả góp cả mấy chục năm, lại có 1 vài người vừa sinh ra đã mang trên người cả chục tỷ, đúng là không thể so sánh giữa người với người !Hắn nhịn không được phải chửi thầm 1 câu trong lòng: Con bà nó , làm bất động sản kiếm được nhiều tiền thế!


-Nhưng mà cô ấy cũng thật đáng thương ! Ở nơi thế này có nhiều tiền cũng chẳng giải quyết được gì cả.
Thạch Thanh Tú chậc lưỡi, sau đó lại thảy quả nho khác vào miệng

Ở bàn bên cạnh, hai người Lý Duy Tư và Mạc Thu Thực đang chơi cờ vua. Trong rạp chiếu phim này cũng chỉ có hai người bọn họ biết chơi cờ vua. Kết quả, Lý Duy Tư lại thắng thêm 1 lần nữa.

-Hôm nay cô đã thua tôi 3 lần liên tiếp.
Lý Duy Tư thu dọn quân cờ:
-Cô nếu không yên lòng thì không nên đánh cờ. Cô hình như rất quan tâm đến vụ giao dịch của Phương Lãnh phải không?

Mạc Thu Thực không nói câu nào. Nàng khá giống Thành Tuyết Tùng ở chỗ cả hai đều là người không thích nói nhiều. Nhưng mà, Thành Tuyết Tùng ít nói là vì nàng ta quá mức cao ngạo, còn nàng là vì bản tính trời sinh. Mạc Thu Thực không phải là người thích chơi trội,mà nàng cũng không phát biểu ý kiến của mình . Nàng chỉ biết tập trung vào chức trách của nàng. Đến cuối tháng, nàng và Lý Duy Tư sẽ đóng vai nam và nữ nhân vật chính trong bộ phim « Khách sạn ma ám ». Những lúc thế này, thông thường hai bên sẽ cố gắng tiếp xúc với nhau nhiều hơn để tiện cho việc nhập vai khi cần.

-Cô nên lo lắng cho chính mình thì hơn.
Lý Duy Tư thu dọn xong bàn cờ rồi nói:
-Không biết, « Khách sạn ma ám » sẽ là 1 bộ phim thế nào. Về phần Phương Lãnh,anh ta chắc chắn sẽ không chết. Cô cũng đừng quên,ngoại trừ búp bê thế mạng, anh ta vẫn còn 1 vật bị nguyền rủa khác.

Mạc Thu Thực nhìn hắn, sau đó quay người bỏ đi.

Cùng lúc đó......

Diệp Tưởng và Ôn Vũ Phàm đang ở trong phòng Bạch Vũ Sóc.

-Bây giờ bàn về cách phòng tránh ng!

Bạch Vũ Sóc nói tới đây sau đó ngồi nhìn hai người trước mặt đang rất chăm chú ghi chép, trong đầu nàng lại thoáng hiện lên bóng dáng của Tiêu Mộng Kì ngày trước.

Diệp Tưởng nhìn quyển sổ ghi chép đã chi chít chữ. Hắn cũng cảm thấy được mình hấp thu được từ đó không ít lợi ích. Những kinh nghiệm do đích thân Bạch Vũ Sóc truyền thụ đương nhiên là vô cùng quý giá.

Nhất là, về quy tắc ba lần ng. Lần thứ tư ng sẽ khiến cho tất cả diễn viên tử vong. Bởi vậy Diệp Tưởng có hỏi một vấn đề :
-Nếu như có một diễn viên rơi vào bước đường cùng, cuối cùng người đó lựa chọn cố ý ng lần thứ 4 để kéo theo tất cả các diễn viên chết chung, lúc đó những người còn lại phải làm sao?

Bạch Vũ Sóc trả lời:
-Chuyện đó tuyệt đối không thể xảy ra. Lần thứ tư ng, chỉ có do sai lầm dẫn đến ng. Sau ba lần ng, kịch bản sẽ không cho phép diễn viên cố ý ng nữa. Nếu như cố ý ng, ngay trong nháy mắt khi diễn viên có ý định cố ý ng, diễn viên đó sẽ chết. Cho dù diễn viên đó mới có ý định trong đầu cũng không được. Các bạn hiểu chưa? Cho nên đây là chuyện không thể xảy ra. Bằng không, chẳng phải sẽ có rất nhiều diễn viên lâu năm bị chết oan chỉ vì mấy diễn viên mới?"

Điểm này đã giải toả sự nghi ngờ trong lòng của Diệp Tưởng.

-Diệp Tưởng, cuối tháng này cậu sẽ tham gia quay 1 bộ phim kinh dị mới phải không?

Lúc này, Bạch Vũ Sóc nhìn về hắn rồi nói.

-Không sai. Chỉ là tôi nghĩ trong bộ phim tiếp theo, chắc chắn thù lao danh nghĩa của tôi sẽ cao hơn rất nhiều .

-Tôi có thể khẳng định rằng thù lao trên danh nghĩa của cậu trong bộ phim mới sẽ cao hơn. Vì thế khi cậu sử dụng vật bị nguyền rủa, cậu sẽ phải trả nhiều vé chuộc cái chết hơn. Đừng tưởng rằng cho thuê vật bị người chết nguyền rủa lại kiếm được cả đống tiền. Về sau cậu sẽ biết, càng về sau, vé chuộc cái chết phải bỏ ra lại càng lớn. Mặc kệ cậu có bao nhiêu vé chuộc cái chết, cậu cũng sẽ không ngại nhiều.

-Chuyện này tôi biết.

-Vật bị người chết nguyền rủa vốn rất khó kiếm. Muốn đạt được nó phải mạo hiểm cả tính mạng,chuyện này tuyệt đối không thể chỉ dự vào may mắn. Vì thế cũng chỉ có Vu Thần và Phương Lãnh là có hai vật bị người chết nguyền rủa. Thậm chí, Phương Lãnh lúc trước vì lấy búp bê thế mạng mà đã phải chết một lần . Phải dựa vào ng, anh ấy mới có thể hồi sinh . Chuyện này chắc cậu cũng có nghe nói tới chứ?

-Rất nhiều người đã kể cho tôi chuyện ấy.

-Cho nên,cậu đừng tham chút tiền thuê mà thù tiện cho người khác thuê. Còn nữa, lần này khi cậu tham gia đóng trong « Khách sạn ma ám »,cậu hãy tận sức theo sát Lý Duy Tư.Cậu ta trong khi tham gia đóng "Hàng xóm mới" đã lấy được 1 vật bị người chết nguyền rủa khá mạnh. Ngoài ra, Mạc Thu Thực cũng là người mà cậu có thể tin tưởng. Cô ấy mặc dù làm việc hơi cứng nhắc, nhưng cô ấy đối đãi với mọi người cũng khá là chân thành. Còn nữa, đây là lần đầu tiên cậu phối hợp diễn xuất với những diễn viên của những tầng « Rạp chiếu phim địa ngục » khác, cho nên cậu phải nhớ kỹ 1 chuyện : không nên hoàn toàn tin tưởng đối phương,lúc nào cũng phải đề phòng.

Nói tới đây, thần sắc của Vũ Sóc trở nên cực kỳ trịnh trọng.

Trong sân golf bị bỏ hoang......

Sau khi đập nát cánh cửa thuỷ tinh, Dịch Tùng xông vào bên trong.

- Thưa giám đốc, năm đó cô gái ấy bị cha cậu giết chết chính tại chỗ này!

Dịch Tùng, người phụ nữ diêm dúa và thiếu nữ 16 tuổi đư mắt nhìn người giám đốc. Người giám đốc chỉ lạnh lùng nói:
-Đó là chuyện của thế hệ trước. Chuyện chẳng liên quan gì đến tôi cả.

-Lúc ấy, cha ngài kéo cô ta vào trong này...... Bây giờ, cô ta muốn trở về báo thù!

-Im miệng !

Sắc mặt của giám đốc càng lúc càng tái đi . Hắn từ từ nhấc tay, sau đó nhìn về phía sâu trong hành lang còn bị bao phủ trong bòng tối rồi tiếp tục đi tới.

-Thi thể bị ném xuống phía dưới đường thông của thang máy !

Trước mắt, cánh cửa thang máy rất dễ dàng bị mở ra. Mà ở phía dưới đen ngòm chẳng biết là sâu bao nhiêu. Xác chết của người phụ nữ đó chẳng biết nằm ở bên dưới được bao nhiêu năm rồi.

Khi đưa đèn pin chiếu đi xuống, trên dây cáp của thang máy vẫn thấy rõ ràng dấu máu!

-Cô ta sắp bò ra rồi......

Người giám đốc quay lại nhìn mọi người rồi nói:
-Nếu vậy, hãy chuẩn bị sẵn sàng đi.

Đúng lúc này có bang bóng người từ phía khác chạy tới. Người giám đốc nhìn họ rồi nói:
-Nhanh chân nhanh tay lên !Sao giờ này mới đến !

Hình tượng của ba người kia cực kỳ quái dị khiến người ta chỉ mới liếc nhìn qua đã có ấn tượng sâu sắc.

Trong đó người cầm đầu là 1 người đàn ông đánh mắt theo phong cách trang điểm mắt khói*, phần vành trong của tai có đeo khuyên tai, ở trên cổ có một hình xăm màu xanh. Chỉ nhìn phần hình xăm này cũng có thể chắc chắn đó không phải là vật bị người chết nguyền rủa; Phía sau là hai người đứng ở hai bên người kia. Phía bên trái là 1 người mà trên mặt quấn tầng tầng băng vải, nhưng nếu dựa theo dáng người có thể nhìn ra đó là 1 người phụ nữ, phỏng chừng phía trong băng vải có vật bị người chết nguyền rủa; còn bên phải còn 1 người đàn ông vạm vỡ cao ít nhất 2 m, vẻ mặt đằng đằng sát khí .Đứng bên cạnh hắn , tất cả mọi người trông chẳng khác gì người lùn. 


Chương 24: "Rạp chiếu phim địa ngục" tầng 10

 Dịch Tùng nhìn trước mấy người trước mắt.


Bọn họ và vị "giám đốc " kia đều là diễn viên của « Rạp chiếu phim địa ngục » tầng thứ 10 !

Còn Dịch Tùng...... là Ấn Thuỷ Thiên của « Rạp chiếu phim địa ngục » tầng 7!

Thông tin về những diễn viên nổ tiếng của « Rạp chiếu phim địa ngục » tầng thứ 10 đã sớm được Ấn Thủy Thiên thu mua. Người đàn ông vẽ mắt mầu khói, là 1 diễn viên có thâm niên lâu năm của « Rạp chiếu phim địa ngục » tầng thứ 10, tên là Triệu Không Ảnh. Người phụ nữ cuốn băng vải đầy mặt, tên là Âu Dương Chử. Gương mặt của cô ta được băng vải băng kín chỉ lộ ra duy nhất đôi mắt trông rất đáng sợ; còn người đàn ông đô con có chiều cao chẳng kém gì siêu sao bóng rổ Trung Quốc Diêu Minh( Yao Ming) – « Thiết Cự Nhân » Trương Hạo Thiên !

Mà tên tuổi của người "giám đốc" này giống như sấm động bên tai. Hắn tên là Mộc Lam, thân phận thật sự của hắn là......cánh ta phải của "người kia"!

Bốn người Mộc Lam, Triệu Không Ảnh, Âu Dương Chử, Trương Hạo Thiên có thể nói đều là những nhân vật có tiếng tăng lẫy lừng của « Rạp chiếu phim địa ngục » tầng thứ 10, trong đó Triệu Không Ảnh giống như Ấn Thuỷ Thiên, hắn cũng có thể chất linh môi. Âu Dương Chử thì cực kỳ thần bí. Cho đến nay chưa có bất cứu kẻ nào nhìn thấy khuôn mặt thật của nàng dưới lớp băng vải đó.

-Giám đốc.

Người cầm đầu là Triệu Không Ảnh đứng lại rồi nói:
-Có manh mối .

Sau đó tiếp tục nhìn về phía sau,Ấn Thuỷ Thiên phát hiện Trương Hạo Thiên đang dẫn theo một người đàn ông trung niên khoảng chừng 40-50 tuổi. Bởi vì bị thân hình cao to vạm vỡ của Trương Hạo Thiên che khuất cho nên Ấn Thủy Thiên cũng gần như bỏ qua người đàn ông này. xem tại .

-Ông ta làm bảo vệ ở chỗ này. Ông ta có trách nhiệm tuần tra ban đêm. Hiện tại ông ta vẫn lưu lại để bảo vệ chỗ này.
Triệu Không Ảnh nói đến đây sau đó lạnh lùng nói:
-Vị này là giám đốc Trương Thái Tường, người sắp thu mua sân golf bị bỏ hoang này. Ông hãy kể lại đầu đuôi ngọn nghành cho ngài giám đốc đây được biết !

Người đàn ông trung niên kia vốn không phải là diễn viên mà chỉ là một npc. Trước đó khi nhìn thấy chiều cao khủng bố của Trương Hạo Thiên, hắn đã sớm sợ chết khiếp rồi , hiện tại hắn lại biết người đang đứng trước mặt là 1 vị đại nhân vật do Mộc Lam thủ vai bèn vội vàng nói:
-Thưa giám đốc Trương,chuyện là như vậy...... Tối hôm đó, tôi vốn đang đi tuần tra theo thường lệ thì nghe thấy tiếng động kỳ lạ xung quanh đây, sau đó tôi......"

Bỗng nhiên, hai mắt của người đàn ông trung niên đó bỗng trợn ngược lên, sau đó hắn sống chết bóp chặt lấy cổ mình, thân thể ngã xuống đất, thi thoảng còn giật giật,cả nửa ngày cũng chẳng nói được câu nào !

Nhưng còn không đợi Ấn Thủy Thiên lên tiếng, Triệu Không Ảnh rõ ràng bước tới 1 bước, trong tay bỗng nhiên xuất hiện 1 thanh chuỷ thủ,sau đó nhanh chóng đâm về phía trước,bên trên người đàn ông trung niên. Sau đó, trên thanh chuỷ thủ kia không ngờ lại có vết máu, sau đó máu tươi bắn đầy lên mặt của Triệu Không Ảnh !

Sau đó, động tác của Mộc Lam càng nhanh hơn. Hắn sờ tay lên chiếc vòng tay trắng ởn, sau đó lấy ra 1 cây phi châm. Hắn nhắm tới phía trước rồi vung mạnh tay! Khi cây phi châm bay tới vị trí có máu tươi vẩy ra, sắc mặt hắn bỗng nhiên thay đổi,sau đó hắn thu tay lại.

-Không có ở đây.

Người bảo vệ trung niên sợ tới mức đái cả ra quần. Nhìn thấy cảnh tưởng quỷ dị như vậy khiến hắn chẳng dám nói năng gì.

Dựa theo kịch bản, y đã sớm phải chết. Nhưng mà, hai người Mộc Lam và Triệu Không Ảnh liên thủ cứu y.

Sau khi nhìn thấy Mộc Lam cất đi thanh phi châm, trong lòng Ấn Thủy Thiên bỗng chấn động. Cây phi châm kia là dùng xương cốt của người chết sau khi đã chiết ra máu oán linh chế tạo nên. Cây phim châm này có tác dụng xác định vị trí của quỷ hồn, khiến quỷ hồn không thể che dấu tung tích. Phải biết rằng, linh môi sư tuy rằng cũng có thể xác định vị trí của quỷ hồn, nhưng một khi sử dụng quá nhiều năng lực này thì linh môi sư sẽ bị ngất. Còn cây cốt châm ( kim chế tạo từ xương người) này lại không gặp phải tình trạng này, hơn nữa không bị hạn chế khoảng cách. Linh môi sư thông thường cũng chỉ cảm ứng được tối đa là mấy trăm m, nhưng khoảng cách xa nhất mà cây cốt châm này cảm ứng được lại lên tới 10 km !

Đây cũng là tin tức mà Ấn Thủy Thiên trước đó mới mua được. Hiện tại nhìn thấy tận mắt quả là danh bất hư truyền !

-Không sao !
Triệu Không Ảnh đưa cho Mộc Lam thanh chuỷ thủ. Sau khi tiếp nhận, Mộc Lam nhỏ máu bám trên thanh đao xuống cây cốt châm kia, sau đó hắn tỏ ta rất vui vẻ. Sau cùng, hắn xoè bàn tay ra rồi đặt cây cốt châm lên đó. Cây cốt châm lúc này giống như kim chỉ nam chỉ về 1 vị trí.

-Đi !

Mộc Lam dẫn đầu,đám người Ấn Thuỷ Thiên nhanh chóng bám theo sau.

Thời gian đã trôi qua được 1 giờ. Bộ phim đang bước vào thời khắc cao trào.

Ấn Thủy Thiên chỉ cố gắng kích hoạt thêm 1 lần thể chất linh môi vì hiện tại hắn cảm thấy rất khó chịu, huống chi vé chuộc cái chết của hắn chẳng còn lại bao nhiêu.

Lúc này, tất cả mọi người đi tới bên trong đường thông của thang máy. Sâu trong bóng tôi là một mùi hôi thối và sự khủng bố tràn ngập trong bầu không khí. Trong đó người thiếu nữ 16 -17 tuổi đã biến mất không thấy tăm hơi trong bóng tối. Là 1 diễn viên mới không có vật bị nguyền rủa,có thể chịu được đến những giây cuối cùng của bộ phim cũng đã không dễ dàng.

(Đường thông thang máy : hay elevator shaft trong tiếng Anh, là phần ống trụ thẳng đứng nối giữa các tầng và làm nhiệm vụ như 1 "bình chứa" , còn thang máy đóng vai trò như 1 "pít tông" có thể chuyển động trong « bình chứa » đó.
Hình ảnh của đường thông thang máy :
)

Từ trong bóng tối sâu thẳm, mùi hôi thối bắt đầu lan toả trong không gian. Tuy rằng không nhìn thấy gì, nhưng cảm ứng bản năng của thể chất linh môi khiến Ấn Thủy Thiên sớm cảm ứng được thứ gì đó bên dưới đường thông. Đương nhiên, hắn không sốt ruột ra tay. Hắn lúc này giống như người thợ săn lão luyện đang ngồi chờ con mồi sập bẫy. Hắn sẽ không dễ dàng ra tay, nhưng 1 khi ra tay, nhất định phải 1 cú ăn ngay!

Đúng lúc này, bỗng nhiên hắn nghe được 1 tiếng động. Đó là tiếng sột soạt của vải khi bị vén lên cọ vào nhau. Hắn lập tức ý thức được đó là âm thanh khi Âu Dương Chử thoát xuống băng vải đang băng kín mặt nàng !

Ngay sau đó, trong bóng tối bỗng nhiên loé lên ánh lửa. Tiếp đó, hắn nhìn thấy Mộc Lam cầm một cây cốt châm đâm lên đầu 1 cái xác.

Đó là xác chết của nữ nhân kia. Vì đã quá lâu nên xác chết bị phân huỷ chỉ còn mỗi bộ xương! Cây cốt châm kia dễ dàng đâm xuyên qua hộp sọ của cái xác. Sau đó, Ấn Thuỷ Thiên nhìn thấy 1 khuôn mặt rất đáng sợ.

Đó là...... Âu Dương Chử?

Người phụ nữ đó vốn rất xinh đẹp. Nhưng lúc này, trên hai gò má của nàng không ngờ lại mọc ra 1 gương mặt tái xanh thối rữa ! Gương mặt đó không ngừng nhúc nhích, thịt thối đang không ngừng lan tới những phần bình thường trên khuôn mặt. Gương mặt quỷ hồn ấy dường như đang muốn bành trướng !

Cảnh tượng này giống như ma nữ Tomie có khả năng phân thân vô hạn được miêu tả dưới ngòi bút của mangaka chuyên vẽ truyện tranh khủng bố Junji Ito*!

(Junji Ito là một mangaka người Nhật sinh ngày 31/7/1963 tại quận Gifu. Ông được coi là bậc thầy truyện tranh khủng bố của Nhật. Các tác phẩm tiêu biểu : Tomie, Falling,...
Chi tiết xem thêm tại : )


Nếu nhìn kỹ sẽ phát hiện, những nơi mà thịt thối lan ra sẽ xuất hiện những gương mặt thối rữa có kích thước nhỏ hơn 1 chút nhưng diện mạo cũng chẳng khác gì gương mặt ban đầu. Gương mặt thối rữa nho nhỏ đó cũng không ngừng lớn ra !

Đây chính là...... Quỷ được "người kia" cấy ghép sao?

Âu Dương Chử hiện tại lại 1 lần nữa bịt băng vải khắp toàn bộ khuôn mặt của nàng mới có thể ức chế sự bành trướng của quỷ hồn. Cảnh tượng này khiến Ấn Thủy Thiên cảm thấy vô cùng hoảng sợ. Đám người của « Rạp chiếu phim địa ngục » tầng 10 đều là loại quái thai gì thế này? Cũng chỉ có Thành Tuyết Tùng của «Rạp chiếu phim địa ngục» thứ 13 kia mới có thể so sánh được với đám người này!

-Kết thúc rồi sao?
Âu Dương Chử đã hoàn toàn bọc kín mặt mình bằng băng vải sau đó từ tốn hỏi.

-Chưa !

Sau khi Mộc Lam đem cắm cây cốt châm vào trong xương sọ của cái xác, vẻ mặt của hắn vẫn tỏ ra nghiêm trọng:
-Còn chưa được.

Hắn nhanh chóng rút ra cây cốt châm. Dễ thấy trên khuôn mặt hắn thoáng qua vẻ thất vọng, nhưng sau đó vẻ mặt đó đã ngay tức khắc biến mất. Sau đó, hắn cất đi cây cốt châm,sau đó không ngờ.....hắn lại lấy ra một vật bị người chết nguyền rủa.

Nhưng Ấn Thủy Thiên cũng không bất ngờ. Hắn biết, « Rạp chiếu phim địa ngục » tầng thứ 10 luôn trả giá cao để thu mua vật bị người chết nguyền rủa. Đám người này 1 người có đến mấy vật bị nguyền rủa cũng chẳng đáng ngạc nhiên.

Chỉ là khi vật bị nguyền rủa này được lấy ra, Ấn Thuỷ Thiên lại biến sắc !

Nhưng hắn rất nhanh chóng giấu đi vẻ mặt này khiến không ai có thể thấy được sự biến hoá trên khuôn mặt hắn.

Trong lòng bàn tay của Mộc Lam rõ ràng là một nhúm tóc đen nhánh ! Nhúm tóc đó được Mộc Lam lấy dây thun cột lại với nhau. Sau khi lấy ra, hắn đem nhúm tóc đó đặt trên hộp sọ của cái xác. Rất nhanh, nhúm tóc đó không ngờ tự động sinh trưởng , hơn nữa còn len lỏi vào trong xương cốt của cái xác !

Ấn Thủy Thiên lúc này đã ít nhiều hiểu ra chuyện gì đã xảy ra.

Hoá ra là vậy.

Ngay sau đó, ánh lửa kia tắt ngóm ! Sau đó Mộc Lam hô to 1 tiếng:
-Mau nằm sấp xuống !

Sau đó,Ấn Thủy Thiên bỗng có 1 linh cảm nguy hiểm mãnh liệt khiến hắn không chút do dự kích hoạt thể chất linh môi ! Sau đó hắn ngất lịm đi.

Khi hắn tỉnh dậy, hắn đã trở lại trên mặt đất.

Mộc Lam lúc này thoải mái nói với mọi người:
-Tất cả đã kết thúc rồi.

-Kết thúc rồi?
-Quỷ hồn kia đã không thể nào thoát khỏi đường thông trong thang máy được nữa.

Nhớ tới nhúm tóc đen tự động sinh trưởng kia, Ấn Thủy Thiên ít nhiều gì cũng hiểu chuyện gì đã xảy ra.

Ngay tức khắc, Ấn Thủy Thiên bỗng nhiên gửi cho đối phương yêu cầu giao dịch. Hắn hy vọng có thể mua được lọn tóc đen nhánh kia, mà hắn chào giá cũng khá cao. Nhưng đối phương từ chối 1 cách thẳng thừng.

Ấn Thuỷ Thiên cũng không biết rốt cuộc Mộc Lam đã dùng biện pháp gì để phong ấn quỷ hồn bên dưới đường thông thang máy đen ngòm sâu thẳm kia. Nhưng mà nhìn vẻ mặt đã tái nhợt chẳng khác gì cương thi của Mộc Lam có thể đoán ra cái giá mà hắn phải trả cũng không nhỏ.

Cho dù là vậy hắn vẫn cảm thấy sợ hãi. Thực lực của « Rạp chiếu phim địa ngục » tầng thứ 10 quá đáng sợ. Bọn họ mạnh hơn hắn rất nhiều.

Mộc Lam cũng mới chỉ là cánh tay phải của "người kia" kia thôi. Vậy thì quyền năng của "người kia" sẽ còn mạnh tới mức độ nào nữa?

Dù sao hắn cũng không thể đắc tội với đối phương, hơn nữa tuyệt đối không thể đắc tội. Điều này đã được hắn xác định 1 cách chắc chắn .

Lại quay trở lại với 1 « tầng » rạp chiếu phim khác.

Thời gian cũng nhanh chóng trôi qua, báo hiệu sự kết thúc của bộ phim này.

-Phim kết thúc rồi !

Mọi người đẩy cửa bước vào. Sau đó mọi người nhìn thấy trong phòng chiếu phim chỉ có 3 người.

Ánh mắt của mọi người tạp trung đầu tien trên người của Ấn Thuỷ Thiên !

-Thủy Thiên !

Đại gia hô to tên của hắn sau đó chạy về phía hắn.

Mà Ấn Thủy Thiên bấu chặt vào chiếc ghế phía trước sau đó hít sâu một hơi lẩm bẩm:
-Thật là đáng sợ. Đám người của « Rạp chiếu phim địa ngục » tầng thứ 10 này...

Một người đàn ông tóc dài đi tới trước mặt của Ấn Thủy Thiên rồi hỏi:
-Thế nào? Có gặp Mộc Lam không? Nghe nói hắn là cánh tay phải của 'người kia', chắc hẳn cũng không hề đơn giản chứ hả?

-Danh bất hư truyền.
Ấn Thủy Thiên đưa ra đánh giá cao nhất mà hắn có thể làm được:
-Tuy rằng thoạt nhìn mặt hắn trắng bóc giống như đàn bà, nhưng những năng lực mà hắn sử dụng vô cùng đáng sợ. Không biết 'người kia' sẽ còn đáng sợ thế nào.

Lúc này, mọi người như nín thở.

-Dù có chuyện gì xảy ra cũng không thể đắc tội với đám người của « Rạp chiếu phim địa ngục » thứ 10 được !
Ấn Thủy Thiên tự tin khi đưa ra kết luận này:
-Về sau phải làm sao cho đám diễn viên mới tới hiểu rõ điều này. Cho dù có diễn viên của « Rạp chiếu phim địa ngục » tầng thứ 10 chết trước mặt chúng ta, chúng ta tuyệt đối không thể lao tới cướp vật bị nguyền rủa của diễn viên đó ! Cho dù ở vào bước đường cùng, chúng ta cũng không thể bỏ chạy trước họ! Người làm trái quy định này, chúng ta sẽ tuyệt đối không che chở !

Nói tới đây, hắn nheo mắt rồi nói :
-Phương Lãnh à, chuyện này anh nhìn còn xa hơn tôi rất nhiều đấy.


Chương 25: Ác ma chuyển sinh

  Trong nhà ăn, trước mặt Ấn Thủy Thiên chất đống áp phích và tờ rơi phim kinh dị.

Y cầm lấy chai rượu đỏ, sau đó từ từ rót đầy chiếc ly cao cổ đặt bên cạnh sau đó đưa ly rượu cho người đàn ông tóc dài rồi nói:
-Đoàn Phong ! Uống 1 ly đi ! Coi như quà tiễn biệt của tôi dành cho cậu vì ngày mai cậu sẽ phải tham gia đóng 1 bộ phim kinh dị mới. Vật bị nguyền rủa mới thu được có lẽ sẽ phát huy tác dụng không nhỏ.

Người đàn ông tóc dài cầm ly nhấp 1 ngụm sau đó nói:
-Đám người của « Rạp chiếu phim địa ngục » tầng thứ 10 khiến cậu chịu ảnh hượng mạnh đến vậy sao?

-Trong số những người mà tôi gặp, chỉ có 1 người đã từng gặp qua 'người kia'--«Rạp chiếu phim địa ngục» tầng thứ 13,Phương Lãnh.

-Ừm, vào tháng 10, 2 rạp chiếu phim sẽ hợp tác đóng chung bộ « Quỷ tế III », khi đó chúng ta sẽ gặp nhau thôi. Bọn họ vẫn luôn có ý đồ với tấm da dê kia. Nhưng điều đáng để ăn mừng là Bạch Vũ Sóc sẽ không tham gia.

Ấn Thủy Thiên cũng đưa ly rượu trước mặt lên nhấp 1 ngụm.

-Loại rượu đỏ này uống thật êm. Nếu trong thế giới hiện thực,tôi chưa chắc đã có tiền để mua loại rượu ngon thế này. Các loại rượu ngon đều có trong hầm rượu của nhà ăn, hơn nữa lấy đi bao nhiêu, hôm sau sẽ được bổ sung bấy nhiêu.

Từ từ đặt xuống ly rượu, nhìn màu đỏ tươi trong suốt của ly rượu đỏ, ký ức của Ấn Thuỷ Thiên bắt trở về với bộ phim kinh dị lúc trước......

Lúc này, người đàn ông tóc dài cắt ngang suy nghĩ của Ấn Thuỷ Thiên:
-Sao vậy? Sao lại không nói gì nữa vậy?

-Không sao!

Ấn Thủy Thiên hít sâu 1 hơi rồi nói:
-Chỉ là tôi đang suy nghĩ 'người kia' rốt cuộc đáng sợ đến mức nào !

Người đàn ông tóc dài -- Đoàn Phong im lặng 1 hồi sau đó đưa ly rượu lên miệng nhấp 1 ngụm sau đó nói:
-Cậu có nghe một số tin đồn gần đây về Bộ phim kinh dị « Gia tộc Nitemare » chưa ?

Ấn Thủy Thiên hơi sửng sốt,rồi gật đầu.

- « Gia tộc Nitemare » là bộ phim kinh dị xưa này chưa từng có, có tới sáu tầng « Rạp chiếu phim địa ngục » sẽ bị cuốn vào vòng xoáy của nó. Đó là bộ phim kinh dị khai thác đề tài ác ma và tôn giáo. Bộ phim kinh dị xem như tương đối hiếm thấy vì các tầng « Rạp chiếu phim địa ngục » vốn tập trung khai thác mảng phim kinh dị châu Á. Trong bộ phim đó, người đóng vai kiếp sau của Nitemare là 'người kia'. Thông tin này chắc cậu cũng có nghe nhắc tới chứ?

-Phải.

-Trước đó tôi từng bỏ vé chuộc cái chết để mua 1 phần thông tin mà tôi còn chưa thể xác định tính chính xác của nó.Vì tôi lo cậu sẽ nói tôi xài bậy bạ, cho nên tôi vẫn chưa dám nói cho cậu biết. Nitemare, là 1 hắc ám ma thuật sư khủng bố thời Trung Cổ, là người đóng vai trò quan trọng trong hoạt động săn bắt ma nữ, cũng là 1 người đàn ông thần bí đã hoá thân thành ác ma. Bản chép tay do hắn lưu lại sau này rơi vào tay của "Rạp chiếu phim địa ngục » tầng thứ 5 -- Phó Hằng Quân.Chắc cậu cũng biết chứ?

-Đương nhiên.

-Nghe nói, trong bản chép tay của Nitemare có thể biết được quá khứ và tương lai. Vong hồn của Nitemare trong thời gian dài đằng đẵng vẫn muốn được hồi sinh, mà trong đó có một bộ phận linh hồn bám bản chép tay kia. Chỉ 1 bộ phận linh hồn của y là chuyển sinh sang kiếp khác thôi.

-Một bộ phận linh hồn sao?

-Nghe ra có vẻ rất giống với Trường Sinh Linh Giá (Horcruxes) của Voldemort trong « Harry Potter »đúng không?

-Có một chút.

-Nitemare vốn đã chuyển hoá thành thứ không khác gì ác ma. Sau 100.000 năm, khi mà những lời tiên đoán khủng bố của hắn bắt đầu trở thành sự thật, kiếp sau của hắn muốn tập hợp đầy đủ những phần linh hồn của Nitemare. Cho nên, hắn cần phải lấy lại bản chép tay của Nitemare và những thứ khác nữa. Giống như Voldemort cố tập hợp đủ bộ Trường Sinh Linh Giá vậy......

-'Người kia', cũng giống như Voldemort, khiến người ta không dám nói ra tên thật của hắn.

-Điều kế tiếp mà tôi muốn nói mới là điều quan trọng.

-Có một số ít người điều tra được, « Rạp chiếu phim địa ngục" tầng thứ 10 hy vọng mua lại bản chép tay của Nitemare trong tay của Phó Quân Hằng của « Rạp chiếu phim địa ngục » tầng 5. Đương nhiên, Phó Hằng Quân có sẵn lòng bán đi hay không tạm thời không nên kết luận vội. Nhưng từ thông tin này tôi bạo gan suy đoán không lẽ 'người kia' muốn sưu tập những phần linh hồn còn thiếu của Nitemare ? Hoặc là không lẽ « người kia » vì đóng vai kiếp sau Nitemare nên linh hồn của hắn cũng đang dần dần bị ý chí của Nitemare lưu lại ảnh hưởng?

Câu này khiến cho người ta phải sợ hãi.

-Sao có thể như vậy được ?

Ấn Thủy Thiên mới ngẫm tới đã sởn cả tóc gáy. Trong bộ phim « Gia tộc Nitemare » có ghi lại,Nitemare là hắc ma thuật sư đáng sợ nhất trong lịch sử nhân loại, cũng là người trong lịch sử đi săn ma nữ săn được nhiều nhất. Sau này Nitemare bán linh hồn cho quỷ dữ, khiến cho hắn hoá thân thành ác ma......Được xưng tụng là ác ma tà ác nhất dưới trướng của quỷ Satan......

"Người kia"......

Linh hồn hắn chịu ảnh hưởng của Nitemare? Nhưng mà,khi trở về rạp chiếu phim, vật bị người chết nguyền rủa sẽ hoàn toàn bị phong ấn mà ! Hay là......

Hôm sau.

Trong «Rạp chiếu phim địa ngục» tầng thứ 13.


Sau 3 giờ nữa, « Biển xanh sâu thẳm » sẽ được công chiếu.

Hiện tại Phương Lãnh đang ở trong phòng tập thể hình trên lầu 4 tập tạ. Hiện tại hắn đang cởi trần nên mấy múi cơ bụng cũng gồ lên rất rõ .

Sau khi đầu hắn đầm đìa mồ hôi, sau khi hạ tạ,hắn bỗng phát hiện có 1 chiếc khăn mặt đưa tới.

Hắn quay đầu nhìn về phía sau.Người đứng đó không phải Tiêu Mộng Kì thì còn có thể là ai khác?

-Là cô sao.
Phương Lãnh lấy khăn lau mồ hôi,sau đó yên lặng 1 hồi rồi lên tiếng:
-Cám ơn cô.

Tiêu Mộng Kì lạnh lùng nhìn chằm chằm vào Phương Lãnh rồi đột nhiên hỏi:
-Anh muốn lấy bản chép tay của Nitemare Notebook vì muốn giúp tôi sao? Anh muốn lấy bản chép tay đó bởi vì anh đã biết rõ quan hệ của « người kia » và gia tộc Nitemare ,đúng không ?

Phương Lãnh không nói gì. Sau đó, hắn để chiếc khăn sang 1 bên,sau đó đi tới trước thanh xà. Hắn nhảy lên bám lấy thanh xà sau đó bắt đầu lên xà.

-Trả lời câu hỏi của tôi đi.
Giọng nói của Tiêu Mộng Kì càng trở nên lạnh lẽo hơn.

-Tôi chỉ cho rằng việc này rất cần thiết.

-Cần thiết đến độ anh phải cắn răng bỏ ra búp bê thế mạng mà anh phải chết 1 lần mới đạt được?
Tiêu Mộng Kì gấp gáp nói:
-Ai cũng biết 'người kia' trở nên nổi tiếng từ sau bộ phim « Gia tộc Nitemare ». Anh nghĩ rằng tôi không thu mua thông tin về chuyện này ư?

Phương Lãnh vẫn im lặng.

-Tôi đoán suy nghĩ của anh là thế này. Người của « Rạp chiếu phim địa ngục » tầng thứ 10 bắt buộc phải thu thập đủ những vật bị nguyền rủa đã bị tuồn ra ngoài. Chẳng qua, chúng vẫn chưa có cơ hội lấy được bản chép tay của Nitemare trong tay của Phó Hằng Quân của « Rạp chiếu phim địa ngục » tầng thứ 5. Trước khi Nitemare chết, hắn đã từng lưu lại lời tiên đoán hắn sẽ 1 lần nữa trọng sinh. Trước hắn bị toà thánh đưa lên giàn hoả thiêu, linh hồn hắn thông qua sự môi giới của ác ma mà hắn đã liên hệ với chúng từ trước tiếp tục lưu truyền tới nay. Thông qua ma thuật đen......

-Nếu 'người kia' đạt được tất cả những di vật mà Nitemare từng đề cập đến trong lời tiên đoán, như vậy,trong tương lai khi hắn tham gia vào trong phần kế tiếp của « Gia tộc Nitemare », hắn có thể đạt được lực lượng nguyền rủa của Nitemare cũng với tất cả những tri thức mà hắn lưu lại. Anh vì biết rõ chuyện này, cho nên anh mới muốn đổi lấy bản chép tay đó đúng không? Bởi vì, anh biết rõ tôi muốn giết 'người kia', cho nên nếu có được bản chép tay này, tôi sẽ có lực lượng để kiềm chế đối phương. Không, phải nói là «Rạp chiếu phim địa ngục» tầng thứ 13 có được lực lượng như vậy.....

-Anh ngay từ đầu đã lên kế hoạch này.Anh lúc trước có nói với tôi phải nhẫn nại chính là để chờ đợi thời khắc này? Chờ đợi cuộc giao dịch giữa anh và diễn viên có trong tay bản chép tay ấy đúng không? Tôi phỏng chừng vì thu mua thông tin về phương diện này , anh cũng đã phải bỏ ra không ít vé chuộc cái chết. Hiện tại, tôi muốn hỏi anh một chuyện

Nói tới đây, nàng tạm dừng một lúc. Mà động tác lên xà của Phương Lãnh cũng chậm lại.

-Anh làm như vậy vì anh cảm thấy áy náy với tôi hay là vì anh lo lắng nếu trong tương lai tôi đắc tội với « Rạp chiếu phim địa ngục », anh có thể dựa vào bản chép tay kia để tự tạo đường lui cho mình?

Phương Lãnh thả người nhảy xuống.

" « Gia tộc Nitemare » là 1 trong số rất ít bộ phim kinh dị đề cập đến ác ma thần bí của phương Tây. Cho đến nay nó vẫn còn tồn tại rất nhiều vấn đề khó hiểu. Thông tin mà cô nói khi nãy cũng không chính xác. Ai biết được 'người kia' nghĩ gì? Tôi làm như vậy vì tôi suy nghĩ đến lợi ích của tập thể diễn viên « Rạp chiếu phim địa ngục » tầng thứ 13. Đây là món quà để báo đáp sự tin tưởng của họ dành cho tôi

Đó là câu trả lời của Phương Lãnh.

-Tôi quả thực cũng cảm thấy có chút áy náy với cô. Nhưng tôi không hề hối hận. Thế giới này không có chuyện tốt đẹp như vậy. Rất nhiều thời điểm, chúng ta phải lựa chọn làm việc trái với lương tâm của mình. Tất cả chì vì chúng ta quá yếu ớt.. Thứ mà tôi muốn nói đến ở đây không phải tôi muốn nói đến quỷ hồn mà chính là « Rạp chiếu phim địa ngục » thứ 10.Chúng ta so với họ vẫn còn quá yếu

Sau 1 hồi yên tĩnh, Tiêu Mộng Kì bỗng nhiên cười phá lên.

-Được rồi...... Anh đúng là thích nguỵ biện ! Ha ha ha ha, Phương Lãnh ! Anh quả nhiên vẫn là 1 con người giả nhân giả nghĩa như vậy ! Thôi tuỳ anh ! Anh muốn làm thế nào thì làm, nhưng anh đừng mơ làm vậy sẽ khiến tôi chịu ơn của anh!

Sau khi nói xong, Tiêu Mộng Kì bỏ đi 1 chặp.

Mà ánh mắt của Phương Lãnh từ đầu đến cuối vẫn tập trung trên vết sẹo tương đối bắt mắt trên tay của Tiêu Mộng Kì.

-Ngu ngốc ! Cô cũng ngu ngốc như Dĩ Xuyên vậy.
Nhìn theo bóng lưng của Tiêu Mộng Kì đang từ từ khuất dần, Phương Lãnh thở dài.
-Tôi nói tới «Rạp chiếu phim địa ngục» thứ 13, đương nhiên cũng bao gồm cả cô trong đó.Người mà tôi tin tưởng đương nhiên cũng có cô trong đó !

Diệp Tưởng không hề hay biết chuyện này.

Thời gian công chiếu của « Biển xanh sâu thẳm » đang càng lúc càng gần.

Lúc này hắn và Ôn Vũ Phàm đang ngồi trong phòng nghỉ công cộng trên tầng 3.

Ở trung tâm của phòng nghỉ công cộng trên tầng 3 có 1 vòi phun nước rất lớn.Bốn phía xung quanh suối phun cũng có bố trí mấy pho tượng không đầu kỳ quái. Ở trung tâm phòng nghỉ công cộng cũng có không ít cây cảnh,phía trên trần nhà còn gắn thuỷ tinh với đủ loại màu sắc. Ánh sáng màu chàm tối tờ mờ từ những ngọn đèn chùm khiến cho suối phun trở nên rất quái dị.

Bên cạnh suối phun cũng có không ít ghế ngồi. Hiện tại Ôn Vũ Phàm đang ngồi bên dưới 1 pho tượng không đầu. Nàng giở bản chép tay ra đọc. Bên trong ghi lại không ít kinh nghiệm mà những diễn viên lâu năm trước đó đã phải tích luỹ được chúng được truyền thụ bởi chính tay Bạch Vũ Sóc.

-Vũ Phàm.
Diệp Tưởng lên tiếng phá vỡ sự tập trung của Ôn Vũ Phàm. Hắn chỉ lên chiếc đồng hồ treo tường rồi nói:
-Đi thôi. « Biển xanh sâu thẳm » sắp được công chiếu rồi. Chúng ta đi tới phòng chiếu phim số 5.

Quan hệ hai người lúc này đã vô cùng thân mật. Diệp Tưởng cũng còn gọi nàng là Ôn tiểu thư nữa mà hắn trực tiếp gọi tên nàng .

-Ừ.
Ôn Vũ Phàm gập lại cuốn sổ tay sau đó đứng dậy 

 

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro