mười một

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Alejandro Garnacho đang đi bộ dọc hành lang, những suy nghĩ về buổi tập luyện vừa qua vẫn lởn vởn trong đầu. Bất chợt, từ phía xa, anh thấy Marcus Rashford đứng cạnh một cô gái. Cả hai đang cười đùa, và Marcus, với đôi mắt rực sáng, đặt tay lên vai cô ấy một cách thân mật. Nụ cười trên môi Marcus rạng rỡ, không chút do dự, như thể không hề biết rằng có người đang chứng kiến tất cả.

Alejandro đứng sững lại, một cơn đau nhói lên trong lòng ngực. Anh không thể rời mắt khỏi họ, nhưng từng hình ảnh trước mặt lại như một nhát dao đâm vào tim. Cô gái đó đẹp, nụ cười của cô ấy như hòa vào ánh sáng dịu dàng của hành lang, làm mờ đi mọi thứ xung quanh. Nhưng điều khiến Alejandro không thể chịu đựng nổi chính là cách Marcus nhìn cô ấy. Đôi mắt ấy, ánh nhìn ấy, từ lâu anh đã nghĩ nó thuộc về mình, nhưng giờ đây lại được dành cho một người khác.

Bruno Fernandes, người đang đứng cạnh Garnacho, nhận ra sự thay đổi trong không khí. Anh quay sang Alejandro, ánh mắt đầy sự lo lắng. Bruno cũng thấy rõ mối quan hệ phức tạp giữa Marcus và Alejandro, dù họ chưa bao giờ thổ lộ. Nhưng anh có thể đọc được những cảm xúc ẩn sâu trong lòng họ, những điều mà cả hai dường như không muốn đối mặt.

"Alejandro... có lẽ chúng ta nên đi thôi," Bruno khẽ nói, như muốn kéo Alejandro ra khỏi cảnh tượng ấy.

Nhưng Alejandro không thể di chuyển, anh bị kẹt lại giữa sự ghen tuông và nỗi đau đớn. Mọi thứ quanh anh như mờ nhạt dần, chỉ còn lại hình ảnh Marcus và cô gái ấy. Từng cử chỉ, từng cái chạm, từng nụ cười, tất cả đều khiến trái tim anh tan vỡ thêm một chút. Alejandro không thể hiểu được tại sao anh lại cảm thấy như thế này. Họ chưa từng chính thức đến với nhau, chưa từng nói ra những lời yêu thương. Nhưng trong lòng Alejandro, Marcus luôn là một điều gì đó đặc biệt, một thứ gì đó không thể chạm tới nhưng cũng không thể bỏ qua.

Khi Marcus cuối cùng cũng nhận ra sự hiện diện của Alejandro, anh khựng lại. Đôi mắt của Marcus bỗng nhiên mất đi ánh sáng, thay vào đó là sự bối rối và một chút ngượng ngùng. Cả hai đứng đó, ánh nhìn của họ chạm vào nhau trong một khoảnh khắc lặng lẽ nhưng đầy xáo trộn. Marcus biết rằng anh đã làm Alejandro tổn thương, dù chỉ là vô tình. Nhưng anh không biết làm thế nào để xóa đi điều đó.

Alejandro quay mặt đi, cố gắng kìm nén cảm xúc. Nhưng sự đau đớn ấy quá lớn, nó lan ra khắp cơ thể, làm anh cảm thấy như nghẹt thở. Anh muốn chạy đi, muốn thoát khỏi cảnh tượng này, nhưng đôi chân lại như bị đóng đinh xuống đất. Mọi thứ trở nên hỗn loạn trong tâm trí anh, từ những kỷ niệm giữa anh và Marcus, cho đến nỗi đau khi nhìn thấy Marcus bên người khác.

Bruno đặt tay lên vai Alejandro, kéo anh ra khỏi sự bối rối. "Đừng để chuyện này làm em tổn thương, Garnacho. Em xứng đáng được hạnh phúc," Bruno nói nhẹ nhàng, như thể hiểu rõ nỗi đau mà Alejandro đang phải chịu đựng.

Nhưng làm sao Alejandro có thể hạnh phúc được, khi mà trái tim anh đã dành hết cho Marcus? Làm sao anh có thể quên đi cái cách Marcus cười đùa với người khác, cái cách mà Marcus chạm vào cô ấy như thể cô là trung tâm của thế giới anh? Mọi thứ mà Alejandro từng tin tưởng, từng hy vọng, giờ đây bị vỡ vụn trước mắt anh. Anh không thể kìm nén được nỗi buồn và sự thất vọng, những cảm xúc mà anh chưa từng nghĩ mình sẽ phải đối diện.

Cuối cùng, Alejandro quay bước, để lại Marcus đứng đó với cô gái và một khoảng trống lạnh lẽo. Mỗi bước đi của anh đều nặng nề, như thể từng bước đang kéo anh sâu hơn vào bóng tối. Anh không thể chịu đựng nổi việc nhìn thấy Marcus bên cạnh người khác, nhưng cũng không thể phủ nhận rằng Marcus đã có lựa chọn của riêng mình.

Trong đầu Alejandro, hàng loạt câu hỏi cứ lặp đi lặp lại. Anh đã sai ở đâu? Liệu tình cảm của anh có bao giờ được Marcus đáp lại? Hay đó chỉ là những ảo tưởng do chính anh tạo ra, những hy vọng mong manh mà anh tự xây dựng? Alejandro không thể tìm ra câu trả lời, chỉ còn lại một khoảng trống mênh mông trong lòng ngực.

Bruno đi bên cạnh Alejandro, không nói thêm lời nào, nhưng sự hiện diện của anh như một nguồn an ủi. Alejandro biết rằng Bruno hiểu những gì anh đang trải qua, nhưng anh không muốn bày tỏ nỗi đau của mình. Đó là một cuộc chiến nội tâm mà chỉ mình anh mới có thể vượt qua.

Khi cuối cùng cả hai rời khỏi hành lang, Alejandro cảm thấy như mình đã để lại một phần của trái tim ở nơi đó, nơi Marcus vẫn đang đứng với người con gái khác. Và trong đêm tối, khi Alejandro nằm trên giường, hình ảnh Marcus lại hiện lên trong tâm trí anh, không phải là những kỷ niệm đẹp đẽ mà họ đã có, mà là cảnh tượng anh đã chứng kiến hôm nay. Nỗi đau ấy, nỗi thất vọng ấy, đã trở thành một vết sẹo sâu trong trái tim Alejandro, một vết sẹo không dễ gì xóa nhòa.

Alejandro biết rằng anh cần phải tiếp tục, cần phải vượt qua, nhưng anh cũng biết rằng tình cảm này không dễ gì phai nhạt. Và dù cho ngày mai có thế nào, dù cho Marcus có chọn ai đi chăng nữa, Alejandro vẫn không thể ngừng yêu anh, dù điều đó có nghĩa là anh sẽ mãi mãi đau đớn trong bóng tối của chính mình.

Bầu không khí trong phòng lạnh lẽo đến nghẹt thở. Alejandro Garnacho ngồi co ro trên giường, đôi mắt đỏ hoe và đầy nước mắt. Trái tim anh như bị bóp nghẹt bởi sự đau đớn và thất vọng. Những hình ảnh về Marcus Rashford và cô gái kia cứ ám ảnh trong tâm trí anh, không thể nào xua đi được. Cảm giác như tất cả mọi thứ mà anh từng tin tưởng, từng hy vọng, đã bị đập tan tành chỉ trong vài khoảnh khắc.

Cánh cửa phòng khẽ mở, và Marcus bước vào. Anh chậm rãi, từng bước chân như đang gánh trên vai một trọng lượng vô hình. Khi thấy Alejandro ngồi đó, với đôi vai run rẩy và đôi mắt đầy nước, trái tim Marcus nhói lên một nỗi đau không thể diễn tả thành lời. Anh biết mình đã làm tổn thương Alejandro, dù cho điều đó là ngoài ý muốn. Marcus chậm rãi tiến lại gần, từng bước chân của anh như đâm sâu vào lòng ngực.

“Alejandro…” Marcus khẽ gọi tên anh, giọng anh trầm và nhẹ như sợ làm Alejandro tổn thương thêm.

Alejandro ngẩng đầu lên, đôi mắt anh đong đầy nước, nhìn Marcus bằng một ánh mắt đau đớn và thất vọng. Anh cố gắng kìm nén những giọt nước mắt, nhưng chúng cứ rơi, từng giọt từng giọt như thể không thể dừng lại được. “Tại sao…tại sao anh lại đối xử với em như thế..?” Alejandro hỏi, giọng anh run rẩy, như thể từng từ ngữ là một sự cố gắng vô cùng lớn.

Marcus cảm thấy như bị xé toạc ra từng mảnh. Anh không thể chịu nổi khi nhìn thấy Alejandro đau khổ như vậy. Anh bước lại gần hơn, ngồi xuống bên cạnh Alejandro. “Alejandro, em phải nghe anh…đó chỉ là hiểu lầm. Cô gái đó…cô ấy chỉ là em gái anh thôi” Marcus cố gắng giải thích, giọng anh tràn ngập sự hối hận.

Alejandro khẽ nấc lên, cảm giác như bị dồn vào góc tường. “Em gái…?” Anh lặp lại lời Marcus, ánh mắt anh vẫn chưa hết sự nghi ngờ và tổn thương. “Nhưng tại sao anh lại cười với cô ấy như thế…tại sao anh lại làm em cảm thấy như thế này?”

Marcus cảm thấy như mình đang đứng trên bờ vực, giữa việc mất đi người mình yêu thương nhất và việc phải đối diện với sự thật. “Anh xin lỗi…anh không nghĩ rằng em sẽ thấy như vậy. Anh không bao giờ muốn làm em tổn thương. Cô ấy là em gái của anh, người mà anh đã không gặp trong một thời gian dài. Chỉ là…chúng anh đã trò chuyện và cười đùa một chút, nhưng không có gì hơn. Anh thề với em, Alejandro, anh không có bất kỳ tình cảm nào với cô ấy ngoài tình anh em.”

Những lời nói của Marcus như một cơn gió nhẹ thổi qua tâm hồn Alejandro, nhưng không đủ để xoa dịu nỗi đau đang cồn cào trong lòng anh. Alejandro muốn tin Marcus, nhưng sự tổn thương đã quá sâu. “Em đã sợ…em đã nghĩ rằng anh đã có ai đó khác. Anh không biết cảm giác đó tồi tệ như thế nào đâu…” Alejandro nói, giọng anh nghẹn ngào.

Marcus cảm thấy như có một bàn tay vô hình đang bóp nghẹt trái tim anh khi nhìn thấy Alejandro đau khổ như vậy. Anh đưa tay nhẹ nhàng vuốt lên má Alejandro, gạt đi những giọt nước mắt vẫn đang lăn dài. “Anh thật sự xin lỗi…Anh biết rằng em không đáng phải trải qua điều này. Anh đã quá vô tâm, đã không nghĩ đến cảm xúc của em.”

Alejandro không thể kìm nén được nữa, anh bật khóc thảm thương, nước mắt tràn ra như những dòng sông, cuốn trôi đi tất cả những sự mạnh mẽ mà anh đã cố gắng giữ lại. Tiếng khóc của anh vang lên trong căn phòng yên tĩnh, đau đớn và đầy tổn thương. Marcus cảm thấy trái tim mình vỡ vụn khi nghe thấy tiếng khóc của Alejandro, như thể mỗi tiếng nấc của anh đều là một mũi dao đâm vào lòng ngực Marcus.

Không thể đứng nhìn Alejandro đau khổ thêm nữa, Marcus ôm chặt anh vào lòng, cảm nhận sự run rẩy của cơ thể nhỏ bé trong vòng tay mình. “Đừng khóc, Alejandro, anh ở đây với em…anh sẽ không bao giờ làm em tổn thương nữa, anh hứa…” Marcus thì thầm, cố gắng truyền cho Alejandro một chút an ủi, nhưng biết rằng chỉ lời nói là không đủ.

Alejandro tựa đầu vào vai Marcus, cảm nhận sự ấm áp từ người mà anh yêu thương. Nhưng nỗi đau vẫn còn đó, vẫn chực chờ để nhấn chìm anh. Anh biết rằng Marcus không cố ý làm tổn thương anh, nhưng cảm giác bị bỏ rơi, bị hiểu lầm vẫn ám ảnh. “Em chỉ muốn anh…chỉ muốn anh thuộc về em thôi…” Alejandro thì thầm, giọng nói vỡ vụn trong cơn đau.

Marcus siết chặt Alejandro hơn, cảm nhận được sự mong manh trong giọng nói của anh. “Anh thuộc về em, Alejandro…luôn luôn là như vậy. Anh xin lỗi vì đã không làm em cảm thấy an toàn. Anh đã quá ngốc nghếch…Anh sẽ không bao giờ để em phải nghi ngờ thêm một lần nào nữa.”

Cả hai ngồi đó, ôm lấy nhau trong sự yên lặng, chỉ có tiếng nấc nghẹn ngào của Alejandro và những lời thì thầm an ủi của Marcus. Bầu không khí trong phòng trở nên nặng nề, nhưng cũng đầy ấm áp khi cả hai dần dần cảm nhận được sự kết nối lại sau sự hiểu lầm.

Marcus nhẹ nhàng vuốt tóc Alejandro, cảm nhận được sự dịu lại trong cơn khóc của anh. “Em là người quan trọng nhất đối với anh, Alejandro. Anh không thể tưởng tượng được cuộc sống của mình mà không có em. Anh sẽ luôn ở đây, sẽ luôn ở bên cạnh em, dù cho có chuyện gì xảy ra,” Marcus nói, từng lời từng lời thấm đẫm tình cảm chân thành.

Alejandro nhắm mắt lại, cảm nhận sự an toàn từ vòng tay Marcus. Nỗi đau trong lòng anh dần dịu lại, thay vào đó là sự ấm áp và yêu thương mà Marcus đang truyền cho anh. Anh biết rằng mình có thể tin tưởng Marcus, rằng tình cảm giữa họ vẫn còn đó, vẫn mạnh mẽ và không gì có thể phá vỡ.

Khi cơn khóc đã qua đi, Alejandro cảm thấy nhẹ nhõm hơn, nhưng cũng mệt mỏi vô cùng. Anh ngẩng đầu lên nhìn Marcus, đôi mắt đỏ hoe nhưng đã bớt đi sự đau đớn. “Em tin anh, Marcus…Nhưng xin đừng để em phải trải qua điều này một lần nào nữa,” Alejandro nói, giọng anh nhỏ nhẹ nhưng đầy quyết tâm.

Marcus mỉm cười, một nụ cười tràn đầy sự yêu thương và hối hận. “Anh hứa, Alejandro. Anh sẽ luôn đặt em lên hàng đầu, sẽ không để em phải cảm thấy bị tổn thương nữa. Em là tất cả đối với anh.”

Alejandro khẽ gật đầu, cảm thấy lòng mình ấm áp hơn khi nghe những lời ấy. Anh dựa vào Marcus, cảm nhận nhịp tim đều đều của anh, như thể đó là nhịp đập của cả hai trái tim đang hòa làm một. Và trong khoảnh khắc ấy, mọi hiểu lầm, mọi nỗi đau dường như tan biến, chỉ còn lại tình yêu và sự tin tưởng mà cả hai dành cho nhau.

Bầu không khí trong phòng giờ đây trở nên bình yên hơn, dù cho những dấu vết của cơn bão cảm xúc vẫn còn đó. Nhưng Marcus và Alejandro biết rằng, từ giờ trở đi, họ sẽ cùng nhau vượt qua mọi khó khăn, sẽ không để bất kỳ điều gì làm lung lay tình yêu của họ nữa. Và trong vòng tay của Marcus, Alejandro dần chìm vào giấc ngủ, với lòng ngực đầy sự an toàn và tình yêu thương mà anh biết rằng mình sẽ không bao giờ đánh mất.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro