Quyển 1 - C1.1

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Đêm đen huyền, một ánh đèn nhàn nhạt chiếu vào phòng ngủ. Đây là căn phòng thiếu nữ ấm áp ngọt ngào, thiết kế cùng bố trí tốn rất nhiều tâm tư, ánh sang màu trắng mịn, trang trí đáng yêu, khắp nơi cho thấy ở nơi đây là một cô gái đang được sủng ái. Chiếc gường lớn mềm mại thoải mái, người con gái nhỏ nhắn xinh xắn đang lẳng lặng ngủ say. Lúc này là hai giờ sáng, mọi âm thanh đều tĩnh lặng, ngoại trừ tiếng hít thở, tiếng hít thở rõ ràng không phải là an ổn say giấc, dồn dập thở nhẹ, người trên gường trằn trọc hạ chăn ấm.

Trong giấc mộng , những kỷ niệm không ngừng xông tới...

" Vu Giai Thần, anh trai ngươi lại tới đón ngươi, thật tốt"

" Rất đẹp trai, so với anh trai ta tốt hơn nhiều"

"Vu Giai Thần, ta lấy hai anh trai thêm một ba ba của ta đổi với người được hay không?"

" Mới không cần!". Trong một đám học sinh, cô gái nhỏ cao cao ngẩng đầu, ánh mắt lóe sáng nhìn anh trai của mình, khuôn mặt vui mừng đắc ý, khuôn mặt đỏ thắm, ngón tay trắng noãn dắt trên váy đăng ten, chờ cửa lớn mở ra.

Thật muốn nhanh một chút đến bên cạnh anh trai, cô thích anh trai dắt tay cô từng bước từng bước , thích bàn tay ấm áp của anh trai, dù anh trai không thích nói chuyện, nhưng chỉ cần anh trai ở cạnh cô, cô liền thích.

Cô đứng ở trong cổng trường điểm mũi chân hướng ra ngoài xem, trừ một đám các dì, các mẹ, không thấy khuôn mặt mà cô mong đợi. Tiếng âm nhạc vang lên, của trường từ từ mở rộng, các bạn nhỏ theo sự hướng dẫn của thầy cô trật tự xếp thành hàng đi ra ngoài. Đi ra cửa chính của nhà trẻ, Vu Giai Thần liếc mắt nhìn thấy được ở chỗ không xa, dưới bóng cây một chàng trai tuấn tú lẳng lặng đứng đó, cùng xung quanh huyên náo hoàn toàn bất đồng, tuổi rõ ràng không lớn, lại đem bốn chữ " bình tĩnh cẩn thận" phát huy vô cùng tinh tế.

Cô gái nhỏ vừa nhìn thấy hắn lập tức cười đến mặt mày cong cong, dùng sức phất tay kêu anh trai, đôi mắt tròn trịa đáng yêu tràn đầy hưng phấn nhìn chàng trai dưới bóng cây. Hắn nhìn thấy cô, cất bước đi về phía cô, không nhanh không chậm.

" Tiểu Hãn, hôm nay lại tới đón em đó". Thầy giáo mỉm cười nhìn chàng trai kia, một tay ở phía sau lưng Vu Giai Thần khẽ đẩy " Thần Thần, anh trai đối với con thật tốt, con phải nghe lời anh trai đấy".

Mười một tuổi Tống Hãn phi thường khác với nam sinh cùng lứa , trên mặt hắn luôn luôn hiện hữu nụ cười, tóc đen lưu loát, quần áo sạch sẽ như mới, mặc dù tuổi còn nhỏ, nhưng thân cao đã được 1,7m và vô cùng đơn giản áo sơ mi hết sức nho nhã.

Vu Giai Thần căn bản không nghe thầy giáo nói gì mà trực tiếp bổ nhào đến bên cạnh anh trai, nắm tay anh trai lay động " Anh, anh". Thật vui vẻ, tại sao gọi hoài mà không cảm thấy chán. Tống Hãn cầm tay em gái, nhẹ giọng nói với thầy giáo: " Cảm ơn thầy". Cúi đầu ôn nhu nói với em gái: " Chúng ta về nhà, nói hẹn gặp lại với thầy nào".

"Hẹn gặp lại thầy", Vu Giai Thần nói cực nhanh, nhìn chung quanh thấy các bạn học cùng ba mẹ đều nhìn chằm chằm anh cô , nghĩ đến chuyện bạn nhỏ vừa rồi muốn đổi anh trai của cô, cô lập tức mất hứng mãnh liệt kéo tay anh trai, "Về nhà, về nhà". Tống Hãn lễ phép chào thầy giáo, sau đó dắt em gái từng bước từng bước đi xa trong khi mọi ánh mắt thưởng thức nhìn theo, trời chiều chiếu thẳng tắp trên đường lớn, cây cối xanh lục tản mát ra mùi thơm thiên nhiên, tất cả đều hoàn mỹ giống như bức họa. Bức họa hoàn mỹ, thỉnh thoảng bay tới những âm thanh trong trẻo của cuộc đối thoại.

" Giai Thần hôm nay có ngoan không?"

Vu Giai Thần ôm cánh tay ca ca, cười vô cùng ngọt ngào, "Ngoan, rất ngoan"

" Có ăn cơm không?"

"Có"

"Rất tốt", Tống Hãn mỉm cười, cuối đầu ôn nhu vuốt ve tóc em gái.

Nụ cười của anh trai thật hoàn mỹ, bất luận nhìn xa hay gần đều là anh trai hòa ái dễ gần. Anh trai khen thưởng cô, Vu Giai Thần cao hứng được sủng ái hai má hồng hồng, " Tiểu Thần chỉ nghe lời anh thôi"

"Đứa bé ngoan". Tống Hãn sờ sờ đầu của cô, mắt cô trở nên nóng bỏng vui vẻ, nụ cười nhẹ nhàng nhàn nhạt, phá lệ tuấn lãng.

Anh trai của cô không phải là người thích cười, nhưng khi anh cười lại đặc biệt hấp dẫn người, cô ngây ngốc nhìn nụ cười nhã nhặn của anh, sẽ không có người nào cười đẹp như anh của cô. Dựa sát vào lòng ngực của anh trai, khồng bao giờ rời xa lòng anh trai.

***

"Không cần a!", Người trên giường bừng tỉnh mộng, bật ngồi dậy, trán đầy mồ hôi, hô hấp nồng đậm. Lại mơ tới nụ cười ấy, nụ cười đã khắc sâu ở trong lòng cô, bất luận cô ở nơi đâu, bao nhiêu năm trôi qua cô vĩnh viễn không quên được nụ cười tươi tắn ấy.

Rõ ràng là giấc mộng ấm áp ngọt ngào, là thời gian vui vẻ khi còn bé, nhưng giờ có thể nói đối với cô là ác mộng, thời gian trôi qua có rất nhiều thứ đã mất đi. Nụ cười kia đã trở thành nỗi sợ hãi của cô. Giấc mơ thật ấm áp làm nhiều người ngưỡng mộ, trước kia Vu Giai Thần cho là thế nhưng bây giờ sẽ không, vĩnh viễn sẽ không cảm thấy đó là tốt đẹp. Cô hiểu được, trong ác mộng nụ cười càng nhiều ngọt ngào, hiện tại càng nhiều khổ sở. Sau lưng mồ hôi lạnh thấm ướt một mãng lớn, đưa tay an ủi chính mình thì bỗng trái tim nhảy lên.

" Ác mộng à", giọng nói trong trẻo ôn nhu nhưng trong giống mộng, truyền ra từ trong yên tĩnh.

Vu Giai Thần thân thể cứng đờ một hồi lâu, suy nghĩ mới phục hồi tinh thần lại, ngước nhìn về phía cách đó không xa trên bàn sách, chứng kiến trong màn hình máy vi tính là hình ảnh khuôn mặt quen thuộc đến đáng sợ, lòng cô mãnh liệt chìm xuống, không ngừng chìm...

Ngập ngừng nữa ngày, rốt cục nặn ra hai chữ khô khốc vô lực: " Không có".

Tiếng thở dài nhàn nhạt truyền đến," Giai Thần, em lại quên, tôi ghét nhất là gì"

Vu Giai Thần lập tức kinh hãi mắt nhìn máy vi tính, "Thực xin lỗi, thực xin lỗi". Hắn ghét nhất là người khác nói dối với hắn.

"Đứa ngốc". Máy vi tính đầu kia như cũ làm cho nàng sợ hãi mỉm cười.

" Thực xin lỗi", ngoài trừ ba chữ kia, cô thực sự không biết nên nói gì.

Hắn nhìn cô, rõ ràng là cách máy vi tính, cách xa bờ đại dương mà cô lại có cảm giác như hắn đang ở bên cạnh, làm cho cô rợn cả tóc gáy.

"Nhìn em kìa, đầu đầy mồ hôi". Hắn giống như đau lòng nói: "Đồ ngủ đều đã ướt, nhanh thay ra đi"

Cô không có bất kỳ dị nghị nào, đứng dậy, từ trong tủ quần áo lấy ra bộ đồ ngủ sạch sẽ chuẩn bị đi vào phòng tắm thay.

"Đi đâu"

Hai chữ nhàn nhạt làm cô đứng lại, một chút huyết sắc còn lại trên mặt bị rút không còn một mãnh, cô cứng đờ không đến năm phút hiểu ra chính mình nên làm thế nào. Vu Giai Thần giơ tay lên, chậm rãi cởi ra nút áo ngủ.

"Đứa bé ngoan"

Giọng nói ôn nhu kia làm cô cởi nút áo nhanh hơn, quần áo trên người cô rơi xuống mặt đất. Trên người trần truồng lộ ra bộ ngực sữa thiếu nữ dưới ánh đèn hiện ra oánh nhuận quang, sung mãn mà cương cứng, trắng tuyết mà nhẵn nhụi, chỉ xem mà cảm thấy cảm giác thượng hưởng yến. Nam tử ở đó hô hấp bình thường, khuôn mặt bình tĩnh. Vu Giai Thần không lập tức thay đồ ngủ, mà khom người nhặt quần áo vừa cởi đi, quần lót nhỏ gợi cảm mê người.

"Quả nhiên là đứa bé ngoan"

Tán thưởng vang bên tai cô thì lòng cô lại nổi lên cảm giác quái dị và nổi sợ hãi .

"Tới đây" đầu kia bình tĩnh ra lệnh.

Vu Giai Thần ngoan ngoãn đi tới, mãi đến máy vi tính trong màn hình rõ ràng chiếu ta thân thể cô, độ phân giải của máy này quá tốt, rõ rành rạch, bất kỳ phản ứng nào đều không thoát khỏi con mắt đối phương. Rõ ràng phòng có hệ thống máy sưởi, nhưng sao cô lại run lên.

"Em biết nên làm thế nào"

Cô đương nhiên biết rõ, mặc dù hắn chỉ dạy nàng một lần, nhưng ấn tượng quá sâu, từng chi tiết cô đều nhớ kỹ. Khom lưng từ từ từng điểm từng điểm đem quần lót cởi xuống, hắn thích cô mặc quần màu đen, thích cô ngủ không mặc áo lót, hắn thích gì cô đều nhớ rõ, cũng không dị nghị chấp hành.

Thân thể thiếu nữ mềm mại run rẩy, vóc người phi thường xinh đẹp, làn da trắng nõn mơn trớn óng ánh trong suốt. Rốt cục, Vu Giai Thần không một mãnh vải hoàn toàn hiện ra trước mắt hắn, cô không có cố gắng che thân thể , chỉ yên lặng đứng đó, đôi mắt buồng xuống. Cô ngoan ngoãn như vậy, nhu thuận như vậy, có cần phải...

" Mặc quần áo vào"

Bốn chữ nhè nhẹ lọt vòa tai cô, trái tim lơ lững rốt cục rơi xuống.

Thở phào nhẹ nhõm

Vu Giai Thần ngước mắt nhìn hắn,
"Vâng"

Không có cố gắng giấu diếm, không nghĩ lừa gạt, bởi bất luận cô làm như thế nào, tâm tư của cô vĩnh viễn không thể giấu hắn. Hắn khẽ gật đầu khóe môi mĩm cười, thậm chí cho cô ảo giác là hắn thất rất sung sướng.

" Nghỉ ngơi sớm đi"

Hắn quay lại bàn làm việc đầy sách vở, tiếng lật từng trang giấy vang lên trong đêm yên tĩnh hết sức an bình.

Vu Giai Thần nhanh chóng mặc đồ ngủ, nhẹ nhàng trở lại gường ngủ, vén chăn bao lấy cô cho đến khi ấm áp của chiếc ấm bao lấy cô, cô mới cho phép mình phát run, cuối cùng một ngày lại qua đi, thời gian thật sự dài đằng đẵng.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro