Quyển 3 - C3.2

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

  Một bát cháo liền ăn xong, cô có khẩu vị phi thường tốt lại ăn thêm một chén, tiếp tục ăn, nuốt xuống không phải là cháo, mà là khổ sở khi nhớ lại. Đến khi thấy đáy nồi, cô phát hiện chính mình đã ăn hết nồi cháo, nhìn đáy nồi rỗng tuếch, dạ dày cô cùng lòng của cô đều có một loại thỏa mãn. Dùng xong, cô để nguyên nồi và bát ở phòng bếp, dù sao cô cũng là đại tiểu thư bốc đồng, chẳng có lí do gì mà phải rửa bát cả.  

Vu Giai Thần dưới lầu sờ đông sờ tây suy nghĩ cả nửa ngày, mới chậm rãi bước lên lầu, đẩy cửa ra, hắn vẫn như cũ, vẫn bận rộn với chiếc laptop, đầu cũng chẳng thèm ngẩng. Cô vội vàng đi vào phòng tắm, vừa đánh răng vừa nhìn vào dung mạo quen thuộc trong gương bỗng cảm thấy run sợ. Tóc đen rủ xuống vai, không nhuộm hay sử dụng bất kì loại hóa chất nào, lý do là người nào đó ghét những thứ dùng chất hóa học làm  ra.

Thực sự biến thái, hiện tại ở cái thế giới này có vật gì không phải làm bởi các nguyên tố hóa học? Mà ngay cả người cũng là do phần tử tạo thành? Nhổ bọt kem đánh răng, lần nữa nhìn về phía gương, cô gái trong gương có đôi mắt đen và to, rất nhiều người khen là linh động xinh đẹp, nhưng lúc này lại không có thần thái. Cằm nhọn, làn da trắng nõn gần như trong suốt, nhưng lại nhìn không chút sức sống. Thầm thở dài, ở Anh cô luôn như vậy, ngoại trừ lần lần đầu tiên có cảm giác gọi là hưng phấn, càng về sau cô bị dày vò đến tâm lực tiều tụy.

Đánh răng suốt mười phút, thiếu chút nữa đem hàm răng chải tới chảy máu, mỗi lần trước mặt hắn, cô đều lề mà lề mề, thực sự chán ghét. Cô nhanh chóng tắm rửa sạch sẽ, làn da còn mang theo ẩm ướt của hơi nước trực tiếp chui vào chăn, chăn bông mềm mại mang theo hơi thở ngọt ngào, cô len lén ở trong chăn không tự chủ nhìn hắn mấy lần. 

Vì sao hắn còn không đi? Nơi này là phòng của cô mà, hắn nếu như muốn làm việc thì nên vào thư phòng chứ, nếu không cũng có thể vào phòng hắn, hắn có biết rằng hắn ở chỗ này, áp lực rất lớn, cô sẽ...không...ngủ...

Tống Hãn nghe tiếng hít thở từ phía sau truyền đến, cũng biết cô đã ngủ thiếp đi. Khóe môi khẽ cong, đôi mắt tiếp tục nhìn chằm chằm laptop, xác định đã cài đặt bảo mật, hắn dựa vào thành ghế, đưa tay vuốt vuốt huyệt thái dương, chỗ đó đã có chút nhức mỏi, nhìn chằm chằm máy vi tính trong một thời gian dài thật mệt mỏi.

Thời gian này, hắn cần phải ở phòng thí nghiệm cùng tất cả nhân viên nghiên cứu làm việc cùng nhau, lúc này mới tranh thủ nhìn cô. Cô thật là cô gái có thể ăn có thể ngủ. Tống Hãn nhìn cô đang hoàn toàn ngủ một cách ngây thơ và bình tĩnh. Hắn thấy cô từ nhỏ đến lớn, mọi mặt của Vu Giai Thần đều vô cùng quen thuộc với hắn.


Năm đó, hắn đến nhà, cô còn chưa đầy một tuổi, rồi một nụ cười hồn nhiên, bây giờ phải bỏ ra bao nhiêu, cô mới có thể cười vô tư vô lự? Càng lớn lên, cô càng xinh đẹp chói mắt, cô tảng mát như hoa hồng, một chút hé nở cánh hoa, chỉ chờ đến thời điểm nở rộ nhất, đáng tiếc... chưa chắc đợi được. Đứng dậy đi đến bên giường, nhìn gương mặt hồng hồng khi ngủ của cô, đưa tay, nhẹ nhàng đến gần, gấn đến mức đầu ngón tay có thể cảm giác được nhiệt độ của làn da cô truyền đến, dao động ngón tay thăm dò cần cổ của cô, sinh mạng yếu ớt đến cỡ nào, chỉ cần đưa tay có thể kết thúc. Dưới ánh đèn màu cam, không khí phảng phất đều ngưng trệ. Một hồi lâu, hắn thu bàn tay về, Vu Giai Thần có thể ăn thì ăn, có thể ngủ thì ngủ, hy vọng cuộc sống sau này, cô có thể ngủ được an ổn như vậy. Xoay người đi đến chiếc bàn nhìn kết quả của hắn. Rất tốt, hết thảy đều nằm trong tính toán của hắn, bất luận thí nghiệm, còn là...

  Một giấc ngủ tới hừng sáng, cảm giác thật sự là sảng khoái. Vu Giai Thần từ từ mở mắt ra, ngoài cửa sổ trời vẫn còn âm u, nhưng trong phòng lại ấm áp như xuân. Cô không có cố gắng đi xem người nào đó còn ở đó hay không. Tống Hãn sinh hoạt rất có quy luật, buổi sáng sáu giờ hắn sẽ ra ngoài chạy bộ một giờ, bất luận trời có mưa hay tuyết, sau khi chạy xong hắn sẽ ăn sáng đúng bảy giở rưỡi rồi đi đến phòng thí nghiệm. Bây giờ là tám giờ năm phút, cho nên lúc này hắn không có trong phòng, thậm chí là trong nhà.

 Thật tốt, không có webcam, không có hắn, ở Anh Quốc tốt nhất là chỗ này, so với ở Đài Loan hình như tự do một chút. Khóe môi Vu Giai Thần khẽ cong, nhanh chóng đứng lên tiến vào phòng tắm rửa mặt, miệng chứa đầy bọt kem đánh răng, suy nghĩ hôm nay nên làm những gì đây? Đã nhiều năm như vậy, những cảnh đẹp ở Cambridge cô đã sớm xem đến chán, đi ra ngoài ăn cái gì, thức ăn ở Anh Quốc.. thôi. Khí trời không tốt, cô không có hứng thú đi dạo, dứt khoát ở nhà xem tivi cho hết thời gian đi.

 Từ khi học cấp ba khó có thời gian thư thả, lần này đi cô không nói với ba mẹ đi Anh Quốc, chỉ nói là đi Nhật Bản, ba mẹ luôn cưng chiều cô nên chỉ cần cô yêu cầu là họ không bao giờ cự tuyệt. Lừa gạt ba mẹ như vậy, lòng cô có chút bất an, chỉ trong bốn ngày ngắn ngủi cô lại chạy đến Anh Quốc, sẽ không tránh khỏi sự hoài nghi của mọi người, để tránh phiền toái cô đành nói dối. Thôi, những thứ làm cho người ta buồn rầu này tạm thời không thèm nghĩ nữa, nếu đã đến đây thì cứ an tâm trải qua bốn ngày thôi, chỉ cần cố gắng, kế tiếp cô lại có một thời gian dài tự do. 

Chú Trịnh không phải nói Tống Hãn thời gian tới sẽ vô cùng bận rộn công việc sao? Thật sự là không gì tốt hơn. Không biết trước kia gọi thức ăn mang đến ở đâu, Vu Giai Than vừa xuống lầu, vừa nỗ lực nhớ lại, trong lúc vô ý nhìn thấy người nào đó đang ngồi ngay ngắn ở phòng khách, thiếu chút nữa là cô trực tiếp lăn xuống cầu thang, cô vịn tay vào cầu thang mới có thể ổn định thân thể, hắn... hắn như thế nào còn ở nhà?


" Em có mười phút cho bữa sáng" Tông Hãn đôi mắt vẫn như cũ nhìn chằm chằm máy tính, không nhìn cô một cái.

Cái gì? Cô giật mình há to mồm, ý của hắn là ... hắn đợi cô. Điều này thật sự là.. thật là đáng sợ! Chuyện này cũng không phải đùa, cô hoàn toàn ngây người.

"Còn có bảy phút ba mươi giây", âm thanh nhàn nhạt truyền đến, cô mới lấy lại tinh thần, hiểu rõ người nào đó nói một không nói hai, cô lập tức hướng phòng bếp chạy như điên. Vu Giai Thần nhanh chóng bóc trứng luộc, cầm lấy ly sữa đậu nành uống. Sau một hồi kinh hoàng thất thố cô đã ngồi trên xe của hắn, ngây ngốc cầm ly sữa đậu nành chưa uống xong ngẩn người. Đây là có chuyện gì? Hắn vì cái gì còn không đi làm? Bây giờ muốn dẫn cô đi nơi nào?

"Tôi không thích người khác ăn uống trong xe".

Vừa dứt lời, sắc mặt Vu Giai Thần lập tức tái nhợt, đem sữa đậu nành còn sót lại uống một hơi, suýt bị sặc. Thật sự là, tên biến thái thích sạch sẽ! Quả nhiên tư duy biến thái không cách nào lý giải. Vu Giai Thần mặc dù ngoài mặt ôn thuần nghe lời nhu thuận, nhưng trong lòng cô lại len lén oán hận, hết lần này tới lần khác lại rất "hèn nhát " (tục cay) không dám đi hỏi hắn, rốt cuộc muốn đưa cô đi nơi nào. Mãi cho đến khi xe dừng lại, cô cũng chỉ biết duy trì vẻ mặt nhu thuận, an phận mặc hắn dắt, hắn muốn dẫn cô đến chân trời góc biển thì đi thôi. Ách! Nghiêm mật như vậy rốt cuộc đây là đâu? Lòng của cô đột nhiên nhảy lên, Tống Hãn không phải là muốn đem cô đi bán chứ? Suy nghĩ vô căn cứ nhanh chống bị loại bỏ, nhiều năm như vậy, Tống Hãn trước mặt người khác vẫn đối với cô dịu dàng thân thiết. Suy nghĩ miên man, mãi cho đến trông thấy trước mắt một mảng lớn dụng cụ đã sắp xếp cẩn thận, còn có một ít máy móc vô cùng tinh vi, mọi người ở đây đều mặc áo khoác trắng, đeo khẩu trang cùng bao tay đang bận rộn, cô trực tiếp sững sờ. Sừng sỡ không chỉ mình cô, những người kia khi thấy cô liền dừng lại, trong lúc nhất thời, mọi người vẫn đang bận rộn, chỉ trong nháy mắt đều an tĩnh, chỉ nghe được tiếng vận chuyển rất nhỏ của máy móc. Mọi ánh mắt đều chăm chú nhìn vào bàn tay Tống Hãn đang nắm chặt tay Vu Giai Thần.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro