Chương 6: Về nhà

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

  Mẹ nuôi cứ như vậy mà tin tưởng, cô không biết là hạnh phúc hay bất hạnh. Cho dù Lại Tư(Rice) xuất sắc như thế nào cũng khó người đảm bảo nhân phẩm có vấn đề hoặc là gặp một người liền yêu một người hoặc là không nhìn thấy thiếu sót (khuyết điểm ). Cô chưa bao giờ tin tưởng chuyện tốt sẽ từ trên trời rơi xuống. Từ sau năm 14 tuổi cô liền không bao giờ tin tưởng có chuyện hạnh phúc dễ như trở bàn tay.

"Con à, tha thứ cho sự ích kỉ của mẹ. Nghĩ lại năm đó con cũng đã 14 tuổi, nào có ai chịu nhận nuôi một đứa trẻ đã có trí nhớ? Nếu năm đó không phải con mạo hiểm tính mạng kéo mẹ lại, tuổi còn nhỏ lại cố chấp cõng mẹ đi vài dặm đường không xa không rời, nếu không mẹ cũng sẽ không nhận nuôi con."

"Mẹ thấy con là một đứa trẻ ngây thơ, lương thiện! Con đó, đơn thuần, có tâm đồng tình với rất nhiều người, nhưng sự đơn thuần ấy lại có thể nhìn thấu lòng người bẩn thỉu. Hơn nữa con vẫn có thể giữ được sự lương thiện của chính mình. Cả đời mẹ đã gặp vô số người, người tốt đẹp như con mẹ vốn tưởng rằng thế gian không còn tồn tại."

Từ sau khi Tần Thị gặp chuyện không may tới nay, Tần Dung chưa một lần nở nụ cười lần đầu cười nói: "Nhưng mẹ nuôi cũng rất may mắn khi ngày đó gặp được con.Tuyết Thần hãy tha thứ cho mẹ, mẹ nhận nuôi con hơn nữa là vì suy nghĩ cho nửa đời sau con ruột của mẹ."

Đêm hôm đó một mình Tuyết Thần ngồi ngẩn người trong vườn cả đêm, trên người chỉ mặc duy nhất bộ đồ ngủ mỏng manh. Cô ôm đầu gối, bên tai lặp đi lặp lại lời nói của mẹ nuôi.

"Con trai mẹ cả đời thiểu năng, mẹ lại già rồi, không thể chăm sóc cho nó mãi. Đứa bé ngoan, mẹ chỉ tin tưởng con, con hãy thay mẹ hoàn thành tâm nguyện này thôi. Chỉ có con mang theo cổ phần này gả cho Lại tổng, cả đời các con không phải lo lắng. Mẹ sống không được bao lâu, bác sĩ cũng nói mẹ chỉ có thể sống được nửa năm nữa, con hận mẹ cũng được, báo đáp cũng tốt, mẹ chỉ mong con có thể hoàn thành tâm nguyện cuối cùng này thôi. Như vậy mẹ chết cũng nhắm mắt."

"Tiểu thư! Tiểu thư!"

Tuyết Thần giật mình tỉnh dậy, nhìn thấy tiếp viên hàng không mỉm cười thân thiết liền cố gắng kiềm chế không nhớ lại những chuyện đau lòng.

"Tiểu thư, máy bay đã hạ cánh."

Lúc này Tuyết Thần mới phát hiện tất cả hành khách đều đã đi hết, cô vuốt mặt, cái trán đổ đầy mồ hôi. Kéo theo hành lý, uể oải ra khỏi sân bay. Nhìn người đến người đi, chợt có một cảm giác thế giới này thật to lớn nhưng không có chỗ cho cô dung thân.

Ba, mẹ, Tuyết Thần thật cô đơn, có thể sớm lên thiên đường tìm hai người hay không?

Một tháng sau

"Vừa mới kết hôn, hôm sau chị dâu bỏ đi, truyền thông đang đưa tin. Một tháng rồi mà chị dâu còn chưa trở lại, bên ngoài đang đồn rất nhiều chuyện. Cổ phiếu của công ty cũng vì vậy mà rớt giá, chúng ta cùng Tần thị kết thân hoàn toàn không chiếm được bất kì chỗ tốt nào."

Tề Luận than thở, tại sao Lại Tư có thể mặc kệ mọi chuyện như thế, thật không giống tác phong của anh ấy.

"Các cậu có thể không nói nữa được không." Ngón tay Lại Tư vẫn gõ trên bàn phím, lúc nói chuyện, mí mắt cũng không thèm nhấc lên, nhìn chằm chằm vào màn hình máy tính, giống như công việc mới là vợ anh.

" Anh biết người bên ngoài nói thế nào sao? Nói chủ tịch tập đoàn YD muốn thâu tóm Tần thị nên mới cùng họ kết thân, nhưng sau đó cảm thấy bà xã đã không còn giá trị lợi dụng, đêm tân hôn liền bạo hành đánh đập vợ, hại chị dâu không thể ra ngoài gặp gỡ mọi người, phải bí mật dưỡng thương. Còn có lời đồn kỳ quái hơn, nói Lại Tư anh không có năng lực, trong đêm tân hôn bị chị dâu phát hiện, ngày hôm sau ngay cả đồ đạc cũng không cần mà chạy theo người đàn ông khác, còn có người nói......."

Lai Tư bất đắc dĩ ngừng công việc trên tay, khẽ dựa vào thành ghế, đẩy gọng kính, xoa xoa sống mũi, " Bọn họ muốn nói thế nào thì nói, mồm miệng ở trên người bọn họ, anh đây còn có thể làm gì."

Tề Luận nhìn về phía lại Tư, mày khẽ nhíu, "Ý của anh là để mặc chị dâu dính vào chuyện này?"

"Cô ấy rất nhanh sẽ trở lại." Lại Tư bình tĩnh nói xong, tay lại bắt đầu công việc.

Phù Khải im lặng nhìn trời, thần tượng trong lòng anh khi nào lại bị phụ nữ đùa giỡn xoay vòng quanh như vậy. "Đúng rồi, Phù Khải, cậu phụ trách phần súng ống đạn dược bên Châu Phi lần này đi."

Phù Khải thầm than, không phải chỉ bàn tán một chút thôi sao, vậy mà lại đẩy anh đến Châu Phi vận chuyển vũ khí. Nếu như bản thân xảy ra chuyện gì không hay như gãy tay gãy chân, về sau còn phụ nữ theo đuổi anh sao? Anh lệ rơi đầy mặt, Lại Tư gảy gảy mấy đầu ngón tay đã thu vào mấy chục triệu, bây giờ cùng anh ấy tranh luận chỉ thiệt thân mình.

Tề Luận nở nụ cười, theo Lại Tư lâu như vậy sao không hiểu được, toàn là đại ca giả trang người tốt, bắt bọn anh giả bộ mặt đen, tưởng dể làm sao? Ai cũng biết lão đại ngành hỏa dược là đại ca của bọn anh – Lại Tư(Rice)- chung quy lại muốn anh làm chân chạy. Nhưng là, kẻ hèn này rất vui lòng nghe theo mệnh lệnh của đại ca.

Tuyết Thần vừa đi đến cửa nhà, liền bắt gặp cảnh tượng như vậy, về phần bọn họ đang làm cái gì, dĩ nhiên là cô nghe được. Cô rất muốn lui ra ngoài, nhưng mà dì giúp việc nhìn thấy cô rồi " Phu nhân trở lại."

Nghe nói như thế, sáu con mắt lóe sáng cùng nhau nhìn về phía cô.

Tuyết Thần muốn lùi không được muốn tiến cũng không xong, sờ mũi một cái, có chút lúng túng. Chần chừ một hồi lâu, vẫn kiên trì từ từ đi vào, "Chào mọi người."   

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro