Chương 3

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Vô cùng rộng lớn.

Đó là những gì Raya nghĩ khi lần đầu tiên nhìn thấy cung điện và vùng đất Long Nha. Xung quanh bề mặt hòn đảo được bảo vệ bằng nước, nàng cảm giác không khác một Toot 'n' Boom nhỏ là mấy. So với nơi đây, đột nhiên Long Tâm có vẻ nhỏ bé và khiêm tốn hơn ngay cả khi có Ngọc Rồng nép mình an toàn đằng sau những bức tường thành. Tuy vậy, Namaari và Virana vẫn bàn về việc cần nhiều hơn nữa, về việc muốn mở rộng. Nghe có vẻ hoàn toàn lố bịch đối với người bảo vệ viên ngọc, nhưng nàng đã ngậm miệng của mình trong chuyến thăm đầu tiên của họ. Nàng chưa bao giờ đi du lịch đến bất kỳ vùng đất nào trong số bốn vùng đất khác của Kumandra và không muốn xúc phạm thủ lĩnh của họ.

Nàng không chắc liệu có phải là do bản năng từ nhiệm vụ bảo vệ Ngọc rồng, hay sự bao bọc quá mức của cha nàng, nhưng Raya lập tức nhận ra rằn nàng đã đi du lịch một cách tồi tệ khi nàng nghe dự định được mô tả tuyệt đẹp về vùng núi Spine phủ đầy tuyết và chợ nổi ở Talon. Namaari dường như đã đi khắp Kumandra để săn lùng dấu vết của những rồng thần còn lại và tìm thêm vùng đất cho người dân của mình. Mẹ cô, Thủ lĩnh Virana, vô cùng tự hào và hài lòng với những chiến công của con gái mình và Raya ước mình lặng lẽ chìm xuống sàn.

Cựu Công chúa Long Tâm hiện đang liếc nhìn Namaari, trầm mặc đi bên cạnh nàng. Nàng tự hỏi liệu vợ mình có thầm khó chịu khi bị trói buộc với một đứa trẻ thiếu kinh nghiệm như nàng không dù cho cô là một chiến binh mạnh mẽ. Hoặc là cha nàng đã nói vậy. Họ không trò chuyện với nhau kể từ lễ cưới, Raya đã cuộn tròn bên Ba cô trong căn phòng khách xa hoa của ông. Ít nhất đó không phải là một đêm tân hôn truyền thống, nhưng người bảo vệ Ngọc rồng cho rằng cuộc hôn nhân này không khác gì một thỏa thuận kinh doanh nên không cần phải bò vào giường của Namaari ngay. Thậm chí chắc chắn là nàng công chúa khác không muốn nàng ở đó, dù cha nàng đã mắng cô khi nói ra nghi vấn đó vào ngày hôm qua.

"Bây giờ có thể không phải là tình yêu, nhưng con sẽ trưởng thành để hiểu và tin tưởng người đó."

"Làm thế nào con có thể tin bất kỳ ai trong số họ sau tất cả những gì làng của họ đã làm?"

"Họ đã làm những điều đó bởi vì họ nghĩ rằng Ngọc Rồng mang lại cho chúng ta sự thịnh vượng."

"Không phải!"

"Họ cho là vậy, giống như chúng ta luôn giả sử mọi thứ về họ."

"Em đang thất thần," một giọng nói uyển chuyển cắt ngang dòng suy nghĩ của nàng. Raya chớp mắt trở lại hiện thực và nắm rõ tình huống. Nàng và Namaari đã ra khỏi cung điện và đang vào làng, công dân Long Nha cúi chào họ ở mọi nơi. Raya có thể cảm nhận được ánh mắt của họ dồn vào nàng và run rẩy.

"Tôi chỉ đang tự hỏi Ba và đoàn của ông lên đường trở về Long Tâm như nào rồi," nàng nói dối, không thật sự muốn chia sẻ quá nhiều với người vợ mới cưới của mình. Người phụ nữ cao hơn liếc nhìn cô, mái tóc không có khan dong hôm nay lướt qua gò má cao của cô.

"Tôi chắc chắn họ vẫn ổn," cô gạt bỏ, có khi thậm chí không tin đó là những gì công chúa kia đã nghĩ đến khi họ dừng lại. Bọn họ lúc này đã gần các tầng thấp hơn của Long Nha, khắp hòn đảo càng ngày càng cao trên đất liền. Nước từ con kênh phản chiếu ánh sáng mặt trời lên mặt họ. "Có nơi nào đặc biệt trong làng em muốn tôi dẫn đường cho không?"

Thực ra, Raya muốn xem ngôi nhà mới của mình thêm, nhưng nàng không quan tâm lắm đến cách nói của Namaari. Nàng không phải là một đứa bé yếu đuối nào đó đang loay hoay cần ai giúp đỡ để tìm kiếm mọi thứ. Nàng là một công chúa và một chiến binh đúng nghĩa và có thể tự mình giải quyết vấn đề. Nàng khoanh tay, thoải mái hơn nhiều trong bộ quần áo thường ngày ở nhà, và nhún vai.

"Không, tôi nghĩ tôi biết đường rồi," nàng nói, cằm giương cao và niềm tự hào tăng lên. Nàng nhanh chóng liếc qua chỗ khác khi vợ nàng nghiêng đầu nhìn nàng. "Tôi có thể thể hiện bản thân mình xung quanh với bất cứ điều gì."

"Điều đó... tốt thôi, "Namaari nói chậm rãi, nhếch mép thích thú khi ai đó gọi tên cô ấy ở phía xa. Có một người đàn ông to lớn đang vẫy ngọn giáo để thu hút sự chú ý của cô và vẫy tay gọi cô đến một khu vực cỏ trông giống như nó đã được xây dựng làm nơi huấn luyện cho các chiến binh. "Vậy thì tôi được đảm bảo rằng em có thể tự về nhà trong khi tôi huấn luyện, phải không?"

Raya muốn phản công bằng một điều gì đó hóm hỉnh trước vẻ mặt tự mãn của người phụ nữ kia nhưng chỉ gật đầu, vẫy tay chào cô khi cô rời đi cùng đồng đội, khuôn mặt rang rỡ và cởi mở theo cách mà nó chưa từng có đối với Raya. Thành thật là, nàng cũng muốn đi luyện tập; kéo căng cơ bắp căng thẳng của nàng, mài dũa tất cả những cảm xúc bị dồn nén trong vài ngày qua, thậm chí có thể kết bạn mới. Nhưng nàng sẽ không làm Namaari hài lòng khi hình bóng của nàng phía sau cô cả ngày như một chú mèo hầu gái nhỏ. Nàng xoay gót quay lại cung điện, nơi không khó tìm thấy chút nào vì nó rất lớn và cũng là trung tâm của toàn bộ ngôi làng.

Không, phần khó khăn đối với Raya là tìm phòng của mình khi nàng trở lại đại sảnh sa thạch mát lạnh. Mỗi lần và cầu thang dường như dẫn trở lại phòng vệ sinh hoặc một hành lang bất kì cho đến khi nàng hết sức nàng đã đi vòng quanh toàn bộ toà nhà ít nhất bốn lần trong khi vẫn chưa tìm thấy phòng. Nàng vẫn chưa thể ngủ trong phòng của Namaari, không có cách nào họ sẵn sàng cho điều đó, nhưng hai người tương đối thân thiết và Raya thậm chí không thể tìm thấy một căn phòng trông giống có thể thuộc về vợ nàng. Mọi ngóc ngách của cung điện đều rất tối giản và giản dị; đó là một vòng cung hoàn hảo trong tất cả không gian phô trương. Có lẽ nếu người của Long Nha trang trí khác biệt hơn hoặc có các biểu tượng Raya có thể chọn ra một căn phòng của công chúa từ phòng một người hầu nhưng nó đã bị lạc.

Nàng lẩm bẩm, tập trung vào việc đếm bước chân từ sân trong hơn là thực sự quan sát nơi nàng sẽ đi và vì vậy đã lao thẳng vào một người khác. Cú va chạm không đủ để đánh ngã cả hai người, nhưng Raya đã vấp ngã một chút, trong tiềm thức nắm lấy một thanh kiếm không còn ở đó khi người phụ nữ mà nàng đụng phải di chuyển để cúi đầu trước nàng.

"Thần rất xin lỗi, thưa công chúa," nàng ta xin lỗi, giơ tay thành biểu tượng đá quý gần trán. Cô mặc trang phục truyền thống của một chiến binh Long Nha với các dải băng quấn quanh đầu và trên cánh tay. "Thần không thấy người đi tới."

Raya bào chữa, "Hoàn toàn là lỗi của tôi! Tôi mất tập trung một lúc. Nàng liếc nhìn người phụ nữ lên xuống, đột nhiên nhận ra búi tóc cao và đôi mắt mềm mại của nàng. "Cô đã ở trong lễ cưới của tôi. Cô đã cho Namaari một chiếc nỏ.

"Vâng." người phụ nữ trẻ mỉm cười, "Thần là Tướng Quân Atitaya, vợ người và thần là bạn tốt trong nhiều năm. Chúc mừng cuộc hôn nhân của người!

Raya cắn lại một tiếng càu nhàu giận dữ khi nhắc đến người bạn đời của mình, nhưng cố ép ra nụ cười lịch sự và gật đầu. "Rất vui khi được làm quen với cô."

"Là niềm vinh hạnh của thần ạ," nàng ríu rít trở lại, liếc qua vai Raya trước khi mỉm cười lần nữa. Raya nghĩ rằng nàng ấy có vẻ hơi thân thiện quá để trở thành một vị tướng của Long Nha, nhưng vẻ bề ngoài cũng có thể là giả. "Namaari có ở gần đây không?"

"Người đang huấn luyện ạ."

"Và Công chúa không đưa Người đi cùng để gặp mọi người sao?" Atitaya nhíu đôi lông mày mảnh khảnh của mình suy ngẫm. Raya chăm chú nhìn vị tướng cong miệng cười mỉa mai và nàng ấy đè nén tiếng cười khúc khích. Nàng có thể thấy tình bạn nhiều năm với Namaari trong nụ cười nhếch mép đó. "Công chúa chưa bao giờ giỏi ăn nói. Thần đưa Người đến chỗ cô ấy được chứ?"

"Không, không!" Raya nhấn mạnh, hơi kịch liệt trước khi cố gắng che đậy phản ứng bằng một tiếng cười gượng gạo. "Tôi chỉ, à... Tôi quay lại và thực sự không muốn Namaari biết..."

Sự thấu hiểu lướt qua gương mặt tướng quân và nàng lại mỉm cười, lần này ít rõ ràng hơn. Nàng kia đứng nghiêm và đề nghị đi cùng Raya đến phòng của cô và công chúa mới Long Nha đã nhanh chóng đồng ý. Nàng cũng nhanh chóng yêu cầu Atitaya giữ bí mật điều này và người phụ nữ thấp hơn cười, cao và ngân vang như một chiếc chuông khi nàng dẫn họ qua mê cung vô tận của hành lang và leo lên những bậc thang tưởn chừng có hàng ngàn. Họ nói chuyện về suy nghĩ của Raya ở Long Nha cho đến nay và những gì nàng hy vọng sẽ làm. Atitaya nhắc đến việc nàng thành một chiến binh, nhưng công chúa Long Tâm nhăn mặt tránh ý nghĩ chiến đấu cho một vùng đất khác. Sau đó, người phụ nữ thấp hơn đã nói có lẽ nàng có thể giúp dạy trẻ em trong làng vì nàng có một quan điểm khác đến từ Long Tâm. Raya suy nghĩ về ý tưởng này, hỏi Atitaya xem cô có thể hỏi với ai về nó, cho đến khi cuối cùng họ dừng lại ở một cánh cửa ở điểm cao của một tòa tháp đơn độc. Raya thề rằng nàng đã không leo lên độ cao này khi được hộ tống về phòng vào sáng nay, nhưng không nói gì.

Atitaya đi tới mở cửa, dường như rất thoải mái và quen thuộc với toàn bộ cung điện, và bước sang một bên để Raya có thể bước vào phía trước nàng. Căn phòng rộng lớn và đơn giản như phần còn lại của cung điện, nhưng Raya tức thì nhận thấy đây không phải là căn phòng mà nàng đã đặt đồ dùng cá nhân của mình vào buổi sáng hôm đó sau khi chào tạm biệt cha. Thay vì đồ đạc của nàng từ nhà và quần áo du lịch, thì có một bộ kiếm kép được treo trên tường và một con mèo lớn không thể tưởng tượng được đang nằm dài trên giường. Raya nổi da gà căng thẳng khi con mèo khổng lồ duỗi người và ngáp, bị đánh thức bởi tiếng mở cửa.

"Ôi, chào buổi chiều, Buwan," Atitaya dỗ dành, đến gần con thú mà không có chút do dự hay sợ hãi nào. Con Serlot có đôi tai dài nằm thẳng lưng dựa vào cái đầu màu xám đen của nó và một cái đuôi lóe lên thư giãn trong không khí khi vị tướng đưa tay ra gãi cổ nó. "Chúng ta có làm phiền giấc ngủ ngắn của mày không?"

"Đây là phòng của Namaari sao?" Câu hỏi của Raya, căng thẳng và bối rối, thu hút đôi mắt màu vàng của con mèo và nó ngửi về phía nàng trước khi ngả đầu xuống ga trải giường, không cảm xúc.

"Vâng," Atitaya đáp, vẫn vuốt một bàn tay xuống lưng Buwan khi cô ra hiệu về căn phòng. "Công chúa đã ở đây từ khi được chuyển từ nhà trẻ hoàng gia. Công chúa không có nhiều khách lắm, nhưng giờ có Người ở đây, thần chắc rằng hai người sẽ bớt cô đơn hơn nhiều.

"Tôi không hề cô đơn!" Raya nhanh chóng khăng khăng, giọng điệu rúng động đến tai của chính mình lúc tướng quân và con Serlot đều nghiêng đầu tò mò về phía nàng. Raya đỏ mặt. "Tôi thực sự hy vọng sẽ được trở lại phòng riêng của mình."

Atitaya nhướng mày hiểu biết, miệng mím lại khi nàng gật đầu. "Thần hiểu rồi, thưa công chúa. Tuy nhiên, mặc dù cuộc hôn nhân của Người với Namaari là dàn xếp và có lẽ rất khó xử tại lúc này, nhưng cuối cùng Người cũng phải sống ở đây. Dân làng của chúng tôi sẽ nghi ngờ về ý định của Người nếu Người không làm vậy ".

Raya cảm thấy khuôn mặt của mình trở nên nóng hổi dưới cái nhìn của vị tướng quân và lo lắng luớt đôi mắt qua căn phòng. Nàng biết những cuộc hôn nhân sắp đặt không phổ biến ở Kumandra, đặc biệt là giữa các ngôi làng khác nhau, nhưng nàng không thích suy nghĩ rằng cả xứ biết nàng và Namaari không phải là tình nhân. Cả hai đều là những người phụ nữ có suy nghĩ và cảm xúc của riêng mình, sự sắp xếp ngoại giao này không thể thay đổi điều đó. Công chúa liếc nhìn thú cưng của vợ và trái tim cô đau nhói vì Tuk Tuk.

"Tôi hiểu rồi."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro