Chương 7

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Raya không thể ngủ được sau màn tranh cãi với Namaari, những lời buộc tội gay gắt của cô công chúa cứ kia lặp đi lặp lại trong đầu nàng. Nàng không thèm ăn tối. Nằm trên giường, người bảo vệ Ngọc Rồng phải thừa nhận rằng vợ nàng có góc nhìn thực tế và đúng đắn về liên minh của họ từ trước đến nay; Raya đã không nghiêm túc thực hiện. Sự hòa bình giữa hai ngôi làng của họ dựa vào nàng và nàng đã khiến mọi người thất vọng vì sự bướng bỉnh của mình. Đó là lý do tại sao nàng thức dậy cùng mặt trời vào ngày hôm sau và đi tìm nhà bếp của cung điện.

Nàng sẽ bắt đầu hành trình chuộc lỗi này bằng bước đầu tiên.

Dù cho một ngày mới chưa bắt đầu, vùng đất Long Nha vẫn huyên náo và không khó để tìm ai đó chỉ cho nàng nhà bếp. Nàng đã quen đường trong tháng trước và cảm thấy tự tin rằng nàng có thể quay về phòng sau khi hoàn thành nhiệm vụ.

Những căn bếp ở đây không khác gì những căn bếp ở Long Tâm; đầy ắp những nguyên liệu được săn hoặc thu mua từ các vùng đất xung quanh và những người qua lại nhộn nhịp khi họ chuẩn bị thức ăn. Một mùi hương tuyệt vời đang lan ra trong không khí và Raya cảm thấy nhẹ nhõm khi nàng nhận ra mùi hương của món súp yêu thích của mình. Với các nguyên liệu từ mọi ngôi làng, đó là sự kết hợp hoàn hảo giữa hương vị và là hình mẫu cho những gì Kumandra có thể trở thành nếu tất cả mọi người hợp tác. Nàng chắc chắn lưu ý thời gian ăn trưa và sau đó bắt đầu tìm kiếm xung quanh những thứ cần thiết để pha một bình trà. Kế hoạch của nàng, mặc dù đơn giản, là đưa cho Namaari một món quà làm hoà dưới dạng một loại trà thảo mộc cực kỳ phổ biến tại Long Tâm. Long Nha dường như thích trà xanh hoa cúc hơn và Raya đã thèm rất lâu và bây giờ cuối cùng nàng cũng có lý do để tự làm nó. Chia sẻ với vợ nàng.

Những người hầu rất vui vẻ giúp khi nàng giải thích những gì mình đang tìm. Với sự quen thuộc từ việc dành nhiều năm trong khu vực nấu ăn, một cậu bé dễ dàng mang lá trà đen, sữa, gia vị và ít đường. Cậu đề nghị muốn tự làm chiếc nồi, nhưng Raya nhẹ nhàng từ chối cậu, nàng tự tin có thể nhớ cách pha trà, nhưng không phải nàng có thể giải thích đúng quá trình cho người khác. Mọi lần nàng không đo lường tất cả thành phần một cách cặn kẽ; rắc ở đây và một nhúm nhỏ ở kia cho đến khi nó có hương vị hoàn hảo. Điều đó nghĩa là không thể chỉ bảo trong khung thời gian mà nàng đang tập trung được. Mọi người đều tôn trọng cho nàng một khoảng không gian khi nàng đứng đó, liên tục nếm từng ngụm còn dang dở cho đến khi nó có vị giống như Ba từng làm. Một cô gái trẻ hơn nàng vài tuổi mang cho nàng một cái khay và vài cái ly sau đó Raya đã sẵn sàng.

Cẩn thận không làm rơi 'bảo bối' của mình, công chúa Long Tâm len lỏi quay trở lại hành lang, may mắn chỉ quay lại một lần. Nàng giữ nhịp độ bình thường nhưng nhanh dần khi nàng biết Namaari dậy từ rất sớm nên không muốn bỏ lỡ cô. Nàng cũng không muốn trà lạnh đi. Hương thơm phả vào mặt nàng, dạ dày nàng ghen tức kêu lên. Raya hy vọng Namaari thấy nàng thực muốn chia sẻ với cô, lo lắng duỗi thẳng vai khi cuối cùng nàng thấy mình đã ở bên ngoài cửa phòng ngủ của vợ. Với một hơi thở bình tĩnh hơn và cẩn thận điều chỉnh lại khay của mình, Raya gõ mạnh cửa và chờ đợi. Nếu có chuyển động bên trong, nó bị che khuất bởi những bức tường dày và Raya bồn chồn nhỡ đâu nàng đã vụt mất cơ hội. Tuy nhiên, khi nàng dgõ cửa một lần nữa, cánh cửa bung ra, Namaari đã chỉnh tề và sẵn sàng cho ngày hôm đó trong khi vợ cô vẫn còn trong bộ đồ ngủ.

Raya nhận ra điều này và gương mặt đỏ ửng xấu hổ khi nàng đưa cái khay về phía Namaari, môi mím thành một đường mỏng khi người chiến binh trầm lặng nhìn nó. "Một lễ vật làm hoà."

Lông mày của vợ nàng nhíu lại từng phút và cô hơi nghiêng người để ngửi, mùi hương cay nồng không xa lạ với cô. Raya nghĩ thầm Namaari rất có thể đang kiểm tra kỹ xem trà có độc không, nhưng nàng sẽ lịch sự không buộc tội cô bất cứ điều gì. "Đây là cái gì?"

"Masala chai," nàng nói, hạ khay xuống một chút khi cánh tay bắt đầu mỏi. "Tôi đã vô cùng tồi tệ nên tôi muốn xin lỗi cô. Đây là một loại trà chúng tôi làm tại ho-... Long Tâm, và tôi muốn mang nó cho cô."

Namaari nghi ngờ trong vài giây, nhưng cô vẫn mở cửa rộng hơn cho phép vợ mình vào. Raya hít một hơi thật sâu; nàng đã không hy vọng rằng người phụ nữ kia sẽ cho nàng vào. Nàng đặt khay trà xuống một trong những gờ cửa sổ rộng, cẩn thận bước qua cái đuôi của Buwan đang vẫy qua lại trên mặt đất. Con Serlot nằm dài gần chân giường và nhìn lên Raya với một tiếng rít trầm thấp khi nàng đi qua. Khi trà đã an vị, hai người phụ nữ lúng túng nhìn nhau trong sự im lặng.

"Ừm... cô bao nhiêu tuổi?" Raya hỏi, xấu hổ vì đây là điều mà cô chưa từng biết trước đây. Namaari chớp mắt, hơi khom người khi cô cân nhắc câu hỏi và Raya có cảm giác vợ nàng đã biết nàng bao nhiêu tuổi. Tala đã đúng khi cau mày rất nhiều với nàng vào ngày hôm trước.

Cô trả lời, "Mười chín."

"Ồ... Tôi mới mười tám nên cứ để tôi, "Raya dừng lại, đưa tay ra lấy một trong những chiếc cốc rỗng và cái nồi.

Nàng có thể cảm nhận được đôi mắt sắc bén của Namaari sau gáy khi rót cốc trà đang bốc hơi nghi ngút, Tay nàng được cách nhiệt nhờ thành cốc dày. Nàng chuyển trà sữa cho vợ mình với một cái gật đầu nhanh chóng, và sau đó chuyển qua rót cho mình. Namaari kiên nhẫn chờ đợi, không uống cho đến khi Raya sẵn sàng và sau đó cả hai cùng đứng nhấm nháp trong im lặng. Hơi ấm tràn ngập khắp cơ thể công chúa Long Tâm khi hương vị quen thuộc tràn khắp khoang miệng và xuống cổ họng cô. Nó có vị như ở nhà và nếu nàng nhắm mắt lại, nàng có thể giả vờ như đang ngồi trong phòng của mình ở long tâm, Sisu lười biếng vắt ngang giường và Tuk Tuk nhìn trộm qua khe cửa sổ. Nhưng khi nàng mở mắt ra, Nàng đã trở lại Long Nha và Namaari đang ở đó nếm nhẹ trà của nàng, đôi mắt dịu dàng và ôn hoà khi cô ậm ừ.

"Ngon đó," cô nhận xét, đi đến ngồi trên mép giường. Buwan nhảy lên theo sau cô, cơ thể to lớn hoạt động như một chiếc đệm khi chủ nhân của anh ta dựa lưng vào chú. Chiếc giương hẳn phải có đá bên dưới vì nó hầu như không bị lún dưới sức nặng của con mèo khổng lồ. "Cảm ơn chị."

"Không có gì đâu." Raya dựa lưng vào gờ cửa sổ, với tay rót cho mình một cốc khác khi nàng cố gắng nặn ra từ ngữ cho những câu nói tiếp theo. "Hôm nay chị có làm gì không?"

"Sau bữa sáng, tôi cần gặp một thương gia Long Tâm để thảo luận về các thỏa thuận thương mại," Namaari nhạt nhẽo nói. Vợ cô gật đầu.

"À... được rồi..."

"Em... muốn làm điều gì đó sao?" Namaari trông ngạc nhiên như bất kỳ người lớn nào ở Long Nha có thể nhìn, nhướng mày khi Raya vội vàng vẫy tay.

"Nếu chị bận thì thôi vậy!" nàng nhấn mạnh. "Tôi chắc chắn có thể tìm thấy Atitaya sau khi lớp tôi tan học."

"Cậu ấy đang đi trinh sát ở Long Cốt."

"Ồ..."

Công chúa kia nhìn kỹ vợ mình và trao đổi một cái nhìn ẩn ý với con mèo trước khi đứng dậy. Chiếc cốc của cô trống không và cô đưa nó lại cho Raya, một khoảng yên tĩnh muốn biết thêm. "Nếu em không có gì để làm khi những đứa trẻ về nhà, chúng ta có thể cùng nhau... làm gì đó?"

Raya mỉm cười và gật đầu, âm thầm rót cho vợ một tách trà khác. Đó không gì khác hơn là một kế hoạch để thực hiện một kế hoạch, nhưng đối với một cặp đôi đã kết hôn mà không thực sự nói chuyện hoặc dành bất kỳ chút thời gian nào bên nhau trong nhiều tuần, giống như có sự tiến bộ. Hai người họ cùng nhau nhâm nhi tách trà và nói chuyện hoà nhã với nhau đến khi tới giờ ăn sáng. Lần đầu tiên kể từ khi đến Long Nha, Raya ngồi vào chiếc ghế được đặt bên cạnh Namaari.

Bước tiến vượt ngưỡng mong chờ.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro