NGỌAI TRUYỆN

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

  Hai ngày nay Nguyên Quân Diệu lại khinh suất, hắn mặc kệ cho mấy kẻ phạm nhân mới tóm được, ngày ngày đều chạy tới cung Trường Tín chọc tức ta.

"A Nam, không được gọi ta là hoàng thượng." Hắn miễn cưỡng ngồi trên nệm gấm trong phòng đàn của ta, trong tay là chén trà màu vàng ngọc, đôi mắt phượng xinh đẹp nhìn ta: "Ta đã sớm nói A Nam có thể gọi thẳng tên của ta." Hắn niềm nở dụ dỗ ta: "Chỉ cần gọi ta là "Diệu" là được rồi." Lúc hắn nói như vậy, biểu cảm trên mặt cực kỳ chân thành.

Còn lâu ta mới bị lừa!

Hắn đã lừa ta mấy lần, mỗi lần ta thật sự gọi hắn là "Diệu", hắn sẽ nhìn chằm chằm ta mà hỏi: "A Nam muốn làm gì? Muốn ăn? Muốn uống? Muốn mặc đồ? Muốn ôm?" Cho dù ta có đáp lại hay không thì sau đó hắn cũng sẽ tặng lễ vật cho ta, vàng bạc bảo bối các loại thì không cần phải nói, khó ưa nhất chính là hắn thường mượn cơ hội này, tự xem mình làm lễ vật mà dâng lên.

"Có phải A Nam muốn ta hay không?" Mỗi lần như vậy hắn sẽ nhanh chóng cởi sạch đồ, cũng không quản là ban ngày hay ban đêm đều không biết xấu hổ mà sấn đến bên người ta: "A Nam có muốn không? Có muốn không?" Chuyện xảy ra tiếp theo, ta thật sự khó mà mở miệng nói ra.

Ta sợ hắn rồi.

Quả nhiên, bây giờ thấy ta không nói lời nào, Nguyên Quân Diệu lại càng đắc ý: "A Nam đừng xấu hổ, nàng đỏ mặt lên ta đã biết là nàng chắc chắn muốn ta rồi." Nói xong hắn ra vẻ muốn đứng dậy, cởi áo đặt sang một bên như thể lại muốn nhào tới người ta.

Hừ! Da mặt thật là dày!

Ta phải chạy đi trước khi hắn nhào lên.

"Ta đi xem Mậu Nhi." Ta đứng lên, lập tức đi ra bên ngoài: "Hình như ta nghe được tiếng Mậu Nhi đang khóc." Ta lớn tiếng nói.

Còn chưa dứt lời, ta đã chạy ra khỏi phòng đàn.

Sớm biết Nguyên Quân Diệu là người như vậy thì lúc đầu ta không nên mềm lòng mà để ý đến hắn làm gì.

Nhìn qua thì Nguyên Quân Diệu giống như là người thành thật. Nhưng thật ra thì... Có trời mới biết hắn khó dây dưa đến mức nào.

Kể từ ngày nào đó hắn đột nhiên đến cung Trường Tín của ta, mang theo một thân đẫm mồ hôi, gọi một tiếng "A Nam" thì ta vốn từ một phi tần bị lãng quên trong lãnh cung đột nhiên trở thành nhân vật có quyền có thế trong hậu cung.

Trước con mắt của mọi người trong cung, hắn làm ra vẻ rất nghiêm túc: "A Nam, ta cần nàng giúp ta." Sau đó mấy ngày thì hắn nói với ta như vậy.

Trời mới biết ta có thể giúp hắn cái gì! Không phải hắn đang đắc ý dựa dẫm vào Phùng gia, đã sớm đoạn tuyệt với ta sao? Ta không hiểu cho lắm.

Nhưng bắt đầu từ hôm đó, sự "quái dị" của Nguyên Quân Diệu hoàn toàn biểu hiện trước mặt ta.

Nam nhân thối tha đó bắt đầu bám dính lấy ta. Ta còn chưa kịp nói lời nào, hắn đã ôm ta lên long sàng của hắn. Hắn ôm ta ngủ như chuyện đương nhiên, cứ như thể ta và hắn đã thân thiết nhiều năm.

Nhưng trước đó ngoại trừ cãi nhau ra thì chúng ta dường như chưa nói chuyện với nhau được mấy câu.

Cái này cũng chưa tính là gì, hắn còn khiến ta cảm thấy như thể đầu óc của hắn có vấn đề gì đó.

Ta nhớ rõ ngày đó đổ mưa rất lớn, thời tiết mùa hè vẫn còn oi bức, ta và hắn cùng chen chúc trong một góc khuất sau bức màn, chen chúc đến mức đầu ta đầy mồ hôi. Thế nhưng hắn lại ôm chặt ta mà ngủ, trong miệng lẩm bẩm tuyết rơi tuyết không rơi. Còn nói cái gì mà "A Nam không được không cần ta, nếu A Nam không cần ta, ta sợ là một mình ta sẽ không thể đi qua được mùa đông."

Ta là người phương nam, sau khi đến phương bắc mới được tận mắt nhìn thấy tuyết rơi lớn. Nếu như có một cái bếp lò nhỏ, ta sẽ rất thích mùa đông.

Về sau đông sang, ta thật sự có một cái bếp lò nhỏ bằng đất sét, còn có Nguyên Quân Diệu tham ăn kia ngày ngày cứ bám dính lấy ta, hai người cùng trải qua mùa đông.

Đêm hôm đó, ta phát hiện ra Nguyên Quân Diệu cao lớn can đảm thật ra chỉ là một đứa trẻ lớn xác. Hắn cũng có tâm sự trong lòng, cũng biết sợ hãi. Dường như là hắn thật sự cần ta.

Ta là cam tâm tình nguyện theo hắn đi tuần phía nam. Ta biết rõ hắn nghĩ hắn có trách nhiệm, mà ta cũng cần cho dân chúng phía nam một câu trả lời thỏa đáng. Sở gia chúng ta mắc nợ dân chúng phía nam, ta cảm thấy ta có trách nhiệm quan tâm đến họ.

Bản thân ta luôn luôn không muốn nợ người khác tình nghĩa, đối với Nguyên Quân Diệu như vậy, đối với dân chúng cũng như thế. Ta hy vọng Nguyên Quân Diệu có thể thả đệ đệ Huyền Tử của ta ra. Cũng hy vọng hắn có thể sắp xếp ổn thỏa cho cuộc sống sau này của dân chúng phía nam.

Ta theo Nguyên Quân Diệu lên đường, trong lòng cũng biết chuyến đi này sẽ không dễ dàng. Ta rất có thể sẽ trở thành vật hy sinh vì mục đích chính trị. Nhưng ta cũng không thể chùn bước trước việc nghĩa.

Nhưng ta lại không nghĩ tới, trên đường đi Nguyên Quân Diệu sẽ bảo vệ ta như vậy, không nghĩ tới hắn có thể tin tưởng ta đến thế. Khi hắn vội vàng đưa ta vượt qua bờ sông đêm đó, lần đầu tiên ta ý thức được, có lẽ là hắn thật sự để ý đến ta. Không chỉ là để ý, hắn còn tin tưởng ta. Từ đầu đến cuối hắn đều không có chút hoài nghi đối với ta, cũng chưa từng có ý định bỏ mặc không để ý đến ta.

Ta chưa bao giờ sợ nguy hiểm, nhưng ta cũng thích cảm giác được người khác quan tâm như những nữ nhân khác.

"Theo sát ta!" Hắn lại nói như vậy với ta một lần nữa.

Cho nên về sau, ta cũng có phần không thể bỏ mặc hắn.

Ta vẫn luôn suy đoán xem lúc đó giữa hắn và Phùng Yên Nhi đã xảy ra chuyện gì. Nhưng mọi thứ đều khó mà phân biệt được.

Độc câu hôn trong người Nguyên Quân Diệu khiến ta mơ hồ một thời gian dài, trong lòng ta nghi ngờ chuyện này có quan hệ với Phùng Yên Nhi. Nhưng thật ra chuyện này cũng không quan trọng, ta giúp hắn loại bỏ chất độc ra khỏi cơ thể, thuận thiện cũng không tránh khỏi nghĩ ngợi, nếu như ta hạ độc hắn...

Đương nhiên ta sẽ không làm như vậy.

Nguyên Quân Diệu này, ngoại trừ có đôi lúc tính cách lạ lùng thì thật ra là một người rất tốt. Ta biết hắn nóng tính, biết tính tình hắn trẻ con, cho nên cũng không có cách nào giận hắn được. Ta sẽ không để cho Phùng Yên Nhi khiến hắn tuyệt vọng một lần nữa.

Thật ra hắn là một nam nhân chung thủy, hắn muốn thích một người cả đời.

Ta nhớ, khi hắn phát hiện ra bí mật lớn nhất của ta cũng đã đùa dai quấy rầy ta cả đêm, để ta có thể nhờ hắn mà yên tâm. Đêm hôm đó tay hắn vòng chặt trước ngực ta, ngủ hết sức say sưa.

Thật ra đây là chuyện khiến ta xấu hổ nhất, ta biết rõ ngoài việc tính cách ta không được nữ tính thì bộ ngực ta cũng không được mềm mại như những nữ nhân khác. Chính ta cũng có đôi lúc cảm thấy rất có lỗi, mỗi lần tắm nhìn xuống bộ ngực bằng phẳng của mình đều sẽ oán giận mà tự hỏi: Sở Tư Nam ngươi có điểm nào giống nữ nhân chứ!

Nhưng trái lại Nguyên Quân Diệu lại không hề ghét bỏ điều này. Trên thực tế, hắn rất thích sờ ta, thích sờ mặt, sờ môi của ta, thậm chí sờ hàng lông mi của ta cũng không thấy chán. Lạ nhất chính là hắn thích mò mẫm nơi không hề mềm mại kia của ta. Mò trước mò sau đến khi ta tỉnh ngủ thì thôi. Tay hắn luôn nhằm vào lúc ta không có phòng bị nhất mà đặt lên nơi đó, sau đó hắn liền chẳng để ý đến gì khác mà mỉm cười.

Tay hắn rất lớn, lòng bàn tay lướt qua, rất dễ dàng nắm được toàn bộ thứ mà hắn muốn nắm, mang theo hơi ấm của hắn, thắp lửa khắp người ta. Hắn vuốt ve khắp người ta, sau đó cười thỏa mãn. Lúc nào hắn cũng làm những điều này hết sức quen thuộc, không hề có cảm giác chán. Mà hắn còn làm như thể đây là chuyện đương nhiên, vốn nên là như vậy, giống như trước kia giữa ta và hắn chưa từng có lục đục, chưa từng cãi nhau, giống như trước kia hắn chưa từng nổi giận với ta.

"Thật tốt!" Tên mặt dày kia luôn nói như vậy. Ta không biết cơ thể ta có chỗ nào tốt, nhưng nghe hắn nói như vậy ta cũng rất vui vẻ. Nguyên Quân Diệu có dáng người cao lớn khiến trên dưới Đại Triệu đều hâm mộ, hắn còn có một phi tử dáng vẻ xinh đẹp như Phùng Yên Nhi, thế nhưng không hiểu sao hắn vẫn thích cơ thể bình thường của ta: "A Nam thật tốt!" Hắn vừa vuốt ve ta vừa nói, nét mặt không giống như đang giả vờ.

Ta đột nhiên yên lòng, chỉ cần hắn thấy ta tốt là được rồi.

Ta dần hiểu rõ đây là một nam nhân rất am hiểu cách thể hiện sự yêu thích của mình đối với nữ nhân. Mặc kệ rốt cuộc ta thế nào, chỉ cần hắn thích, ta chính là tốt nhất.

Trước kia khi ta và hắn còn chưa tiếp xúc, ta còn cảm thấy tò mò, không biết khi nam nhân này đối xử tốt với người khác thì sẽ là như thế nào. Đợi đến khi ta thật sự tiếp xúc với hắn rồi mới biết, thì ra nam nhân đối tốt với nữ nhân chính là như thế này.

"A Nam, nàng thích cây quạt này sao? Vậy thì cho nàng." Ta chỉ liếc mắt nhìn cây quạt mà hắn đang phe phẩy, cây quạt này liền rơi vào tay ta.

"A Nam, nàng thích ăn loại bánh ngọt này sao? Vậy ta sẽ nói ngự thiện phòng làm cho nàng." Ta chỉ là tham ăn, ăn hai miếng bánh ngọt, ngày đó cung nhân trong cung Trường Tín phải nhận không biết bao nhiêu là bánh.

Hắn giống như chỉ hận không thể đưa hết tất cả những gì hắn có cho ta, chỉ cần ta có thể thoáng để ý tới hắn một chút. Những thứ đó từng món một chạy đến cung Trường Tín, kể cả cây trâm bạch ngọc trên đầu hắn ngày đó.

Ta biết rõ Nguyên Quân Diệu đối xử với người khác rất tốt, nhưng không tránh khỏi có chút ngờ nghệch. Sự ngờ nghệch này trái lại rất xứng đôi với cái tính nôn nóng của hắn, ta có chút thích, nhưng đôi khi cũng khiến cho người khác dở khóc dở cười. Ví dụ như hắn khắc tên mình lên cây trâm bạch ngọc rồi đưa lại cho ta, còn tuyên bố coi như đây là tín vật. Mặc kệ ta có thích thật hay không, hắn luôn muốn để cho ta biết, cái gì hắn cũng sẵn lòng đưa cho ta.

Hắn đã từng gặp qua vô số nữ nhân, đối xử với ta lại rất cẩn thận. Nếu không phải ta chủ động, có lẽ hắn sẽ kiên nhẫn mà chờ đợi. Hắn chính là luôn để ý đến cảm giác của ta như vậy, khiến ta cảm thấy ta được che chở. Ta thích cảm giác này, được một người thô thiển như Nguyên Quân Diệu che chở, khiến cho ta có cảm giác hạnh phúc. Đến nỗi, ta suýt nữa đã tin là thật rồi.

Nhưng ta nhanh chóng biết được, ta không thể nhắc đến Trích Tinh Các ở trước mặt hắn, cho dù có nhắc thì hắn cũng sẽ giả vờ hồ đồ. Cho dù cái gì hắn cũng có thể cho ta thì tất cả những thứ liên quan đến Phùng Yên Nhi ta đều không được nói đến. Điều này khiến ta suy đoán trong lòng, dường như giữa hắn và Phùng Yên Nhi đã xảy ra chuyện gì không thể cứu vãn, cho nên hắn mới quay đầu để ý đến ta.

Cho đến khi ta thuận miệng nói "Trích Tinh Các để không như vậy không được tốt lắm", hắn khó chịu ngồi yên một lúc lâu, khiến ta cũng không dám nhiều lời nữa.

Hắn có tâm sự của hắn, không phải chuyện gì cũng nói cho ta biết. Ta sẽ không hỏi hắn, bí mật của hắn thì nên giấu trong lòng hắn.

Chỉ cần ta biết rõ hắn đối tốt với ta, thật lòng yêu thương ta, không chỉ vì nhất thời nổi hứng mà làm người tuyết cho ta, cũng không phải là lợi dụng thân phận của ta để làm an lòng dân chúng phía nam, như thế là đủ rồi. Ta càng thích Nguyên Quân Diệu ôm chặt ta trong lòng, thích Nguyên Quân Diệu bên ngoài tỏ vẻ lạnh nhạt nhưng ban đêm lại đến phòng ta, chỉ đứng im bên cạnh giường nhìn ta ngủ.

Thật ra thì trong lòng ta cái gì cũng hiểu, có lúc là cố ý giả bộ hồ đồ.

"Hoàng thượng!" Ta lớn tiếng kêu: "Lần trước ta nói ta nhìn thấy một vũng nước ở trước giường, hoàng thượng còn nhớ không?" Trước khi ta đi vào phòng của Mậu Nhi thì dừng bước: "Nếu như không cho người kiểm tra lại mái nhà lần nữa, ta sẽ chuyển đến Trích Tinh Các." Ta dọa Nguyên Quân Diệu, trong lòng lại cười thầm.

Ta có thể bỏ qua cho sự quái dị của hắn, nhưng Trích Tinh Các kia, ta phải được dùng mới vừa lòng, Cũng không phải là ta muốn ở đó, ta vẫn cảm thấy ở trong cung Trường Tín rất tốt, ta muốn Trích Tinh Các để làm việc khác. Việc này còn không phải là do Nguyên Quân Diệu hắn!

Đến khi ta vừa ôm lấy Mậu Nhi vừa nghiêng đầu nhìn xem Nguyên Quân Diệu có bám theo ta tới đây như cái đuôi không thì chỉ nghe tiếng chó sủa ầm ĩ bên ngoài cửa Hạc Minh. Không chờ ta ló đầu ra nhìn, tiểu thái giám giữ cửa đã lớn tiếng thông báo vào bên trong: "Thái hậu nương nương giá lâm!"

Mẫu hậu vậy mà đến rồi! 

---------

  Mẫu hậu vậy mà đến rồi!

Ta hoảng sợ, vội ôm Mậu Nhi ra ngoài nghênh đón.

Gần đây thân thể Thái hậu vẫn không tốt, chân đi được vài bước thì đầu liền choáng váng, đã lâu không rời khỏi cung Khôn Ninh rồi. Hoa thái y nói rằng Thái hậu đã lớn tuổi, huyết mạch không thông, chỉ có thể nghỉ ngơi, không được làm việc vất vả. Ta sợ lão nhân gia người mệt, ngay cả Mậu Nhi cũng đều do ta trông nom, đưa về chăm sóc trong cung Trường Tín. Không nghĩ tới hôm nay mẫu hậu lại đến cung Trường Tín.

Động tác của Nguyên Quân Diệu nhanh hơn ta, đã sớm từ trong nhà ra nghênh đón mẫu hậu: "Mẫu hậu!" Hắn cười toe toét gọi, duỗi tay ra muốn đỡ.

Mẹ con hai người họ luôn luôn rất thoải mái với nhau, thường khiến ta nhớ tới mẹ của ta. Suy cho cùng cũng là con cái trong nhà, cho dù là hoàng thất hay dân thường, đều là tình thân sâu nặng như nhau. Đáng tiếc ta chỉ có thể đứng một bên mà nhìn, lúc trước giữa Thái hậu và ta cũng không được tốt.

Hôm nay lão nhân gia đến không có ý tốt: "Sở Hiền phi!" Thái hậu cứ thế lớn tiếng gọi, cũng không để ý tới con trai của người.

Ta vội vàng ôm Mậu Nhi ra ngoài hành lễ với Thái hậu, trong đầu lại trù tính xem hôm nay Thái hậu tới làm gì.

Ta còn chưa kịp quỳ gối, lão nhân gia đã thờ ơ bước qua, không chỉ có một người vội đuổi theo người. Ngay dưới chân Thái hậu, ta nhìn thấy một cái giỏ, trong giỏ có mấy con mèo trắng đang chen chúc nhau kêu meo meo.

Nhìn thấy biểu tình giật mình của ta, Thái hậu trừng ta một cái: "Mấy con mèo con đó không phải đưa cho ngươi". Người vừa nói vừa đuổi mấy nô tài hầu hạ ra ngoài: "Mấy con mèo con đó là để cho Mậu Nhi chơi."

Ta nháy mắt mấy cái.

Thái hậu đi tới, cũng không bảo ta đứng dậy, nhíu mày nhìn Mậu Nhi đang ngủ: "Sao vẫn gầy như vậy? Hôm nay ta mang theo kẹo đường trắng tới, còn có trứng bồ câu để làm bánh ngọt cho thằng bé."

Ta cúi đầu không dám đáp lời, trong lòng lại nghĩ đến tính tình kỳ quái muốn tặng tất cả những thứ tốt nhất của mình cho người khác của Nguyên Quân Diệu kia thật ra có chút giống Thái hậu. Ta không cần mèo con làm gì, Huyền Tử và Mậu Nhi càng sẽ không đòi Thái hậu. Đây là Thái hậu tự quyết định, cho rằng Huyền Tử và Mậu Nhi sẽ thích, cứ như vậy liền mang tới. Về phần bánh ngọt, nói thật, hiện giờ ta quản lý toàn bộ hậu cung, kẹo đường trắng và trứng bồ câu vẫn nên là ta hiếu kính Thái hậu người.

Nhưng ta không dám nói thêm gì, ta không muốn để cho Thái hậu mất hứng.

Mấy nô tài đưa mấy con mèo con tới trước mặt cho ta xem, trong giỏ, bốn con mèo con màu phấn to bằng đầu nắm tay Mậu Nhi đang chen chúc nhau nhìn ta.

"Chuyện này..." Ta ngập ngừng, lập tức nghĩ xem phải nuôi bốn con mèo nhỏ này ở đâu. Trong sân mấy con hạc con đã đủ náo nhiệt, giờ lại còn thêm bốn con mèo con này nữa!

Thái hậu ôm Mậu Nhi từ trong ngực ta vào lòng: "Diệu Nhi, hôm nay bên Ti Lễ Giám hỏi vấn đề tế tự dịp hạ chí năm nay sắp xếp như thế nào, ngươi cũng nhanh trả lời bọn họ đi."

Thái hậu vẫn không bảo ta đứng dậy, làm như không thấy ta.

Ta trừng mắt liếc Nguyên Quân Diệu, toàn bộ chuyện này đều phải trách hắn, năm nay trong cung thiếu Phùng Yên Nhi và mấy người Hà Tử Ngư, Tiễn Bảo Bảo, Lý Uyển Ninh, số lượng phi tần lại không đủ. Ta đã sớm nói hắn mau chóng hạ chiếu thư cho bên kia được biết rõ, hắn lại cứ lần lữa không chịu làm.

Nguyên Quân Diệu nháy mắt ra hiệu về phía ta, ý bảo tự ta đứng dậy.

Ta nào dám! Thái hậu hẳn là tới để hỏi tội. Bây giờ bên cạnh người vắng vẻ, chắc chắn là trách ta rồi.

Thái hậu nghênh ngang ôm Mậu Nhi vào trong phòng của ta: "Hiện giờ trong hậu cung phi tần từ tam phẩm trở lên cũng chỉ còn lại có một người." Thái hậu mở miệng quở trách: "Ta cũng cảm thấy khó xử thay Ti Lễ Giám, lễ tế tự lần này có thể bỏ bớt lễ tán danh*! Hai người có thắc mắc gì có thể nói, còn có Liễu tu viện vẫn còn mượn cớ cáo bệnh không tham gia."

*tán danh: đọc tên khen thưởng

Ta quỳ trên đất lén cười trộm.

Nguyên Quân Diệu nhăn mặt với ta.

Việc này nói ra ta còn mừng thầm trong lòng, có lẽ là ta không đủ hiền lương thục đức, nhưng dù sao ta cũng không hào phóng, không thích tam cung lục viện của Nguyên Quân Diệu. Nếu hắn lại thích nữ nhân khác, ta nghĩ ta chắc chắn không có cách nào mà tiếp tục ở lại nơi thâm cung này. Trước kia hắn và ta không gần gũi thân mật thì có thể bỏ qua, nhưng không biết vì cái gì mà hiện tại chỉ cần vừa nghĩ tới hắn có thể thân thiết với nữ nhân khác, trong lòng ta liền tức giận. May mà bây giờ Nguyên Quân Diệu không có ý định nạp cả một hậu cung đông đúc. Hiện giờ mỗi ngày hắn chỉ kề cận một mình ta, giống như trước kia kề cận Phùng Yên Nhi, thậm chí còn chung tình hơn so với lúc trước.

Giờ thì ta đã biết rõ Thái hậu tới để làm gì.

"Đi gọi Huyền Tử!" Ta ra lệnh cho nô tài đứng bên cạnh, chính mình cũng đứng lên, đi vào theo Thái hậu.

"Mẫu hậu không cần lo lắng, vật tế hạ chí đều do một tay thiếp sắp xếp." Ta thoải mái nói với Thái hậu, đồng thời vén tay áo lên rửa tay trong chậu đồng, chuẩn bị châm trà: "Lễ nghi cũng do thiếp bàn bạc với Ti Lễ Giám. Thân thể mẫu hậu không tốt lại vẫn để cho mẫu hậu phải bận tâm, thiếp thật sự áy náy." Trà của ta vẫn luôn sẵn có, lúc này đang bốc hơi nóng trên cái lò đất nhỏ, mùi hoa sen thơm ngát cả phòng. Ta rót ra chén, dâng lên cho Thái hậu.

Thái hậu hừ lạnh: "Ai gia biết Sở Hiền phi có năng lực!" Người nói nhưng cũng không nhìn ta, để mặc cho ta đặt trà lên chiếc bàn bên cạnh người, không biết lấy ra cái chuông từ đâu, tay đung đưa trước mặt Mậu Nhi. Âm thanh phát từ cái chuông ra nghe rất vui tai.

Mậu Nhi đã gần tròn năm tháng, chuyển động con mắt nhìn nơi phát ra âm thanh. Thái hậu tỏ ra vui mừng: "Nhìn này!" Người nói rất vui vẻ: "Mậu Nhi thật ra không phải là không thông minh, nó cũng có thể nghe có thể nhìn đấy."

Nguyên Quân Diệu và ta liếc nhau một cái.

Chúng ta đều biết Mậu Nhi có thể nghe có thể nhìn, chỉ là mấy ngày nay, Hoa thái y nói thằng bé chậm lớn hơn những đứa trẻ khác rất nhiều. Nhưng dù sao thì Mậu Nhi vẫn có tiến bộ, điều này ít nhiều làm cho người ta cảm thấy vui mừng. Đứa nhỏ này thật đáng thương, là do chúng ta không chăm sóc tốt mới khiến hắn trở thành như vậy.

Đối với đứa nhỏ này ta có chút áy náy, đây cũng là nguyên nhân ta đón hắn tới để chăm sóc. Nếu ban đầu ta có thể chú ý hắn nhiều hơn một chút, hắn cũng sẽ không trở thành như bây giờ. Thế nhưng tại thời điểm đó, bản thân ta cũng đang lo sợ nghi hoặc, tự thân khó bảo toàn, muốn chiếu cố hắn cũng không được.

Ta biết Nguyên Quân Diệu và Thái hậu vì chuyện đứa nhỏ này mà đều rất khổ sở, cho nên có lúc ta cũng cảm thấy có lỗi với họ.

Ánh mắt Thái hậu nhìn tới đây, trực tiếp rơi vào bụng ta: "Đứa bé tiếp theo chắc chắn là đứa bé thông minh nhất thiên hạ." Người nói.

Ta quýnh lên, trên mặt cảm thấy nóng tựa như bị lửa đốt.

"Mẫu hậu! Sẽ có!" Nguyên Quân Diệu thình lình đặt tay lên bụng ta, vuốt vuốt: "A Nam ăn nói vụng về, nhưng trong bụng luôn luôn tốt, nhất định là sẽ có." Hắn nói một câu hai nghĩa.

Mặt ta lại càng đỏ hơn, thật không biết hắn lấy lòng tin ở đâu ra.

Ta lặng lẽ dùng khuỷu tay đẩy hắn, nhưng không di chuyển tên mặt dày này được chút nào.

Thái hậu nhìn vào bụng ta, ánh mắt rất nghiêm túc: "Phải nhanh lên!" Người nói: "Để cho ta còn được ẵm cháu lúc còn sống mới được!"

"Đó là đương nhiên!" Nguyên Quân Diệu cười hì hì: "Mẫu hậu nhất định sẽ sống lâu, muốn ôm mười đứa tám đứa cũng được." Người này quả nhiên miệng lưỡi trơn tru: "Ngày nào ta cũng cố gắng." Nguyên Quân Diệu hết sức đắc ý, định ôm lấy eo ta từ phía sau, ôm lấy cả bụng ta trong vòng tay của hắn: "Chẳng phải nhi thần vì chuyện này nên mới không quan tâm đến việc tra hỏi Phùng gia sao."

Tên bại hoại này!

Nghe xong lời này, mẫu hậu đúng là vui mừng, hai mắt toả sáng nhìn chằm chằm bụng ta tỏ ý hiểu rõ: "Trước hết vẫn nên chú ý cái này, chuyện này quan trọng hơn so với bất cứ chuyện khác. Đến lúc đó cũng để cho Phùng gia biết được, muốn ta tuyệt hậu không dễ dàng như vậy! Có cần mẫu hậu đưa cho các người chút đồ bổ không?"

Đột nhiên ta hiểu ra được tại sao Nguyên Quân Diệu lại mặt dày như vậy. Miệng lưỡi của Thái hậu quả thật là không có chừng mực.

Mẹ con họ cũng mặc kệ ta đang quẫn bách đến mức muốn tìm một cái lỗ để chui xuống.

Đúng lúc này thì Huyền Tử đi vào. Mẫu hậu vừa thấy hắn thì hai mắt liền sáng lên: "Huyền Tử mau tới đây." Người vẫy tay với Huyền Tử: "Lại đọc sách tập võ sao?" Người đưa tay kéo Huyền Tử lại bên người, xoa xoa mặt của Huyền Tử: "Thật là một đứa bé xinh xắn!" Người lại nói với ta: "Sinh một đứa giống Huyền Tử đi, như vậy tướng mạo còn có thể tốt hơn cả Diệu Nhi. Chỉ là con trai thì thường giống mẹ, Diệu Nhi cũng rất giống ta! Cho nên ta cũng không ép buộc, chỉ cần giống Huyền Tử là được."

Thái hậu quả nhiên rất tự biết rõ mình, biết con trai giống mình đấy! Ngay cả cái này mà người cũng đã tính toán xong rồi, ta còn có thể nói gì nữa đây?

Nguyên Quân Diệu kia quả nhiên là chịu sự dạy dỗ của mẫu hậu, chỉ thấy Thái hậu phất tay một cái, đồ ăn được mang vào như nước chảy. Tính cả bốn con mèo kia, đều là Thái hậu thưởng cho cung Trường Tín. Người không nói là cho ta hay cho Huyền Tử, Mậu Nhi, cũng không để ý nơi này của ta có cần hay không, dù sao người cũng đã đưa đến rồi.

Thật ra mấy thứ này cũng không có cái gì đặc biệt, chỉ là mấy thứ mà Thái hậu nghĩ rằng chúng ta sẽ thích mà thôi.

Ta coi như thật sự khâm phục hai mẹ con họ rồi.

Trong số mấy thứ được đưa tới có một giỏ mơ to, từng quả vừa to vừa tròn, đặt trong giỏ trúc nhìn rất đáng yêu.

"Cho ngươi dùng để pha trà, nấu rượu." Thái hậu nói với ta: "Năm ngoái ta từng nhìn thấy Hiền phi đứng trong vườn nhìn mấy quả mơ, chỉ là vườn mơ kia không được ngon lắm, quả vừa nhỏ vừa lép, pha trà hay nấu rượu đều không hợp. Mơ hôm nay đưa tới là do ai gia sai người theo Lý Uyển Ninh hái từ trên cây mơ ở trong cung Minh Loan. Đây vốn là cây mơ tốt nhất trong cung."

Ta sửng sốt, năm ngoái dường như đã quá xa xôi rồi, đó là lúc ta còn ở trong lãnh cung một mình, căn bản là không có người nào để ý đến ta, tại sao Thái hậu lại biết ta vào vườn mơ?

Có lẽ thấy ta thất thần, Thái hậu đột nhiên cười đắc ý: "Ta biết rõ tấm lụa bạc năm ngoái của Phùng Yên Nhi không phải thứ tốt đẹp gì, cũng biết rõ chuyện của đám người các ngươi." Thái hậu vỗ vạt áo đứng lên: "Ta phải đi rồi, không thể cứ ở nơi này làm phiền chuyện của đám người trẻ tuổi các ngươi, các ngươi cứ tiếp tục đi." Người mỉm cười quỷ dị, vẫn còn không quên gọi Huyền Tử: "Huyền Tử tới đây! Ai gia dạy ngươi cho mèo con ăn."

Người quay đầu: "Hai người các ngươi đừng tiễn nữa, chính mình phải nắm bắt, phải nắm bắt a!" Thái hậu vừa bước qua bậc cửa vừa lớn tiếng nói.

Thế này thì làm sao ta còn mặt mũi gặp người khác nữa!

Nguyên Quân Diệu đưa mẫu hậu của hắn ra ngoài, thế mà ta lại có chút ngẩn người, Thái hậu nói đến chuyện tỷ đệ Phùng gia từng hãm hại ta. Tấm lụa bạc kia là cống phẩm hai năm một lần của Giang Nam, ta nhớ rõ lần đó Thái hậu bảo ta quỳ trên đất chờ xử lý, nhưng chính mình vẫn mỉm cười nghĩ về tấm lụa kia.

Nhưng quả thật là từ đó về sau, Thái hậu đối xử với Phùng Yên Nhi không còn tốt như trước nữa, ngay cả ta cũng có thể nhận ra. Thái hậu không còn nói chuyện với Phùng Yên Nhi, còn ngăn cản ý định đi Giang Nam của Phùng Yên Nhi.

Rất nhiều chuyện ở ngoài mặt nhìn không ra liền trở nên rõ ràng. Ta đột nhiên cảm thấy, Nguyên Quân Diệu thực ra giống hệt như mẫu hậu của hắn, ngoài mặt thì ngờ nghệch nhưng trong lòng lại vô cùng khôn khéo.

Đầu óc ta miên man suy nghĩ, không biết vì sao có chút không kìm lòng được, tiến lên lấy một quả mơ cho vào miệng. Hàm răng nhẹ nhàng nhai, thịt mơ giòn xốp vỡ ra, vị chua lan khắp miệng, cảm thấy cực kì dễ chịu. Ta tham lam nuốt lấy nước chua, sớm đã quẳng hết lễ nghi ra sau đầu.

Vừa ngẩng đầu lên liền nhìn thấy mẹ con họ vốn đã đi ra cửa đều đứng lại nhìn ta bằng ánh mắt kinh ngạc.

Gần như đồng thời, hai người cực kì ăn ý la to: "Có rồi." 

----

  Lúc này tại Trích Tinh Các, mùi mực bay khắp mọi ngóc ngách. Ta mặc một bộ đồ trắng, tay áo kéo lên thật cao, bận rộn chỉ đạo một đám cung nhân.

"Nhanh đi lấy mực mang lên lầu phơi khô." Ta lớn tiếng dặn dò. Lời còn chưa dứt, hai vị tiểu công chúa A Ô A Meo đang đùa giỡn cạnh chân ta chạy vội qua. Hai tiểu công chúa gần được ba tuổi rồi, đã có thể chạy khắp nơi, cũng có chút bướng bỉnh.

"Tiểu công chúa của ta ơi!" Cung nữ Hồng Anh của ta lớn tiếng hét, đuổi theo hai đứa nhóc: "Coi chừng đụng phải Hiền phi nương nương, hiện giờ thân thể Hiền phi nương nương cao quý, nếu có sai lầm, hai tiểu công chúa các người không chịu nổi trách nhiệm đâu." Nàng ta giống như con gà mái già giương hai cánh tay về phía hai đứa nhóc đang cười khanh khách kia, ngăn hai vị tiểu công chúa cách xa ta mấy bước.

A Qua chỉ yên lặng bảo vệ ở phía trước ta, đôi mắt nàng ta mở thật lớn, thật ra cũng hết sức căng thẳng.

Ta nở nụ cười, sờ sờ bụng của mình. Bụng của ta lúc này vẫn còn bằng phẳng, tất cả dường như không chân thực, nhưng Hoa thái y đã khẳng định chắc như đinh đóng cột rằng ta đã mang long thai. Chỉ là lúc này còn quá sớm, ta lại không có triệu chứng rõ rệt, cho nên chính mình không biết mà thôi.

Thái hậu sốt ruột, ép hỏi Hoa thái y: "Là nam hay nữ?"

Hoa thái y lắc đầu: "Không biết."

Nói xong lại quay ra phía Nguyên Quân Diệu nháy mắt.

Ta có chút nghi ngờ, bản thân ta không để ý nam hay nữ, dù sao nam hay nữ đều là hài tử của ta, năm đó mẫu hậu từng nói với ta rằng nữ tử cũng có thể không thua gì đấng mày râu, cũng có thể nắm thiên hạ ở trong tay. Ta chưa bao giờ cảm thấy nữ tử không thể sánh bằng nam tử. Nhưng ta vẫn biết, Lão Thái hậu và hoàng thượng có lẽ có suy nghĩ khác. Chắc hẳn bất đồng với ý nghĩ của ta.

"Ai da, sao Hiền phi lại tới đây, để hoàng thượng biết lại trách móc." Liễu Tu Viện ôm một quyển sách trúc nhỏ nghênh đón: "Nơi này đã có chúng ta rồi, Hiền phi không cần phải tốn sức như vậy." Nàng ta có chút nịnh nọt nói với ta.

"Nghe nói <Tam Tô tập> ra rồi hả? Ta muốn xem qua." Ta dứt khoát hỏi.

Hiện giờ Trích Tích Các đã trở thành hiệu sách của ta, mỗi ngày để cho phi tần trong cung ở nơi này chép sách, chạm trổ để xuất bản, cảnh tượng thật bận rộn. Ta đã sớm nghĩ tới, ta muốn chuyên sủng, không thể để cho những cung tần trong cung được nhàn rỗi mà sinh sự. Hơn nữa việc ta muốn mở tiệm sách cũng không phải là chuyện mới chỉ ngày một ngày hai. Lúc này thời cơ vừa đến, dựa vào điều kiện hậu cung của Nguyên Quân Diệu, muốn đất có đất, muốn người có người, sao lại không lập tức động thủ chứ!

Liễu Tu viện rụt rè: "Hiền phi đã nói, người nào chép sách thì có thể viết tên mình vào phần giáp lai. Người xem..." Nàng ta giấu mặt mình sau mấy quyển sách kia.

Ta hiểu rõ ý của nàng ta, hiện giờ ta cũng đã tính toán tốt, vì để cho những cung nhân này làm việc tích cực, ta đã sớm đáp ứng các nàng có thể lưu lại tên trong sách. Người nào chép sách, người nào chạm khắc, hoặc chữ hoặc số đều có thể lưu lại làm ấn ký. Liễu Tu Viện đoán chừng là nhìn mà thèm, cũng muốn xuất ra một tay.

Nhưng ta cũng rất chần chừ, Liễu Tu Viện không giỏi văn tự lắm, ta nào dám để cho nàng đảm đương trọng trách.

"Ta có thể viết sách về âm nhạc." Liễu Tu Viện vội vàng nói. "Cùng với ca ca của ta."

Ta mở to mắt, ý này của nàng ta hẳn là muốn tự mình ra ngoài.

Bản thân chuyên sủng, ta lo lắng nhất chính là Liễu Tu Viện. Ta biết nàng ta là người biết nịnh hót, lại rất cẩn thận, sẽ không cùng ta công khai giành giật. Nhưng dù sao nàng ta cũng là một trong chín phi tần, lại là mẫu thân của A Ô, ta đối với nàng ta bất cẩn một chút đã có thể chịu miệng lưỡi người đời. Nàng ta có thể sẵn lòng tới hỗ trợ tiệm sách của ta là ta đã rất vui mừng rồi.

Nếu nàng ta có thể từ bỏ tranh chấp mà viết sách, đối với ta ngược lại là một chuyện tốt.

"Tên sách cũng đã nghĩ xong, gọi là <Xuân Liễu phổ>." Liễu Tu Viện nói đến đây thì mắt sáng lên: "Xin nương nương ân chuẩn."

Lúc này trong cung đều đồn đại ta sắp sửa được phong làm hoàng hậu, chiếu thư chưa ban nhưng họ đã gọi nương nương. Mà ta có chút lo sợ bọn họ miệng lưỡi không chừng mực, lúc này đương nhiên ta phải vội vội vàng vàng ngăn cản Liễu Tu Viện.

"Tỷ tỷ không cần quá lo lắng, xuất bản sách là chuyện tốt, ta đương nhiên sẽ hết lòng giúp đỡ."

"A Nam!" Sau lưng gầm lên một tiếng: "Tại sao nàng lại tới Trích Tích Các rồi!" Trong giọng nói đều là vẻ nóng nảy.

Ta không quay đầu lại cũng biết là người kia tới đây. Nguyên Quân Diệu hiện giờ đều chỉ một mực gọi ta là A Nam, giống như trong hậu cung này hắn chỉ nhận ra một mình ta.

Ta thở dài trong lòng. Nguyên Quân Diệu hiện tại là thần canh cửa của ta, mỗi ngày đều nhìn chằm chằm cửa lớn của cung Trường Tín, đến nỗi một cái lỗ cũng không chừa lại cho ta. Hắn không thích nhất là ta tới Trích Tích Các, lại càng không muốn thấy ta đứng trên cầu thang của Trích Tích Các: "Phía trên có gì tốt! Gió lớn như vậy!" Hắn vốn là nói như vậy.

Thật sự là quá kỳ quái rồi, Phùng Yên Nhi ở trên tầng lầu Lâm Phong nhảy múa thì tại sao hắn lại không nói là gió lớn?

Liễu Tu Viện thấy Nguyên Quân Diệu thì như chuột thấy mèo, không dám nói tiếp nữa, chỉ biết đứng một bên cung kính cười.

Ta cười cười quay đầu lại, bản mặt giả vờ đón Nguyên Quân Diệu, tiến tới kéo vạt áo hắn: "Hoàng thượng, thiếp đã nghĩ kỹ, sau này sẽ đổi tên của Trích Tinh Các."

Ta nói: "Về sau nơi này sẽ đổi thành Hội Hiền Lâu. Tứ thư ngũ kinh in ở đây sẽ gọi là Hội Hiền Lâu bản. Hoàng thượng thấy thế nào?" Ta tránh nặng tìm nhẹ, không muốn tranh cãi với hoàng thượng. Một nữ tử trong hậu cung không phải là phải có cái khả năng này sao?

Nguyên Quân Diệu cũng không để ý tới ta, hắn quét mắt khắp người ta một lượt, xác định ta không có việc gì mới kéo ta ra ngoài: "Có chuyện quan trọng hơn muốn nói với nàng." Hắn nghiêm túc.

Ta không hiểu hắn có chuyện gì nghiêm trọng, ngày nào cũng ở cùng ta, có lời cần nói cũng phải sớm nói rồi chứ. Hôm nay chỉ là không lên triều mà thôi, sao lại xảy ra chuyện? Cho nên, ta bị Nguyên Quân Diệu kéo đi có chút không tình nguyện.

Liễu Tu Viện không ngừng nhìn về phía ta nháy mắt.

Nguyên Quân Diệu vẫn lôi kéo ta về phía cung Trường Tín, vừa vào phòng, hắn liền lớn tiếng tuyên bố: "Hôm nay trên triều đình chính ta đã tuyên bố chuyện nàng mang thai."

Ta kinh ngạc, chuyện này không phải đã có dự định sao, tại sao hắn lại gấp như vậy?

Không đợi ta mở miệng, Nguyên Quân Diệu lại lớn tiếng nói: "Các đại thần đều nói nàng phù hợp làm mẫu nghi thiên hạ, nên phong làm Hoàng hậu."

Hắn nói xong, ta tỉnh táo lại, thì ra là như vậy! Liễu Tu Viện thật là đã đoán đúng.

Cái gọi là các đại thần nói, ta nghĩ không có khả năng, nhất định là Nguyên Quân Diệu ở trên triều nói ra.

"Không cho nàng từ chối." Nguyên Quân Diệu giọng nói thần thái đều cực kỳ nghiêm túc: "Chuyện phong hậu này ta đã nghĩ kỹ, muốn nhanh chóng tiến hành! Thừa dịp thân thể nàng hiện tại còn thuận tiện chúng ta liền tiến hành làm lễ. Làm hoàng hậu không giống như làm Hiền phi, có một số nghi thức bắt buộc phải tiến hành, ngày đó sẽ rất mệt mỏi."

Trong giọng nói của hắn, không có ý thương lượng với ta.

Thật ra thì ta đã biết sớm muộn gì ta cũng sẽ ngồi lên ngôi vị này, bởi vì Nguyên Quân Diệu đã suy nghĩ chuyện này mấy ngày rồi. Hiện tại ta đã mang thai, không nói đến chuyện cái thai là nam hay nữ, ta có thể sinh con chính là lý do tốt nhất để làm hoàng hậu. Chỉ cần Nguyên Quân Diệu đối với ta không phải là yêu thích nhất thời, hài tử của ta sẽ có rất nhiều rất nhiều. Điểm này chính ta cũng rất có lòng tin.

Chỉ là...Ta cúi đầu nhìn bụng của mình.

Hai tay Nguyên Quân Diệu nắm lấy tay ta: "Làm sao vậy, A Nam, nàng không vui sao?" Thân thể cao lớn của hắn nhìn ta dò xét, tựa như nhìn ra cái gì, cẩn thận hỏi ta.

Nguyên Quân Diệu từng một lòng muốn Phùng Yên Nhi làm hoàng hậu, ta thậm chí còn biết hắn đã từng muốn cho Tiễn Bảo Bảo làm hoàng hậu. Tâm tư của hắn, ta đã sớm rõ như lòng bàn tay. Ở trong hậu cung của Nguyên Quân Diệu, phàm là có chút thân phận, dường như đều có khả năng làm hoàng hậu. Điều này làm cho ta có chút bất bình.

Chuyện này, ta đã nghĩ rất nhiều rồi.

Khi Lý Uyển Ninh bị giam cầm trong lãnh cung ta thường đi xem nàng ta, nàng ta từng nói với ta: "Hoàng gia thật ra không có ý nghĩa gì, cho rằng thứ ta cần ta cứ lấy là điều hiển nhiên. Trước đây mấy vị hoàng hậu của Thái Tông hoàng đế đều mất sớm, làm hoàng hậu phải trả giá rất nhiều để đổi lấy địa vị vững chắc. Giao cả trái tim ra thì sao có thể trường tồn."

Ta nghĩ nàng ta nói đúng, thật ra Lý Uyển Ninh làm nhiều việc rất hợp ý ta. Mặc dù Nguyên Quân Diệu dưới cơn nóng giận mà phạt nàng ta rất nặng, nhưng suy cho cùng thì ta cảm thấy, cách Lý Uyển Ninh đối đãi với bằng hữu cũng chính là điều mà ta sẽ làm, thậm chí quyết định của nàng ta cũng tương tự với ta. Nếu Đặng Hương, Đặng Vân gặp chuyện không may, ta ước chừng cũng sẽ ra tay tương trợ giống như nàng ta, bất luận có phạm vào luật trời cũng không chùn bước.

Ta vốn là không biết đến thế giới của những nữ nhân khác, nhưng Nguyên Quân Diệu bên cạnh ta lại để ý nhiều hơn.

Ta nhìn ra được, thật ra Phùng Yên Nhi không đặt hoàn toàn tâm ý vào ngôi vị hoàng hậu này. Nếu nàng ta thật sự muốn, chỉ cần hoa đào lộ kia là đủ khả năng rồi, nhưng nàng ta lại không thực sự để tâm.

Có thể thấy được, ngôi vị hoàng hậu kia không phải là thứ tốt.

Ta cũng không lạ gì cái ngôi vị hoàng hậu kia, nhưng... Ta nâng đầu nhìn nam nhân trước mắt.

Lúc này, Nguyên Quân Diệu đang lo lắng nhìn ta, hắn không thấy sự mừng rỡ trên mặt ta, lại nghĩ có phải chính mình đã làm sai cái gì rồi không.

Hắn ở trước mặt ta lộ vẻ thấp thỏm làm ta mềm lòng.

Ta tách tay mình từ trong tay hắn ra. Hắn càng lo sợ, trong mắt đều là nghi hoặc.

Ta kiễng chân lên, lấy tay nâng mặt hắn, ngửa đầu cẩn thận quan sát. Hắn cực kỳ anh tuấn, dường như không khác lắm so với lần gặp đầu tiên ở Giang Nam. Hơn nữa, khi hắn mở to mắt ra sẽ làm cho người khác nhìn vào có cảm giác sáng sủa. Làm hoàng đế có một đôi mắt như vậy thật không dễ dàng. Đây là ánh mắt mà ta thích nhìn.

"A Nam?" Hắn kéo eo ta dán chặt vào người hắn: "Nàng không muốn làm hoàng hậu sao?" Hắn nghĩ tới đáp án này, rõ ràng trở nên không vui rồi.

Ta đùa dai ngậm chăt miệng, vẻ mặt cũng biến thành nghiêm túc, ủ rũ nhìn hắn.

"Không, thiếp nhất định muốn làm hoàng hậu của chàng." Ta nói.

Ta thấy hắn ngây ngốc sững sờ, tiếp theo thở một hơi thật dài, mỉm cười.

Không đợi hắn cười lên, ta vội nói: "Nhưng thiếp có điều kiện."

Lời vừa dứt, Nguyên Quân Diệu lại trở nên khẩn trương: "A Nam, nàng muốn cái gì ta đều có thể đồng ý." Hắn trả lời rất nhanh.

"Chàng phải nghĩ kĩ rồi mới đồng ý với thiếp." Ta tránh môi hắn, đây không phải lúc vui đùa: "Chờ hài tử ra đời, cho dù là nam hay nữ, thiếp đều muốn mời Mính Hương tiên sinh làm thầy." Ta nhanh chóng đưa ra yêu cầu: "Cho dù ta có phải hoàng hậu hay không, cũng không thể cắt đứt quan hệ với bằng hữu trước kia."

Việc này dường như có chút quá phận, có thể khiến Nguyên Quân Diệu cảm thấy ta hỗn láo không? Trước kia hắn từng ám chỉ ta điểm này, ta biết hắn lòng dạ hẹp hòi, lại có bệnh đa nghi.

Không nghĩ tới Nguyên Quân Diệu bây giờ còn đáp ứng nhanh hơn: "Đó là chuyện đương nhiên, ta vẫn coi huynh đệ Đặng gia là bằng hữu." Hắn mặt dày tiến tới, hôn vào gò má ta: "Đặng Vân là đại tướng quân của ta, Đặng Hương lại là lão sư của hoàng tử, không thể tốt hơn được."

"Quân vô hí ngôn*?" Ta lo lắng hỏi lại.

* Vua không thể nói giỡn

"Quân vô hí ngôn!" Miệng của hắn công thành chiếm đất, thẳng bức tới môi ta.

"Thiếp vẫn còn một chuyện!" Ta lớn tiếng nói, né tránh công kích của hắn.

"Chuyện gì?"

"Thiếp muốn xem chàng xét xử Phùng Yên Nhi." 

---

  Trước giờ ta đều không thích Phùng Yên Nhi. Mặc dù ta đã sớm biết nơi hậu cung đầy âm mưu, nhưng sự ngoan độc của Phùng Yên Nhi vẫn nằm ngoài tưởng tượng của ta. Ta vẫn luôn thờ ơ lạnh nhạt, phát hiện ra phàm là nữ nhân gần gũi với Nguyên Quân Diệu đều không có được kết cục tốt. Có khi chỉ là Nguyên Quân Diệu dừng chân nghỉ lại một chút cũng có thể đem tới họa sát thân cho một nữ nhân.

Ví dụ như có một lần, một vị tiểu thiếp dùng một cành hoa đào thay cho trâm cài tóc. Hoa đào nhanh tàn, cây trâm ở trên đầu chẳng được lâu, đoán chừng nữ nhân kia không chú ý nên chỉ chốc lát sau cánh hoa đã rơi xuống lả tả theo mỗi bước chân nàng ta. Có lẽ là Nguyên Quân Diệu nổi lên hứng thú muốn đùa giỡn nên mới cười với nữ nhân kia một cái. Nụ cười này thật khủng khiếp, chỉ nửa tháng sau đó, Phùng Yên Nhi moi ra lỗi của nữ nhân kia, đánh tới gần chết rồi lôi ra khỏi cung. Không lâu sau thì nghe nói nàng ta đã chết trong nhà.

Ta đoán rằng cho tới bây giờ Nguyên Quân Diệu cũng không biết việc này.

Nói như vậy thì ta nên cảm thấy may mắn. Nguyên Quân Diệu không thích ta, cho nên một thời gian dài Phùng Yên Nhi vẫn luôn coi thường ta, cũng buông tha cho ta.

Nhưng rốt cuộc ta vẫn chạy không thoát khỏi con mắt của nữ nhân này, bởi vì Nguyên Quân Diệu đột nhiên lại thích ta.

Ta vẫn còn đang thử dò xét tình yêu không thể tin tưởng được này, Phùng Yên Nhi đã vô cùng nhạy bén, bắt đầu canh chừng ta. Ta vì nàng ta mà bị phạt mấy lần.

Phùng Yên Nhi mưu mô âm hiểm, nhưng trước giờ đều không nảy sinh xung đột chính diện với ta, cho đến khi xảy ra chuyện chất vấn nhau vì miếng ngọc bài kia.

Ngày thường Phùng Yên Nhi này khiến cho ngay cả ta cũng có cảm giác không rét mà run. Hơn nữa khi ta đi ngang qua người nàng ta còn ngửi được thứ mùi ngọt ngấy kia.

Khi ta gần gũi với Nguyên Quân Diệu, nàng ta đã từng nói với ta rằng: "Ngươi có tin, đối đầu với ta thì sẽ phải nhận kết cục là chết mà không có chỗ chôn không?" Khi nàng ta nói câu này với ta thì khóe môi đỏ tươi của nàng ta khẽ nhếch lên, lộ ra răng nanh sáng bóng.

Ta còn nhớ rõ, sau khi ta bắt đầu ngủ ở trong cung của Nguyên Quân Diệu không lâu, nàng ta rốt cuộc quyết tâm khiêu chiến với ta, sự ghen ghét và không cam lòng viết rõ trên mặt nàng ta. Ánh mắt nàng ta âm trầm như thể đang nhìn con mồi của mình.

Nhưng nàng ta không biết, ta chưa bao giờ sợ nàng ta.

Nàng ta càng như vậy, ta càng không cam lòng nhường Nguyên Quân Diệu cho nàng ta.

Có lẽ về những kỹ năng của nữ nhân thì ta không thể sánh được với nàng ta, nhưng nói về mặt khác, lập trường làm người của nàng ta lại không thể kiên định được bằng ta. Ít nhất là ta tin rằng nữ nhân sống trên đời này không phải chỉ có thể dựa dẫm vào nam nhân. Trong mắt ta, có một nam nhân để dựa vào đương nhiên là tốt, nhưng nếu có thể sánh vai cùng với nam nhân đó thì còn tốt hơn.

Ta tin tưởng bản thân, vĩnh viễn có niềm tin với chính mình. Mà nam nhân sánh vai cùng ta chắc chắn cũng sẽ hiểu được điều này. Chỉ cần hắn hiểu ta, ta chắc chắn sẽ không oán cũng không hối. Quan trọng hơn là, cho dù không có nam nhân, ta vẫn có thể độc lập, sẽ không vì vậy mà lo lắng. Ta có thể sống sót giữa khó khăn, Phùng Yên Nhi có thể sao?

Mất đi sự sủng ái của Nguyên Quân Diệu, Phùng Yên Nhi còn có thể tác oai tác quái ở trong cung sao? Thậm chí, ngay cả tự bảo vệ mình cũng là cả vấn đề đối với nàng ta.

~~~~~~~~~~~

Đó là lần đầu tiên ta tới thiên lao, nơi này chỉ giam giữ trọng phạm của triều đình, không phải ai cũng có thể vào được. Hiện giờ toàn bộ phạm nhân trong vụ án của Phùng Ký đều bị nhốt ở đây, thiên lao của Đại Triệu chẳng mấy khi được náo nhiệt thế này.

Trong thiên lao hết sức âm u, hoàn cảnh cũng không tốt. Nguyên Quân Diệu nắm tay ta, trong miệng lẩm bẩm bảo ta cẩn thận, nơi này lối đi không bằng phẳng, nơi kia cánh cửa cao, cái gì hắn cũng muốn tự mình nhắc nhở ta.

Hắn vốn không muốn để ta đến xem thẩm án (xét tội), nhưng trong lúc vô tình hắn đã lỡ miệng nói muốn gặp lại Phùng Yên Nhi và Lý Dật một lần. Điều này khiến cho ta lập tức nổi hứng.

"Tình cũ khó quên sao?" Ta đoạt lấy ly rượu trong tay, hỏi hắn.

Hắn vốn đang ở chỗ ta phê tấu chương, phê đến nửa đêm, ta làm bữa khuya cho hắn.

Hắn trố mắt nhìn ta: "Tình cũ cái gì chứ! Chỉ là rất giận mà thôi!"

"Giận cái gì? Giận Phùng Yên Nhi không thích ngươi sao?" Ta không tha cho hắn, tay vắt chéo ra sau lưng, hắn không chịu nói thật thì đừng hòng được uống trúc diệp thanh (rượu ủ từ rắn lục) do ta ủ nữa.

Không ngờ Nguyên Quân Diệu thật sự nghiêng đầu nghĩ ngợi: "Có lẽ vậy!" Hắn nói, cũng không sợ ta nổi giận: "Ta thật sự không hiểu nổi tại sao trước đây ta lại từng thích nàng ta được? Một nữ nhân như vậy, dựa vào cái gì mà lại đi lừa gạt tình cảm của ta." Hắn uể oải đưa tay chống lên má, nhìn giống như một oán phụ vậy.

Ta đẩy tay hắn một cái, trả ly rượu lại cho hắn: "Bớt giả bộ trước mặt ta đi."

Hắn cầm lại ly rượu, mặt mày lập tức hớn hở: "Ta đã nghĩ ra rồi." Hắn nói: "Trước kia ta luôn cho rằng bản thân ta không xứng với A Nam, cho nên chỉ dám yêu loại tiểu nữ nhân giả vờ yếu ớt Phùng Yên Nhi kia. Bây giờ thì ta biết A Nam mới đúng là tiểu nữ nhân, là tiểu nữ nhân sẽ sinh hài tử cho ta."

Hắn vô cùng thân thiết nghiêng người về phía ta, thuận thế ôm lấy eo ta, không dám dùng lực, chỉ nhìn thoáng qua bụng ta, sau đó mới cẩn thận tiến đến gần hôn lên môi ta.

"Hoàng thượng cứ việc nói thẳng ta không phải nữ nhân là được rồi!" Ta giả bộ tức giận, hung hăng đẩy hắn xuống.

Mà hắn chỉ cười xòa, vùi đầu trong tóc ta, nhẹ nhàng ngửi.

Phùng Yên Nhi và Lý Dật cùng quỳ gối dưới chân chúng ta, chỉ là một người đông một người tây, giữa hai người cách nhau một khoảng rất xa.

Ta để ý hai người họ, đúng là hai người không hề nhìn nhau lấy một cái, cứ như thể coi như đối phương không tồn tại. Ngay từ khi Phùng Yên Nhi bán đứng Lý Dật, ta đã biết Phùng Yên Nhi không có tình cảm sâu đậm gì. Nhưng bây giờ nhìn Lý Dật kia dường như cũng chỉ xem Phùng Yên Nhi như người qua đường bình thường.

Cái này thật là thú vị, khi Phùng Yên Nhi đang lo lắng sợ hãi ở trong cung thì mấy người bên ngoài làm như thể rất thân thiết gắn bó với nàng ta. Bọn họ nắm được nhược điểm của nàng ta, để cho nàng ta hy vọng, cứ như vậy mà đẩy nàng ta đến mép vực. Mà nữ nhân, nếu không phải là quá mức độc ác thì vẫn đáng nhận được sự thông cảm của người khác.

Nguyên Quân Diệu không gấp gáp, hắn sắp xếp chỗ ngồi cho ta xong, lại sai cung nhân đưa thảm đến che lên chân của ta, sau đó mới ngồi xuống chỗ của mình. Sau khi ngồi xuống cũng không làm gì khác, chỉ nhìn hai người một trái một phải trước mặt, cười một cái.

"Ta vốn chẳng thèm để ý đến vụ án Phùng gia nhà các ngươi, cứ trực tiếp đưa ra ngoài mà giết là đã giúp ta bớt bao nhiêu là việc rồi." Hắn nói: "Nhưng mà sau đó ta lại nghĩ, có lẽ nên cho Phùng Ký thêm một cơ hội." Hắn tỏ vẻ bí hiểm, cố ý ngừng một lát: "Nhưng cuối cùng vẫn là quyết định cho hai người các ngươi một cơ hội."

Lời của hắn đối với hai người quỳ ở dưới một đi không trở lại, không nhận được bất kỳ phản ứng nào. Lý Dật rất kiêu ngạo ngẩng đầu ưỡn ngực, hếch cằm về phía Nguyên Quân Diệu, nhưng ánh mắt lại rủ xuống, giống như đang đếm gạch đá trên đất. Mà Phùng Yên Nhi trước sau đều chỉ sợ hãi cúi gằm, căn bản không dám nhìn chúng ta.

Lúc này ta bình tĩnh nhìn lại Phùng Yên Nhi, không thể không thừa nhận, hôm nay nàng ta để mặt mộc không trang điểm, thật ra thì cũng không kém lúc còn ở trong hậu cung. Trừ sắc mặt hơi tiều tụy, từ vóc dáng đến khuôn mặt của nữ nhân này đều không có chỗ nào không sắc sảo, tinh tế. Quả nhiên là cực phẩm, báu vật bậc nhất trên đời.

Thấy người ta không có phản ứng, Nguyên Quân Diệu cũng không có vẻ thất vọng. Hắn nghĩ ngợi một lúc rồi cười rộ lên một cách kỳ quái. Hắn đưa tay sờ sờ cổ của mình: "Các ngươi biết hôm nay là ngày gì không?" Hắn đột nhiên hỏi, đồng thời hướng mắt nhìn sang phía ta, giống như đang hỏi hai người đang quỳ gối phía dưới, lại giống như là đang hỏi ta.

Ta ngẩn người, có chút mờ mịt. Hôm nay? Hôm nay là ngày gì? Ta nhất thời nghĩ không ra.

"Hôm nay là sinh nhật của ta." Nguyên Quân Diệu nghiêm trang nói.

Ta và Phùng Yên Nhi đều sửng sốt. Phùng Yên Nhi liền nâng đầu nhìn hắn, ngẩn người.

Mặc dù Thái hậu đã ra chỉ lệnh, tất cả sinh nhật trong cung đều giản lược, nhưng chúng ta không dám không nhớ sinh nhật của Nguyên Quân Diệu, tuyệt đối không phải là hôm nay. Bây giờ mới là đầu mùa hè, bên ngoài mặt trời chiếu chói chang, theo thường lệ chính là thời điểm nhàn rỗi nhất trong cung. Mấy năm trước vào khoảng thời gian này mọi người đều đang nghỉ ngơi.

Ánh mắt Nguyên Quân Diệu chưa từng rời khỏi ta: "Ngày đó trời đầy tuyết, rất lạnh rất lạnh." Hắn dường như đang nhắc nhở ta cái gì, trong ánh mắt có vẻ nhớ nhung sâu sắc: "Bản thân ta uống say, mở mắt ra nhìn khắp nơi đều là sênh ca múa hát." Ánh mắt của hắn cong lên, cười cười nhìn ta: "Người đầu tiên ta nhìn thấy chính là A Nam."

Đây quả thực là đang nói hươu nói vượn rồi, ta nhỏ hơn hắn bảy tuổi, làm sao mà lúc hắn ra đời lại có thể nhìn thấy ta? Lại nói, hôm ấy là đầu mùa hè thì lấy đâu ra tuyết?

Ta trừng mắt nhìn hắn.

Hắn làm mặt quỷ với ta, tiếp tục sờ cổ của mình, nhưng hắn không cười, ánh mắt của hắn lại đang quét qua quét lại hai người dưới đất kia.

"Ta thật sự tò mò đối với hai người các ngươi." Hắn nói: "Các ngươi cùng nhau giết chết ta rồi, sau đó thì sao? Các ngươi sẽ ở cùng nhau sao?" Hắn vuốt cổ nhíu mày.

Không ai có thể nghe hiểu lời Nguyên Quân Diệu nói.

Hắn chỉ lấy ra một cái bình sứ nhỏ: "Bên trong bình này là độc câu hôn." Hắn rất thận trọng tuyên bố, giơ cao cái bình sứ: "Chỉ có một chai, lại đủ độc chết một người trưởng thành." Hắn nhìn cái bình kia bằng vẻ mặt kỳ quái: "Vụ án hai người các ngươi đã sớm kết án, tội mưu phản không thể chối cãi, nói cho các ngươi biết vậy, đã quyết sẽ róc xương lóc thịt."

Lần này, Lý Dật chợt ngẩng đầu lên, trên mặt kinh hoảng chợt lóe rồi biến mất.

"Chỉ có một bình độc câu hôn." Nguyên Quân Diệu lập tức cường điệu.

Ta hiểu, Nguyên Quân Diệu đã sớm nhìn ra, bất kể là Lý Dật hay Phùng Yên Nhi thì hai tháng này ở trong lao đã sớm phải chịu không ít tra tấn, bây giờ ngay cả chết cũng không thể chết thoải mái. Hắn là muốn dùng cái chết nhanh để hấp dẫn hai người bọn họ, muốn thử xem tình nghĩa giữa hai người ra sao.

Mà thứ hắn dùng để hấp dẫn hai người kia không phải cái gì khác, lại cố tình là độc câu hôn. Độc câu hôn, không phải là thứ chính hắn đã từng trúng qua sao?

Ta không khỏi tò mò, muốn nhìn một chút xem hai người phía dưới có phản ứng gì.

Nhưng phản ứng của hai người phía dưới không kích động như trong tưởng tượng của ta, ngược lại, cả hai đều lộ ra vẻ mặt thèm muốn.

"Hoàng thượng, niệm tình chúng ta nhiều năm ân tình, ta là bị bọn hắn đe dọa, nhất thời phạm phải sai lầm..." Phùng Yên Nhi mở miệng trước.

"Hoàng thượng, ta cái gì cũng không làm, tất cả đều là Phùng Ký và nữ nhân ở bên cạnh hoàng thượng này làm chuyện xấu." Lý Dật cắt đứt lời Phùng Yên Nhi.

Chỉ là được chết nhanh hơn một chút, hai người bọn họ cũng cần tranh sao? Ta khó tin lắc đầu một cái.

"Trước đây trong hai người các ngươi, là ai nghĩ đến cách dùng độc?" Nguyên Quân Diệu hỏi.

Hai người kia đồng thời chỉ tay về phía đối phương.

"Rõ ràng là ngươi nói có thể dùng độc câu hôn."

"Rõ ràng là ngươi nói dùng cách khác thì ngươi không dám xuống tay."

Hai người gần như mở miệng cùng lúc. Hai người bọn họ vào lúc này cũng coi như ăn ý. Chỉ là tâm cơ không ngay thẳng, khó tránh khỏi làm trò cười cho thiên hạ.

Từ trên người của hai người bọn họ ta thấy được sự hèn nhát, không khỏi khinh bỉ nhìn xuống.

Con ngươi của Nguyên Quân Diệu xoay hai vòng, đưa tay ra hiệu. Như Ý lập tức đi lên, nhận lấy cái bình nhỏ từ trong tay hắn.

Nguyên Quân Diệu nháy mắt. Như Ý liền cầm bình sứ đi tới trước mặt Phùng Yên Nhi. Phùng Yên Nhi hoảng sợ mở to mắt, Như Ý trực tiếp mở nắp bình sứ, ra vẻ muốn đổ thuốc trong bình vào miệng Phùng Yên Nhi.

Ta cảm thấy ta đang xem một tuồng kịch, trong lòng dường như biết Nguyên Quân Diệu không coi chuyện này là thật.

Nhưng Phùng Yên Nhi không biết, Lý Dật cũng không biết.

Vừa rồi Phùng Yên Nhi nghe nói mình sẽ bị róc xương róc thịt liền tranh bình độc câu hôn, nhưng chuyện này ập lên đầu, nàng ta liền sợ hãi. Nàng ta thét lên, trốn ra đằng sau, đối mặt với bình sứ trên tay Như Ý, cuối cùng vẫn hôn mê bất tỉnh.

Như Ý giống như rất thất vọng, xoa đôi tay thỉnh cầu Nguyên Quân Diệu ra chỉ thị.

Là người, đối mặt cái chết đều sẽ không thể ung dung nữa.

Ta có chút đồng tình với Phùng Yên Nhi.

Nhưng Nguyên Quân Diệu hình như chơi chưa đủ, hắn lạnh lùng nhìn qua Phùng Yên Nhi, sau đó lại chuyển ánh mắt sang Lý Dật.

Trên tay chân của Lý Dật còn có xích sắt, chỉ nhìn thấy ánh mắt của Nguyên Quân Diệu cũng đã bị dọa sợ đến mức khóa sắt trên người lộn xộn một hồi.

Không đợi Như Ý đến gần, hắn đã dập đầu xuống đất, kêu khóc: "Hoàng thượng tha mạng! Hoàng thượng tha mạng!"

Ta không ngăn cản được, lại lắc lắc đầu.

Nguyên Quân Diệu nhìn Như Ý ra hiệu cho hắn lui ra.

"Khi các ngươi muốn ta chết, ta cũng không hoảng sợ như các ngươi." Nguyên Quân Diệu khinh miệt nói: "Tự ta treo cổ dưới tàng cây ở Môi Sơn." Ta để ý thấy tay của hắn có chút run rẩy, từ từ giơ lên, chỉ về phía dưới hai người kia: "Tại sao lại như vậy, chính là ta thà bị treo cổ cũng không muốn chết ở trong tay mấy kẻ tiểu nhân bỉ ổi, hèn nhát như các ngươi." Hắn nói: "Nếu ngay cả chết mà các ngươi cũng không dám, vậy thì đừng trách ta phải xuống tay giúp các ngươi được chết. Ta nhất định phải một đao róc xương róc thịt các ngươi." Hắn liền đứng lên.

Ta cũng vội đứng lên theo, sợ hắn để lại một mình ta ở trước mặt hai kẻ đang la khóc om sòm này.

Nguyên Quân Diệu cũng không quên ta, hắn đi tới trước mặt ta, duỗi tay vòng lấy eo ta, kéo ta dựa vào bên cạnh hắn. Eo của ta vẫn còn rất mảnh khảnh, chưa thể nhìn ra cái gì.

"Ta muốn làm cha." Hắn lớn tiếng tuyên bố với hai người kia." Ta từng nghĩ qua, ta không cần tích đức gì nữa, ta đã đủ nhân từ lương thiện đối với người khác rồi, cho nên kẻ tiểu nhân như các ngươi mới hoành hành như vậy. Lúc này ta muốn lập uy với nhi tử sắp ra đời của ta, sau mùa thu sẽ chinh phạt Tây Nhung, sẽ lấy đầu của các ngươi để tế cờ."

Hắn kiêu ngạo ngẩng đầu lên, kéo ta đi ra khỏi ánh mắt tràn ngập ghen ghét của Phùng Yên Nhi. Chúng ta đi ra khỏi hành lang của thiên lao.

"Hoàng thượng, Môi Sơn mà ngươi nói kia, còn có chuyện treo cổ, rốt cuộc là xảy ra chuyện gì?" Mặc dù trời nóng nhưng ta vẫn dựa lên người hắn mà hỏi. Mà hắn cũng rất tự nhiên ôm lấy ta, không có một chút hiềm khích nào.

Trong lòng ta có cảm giác khó tin. Về lý mà nói, chuyện như vậy căn bản là không thể xảy ra. Ta cũng không muốn nghĩ đến chuyện này theo hướng đó. Nhưng mà một năm nay, Nguyên Quân Diệu thường nói mấy lời rất kỳ quái, cộng thêm tính tình bỗng dưng thay đổi một cách khó hiểu không khiến ta không thể không hoài nghi.

Nguyên Quân Diệu lại nắm lấy tay của ta. Chúng ta chậm rãi bước đi dưới ánh mặt trời, mặc dù trên đầu có mui xe lớn che chắn nhưng ta vẫn không thể không nheo mắt lại nhìn nam nhân bên cạnh. Hắn nắm lấy tay ta mà ra sức, khiến ta có chút đau.

"A Nam, kể từ ngày đó trở đi, lòng của ta đối với nàng chưa từng thay đổi." Hắn quay đầu nhìn vào mắt ta, lập lời thề, tựa như nóng lòng tiêu diệt nghi ngờ của ta: "Về sau cũng sẽ không bao giờ thay lòng." Hắn cam kết, có lẽ nhìn thấy ta mơ màng: "Ngày đó chính là sinh nhật của ta. Là A Nam đã cho ta sinh mạng."

Trước mắt ta sáng lên, nhớ ra cái gì đó: "Hoàng thượng nói đến sinh nhật có phải là ngày người đột nhiên tới cung Trường Tín không?"

--- ------oOo---- -----  

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#tf