Quyển 1 - Chương 44: Dung Cảnh, ta ở đâu?

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Vân Thiển Nguyệt tay vừa mới đẩy rèm ra được một khe hở nhỏ, còn không thấy rõ ràng tình cảnh bên ngoài, đột nhiên đã bị Dung Cảnh duỗi tay tới ngăn lại, nàng nghi hoặc mà quay đầu nhìn về phía hắn.

"Ngươi không phải rất mệt sao? Đã như vậy thì ở trong xe ngủ đi!" Dung Cảnh nói.

"Ta hôm nay không mệt nhọc. Ngủ trong xe đâu có được thoải mái như trong phòng ngủ." Vân Thiển Nguyệt hất tay Dung Cảnh ra muốn xuống xe.

Dung Cảnh nhìn Vân Thiển Nguyệt một cái, rồi tựa hồ do dự, cũng không có rút tay về.

"Này, ngươi ngăn ta làm gì vậy?" Vân Thiển Nguyệt đẩy tay hắn không được, hất mặt nhìn xem hắn.

"Tóc của ngươi rối rồi, ta giúp ngươi chải một chút !" Dung Cảnh nói.

"Vậy sao? Chắc không a? Ta đã rất cẩn thận không làm cho nó rối rồi mà." Vân Thiển Nguyệt thò tay đi tìm manh mối, cau mày nói.

Dung Cảnh nhanh hơn tay nàng, một bước chạm đến đỉnh đầu nàng, ngón tay nhẹ nhàng vung lên, một búi tóc Khổng Tước đồng tâm xinh đẹp bị bong ra, chu trâm (cài tóc), trâm ngọc, trâm hoa theo nhau rớt xuống, một đầu tóc xanh mềm mại của nàng bỗng chốc rối tung.

"Này!" Vân Thiển Nguyệt kinh hô một tiếng, đã là giờ Mùi buổi chiều rồi, nên nàng lập tức trừng mắt Dung Cảnh, "Rõ ràng không có loạn!"

"Rối loạn!" Dung Cảnh không nhìn nàng nói.

"Ngươi..." Vân Thiển Nguyệt liếc hắn, ão não nói, "Đây mới gọi là rối loạn!"

"Ta giúp ngươi chải lại!" Dung Cảnh không biết tìm ở đâu, cầm ra một cây lược, bắt đầu đưa tay vuốt tóc Vân Thiển Nguyệt.

"Không cần ngươi!" Vân Thiển Nguyệt đẩy tay hắn ra, há miệng định xông ra bên ngoài hô, "Thải..."

"Hôm nay bên ngoài có rất nhiều người, ngươi nếu là hô một tiếng, họ đều sẽ nhìn qua đây, chẳng lẽ ngươi muốn người khác chứng kiến bộ dạng bây giờ của ngươi sao?" Dung Cảnh nhướng mày, loay hoay lấy tay cầm lược bắt đầu chải, "Tóc tai bù xù, y quan không chỉnh tề. Nếu như ngươi muốn, ta không phản đối!"

Vân Thiển Nguyệt nghẹn lại, chữ "Liên" định gọi lập tức nuốt trở lại trong miệng, sắc mặt nàng cực kỳ khó coi mà nhìn xem Dung Cảnh, tóc tai bù xù thật sự, nhưng nàng khi nào y quan không chỉnh tề vậy? Trong lòng oán hận chính mình mới vừa rồi không có nhanh tay hơn hắn, tức giận nói: "Ngươi biết chải đầu?"

"Tất nhiên biết!" Dung Cảnh nói.

"Vậy... Ngươi chải đầu a!" Vân Thiển Nguyệt đồng ý mà nhắm mắt lại, ai kêu nàng không chải được đầu tóc cổ đại này, chỉ có thể để cho hắn chải đầu thôi, dù sao nàng cũng không thích cái búi tóc kia, hôm nay bỏ ra cũng tốt. Nhưng vẫn không yên lòng mà dặn dò: "Ngươi đụng nhẹ a, đừng làm đau da đầu ta."

"Được!" Dung Cảnh một lần nữa bắt lấy tóc, quả nhiên lược chải rất nhẹ, chỉ lướt qua đầu tóc xanh của Vân Thiển Nguyệt.

Vân Thiển Nguyệt đối với nam nhân đang chải đầu này từ trước đến nay không ôm cái hi vọng gì. Nhàm chán mà nhìn những cái trâm ngọc cùng trâm hoa rớt tại thùng xe, cầm trong tay vuốt vuốt. Xem ra thời đại này công nghệ chế tác vẫn đặc biệt lạc hậu, là ngọc thạch thượng đẳng, nhưng kỹ thuật đánh bóng cực kém, hơn nữa kiểu dáng cũng quá mức đơn giản, chỗ rất nhỏ điêu khắc cũng không hết. Hơn nữa những ngày này nàng cũng nhìn xem chút ít đồ trang sức, ngoại trừ vàng bạc chỉ có ngọc, cũng không có cái gì bảo thạch các loại. Nếu như nàng đi khai hoang chút ít bảo thạch làm thành đồ trang sức ra bán mà nói..., đoán chừng nhất định có thể làm giàu.

Vừa nghĩ như thế, tinh thần Vân Thiển Nguyệt lập tức tỉnh táo, nghiêng đầu hỏi Dung Cảnh, "Nhà của ngươi có bao nhiêu tiền?"

"Như thế nào? Ngươi thật sự chú ý tiền của nhà ta?" Dung Cảnh khiêu mi, liếc xéo nàng, động tác không dừng lại.

"Hỏi một chút thôi." Vân Thiển Nguyệt nói.

"Ước chừng năm mươi vạn lượng Hoàng Kim." Dung Cảnh nói.

Năm mươi vạn lượng Hoàng Kim a! Một lượng hoàng kim tương đương với bốn ngàn nhân dân tệ ở hiện đại, vậy năm mươi vạn lượng Hoàng Kim cũng tương đương với hai tỷ ở hiện đại rồi. Cái thế giới này, một đồng tiền mua được một cái bánh bao thịt, giá hàng so sánh cao hơn thế giới kia, một khối tiền một cái bánh bao thịt, suy ra tương đương với thế giới kia là hai mươi tỷ rồi, hai mươi tỷ, hoàn toàn chính xác cũng coi như kẻ có tiền a! Nhưng mà không tính là rất có tiền, dù sao nhà bọn hắn là Vương gia mà! Nếu như dựa theo thực lực khổng lồ nhà hắn, đoán chừng có thể tùy ý khai thác mỏ vàng núi vàng. Nàng lại hỏi: "Nhà của ngươi có phải khai thác mỏ vàng hay không?"

"Ngươi cho rằng mỏ vàng ai cũng có thể khai thác à? Hơn nữa còn dễ dàng khai thác sao?" Dung Cảnh thản nhiên nói: "Hiện nay ở Thiên Thánh Hoàng triều, mỏ vàng cũng chỉ có hai tòa mà thôi. Hoàng thất còn đóng phần lớn binh lực ở đó để canh gác, không phải ai muốn khai thác thì có thể khai thác đâu."

"A, vậy ngươi nhiều tiền như vậy là ở nơi nào có?" Vân Thiển Nguyệt lại hỏi.

"Mấy đời thừa kế tồn xuống của cải, được ta mở rộng mà thôi." Dung Cảnh nói.

Vân Thiển Nguyệt nghe vậy nói, "Nguyên lai đó là tiền của tổ tông nhà ngươi, cũng không phải tiền của ngươi a. Vậy mà còn xài được yên tâm thoải mái, xem ngươi xa xỉ kìa, rõ ràng là dùng gỗ trầm hương để chế tạo xe."

"Tổ tông Vinh vương phủ xuất thân là tướng quân, chỉ biết đánh giặt, đâu có không công mà đi vơ vét của cải. Từ khi ta tiếp nhận cái chìa khóa chưởng gia của Vinh vương phủ thì mới tồn trữ của cải sung túc, hơn nữa hôm nay tất cả gia nghiệp Vinh vương phủ sở hữu đều trong tay ta giữ lấy, ngoại trừ cái Vương vị Vương gia ta còn chưa kế thừa ra, tiền đều do ta quản, ngươi nói có phải là tiền của ta hay không?" Dung Cảnh hỏi lại.

"Ách... Vậy cũng được rồi." Vân Thiển Nguyệt ngậm miệng, cảm thấy hứng thú mà hỏi thăm: "Vậy ngươi làm cái gì? Rõ ràng buôn bán lời nhiều tiền như vậy?"

"Ngươi hỏi cái này dường như là chuyện riêng của ta." Dung Cảnh nhắc nhở Vân Thiển Nguyệt.

Vân Thiển Nguyệt bĩu môi, hắn chính là kẻ có tiền, quả nhiên có chiêu kiếm tiền đều che giấu, trách không được Dung Cảnh lòng dạ đen tối như vậy. Đoán chừng đều là vơ vét của cải mà rèn luyện được. Nàng im lặng, ngẫm lại, lại không cam lòng, hỏi: "Ai muốn biết chuyện riêng của ngươi, ta chỉ là muốn biết toàn bộ Thiên Thánh này, hoặc là nói cái phiến đại lục này, ai có tiền nhất!"

"Ta!" Dung Cảnh không chút do dự nói.

"Năm mươi vạn lượng Hoàng Kim cũng gọi là có tiền nhất? Đệ nhất thủ phủ hả?" Vân Thiển Nguyệt mở to hai mắt nhìn xem Dung Cảnh, thấy hắn một bộ dạng đương nhiên, cái này cũng gọi là có tiền? Trên bảng xếp hạng nhà giàu có nhất thế giới có hơn sáu mươi tỷ đôla, hơn nữa tùy tiện kéo ra một người trong bảng xếp hạng cũng là mấy chục tỷ, nàng lập tức khinh thường, "Trên phiến đại lục này thật đúng là nghèo rớt mồng tơi a!"

"Vân vương phủ ngay cả mười vạn lượng Hoàng Kim đều không có." Dung Cảnh lần nữa nhắc nhở nàng.

Ặc, nguyên lai là nhà nàng so với nhà hắn còn kém xa. Vân Thiển Nguyệt có chút không phục, "Tương lai của ta khẳng định so ngươi càng có tiền hơn."

"Ừ, hi vọng!" Dung Cảnh nói.

Vân Thiển Nguyệt liếc mắt, cái gì gọi là hi vọng? Nàng nhất định sẽ có tiền đấy, chỉ cần nàng tùy tiện thăm dò một núi bảo thạch tài nguyên khoáng sản, đây chẳng phải là có tiền rồi hả? Nhưng mà không biết cái thế giới này đến cùng có bảo thạch hay không. Nghĩ vậy liền không khỏi nhíu mày, lập tức nghĩ đến công việc kiếp trước mệt chết đi được của nàng, ở kiếp này còn muốn tìm phiền toái cho mình, quả thực là ăn no rỗi việc mà. Nếu là đi khai hoang mỏ, vậy thì phải lao tâm lao lực, ở đâu có ngày ngày thanh nhàn thoải mái chứ? Vừa nghĩ như thế hứng thú lập tức không còn, thúc giục nói: "Ngươi có nhanh hay không?"

"Nhanh!" Dung Cảnh đè lại một đám tóc xanh vấn tốt cuối cùng, đem ngọc trâm trong tay Vân Thiển Nguyệt cắm ở kẽ hở.

"Chủ tử, thái tử điện hạ đã xuống xe, đang đi tới!" Lúc này Huyền Ca ở bên ngoài lên tiếng nhắc nhở. Hắn nghe được đoạn đối thoại trong xe, gương mặt lạnh lùng thỉnh thoảng cũng phải run rẩy, hắn không rõ, Thiển Nguyệt tiểu thư đâu đáng giá để thế tử tự mình động thủ vì nàng chứ? Những năm này trừ hắn ra, thế tử cũng không để cho người nào đến gần trong ba bước, lão Vương gia cũng không được, chớ nói chi là nữ nhân. Nhưng hiện tại, lại làm việc này với người không có một chút bộ dáng nữ nhân như thế này. Thật là khiến người khác khó hiểu.

"Ừ!" Dung Cảnh lên tiếng, y nguyên như cũ không chút hoang mang.

Vân Thiển Nguyệt nhíu nhíu mày, cái tên nam nhân đáng chết kia thật là làm cho nàng chán ghét, nhưng hết lần này tới lần khác cứ xuất hiện ở trước mặt nàng mãi.

"Cảnh thế tử vì sao không xuống xe? Nguyệt muội muội vẫn chưa tỉnh sao?" Dạ Thiên Khuynh đi tới, định thò tay vén rèm.

Huyền Ca lập tức ra tay ngăn cản Dạ Thiên Khuynh, gương mặt lạnh lùng không biểu tình, "Thái tử điện hạ xin chờ một chút, chủ tử cũng ngủ say, thuộc hạ vừa mới đánh thức ngài ấy. Hiện tại đang tại sửa sang lại y quan."

"A?" Dạ Thiên Khuynh khiêu mi, mắt phượng thâm thúy, hiển nhiên không tin, không rút về tay nói: "Thế tử mà cũng ngủ say? Không thể nào đâu? Đường núi xóc nảy như thế, thế tử làm sao có thể ngủ được?"

"Thái tử điện hạ biết rõ thế tử nhà ta thân thể vẫn một mực không tốt. Tự nhiên chịu không nổi đường núi xóc nảy, thiêm thiếp một lát cũng là bình thường." Huyền Ca một bước cũng không nhường. Thiển Nguyệt tiểu thư tuy không cùng thái tử điện hạ có bất kỳ hôn ước nào, nhưng là Vân vương phủ cùng hoàng thất thì có hôn ước đấy, mà Thiển Nguyệt tiểu thư lại là đích nữ duy nhất của Vân vương phủ, từ khi ra đời đã gánh vác lấy trách nhiệm vào cung, trước khi Hoàng Thượng không có tỏ thái độ, nàng tự nhiên là nhân tuyển số một. Làm sao có thể để thái tử điện hạ chứng kiến thế tử vì Thiển Nguyệt tiểu thư vấn tóc chứ?

"Bản thái tử là nam tử, thế tử lại không phải nữ nhân, y quan không chỉnh tề thì như thế nào? Chẳng lẽ còn sợ ta nhìn sao?" Dạ Thiên Khuynh nhấc rèm lên không nổi, âm thầm vận công, rèm lại như cũ không chút sứt mẻ, sắc mặt hắn trầm xuống, tuy sớm đã biết rõ thị vệ bên người Dung Cảnh võ công cao cường, lại không nghĩ rằng cao như thế.

"Thế tử nhà ta tuy không sợ, nhưng mà Thiển Nguyệt tiểu thư lại là nữ tử." Huyền ca nhắc nhở Dạ Thiên Khuynh.

"Nguyệt muội muội tương lai là phải nhập phủ thái tử của bổn điện hạ, như thế nào sợ bổn điện hạ nhìn thấy chứ? Chẳng lẽ ở trước mặt thế tử nhà ngươi, nàng cũng quần áo không chỉnh tề hay sao? Ngươi tránh ra!" Dạ Thiên Khuynh mắt sáng nhìn chằm chằm vào màn che đóng chặt, hắn muốn đến nhìn xem Vân Thiển Nguyệt cùng Dung Cảnh đang làm cái gì? Cô nam quả nữ, ngồi chung một xe. Chẳng lẽ nàng không để ý thanh danh của mình sao? Ngay cả Thanh Uyển ưa thích Vân Mộ Hàn như thế, còn phân xe mà ngồi, cho dù nàng không để ý, cả cái này Dung Cảnh cũng không biết sao? Vân lão Vương gia cũng không biết sao? Bọn hắn đến cùng là muốn làm cái gì! Chẳng lẽ đã quên, nàng tương lai phải vào cung đấy sao? Hắn tức giận đầy bụng.

Huyền ca mím môi không nói, nhưng tay lại như cũ không cho Dạ Thiên Khuynh vén rèm lên.

Dạ Thiên Khuynh nhìn về phía Huyền Ca, "Ngươi tuy là thiếp thân thị vệ của Cảnh thế tử, nhưng ngươi không có quyền ngăn trở bổn điện hạ!"

"Huyền Ca lui ra!" Trong xe Dung Cảnh bỗng nhiên lên tiếng, giọng nói ôn nhuận.

Huyền Ca nghe được Dung Cảnh phân phó, chậm rãi rút tay, đứng ở một bên.

Dạ Thiên Khuynh mạnh tay mà nhấc màn xe lên. Không ngờ, từ bên trong đột nhiên lộ ra một bàn tay đẩy màn xe ra trước hắn một bước, Vân Thiển Nguyệt lộ ra khuôn mặt tuyệt mỹ, tóc mây quấn cao, nhưng cái tóc mây này so với buổi sáng Thải Liên chải đầu búi tóc Khổng Tước đồng tâm kém hơn rất nhiều, nhưng vẫn khiến cho nàng cả người, tuy xinh đẹp không gì sánh được y nguyên như cũ, nhưng đã giảm đi vài phần xinh đẹp rung động lòng người.

Dạ Thiên Khuynh tựa hồ bị dung nhan xuất hiện đột nhiên đập vào mắt làm lung lay tâm thần, kinh ngạc mà nhìn Vân Thiển Nguyệt.

Nữ tử mặt mày sáng quắc, dung nhan thanh lệ thoát tục, một thân áo tím lăng la để cho nàng thoạt nhìn cao nhã tôn quý, nhưng hết lần này tới lần khác, dáng người nàng lại nhu nhược vô cùng, cái cổ hết sức nhỏ, cổ tay như tuyết, cả người dịu dàng như nước, không từ nào có thể diễn tả. Như thủy triều biển cả, đột nhiên có một luồng sóng tập kích trái tim của hắn, khiến cho hắn nháy mắt tựa hồ không hô hấp được.

Vân Thiển Nguyệt thì mặt không biểu tình liếc Dạ Thiên Khuynh, lạnh lùng nói: "Thái tử điện hạ tựa hồ nói sai rồi, nữ tử Vân vương phủ đầu nhập chính là hoàng cung, cũng không phải phủ thái tử của ngươi. Nếu ta nhớ không lầm, ngươi hôm nay còn không phải Hoàng Thượng a?"

Dạ Thiên Khuynh nghe vậy lập tức bừng tỉnh, bỗng nhiên dừng tay lại, nhìn Vân Thiển Nguyệt với ánh mắt lạ lẫm, tựa hồ chưa bao giờ từng quen biết nàng. Nhưng lúc hắn ý thức được lời nàng nói là cái gì, sắc mặt hắn liền cứng đờ.

"Lại nói Vân vương phủ vẫn còn nhiều nữ nhi, ta từng thề bất nhập cung dĩ nhiên là bất nhập cung." Vân Thiển Nguyệt nhìn sắc mặt hắn cứng ngắc, tiếp tục nói: "Mặt khác, ta nhắc lại thái tử điện hạ một câu, ca ca của ta chỉ có một mình Vân Mộ Hàn. Nhưng ta không nhớ rõ khi nào đã thành muội muội của thái tử điện hạ rồi, ta và ngươi bất quá là người qua đường mà thôi, huống chi ta không chịu nổi thân phận ca ca cao quý như ngươi vậy. Thái tử điện hạ xin cẩn trọng lời nói."

Dứt lời, nàng mở tay Dạ Thiên Khuynh ra , thả người nhảy một cái, bay xuống xe ngựa.

Vừa xuống xe ngựa, lúc này nàng mới chú ý trước mắt cách đó không xa có mấy gương mặt quen thuộc, Thanh Uyển công chúa, Dung Linh Lan, Lãnh Sơ Li, Ngọc Ngưng, còn có mấy vị tiểu thư ngày ấy gặp mặt tại ngự hoa viên, đều đứng chung một chỗ, nguyên một đám quần áo đẹp đẽ, lăng la tơ lụa, châu ngọc rực rỡ, chói lòa một mảnh. Nàng hừ một tiếng, tục tằng! Ánh mắt chuyển hướng nơi khác, vừa lúc chứng kiến Vân Mộ Hàn từ trong xe đi ra hướng bên này của nàng nhìn.

Vân Thiển Nguyệt trừng Vân Mộ Hàn, hắn đừng nghĩ tới một bộ y phục là coi như xong, bị quản thúc nửa tháng, thù này lớn rồi. Dời ánh mắt đi tìm thân ảnh Thải Liên, chỉ thấy xe ngựa Thải Liên, Thính Vũ, Thính Tuyết bị lách vào một góc, ba nha đầu kia tựa hồ muốn tới đây, nhưng bị công chúa và tiểu thư phía trước chặn lại không qua được, cũng không dám bạo gan mà lách vào, nên nguyên một đám thần sắc bất đắc dĩ nhìn nàng.

Ánh mắt Thải Liên nhìn trên đầu Vân Thiển Nguyệt, thấy nàng thay búi tóc, bất mãn mà cong miệng lên, bộ dáng có chút đáng yêu.

"Dung Cảnh, ta nghỉ ngơi ở đâu?" Vân Thiển Nguyệt quay đầu lại hỏi Dung Cảnh. Cái gì lắng nghe Phật âm cùng tắm rửa Phật Quang, nàng không có hứng thú. Ngủ mới là cần thiết nhất, nếu như ngủ ngon có tinh thần, nàng có thể đi thăm cái chùa cổ ngàn năm này, chỉ cần không thấy tên lừa gạt kia là được.

Nàng kêu Dung Cảnh tự nhiên đến vậy, cũng không cảm thấy có cái gì không ổn. Lại không biết, Dạ Thiên Khuynh cùng cơ hồ tất cả mọi người ở bên trong đều thay đổi sắc mặt. Nhất là Ngọc Ngưng tiểu thư phủ Thừa Tướng, khăn trong tay không khỏi xiết chặt.

"Ngươi cùng ta ở tại hậu sơn Tịnh Tâm Trai, chủ trì đại sư Từ Vân đã sớm sắp xếp xong xuôi." Dung Cảnh mỉm cười thò người ra ngoài, chậm rãi xuống xe ngựa, nhìn Vân Thiển Nguyệt, thần sắc trước sau như một, ôn nhuận lịch sự tao nhã, tựa hồ cũng không cảm thấy nàng kêu tên hắn có gì không ổn, đối với Huyền Ca phân phó nói: "Ngươi mang theo nàng đi dàn xếp tốt rồi hãy tới tìm ta. Ta đi chỗ Linh Ẩn đại sư."

"Cái gì? Ta và ngươi ngụ cùng chỗ? Không được!" Vân Thiển Nguyệt lập tức phản đối.

"Cảnh thế tử, Nguyệt muội muội dù sao cũng là nữ tử chưa gả, cùng ngươi ở chung một chỗ sợ là không ổn đâu? Nói như thế nào cũng phải cố kỵ thanh danh." Dạ Thiên Khuynh trầm mặt nói. Dung Cảnh sao? Nàng gọi thật thuận miệng. Bao nhiêu năm rồi, không một người nào dám gọi hắn là Dung Cảnh. Ngay cả phụ hoàng cũng phải kêu một tiếng Cảnh thế tử.

Vân Thiển Nguyệt tuy chán ghét người này vẫn còn gọi nàng là Nguyệt muội muội, nhưng lời hắn nói nàng ngược lại là không có phản đối. Nguyên nhân không phải cố kỵ thanh danh gì đó, mà là nàng thật sự không muốn cùng người lòng dạ hiểm độc kia ngụ cùng chỗ.

"Hôm nay Hương Tuyền sơn người ra vào hỗn tạp, đủ loại hạng người trà trộn vào cũng có rất nhiều. Mặc dù Linh Đài tự đã thanh tra nhân số, cũng khó tránh khỏi một hai kẻ có dụng tâm khác lọt lưới. Vân gia gia đã đem Thiển Nguyệt giao cho ta mang theo, an toàn của nàng ta tự nhiên chịu trách nhiệm. Cảnh là người thủ lễ, Thiển Nguyệt cũng là đích nữ xuất thân từ Vân vương phủ, thái tử điện hạ chẳng lẽ hoài nghi chúng ta sẽ có cái gì sao?" Dung Cảnh nhìn về phía Dạ Thiên Khuynh, nhàn nhạt khiêu mi.

"Cảnh thế tử phẩm hạnh như thế nào bổn điện hạ tự nhiên sẽ không hoài nghi, Nguyệt muội muội tự nhiên cũng phẩm hạnh tốt, sẽ không làm chuyện tổn hại thanh danh, nhưng dù sao cũng cùng một cái sân, vẫn rất bất tiện." Dạ Thiên Khuynh nói.

"Thái tử điện hạ cứ yên tâm đi, Tịnh Tâm Trai tuy là một chỗ sân nhỏ, nhưng bên trong kì thực là hai sân nhỏ. Sân nhỏ của Cảnh cùng sân nhỏ của Thiển Nguyệt chỉ liền nhau mà thôi, nên không sao." Dung Cảnh dứt lời, không có nhìn Dạ Thiên Khuynh nữa, nói với Vân Thiển Nguyệt: "Tịnh Tâm Trai là chỗ thanh tịnh nhất Linh Đài tự, vừa vặn thích hợp cho ngươi nghỉ ngơi và ngủ."

"Vậy được! Ở đó đi." Vân Thiển Nguyệt lập tức đồng ý, nàng nghĩ đến ở cùng Dung Cảnh một cái sân, lũ người thượng vàng hạ cám đoán chừng sẽ không dễ dàng đi vào, vậy không phải thanh tịnh sao?

Nàng chẳng muốn lại giày vò khốn khổ nữa, nên đối với Huyền Ca nói: "Dẫn đường!"

"Vâng!" Huyền Ca đối với Vân Thiển Nguyệt thi lễ, đi đầu dẫn đường. So với Dạ Thiên Khuynh rõ ràng còn cung kính hơn vài phần.

Vân Thiển Nguyệt lại không để ý tới người khác, lười biếng theo sát sau lưng Huyền Ca, vẫn không quên đối với ba tỳ nữ vung tay lên, "Thải Liên, Thính Vũ, Thính Tuyết, các ngươi còn đứng ngây ngốc ở đó làm cái gì? Còn không mau đuổi theo!"

"Vâng, tiểu thư!" Ba người lập tức lên tiếng, thong dong ở chính giữa Dung Linh Lan cùng Lãnh Sơ Li lách vào đi qua.

Hai người kia bị gạt mở, lập tức tức giận mà trừng mắt ba người, vừa muốn giận dữ mắng mỏ, lại nghe Dung Cảnh mở miệng lần nữa, "Tại đây địa thế hơi cao, phía sau núi tuy thanh tĩnh nhưng có hàn khí hơi nặng, lúc ngươi ngủ nhớ đắp chăn."

"Đã biết!" Vân Thiển Nguyệt không kiên nhẫn mà khoát khoát tay. Thực như bà già!

Những người khác lúc này đã không thể dùng từ kinh dị để hình dung, Dung Linh Lan càng mở to hai mắt nhìn Dung Cảnh, đây là ca ca của nàng sao? Cho tới bây giờ, ca ca đối với người khác lãnh đạm không nhìn thậm chí thậm chí biểu cảm cũng là giả giờ sao? Cả gia gia của nàng cũng khó khăn thân cận hắn, hôm nay hắn dựa vào cái gì đối với Vân Thiển Nguyệt quan tâm chăm chút như vậy chứ?

Lãnh Sơ Li cũng rất kinh dị, nhưng nàng càng để ý thái độ Dạ Thiên Khuynh hơn, lúc này, thấy trán Dạ Thiên Khuynh ẩn ẩn gân xanh tuôn ra, môi mỏng mím lại, vẻ mặt âm trầm, nàng càng khẳng định suy đoán trong lòng mình. Thái tử điện hạ còn để ý Vân Thiển Nguyệt, hơn nữa so với ban đầu nàng tưởng tượng còn nặng hơn. Vân Thiển Nguyệt dựa vào cái gì hả?

Ngọc Ngưng bỗng nhiên nhắm mắt lại, cánh môi phấn hồng có hơi trắng bệch, chặt chẽ mím thành một đường. Cảnh thế tử nếu thật bởi vì Vân lão Vương gia phó thác mà nói..., cũng không cần quan tâm Vân Thiển Nguyệt đến bực này, ngay cả lạnh cũng sợ nàng gặp phải a! Thấy Dạ Thiên Khuynh không nói gì, Vân Thiển Nguyệt thì đi xa, nàng bỗng nhiên cố lấy dũng khí, nhu uyển mà mở miệng nói: "Cảnh thế tử thật sự là quan tâm Nguyệt tỷ tỷ, so với Vân thế tử thoạt nhìn còn muốn quan tâm hơn!"

Mọi người nghe vậy, lúc này mới nhớ tới ca ca của Vân Thiển Nguyệt, Vân Mộ Hàn cũng đang ở đây! Nhìn Dung Cảnh, lại nhìn Vân Mộ Hàn.

Vân Mộ Hàn coi như không nghe thấy việc nói tới hắn, mí mắt đều không nháy mắt, bộ mặt càng là không có biểu lộ gì.

Vân Thiển Nguyệt tuy đi xa, nhưng cũng là nghe được rành mạch, nghe vậy quay đầu lại nhìn Ngọc Ngưng, ánh mắt nàng lướt trên cái miệng nhỏ rồi rơi xuống cái khăn đang bị nắm chặt vì khẩn trương, cuối cùng lại rơi vào ánh mắt không nháy không chớp, cố định trên mặt Dung Cảnh, bỗng nhiên nàng đã hiểu ra cái gì, liền nở nụ cười.

Tiếng cười của nàng nhẹ mà lại im ắng, người khác không nghe được, Dung Cảnh quay đầu lại nhìn nàng một cái, Vân Mộ Hàn cũng hướng xem nàng.

Vân Thiển Nguyệt chống lại hai dung nhan, nhớ lại nàng trước kia ở trong xe còn nghĩ Dung Cảnh và Vân Mộ Hàn tựa hồ rất giống, bởi vì đồng dạng bụng đen thành tánh, ưa thích uy hiếp người, nhưng hôm nay thoạt nhìn vẫn có sự khác biệt, chẳng những biểu hiện khác biệt, mà bản chất càng là khác biệt. Tựa hồ giờ khắc này, nàng thuận lợi mà đột phá, đi vào phân tích nội tâm sâu bên trong của bọn hắn.

Vân Mộ Hàn là loại lãnh ngạo đạm mạc từ bên trong lộ ra ngoài, cự tuyệt người, xa cách ngàn dặm bên ngoài, chẳng những không làm cho người thân cận, mà hoa cỏ cây cối ở gần hắn sợ là đều lo lắng chết cóng; mà Dung Cảnh thì là trời sinh tôn quý, hắn không lãnh ngạo, hắn chính là tự ngạo, còn có vốn liếng để tự ngạo, nhưng bề ngoài hắn không biểu hiện ra chút nào, hắn lịch sự tao nhã ôn nhuận, nhìn ai cũng hòa ái, nhưng kì thực là hắn đứng ở phía trên đám mây, được mọi người tôn sùng, còn hắn thì đưa mắt lạnh lùng nhìn người khác.

Nghĩ đến chỗ này, Vân Thiển Nguyệt liếc mắt, thu hồi ánh nhìn, quay người tiếp tục đi thẳng về phía trước. Nàng xem ra hai người kia căn bản chính là hai cây đào hoa mà thôi, nhìn xem đã đem Ngọc Ngưng cùng Thanh Uyển công chúa mê hoặc đến thần hồn điên đảo rồi.

"Vân gia gia đã đem nàng giao cho ta, ta tự nhiên muốn bảo vệ nàng không việc gì, nếu là nhiễm phong hàn, tất nhiên cũng là trách nhiệm của ta. Vân thế tử thì phụ trách an ổn của Thanh Uyển công chúa, tự nhiên rút không ra thời gian để ý tới nàng, cho nên, ta nhắc nhở quan tâm như thế cũng là lẽ thường." Dung Cảnh từ trên người Vân Thiển Nguyệt thu hồi ánh mắt, nhìn về phía Ngọc Ngưng, ánh mắt nhàn nhạt, giọng cũng nhàn nhạt, "Tần tiểu thư, Cảnh trả lời như vậy ngươi có thoả mãn không?"

Ngọc Ngưng mặt tái đi, vội vàng thi lễ một chút, tự nhiên nhu uyển cười cười, ôn nhu nói: "Cảnh thế tử nói rất phải, Ngọc Ngưng cũng không có ý tứ gì khác, chỉ là hâm mộ Nguyệt tỷ tỷ không chỉ có một hảo ca ca, hơn nữa còn có thể được thế tử trông nom."

Dung Cảnh lại không nhìn nàng, ánh mắt rơi vào gương mặt lạnh lùng của Vân Mộ Hàn "Vân thế tử trông nom công chúa là diễm phúc, ta bất quá là bị Vân gia gia áp đặt cái vướng víu mà thôi, nàng thật sự là quá mức phiền toái, đoạn đường này khiến đầu ta đau không thôi. Vân thế tử có muội muội như vậy, sợ là sẽ phải ngày ngày đau đầu."

Ngươi cái tên Dung Cảnh chết tiệt! Xem ta về sau như thế nào ngày ngày vướng víu làm phiền ngươi, tốt nhất là phiền toái chết ngươi! Vân Thiển Nguyệt tuy đi xa, theo lý sẽ không nghe được thanh âm bên kia, nhưng chẳng biết tại sao thanh âm bên kia vẫn rót vào trong tai nàng một cách rõ ràng, nàng có chút nghi hoặc, lập tức bừng tỉnh đại ngộ, nàng có võ công a! Phát hiện mới này khiến nàng cao hứng trở lại. Nghĩ đến không biết có thể nghe được rất xa không.

"Nguyên lai là như vậy!" Ngọc Ngưng bỗng nhiên bụm lấy khăn khẽ nở nụ cười. Cả người thay đổi dáng vẻ mới khẩn trương trầm trọng vừa rồi, hiện tại linh động tuyệt mỹ nói không nên lời.

Dạ Thiên Khuynh nhìn Ngọc Ngưng, theo ánh mắt nàng nhìn Dung Cảnh, chỉ thấy Dung Cảnh căn bản cũng không nhìn Ngọc Ngưng, chỉ đang thò tay lau trán, thần thái giống như thập phần buồn rầu.

"Nếu không muốn vậy hai ta đổi đi? Ta không sợ phiền toái!" Vân Mộ Hàn giọng nói cứng nhắc, nhưng đối với Dung Cảnh lãnh đạm như không thấy.

Khuôn mặt nhỏ nhắn của Thanh Uyển công chúa lập tức tái đi.

"Cảnh có thể nhưng hưởng không được phúc khí bực này của Vân thế tử, chỉ là phiền toái mấy ngày mà thôi, còn có thể chịu được. Nói sau thì chuyện bị người nhờ vả trông nom người. Ta đã hứa, sao có thể đáp ứng Vân gia gia xong mà lại làm không được chứ!" Dung Cảnh buông tay ra, nhẹ nhàng cười cười.

Vân Mộ Hàn không mở miệng.

"A Di Đà Phật, lão nạp nghe nói thái tử điện hạ, Cảnh thế tử, Vân thế tử, công chúa đã đến tệ tự, không có từ xa tiếp đón, mong rằng chư vị thứ tội!" Một lão hòa thượng tuổi chừng hơn năm mươi cấp thiết chạy đến, một thân sa y phương trượng, đúng là đại sư Từ Vân chủ trì Linh Đài tự. Lớn tiếng, đối với mấy người họ thi lễ.

"Đại sư khách khí! Phụ hoàng phái bổn điện hạ đến chiêm ngưỡng phong thái của Linh Ẩn đại sư, tắm rửa Phật Quang rồi trở về, vì con dân của Thiên Thánh ta cầu phúc. Đã quấy rầy nhiều, mong rằng đại sư thứ lỗi!" Dạ Thiên Khuynh khôi phục phong nghi thái tử, hai tay đặt sau lưng, lời nói mặc dù rất khiêm tốn, nhưng cử chỉ thần sắc lại biểu hiện địa vị thái tử cao cao tại thượng của một quốc gia.

"Thái tử điện hạ nghiêm trọng rồi, Ngô Hoàng thánh ân, tất tự phúc khí." Đại sư Từ Vân có chút thi lễ, quay đầu đối với Dung Cảnh nói: "Cảnh thế tử bệnh nặng mới khỏi thật sự là đáng mừng! Lão nạp chúc mừng thế tử!"

"Đa tạ đại sư. Trời xanh thương cảm Cảnh, lại để cho ta sống lâu vài năm mà thôi." Dung Cảnh giọng nói nhẹ nhàng trong trẻo, không có như Dạ Thiên Khuynh cao cao tại thượng, mà lộ ra bình dị gần gũi, cười yếu ớt, lại để cho người lập tức thân cận không ít.

"Thế tử đại kiếp nạn đi qua, hôm nay Tử Khí Đông Lai, về sau nhất định bình yên vô sự sống lâu trăm tuổi." Đại sư Từ Vân sắc mặt mỉm cười, lại đánh cái Phật kệ, đối với Dung Cảnh nói: "Sư thúc hôm nay hiện ở trong nội đường Đạt Ma tổ sư, lặng lẽ chờ Cảnh thế tử, nói Cảnh thế tử nếu đến xin tự mình đi qua là được. Thế tử là người một nhà, lão nạp sẽ không phụng bồi rồi, trước dẫn dắt thái tử điện hạ cùng Vân thế tử, công chúa và tiểu thư tất cả các phủ đi dàn xếp, sau đó lại đi tìm thế tử đàm thoại."

"Tốt! Đại sư chớ cố kỵ, cứ để ta tự nhiên." Dung Cảnh cúi đầu. Không nhìn xem người khác, chậm rãi hướng Đạt Ma tổ sư đường của Linh Ẩn đại sư, tự mình đi đến, tiểu sa di dẫn đường cũng không cần.

Ánh mắt Dạ Thiên Khuynh hơi trầm xuống, tuy nhìn xem Dung Cảnh được đối đãi giống như mọi người, nhưng tại đây tất cả mọi người biết rõ Linh Ẩn đại sư là cao nhân lánh đời, ngoại trừ Hoàng Thượng bên ngoài, người bình thường khó có thể nhìn thấy mặt, càng khó được hắn nói một câu, hôm nay Dung Cảnh một mình đi thiện phòng, có thể nghĩ được đối với Dung Cảnh mà nói, Linh Ẩn đại sư đâu chỉ là từng xem trọng, quả thực giống như khách quý. "Thái tử điện hạ, Vân thế tử, công chúa, tất cả tiểu thư các phủ, mời! Lão nạp đã sớm cho người sắp xếp xong xuôi sân nhỏ. Vậy thì ta dẫn dắt chư vị tiến đến." Đại sư Từ Vân đối với mấy người lần nữa thi lễ.

"Làm phiền đại sư rồi!" Dạ Thiên Khuynh gật đầu.

Đại sư Từ Vân ở phía trước dẫn đường, hướng phía nam sân nhỏ sau chùa đi đến.

"Đại sư, chúng ta ở hướng nam, Cảnh thế tử cùng Nguyệt tỷ tỷ ở phía bắc, như thế có phải là không chiếu ứng được lẫn nhau hay không?" Ngọc Ngưng nhìn thoáng qua phương bắc, chỉ thấy thân ảnh Dung Cảnh đã vượt qua một tòa chùa miểu hướng về phía sau mà đi, nàng có chút nhíu mày, ôn nhu hỏi.

"Linh đài tự vốn là không lớn, phía sau núi chỉ có hai tòa sân nhỏ, không tiếp người lạ, một chỗ là Linh Ẩn sư thúc ở, một chỗ Cảnh thế tử ở, thế tử yêu thích yên tĩnh, vừa vặn cùng sư thúc luận pháp. Cho nên, các vị thứ tội, Nam Sơn tuy không thanh tĩnh lắm, nhưng lão nạp lại không an bài quý nhân khác, nếu là mọi người không ồn ào, cũng hẳn là thanh tĩnh." Đại sư Từ Vân nhìn thoáng qua Ngọc Ngưng, cười nói.

Ngọc Ngưng gật gật đầu, lại không nói thêm cái gì.

"Ca ca cũng không biết nghĩ cái gì, làm sao lại đáp ứng Vân lão Vương gia phó thác, muốn chiếu cố Vân Thiển Nguyệt. Nữ tử kia ngồi không có ngồi xong, đứng không có đứng xong, nghe nói chữ to không nhìn được một cái, học tập nửa tháng mới đưa danh sách người trong Vân vương phủ biết hết, thật sự là ngu xuẩn muốn chết." Dung Linh Lan bất mãn uất hận nói.

"Đúng rồi!" Lãnh Sơ Li phụ họa gật đầu.

Dạ Thiên Khuynh nhìn hai người , môi mỏng khẽ mím lại, cũng không nói chuyện. Thanh Uyển công chúa nhìn về phía Vân Mộ Hàn.

Vân Mộ Hàn giương đôi mắt lạnh hướng Dung Linh Lan, "Nhị tiểu thư là nói ta dạy không được tốt sao? Liên tiếp nửa tháng đều dạy muội muội không xong? Vậy thì không phải nàng ngu xuẩn, mà là ta ngu xuẩn sao?"

Dung Linh Lan cả kinh, lúc này mới nhớ tới Vân Mộ Hàn ở tại bên người, lập tức nhìn về phía hắn, chạm được đôi mắt lạnh nhạt của hắn, trong lòng run lên, vội vàng cười nói: "Linh Lan làm sao dám nói Vân thế tử, chỉ là cái kia, Vân Thiển Nguyệt ngu xuẩn... Nàng quần là áo lượt không thay đổi mọi người đều biết, như thế chậm trễ thời gian thế tử, thật sự là..."

Vân Mộ Hàn lạnh nhạt, ánh nhìn soi mói khiến nàng rốt cuộc nói không được nữa.

"Nàng học tập chưởng gia là Hoàng Thượng bảo ta nghỉ một tháng toàn lực dạy dỗ, Nhị tiểu thư nói như vậy, cũng là Hoàng Thượng ngu xuẩn, không nên cho Mộ Hàn dạy? Nếu nàng đã ngu dốt, thì vẫn nên ngu dốt tiếp đúng không? Nhị tiểu thư, hoài nghi thánh ý là không khôn ngoan?" Vân Mộ Hàn khiêu mi.

Dung Linh Lan sắc mặt tái đi, nàng không rõ ngày xưa nàng nói Vân Thiển Nguyệt không tốt chưa bao giờ phải kiêng kỵ người nào, Vân Mộ Hàn cũng là nghe được nhiều lần nhưng đều bỏ mặc, như là không nghe thấy, hôm nay vì sao hết lần này tới lần khác bảo vệ Vân Thiển Nguyệt rồi hả? Nàng lui về phía sau một bước, vội vàng lắc đầu, "Ta không có nói như vậy, chỉ là nói nàng học có chút chậm..."

"Không có nói như vậy tốt nhất, nói như thế nào rơi vào trong tai Hoàng Thượng, chỉ sợ là Nhị tiểu thư sẽ bị kết tội đấy." Vân Mộ Hàn lại không nhìn nàng, lạnh lùng cảnh cáo nói: "Nàng là muội muội ta, ta không hi vọng lại nghe được có người nói nàng một câu không phải. Nếu là bị ta nghe được, bất kể là ai, cũng đừng trách ta không khách khí!"

Dung Linh Lan còn muốn giải thích cái gì, lập tức cấm khẩu. Lãnh Sơ Li cũng run lên, tự nhiên ngậm miệng không nói.

Thanh Uyển công chúa nhìn hai người liếc mắt một cái, bước chân không tự giác mà cách hai người xa ra chút ít, ngày ấy ở hoàng cung, nàng mới hiểu được Vân Mộ Hàn thật ra rất bảo vệ cho muội muội mình, tựa như hắn đang nói, muội muội của hắn nếu không tốt cũng là muội muội của hắn, hơn nữa lại là muội muội ruột, nên không cho phép người khác khi dễ. Nàng đi mau hai bước, đuổi kịp Vân Mộ Hàn, ôn nhu nói: "Các nàng bất quá là hâm mộ Nguyệt muội muội được Cảnh thế tử trông nom, ngươi đừng tức giận. Nguyệt muội muội thật ra thông minh lắm, chỉ là tâm tư của nàng cho tới bây giờ không đặt ở trên chuyện học chữ mà thôi. Cầm kỳ thư họa, thêu thùa may vá, nàng thấy không bằng tập võ mới thống khoái. Cho nên hiện tại biết chậm một chút cũng là bình thường. Nhưng mà chỉ cần bỏ công sức, lại có ngươi chỉ dạy, tương lai chắc chắn là một tài nữ."

Vân Mộ Hàn phảng phất không nghe thấy, không có lên tiếng.

Thanh Uyển công chúa tập mãi thành thói quen, cũng không mở miệng nói thêm, yên lặng cùng đi bên cạnh hắn.

Dạ Thiên Khuynh liếc Vân Mộ Hàn cùng Thanh Uyển công chúa, nam tử lạnh lùng, nữ tử lại nhắm mắt theo đuôi, thời thời khắc khắc đều chú ý biểu lộ biến hóa của nam tử, khiến lòng hắn khẽ động, nhìn xem hai người mà thần sắc có chút hơi hoảng hốt, trước mắt chiếu ra thân ảnh của một nữ tử đã từng nhắm mắt theo đuôi đi phía sau hắn, khi đó hắn phải chăng cũng như Vân Mộ Hàn, bình thường lạnh lùng thế sao? Không, Vân Mộ Hàn mặc dù lạnh lùng, cũng chưa từng chán ghét, mà hắn khi đó trong mắt trong nội tâm biểu hiện ra phiền muộn cùng chán ghét, mà hôm nay người nọ đã không nhìn hắn nữa, mặc dù đưa ánh mắt nhìn nhưng lại là lạnh lùng cùng chán ghét, như là trước kia hắn đối với nàng. Hắn không khỏi nhắm mắt lại, sắc mặt có chút xanh chút trắng.

"Thái tử điện hạ, ngài không thoải mái sao?" Lãnh Sơ Li mọi thời khắc đều chú ý thần thái của Dạ Thiên Khuynh, lúc này lập tức lên tiếng.

Dạ Thiên Khuynh lấy lại bình tĩnh, quay đầu lại liếc qua, chỉ thấy Dung Linh Lan cùng Lãnh Sơ Li đều nhìn xem hắn, trong mắt ẩn chứa ý nghĩa giống nhau, ngoại trừ lo lắng còn có nồng đậm ái mộ cùng tình ý. Trước kia, khi nhìn loại ánh mắt này là hắn thấy tự hào và kiêu ngạo nhất. Cảm thấy danh gia khuê tú như vậy mới có thể xứng đôi với hắn, thế nhưng hôm nay nhìn lại hai người này, vì sao hoàn toàn mất đi cảm giác trước kia chứ? Thậm chí nghĩ đến hai người trước kia còn khi dễ Vân Thiển Nguyệt, trong lòng của hắn bỗng có một tia tức giận cùng không thích.

"Có phải là ánh nắng quá độc hay không?" Dung Linh Lan cũng lo lắng mở miệng. Vẻ run sợ vừa mới bị Vân Mộ Hàn cảnh cáo đã biến mất, đang nhìn xem Dạ Thiên Khuynh. Nghĩ đến chỉ cần Vân Thiển Nguyệt không cùng nàng tranh đoạt thái tử điện hạ, về sau nàng không để ý tới cái nữ nhân ngu xuẩn kia nữa là được chứ gì?

"Ta không sao!" Dạ Thiên Khuynh quay đầu.

Dung Linh Lan cùng Lãnh Sơ Li liếc mắt nhìn nhau, lại giữ im lặng. Thái tử điện hạ từ trước cho tới bây giờ đều sâu không lường được, có một số việc không phải các nàng nên biết, tất nhiên là không dám hỏi nhiều hơn nữa. Đây cũng chính là điểm khiến các nàng ưa thích Dạ Thiên Khuynh, cảm thấy thái tử điện hạ thâm bất khả trắc, tôn quý uy nghi như vậy mới có thể làm thỏa mãn và thuần phục tấm lòng thiếu nữ của các nàng.

Ngọc Ngưng đi sau cùng, thỉnh thoảng lại quay đầu nhìn về phía sau núi. Chứng kiến năm người phía trước, trong nội tâm nàng khẽ cười cười, nàng đã từng đi ở phía sau cười nhạo Thanh Uyển công chúa cùng Dung Linh Lan và Lãnh Sơ Li, cảm thấy các nàng đuổi theo một nam nhân mà đem tự tôn chà đạp thì thật không đáng. Nhưng hôm nay nàng không khỏi cười nhạo chính mình, nàng thậm chí còn không kịp các nàng, các nàng có thể thấy được mục tiêu đi tới, mà nàng ngay cả góc áo của người nọ đều không với tới được. Trước kia cũng không thấy được như vậy có cái gì không tốt, ở sâu trong nội tâm nàng đã cảm thấy người như vậy chỉ xứng ở trên đám mây cao kia, để thế nhân nhìn lên, mà khi có một ngày người nọ chính thức từ đám mây cao đi xuống, mang theo hoa cười cười với một người, nhưng nụ cười kia lại không dành cho nàng, có thể thấy đối với nàng đả kích lớn đến cỡ nào.

Ngọc Ngưng sắc mặt không ngừng biến ảo, hồi lâu, nàng nắm chặt tay, không, tuyệt đối không thể! Nàng còn có cơ hội, không phải sao?

Một đoàn người không tiếp tục nói nữa, chỉ nghe soẹt soẹt tiếng bước chân hoặc nhẹ hoặc nặng.

Đại sư Từ Vân trong lòng nổi âm thanh "A Di Đà Phật", đều là một đám nam nữ si tình. Hắn thở dài thật sâu.

Lại nói đến Vân Thiển Nguyệt, nàng đã đi xa mà còn có thể nghe thấy rõ ràng sau lưng tiếng nói chuyện, nên hết sức cao hứng. Nghiêm túc nghe, thế nhưng đi chưa được mấy bước thì đã nghe không rõ nữa, nàng không khỏi nhíu mày, quay đầu lại nhìn thoáng qua, thấy bất quá chỉ có vài chục trượng khoảng cách, thì cong miệng lên, nhưng cái này cũng không ảnh hưởng đến tâm tình cao hứng của nàng, khi nàng ở hiện tại còn không có nội công đây này! Hôm nay đã có nội công, tự nhiên vẫn rất cao hứng, nghiêng đầu nhìn bộ mặt không biểu tình của Huyền Ca một cái, nàng lập tức hỏi: "Này, ta có thể nghe được bọn hắn nói chuyện đây này! Ngươi có thể nghe được không?"

Huyền Ca quay đầu lại nhìn gương mặt Vân Thiển Nguyệt đang hưng phấn, gật gật đầu, "Có thể!"

"Vậy ngươi bây giờ cũng còn nghe sao? Ngươi có thể nghe rất xa à?" Vân Thiển Nguyệt biết rõ thị vệ của Dung Cảnh tựa hồ võ công cao thâm, nếu không cũng không thể ngăn cản Dạ Thiên Khuynh nhấc mảnh vải xe lên rồi.

"Hiện tại vẫn có thể nghe thấy. Tại hạ ước chừng có thể nghe rõ ràng động tĩnh cách xa hai dặm." Huyền Ca nói.

"Hai dặm mà nghe được?" Vân Thiển Nguyệt mở to hai mắt. Quay đầu lại nhìn thoáng qua, lập tức vẻ mặt suy sụp, nàng chỉ có thể nghe được ở khoản cách vài bước, xem ra có nội công cũng không cao thâm. Người so với người thật sự là tức chết được!

"Thuộc hạ cái này chỉ là chuyện nhỏ. Nếu là thế tử ước chừng có thể nghe rõ toàn bộ động tĩnh trong Linh Đài tự." Huyền Ca nói.

"Cái gì?" Vân Thiển Nguyệt lảo đảo một cái. Dung Cảnh như vậy mà thuộc loại trâu bò a! Nàng mở to hai mắt nhìn xem Huyền Ca.

Huyền Ca cảm thấy nên để cho Thiển Nguyệt tiểu thư biết một chút bản lĩnh của thế tử nhà hắn. Nếu không nàng luôn quá mức hung hăng càn quấy ở trước mặt thế tử. Chẳng qua thế tử không cùng nàng chấp nhặt mà thôi. Nhất là đoạn đường này, nàng còn mắng thế tử không ít lời, ngay cả hắn là thị vệ đều nhìn không được, cũng hiếm thấy thế tử không giận không tức, còn tùy ý nàng. Nghĩ vậy hắn thích thú gật đầu khẳng định, "Dùng công lực của thế tử, có lẽ không xê xích là mấy!"

Không đỡ được! Vân Thiển Nguyệt nhìn xung quanh Linh Đài tự đánh giá một chút, dù như thế nào cũng có khoảng năm dặm. Dung Cảnh có thể trâu bò như vậy? Đánh chết nàng cũng không tin đâu. Nếu là như vậy chẳng phải thành bán tiên rồi hả? Nàng bĩu môi, "Ngươi khoác lác đó hả?"

Huyền Ca chờ xem Vân Thiển Nguyệt toát ra ánh mắt sáng đầy sùng bái đối với thế tử của hắn, thế nhưng không nghĩ đến đợi nửa ngày có được chỉ là một câu như vậy, mặt hắn tối sầm, trịnh trọng mà nói: "Thuộc hạ không có khoác lác! Thế tử hoàn toàn chính xác có bản lĩnh này."

"Ừ, nếu ngươi dứt khoát nói thế, vậy thì thế tử nhà ngươi đã thành tiên rồi, rất nhanh có thể quang vinh trèo lên thế giới cực lạc được rồi. Bò lên trời đó, thấy không? Lúc đó thì ngươi có thể ở dưới mặt đất mà xuy ngưu (khoe khoang) rồi." Vân Thiển Nguyệt giả bộ giơ ngón tay chỉ bầu trời.

Huyền Ca không khỏi theo Vân Thiển Nguyệt nhìn về phía bầu trời, bầu trời xanh không mây, ở đâu có 'ngưu' gì. Hắn thu hồi ánh mắt, chứng kiến vẻ mặt đang cười vô sỉ của Vân Thiển Nguyệt, lập tức dừng bước, cả giận nói: "Thiển Nguyệt tiểu thư, ngài không tin cũng được, nhưng không thể vũ nhục thế tử nhà ta."

"Ai vũ nhục hắn rồi hả? Chỗ nào dám a! Hắn là Dung Cảnh đó, ta nói một câu hắn không tốt thôi, thì mỗi người chỉ dùng một ngụm nước miếng, đoán chừng cũng có thể đem ta chết đuối." Vân Thiển Nguyệt nhìn xem gã thị vệ vẻ mặt giận dữ, tâm tình thật tốt, khoát khoát tay, "Vậy cứ cho là thế tử nhà ngươi có bản lĩnh này là được."

Cái gì gọi là cứ cho? Bản lĩnh thế tử nhà hắn thật sự là lớn mà! Nếu không làm thế nào trải qua mười năm trường thịnh không suy, đem Văn Võ Trạng Nguyên bao năm nay đều không so kịp chứ? Hắn trừng mắt Vân Thiển Nguyệt, cho nàng uốn nắn, "Không phải là cứ cho, mà vốn chính là vậy!"

"Tốt, vốn chính là vậy!" Vân Thiển Nguyệt rất thức thời gật đầu, nhìn xem sắc mặt Huyền Ca, nếu nàng còn không theo hắn, đoán chừng hắn có thể rút kiếm giết nàng. Thấy sắc mặt Huyền Ca tốt hơn một chút, nàng lập tức nói sang chuyện khác, "Này, đã..."

"Thiển Nguyệt tiểu thư, ta không gọi là này, ta gọi là Huyền Ca!" Huyền Ca nhắc nhở Vân Thiển Nguyệt.

"Tốt, Huyền Ca a! Ta hỏi ngươi, nếu thế tử nhà ngươi thuộc loại trâu bò như vậy, có thể nghe được động tĩnh trong khuôn viên vài dặm, vậy chẳng phải là hắn cả ngày lẫn đêm không cần làm gì đúng không? Chỉ chuyên môn nghe người khác nói chuyện là được rồi?" Vân Thiển Nguyệt biết nghe lời mà đổi giọng, nhịn không được bi ai trong lòng thay cho Dung Cảnh, bản lĩnh lớn cũng không có chỗ gì tốt. Nếu là nàng, đoán chừng có thể phát điên rồi, ngày ngày bị thanh âm bên tai phiền chết, mỗi đêm cũng đừng mong sẽ ngủ ngon giấc nữa.

"Thiển Nguyệt tiểu thư, người tập võ phải hiểu được thu phóng nội lực tự nhiên. Đến cảnh giới của thế tử nhà ta thì chỉ cần không tự mình phóng nội lực ra ngoài và cố ý đi do thám để biết động tĩnh xung quanh..., thì cùng người bình thường không có gì khác. Hơn nữa đi do thám biết động tĩnh xung quanh là một việc rất hao tổn nội lực. Nên biết nội lực là linh hồn của người tập võ, hao tổn một thành nội lực sợ là mất một tháng mới có thể hoàn trở lại. Cho nên, thế tử nhà ta đích thị là sẽ không đi làm mấy loại chuyện này, mà bình thường cũng không có người đi làm." Huyền Ca nhìn về phía Vân Thiển Nguyệt, nghĩ đến mọi người đều nói Vân lão Vương gia đích thân truyền một thân võ nghệ cho Thiển Nguyệt tiểu thư, nhưng hôm nay xem ra Thiển Nguyệt tiểu thư là một kẻ gà mờ, không biết chữ cũng đành, rõ ràng cả việc tập võ cũng chỉ có kiến thức nửa vời, thật là khiến người ta khó hiểu.

"A, thì ra là thế!" Vân Thiển Nguyệt gật gật đầu, một bộ dạng rất chịu học hỏi.

"Nghe nói Thiển Nguyệt tiểu thư từ nhỏ đã tập võ, theo lý thuyết không thể không biết việc thu phóng nội lực mới phải. Nhưng mà thuộc hạ quan sát trong cơ thể ngài tựa hồ giống như có chân khí chạy loạn ở tứ chi." Huyền Ca nhìn xem Vân Thiển Nguyệt, ánh mắt nghi hoặc.

"Ta nào biết đâu." Vân Thiển Nguyệt nhún nhún vai. Nếu nàng thật sự là Vân Thiển Nguyệt, đoán chừng còn biết xảy ra chuyện gì, nhưng mà hết lần này tới lần khác nàng không phải! Hơn nữa không có chút ký ức nào về thân thể này. Chỉ cảm thấy có cái gì dưới bụng khi thì mãnh liệt như biển, khi thì biến mất không dấu vết, khi thì ấm khi thì lạnh, may mắn là không ảnh hưởng đến sinh hoạt của nàng, nàng cũng không hiểu nổi, nên cứ mặc kệ nó đi. Đoán chừng cái này là chân khí mà Huyền Ca nói.

"Thuộc hạ cũng nhìn không ra, đoán chừng thế tử nhà ta có thể biết đấy. Thiển Nguyệt tiểu thư có thể giống ta hướng thế tử lãnh giáo một chút." Huyền Ca thu hồi ánh mắt, tiếp tục hướng đến phía trước dẫn đường.

"Ừ!" Vân Thiển Nguyệt lên tiếng giống như ứng phó. Đi lãnh giáo Dung Cảnh, nàng mới không làm! Dù sao thời gian còn dài lắm, thứ này ở trong cơ thể vẫn hoạt động, chỉ cần không gây trở ngại cho nàng là được, trước kia không có võ công cũng không phải vẫn có thể trèo cao bò thấp sao, nên hôm nay nàng mới không muốn hao tâm tổn trí. Cứ thuận theo tự nhiên là tốt rồi.

Huyền Ca cũng không mở miệng nữa, nghĩ đến bề ngoài Thiển Nguyệt tiểu thư này thoạt nhìn không chỉ thần kinh không ổn định mà còn ngu không ai bằng. Nhưng mà càng tiếp xúc thì càng phát hiện, nàng làm cho người ta nhìn không thấu. Những đồ vật theo nguyên tắc người khác đều tha thiết ước mơ, được tôn sùng cúng bái, nhưng ở trong mắt nàng lại không đáng một đồng. Không biết trong nội tâm nàng thì cái gì mới đáng để nàng coi trọng nhất. Ánh mắt quét xéo qua, bắt gặp Vân Thiển Nguyệt đang thảnh thảnh thơi thơi mà nhìn trái xem phải, hắn vốn khó hiểu khinh thị cùng với các loại cảm xúc tức giận, đều đã rút đi, hiện tại đối với nàng chỉ có sự tìm tòi nghiên cứu và tôn trọng.

"Cổ tháp ngàn năm, cũng không có gì đẹp mắt, bất quá nó chỉ già hơn một chút mà thôi." Vân Thiển Nguyệt đối với Linh Đài tự đưa ra đánh giá.

"Ở đây được tôn xưng là thiên hạ đệ nhất tự, do lúc trước khi lập Thiên Thánh Hoàng triều, Thuỷ tổ hoàng đế tự mình ban tên cho. Chùa chiền chín chín tám mươi mốt sân nhỏ, tăng chúng mấy ngàn người, lúc trước Thuỷ tổ hoàng đế trong một trận chiến bị bao vây ở trong núi này, binh lực thiếu thốn, về sau nghe nói là chúng tăng Linh Đài tự cầm thương ra trận giết địch, mới trợ giúp Thuỷ tổ hoàng đế vượt qua khốn cảnh." Huyền Ca đoán chừng Thiển Nguyệt tiểu thư này cũng không biết lai lịch của Linh Đài tự, cho nên giải thích.

"A..., nguyên lai còn có bối cảnh này. Thật sự là đáng thương cho một đám hòa thượng đã chết, đều đi xuất gia rồi mà còn phải phá giới giết người. A Di Đà Phật, tội lỗi a!" Vân Thiển Nguyệt làm ra biểu tình thương xót.

Huyền Ca im lặng.

Hành động lúc ấy của Linh Đài tự được thiên hạ truyền tụng, dù sao trận chiến ấy có tính quyết định trong chiến dịch, từ đó Thuỷ tổ hoàng đế đóng quân trù bị mọi thứ vạn toàn, mới hoàn toàn có thể phản kích, đem tất cả phiên vương nổi loạn của tiền triều đánh bại từng bước một. Chúng tăng của Linh Đài tự lập công lớn, được Thuỷ tổ hoàng đế phong thưởng, văn chương thiên cổ truyền tụng, nhưng mà đến nơi Thiển Nguyệt tiểu thư thì lại trở thành đáng thương...

"Nhất tướng công thành vạn cốt khô! Hòa thượng lập công chỉ sợ cũng vì giúp ngàn năm cơ nghiệp hương khói phồn vinh của cái chùa miểu này. Tất cả đều là mua danh chuộc tiếng, vì danh vì lợi mà thôi. Ta xem không có gì tốt đáng giá tôn sùng đâu." Vân Thiển Nguyệt lần nữa đánh giá, nhẹ nhàng nói một tiếng khinh thường.

Huyền Ca khẽ giật mình, trông thấy khóe miệng Vân Thiển Nguyệt tươi cười đùa cợt, hắn không khỏi nhớ tới thế tử đã từng đàm luận tình hình năm đó chúng tăng ra trận giết địch, khi đó thế tử tuy không nói gì, nhưng tựa hồ cũng là loại biểu lộ đùa cợt này. Giờ khắc này, hắn đột nhiên cảm giác được nữ tử bên người này là đứng ở cùng một độ cao với thế tử.

Nhưng cái biểu lộ chỉ là trong nháy mắt, Vân Thiển Nguyệt bỗng nhiên hì hì cười cười, đối với Huyền Ca hỏi: "Ngươi biết ở bên trong cái chùa này có ni cô không? Hòa thượng cùng ni cô có kết hôn không?"

Huyền Ca lập tức đánh nát ý nghĩ mới có vừa rồi, cảm thấy hắn thật sự là bị ma ám rồi, trong đầu nữ nhân này đầy rẫy tư tưởng dơ bẩn, loạn thất bát tao, làm sao có thể cùng thế tử đứng chung một độ cao chứ? Hắn nghiêng đầu sang chỗ khác, xụ mặt nói: "Thiển Nguyệt tiểu thư cẩn thận lời nói, trong chùa này đều là người xuất gia, cao tăng quy y Phật môn, làm sao có thể có ni cô? Càng không nói đến cùng ni cô đám cưới, quả thực là chuyện cười, là lời nói vô căn cứ!"

Vân Thiển Nguyệt liếc mắt, ở hiện đại hòa thượng cùng ni cô có thể thông hôn mà! Cái cổ đại này thật không tiên tiến nha! Tất cả mọi người đều là đầu gỗ. Nàng lập tức nói: "Hừ, hiện tại không có mà thôi, về sau nhất định sẽ thông hôn đấy!"

Huyền Ca lần nữa dừng bước, trịnh trọng cảnh cáo nói: "Thiển Nguyệt tiểu thư, tại hạ khuyên ngài không nên nói những câu như vậy nữa, nơi này chính là Linh Đài tự, nếu như bị người khác nghe thấy, chọc Linh Ẩn đại sư cùng chủ trì phương trượng và chúng tăng giận dữ mà nói..., ngay cả thế tử nhà của ta cũng không bảo vệ được ngài. Sợ là sẽ phải đem ngài đuổi ra khỏi cửa đó."

"Đuổi đi càng tốt! Cái địa phương rách nát này ai nguyện ý ở a!" Vân Thiển Nguyệt không cho là đúng.

Huyền Ca tức giận, phát cáu lên nói: "Tại hạ muốn nói đuổi ngài đi là chuyện nhỏ, sẽ liên lụy thế tử nhà ta đấy."

"Ta với thế tử nhà ngươi nửa xu quan hệ đều không có, liên lụy cái rắm a!" Vân Thiển Nguyệt liếc mắt.

Huyền Ca im lặng, nhìn Vân Thiển Nguyệt như là nhìn thấy quái vật. Lời này có thể để tiểu thư khuê các nói sao? Mà còn ở trước mặt nam tử, thật quá mức thô lỗ rồi, không biết thế tử làm thế nào mà đáp ứng Vân lão Vương gia trông nom nàng. Hắn thật sự là thấy bi ai thay thế tử. Trên gương mặt lạnh lùng không ngừng biến đổi màu sắc.

"Yaaa.., mặt của ngươi có thể so sánh cùng tắc kè hoa được đó." Vân Thiển Nguyệt tựa hồ đột nhiên phát hiện trò hay, thú vị mà nhìn mặt Huyền Ca. Bộ dạng tựa hồ muốn tiến lên thò tay vân vê một cái.

Huyền Ca mãnh liệt xoay người, sải bước đi thẳng về phía trước. Hắn thực hoài nghi nữ nhân này có phải là nữ nhi của Vân vương phủ hay không? Nếu không phải đã biết rõ Thiển Nguyệt tiểu thư Vân vương phủ quần là áo lượt không thay đổi, không để ý thế tục, thường xuyên làm ra chút ít chuyện kinh thiên mà nói..., hôm nay hắn sẽ đem nàng đi gặp quan, nói nữ nhân này là giả mạo.

Huyền Ca bước chân rất nhanh, trong nháy mắt liền đem Vân Thiển Nguyệt bỏ xa.

Vân Thiển Nguyệt không để ý, nghĩ đến tiểu thị vệ này của Dung Cảnh quả thực là khúc gỗ mục mà, một chút tế bào hài hước cũng không có.

Thải Liên, Thính Tuyết, Thính Vũ đi theo sau lưng hai người, nhất tề cảm thấy xấu hổ thay tiểu thư nhà mình. Ở Linh Đài tự mà hỏi chùa miểu có ni cô hay không sợ là từ xưa đến nay chỉ có mình nàng. Lại còn nói hòa thượng cùng ni cô thông hôn, cũng do nàng nghĩ ra. Ba người liếc mắt nhìn nhau, nhất tề thở dài. Trước kia tiểu thư tuy không thân cận người khác, nhưng vẫn biết rõ cái gì là lễ nghi, cái gì nên nói cái gì không nên nói, ở trước mặt người ngoài vẫn có bộ dáng tiểu thư khuê các thục nữ. Nhưng nhìn lại tiểu thư hôm nay, ăn cơm thì như hổ đói, đi đường nghiên trái nghiên phải, há miệng thì hồ ngôn loạn ngữ, thật sự nửa điểm hình tượng nữ tử cũng không có a! Các nàng không khỏi vì nàng mà lo lắng. Không biết tương lai tiểu thư có thể gả đi ra ngoài được hay không.

Phía trước Huyền Ca đồng thời cũng nghĩ đến nữ tử như vậy đoán chừng không gả ra ngoài được, không ai thèm lấy, trách không được thái tử điện hạ không thích nàng ta! Thật sự là làm ra những việc khiến người ta khó có thể tiếp nhận.

Vân Thiển Nguyệt một chút tự giác cũng không có, y nguyên như cũ một bước thành ba, rạng rỡ thoải mái nhàn nhã dạo bước. Nghĩ đến dù sao cũng đang dẫm nát trên địa bàn đồ cổ, thì nên hảo hảo cảm thụ cũng không có tệ. Vạn nhất một ngày nào đó có cơ duyên trở về thì cũng có thể vì cục văn hóa khảo cổ quốc gia nghiên cứu văn vật mà làm ra chút ít cống hiến.

Không tiếp tục mở miệng, đi qua từng tòa chùa chiền, thẳng hướng về sau thiền viện.

Tiểu sa di bận rộn mà đi qua đi lại, gặp mấy người họ thì đều cung kính mà hành Phật lễ, rồi lại vội vàng mà đi. Phương hướng là Đạt Ma tổ sư đường. Bên kia đã xa xa truyền đến giọng đọc Phật âm. Tuy nhiên không thể tận mắt nhìn thấy, nhưng cũng có thể cảm giác đích thị là tiếng người ồn ào, cực kỳ náo nhiệt.

Vân Thiển Nguyệt nghĩ đến bộ dạng Dung Cảnh cùng một hòa thượng đầu trụi lủi ngồi chung, không khỏi vui rạo rực mà nói: "Tốt nhất thế tử nhà ngươi hôm nay quy y Phật môn luôn. Ta sẽ là người đầu tiên thắp hương chúc mừng cho hắn."

Huyền Ca lần nữa dừng bước, mặt không biểu tình mà nhìn vẻ mặt vui rạo rực của Vân Thiển Nguyệt nói: "Mười năm trước Linh Ẩn đại sư đã từng nói qua, thế tử nhà ta mặc dù có Phật tâm, nhưng không có Phật duyên, cả đời này sẽ không quy y Phật môn đâu. Thiển Nguyệt tiểu thư đại khái có thể không cần vì thế tử nhà ta mà lo lắng."

Dứt lời, Huyền Ca lại tiếp tục đi thẳng về phía trước.

Vân Thiển Nguyệt nháy mắt mấy cái, trong mắt nâu đen thành một mảnh. Chết tiệt! Lão Linh Ẩn lừa gạt kia chuyên môn cùng nàng đối nghịch. Dung Cảnh rõ ràng thoạt nhìn có thể lập tức mọc cánh thành tiên mà! Thật không có ánh mắt!

Thải Liên thông qua những ngày này tiếp xúc, tự nhiên biết rõ cách nghĩ của Vân Thiển Nguyệt, không khỏi thở dài, đối với Vân Thiển Nguyệt thấp giọng nói: "Tiểu thư, Cảnh thế tử đối với ngài thật tốt a! Đầu tóc hôm nay của ngài là Cảnh thế tử chải a? Tay của nam tử rất tôn quý, nhất là đôi tay của Cảnh thế tử, đoán chừng chưa bao giờ từng vì người khác vấn tóc qua. Hôm nay đối với ngài đặc biệt như thế, ngài phải hiểu rõ a! Đừng mong muốn ngài ấy xuất gia chứ."

"Hừ, đầu ta là bị hắn làm cho loạn đấy, hắn không chải đầu cho ta thì ai chải đầu cho ta!" Vân Thiển Nguyệt nhắc tới cái này liền tức lên. Rõ ràng tóc nàng không có rối. Nàng phải chịu cần cổ cứng ngắc cả buổi để giữ nó.

"Tiểu thư, Cảnh thế tử tại sao lại làm cho đầu ngài rối chứ. Đích thị là chính ngài ngủ làm cho rối loạn. Cảnh thế tử có lòng tốt giúp ngài chải đầu. Còn bị ngài không chào đón!" Thải Liên giận Vân Thiển Nguyệt liếc một cái, lại nói: "Hơn nữa Vương gia cùng Vương phi của Vinh vương phủ qua đời rất sớm, hôm nay dòng chính nhất mạch cũng chỉ có Cảnh thế tử một người mà thôi. Nếu như hắn xuất gia mà nói thì ai kế thừa Vinh vương phủ chứ? Lời này về sau ngài vạn lần đừng nói nữa."

Vân Thiển Nguyệt sững sờ, "Ngươi nói cha mẹ Dung Cảnh đều qua đời? Có phải rất sớm trước kia không?"

"Đúng vậy a, nghe nói mười năm trước bởi vì Bắc Cương phát sinh bạo loạn, Vương gia xuất binh chinh phạt, về sau bị nhốt tại Bắc Cương, sau đó Bắc Cương được giải vây rồi, nhưng Vương gia lúc đó trúng một loại khí độc, bị bệnh nặng, trên đường trở về thì chết, thi thể mang về đến đây đã sớm băng lạnh rồi. Vương phi cùng Vương gia phu thê tình thâm, đột nhiên nghe thấy tin dữ cũng tự sát theo chồng. Vương gia cả đời chỉ cưới một Vương phi, chỉ sinh ra Cảnh thế tử, là người con duy nhất! Cảnh thế tử từ đó về sau cũng bệnh nặng một trận, khiến ngài ấy mười năm chưa từng xuất phủ một bước." Thải Liên tiếng nói nhẹ vô cùng, nhưng đều chứa oán giận: "Chuyện này tiểu thư nên biết, chỉ là ngài chưa bao giờ đem tâm tư quan tâm người khác mà thôi."

Trong lòng Vân Thiển Nguyệt hơi trầm xuống, không nghĩ tới Dung Cảnh đáng thương như vậy, nhưng so với nàng thuở nhỏ là cô nhi mà nói cũng đã hạnh phúc hơn. Thiên hạ nhiều người đáng thương lắm, ít nhất Dung Cảnh hắn hôm nay được người người trong thiên hạ tôn sùng, so với người khác sống thoải mái hơn rất nhiều. Nghĩ đến chỗ này, tim hơi trầm xuống buông lỏng thêm vài phần, cũng hạ giọng nói: "Dung Linh Lan không phải muội muội Dung Cảnh sao? Sao lại nói hắn là nhất mạch đơn truyền hả?"

"Tiểu thư, sao ngài hồ đồ thế?" Thải Liên bất đắc dĩ, giải thích nói: "Vinh vương phủ con nối dõi khổng lồ, một chi này của Cảnh thế tử là là dòng chính từ Thánh Tổ hoàng đế lúc đầu kéo dài xuống, nhưng dòng chính này một đời lại chuyên sinh ra người si tình, cho nên con nối dõi đơn bạc, đến thế hệ này Vương phi sinh hạ thế tử xong lại không mang bầu, cho nên chỉ còn lại một người là thế tử thôi. Mà chi thứ thì con nối dõi đếm không hết. Dung Nhị tiểu thư là con gái của Nhị lão gia dòng chính Vinh vương phủ mà thôi. Mặt khác còn có Tam lão gia, Tứ lão gia, cho nên, Cảnh thế tử tự nhiên là ca ca của Dung Nhị tiểu thư. Ca ca như ngài ấy sợ là tỷ tỷ, đệ đệ, muội muội nhiều không đếm xuể. Cũng không chỉ có một mình Nhị tiểu thư đâu!"

Không đỡ được! Vân Thiển Nguyệt khóe miệng càng không ngừng run rẩy. Cổ đại thế gia a! Thật sự là đáng sợ!

"Không chỉ là Vinh vương phủ như thế, Vân vương phủ chúng ta cũng là như thế đấy. Chỉ là bất quá Vân vương phủ chúng ta dòng chính cành lá rậm rạp, cho nên mới lộ ra so với Vinh vương phủ đơn giản hơn chút ít mà thôi. Nhưng nói là đơn giản, cũng là đấu tranh không ngừng, tiểu thư ngài biết đấy. Vinh vương phủ nam tử vi quý, lấy Cảnh thế tử làm quý, mà trong phủ chúng ta thì là dùng nữ tử làm quý, hôm nay một chi dòng chính này bởi vì Vương phi mẹ tiểu thư mất sớm, Vương gia lại không có tái giá, cũng không có nghiêm phi, cho nên nữ tử đơn độc cũng chỉ có một người là tiểu thư, nên mới đem tiểu thư làm quý. Thân phận cùng tương lai của ngài hôm nay, để cho bao nhiêu người đố kỵ, con mắt cũng đều đỏ lên đây này! Cho nên, có thể thấy vị trí cùng thân phận của Cảnh thế tử cũng không biết có bao nhiêu người đỏ mắt. Tình hình của ngài cùng Cảnh thế tử không sai biệt lắm đâu! Đều là gian nan cả." Thải Liên có chút thở dài nói.

Vân Thiển Nguyệt im lặng. Nhìn xem nàng bị vận khí chó má gì kìa, thật vất vả mới tránh khỏi công việc nặng nhọc, nhưng mà lại có địa vị chói sáng, cho dù có muốn giấu cũng giấu không được. Bi ai a!

Hai người nói chuyện một phen rơi lại phía sau, Huyền Ca đã mang các nàng đi tới thiền viện phía sau núi, hắn dừng bước, chỉ vào một chỗ sân nhỏ trước mặt nói: "Thiển Nguyệt tiểu thư, chính là chỗ này, thế tử ở tại sân nhỏ mái hiên phía tây, ngài ở tại sân nhỏ mái hiên phía đông."

"Ừ!" Vân Thiển Nguyệt dừng bước, dò xét cái chỗ này. Quả nhiên lưng tựa Thanh Sơn, đẹp và tĩnh mịch, có thể nghe được có vài tiếng chim hót, thanh thúy dễ nghe. Có gió mát thổi qua, truyền đến từng đợt mùi hương thanh nhã của hoa, nàng hít một hơi, cảm thấy cực kỳ dễ ngửi, không khỏi hỏi: "Đây là hương vị hoa gì?"

"Hồi tiểu thư, đây là mùi hương của Bán Chi Liên. Hương Tuyền sơn này sở dĩ được gọi tên Hương Tuyền, là vì có trồng hai loài hoa trân quý. Một là Bán Chi Liên, một là Quảng Ngọc Lan. Hai loài hoa khiến cho nước suối trên núi đều là hương hoa. Đợt lát nữa nô tỳ sẽ dùng nước của Hương Tuyền sơn ngâm cho ngài một bình trà, ngài uống sẽ thấy ngon hơn." Thải Liên lập tức nói.

"Ừ, vậy thì phải nếm thử mới được." Vân Thiển Nguyệt gật đầu, ngáp một cái, lười biếng mà khoát tay nói với Huyền Ca "Ngươi đi tìm thế tử nhà ngươi đi! Ta ở đây không cần ngươi nữa, nói cho thế tử gia nhà ngươi biết, ta muốn đi ngủ, không có chuyện gì thì không được đến phiền ta."

"Vâng!" Huyền Ca gật đầu, nói với Vân Thiển Nguyệt: "Chỗ sân nhỏ này đều có ẩn vệ âm thầm thủ hộ, cho nên Thiển Nguyệt tiểu thư cứ yên tâm ngủ yên. Tại hạ đi tìm thế tử nhà ta."

"Tốt!" Vân Thiển Nguyệt không nhìn hắn, hướng trong nội viện đi vào.

Huyền Ca thi triển khinh công hướng Đạt Ma tổ sư đường mà đi. Một bên đón gió, vừa đi vừa nghĩ rất nhiều nữ tử đều hy vọng có thể được thế tử ưu ái, nhưng hết lần này tới lần khác, Thiển Nguyệt tiểu thư lại tránh như tránh mãnh thú. Ấy vậy mà thế tử còn hết lần này tới lần khác nguyện ý tới gần Thiển Nguyệt tiểu thư, hắn thật sự là không rõ. Nhưng đây cũng không phải là công việc hắn nên hiểu rõ.

Đi vào đông sương viện, Vân Thiển Nguyệt sải bước thẳng đến chủ phòng.

Bọn người Thải Liên vội vàng đi theo sau lưng nàng.

Trong phòng sạch sẽ không bụi, đã sớm có người quét dọn thỏa đáng. Vân Thiển Nguyệt chứng kiến cái giường rộng thùng thình cùng chăn gối trên giường liền trực tiếp nhào tới, nhắm mắt lại thoải mái mà nói: "Xe ngựa xóc nảy khó ngủ muốn chết, vẫn là giường thoải mái a!"

Thải Liên im lặng nhìn xem Vân Thiển Nguyệt, thật không hiểu tiểu thư làm sao lại thích ngủ như vậy! Liên lụy đến các nàng cũng không đi chơi được. Không khỏi mang vẻ mặt đau khổ nói: "Tiểu thư, hôm nay là giữa ban ngày, ngài hôm qua ngủ rất sớm à? Như thế nào còn buồn ngủ?"

"Hôm qua các ngươi ồn ào đến nửa đêm, ta ở đâu ngủ ngon? Ban ngày thì sợ cái gì, mệt nhọc thì phải ngủ!" Vân Thiển Nguyệt nhắm mắt lại không mở ra.

"Thế nhưng ngài còn không có ăn đồ ăn sáng đây này! Lúc tiến vào ta đã nhìn thấy phòng bếp nhỏ đã dọn cơm chay xong rồi! Ngài ăn xong rồi ngủ tiếp a!" Thải Liên nghĩ đến tốt nhất là cơm nước xong xuôi chớ ngủ, mang theo các nàng ra ngoài chơi.

"Không đói bụng, ta không ăn hết, các ngươi đi ăn đi! Ăn xong chính các ngươi đi chơi đi, không cần để ý đến ta." Vân thiển Nguyệt tự nhiên hiểu rõ tâm tư ba cái nha đầu này, lúc này sợ là hận không thể sớm phóng tới Đạt Ma đường đi lắng nghe Phật âm gì đó!

"Như vậy sao được? Tụi nô tỳ làm sao có thể để tiểu thư một mình tại đây? Không được!" Thải Liên lắc đầu.

"Có cái gì không được? Không có nghe nói cái nhà này mọi nơi đều là ẩn vệ sao? Ta ở đây ngủ có thể có chuyện gì chứ? Không lạc được, đói bụng chính mình đi tìm đồ ăn. Các ngươi đừng phiền ta, tranh thủ thời gian đi chơi đi!" Vân Thiển Nguyệt phất tay đuổi người.

"Hay để cho Thính Tuyết, Thính Vũ đi chơi đi! Có nô tỳ ở đây trông coi dùm tiểu thư!" Thải Liên vẫn là lắc đầu.

"Cho ngươi đi thì phải đi. Ba người các ngươi đều đi!" Vân Thiển Nguyệt kéo chăn mền lên che ở trên người, còn bổ sung một câu, "Đây là mệnh lệnh! Nhanh đi đi, ta muốn đi ngủ rồi. Nghe xong được Phật âm cảm hóa thì trở về nói cho ta nghe."

Thải Liên có chút do dự, nhưng đã không chịu nổi lòng hiếu kỳ sớm muốn đi xem rồi, thấy Vân Thiển Nguyệt xác thực buồn ngủ không nhìn tới, chỉ có thể gật gật đầu, "Ba người nô tỳ đi nha. Tiểu thư nghỉ ngơi thật tốt!"

"Ừ!" Vân Thiển Nguyệt lên tiếng.

Ba người Thải Liên liếc mắt nhìn nhau, rồi quay người đi ra ngoài, vẫn không quên đem cửa phòng nàng đóng lại. Ba người thương lượng thoáng chốc, liền cả cơm cũng không ăn, như bị kích động chạy ra khỏi Đông Sương viện, chạy thẳng đến Đạt Ma tổ sư đường.

Vân Thiển Nguyệt nghe tiếng bước chân đi xa, cũng chưa có ngủ thật. Theo nàng xem cái gì cũng không bằng ngủ a.

Vừa ngủ không bao lâu, liền nghe một trận tiếng bước chân đi vào sân nhỏ, tiếng bước chân nhẹ vô cùng, nhưng nàng trời sinh mẫn cảm, cộng thêm có nội công, cho nên nghe được rất rõ ràng.

Vân Thiển Nguyệt bịt kín đầu, trong lòng nghĩ ai dám đến ầm ĩ quấy rầy nàng ngủ, nàng nhất định dùng tô nước nóng lớn đuổi đi.

"Tiểu vương gia xin dừng bước, tiểu thư nhà ta đang ngủ!" Thanh âm Mạc Ly từ bên ngoài truyền đến.

Nguyên lai là Dạ Khinh Nhiễm! Đầu óc buồn ngủ thanh tỉnh vài phần. Nhưng vẫn không chịu nổi buồn ngủ. Giao tình của Dạ Khinh Nhiễm cùng nàng tuy rằng không tệ, nhưng mà không hơn được giấc ngủ của nàng. Nghĩ đến nguyên lai Mạc Ly cũng đi theo nàng đến rồi, không tệ! Có người này ngăn cản thì nàng có thể yên tâm ngủ.

"Nàng đang ngủ?" Dạ Khinh Nhiễm dừng bước.

"Vâng!" Mạc Ly gật đầu.

"Nàng giữa ban ngày ngủ cái gì? Làm sao mà ngủ nhiều như vậy? Có phải là không thoải mái hay không? Ngươi tránh ra, ta vào xem nàng." Dạ Khinh Nhiễm vượt qua Mạc Ly đi về phía trước.

"Tiểu vương gia dừng bước. Dù sao cũng là khuê phòng của tiểu thư. Ngài đi vào rất bất tiện!" Mạc Ly một lần nữa ngăn Dạ Khinh Nhiễm lại.

"Chẳng lẽ giữa ban ngày nàng ngủ còn cởi quần áo sao?" Dạ Khinh Nhiễm trừng mắt nhìn Mạc Ly, tựa hồ cũng phát giác nói thế không tốt lắm, đối với hắn phất phất tay, "Vậy ngươi đi đánh thức nàng, nói ta mang nàng đi chơi. Sơn cốc phía sau núi Bán Chi Liên cùng Quảng Ngọc Lan đều nở hoa rồi, có thể đi ngắm hoa. Còn có thể đi ra sông bắt cá ăn, Hương Tuyền sơn cái khác đều không tốt, chỉ có nước suối thơm này nuôi cá có mùi vị tuyệt ngon. Ta sẽ nướng cá cho nàng ăn, kỹ thuật nướng cá của Bản Vương gia rất tuyệt. Người bình thường đều không được ăn đâu."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#langman