CHƯƠNG 2

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Bảy ngày sau...

Trên con đường náo nhiệt nhất thành Thẩm Hương tiếng trống chiêng vang rộn, mấy rương đồ cưới cùng với một chiếc kiệu tám người khiêng đang đi trên đường lớn. Người dân đứng kín hai bên đường, tất cả đều nhìn xem hôn lễ này xa hoa đến mức nào.

"Nhà nào có việc vui náo nhiệt như vậy?" Người qua đường hỏi.

"Nam Cung Khiếu Thiên lấy vợ!"

"A! Rốt cuộc hắn cũng lấy vợ, cưới ai vậy?"

Nghe nói là muội muội của Trường Thanh huyện lệnh Công Tôn Thưởng, ngươi không thấy cỗ kiệu tám người khiêng khí phái kia sao? Nghe nói là đi ba ngày ba đêm, ngay cả kiệu phu cũng có đến 24 người, mỗi canh giờ đổi một lần đó!"

"Chậc chậc, Nam Cung Khiếu Thiên đón dâu cũng nên làm lớn như vậy, nếu không thì sao xứng với danh hiệu Nam Cung bán thành?"

"Không phải nghe nói là xuất thân của hắn không tốt sao?"

"Đầu năm nay, dân đen chỉ cần có tiền, có ai không leo lên đầu đám quý tộc! Ngươi xem Nam Cung Khiếu Thiên ngay cả đón dâu cũng không tự mình đi, cũng đủ kiêu ngạo..."

Bốp bốp bốp...

Một trận tiếng pháo nổ cắt ngang câu chuyện của người qua đường.

"Vui mừng là một chuyện, đốt pháo làm gì, muốn hù chết người không đền mạng sao? Ta còn muốn nghe thêm chuyện về Trường Thanh huyện lệnh cùng chuyện về Nam Cung Khiếu Thiên, giờ hai ta không nghe được người khác nói gì rồi..."

Tân nương ngồi trong kiệu hoa không kiên nhẫn kéo khăn che đầu xuống, lộ ra gương mặt nhỏ màu mật ong cùng đôi mắt to đen láy, chính là người vừa bị đám ăn mày bắt lại cách đây không lâu - Kim Ánh Nhi.

Trước đó, Kim Hữu Ninh ở nghĩa trang cược thua Thái Lợi một số tiền lớn, bị ép ký khế ước bán nữ nhi, mà mười hai vàng trên người nàng cũng bị Thái Lợi cướp mất, còn nói là đó là vàng của hắn bị người trộm mất. Nàng chỉ giữ được đôi trân châu kia trong áo.

Vốn là Thái Lợi muốn bán nàng vào thanh lâu, kiếm được một chút, không ngờ tới là một ngày ngay trước khi nàng bị vào thanh lâu, Hứa bà mối tìm tới cửa, nói là muội muội của Trường Thanh huyện lệnh dẫn theo nha hoàn đào hôn, mà hôn phu của tân nương là Nam Cung Khiếu Thiên không dễ chọc, nếu không mọi người đều sẽ bị báo ứng.

Bởi vậy Trường Thanh Huyện lệnh Công Tôn Thưởng muốn bà mối tìm một nữ tử gia thế trong sạch tạm thời lên kiệu hoa để ứng phó trước.

Kim Ánh Nhi vừa nghe thấy tin này, lập tức tự đề cử mình gả thay, nói rằng mình chẳng những gan dạ sáng suốt, lại biết nhiều thứ.

Dù sao, nếu như nàng bị bán vào thanh lâu, chính là bị hổ báo rình vây, so sánh thì gả đến phủ Nam Cung làm một phu nhân giả, ít nhất còn có thể được ăn uống thoải mái, lại tìm cơ hội đào tẩu.

Vì thế, Kim Ánh Nhi theo Công Tôn gia xuất giá, lại tự an ủi mình, hành động lần này coi như là trả nợ lần trước nàng giả trang thành muội muội Công Tôn huyện lệnh đi lừa gạt.

Khi nàng bước lên kiệu hoa, Hứa bà mối vẫn dặn dò nàng, sau khi gả vào Nam Cung gia mọi chuyện nhất định phải thuận theo, nhất định phải lấy lòng Nam Cung Khiếu Thiên, tốt nhất là nhanh chóng cùng hắn trở thành phu thê thật sự. Như vậy dù sau ngày phu nhân thật sự có bị tìm về, nàng còn có thể được giữ lại.

Nhưng mà, Kim Ánh Nhi coi lời của Hứa bà toàn bộ như gió thổi bên tai, nàng chỉ hiểu được là nếu không nhanh tìm được tân nương thật trở về, tân nương giả là nàng cũng không thể lâu, chắc chắn sẽ bị vạch trần.

Dù nói thế nào, vị Tôn tiểu thư đã đào tẩu kia cầm kỳ thi họa cái gì cũng biết, mà nàng cũng chỉ có thể giả thần giả quỷ, cứu được vị phụ thân mê cờ bạc, nàng hiểu rõ nhất hai việc này.

Nàng không biết rốt cuộc là Nam Cung Khiếu Thiên này làm nghề gì, chẳng qua là nghe nói Nam Cung Khiếu Thiên rất giàu có, vách tường cũng được khảm bạc, nghĩ đến tám phần là một lão già ngồi không mà hưởng!

"Trâu già gặm cỏ non, còn muốn cưới một cô nương mười tám, khó trách tân nương muốn chạy trốn." Kim Ánh Nhi phi một tiếng, đối với loại sắc quỷ này nàng đã gặp qua rồi.

"Cô nương đang nói gì vậy?"

Tám người khiêng kiệu lớn dừng lại, Hứa bà vén mành hồng lên, đi vào trong kiệu.

Kim Ánh Nhi nhìn Hứa bà một cái, hai tay khoanh trước ngực, miệng nhỏ nhất quyết không nói.

"Bảo ngươi nói chuyện thì nói nhỏ một chút, vạn nhất để cho kiệu phu nghe được thì sao?" Hứa bà véo tay của nàng, không khách khí nói.

"Bà nhẹ tay một chút đi! Nếu để cho người ngoài nhìn thấy bà đối xử với muội muội của huyện lệnh như vậy, ai còn dám tin tưởng rằng ta là tân nương thật." Kim Ánh Nhi đẩy bà mối ra ngoài, hai tay chống nạnh, dáng vẻ hung hãn vô cùng.

"Hừm, ngươi thật cho rằng mình là muội muội của huyện lệnh sao, ngược lại bày ra bộ dạng kiêu căng rồi?"

"Không kiêu căng, chẳng lẽ muốn ta bày ra bộ dạng hung dữ sao?" Kim Ánh Nh vén quần đỏ lên, một chân đặt lên ghế, dáng ngồi như lưu manh.

"Cái miệng của ngươi đừng giảo hoạt nữa, chẳng lẽ ngươi không sợ không giữ được cái mạng của cha ngươi sao?" Hứa bà đưa tay kéo chân nàng xuống.

Kim Ánh Nhi cười lạnh một tiếng, "Bà cùng đám ăn mày cấu kết, bắt con gái nhà lành, hung dữ cái gì? Chẳng qua cũng là tham tiền, bà sợ không đưa ta ngoan ngoãn đến Nam Cung gia, không lấy được số tiền thưởng của bà, không cam chịu bỏ trốn như vậy."

"Ngươi là đồ nô tài điêu ngoa, sao được gọi là con gái nhà lành!" Hứa bà tức đến nỗi hai mắt đỏ ngầu, đưa tay định véo nàng.

"Người đâu!" Kim Ánh Nhi kêu lên.

"Cô nương có gì sai bảo?" Nhóm kiệu phu lên tiếng hỏi.

"Tiếp tục đi đi! Đừng làm lỡ giờ lành, cước bộ nhanh lên một chút, sẽ có thưởng!" Kim Ánh Nhi nói.

"Vâng ạ." Nhóm kiệu phu vừa nghe có thưởng, tất cả đều giữ vững tinh thần.

Hứa bà nghiến răng nghiến lợi nhìn Kim Ánh Nhi, "Tốt nhất là sau khi Nam Cung lão gia ngủ với ngươi, liền một cước đá văng ra ngoài, cho ngươi thành tàn hoa bại liễu..."

"Khởi kiệu." Kim Ánh Nhi nói.

Hứa bà trừng mắt nhìn nàng, sau đó đi nhanh ra ngoài.

Bốp bốp bốp..

Bên ngoài kiệu lại vang lên tiếng pháo nổ đinh tai nhức óc, Kim Ánh Nhi che ngực, miệng mắng thầm một câu, đôi mày nhíu chặt lại.

Lần này nàng gả vào nhà người khác, đêm động phòng có thể dùng mê dược hoặc tránh được một lần, nhưng không thể trốn mãi được.

Trừ khi nàng dùng độc dược Thái Lợi đưa cho nàng.

Thái Lợi muốn nàng trước khi tìm được Công Tôn trở về, hạ độc Nam Cung Khiếu Thiên. Đợi cho đến khi hắn trúng độc nặng, Thái Lợi sẽ cầm giải xuất hiện với tư cách là thần y, cứu một mạng người, kiếm ngân lượng.

Trước khi Thái Lợi có ngân lượng, phụ thân của nàng vẫn bị nhốt ở nghĩa trang làm con tin.

Kim Ánh Nhi nắm chặt túi nhỏ bên người, ngực thắt lại. Tuy rằng nàng là một kẻ lừa đảo, nhưng là việc mưu tài sát hại người này, nàng tuyệt đối không làm được.

Huống hồ, tuy rằng Công Tôn huyện lệnh thề son sắt là Nam Cung Khiếu Thiên chưa từng gặp qua muội muội của hắn, nhưng trời mới biết nàng có thể bị người ta nhìn ra sơ hở hay không.

Kim Ánh Nhi lấy từ áo bên trong đôi trân châu mà nàng được nam tử kia tặng, tự đeo lên.

Bởi vì nàng cần nhiều thời gian một chút, giúp cho chính mình, phụ thân, hơn nữa nàng cũng không có ý định muốn hạ độc Nam Cung Khiếu Thiên.

Ài, ông trời nếu có mắt, thật sự nên để cho kẻ lừa đảo có lương tâm là nàng có được chút thoải mái đi!

Kiệu hoa vừa vào nhà Nam Cung, Kim Ánh Nhi vội vàng ngồi nghiêm chỉnh, cầm khăn voan đắp kín.

Chỉ là, cho dù nàng dựng thẳng lỗ tai như thế nào cũng không nghe thấy tiếng nói chuyện nào. Nhà Nam Cung này vô cùng yên tĩnh, có chút nào là vui vẻ đâu?

Ngực Kim Ánh Nhi đập loạn lên, không tự chủ nắm chặt túi đeo bên người.

Cỗ kiệu từ từ dừng lại.

"Tân nương hạ kiệu." Hứa bà mối vén mành kiệu lên, nhanh nhẹ đỡ tân nương đi ra ngoài.

Kim Ánh Nhi vừa đứng dậy, mũ phượng trên đầu khiến cho cả người nàng lung lau, đành phải dựa vào Hứa bà để đứng lên.

"Chúc mừng Nam Cung lão gia cưới được mỹ nhân như hoa!"

Sau khi Kim Ánh Nhi bước vào cửa, tiếng chúc mừng của Hứa bà vọng từ trong nhà ra.

"Bái đường đi." Nam tử ra lệnh.

Kim Ánh Nhi nhíu mày, cảm thấy giọng nói này nghe thật sự không già, tối đa chỉ tầm ba mươi tuổi.

"Vâng, đừng làm lỡ giờ lành. Trưởng bối nhà Nam Cung đâu?" Hứa bà hỏi.

"Không có trưởng bối. Không phải nhà Công Tôn cũng không phái người qua sao?" Giọng nói nam tử không giận mà uy.

"Lão gia bớt giận, cả nhà Công Tôn huyện lệnh đều bị nhiễm bệnh nặng, sợ đến đây sẽ lây bệnh cho tân nương thì không tốt. Ngài sau khi biết tin này cũng không tự mình đến đón dâu sao? Vậy hai nhà cũng ngang nhau thôi..." Hứa bà lớn tiếng nói.

"Bớt nói đi." Nam Cung Khiếu Thiên kiên nhẫn nói.

"Lão nô nói nhiều rồi, mong lão gia không trách tội, lão nô làm ngay." Kim Ánh Nhi thấy Hứa bà nhét gấm hồng vào tay nàng, một nam tử đứng bên cạnh nàng.

Kim Ánh Nhi nhìn đôi giày đen kia, đoán rằng người này nhất định khá cao, hơn nữa trên người còn có một mùi hương mát lạnh khiến người khác sảng khoái tinh thần.

Nàng còn chưa kịp nghĩ thêm, liền bị Hứa bà ấn đầu xuống, liên tục khom người cúi đầu vài lần.

"Nhất bái thiên địa, nhị bái cao đường, phu thê giao bái."

"Mời lão gia vén khăn lên cho phu nhân." Hứa bà nói.

Kim Ánh Nhi nghe vậy liền cứng đờ, vội vàng nháy mắt mấy cái, cắn chặt răng, gương mặt trở nên cứng ngắc.

"Tất cả lui ra, ra ngoài nhận thưởng." Nam Cung Khiếu Thiên nói.

"Tạ lão gia."

Tiếng nhóm tôi tớ lui ra ngoài khiến cho Kim Ánh Nhi chảy mồ hôi lạnh, sao quanh nàng lại có nhiều người như vậy? Vừa rồi rõ ràng yên tĩnh đến mức không có chút tiếng động nào.

Nghĩ đến nhà Nam Cung này rất nghiêm khắc, về sau nàng phải sống thế nào đây!

"Hứa bà, ngươi cũng đi xuống lĩnh thưởng đi."

"Chúc mừng lão gia, chúc mừng lão gia." Hứa bà cười khanh khách, trang sức trên người đong đưa va vào nhau kêu đinh đang.

Thật tốt, nàng cũng muốn lĩnh thưởng.

Kim Ánh nhi cắn môi dưới, bỗng nhiên khăn hồng che đầu bị xốc lên.

Nàng sợ đến mức lui về sau một bước, hai mắt mở to, trừng người trước mặt...

Nam Cung Khiếu Thiên nhìn gương mặt tròn trước mắt, đôi mắt lạnh băng cũng ngẩn ra.

Ánh mắt lạnh băng của hắn nhanh chóng lướt qua đôi mắt, cái mũi, còn có có đôi môi của nàng, nhưng rất nhanh liền khôi phục vẻ mặt bình tĩnh.

Nhưng mà, trong khoảng thời gian ngắn Kim Ánh Nhi vẫn không thu lại được ánh mắt kinh ngạc, chỉ có thể ngơ ngác nhìn người "xinh đẹp" trước mắt.

Có lầm không vậy?

Một nam nhân lại có một đôi mắt phượng cùng đôi môi hồng, dung mạo đoan chính, làn da như ngọc, thật sự là khiến cho tân nương là nàng bị đè xuống rồi.

Kim Ánh Nhi nhìn chằm chằm Nam Cung Khiếu Thiên, khuôn mặt tuấn mỹ không hề có chút liên quan nào với chữ già, bật thốt lên: "Ta... còn nghĩ ngươi vô cùng già."

Nam Cung Khiếu Thiên nghe giọng nói trong sáng của nàng, mắt lạnh nheo lại, ánh mắt một đường đánh giá từ gương mặt đến thân thể nàng, cuối cùng dừng lại trên đôi bông tai trân châu trên tai nàng.

Kim Ánh Nhi bị hắn nhìn như vậy, đột nhiên nhớ tới thân phận của mình, bỗng e lệ buông mắt xuống.

"Nói chuyện." Nam Cung Khiếu Thiên ra lệnh, vẫn nhìn đôi bông tai trân châu nàng đeo.

"Thiếp vấn an phu quân." Nàng nhẹ nhàng cúi người, khi ngẩng đầu lên, đã là hai má ửng hồng, rõ ràng một bộ dạng tân nương tử e lệ.

"Dung mạo của ngươi cùng với bức họa không giống nhau." Tinh quang chợt lóe lên trong mắt Nam Cung Khiếu Thiên.

Da đầu Kim Ánh nhi run lên, vẻ mặt lại càng thêm trấn định.

"Thời gian này phải bôn ba, dung mạo ít nhiều cũng có chút thay đổi, hơn nữa phấn trang điểm hơi dày, khiến cho phu quân thất vọng rồi." Nàng nâng đôi mắt sáng nhìn lên, không chút hoảng hốt đối diện với đánh giá của hắn.

Nam Cung Khiếu Thiên không dời mắt, khóe môi chậm rãi nâng lên.

Nụ cười tuyệt đẹp, đủ để khuynh thành, đẹp đến mức khiến cho người ta vừa nhìn đã phải hít vào một hơi.

Chẳng qua, ý cười hòa vào đôi mắt đen lạnh băng kia ngược lại càng tăng thêm vẻ tính toán.

Kim Ánh Nhi cảm thấy giật mình, trong lòng bàn tay chảy đầy mồ hôi, nhưng vẫn giả bộ nở nụ cười dịu dàng.

"Ta sai nha hoàn đưa nàng về phòng nghỉ ngơi." Nam Cung Khiếu Thiên nói.

"Tạ phu quân." Nàng khẽ cúi người, đột nhiên gương mặt tuấn mỹ của hắn tiến đến gần nàng sợ đến mức ngừng thở. "Người... người muốn làm gì?"

"Gương mặt đỏ ửng, càng làm nổi bật lên đôi tai ngọc của phu nhân, cùng với đôi trân châu này càng thêm động lòng người." Nam Cung Khiếu Thiên sờ tai nàng, ngón tay dài lướt qua bông tai trân châu.

Kim Ánh Nhi bị sờ đến mức nổi giận, nàng hạ mắt nhìn xuống, giả bộ e lệ.

"Đây là đôi trân châu tiên mẫu ban tặng, phu quân đừng trêu đùa thiếp..." Còn dám sờ loạn lão nương, có tin ta khiến ngươi đoạn tử tuyệt tôn không!

"Trêu đùa!" Nam Cung Khiếu Thiên nhìn viền tai vẫn trắng nõn của nàng, lúc này chợt cười lạnh, "Rốt cuộc là ai trêu đùa ai còn chưa biết được."

Kim Ánh Nhi bị hắn dọa khiến cả người nổi da gà, đang muốn bày ra vẻ mỉm cười dịu dàng cung kính thì đã quay người nghênh ngang mà đ, biến mất sau cánh cửa lớn khắc hoa, chỉ để lại một mùi hương mát lạnh.

***

Lát sau, Kim Ánh Nhi được nha hoàn hầu hạ đưa đến tân phòng, chỉ cảm thấy cả hành lang đều thắp đèn lồng, xen giữa là đèn lồng mạ vàng làm đẹp, sáng rực như ban ngày.

Vừa đi vào nhà trong, lọt vào mắt là tủ gỗ Thẩm hương, đồ dùng trong phòng đều không tầm thường, ngay cả nến trắng cũng được khắc hoa sen, phong thái cung đình.

Kim Ánh Nhi nhìn há hốc mồm, nhưng trên mặt vẫn rất bình thường.

Nàng ngồi ngay ngắn trên giường, nghe thấy tỳ nữ hỏi sao lão gia vẫn chưa về phòng uống rượu hợp cẩn, cũng chưa hoàn thành bước kết tóc.

Nhưng mà, nhóm tỳ nữ nói hồi lâu, vẫn không có ai dám đi tìm Nam Cung Khiếu Thiên.

Rất không dễ dàng gì mới nhờ được quản gia đi thúc giục, nhưng mà câu trả lời lại là...

"Lão gia căn dặn, những việc vặt đó có thể miễn, có thể hầu hạ phu nhân tắm rửa thay đồ đi."

Vì vậy, Kim Ánh Nhi liền mừng rỡ được tỳ nữ hầu hạ, tháo xuống mũ phượng hoa lệ trên đỉnh đầu, cùng với những trang sức vàng bạc trên tay.

Kim Ánh Nhi dùng đuôi mắt tìm kiếm túi nhỏ của nàng được đặt trên bàn, thoáng an tâm. Đêm nay muốn qua cửa, liền phải dựa vào pháp bảo trên trong...

"Giúp phu nhân tháo đôi trân châu xuống." Tỳ nữ mặt tròn tên Xuân Hoa nói.

"Không cần, đây là đồ trang sức bất ly thân của ta." Tự nhắc nhở bản thân, cứu người cũng có thu hoạch.

"Phu nhân, mời đi bên này."

Tỳ nữ Thu Nguyệt cao gầy dẫn nàng đi đến một cánh cửa khác trong phòng, đẩy cửa ra...

Là một bể tắm được xây từ đá trắng.

Ánh đèn hai bên chiếu xuống mặt nước, hơi nước tỏa ra khắp nơi, khiến cho Kim Ánh nhi cho rằng mình đến nơi tiên cảnh.

"Để nhóm nô tỳ hầu hạ phu nhân tắm rửa." Xuân Hoa, Thu Nguyệt tiến lên muốn giúp nàng cởi áo cưới.

Kim Ánh Nhi lắc đầu, khẩn trương nắm chặt vạt áo.

"Phu nhân thẹn thùng!" Xuân Hoa nở nụ cười, gương mặt đỏ bừng lên, giúp nàng cởi giá y thêu phượng hồng.

"Ta có thói quen tự mình tắm rửa, các ngươi lui xuống hết đi." Kim Ánh nhi giữ chặt vạt áo đơn trên người, cố gắng tỏ ra tự nhiên.

Nàng thật sự không rõ những người có tiền đầu óc suy nghĩ gì, bọn họ đã lớn như vậy, sao còn cần người khác hỗ trợ tắm rửa?

"Nếu phu nhân cần gì thì cứ lắc chuông bên cạnh là được." Thu Nguyệt nói.

Đợi cho tất cả lui ra ngoài, Kim Ánh Nhi nhẹ nhàng thở ra, lúc này mới cởi áo đơn, đi vào trong bồn tắm.

Nước ấm mơn trơn trên da thịt đau nhức của nàng, khiến nàng suýt chút nữa rơi lệ.

Lần gần nhất được tắm thoải mái như vậy là vào năm năm trước, khi đó phụ thân nàng vừa thắng được một số tiền lớn, ông dẫn theo nàng đến khách điếm tốt nhất trong thành ở mấy ngày.

Nàng nhắm mắt lại, cái gì cũng không muốn nghĩ, nước ấm trong hồ khiến cho nàng không tự chủ mà mỉm cười.

Nàng không biết được nằm bao lâu, nhưng nàng biết nàng phải nhanh chóng lấy lại tinh thần, nhanh chóng nghĩ cách ứng phó tiếp đêm tân hôn, vì thế nàng lớn tiếng nói với chính mình.

"Vinh hoa phú quý cuối cùng luôn luôn không thực tế! Nhanh chóng tỉnh lại!"

"Không ngờ tới là nàng tuy tuổi còn nhỏ, đã có cảm khái sâu nặng như vậy. Cưới được phu nhân như vậy, quả nhiên là Nam Cung ta có phúc."

Kim Ánh nhi đột nhiên mở mắt ra, đối diện với tuấn dung không chút thay đổi của Nam Cung Khiếu Thiên.

Mắt hắn như mắt ưng nhìn thoáng qua mấy vết thương đã mờ trên tay nàng, lại không xem nhẹ đôi vai trần tuyệt đẹp của nàng, con ngươi bỗng chốc tối lại.

Nàng lập tức chìm xuống nước, đôi mắt phóng lửa qua chỗ hắn.

"Đêm nay vốn là đêm tân hôn, phu nhân e lệ cái gì." Nam Cung Khiếu Thiên từ trên cao nhìn xuống đánh giá đôi má bị hơi nước làm hồng.

Khóe miệng Kim Ánh nhi giật giật hai lần, cố gắng giả bộ lúng ta lúng túng.

Nàng e lệ cái quỷ! Nàng là bị hắn chiếm tiện nghi, tức đến nỗi muốn phóng hỏa giết người!

Ban đầu nàng vốn tính toán trước đêm tân hôn hạ mê dược với Nam Cung Khiếu Thiên, lại cho hắn dùng một loại mê hồn tán thường dùng trong kỹ viện, khiến cho hắn nghĩ rằng đã cùng nàng quan hệ. Chuyện sau đó, nàng vẫn chưa nghĩ tới, tóm lại cứ đến đâu hay đến đó.

Nhưng đâu ngờ, đột nhiên hắn xuất hiện trước mặt nàng, khiến nàng trở tayy không kịp. Nàng nghe mấy cô nương ở kỹ viện nói, có một số nam tử thích quan hệ ở ngoài phòng, Nam Cung Khiếu Thiên... này... Sẽ không có sở thích như vậy chứ?

Kim Ánh Nhi miễn cưỡng nở nụ cười, nhưng sắc mặt lại càng thêm trắng xanh, trong lòng khẩn trương, nhất thời không biết nên phản ứng như thế nào, nàng cũng không thể bày ra vẻ mặt lão luyện như các cô nương kỹ viện để che dấu sợ hãi vì nàng còn đang phải đóng vai tiểu thư khuê các.

"Hầu hạ phu nhân mặc quần áo." Nam Cung Khiếu Thiện đi đến cạnh cửa hô một tiếng.

"Ta tự mình mặc là được..." Kim Ánh Nhi nhìn hắn một cái, hy vọng hắn nhanh chóng cút đi.

"Thân thể phu nhân chính là Kim Chi Ngọc Diệp, phải sớm có thói quen có người hầu hạ." Hắn nói.

Kim Ánh Nhi cảm thấy trong lời nói của hắn có ý châm chọc rất đậm, nhưng lại không tìm ra là muốn nói gì.

"Ta chỉ là không có thói quen để tỳ nữ khác hầu hạ." Nàng ôn nhu nói, tay dưới nước đã nắm chặt thành quyền.

"Vậy vì sao không mang theo tỳ nữ hồi môn." Nam Cung Khiếu Thiên ngồi xuống chiếc ghế ở bên cạnh, thưởng thức vẻ mặt biến hóa muôn màu của nàng.

"Ta sao có thể nhẫn tâm để cho các nàng vì ta mà phải rời xa nơi chôn rau cắt rốn?" Nói thì thật hay, nhưng nàng đang giận đỏ vành mắt rồi.

Đôi mắt đen của Kim Ánh Nhi nhìn Nam Cung Khiếu Thiên, chỉ thấy ngọc dung của hắn lạnh nhạt, đôi mắt đen như muốn ép cung nhìn nàng chằm chằm.

Nam Cung Khiếu Thiên khóa lấy ánh mắt nàng, khóe môi như cười như không gợi lên.

Thì ra mấy năm nay không phải hắn không biết cười, chẳng qua là không gặp được người khiến hắn cười thôi. Hoặc là, tính tình yên lặng của hắn bởi vì trải nghiệm lần trước là có chuyển biến sao?

"Phu nhân quả thật là tốt bụng, cũng là tổ tiên Nam Cung Khiếu Thiên ta tích đức." Phượng mâu của hắn khẽ nhếch, trong mắt mang theo ý cười lướt qua gương mặt hồng như trái đào của nàng.

Tổ tiên hắn có tích đức hay không nàng không biết, nhưng nàng xác định chắc chắn mình xui quẩy tám đời, mới có thể yếu ớt nằm trong bồn tắm, chờ người ta nhìn không sót cái gì! Kim Ánh Nhi trừng mắt nhìn hắn, khóe miệng giật giật, vội vàng cắn môi dưới, kiềm chế cái miệng của mình phun ra ác ngôn.

"Nô tỳ giúp phu nhân mặc quần áo." Xuân Hoa, Thu Nguyệt đi vào, cung kính đứng ở bên cạnh bể.

Kim Ánh Nhi trừng mắt nhìn hắn, vẫn không nhúc nhích ngâm mình trong bồn tắm, tỏ vẻ Nam Cung Khiếu Thiên không đi, nàng sẽ không bước ra khỏi cái bồn tắm này.

Khóe miệng Nam Cung Khiếu Thiên giương lên, xoay người rời đi.

Hắn cũng không định ép nàng quá, nếu như nàng chó cùng rựt giậu, vậy thì thú vui của hắn sẽ bớt đi một ít. Dù sao hắn cũng có nhiều thời gian chơi đùa cùng nàng, cũng không thiếu chút thời gian này.

"Vừa rồi phu nhân có thấy lão gia cười không?" Thu Nguyệt cầm lấy một tấm vải lớn, che lên người Kim Ánh Nhi.

"Có sao?" Không phải từ đầu đến cuối gương mặt của hắn vẫn lạnh như băng sao?

"Chúng nô tỳ còn chưa nhìn thấy lão gia cười đâu! Có thể thấy tâm trạng lão gia rất tốt, nhất định là vô cùng thích phu nhân..." Xuân Hoa lớn tiếng nói.

Ha! Không thể tưởng rằng kẻ lừa đảo khắp nơi đều có. Kim Ánh nhi chợt nhíu mày, buồn cười nhìn bộ dạng hưng phấn của Xuân Hoa.

Bị đôi mắt lạnh băng của Nam Cung Khiếu Thiên nhìn, sau lưng nàng ứa mồ hôi lạnh, trong lòng lại muốn phun lửa, thật không biết ánh mắt các nàng nhìn thế nào, lại còn nói hắn cười với nàng.

Người bộ dạng tốt, chính là có lợi thế, tùy tiện ngoảnh đầu nhìn lại một cái, người khác liền giật mình.

Nếu Nam Cung Khiếu Thiên thật sự nở nụ cười, cũng là cười lạnh, cười nàng bị xấu mặt!

Nhóm tỳ nữ giúp Kim Ánh nhi mặc một chiếc yếm hồng cánh sen, cùng váy dài, thắt lưng tơ vàng, áo khoác ngoài được làm từ tơ lụa.

"Đây là chất liệu gì vậy?" Kim Ánh Nhi tò mò với cảm xúc mới mẻ này.

"Đây là vải tam thoi, hiện nay là loại vải dệt đặc biệt nhất." Xuân Hoa tò mò nhìn nàng một cái.

"Nữ quyến trong phủ chúng ta chỉ được phép mặc tơ tằm, sợ bị thương đến da thịt." Kim Ánh Nhi nói dối không chớp mắt.

Xuân Hoa gật đầu, đỡ nàng đi về phòng.

Kim Ánh Nhi tự nhận cơ thể khỏe mạnh, thật sự không cần có người đỡ, chẳng qua là nghĩ đến Nam Cung Khiếu Thiên còn đang đợi ở trong phòng, thì lập tức cảm thấy chân có chút mềm, cũng tùy ý để Xuân Hoa đỡ.

Vừa vào trong nhà, liền thấy Nam Cung Khiếu Thiên đang dựa vào trường tháp bên cạnh cửa sổ. Hắn đã đổi hồng bào của chú rể, mặc trên người trường sam màu xanh đen, làm nổi bật dáng người thon dài, người nhìn...

Kim Ánh Nhi cúi đầu nhăn mày lại, không rõ vì sao trái tim lại đập nhanh hơn.

"Nô tỳ giúp phu nhân thoa hương hoa nhài lên tóc." Thu Nguyệt để nàng ngồi xuống bàn trang điểm, lấy ra lược ngà voi chải tóc cho nàng.

Kim Ánh Nhi nhìn mình qua gương đồng, toàn thân là y phục hoa lệ, đôi mắt ươn ướt, hai má ửng hồng, mái tóc mềm mại như mây. Nàng mở to mắt, hoài nghi chính mình bị hoa mắt rồi.

Quả nhiên là người đẹp vì lụa! Nàng chưa từng nghĩ rằng mình cũng có một dáng vẻ kiều diễm như vậy.

Nam Cung Khiếu Thiên phất tay, nhóm tỳ nữ có người đưa lên một ấm trà.

"Đây là lão gia mời người đặc biệt nấu trà lan hương cho phu nhân, sữa tươi cùng với một cân lá trà ngon, thêm vào đường mía, nấu một ngày, không cho thêm một giọt nước nào, hương vị đặc biệt nguyên chất."

Kim Ánh Nhi uống một ngụm, hai mắt lập tức sáng lên.

"Quai bất lung đông, thứ này sao lại có mùi thơm đậm đà đến như vậy?" Chỉ cảm thấy hương vị đọng mãi trong miệng, thật lâu không biến mất.

"Phu nhân nói cái gì?" Xuân Hoa bật cười một cái.

Kim Ánh Nhi liếc mắt nhìn Nam Cung Khiếu Thiên, chỉ thấy đôi mắt sâu thẳm của hắn vậy mà lại xao động ý cười.

Trời ạ! Hắn thật sự cười với nàng. Kim Ánh Nhi xoay đầu, vỗ về lỗ tai hơi nóng, tự nói: "Câu này là tiếng nhà mẹ ta, bà ấy mỗi khi ăn được món ngon thì sẽ nói câu đấy."

"Mẹ nàng vẫn còn sống sao?" Nam Cung Khiếu Thiên nhìn đôi tai ửng hồng của nàng, hắn từ trường tháp đứng dậy đi đến sau lưng nàng.

Xuân Hoa, Thu Nguyệt nhìn nhau một cái, vội vàng không tiếng động lui ra ngoài.

"Bà ấy đã sớm đi về cõi tiên." Kim Ánh Nhi cúi đầu thở dài một tiếng, bởi vì nàng căn bản không có mẹ.

Ngay sau đó, mặt nàng bị nâng lên, đối diện với gương mặt tuấn mỹ khiến người ta kinh diễm của Nam Cung Khiếu Thiên.

Ngón tay của hắn đặt dưới cằm nàng, nàng cảm thấy lỗ tai, khuôn mặt đều trở nên trắng bệch.

"Muốn... muốn... Bắt đầu đêm động phòng sao?" Mê hương của nàng còn chưa chuẩn bị xong, chẳng lẽ thật sự muốn bó tay chịu trói, mặc hắn chi phối sao?

Nàng nhanh chóng tìm túi đồ của nàng, nhớ lại là đã để ở đâu.

Nam Cung Khiếu Thiên nhìn nàng, bỗng nhiên cúi đầu.

Hôn môi nàng.

Kim Ánh Nhi trợn tròn hai mắt, nhìn thẳng hắn. Đầu lưỡi của hắn như có lửa, quấn lấy môi nàng, cảm giác răng môi thân mật kia khiến cho nàng cảm thấy choáng váng.

Trên người hắn mang theo mùi hương lành lạnh chiếm lĩnh hô hấp của nàng, tay chân nàng vô lực, bất đắc dĩ chỉ có thể ôm lấy cổ hắn, cố gắng chống đỡ cơ thể.

"A!" Nàng bị Nam Cung Khiếu Thiên bế lên, đi về phía giường lớn.

Khi đầu Kim Ánh Nhi chạm vào gối ngọc thạch, cả người không tự giác bày ra tư thế phòng bị. Có lẽ nàng có thể thừa dịp khi hắn cởi quần áo, trước đá ngã hắn, sau đó đánh hắn hai quyền khiến hắn bất tỉnh...

Nam Cung Khiếu Thiên nghiêng người xuống, đôi môi dán lên bông tai trân châu của nàng, nhàn nhạt nói: "Nghỉ ngơi sớm đi."

Kim Ánh Nhi không để ý bộ dạng há miệng ngây ngốc của mình, bật thốt lên, "Ngươi... không phải... chúng ta... không có..."

"Nương tử khẩn cấp muốn viên phòng như vậy sao?" Bàn tay to thăm dò vào áo mỏng của nàng, ôm lấy một bên ngực của nàng.

Kim Ánh Nhi cảm nhận sự đụng chạm của hắn, đầu ngón tay của hắn lướt qua da thịt của nàng, khiến cho hô hấp của nàng trở nên nặng nề.

Nàng nhíu mày trừng hắn, hàm răng cắn chặt, ở trong lòng đem tay của hắn chặt thành 108 khúc.

Sau này nếu nàng không thừa dịp hắn hôn mê, bẻ tay của hắn, thì nàng liền theo họ Nam Cung của hắn!

"Sao vẻ mặt của nương tử lại như hung thần ác sát như vậy?" Ngón tay dài của Nam Cung Khiếu Thiên vuốt ve mi tâm nhíu chặt của nàng.

Kim Ánh nhi cố gắng bày ra dáng vẻ bị chính phu quân mình khinh bạc, chẳng qua là khóe miệng cứng ngắc, ngay cả giả bộ cười cũng không làm nổi.

"Phu nhân thông tình đạt lý như vậy, mặc dù ta ngày ngày ngủ trong phòng người khác, nàng cũng không thấy ngại, đúng không?"

"Đó là tất nhiên." Nàng cầu còn không được.

"Vậy thì theo như mong muốn của phu nhân."

Đầu ngón tay của Nam Cung Khiếu Thiên lướt qua đôi môi anh đào của nàng, khi nghe thấy tiếng nghiến răng của nàng, hắn cười lớn đi ra khỏi phòng.

Kim Ánh Nhi nhìn bóng lưng của hắn, cảm thấy người này thật khó hiểu. Không cùng nàng động phòng hoa chúc, nhưng vừa hôn vừa sờ cái gì cũng làm đủ, chẳng lẽ là tới kiểm hàng sao?

Mặc kệ, tóm lại là đêm nay nàng thoát được một kiếp rồi.

Bước nhanh đến bên túi đồ của nàng, vốn là muốn dấu mê dược bên người, nghĩ đến vừa rồi Nam Cung Khiếu Thiên không kiêng nể gì mà đụng chạm lung tung, nàng tạm thời từ bỏ ý nghĩ này, tạm thời đem mê dược giấu ở một góc bí mật.

Về phần túi độc dược Thái Lợi đưa cho nàng, nàng nhét nó xuống dưới đáy túi đồ.

Hẳn là không đến mấy ngày nàng có thể từ chỗ này chuồn đi cứu phụ thân, làm gì cần quậy đến chết người?

Lập tức tính toán, phải nhanh chóng hiểu rõ hoàn cảnh, vạn nhất có chỗ không đúng, nàng mới có biện pháp bỏ trốn.

Kim Ánh Nhi đem tóc dài búi lên, thổi tắt mười mấy ngọn nến trong phòng. Sau khi xác định sẽ không ai quấy nhiễu, nàng vụng trộm chuồn ra khỏi phòng, thừa dịp bốn bề vắng lặng, vén làn váy lên trèo lên cây đại thụ.

Sau đó, nàng giống một con khỉ từ ngọn cây nhảy lên mái nhà, từ trên cao nhìn xuống...

Quai bất lung đông, nàng lớn như vậy, cũng chưa từng thấy phủ đệ nào lớn như vậy! Hành lang dài liên miên, quả thật như là tam cung lục viện của hoàng đế.

Khoa trương hơn là, bên trong phủ đệ vậy mà còn có một cái hồ có thể chèo thuyền, khó trách Công Tôn huyện lệnh không dám đắc tội với Nam Cung Khiếu Thiên.

Nhìn một gian đình viện mà dùng nhiều bó đuốc lớn để chiếu sáng, nàng dám nói hoàng cung chẳng qua cũng chỉ đến mức này, một đêm dùng hết không biết bao nhiêu hộp dầu!

Nàng điểm mũi chân, đi dọc theo nóc nhà, khi thì cúi người nằm sấp ở trên, lắng nghe tôi tớ trong phủ nói chuyện.

Xa xa nghe thấy tiếng gõ, nàng ngáp một cái. Bình minh sắp đến, thật sự là mệt mỏi.

Nàng trở về phòng, cả người nằm lên giường nhỏ, cảm thấy gối êm chăn ấm, vừa nhắm mắt lại liền ngủ đến bất tỉnh nhân sự.

Nàng ngủ say hoàn toàn không phát hiện, Nam Cung Khiếu Thiên đang đi về phía mép giường, cầm lấy túi đồ của nàng, cẩn thận kiểm tra một phen, cũng phân biệt lấy mỗi loại một ít thuốc bột của nàng sau đó mới để trở lại.

Sau đó, Nam Cung Khiếu Thiên đi đến bên giường, cẩn thận nhìn nàng một lúc, rồi mới xoay người rời đi.

- Choose -Chính Cung Tiểu Thiếp- Chính Cung Tiểu Thiếp - Chương 01-1- Chính Cung Tiểu Thiếp - Chương 01-2- Chính Cung Tiểu Thiếp - Chương 01-3- Chính Cung Tiểu Thiếp - Chương 02- Chính Cung Tiểu Thiếp - Chương 02-2- Chính Cung Tiểu Thiếp - Chương 02-3- Chính Cung Tiểu Thiếp - Chương 02-4- Chính Cung Tiểu Thiếp - Chương 03-1- Chính Cung Tiểu Thiếp - Chương 03-2- Chính Cung Tiểu Thiếp - Chương 04-1- Chính Cung Tiểu Thiếp - Chương 04-2- Chính Cung Tiểu Thiếp - Chương 04-3- Chính Cung Tiểu Thiếp - Chương 05-1- Chính Cung Tiểu Thiếp - Chương 05-2- Chính Cung Tiểu Thiếp - Chương 06-1- Chính Cung Tiểu Thiếp - Chương 06-2- Chính Cung Tiểu Thiếp - Chương 07-1- Chính Cung Tiểu Thiếp - Chương 07-2- Chính Cung Tiểu Thiếp - Chương 08-1- Chính Cung Tiểu Thiếp - Chương 08-2- Chính Cung Tiểu Thiếp - Chương 09-1- Chính Cung Tiểu Thiếp - Chương 09-2- Chính Cung Tiểu Thiếp - Chương 10-1- Chính Cung Tiểu Thiếp - Chương 10-2- Chính Cung Tiểu Thiếp - Chương 11: Kết thúc

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro