CHƯƠNG 4

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Nếu Nam Cung Khiếu Thiên có tiếng là "Nam Cung nửa thành", những đồ dùng trong phòng chắc chắn rất tinh xảo, rường cột chạm trổ, ghế trong phòng cũng được trải gấm dệt long phượng, bình ngọc gốm sứ trong phòng cũng đều là đồ trân quý, bày ra khí thế phú quý.

Nhưng chân chính khiến Kim Ánh Nhi nghẹn họng đứng nhìn đó là...

Nhà chính lại có hơn ba mươi người hầu cung kính đứng ở đó.

Này... này... nhà Nam Cung không phải cũng chỉ cần hầu hạ mỗi Nam Cung Khiếu Thiên thôi sao?

Trong lòng Kim Ánh Nhi thầm oán những kẻ có tiền, mới thất thần một lát, đã bị Nam Cung Khiếu Thiên kéo ngồi xuống bên cạnh hắn.

"Hồng Lượng cùng hạ nhân trong phủ, bái kiến phu nhân." Quản gia Hồng Lượng vừa nói vừa hành lễ.

"Bái kiến phu nhân." Hạ nhân trong phòng cùng hét lên một tiếng.

Âm thanh đều nhịp khiến da đầu Kim Ánh Nhi run lên, nhưng trên khuôn mặt nhỏ nhắn vẫn rất ung dung, mỉm cười gật đầu với mọi người. Những người trước mặt nàng này, có một số người mỗi ngày nào nàng đều gặp, số còn lại nàng cũng đã biết mặt khi hành tẩu mỗi đêm.

"Mọi người miễn lễ. Ta mới vào cửa, có gì không hiểu, mong rằng mọi người bao dung nhiều hơn." Kim Ánh Nhi nói.

"Đa ta phu nhân đã cứu con của nô tỳ một mạng!" Nữ đầu bếp dẫn theo nhi tử, quỳ trước mặt lão gia và phu nhân, dùng sức dập đầu.

"Ai nha, không phải ngươi đã sớm tạ ơn ta rồi sao? Mau đứng dậy!" Kim Ánh Nhi đỡ nữ đầu bếp đứng dậy, sờ sờ đầu đứa nhỏ. "Đứa nhỏ không có việc gì là tốt rồi."

Nam Cung Khiếu Thiên nhìn đám người làm, biết họ đối với chuyện tân phu nhân cứu người, tất cả đều rất tán thưởng.

"Nghe nói chữ viết của phu nhân rất tốt, nét chữ vô cùng xinh đẹp, không biết đám hạ nhân này có thể có vinh hạnh được nhìn thấy không?" Hồng Lượng cười tiến lên hỏi.

Nụ cười trên khóe môi Kim Ánh Nhi đông cứng lại, trong đầu lập tức trống rỗng, chỉ nghe thấy hạ nhân ồn ào bàn tán, nói đơn giản là phu nhân trong ngoài hiền thục, là nữ nhân hiếm có ở triều đại này.

"Chuẩn bị bút nghiên." Bàn tay to của Nam Cung Khiếu Thiên vung lên, vài tên gia đinh bê một bàn dài gỗ vàng lên.

Khóe miệng Kim Ánh Nhi run rẩy hai lần, tóc mai bắt đầu run rẩy.

Ta sẽ để cho người đó chủ động khai ra! Lời Nam Cung Khiếu Thiên vừa nói hiện lên trong đầu, sau lưng nàng mồ hôi lạnh thi nhau chảy xuống, cảm giác ánh mắt của hắn lúc này giống như kim đâm vào người nàng.

Sống lưng Kim Ánh Nhi thẳng tắp, đưa mắt nhìn về phía Xuân Hoa. "Đầu ta có chút đau, thay ta về phòng lấy túi đồ màu xanh đến đây, bên trong có thuốc trị đau đầu. Ta uống thuốc giảm đau, mới có thể không khiến mọi người thất vọng."

Xuân Hoa vội vàng lui ra, Kim Ánh Nhi chuyển mắt nhìn Nam Cung Khiếu Thiên, "Nhân lúc này, có thể xin lão gia để Hồng quản gia giới thiệu cho thiếp mọi người trong phủ."

Nam Cung Khiếu Thiên gật đầu, Hồng Lượng tiến lên giới thiệu từng người lớn nhỏ trong phủ.

Kim Ánh Nhi nhận biết người và tên rất nhanh, hơn nữa vì ban đêm đi loạn trên nóc nhà, sớm đã biết xa phu A Phúc vì chuyện mẫu thân phát bệnh đêm qua mà buồn phiền. Hiện giờ có tình cảm với nhau lại bị song thân phản đối là người làm vườn Quách Lộc và tỳ nữ Ngọc Hoàn. Còn có lão ma ma ở phòng bếp thích bắt nạt người mới, là Hứa nương...

"Phu nhân, là túi này đúng không?" Xuân Hoa thở hổn hển chạy vào phòng.

"Đúng vậy." Kim Ánh Nhi nhận lấy túi đồ, tùy tay mở ra lấy đồ, lấy ra một viên thuốc cũng không chút để ý đặt túi đồ trên mặt bàn.

Nàng nhận lấy nước nha hoàn đưa tới, nuốt viên thuốc xuống.

"Lão gia muốn thiếp viết chữ gì?" Kim Ánh Nhi tươi cười hỏi.

"Gì cũng được." Nam Cung Khiếu Thiên yên lặng nhìn vẻ mặt trầm ổn của nàng.

Kim Ánh Nhi nhấc bút lông thấm mực, tư thế tao nhã khiến đám hạ nhân muốn vỗ tay trầm trồ khen thưởng, đặt bút viết lên giất, đầu bút long lưu loát sinh động mây bay nước chảy, nét mực đều đều, một phong thái đại gia.

"Đây là chữ thầy nào dạy vậy?" Nam Cung Khiếu Thiên nhìn chữ như gà bới của nàng.

Một lão sư bà giả thần giả quỷ. Kim Ánh Nhi đáp ở trong lòng, ngẩng đầu cười với hắn.

"Đây là lối viết..." Tiếng của Kim Ánh Nhi còn chưa rơi xuống đất, cả người đột nhiên tê liệt ngã xuống trước bàn.

"Phu nhân!?" Xuân Hoa, Thu Nguyệt mặt trắng bệch tiến lên.

"Lùi lại... không được làm lỡ việc của Lục Trục nương nương." Kim Ánh Nhi khép nửa đôi mắt, bỗng nhiên miệng phát ra tiếng khàn khàn giống giọng của bà già.

Một tay nàng nắm lấy cây sáo xanh, đẩy tỳ nữ ra, thổi lung tung vài tiếng.

Xuân Hoa, Thu Nguyệt lập tức tức lấy tay che tai.

"Phu nhân trúng tà rồi..." Tôi tớ trong phòng có người thấp giọng nói.

"Lớn mật, Lục Trúc nương nương chính là thần tiên, sao có thể là ma quỷ!" Tay Kim Ánh nhi dùng sáo trúc thay cho bút, khom người đứng dậy viết lên giấy.

Oanh một tiếng, tờ giấy bốc cháy, nháy mắt trở thành tro bụi.

Mọi người trợn mắt há mồm, tất cả đều nhìn không rời mắt.

Nam Cung Khiếu Thiên bưng cốc trà xanh lên, giấu đi ý cười bên môi, đôi mắt sâu thẳm nhìn nàng không chớp mắt.

Hắn cho rằng bản thân tâm lặng như nước, không ngờ tới nàng lại luôn có cách khiến hắn cười. Giống như nàng không tự chủ mà thân cận với hắn, mọi việc lớn nhỏ đều nói với hắn, coi hắn như người bình thường khiến hắn...

Trong lòng thấy ấm.

"Lục Trúc nương nương trên đường đi qua đây, thấy một phụ nhân tâm tình trong sáng, hảo tâm báo cho phụ nhân chuyện lớn nhỏ trong nhà." Kim Ánh Nhi đắc ý rung đùi dùng một giọng nói lanh lảnh nói: "Quý phủ có một lão phu nhân mắc phải bệnh lạ, làn da toàn thân sưng đỏ, đúng hay không?"

"Đó là mẹ ta!" A Phúc vô cùng hiếu thảo vội tiến lên một bước, lớn tiếng nói.

"Đây chẳng qua chỉ là do cây hoa trắng tác quái, có thể trừ bỏ. Lấy trứng làm thuốc, lấy lòng trắng trứng bôi lên da bảy ngày, liền có thể khỏi."

"Người nói là do cái cây nở đầy hoa trắng ở trước cửa gây hại?" Miệng A Phúc mở lớn, vẻ mặt không dám tin.

"Đúng vậy." Kim Ánh Nhi xoay sáo trúc trong lòng bàn tay, sau đó đặt lên bàn.

"Làm sao ngươi biết..." A Phúc còn muốn hỏi tiếp, lại bị sáo trúc trong tay Kim Ánh Nhi đánh gãy.

Lần này, sáo trúc chỉ về phía người làm vườn Quách Lộc và tỳ nữ Ngọc Hoàn.

"Đôi nam nữ này là đẹp đôi nhất thiên thành, cho nên sớm ngày hôn phối, người trong hai nhà mới có thể bình an thuận lợi phát đạt.""

Một đôi giai ngẫu cùng quỳ gối xuống, cười khóc: "Đa tạ Lục nương nương chỉ điểm."

"Còn có... Giữa người hầu không thể lấy lớn ép nhỏ, bằng không sẽ gặp phải khiển trách của trời, sau khi ác báo liên tục." Ánh mắt Kim Ánh Nhi bỗng nhiên mở lớn, sáng ngời có thần nhìn về phía nữ đầu bếp lớn tuổi. "Hứa đại nương, bà nói xem thế nào?"

"Dạ dạ dạ..." Sắc mặt Hứa đại nương tái nhợt, liên tục gật đầu.

Những hạ nhân đứng phía sau Hứa đại nương, tất cả đều cảm kích cười không ngừng.

Lúc này, Kim Ánh Nhi khép hờ đôi mắt, miệng tiếp tục thì thào ngôn ngữ mà người khác không hiểu.

Bỗng nhiên, ống sáo trong tay nàng bị người dùng sức nắm lấy.

Kim Ánh Nhi mở to mắt, nhìn Nam Cung Khiếu Thiên.

"To gan!" Nàng quát lớn một tiếng, thiếu chút nữa trái tim nhảy ra khỏi lồng ngực

"Ngươi tự tiện nhập vào thân mình nương tử của ta, người to gan chính là ngươi." Nam Cung Khiếu Thiên không cảm xúc nhìn nàng.

"Các hạ nắm hết quyền hành, cô độc bất khuất, chỗ cao thường rất lạnh!" Kim Ánh Nhi nhìn chiếc cằm cương nghị của hắn, rung đùi đắc ý nói.

"Nói hưu nói vượn." Nam Cung Khiếu Thiên cầm lấy một ly trà, một phát hất lên mặt Kim Ánh Nhi. "Yêu nghiệt mau lui."

Kim Ánh Nhi mở to mắt, cơ thể run rẩy vài cái, bịch một tiếng té xỉu trên mặt đất.

"Phu nhân." Thu Nguyệt sợ hãi bước lên.

"Để ta." Nam Cung Khiếu Thiên nghiêng người ôm lấy Kim Ánh Nhi, nàng giống như một đứa trẻ ngủ say trong lòng hắn.

Hắn nhìn gương mặt tròn của nàng, nghĩ đến bộ dạng khi đôi mắt tinh quái của nàng chớp chớp, bộ dạng trở nên yếu đuối, đáng thương.

Chẳng qua là, không có tiểu thư khuê các nào lại có đôi mắt như vậy -- rất buông thả, rất lỗ mãng, rất linh hoạt, rất có sức sống, rất khiến cho người khác tò mò muốn biết xem nàng sẽ làm bày ra trò gì.

Nam Cung Khiếu thiên nhếch môi cười, ôm nàng một cái, phát hiện bản thân...

Vô cùng mong chờ.

Hiện giờ nàng đang là người ngất xỉu, hô hấp phải chậm, mắt phải nhắm lại, tuyệt đối không thể mở miệng bảo Nam Cung Khiếu Thiên đừng ôm nàng chặt như vậy.

Nhưng rốt cuộc hắn muốn ôm nàng tới khi nào? Sao vẫn chưa tới phòng? Nàng sắp không thở nổi rồi!

Kim Ánh Nhi ngửi mùi hương trên người Nam Cung Khiếu Thiên, nhịp tim không tự chủ được mà đập mạnh hơn.

Sau khi nghe thấy tiếng hắn đá cửa, sau đó nàng bị đặt trên một cái sạp dài.

Đang định rên vài tiếng, làm bộ tỉnh lại, lại cảm thấy bàn tay to của hắn đặt trên ngực nàng, tháo đai lưng của nàng, cởi áo ngoài của nàng ra.

Nàng... nhịn!

"Phu nhân cắn răng chặt như vậy, chắc sớm tỉnh lại thôi." Hắn cười nói.

Lông mi Kim Ánh Nhi động vài cái, sau đó mới mở mắt ra, bộ dạng chột dạ khi bị người khác nhìn thấy lập tức biến mất.

"Thiếp... Vừa rồi đã xảy ra chuyện gì?" Nàng ôm trán, vô cùng nhu nhược nói.

Bên môi Nam Cung Khiếu Thiên khẽ nở nụ cười, ôm nàng gần vào mình.

"Phu nhân vừa mới viết một bức thư pháp vô cùng tốt, khiến mọi người đều kinh ngạc."

"Là sao? Thiếp cái gì cũng không nhớ." Kim Ánh Nhi lén nhìn hắn một cái, lộ vẻ vô cùng mệt mỏi, nghĩ rằng người thức thời đều biết hiện giờ nên để cho nàng nghỉ ngơi.

"Nàng chỉ cần nhớ, bắt đầu từ thời khắc này, chính là đêm động phòng hoa chúc của chúng ta." Dung mạo tuấn tú của hắn nở nụ cười nhìn nàng, trong mắt lóe lên sự quyết tâm.

Kim Ánh Nhi giống như lửa đốt đến mông, ngồi dậy, cao giọng nói: "Chàng nói cái gì?!"

Nam Cung Khiếu Thiên lại đè người nàng xuống giường, cùng lúc nàng bắt lấy vạt áo của hắn, chết cũng không chịu nằm ngửa ra.

"Hiện giờ không phải ban đêm, không thể là đêm động phòng hoa chúc." Nàng nghiến răng nghiến lợi nói, ánh mắt rõ ràng là muốn nói lý với người.

"Vậy thì đổi thành ngày động phòng hoa chúc." Nam Cung Khiếu Thiên không khỏi phân trần, tháo cây trâm cài tóc của nàng xuống.

Tóc đen như suối rơi trên gối, khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng đỏ bừng, đôi mắt xinh đẹp đang trừng hắn.

Đầu ngón tay hắn lướt qua gò má trơn bóng của nàng, càng thêm cúi gần xuống, đôi môi khẽ nhếch, dung nhan khuynh thành tuyệt thế, phong tình mê hoặc khiến Kim Ánh Nhi thở dốc vì kinh ngạc, tứ chi cũng mềm nhũn.

Nam Cung Khiếu Thiên ngậm chặt lấy vành tai đỏ ửng của nàng, đầu lưỡi lướt qua bông tai trân châu.

Hắn bị tiểu nữ tử linh xảo đầy sinh khí nàng hấp dẫn, thích nàng hành động tùy tiện nhưng đều có lòng tốt -- hộ vệ trong viện đã sớm báo cho hắn về hành vi nhảy loạn trên mái hiên của nàng, chỉ là hắn tuyệt đối không nghĩ tới nàng có thể lợi dụng mấy chuyện này để giúp người.

Trải qua một thời gian dài, tiền tài cũng không thể bù đắp những chỗ khuyết thiếu, mà nàng lại dễ dàng chiếm giữ. Hắn muốn nàng vĩnh viễn làm bạn bên người, có được nàng là viên mãn trong cuộc đời của hắn...

Môi Nam Cung Khiếu Thiên thuận thế trượt xuống cổ nàng, mút lấy da thịt màu mật ong, vừa lòng nghe thấy nàng thở dốc một tiếng.

"Thiếp... Đầu thiếp đau quá, phu nhân có thể cho người lấy giúp thiếp túi đồ..." Đột nhiên nàng cuộn tròn người sát mép giường, thở phì phò, tay phải sờ xuống bên dưới muốn tìm thuốc mê nàng đã giấu từ trước.

Thuốc mê đâu? Thuốc mê đâu?

"A!" Hai tay của Kim Ánh Nhi bị một tay của hắn giữ chặt trên đỉnh đầu, nàng trừng to mắt, bị dọa đến mức quên mất định làm gì.

"Tìm gì sao? Hay là một lúc nữa Lục Trúc nương nương lại muốn hiện thân rồi hả?" Hô hấp của Nam Cung Khiếu Thiên ngay bên má nàng, đôi mắt hiểu rõ nhìn nàng.

"Thiếp thân không biết lão gia đang nói cái gì?" Khóe môi Kim Ánh Nhi run rẩy một chút, vội vàng giả bộ thoải mái nhếch mép cười.

"Không, nàng cái gì cũng biết." Nam Cung Khiếu Thiên hôn môi nhỏ của nàng, đem tiếng cười của hắn đưa vào trong môi nàng.

Kim Ánh Nhi sợ tới mức tròng mắt thiếu chút nữa rớt ra, chỉ có thể liều mình đẩy hắn.

Nhưng hắn không buông tay, bàn tay to giữ chặt gáy của nàng, cố ý hôn nàng đến khi nàng rủ mắt, hô hấp hỗn loạn, dưới nụ hôn của hắn biến thành một vũng nước xuân, chỉ có thể tùy ý bàn tay to của hắn du ngoạn khắp nơi trên người nàng khuấy đảo không ngừng...

Kim Ánh Nhi có một dự cảm, lần này nàng thật sự chạy không thoát rồi.

***

Kim Ánh Nhi không thể tin, nàng cứ như vậy giữa ban ngày ban mặt bị Nam Cung Khiếu Thiên ăn sạch rồi.

Nàng mở to mắt, hơi thở còn hỗn loạn nhìn trần nhà, ngón tay níu chặt chăn đắp trên người, trong lúc nhất thời còn chưa hồi phục tinh thần.

Xương cốt toàn thân nàng đau nhức như bị rời ra, hành động thân mật Nam Cung Khiếu Thiên vừa rồi mới làm với nàng, giống như mùi hương của hắn lưu lại trên da thịt nàng, ở trong đầu nàng thật lâu không tan đi.

"Đang nghĩ cái gì?" Nam Cung Khiếu Thiên nghiêng người chống một tay lên, nhìn đôi tai vẫn đỏ ửng của tiểu nữ nhân.

"Không có." Kim Ánh Nhi lắc đầu.

Tuy rằng bọn họ đã bái đường thành thân, nhưng nàng vẫn cho là nàng tuyệt đối có cách tránh được một kiếp nàng, cố tình nàng luôn không có cách nào đoán trước được bước tiếp theo của hắn.

Kim Ánh Nhi kéo chăn che mặt, nhíu mày thở dài, không muốn gặp người.

Cảm thấy hắn đứng dậy khỏi giường, nàng nhẹ nhàng thở ra, trong lòng lại thắt lại, không hiểu làm sao.

Các cô nương kỹ viện nói với nàng, nam nhân sau khi xong việc, nếu không phải là ngáy ô ô, thì cũng là xoay người rời đi. Hắn chẳng qua cũng chỉ là nam nhân bình thường...

"A!"

Chăn mền trên mặt Kim Ánh Nhi bị kéo ra, lại một lần nữa bị Nam Cung Khiếu Thiên bế ngang lên.

"Chàng muốn làm gì?" Nàng kinh hoảng hỏi.

"Giúp nàng thoải mái một chút."

Gặp quỷ rồi! Cả người nàng, có chỗ nào thoải mái chứ?

Kim Ánh Nhi ở trong lòng nguyền rủa hắn một trăm lần, lại chỉ có thể cuộn tròn thân mình, vùi mặt vào trong vai hắn, nhắm mắt làm ngơ.

Trong lúc đó, gò má dựa vào vai hắn, lại nhịn không được động tâm đối với hắn.

Cơ thể nam nhân chính là kiên cường vững chắc như vậy sao?

Không, nàng đã từng giả nam xen lẫn với đám ăn mày, nàng biết bộ dạng gầy quắt hoặc béo phì mới là bộ dạng của đa số nam nhân.

Người này rõ ràng là một đại lão gia, đúng ra bình thường không thường lao động, sao lại có một nước da thoải mái như vậy, giống như tơ tằm, phía dưới làn da là một loại...

Đột nhiên Kim Ánh Nhi nghĩ đến vừa rồi da thịt thân cận, thân mình cũng theo đó run rẩy. Nàng không muốn nghĩ nhiều, vì thế mở miệng hỏi: "Chàng không mệt sao?"

Nam Cung Khiếu Thiên chợt nhíu mày, không thể tin nhìn nàng.

"Vừa rồi ít nhất cũng nửa canh giờ, xưa nay chạy lâu như vậy, cũng nên thở hổn hển..." Giọng nói của nàng dần biến mất trong cổ họng, bởi vì vẻ mặt của hắn khiến nàng biết lời nàng nói rất ngốc.

Bỗng nhiên Nam Cung Khiếu Thiên ngửa đầu cười ra tiếng, cười đến mắt đẹp sáng trong, cười đến ngọc dung nhiễm lên một màu đỏ, cười đến mức khiến nàng choáng váng.

"Ta cho rằng như vậy có mệt cũng đáng!" Hắn cười to nói, khẽ hôn lên môi nàng, "Nhưng mà nàng mới nếm thử mây mưa, chắc mệt muốn chết rồi đi..."

Nàng vừa thấy ý hỏi trong đôi mắt hắn, liền vội cúi đầu giả ngốc.

Nàng không làm gì mệt, chẳng qua là đau một lát, nhưng sau rất đau ban đầu, nàng cũng đã mất hồn.

Kim Ánh Nhi dùng sức nhắm mắt lại, cảm giác Nam Cung Khiếu Thiên đặt nàng vào trong bồn tắm, nàng vội vàng lặn xuống nước, chỉ để lộ ra gương mặt đỏ bừng.

Nam Cung Khiếu Thiên xoay người đi ra cửa, dặn người canh ngoài cửa một chút việc.

Kim Ánh Nhi dựa vào gối đá, trong gian phòng đầy sương mờ, nhìn hắn đi về phía nàng.

Những sợi tóc của hắn tung bay phía sau, hai mắt nhìn nàng chằm chằm, khí thế trong lúc đi bộ cũng khiến người khác không thể xem nhẹ.

Nam nhân xinh đẹp như vậy, vốn là nên có chút dáng vẻ của nữ nhân, nhưng trên trán hắn lại là một cỗ khí phách, khiến cho vẻ đẹp của hắn bớt đi sự âm nhu, chính là khiến người ta đỏ mặt...

Nam Cung Khiếu Thiên cởi áo khoác ngoài, thấy nàng thở dốc vì kinh ngạc, chợt nhíu mày liền phát hiện cô vợ nhỏ không sợ trời không sợ đất của hắn thế nhưng lại chôn cả khuôn mặt xuống ôn tuyền.

"Đừng để bản thân bị bỏng." Hắn nâng mặt nàng lên, lấy ra một chiếc khăn vải lau đi nước đọng trên mặt nàng, ôm nàng ngồi trên thềm đá giữ ôn tuyền.

Kim Ánh Nhi nhìn tóc xõa trên vai của hắn, tuy rằng trái tim vẫn còn đập loạn, nhưng hai người vừa mới thân mật, dù bị hắn ôm như vậy cũng chẳng sao. Huống hồ, tựa vào trước ngực hắn, bồng bềnh trong nước ấm, thật sự rất thoải mái...

Kim Ánh Nhi nhắm mắt, cái đầu lay động vài cái, mệt mỏi muốn ngủ.

Hắn vuốt những sợi tóc ướt trên trán nàng, đầu ngón tay lướt qua vuốt ve tai nàng.

"Nàng có nhũ danh hay không?" Hắn hỏi.

"Ánh Nhi." Nàng mở mắt ra nhìn hắn.

"Sau này ta sẽ gọi nàng là Ánh Nhi."

"Được." Nàng trả lời, nét mặt tươi như hoa, như vậy sau này cơ hội phạm sai làm liền mất đi một ít.

Chẳng qua là, cuối cùng bọn họ có tìm được Công Tôn cô nương không?

Mà nàng có thật sự hy vọng Công Tôn cô nương trở về sao?

Ngón tay dài của Nam Cung Khiếu Thiên nâng gương mặt nhỏ màu mật ong của nàng lên, thấp giọng nói: "Nàng là thê tử của ta, có chuyện gì cứ việc nói thật."

Kim Ánh Nhi cắn môi, chỉ sợ sau khi nói thật, sẽ rơi vào kết cục bị đưa đến quan phủ xử lý.

Nàng ngồi tù thì thôi, cha nàng còn đang đợi ở chỗ Thái Lợi, chỉ sợ cũng sẽ lành ít dữ nhiều.

"Nói đi..." Môi Nam Cung Khiếu Thiên trượt từ mi tâm của nàng xuống, nhẹ nhàng hôn lên môi nàng.

"Khi chàng chạm vào ta, tim ta đập rất nhanh, thở không được, điều này là bình thường sao?" Nàng che môi của hắn, nói lung tung, tránh để lộ ra dấu vết.

"Đó là chuyện bình thường giữa vợ chồng." Đôi mắt hắn sâu thẳm bình tĩnh nhìn nàng.

"Ta biết sau khi thành thân, sẽ phải động phòng. Nhưng chàng không cảm thấy kỳ quái sao? Rõ ràng là chưa từng gặp mặt, bỗng nhiên... Ách... Liền muốn thân mật như vậy..."

"Đã nhận định đối phương là bầu bạn, có thì không thể thân mật?" Nam Cung Khiếu Thiên giữ lấy sau gáy nàng.

"Nhưng mà..." Chúng ta không phải.

Nam Cung Khiếu Thiên hôn lên môi nàng, rất nhanh khiến nàng quên mất mình muốn nói gì.

Kim Ánh Nhi đáp lại nụ hôn của hắn, cơ thể bị hắn đụng chạm mà khẽ phát ra tiếng rên rỉ.

"Lão gia, thuốc đã nấu xong rồi." Ngoài cửa, Xuân Hoa lên tiếng.

"Đưa vào đây."

Kim Ánh Nhi vội vàng chìm người xuống nước.

Xuân Hoa không chớp mắt đặt thuốc xuống bàn nhỏ bên cạnh bể tắm, lại nhanh chóng đi ra ngoài.

Nam Cung Khiếu Thiên xoay người lấy chén thuốc.

Kim Ánh Nhi nhìn tấm lưng rộng phía sau của hắn đầy vết thương cũ, những vết thương chồng chất lên nhau giống như có người cầm dao, cầm bàn ủi chơi đùa trên đó.

Nàng thở dốc vì kinh ngạc, đau lòng nắm chặt tay.

Nam Cung Khiếu Thiên vừa quay đầu lại, nhìn thấy ánh mắt khiếp sợ của hắn, biết nàng đã nhìn thấy sau lưng hắn.

Gương mặt hắn bỗng trầm xuống, dùng gương mặt lạnh lùng nhìn nàng.

Xuất thân của hắn thấp kém, cha mẹ cũng là nô. Từ nhỏ đã phải nhận rất nhiều khuất nhục, thô bỉ, đủ loại đãi ngộ đều đã từng trải qua. Lúc nhỏ, chỉ cần hơi phật ý của chủ tử, chủ tử liền dùng roi đánh hắn vô số lần. Tuổi lớn hơn một chút, hắn trở thành người đi theo hầu hạ nhóm thiếu gia, lại trở thành món đồ chơi của đám con cháu đó, tranh nhau dùng dao găm khắc lên lưng hắn làm trò vui đùa...

Nam Cung Khiếu Thiên trừng mắt nhìn nàng, hô hấp cũng trở nên dồn dập khi nhớ lại những điều đã trải qua, ánh mắt cũng trở nên phòng bị như dã thú.

"Ta biết một loại thuốc tên là mỹ nhân cười, chuyên dùng để trị sẹo lâu năm, dùng liên tục bảy ngày, cam đoan lưng của chàng cũng sẽ trở nên bóng loáng như mặt chàng." Nàng cười hì hì nói.

"Không cần thiết." Hắn nghiến răng nghiến lợi nói.

"Chàng đã từng phải chịu khổ, đúng không?" Kim Ánh Nhi kề gần bên người hắn, một bộ dạng nói chuyện phiếm, thầm nghĩ muốn hắn thoải mái hơn một chút.

Nam Cung Khiếu Thiên trừng mắt nhìn nàng một lúc lâu, chú ý tới vẻ mặt nàng không có chút gì là chán ghét, cũng dần dần thả lỏng cơ thể.

"Phụ mẫu ta đều xuất thân tiện nô, lúc nhỏ ngay cả một con trâu cũng sống có tôn nghiêm hơn ta." Hắn khàn khàn nói.

"Nhưng hiện giờ chàng phú khả địch quốc, biệt hiệu là Nam Cung bán thành."

"Đúng vậy."

"Làm tốt lắm!" Kim Ánh Nhi dùng sức vỗ vai hắn, quát lớn. "Đại trượng phu chính là phải có khí phách như vậy. Lúc nhỏ bị người khác xem thường thì sao, xuất thân thấp kém cũng không phải là lỗi của chàng, chàng có quyết tâm như vậy, sách trong quán trà đều là sự tích về chàng, nói là đám quý tộc nói như rồng leo, làm như mèo mửa tất cả đều cút sang một bên."

Nàng nói đến mặt mày hớn hở, nhịn không được lại vỗ vai hắn vài cái.

Nam Cung Khiếu Thiên nhìn vẻ mặt khen ngợi của nàng, một nguồn nhiệt dâng lên trong ngực.

Cha mẹ mất sớm, lúc nhỏ người thân cận bên cạnh không có tâm cơ sâu nặng thì cũng là ham muốn suồng sã gương mặt xinh đẹp của hắn. Từ đó hắn một lòng chỉ nghĩ đến chuyện buôn bán, thật lâu không có gần gũi với ai, đã bao lâu rồi chưa nghe được câu khen ngợi như vậy.

"Này, chàng đừng đắc ý vênh váo mà quên uống thuốc, thuốc nguội liền không tốt." Kim Ánh Nhi ngửi thấy mùi thuốc nói.

"Thuốc này là cho nàng uống." Hắn đưa bát thuốc qua, đôi môi cũng không tự giác nhếch lên.

"Ta cũng không bị bệnh, uống thuốc làm gì?" Nàng sợ nhất là đắng, vội vàng lui về sau ba bước.

Nam Cung Khiếu Thiên nhìn nàng một cái, lại cúi đầu nhìn chén thuốc.

Đây là thuốc ngừa thai từ lúc trước khi kết hôn, liền cho đại phu chuẩn bị để trong phủ. Vốn là hắn không xác định được thê tử có dã tâm đối với tài sản của nhà Nam Cung hay không, không muốn để nàng có thai. Vì thế, hắn phân phó nhóm tỳ nữ sau khi hắn động phòng liền nấu chén thuốc này, sau khi mây mưa thì đưa lên.

Nhưng mà, hiện giờ thê tử của hắn là tiểu nhân nhi này...

"Chàng không nói, chính là đại biểu ta không cần uống thuốc rồi." Kim Ánh Nhi vui vẻ nói.

"Đây là thuốc ngừa thai, nàng vừa mới chân ướt chân ráo tới, dù sao cũng không muốn có bầu ngay..."

Nam Cung Khiếu Thiên còn chưa nói xong, Kim Ánh Nhi đã bưng lấy bát thuốc, một hơi uống hết.

"Đắng đắng đắng!" Hai hàng lông mày của nàng nhíu chặt lại, khuôn mặt nhỏ nhắn nhăn thành một nắm, hận không thể nhổ cả đầu lưỡi ra ngoài. "Đây căn bản là độc dược đi!"

Nàng một bên nhăn mặt, một bên lấy tay quạt lưỡi, đắng đến mức muốn nôn ra.

"Uống nhanh như vậy, chứng tỏ nàng không muốn đứa nhỏ của ta." Ngọc dung của Nam Cung Khiếu Thiên nổi giận, ngón tay dài giữ chặt hai vai nàng.

Kim Ánh Nhi nhìn gương mặt không nén được sự tức giận của hắn, không rõ vì sao hắn lại tức giận, nàng cảm thấy thuốc tránh thai chính là một ý kiến hay! Nếu như nàng có thai, tình hình chẳng phải càng thêm phức tạp sao? Nhưng vẻ mặt của hắn ác liệt, giống như nàng đã làm một chuyện thương thiên hại lý vậy.

"Này... Thuốc này là do chàng cho người nấu, ta chẳng qua là theo ý kiến của chàng thôi." Nàng bắt đầu lui về sau, phòng bị nhìn hắn.

"Ta hối hận rồi." Nam Cung Khiếu Thiên nhíu đôi mắt lại, ôm nàng vào lòng.

Hắn có loại dự cảm, nàng giống như cái gì cũng không tham của hắn, tám phần là sẽ giống như con chim nhỏ bay lên chín tầng mây!

Hắn muốn giữ chặt cánh của nàng -- dùng tiền, dùng người, hoặc là dùng đứa con trong bụng của nàng đều vô dụng.

Kim Ánh Nhi cảm thấy không ổn, hai tay che trước ngực hắn, lại hoàn toàn không ngăn được hắn giống như lửa mạnh tiến gần đến nàng.

"Chàng..."

Lời của nàng bị môi của hắn nuốt vào, hắn mạnh mẽ hôn nàng, ôm nàng kề sát vào thân mình cứng rắn của hắn, khiến nàng biết rõ sắp có chuyện gì xảy ra.

Nàng giãy dụa đẩy vai hắn ra, bất đắc dĩ không lay chuyển được hắn, đẩy vài lần đều không thành công, chỉ có thể miễn cưỡng giữ chặt mặt hắn, thở hổn hển hỏi: "Đợi một chút... Chàng như vậy... như vậy sau... ta còn phải uống thuốc đắng nữa sao..."

"Cần làm thì làm." Hắn sâu xa khó hiểu nhìn nàng.

"Có thể không làm sao? Ta không muốn uống thuốc đắng như vậy nữa." Nàng lè lưỡi, đối với mấy loại thuốc này nàng xin chịu thua.

"Không thể." Ngọc dung của Nam Cung Khiếu Thiên trầm xuống, thân hình cao lớn của hắn ép nàng lùi đến sát thành bể, hắn bị làm nàng cho tức giận, thề thế nào cũng phải khiến cho tiểu nữ tử này dục hỏa đốt thân cùng hắn.

Nàng thở dốc, hắn lại càng tiến lên bắt nạt nàng.

Một tay hắn đặt sau lưng nàng, chân dài có ý thăm dò giữa hai chân nàng, khiến nàng đỏ ửng cả người, lại tránh không được, chỉ đành bị bắt ngồi lên chân hắn.

"Chàng có biết ta... Mẹ ta dạy ra phun lửa, ta còn biết múa kiếm, nếu không thì ta còn biết kể truyện cổ... Chỉ cần chàng không làm nữa, ta sẽ biểu diễn toàn bộ cho chàng xem..." Nàng khó khăn nói hết câu, cả người như bị lửa đốt.

"Ta chỉ có hứng thú với nàng." Một tay hắn thăm dò dưới nước, vỗ về tấm lưng nhẵn nhụi của nàng, xem nàng có thể bày ra trò gì.

"Nhưng mà..." Kim Ánh Nhi mở to hai mắt, vẻ mặt vô tội, nước mắt trong suốt chợt treo trong hốc mắt. "Ta có chút sợ đau..."

"Lần này sẽ không đau." Hắn cúi đầu ngậm chặt vành tai nàng, khi cả người nàng sung sướng run rẩy, bàn tay to đồng thời nắm lấy bầu ngực của nàng.

Nàng cắn môi nhịn xuống tiếng rên rỉ, dưới sự trêu đùa từ ngón tay của hắn, nhớ lại cảm giác giao thoa vừa rồi, nhất thời cả người như bị thiêu đốt.

"Chàng thề chút nữa nhất định sẽ không đau đi." Nàng nắm chặt lấy cánh tay hắn, chỉ cảm thấy cơ thể mình dưới ngón tay của hắn sẽ bị hòa tan.

"Ta đảm bảo." Ngón tay của hắn lần xuống phía dưới của nàng.

"Nếu như bị đau thì sao?" Cả người Kim Ánh Nhi run rẩy, vẫn lo lắng hỏi.

"Không có khả năng." Môi và ngón tay của hắn giống như mưa rào ngày hè, thi nhau rơi trên người nàng.

Kim Ánh Nhi cong người, ở trong ôn tuyền ấm nóng, lại lần nữa hòa mình cùng với hắn.

Trong ôn tuyền sương mờ, tiếng rên rỉ của nàng quanh quẩn, khiến mặt nàng đỏ bừng, cũng khiến hắn càng thêm yêu thương nàng.

Sau khi mây mưa, Kim Ánh Nhi mệt đến không sức mở mắt, tùy ý hắn lau người cho nàng, ôm nàng về phòng ngủ.

Nam Cung Khiếu Thiên giúp nàng khoác áo đơn lên, chống tay nhìn tiểu nữ tử ngủ say bên mình.

Hắn biết nàng không phải Công Tôn cô nương -- từ cái nhìn đầu tiên, hắn liền biết.

Bởi vì hắn từng ở trên tửu lâu, từ cao nhìn xuống xem qua Công tôn cô nương, đó là một gương mặt trái xoan, tiểu thư khuê các vẻ mặt buồn rầu.

Mà "nàng" cùng hắn bái đường, là cô nương lừa đảo trong căn phòng kia đã cứu hắn một mạng.

Trong bóng đêm hôm đó hắn có ấn tượng sâu đậm đối với giọng nói của nàng, không chỉ nhớ rõ giọng nói của nàng, còn nhớ nàng nói qua khi gặp chuyện đôi tai của nàng sẽ đỏ lên, cũng nhớ được nàng giỏi đi lừa gạt, cũng giỏi làm xiếc, càng nhớ rõ tâm địa của nàng thật ra rất lương thiện...

Không vạch mặt nàng, lưu nàng ở bên cạnh, từ đầu là do nàng đã cứu hắn một mạng... đêm hôm đó ở trong rừng rậm, nàng mở máy nói hết sức, mở ra một phần của hắn. Hắn bắt đầu càng tín nhiệm người bên cạnh nhiều hơn, không hoàn toàn nắm giữ hết quyền hành.

Sau đó, bởi vì giữ nàng lại, những chiêu trò của nàng khiến hắn vui vẻ -- nàng giống như tiểu ma tước hắn vụng trộm nuôi hồi nhỏ, thủ thỉ khiến cho hắn cảm thấy có người bạn bên cạnh, chẳng còn cô đơn.

Sau đó, lại bởi vì nàng ra tay cứu đứa nhỏ.

Cuối cùng, hắn phát hiện bản thân...

Chính là không muốn nàng rời đi.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro