4 - 2

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 2: Đất nước Dực Nhân.

Tên của Đan sẽ đổi thành Dan nhé.

Mặc dù Lưu Tinh đã căn dặn Bai Saya đừng đánh thức cậu quá sớm, thế nhưng Aya trong lòng cậu sẽ bất chấp bây giờ là mấy giờ.

Khi tia sáng đầu tiên chiếu lên cái má trắng nõn của tiểu Thiên Sứ đáng yêu, nó lập tức mở đôi mắt to màu hồng, đảo qua đảo lại, sau khi nhìn thấy Lưu Tinh không ngó ngàng nó, nó lập tức phùng cái má mũm mĩm, dùng hai bàn tay nhỏ kéo mạnh tóc đỏ của Lưu Tinh, đáng tiếc người sau ngủ đến mơ mơ màng màng, hoàn toàn không quan tâm đầu của mình có bao nhiêu đau.

Hiển nhiên tính quan trọng của hói đầu thua xa giấc ngủ.

Nỗ lực một hồi đều không nhận được hồi ứng, Aya cảm thấy vạn phần ủy khuất, cái miệng nhỏ méo xệch, từng viên nước mắt to lập tức từ trong mắt màu hồng rớt xuống, cuối cùng biến thành gào khóc oa oa...

Lúc này, Bai Saya sớm đã thức dậy, hơn nữa đang luyện tập đối đánh với Dan, vừa nghe thấy tiếng khóc, vội vàng vọt qua ngay, sau đó bế Aya lên.

"A A A! Tóc của ta A A!"

Bai Saya há hốc miệng, lúc này, hắn mới nhìn thấy, hai bàn tay nhỏ của Aya còn đang nắm chặt tóc của Lưu Tinh, bởi vì Bai Saya bế Aya lên, sau đó Aya vừa lại nắm tóc của Lưu Tinh không buông, kết quả là xách cả người cậu lên, điểm chịu lực đương nhiên là da đầu của Lưu Tinh rồi...

Bởi vì toàn thể đều thanh tỉnh, cho nên đoàn người mà hôm qua quyết định xuất phát muộn này, ăn sáng còn sớm hơn hôm qua.

"Tiểu Bạch, lần trước tên đầu bím tóc kia nói, người có Nguyên Tội Bảo Thạch có thể cảm ứng được chỗ của kẻ sở hữu khác, anh cũng đã dùng lực lượng của bảo thạch, hẳn là biết người khác ở đâu rồi chứ?" Lưu Tinh vừa nuốt đồ ăn vừa hỏi.

Bai Saya thì vừa bận cho Aya ăn, vừa trả lời: "Huh? Có thể! Đại lục nam còn có hai kẻ nắm giữ khác, ngoài ra, phía tây bắc có một người, phương bắc xa xôi cũng có một người."

"Đại lục nam có hai kẻ nắm giữ khác? Một tên trong đó hẳn là Hảo Thực Bảo Thạch lần trước tập kích chúng ta..." Dan đột ngột đứng lên khẽ hô: "Chẳng lẽ, Kiêu Ngạo Bảo Thạch cũng đã có chủ nhân?"

"Huh?" Bai Saya ngẩn người khi đang giơ muỗng canh đút cho Aya ăn, sau đó thành thật nói: "Tôi không rõ tên còn lại là kẻ nắm giữ của viên bảo thạch nào."

"Nói như thế, đầu bím tóc cộng thêm Tiểu Bạch, còn có gã không biết tên kia, đại lục South khác nào có ba người sở hữu bảo thạch? Mọi người đều tụ ở đây làm cái gì?" Lưu Tinh nghiêng nghiêng đầu, dùng biểu tình đại sự không ổn hô lên: "Đừng nói, ngày tận thế muốn bắt đầu từ đây đi?"

Shit! Đó thế nhưng không phải chuyện tốt, Lưu Tinh vội vàng thúc giục: "Này này! Ăn nhanh lên, mau chóng mang Aya đi học bay, sau đó chúng ta lập tức rời khỏi đại lục South, đến... đến cố hương của Tiểu Bạch và Alan, đại lục East! Anh vừa rồi nói tây một người bắc một người, chỉ có đại lục East không có đúng không?"

Bai Saya gật đầu.

"Mau ăn đi, ăn mau lên!" Lưu Tinh ra sức nhồi nhét đồ ăn, vô cùng sốt ruột: "Nếu ngày tận thế bắt đầu từ đây, vậy tôi chẳng phải sẽ chơi ít đi mấy ngày sao? Không được à! Mau chóng để cho Aya học bay, sau khi học xong chúng ta mau chóng chạy đến đại lục East."

"Nếu như ngày tận thế thật sự sẽ đến... cậu chỉ nghĩ đến chơi?" Bai Saya lắc đầu cười khổ, chừng như khó có thể tin.

Lưu Tinh không hề cảm thấy có sai mà trả lời: "Thừa thãi, nếu không muốn làm sao? Gào khóc cho đến tận thế chắc?"

Bai Saya có chút trách cứ nói: "Vậy ít nhất cũng không thể chơi chứ!"

"Anh mặc tôi..."

Dan ở bên cạnh im lặng nghĩ thầm. Saya, trên tay cậu thế nhưng là nắm giữ bảo thạch then chốt của ngày tận thế, nhưng cậu lại vẫn ở đây cho trẻ ăn và cãi nhau với đồng bạn, hoàn toàn không có ý thức được bất cứ nguy hiểm nào, hành vi này cũng không đi xa việc Lưu Tinh chỉ nghĩ đến chơi...

"Được rồi! Ăn no rồi, xuất phát đến Dực Nhân thôn!" Nuốt miếng thịt cuối cùng xuống, Lưu Tinh nhảy lên hét lớn.

◊◊◊◊

"Lưu Tinh, cậu có chắc là con đường này không?" Bai Saya lần nữa không chắc mà hỏi.

"Chắc à! Bác Ngưu còn có vẽ bản đồ cho tôi xem đó, tuyệt đối sẽ không đi sai đâu!" Lưu Tinh đầy tự tin vỗ ngực cam đoan.

Nhưng... Bai Saya ôm đầy nghi hoặc ngẩng đầu nhìn con đường bọn họ đang đi...

Con đường cũng không phải đường nhỏ khó tìm, trái lại, nó còn rất lớn, chiều rộng có thể để cho hai cỗ xe ngựa đi sóng đôi cũng không vấn đề, mặc dù có chút cũ nát, nhưng lại là con đường lát đá phiến, hơn nữa hai bên đường, cách mỗi một đoạn liền sẽ xuất hiện điêu khắc đá tinh mỹ, phần lớn đều là tượng Dực Nhân có cánh.

Con đường minh hiển như thế đích xác là rất khó đi sai, chẳng qua... đây làm sao cũng như là con đường lớn đi đến cái di tích nào đó, mà không phải đường đến cái thôn nhỏ nào đó đi?

"Hình như có chút không đúng lắm." Dan nghiêm túc nói.

"Uh! Tôi cũng cảm thấy như thế." Bai Saya hoàn toàn đồng ý.

Lưu Tinh đột nhiên nhớ tới: "Đúng rồi, bác Ngưu có nói, Dực Nhân thôn không hoan nghênh chủng tộc ngoài Thú Nhân lắm đâu!"

Bai Saya và Dan nhìn nhau một cái, lần lượt nhìn thấy một loài người và một bán Ma Tộc, sau đó đồng loạt quay đầu trừng một tên thuần Ma Tộc, hết sức ăn ý mà lớn tiếng hỏi: "Vậy cậu cảm thấy trong chúng ta, ngoại trừ Aya, còn có ai là Thú Nhân không?"

Lưu Tinh thảnh thơi nói: "Tôi đây!"

"Ngươi là Ma Tộc." Dan nhíu mày phản bác.

"Hừ! Vậy ngươi bây giờ nhìn dáng vẻ của ta giống tộc gì hả?" Lưu Tinh chống eo, nghênh ngang hỏi.

"Loài người." Bai Saya thành thực trả lời.

Lưu Tinh hỏi ngược lại: "Nếu ta đã có thể khiến mình trông giống loài người rồi, vậy biến thành Thú Nhân có gì khó chứ?

"A, đúng đó!" Bai Saya bừng tỉnh vỗ tay nói.

Nhưng Dan lại nhíu mày, kiến thức của hắn nhiều hơn Bai Saya rất nhiều, hắn biết rất nhiều đạo cụ ma pháp đều chỉ có thể khiến kẻ sử dụng biến thành một bộ dạng duy nhất, nếu như nói cái vòng tay đó có thể tiến hành biến hình nhiều loại, vậy thì đại biểu cái vòng tay đó... giá trị liên thành! Thậm chí là vô giá!

Lưu Tinh, rốt cuộc là thân phận gì?

"Vậy cậu mau chóng biến thành dáng vẻ của Thú Nhân đi." Bai Saya hết sức tò mò trông mong.

Lưu Tinh sau khi nhún vai, nghênh ngang dùng ngón trỏ chỉ vào Dan: "Ngươi! Đi ra!"

"Ngươi không muốn để ta nhìn thấy ma văn của ngươi?" Dan lập tức lĩnh hội, biết rõ còn hỏi mà nói.

"Ma văn là cái gì vậy?"

Lưu Tinh còn chưa kịp trả lời, Bai Saya lại đã tò mò hỏi trước.

Lưu Tinh mắt trợn trắng nói: "Đồ đần! Chính là đường vân dưới mắt Dan đó, anh cũng đã nhìn lâu như thế rồi, chẳng lẽ không có phát hiện chút nào sao? Anh hẳn sẽ không tưởng rằng đó là hình xăm chứ?"

"..." Hắn vẫn thật sự tưởng đó là hình xăm. Bai Saya chột dạ cúi thấp đầu.

"Haiz!" Dan dở khóc dở cười giải thích: "Saya, Ma Tộc phần lớn đều có đường vân ở trên người, quan sát hình dạng và vị trí của đường vân, rất dễ dàng có thể phán đoán ra Ma Tộc đó là thuộc về phân nhánh nào, nếu nghiên cứu sâu đối với ma văn, thậm chí có thể dựa vào ma văn để phán đoán ra là thành viên của gia tộc nào."

"Còn có, nếu như là ma tộc rất có tiếng, thông thường ma văn của họ là dạng gì, mọi người đều biết đó! Như là Ma Tộc đệ nhất tướng quân Hoàng Di, ma văn của hắn rất nổi tiếng, là ở bên trái cổ có một cái ma văn giống hình con bướm, phối hợp với khuôn mặt kia của hắn, thật là mỹ lệ đến cực điểm!" Lưu Tinh kích động nói.

Nó từng thấy đệ nhất tướng quân sao... đó thế nhưng không phải người dễ thấy. Mày của Dan nhíu càng sâu.

Bai Saya như đinh đóng cột hỏi: "Vậy cậu nhất định rất muốn bắt hắn để làm vật cưng đi... cậu thích điểm nào của tướng quân gì kia?"

Lưu Tinh không chút do dự trả lời: "Đương nhiên là ma văn! Ma văn hình con bướm đó! Tìm ở đâu chứ!"

Quả nhiên... Bai Saya dở khóc dở cười nghĩ. Lưu Tinh à, cậu không thể lựa chọn đặc trưng như mặt, vóc người vân vân mà người bình thường sẽ lấy để làm tiêu chuẩn thẩm mỹ sao? Nào có ai dùng mắt, khuôn mặt, tóc, cánh, bây giờ lại là ma văn, để phán đoán đẹp xấu?

"Ya ya!"

Lúc này, Aya trong lòng Bai Saya lại đột nhiên trở nên không an phận, vừa vặn vẹo, vừa kêu ya ya, hơn nữa bàn tay nhỏ tròn trịa còn bạt mạng vươn về phía trước, suýt nữa khiến Bai Saya cũng túm không được nó.

Ba người nhìn thấy phản ứng như thế của Aya, đều bất giác nhìn về phía trước...

Chỉ thấy phần cuối con đường lót đá phiến, xuất hiện một cánh cửa đá vô cùng vô cùng cao lớn, ba người Lưu Tinh đồng thời ngơ ngác thuận theo cửa đá nhìn lên, cổ càng ngẩng càng cao...

"Woah!" Mọi người đồng thời kinh thán.

Đỉnh của cửa đá vậy mà cao như vách núi cao vút dựng thẳng hai bên, ba người ngẩng đầu đến sắp vuông góc với thân thể, mới nhìn thấy điêu khắc đá hình đôi cánh kia ở đầu đỉnh cửa.

"Thôn xóm ở đây đều là như thế sao?" Bai Saya cuối cùng cảm thán phun ra một câu.

Nghe vậy, hai người bên cạnh một trái một phải quay đầu nhìn Bai Saya, trên mặt lần lượt mang theo thần tình bất đắc dĩ và rất muốn mở hộp sọ hắn ra xem thử trong đó chứa thứ gì.

"Huh? Làm sao vậy?" Bai Saya hồi thần, nhìn thấy thần tình cổ quái trên mặt hai người, trăm chiều khó hiểu mà hỏi.

"Không có gì! Dan, ngươi còn chưa đi, ta phải biến thành Thú Nhân rồi!" Lưu Tinh không khách khí sai khiến người ta đi ra: "Đúng rồi! Thuận tiện mang Aya đi."

Dan sau khi nhìn cậu một cái, trầm mặc tiếp lấy Aya từ trong lòng Bai Saya, sau đó bế theo nó lui sang một bên.

"Vậy tôi cũng phải đi khỏi sao?" Bai Saya chỉ vào mình hỏi.

"Anh thì không cần!" Lưu Tinh không hề gì nói: "Anh ấy hả, cho dù Ma Vương của tộc tôi đích thân hàng lâm, sau đó đeo huy sức chuyên thuộc của ông ta, cầm lên ma kiếm khủng bố của ông ta hồi đó tung hoành thế giới, cộng thêm triệu hồi vật cưỡi của ông ta — Hắc Ám Cốt Long, hiện thân ở trước mặt anh, anh cũng chỉ sẽ hỏi ông ta "Ngươi là ai?" mà thôi."

Bai Saya trầm mặc một hồi, không nhịn được lại hỏi: "Ma Vương? Ông ta mạnh lắm sao? Ông ta dùng ma kiếm? Vậy là chiến sĩ rồi! Hắc Ám Cốt Long? Có khác biệt gì với rồng không..."

"..." Lưu Tinh không nói gì nhìn vật cưng không có tri thức đồng thời cũng thiếu hụt thường thức, sau đó chọc vào ngực của hắn, quát lớn hai tiếng: "Câm – miệng!"

Bai Saya ngoan ngoãn ngậm miệng lại, nghĩ thầm dù sao lát nữa hỏi Dan là được, Dan nhất định sẽ trả lời hắn.

Lúc này, Lưu Tinh tháo một cái vòng tay còn lại xuống, dưới lòng kỳ thực có chút thấp thỏm bất an, dù sao cậu vẫn là lần đầu tiên lộ ra bộ mặt thật trước mặt Tiểu Bạch...

"A!" Bai Saya há hốc miệng.

Lưu Tinh lòng cả kinh, cuống cuồng hô: "Làm sao vậy? Làm gì kinh ngạc như thế, tệ lắm sao? Rất khó coi sao?"

"Cậu..." Bai Saya hết sức kinh hoàng mà dừng lại, sau đó thở ra một hơi thật dài, rồi mới có biện pháp lần nữa mở miệng nói: "Hoàn toàn không có thay đổi gì hết! Lưu Tinh, cậu có phải là tháo nhầm vòng tay rồi không?"

"... Mắt anh lọt tròng à? Có thay đổi đấy!" Lưu Tinh tức đỏ mặt, nắm chặt hai tay rống to.

Bai Saya quét từ trên xuống dưới Lưu Tinh, rồi lại từ dưới quét lên trên, vẫn là mái tóc đỏ lửa, mắt màu vàng, khuôn mặt và vóc người của cậu bé... Hắn không khỏi mù mờ hỏi: "Rốt cuộc là chỗ nào thay đổi?"

Lưu Tinh vén mái tóc như ngọn lửa ngang tàng, sau đó ra sức chỉ vào lỗ tai của mình, không phải xuất hiện lỗ tai trơn tròn của loài người, mà là lỗ tai nhọn hoắc ở đầu trên.

Bai Saya bừng tỉnh vỗ tay nói: "Thì ra là tai cậu đã biến nhọn, vừa rồi bị tóc che lấp, tôi không chú ý đến, thật là xin lỗi."

Nói xong, hắn khó hiểu lại hỏi: "Nhưng lỗ tai của Tinh Linh cũng là nhọn, vậy nếu như nói cậu biến thành Tinh Linh không phải cũng có thể sao?"

Đầu của Lưu Tinh giống như bị quả cân một trăm ký nện trúng, chớp mắt rũ xuống, không biết nói gì. Sau đó đem ngón tay đang chỉ lỗ tai chuyển tới trước trán.

"Trán?" Bai Saya hơi cúi người nhìn cái trán cúi thấp của Lưu Tinh, rốt cuộc phát hiện ở đó có cái hình xăm... không, Lưu Tinh và Dan vừa rồi nói đó là "ma văn", có cái ma văn ngôi sao năm cánh ngược màu đen nho nhỏ.

Cái hình ngôi sao năm cánh ngược màu đen này... Bai Saya đột nhiên nhớ tới, thốt lên: "A! Hoa văn này giống y như đúc dây chuyền của cậu."

Thân thể Lưu Tinh cứng đờ, trong mắt to màu vàng lóe qua một tia dị thường, ngữ khí mang theo lãnh khốc hỏi: "Dây chuyền của tôi? Anh làm sao biết tôi có sợi dây chuyền sao năm cánh ngược?"

"Lúc trước khi ở trên thuyền, tôi lúc đó đang tìm Thụy Tư, muốn trả cho Dan, kết quả bất cẩn nhìn thấy dây chuyền của cậu, thật sự rất xin lỗi, tôi không phải cố ý." Bai Saya vô cùng thành khẩn xin lỗi, mặc dù là Xương Cốt dốc hết thứ trong túi ra, nhưng đó cũng là bởi vì mình yêu cầu nó tìm đồ, cho nên hắn không định trốn tránh trách nhiệm.

Lưu Tinh ngẩng đầu lên, ánh mắt nhìn thật sâu vào đáy mắt của Bai Saya, nhưng ngoại trừ áy náy chân thành, không hề có một chút tạp chất khác, đương nhiên cũng không có bất cứ ánh mắt kiểu như nhìn thấu thân phận chân thực của mình.

Tiểu Bạch anh... thật là thiếu hiểu biết một cách triệt để! Hắn chắc chắn là từ sau khi sinh ra, liền trải qua sinh hoạt hai người với sư phụ, mãi cho đến khi sư phụ bị người thủ tiêu mới thôi.

"Tóm lại, đừng nói với Dan chuyện sao năm cánh ngược màu đen, tôi không muốn để hắn biết tôi là của gia tộc nào." Lưu Tinh sau khi nhìn thấy Bai Saya gật đầu, cũng liền an tâm, nhân sĩ chính nghĩa như Bai Saya sẽ không gạt người... Không! Là bất luận chủng tộc gì cũng sẽ không đi gạt.

"Được rồi, tôi bây giờ biến thân thôi!" Lưu Tinh nhìn vòng tay, he he he, phải biến thành Thú Nhân gì thì tốt đây?

"Cậu cũng muốn biến thành Dực Nhân tộc sao?" Bai Saya tò mò hỏi.

"Không được!" Lưu Tinh mắt trợn trắng trả lời: "Thứ biến ra chỉ có thể nhìn không thể dùng, đến lúc đó những Dực Nhân kia kêu tôi bay, tôi thế nhưng bay không nổi."

"Oh, vậy cậu muốn biến thành gì?"

"Đó còn phải nói, đương nhiên là vua muôn thú — Sư tử!"

Lưu Tinh lớn tiếng tuyên bố xong, sau đó đeo vòng tay lên, thân thể của cậu lập tức bắt đầu biến hóa, lỗ tai nhọn của Ma Tộc biến thành tai thú lông lá mọc ở đỉnh đầu, hai bên má mỗi bên mọc ra ba sợi râu, bàn tay chậm rãi mọc ra lông, lòng bàn tay là đệm thịt mềm mại, cuối cùng, biến thành bàn tay đệm thịt mọc lông nhung đáng yêu.

"Thế nào? Có phải là rất uy phong không hả?" Lưu Tinh xoay người lại, bày ra tư thái công kích, sau đó dương dương đắc ý hỏi.

Uy phong? Bai Saya căn bản cảm thấy dáng vẻ của Lưu Tinh bây giờ tuyệt đối không có lấy một chút quan hệ với hai chữ uy phong... nhưng, lúc Lưu Tinh đang hứng thú, Bai Saya thế nhưng không muốn cắt ngang Lưu Tinh, nếu không, Lưu Tinh khẳng định không để yên cho hắn.

"Rất thích hợp với cậu." Hắn không giỏi nói dối nên đành nói như thế.

"Được! Đi gọi Dan đi, chúng ta phải gõ của rồi!"

Mắt to của Lưu Tinh lóe lên ánh vàng nhìn cánh cửa "gõ đến gãy tay cũng tuyệt đối sẽ không có động tĩnh" trước mắt, lớn tiếng rêu rao muốn gõ cửa.

Dưới tình huống Bai Saya kiên quyết không chịu lãng phí sức lực "gõ cửa", Lưu Tinh đành dùng phương pháp bác Ngưu nói cho cậu, đi đến trước cửa, kéo sợi dây thừng to bằng cái đùi kia, gõ vang cái chuông lớn treo trên cửa, tức thì, tiếng chuông trầm thấp vang vọng không ngừng.

"Có người không hả... A! Sai rồi, có Dực Nhân không hả! Mau đến mở cửa đi!" Cuống họng bự của Lưu Tinh cũng vang lên không ngớt theo tiếng chuông.

Lúc tiếng chuông ngừng lại, phía trên rốt cuộc có tiếng truyền tới: "Chờ ở phía dưới không được động, đợi cửa mở ra."

Sau khi nghe thấy hồi ứng, Lưu Tinh vô cùng hưng phấn nhìn cửa lớn này, cửa lớn như thế mở ra nhất định rất hoành tráng! Bai Saya cũng mang theo ánh mắt có thể mở rộng kiến thức nhìn cánh cửa đá vô cùng to lớn kia, Dan đã thấy qua sóng to gió lớn thì duy trì biểu tình bình tĩnh mà chờ đợi...

Nói thì chậm xảy ra thì nhanh, sau một tiếng "két", cửa đá to lớn... phía dưới nó là cửa sắt rỉ sét nho nhỏ mở ra, một Dực Nhân tộc tướng mạo khá bình thường đi ra, nếu không phải sau lưng hắn có một đôi cánh mỗi bên dài khoảng một mét, chừng như không có gì khác nông dân loài người ở trong nông thôn.

Thiên sứ trong mộng tưởng lại có thể không khác gì nông dân bên đường! Lưu Tinh không khỏi rơi vào trạng thái ngẩn ngơ, thôn xóm thiên sứ tựa như thiên đường trong ảo tưởng tức thì giống như bong bóng "bụp" một tiếng... tan vỡ!

"Các người tới đây làm cái gì? Mậu dịch sao?" Dực Nhân đó hình như không có cảnh giới gì, thậm chí có thể nói có chút qua loa thuận miệng hỏi thử.

"Ya ya?"

Không ai trả lời, chỉ có Aya ya ya kêu lên trả lời, sau đó nghi hoặc nhìn ba người bởi vì kỳ vọng và hiện thực chênh lệch quá lớn mà khiến cho hóa đá.

"Ơ kìa, đây chẳng phải là... trẻ con của tộc ta?" Dực Nhân có chút nhạ dị nhìn Aya.

Lúc này, Dan không hổ là Ma Tộc một trăm năm mươi tuổi đã thấy qua sóng to gió lớn, hắn là người đầu tiên hồi thần, sau đó giải thích với Dực Nhân kia: "Đúng vậy, bọn tôi được cha mẹ của nó nhờ chiếu cố, nhưng bởi vì không thể dạy nó phi hành, cho nên đặc biệt đến thôn... thành thị của các người, hi vọng có thể nhận được trợ giúp của các người."

Dực Nhân vẫn luôn có không cảnh giới gì vừa thấy đến Dan, liền nhíu mày hỏi: "Ma Tộc sao?"

"Bán Ma Tộc." Dan vẫn bình tĩnh trả lời, hắn biết rất nhiều chủng tộc không thể chấp nhận Ma Tộc, hắn thậm chí đã làm xong chuẩn bị mình có lẽ phải cắm trại ngoài thành.

Dực Nhân kia lấy thần tình nghiêm túc nói: "Ngươi phải lấy tên của Ma Vương thề, lời ngươi vừa rồi nói đều là thật."

Dan ngẩn người rồi nói: "Nhân danh Ma Vương Devil Evil xin thề, ta, Dan Dove, lời vừa rồi mới nói đều là thật."

Dực Nhân lộ ra biểu tình hài lòng gật đầu, sau đó chuyển tầm nhìn về phía hai người khác, lúc nhìn thấy Lưu Tinh, hắn hết sức nhạ dị nói: "Oh, lâu lắm không thấy Thú Nhân của chủng tộc này rồi."

Lưu Tinh chớp mắt hồi thần, ánh mắt sáng lấp lánh, giống như đang nói: đúng thế đúng thế! Mau nói ta là một Thú Nhân Sư tộc rất uy phong đi!

Sau đó, Dực Nhân kia cười tít mắt xoa đầu của Lưu Tinh, sau đó khen ngợi: "Mèo con thật đáng yêu, Miêu tộc nhân thật sự rất hiếm thấy!"

Đúng thế! Đúng thế! Rất hiếm thấy tộc uy phong như Sư... Miêu tộc?! Cằm của Lưu Tinh thoáng chốc rớt xuống, ra sức hất tay của Dực Nhân ra, rống to: "Ta mới không phải Miêu tộc, ta là sư tử, sư tử rất uy mãnh!"

"Ha ha ha, mèo con nổi giận rồi! Thôi được thôi được, ngươi là mèo con rất uy mãnh, được rồi chứ." Dực Nhân kia hình như hoàn toàn không tin lời của Lưu Tinh, chỉ là cười tít mắt phụ họa cậu.

"Ngươi!"

Lưu Tinh tức đến ngay cả lông tơ của tai thú đều dựng lên, thoạt nhìn càng giống một con mèo nổi giận, mắt thấy sắp muốn vung bàn tay thịt của cậu nhào lên, sau đó cào cho Dực Nhân đầy vết đỏ trên mặt, lúc này, Bai Saya cuối cùng cũng hồi thần, thấy sự tình không ổn, hắn lập tức tiến lên ôm lấy Lưu Tinh.

"Lưu Tinh, cậu bình tĩnh một chút!"

Không ngờ, Lưu Tinh cũng không có làm sao vùng vẫy, trái lại là Dực Nhân kia đột nhiên từ sau lưng rút ra một cái giáo, mũi giáo không chút lưu tình chọc hướng Bai Saya, may mà người sau là một võ giả, theo phản xạ né qua một kích này, Dực Nhân kia sau khi công kích thất bại, rống to với Bai Saya: "Loài người tà ác! Ngươi muốn làm gì với tiểu miêu nhân này? Mau thả nó ra."

"Huh?" Bai Saya, Lưu Tinh và Dan không hẹn mà cùng phát ra tiếng nghi hoặc.

"Ya?" Aya cũng bắt chước phát ra tiếng.

"Loài người là chủng tộc hèn hạ, bọn chúng gần như có thể vi phạm bất cứ lời hứa nào, bao gồm lời thề bọn chúng tự hứa với thần linh của mình tín ngưỡng."

Dực Nhân vừa giải thích, vừa khinh thường nhìn Bai Saya, người sau bởi vì là một thành viên của chủng tộc hèn hạ trong miệng hắn, bởi thế bị buộc phải mang lên còng tay và xiềng chân, mặc dù đây đối với Bai Saya không có bao nhiêu ảnh hưởng, bởi vì Dực Nhân không biết Thánh Bạch Chi Kiếm của hắn là bảo kiếm chém sắt như bùn, cho nên không đòi hắn giao vũ khí ra.

Nhưng, lần đầu tiên trong đời không được người tin cậy, còn bị bức mang lên còng tay xiềng chân, cộng thêm bị nói là chủng tộc hèn hạ, trong lòng Bai Saya vẫn là hết sức ủ rũ.

"Nhưng Ma Tộc cũng không phải là chủng tộc tốt lành đi?" Lưu Tinh không hề để ý mà phê bình chủng tộc của mình.

"Đúng là như thế." Dực Nhân gật đầu: "Chẳng qua, bọn chúng gần như sẽ không làm trái lời hứa đối với Ma Vương Devil Evil, chỉ có cực kỳ ít Ma Tộc dám làm trái lời hứa nhân danh Ma Vương."

"Oh, thì ra là như thế, cho nên ngươi mới đòi Dan lấy tên của Ma Vương để thề, chẳng qua..." Lưu Tinh lộ ra ánh mắt chỉ sợ thiên hạ không loạn, gian trá nói: "Hắn chỉ là bán Ma Tộc đó! Nửa khác thế nhưng là loài người! Ngươi chẳng lẽ không hoài nghi hắn sẽ giống loài người hơn, mà không giống Ma Tộc sao?"

Dan lạnh lùng liếc Lưu Tinh một cái.

"Cho dù như thế, vẫn là đáng tin hơn loài người nhiều." Dực Nhân xem ra cũng không để ý nhiều.

Kỳ thực, để cho Bai Saya mang còng tay xiềng chân cũng chỉ là hình thức thôi, dù sao đây chỉ là đội ngũ vẻn vẹn có bốn người, trong đó còn có một cậu bé và một em bé cần người bế, ở trong đất nước do Dực Nhân cấu thành này, đội ngũ như vậy căn bản làm không ra đại loạn gì.

Cũng bởi thế, Dực Nhân kia vô cùng cởi mở để cho đoàn người này đi vào trong quốc gia của mình...

Không sai! Một cái quốc gia, đất nước của Dực Nhân — Bạch Vũ quốc.

Mặc dù, so với quốc gia trên đại lục khác, Bạch Vũ quốc nhỏ một cách quá đáng, nhưng ở trên đại lục nam có thôn xóm và bộ lạc rải rác, đây vẫn coi như là quốc gia duy nhất tồn tại lâu dài rồi.

Bình thường mà nói, trên đại lục phương nam chỉ có ở lúc xảy ra chiến tranh, giữa bộ lạc và bộ lạc, thôn trang và thôn trang mới liên kết lại, tổ thành một cái quốc gia mang tính tạm thời để chống lại kẻ địch chung, đợi đến khi chiến tranh kết thúc, thể chế quốc gia lâm thời cũng tự nhiên giải thể.

Nhưng, Bạch Vũ quốc lại là một cái ngoại lệ, bởi vì những Dực Nhân thích sống tụ tập, tính cách vừa lại ôn hòa, cho nên không giống những Thú Nhân khác ở chung liền sẽ nổi xung đột, bởi thế, gần như mọi Dực Nhân đều tụ tập ở đây, hình thành một cái quốc gia gần như do Dực Nhân tổ thành.

Ngoài ra, Dực Nhân tộc cũng là Thú Nhân tộc vô cùng đặc biệt, thiện trường trồng trọt và thu hái mà không phải săn bắn, bởi thế, thường thường sẽ có thương nhân của chủng tộc khác tới đây giao dịch, phần lớn là lấy thịt để đổi lấy nông sản và một số vật thu hoạch do thu hái mà có.

Bởi thế, nếu không phải trong đoàn người Lưu Tinh có một loài người không được hoan nghênh, sợ rằng Dực Nhân sớm ở sau khi Dan lấy tên Ma Vương để thề, đã trực tiếp cho qua rồi.

Sau khi để cho Bai Saya cái loài người này mang lên còng tay xiềng chân, Dực Nhân tự mình dẫn đoàn người Lưu Tinh vào Bạch Vũ quốc, định trước hết mang những người này đi báo bị một chút với Dực Nhân chiến sĩ trong thành. Hắn vừa dẫn đường, dưới vấn đề liên miên không ngớt của Lưu Tinh, hắn cũng vừa giới thiệu triệt để sự tình của Bạch Vũ quốc.

Dọc đường, không ít Dực Nhân đều dừng chân lại, chỉ chỉ trỏ trỏ vào Bai Saya đang mang còng tay xiềng chân, cho dù hắn không làm sai chuyện gì, nhưng bị nghị luận như thế, Bai Saya vẫn là cảm thấy rất xấu hổ, cho nên dọc đường đều buông đầu xuống.

Dan thì quan tâm đứng ở bên hông hắn, ít nhiều che chắn một số ánh mắt của người ngoài cho hắn.

"Ngươi nói các ngươi thường buôn bán với Thú Nhân khác à?" Lưu Tinh tò mò nhìn đông nhìn tây, sau đó hỏi: "Chẳng qua, Thú Nhân tộc khác làm sao ít như thế? Chẳng thấy gì hết!"

"Mùa buôn bán vừa qua rồi, bây giờ là mùa ít khách đây." Dực Nhân ôn hòa hết sức kiên nhẫn trả lời vấn đề của tiểu miêu.

"Thì ra là như thế à! Vậy các ngươi có đặc sản gì ngon không?" Lưu Tinh tuyệt đối không quên nghe ngóng đồ ăn ngon.

Nhìn thấy vẻ tham ăn của Lưu Tinh, Dực Nhân cười nói: "Rất nhiều, chẳng qua bọn ta nổi tiếng nhất vẫn là rượu trái cây, có điều ngươi còn là trẻ con, tốt hơn vẫn là uống nước trái cây."

"Rượu trái cây..." Lưu Tinh đột nhiên quay đầu sang bên cạnh, bàn tay thịt lông lá vươn ra: "Tiểu Bạch, tôi muốn uống rượu trái cây, cho tôi tiền mua rượu trái cây."

Bai Saya nghe vậy, đầu đang cúi trong chớp mắt ngẩng lên, trịnh trọng cự tuyệt: "Không được, cậu vẫn là trẻ con, không thể uống rượu."

"Tôi không phải trẻ con, tôi đã ba mươi tuổi rồi!" Lưu Tinh lớn tiếng kháng nghị.

Lưu Tinh ba mươi tuổi rồi? Bai Saya ngẩn người, đó há chẳng phải là lớn hơn mình cả mười hai tuổi...

Dan lúc này ghé tai hắn nói: "Tuổi thọ của Ma Tộc và loài người không giống nhau lắm, ba mươi tuổi của Ma Tộc thuần huyết thống đại khái xấp xỉ với mười lăm tuổi của loài người mà thôi."

Mười lăm tuổi! Bai Saya vừa nghe, lập tức liền nghiêm khắc nói: "Trẻ con tuyệt đối không được uống rượu! Tôi đi mua nước trái cây cho cậu." Nói xong, hắn kéo theo còng tay xiềng chân, lấy ra túi tiền nhỏ liền muốn đi mua nước trái cây.

"Không muốn, tôi muốn rượu trái cây, không muốn nước trái cây đâu!" Lưu Tinh vội vàng tiến lên kéo hắn lại, bạt mạng tranh cãi ầm ĩ.

"Không được là không được, nếu còn ồn ào, đợi Alan trở về, tôi sẽ nói với cậu ấy cậu lén uống rượu đấy!" Bai Saya mặt mày dựng ngược đề xuất uy hiếp: "Cậu không phải nói cậu ấy nhất định sẽ trở về sao?"

"Ặc..." Nghe thấy uy hiếp này, Lưu Tinh không cam tâm tình nguyện mà buông tay, sau đó hung dữ trừng vào vật cưng của mình: "Tôi bắt đầu cân nhắc có cần để hắn trở về hay không rồi!"

"Ở đây rốt cuộc ồn ào cái gì vậy?"

Dực Nhân dẫn đường vốn đang xuất thần mà nhìn loài người mang theo còng tay xiềng chân, lại vô cùng không hài hòa mà cầm cái túi tiền nhỏ, vừa nghe thấy tiếng quát quen thuộc này, lập tức xoay người báo cáo: "Đội trưởng thị vệ! Tôi đang muốn dẫn đoàn người này đi tìm ngài báo bị đây."

Đội trưởng thị vệ? Vậy nhất định là rất mạnh! Cái gọi là người rất mạnh thì sẽ trông rất đẹp, thiên sứ trông rất đẹp! Nghĩ đến đây, Lưu Tinh lập tức thình lình quay đầu một trăm tám mươi độ...

"A-Agito?" Lưu Tinh há hốc miệng.

Chỉ thấy người tới có một đôi cánh còn thô tráng hơn những Dực Nhân khác, cơ bắp cường tráng như ngọn núi nhỏ, ngay cả bộ mặt cũng là do từng khối cơ bắp tổ hợp lại, cả người giống như là từng khối cơ bắp chất lên, trên tay còn cầm một cây giáo vừa to vừa dài, có vẻ đầy đủ lực sát thương... bất luận là lực sát thương đối với thân thể hay trên tâm lý đều cường hãn như nhau!

Bai Saya có chút đồng tình nhìn Lưu Tinh giống như thể hai mắt bị cái búa gì lớn đánh trúng, làm cho giống như bị mù. Haiz! Dực Nhân này thật sự rất giống Agito cắm một đôi cánh ở sau lưng, ngay cả hắn lúc vừa mới liếc thấy, cũng suýt nữa muốn lùi lại mấy bước, tránh cho Agito vừa lại xuất ra tuyệt chiêu "áp rất sát".

Agito phiên bản Dực Nhân quát một tiếng: "Loài người! Ngươi lại có thể để cho loài người tiến vào!"

"Tôi, tôi đã để hắn mang còng tay xiềng chân rồi..." Dực Nhân mang đoàn người Lưu Tinh tiến vào hiển nhiên có chút hoảng loạn, hắn vội vàng giải thích với đội trưởng thị vệ.

"Còng tay và xiềng chân căn bản không thể ngăn cản tà ác của loài người!" Agito phiên bản Dực Nhân rống giận.

"Xin đừng nói như tế, trong loài người bọn ta cũng có rất nhiều người tốt tồn tại!" Bai Saya rốt cuộc không nhịn được nhảy ra, lớn tiếng kháng nghị với Agito phiên bản Dực Nhân.

Agito phiên bản Dực Nhân cũng không hề lưu tình phản bác: "Loài người đều là những gã vô sỉ, vì ham muốn cá nhân liền bắt bớ bừa bãi chủng tộc khác để làm nô lệ!"

"Ơ..." Bai Saya đột nhiên có chút nghẹn lời, hắn không thể không thừa nhận cái sự thật này, bởi vì lúc trước ngay cả bản thân hắn cũng suýt nữa bị bắt đi làm nô lệ.

Dan nhìn thấy dáng vẻ buông đầu ủ rũ của Bai Saya, một cỗ lửa giận âm thầm nảy sinh dưới lòng, lạnh lùng nói: "Thú Nhân chẳng phải cũng thường thường phát động chiến tranh, sau đó đem tù binh làm nô lệ."

"Dực Nhân bọn ta không bao giờ phát động chiến tranh, cũng không có bắt bất cứ nô lệ nào." Agito phiên bản Dực Nhân hết sức kiêu ngạo nói, sau đó trừng vào Dan, vừa lại rống lên với Dực Nhân dẫn đám người Lưu Tinh tiến vào: "Vừa là loài người vừa là Ma Tộc, ngươi vì sao để đám nhân vật nguy hiểm này tiến vào?"

"Nhân vật nguy hiểm gì chứ!" Lưu Tinh chống nạnh hét to: "Ngươi cũng bất lịch sự quá rồi đi, bọn ta thế nhưng là nhận được phó thác của Dực Nhân, giúp hắn chiếu cố đứa con của hắn, vừa lại vì để cho con của hắn học bay, mới đặc biệt chạy đến đây đó!"

Kỳ thực là ủy thác của rồng... Bai Saya âm thầm sữa chữa Lưu Tinh ở trong lòng.

Nghe vậy, Agito phiên bản Dực Nhân nhìn về phía Lưu Tinh, vừa nhìn thấy là một Thú Nhân, sắc mặt lập tức hòa hoãn: "Oh, lâu lắm không nhìn thấy Miêu tộc nhân rồi."

"Ta – là – sư – tử!" Lưu Tinh giống như con mèo nổi giận, ngay cả lông trên người cũng tức đến dựng lên.

"Đứa con Dực Nhân mà ngươi nói chính là nó sao?"

Agito phiên bản Dực Nhân hiển nhiên không ngó ngàng thanh minh nghiêm chỉnh của Lưu Tinh, hắn chuyển chú ý sang Aya, nhưng khi hắn vừa nhìn thấy đôi mắt to màu hồng kia, trên khuôn mặt đầy cơ bắp lập tức lộ ra thần sắc kinh hãi nhất mà hắn có thể biểu hiện ra: "Đây... Nó, nó là..."

"Vương tộc!"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro