Tập 5 - Chương 1

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tập 5: Vật cưng — Công chúa Belle

Chương 1: Tử vong lan tràn

Bai Saya đột nhiên đứng lên, ánh mắt chuyển ra ngoài ban công của đại sảnh, hắn luôn luôn ôn hòa vậy mà nhíu mày, thoạt nhìn hết sức bất an.

"Bai Saya, làm sao vậy?" Saisimili không hiểu gì cả mà nhìn hắn, bên ngoài ban công cái gì cũng không có, mà Benchez và Dan cũng đi rồi, Bai Saya rốt cuộc đang bất an cái gì?

Bai Saya có chút không xác định nói: "Cũng không có gì, chỉ là cảm giác có chút hoảng hốt, hình như có chuyện gì không tốt sắp xảy ra."

Saisimili đầu tiên là ngẩn người, sau đó hỏi: "Có thể là Người Dẫn Đường Tận Thế xảy ra chuyện hay không? Thân là Tội Giả của Tận Thế, nếu như cậu ta có nguy cơ, ngươi hẳn là cảm nhận được mới đúng."

"Cái gì?" Bai Saya vẫn là lần đầu tiên biết mình lại có thể có loại năng lực này, đầu tiên là giật mình, sau đó lập tức nổi lên lo lắng cho đồng bạn, hắn vội vàng hỏi: "Lưu Tinh có nguy hiểm sao?"

"Đây..." Saisimili cười khổ: "Đây phải hỏi chính ngươi, ngươi mới là Tội Giả phụ trách bảo vệ Người Dẫn Đường, ta chỉ là Tinh Kiến phụ tránh chỉ dẫn đường."

Bai Saya vẫn còn muốn hỏi Saisimili nên làm sao phán đoán vân vân, nhưng cỗ cảm giác bất an trong lòng lại đột nhiên trở nên mãnh liệt, mãnh liệt đến hắn trực tiếp thốt lên: "Lưu Tinh và Alan có nguy hiểm rồi!"

Saisimili ngơ ngác "oh" một tiếng, sau đó mới rốt cuộc hiểu rõ ý trong lời của Bai Saya.

Người Dẫn Đường Tận Thế có nguy hiểm? Trời ơi, nếu Người Dẫn Đường của hắn chết ngắc rồi, vậy hắn cái Tinh Kiến này há chẳng phải thất nghiệp sao?

Đối mặt với nguy cơ thất nghiệp, Saisimili gần như là nhảy dựng lên sốt ruột hô: "Ngươi mau chóng nghĩ biện pháp đi à! Ngươi chẳng phải là Tội Giả sao?"

Bản thân Bai Saya cũng rất sốt ruột, nhưng hắn thì lại có biện pháp gì... Đúng rồi! Tìm Thụy Tư thương lượng!

"Thụy Tư, Thụy Tư! Lưu Tinh có nguy hiểm rồi, ngươi hãy mau dạy ta nên giúp làm sao!"

Gần như ở lúc Bai Saya vừa hô ra câu này, trong đầu hắn liền truyền đến âm thanh quen thuộc, Thụy Tư trầm thấp nói: "Nắm lấy ký túc thể của ta, sau đó nhắm mắt, ngươi hẳn là cảm giác được phương vị của Người Dẫn Đường, bây giờ cảm giác kỹ hơn chỗ của hắn."

Ký túc thể? Đúng rồi, Thụy Tự đã nạm ở trên Thánh Bạch Chi Kiếm. Bai Saya vội vàng rút bảo Kiếm ra, hai tay nắm chặt chuôi kiếm, làm theo như Thụy Tư nói, nhắm mắt nỗ lực cảm giác.

Nhưng, bất luận hắn gắng sức cảm ứng làm sao, trước mắt lại vẫn là một mảnh đen kịt, Bai Saya không khỏi có chút chật vật mở miệng hỏi: "Phải, phải làm sao cảm giác chỗ của Lưu Tinh?"

"Đầu tiên dốc sức cảm giác được phương vị chính xác nhất."

Bai Saya nỗ lực thử, đây cũng không phải chuyện khó khăn, tồn tại của Lưu Tinh cộng thêm hai Tội Giả, khiến cho phương hướng của bọn họ trở nên minh hiển như là bó đuốc trong đêm tối. Hắn hỏi tiếp: "Cảm giác được rồi! Sau đó thì sao?"

"Tưởng tượng trạng huống mà bọn họ có khả năng đang ở bây giờ."

Lưu Tinh và Alan sẽ ở trong trạng huống thế nào... Bai Saya lộ ra biểu tình cổ quái, hai người này ở cùng một chỗ, ngoại trừ tai nạn, chính là tai nạn càng lớn mà thôi, chẳng lẽ còn sẽ có gì khác sao?

Nói cũng kỳ quái, khi hắn nghĩ như thế, trước mắt vậy mà thật sự hiện ra tình cảnh hai người lâm vào tai nạn...

◊◊◊◊

"Đây rốt cuộc làm thứ gì?"

Trên mặt luôn luôn vô biểu tình của Alan hiện lên biểu tình chán ghét cực độ mãnh liệt... Thông thường hắn chỉ có ở lúc bất cẩn mở bao đồ nào đó, nhìn thấy thứ không nên nhìn – quần lót dơ mấy ngày không giặt và vớ vo thành một cục mà Lưu Tinh ném loạn ở trong bao – mới sẽ xuất hiện loại thần sắc chán ghét này. Nhưng hiển nhiên, dựa vào góc độ tầm nhìn hướng lên của hắn, trừ phi quần lót mọc cánh biết bay, nếu không hắn không thể nào nhìn thấy quần lót dơ.

Thật sự thuận theo tầm nhìn tràn ngập chán ghét của Alan nhìn qua lại là... cái gì cũng không thấy!

Chỉ thấy sương đen lan tràn, tầm nhìn gần như bằng không, chỉ có vị trí chỗ mấy người Alan đang đứng là trạng huống sạch sẽ có hình nửa vòng tròn, Bai Saya ở phương xa vừa nhìn đã biết, cái nửa vòng tròn này là vòng bảo hộ của Lưu Tinh từng dùng.

Mà không biết có phải là ảo giác của hắn hay không, hình dạng của những sương đen đáng lẽ không có sinh mệnh kia thoạt nhìn giống như là những khuôn mặt người, há to miệng đang rên rỉ la hét, chỉ là không có âm thanh phát ra từ trong cái lỗ đen mở to kia mà thôi. Ngoại trừ cái này, bọn chúng giống như là người đã bị bỏ đói một tuần lễ đột nhiên nhìn thấy một miếng thịt nướng thơm ngào ngạt, chen lấn xô đẩy lên vòng bảo hộ, khiến cho cả khuôn mặt hiện ra đủ loại hình thù quái dị trên vòng bảo hộ vì dồn nén.

Lưu Tinh thì vạn phần cực nhọc chống giữ vòng bảo hộ, còn vừa nghiến răng nghiến lợi trả lời: "Tử vong lan tràn, ma pháp hợp tác cỡ lớn siêu cấm kỵ, ma, ma pháp trận siêu phức tạp, cần mười mấy ma pháp sư cao cấp, còn có vật liệu thi pháp tuyệt đối đắt đến không ngờ, cuối cùng còn phải cần một ma đạo sĩ thực lực cao đường đến chủ đạo ma pháp trận, mới có biện pháp thi triển ra, chẳng qua lực sát thương của cái ma pháp này cũng không phải mạnh bình thường à..."

"Này! Cậu có thể chuyên tâm thi triển vòng bảo hộ hay không, lảm nhảm một đống làm cái gì chứ, trả lời đúng cũng đâu có phần thưởng!" Pease run như cầy sấy trách móc kêu lên, nhìn dáng vẻ hau háu của đống khuôn mặt sương đen kia, nếu vòng bảo hộ bị vỡ, hoàn cảnh của bọn họ sợ rằng không an toàn hơn mỹ nữ khỏa thân ở trước đống nam nhân, đảm bảo bị thịt đến ngay cả xương cốt cũng không còn.

"Kệ ta! Dù, dù sao cũng cầm cự không nổi." Lưu Tinh mặt như đưa đám hét to. Đây thế nhưng là cấm chú, cấm chú đấy! Ma pháp sư trung cấp không hơn không kém như cậu làm sao có thể chống đỡ được, nhiều lắm có thể sống thêm ba phút đã là rất không tệ rồi!

"Không thể dùng dịch chuyển tức thời!" Alan trầm mặt nói. Dịch chuyển tức thời cũng là ma pháp thuộc hệ phong, hắn không lý nào thi triển không ra, nhưng bất luận hắn thử có nhiều lần, ma pháp dịch chuyển tức thời vẫn là không ra.

"Nếu dùng dịch chuyển tức thời là có thể đào tẩu, đây đã không gọi là cấm chú rồi!" Lưu Tinh bực mình nói. Hơn nữa, nếu như dịch chuyển tức thời có thể chạy được, vậy cậu sớm đã bỏ chạy rồi, còn cần chờ Alan thi triển?

Bởi vì là đang chống lại cấm chú, mặc dù thuộc loại chậm rãi, mà không phải bạo phát trong một lần, cho nên Lưu Tinh vẫn có thể dùng vòng bảo hộ chống đỡ một lát, nhưng cấm chú dù sao cũng là cấm chú, cứ chống đỡ như thế, ma lực của cậu đã trôi đi còn nhanh hơn lở đất.

"Alan, ta chống không nổi rồi! Ngươi chẳng phải có Nguyên Tội Bảo Thạch sao? Mau chóng dùng lực lượng của Nguyên Tội Bảo Thạch!" Lưu Tinh vội vàng hét lớn.

Nghe vậy, Alan nhíu mày nói: "Ta không biết sử dụng lực lượng của Pride làm sao, ta hỏi Pride một lát."

Argh ~~ Còn hỏi một lát! Bây giờ nào có cái thời gian cho ngươi hỏi một lát! Lưu Tinh tức đến nghiến răng nghiến lợi, ma lực của cậu đều sắp bị hút cạn rồi!

Hm! Có cần dứt khoát từ bỏ thi triển vòng bảo hộ, sau đó thừa dịp trước khi xuống địa ngục, mau chóng lấy lược lén chải tóc vàng của Alan hay không? Chính là vì "chải tóc đẹp, làm quỷ cũng có thể thu được vật cưng mỹ lệ" mà! Chẳng qua, ở ngay lúc cậu vất vả rút ra một tay để lén lấy lược, đuôi mắt lại liếc thấy Pease, còn có... Philo!

A! Gã này chẳng phải cũng là người sở hữu Nguyên Tội Bảo Thạch sao?

Nắm được một tia cơ hội sống, Lưu Tinh lập tức hét lớn: "Philo! Ngươi là đang làm biếng hả! Đừng tưởng bảo thạch của ngươi là Lười Biếng Bảo Thạch, ngươi liền có thể làm biếng à! Còn không mau dùng lực lượng bảo thạch của ngươi? Ta thật sự cầm cự không nổi rồi!"

"Năng lực của tôi... bây giờ không thể sử dụng." Philo có chút do dự nói, vừa nhìn thấy dáng vẻ tức đến sắp sùi bọt mép của Lưu Tinh, hắn vội vàng bổ sung: "Chẳng qua, chờ vòng bảo hộ của cậu mất rồi, liền có thể sử dụng."

Shit! Lực lượng quỷ gì vậy hả. Lưu Tinh dứt khoát từ bỏ thi triển vòng bảo hộ, bỏ cuộc mà nói: "Vậy ngươi bây giờ dùng ngay đi!" Dù sao, lấy trị số ma lực còn lại của cậu, cùng lắm cũng chỉ có thể cầm cự thêm một phút.

"Chờ..."

Philo biến sắc hô lên, nhưng, Lưu Tinh vì một mình chống giữ vòng bảo hộ nên sớm đã cực độ khó chịu rồi, căn bản không chờ hắn hô xong, lập tức thu lại vòng bảo hộ, sau đó hai tay khoanh ngực, ngồi xếp bằng xuống đất, rất có ý tứ "ta mặc kệ hết thảy rồi".

Vòng bảo hộ vừa mất, tức thì, trăm ngàn khuôn mặt vặn vẹo màu đen tất cả đều phóng về phía đám người Lưu Tinh, khi sương đen vừa chạm vào bốn người này, bốn người gần như ở trong cùng một lúc tai mắt mũi miệng đều chảy ra máu màu đỏ đen, ngoại trừ Lưu Tinh vốn đã ngồi xuống, ba người khác tất cả đều nhũn chân ngã xuống.

Tình huống của Alan đặc biệt nghiêm trọng, hắn thứ nhất là ma pháp sư thể lực yếu, thứ hai vừa lại là Tinh Linh bẩm sinh thiên huớng ánh sáng, lực đề kháng hết sức kém đối với loại ma pháp của thuộc tính hắc ám, cho nên sau khi tiếp xúc đến tử vong lan tràn, gần như là lập tức ngã xuống không dậy nổi.

"Ugh... khó chịu quá, Philo, ngươi lại có thể gạt ta!" Lưu Tinh khi nói đến câu cuối cùng, trong miệng phun ra một dòng máu, cho dù như thế, cũng không quên nỗ lực thử dùng mắt trừng chết cái tên Philo lừa đảo này.

Mặc dù không cần trừng, bọn họ cũng gần như sắp chết rồi...

Ở cùng lúc này, Bai Saya ở chỗ xa đang lấy "tâm nhãn" dò xét trạng huống bốn người, sau khi nhìn thấy Lưu Tinh và Alan tai mắt mũi miệng đều chảy máu, dáng vẻ gần sắp chết, đầu "ầm" một tiếng trống rỗng.

Philo lúc này vội vàng nắm lấy Lười Biếng Bảo Thạch Sloth trên cổ, hai mắt nhắm chặt lẩm bẩm một chuỗi từ, sau đó trong kẽ ngón tay hắn nắm lấy bảo thạch dần dần lộ ra hào quang màu vàng.

Lưu Tinh mặc dù tai mắt mũi miệng "phun" máu, nhưng với trăm phần trăm lòng tò mò, cậu ở loại tình thế đe dọa tính mạng này, vẫn không quên phải nghe lén người ta nói. Dù sao, Philo có khả năng là muốn niệm chú ngữ phát động năng lực bảo thạch gì đó, nếu biết nội dung chú ngữ, vậy hai con vật cưng của cậu chẳng phải liền có thể dùng lực lượng của bảo thạch rồi sao?

Cái gọi là lực lượng của vật cưng chính là lực lượng của chủ nhân mà, cho nên, chú ngữ này chính là thứ tốt có thể khiến cho thực lực của Lưu Tinh cậu đại tăng! Đương nhiên phải mau chóng nghe lén rồi... Chẳng qua điều kiện là, nếu như cậu và vật cưng của mình có thể sống sót ở trong tử vong lan tràn.

Lưu Tinh dựng thẳng lỗ tai, chỉ nghe thấy Philo điên cuồng niệm một đống: "Ta rất lười biếng, ta thật sự rất lười biếng, bốn giờ sáng dậy luyện kiếm là bởi vì ta làm biếng ngủ; nỗ lực chấp hành bảo vệ an nguy hoàng cung là bởi vì ta làm biếng đi đến hoàng cung đối mặt với một đống đại thần lắm mồm; trốn ở trong phòng bạt mạng sửa công văn chất đống như núi, là vì muốn trốn tránh kế hoạch mạo hiểm viển vông của Belle. Lười Biếng Bảo Thạch à! Ta thật sự rất lười biếng, ngươi làm ơn cho ta mượn lực lượng đi..."

"..." Đây nhất định là nói xạo! Lưu Tinh như đinh đóng cột mà nghĩ.

Cuối cùng, Philo mở mắt, xòe bàn tay, lộ ra Lười Biếng Bảo Thạch, giờ phút này, hào quang màu vàng sớm đã thịnh vượng đến gần như nhìn không ra dáng vẻ ban đầu của bảo thạch, Philo trầm ổn mà hô lên: "... Chung cực trì dũ!"

Hào quang màu vàng bộc phát ra, thậm chí ngay cả khuôn mặt sương đen ghê tởm kia cũng bị hào quang này bức lui mấy bước.

Hào quang của trì dũ thuật vừa chiếu lên người, Lưu Tinh lập tức cảm thấy thân thể yếu ớt bắt đầu chuyển biến tốt đẹp, không tới mấy giây sau, cậu đã khỏe đến có thể nhảy lên hét lớn: "Đồ đần! Trì dũ thuật thì được cái gì, chúng ta vẫn là ở trong phạm vi của tử vong lan tràn đấy! Cho dù chữa khỏi lần này, lát nữa chẳng phải vẫn chết như thường!"

Philo cười khổ: "Chết thì sẽ không chết, chỉ là có khả năng không dễ chịu lắm."

Nghĩa là gì? Lưu Tinh vừa mới nghi hoặc, còn chưa kịp hỏi ra khỏi miệng, liền nhìn thấy những khuôn mặt sương đen kia vừa lại xông tới, mức độ háu đói đại khái xấp xỉ như Agito nhìn thấy Bai Saya, mà vừa bị những sương đen dày đặc kia đụng vào, nguyền rủa mãnh liệt của tử vong lan tràn lập tức lại khiến Lưu Tinh nằm xuống...

"Chung cực trì dũ!" Philo lần nữa hô ra.

Khuôn mặt sương đen lần nữa bị bức lui, bốn người sắp chết vừa lại được chữa lành, sau đó khuôn mặt sương đen ngay sau đó lập tức xông đến...

"Chung cực trì dũ..."

Mặc, mặc dù sẽ không chết, chẳng qua thế này còn khó chịu hơn chết à!

Lưu Tinh chừng như khóc không ra nước mắt. Trời ơi! Cậu mặc dù không muốn chết, chẳng qua cũng không muốn thể nghiệm bị làm cho sắp chết rồi lại làm sống, vừa lại sắp chết rồi làm sống, hết lần này tới lần khác vô hạn tuần hoàn như thế này đâu!

"Dừng tay A A A!"

Alan là người đầu tiên chịu không nổi, sau một lần được chữa lành, hắn đứng lên, cột lôi đột ngột bạo phát, uy lực ngút trời, còn muốn cường đại hơn lần hắn nổi khùng vừa rồi, tia chớp màu xanh trắng tức thì xua khuôn mặt sương đen ra mười mấy mét, hiệu quả xua đuổi còn muốn tốt hơn gấp mấy lần trì dũ thuật mà Philo dùng bảo thạch thi triển.

Mặc dù, uy lực của cột lôi đối với xua đuổi sương đen có hiệu quả rất tốt, nhưng thương tổn đối với loài người và ma tộc lại càng tốt, ngoại trừ người thi triển mà pháp là Alan, ba người còn lại liên tục la hét ở trong tia chớp một cách rất bi thảm, bị điện giật cho đến truyền ra mùi thịt, tiếp đến là mùi thịt cháy...

May là, Philo vừa mới thi triển ra chung cực trì dũ thuật, dưới ánh sáng trì dũ còn sót lại, cột lôi rốt cuộc không thể tiêu diệt ba người, cũng khiến cho Tinh Linh cực độ thiếu hụt ý thức đồng bạn tránh khỏi "mưu sát đồng bạn", loại tội danh mà Tinh Linh tộc từ xưa đến nay chưa từng phạm phải.

Cuối cùng, Lưu Tinh thê thảm nằm trên đất sùi bọt mép, tứ chi co giật. Cậu dưới tình huống toàn thân run rẩy còn nỗ lực nhìn sang bên cạnh, đừng nói là Pease gầy ốm, ngay cả Philo cao lớn cũng bị điện đến hôn mê bất tỉnh... Chẳng qua mình làm sao còn tỉnh hả? Xem ra cậu sau khi bị Alan điện N lần, chỉ số đề kháng đối với điện đã tăng lên không ít.

"Khoan đã... Philo té xỉu rồi? A! Nguy rồi, vậy chẳng phải không có người dùng trì dũ thuật nữa?" Lưu Tinh lúc này mới nhớ tới, la hét thất thanh. Trời ơi! Mặc dù cậu vừa rồi phàn nàn nói không muốn chết rồi lại sống, sống rồi lại chết... Nhưng, đây cũng không đại biểu cậu thật sự muốn chết có được không?

GOD đáng ghét kia, ông thật là tốt thì không linh, xấu trái lại rất linh!

Thảm rồi! Những khuôn mặt sương đen kia lại tới, tới gần rồi! Lưu Tinh nỗ lực bò bò, bò đến bên cạnh Alan, sau đó liều mạng bám chặt lấy đùi của người sau không buông, mặc dù tên Tinh Linh này ở lúc phát điên, chỉ số nguy hiểm biết đâu còn cao hơn "tử vong lan tràn", chẳng qua, dưới trạng huống hắn thanh tỉnh, vẫn tính là đồng bạn đáng tin.

Alan quả nhiên tức giận, cực quang thiểm điện vừa lại gào rít tuôn ra, bức lui những gương mặt sương đen kia mấy thước.

Nhưng, ánh điện vừa biến mất, khuôn mặt sương đen lại vẫn không từ bỏ ý định mà điên cuồng tuôn lên.

"Cực quan thiểm điện, cực quang thiểm điện... hộc hộc..."

Alan liên tục thi triển ra lôi điện ma pháp, đây vốn đã là hệ ma pháp tổn hao ma lực cực đại, huống chi hắn vừa rồi đã dùng hai lần cột lôi, ma lực gần như sắp thấy đáy rồi. Nhưng những khuôn mặt sương đen kia lại không ngừng bức cận, ma pháp cũng chỉ có thể bức lui bọn chúng mấy bước mà thôi, cho nên hắn đành miễn cưỡng thi triển ma pháp nhiều lần, nhưng thế này sợ rằng chống giữ không được bao lâu.

"Lưu Tinh... ta chống đỡ hết nổi rồi. Cực quang thiểm điện!" Alan bình tĩnh tính toán ma lực còn lại, nhiều nhất là thi triển thêm ba lần cực quang thiểm điện, cùng lắm có thể cầm cự hơn một phút đi.

Lưu Tinh ngẩn ra, trong đầu là một mảnh hỗn độn, hoàn toàn không biết nên làm sao.

"Cực quang thiểm điện!" Alan phát ra tia chớp thứ hai đếm ngược, đây đại biểu sinh mệnh của bọn họ chỉ còn lại thời gian của một phát chớp thôi.

Rốt cuộc cùng đường rồi sao...

Lưu Tinh lộ ra thần tình cổ quái, không thể chấp nhận mà hỏi: "Chúng ta sắp... chết rồi sao?"

Nghe vậy, Alan cúi đầu nhìn Lưu Tinh, đôi mắt to màu vàng vĩnh viễn tinh quái kia giờ đây trông hết sức ngỡ ngàng, Tinh Linh không khỏi mềm lòng, Lưu Tinh... dù sao cũng vẫn là một đứa trẻ!

Tay trái của hắn phóng ra phát chớp cuối cùng, tay phải lại đặt lên đầu của Lưu Tinh xoa xoa, người sau đầu tiên là bởi vì trên đầu đột nhiên trầm xuống mà ngẩn người, sau đó, liền cảm nhận được Alan xoa đầu cậu một cách chiều chuộng...

Cuối cùng cảm thấy mắt có chút nóng xót, Lưu Tinh thất vọng mếu máo miệng, không có cốt khí mà mang theo giọng thút thít nói: "Alan, ta vẫn không muốn chết."

Alan vừa phóng ra tia chớp cuối cùng, vừa xoa đầu của Lưu Tinh, an ủi cậu: "Ta biết, đừng sợ, sẽ không có chuyện."

Làm sao có thể sẽ không có chuyện chứ, Alan là đồ ngốc... Lưu Tinh phùng má, ở trong lòng oán thầm Tinh Linh, cái gì mà Tinh Linh đần độn, ma điện, bạo lực đều chửi ra, bất tri bất giác, lại quên mất mình còn đang nhảy múa trên tử vong.

Khi tia chớp cuối cùng lui đi, mọi khuôn mặt sương đen hình như cũng cảm nhận được bầu khí tuyệt vọng của hai người, biết người trước mắt đã không thể vùng vẫy nữa, cho nên toàn bộ đều xông lên.

Đối mặt với cấm chú đầy khí thế, cho dù biết làm thế nào cũng đều là uổng công vô ích, nhưng Alan vẫn là xoay người lại ôm lấy Lưu Tinh, bảo vệ cả người cậu ở trong lòng mình.

Lưu Tinh ngẩn ra, nóng xót trong mắt tuôn ra toàn bộ, cậu thật muốn khóc, thật muốn ôm lấy gì đó gào khóc thật lớn, nhưng thế này hình như có hơi mất mặt... Quên đi! Dù sao cũng chết đến nơi rồi, còn quản mặt mũi gì chứ, huống chi, Lưu Tinh cậu vốn đã không cần mặt mũi mà!

Lưu Tinh ôm chặt trở lại Alan, mặt đau khổ miệng mếu máo, nước mắt và tiếng khóc cùng nhau tuôn ra.

"Hu oa! Ta không muốn chết đâu, ta sau này sẽ ngoan ngoãn, không bao giờ dám chọc họa nữa..."

Lưu Tinh vừa khóc như thế, ngay cả Alan cũng cảm thấy mắt trở nên ẩm ướt, nếu như sớm biết bọn họ sẽ cứ như vậy bỏ mạng ở lúc này, hắn lúc đầu khẳng định sẽ không rời khỏi Lưu Tinh và Bai Saya. Thật là, vì sao hắn lúc đó cứ không để cho Lưu Tinh chải tóc của hắn? Chải tóc căn bản chẳng có cái gì ghê gớm... hối hận tràn ngập lấp đầy trong lòng Alan.

Lưu Tinh duy trì gào khóc, đồng thời, khuôn mặt sương đen cũng đã nhào lên hai người, nguyền rủa cường đại của cấm chú lập tức khiến cho hai người lần nữa tai mắt mũi miệng chảy máu, mà lần này, cũng không còn chung cực trì dũ của Philo để cứu mạng nữa...

Lưu Tinh vùi ở trong lòng Alan khóc: "Ta không muốn chết đâu! Ta còn chưa chơi đủ..."

"Tôi tuyệt đối sẽ không để cho các cậu chết!"

Tiếng rống hàm chứa cơn thịnh nộ khủng bố truyền đến, Alan và Lưu Tinh còn chưa nhìn rõ bộ dạng của người tới, đã bị một trận ánh sáng trắng chói mắt làm cho mù lòa, hoàn toàn nhìn không thấy đồ vật, nhưng thân thể bị cấm chú nguyền rủa của bọn họ lại đột nhiên trở nên nhẹ nhõm, vốn bởi vì nguyền rủa mà hộc máu như vòi nước, bây giờ cũng đã hoàn toàn ngừng lại.

Tóm lại, hai người vừa rồi còn sắp chết bây giờ đột nhiên trở nên khỏe mạnh.

Hai người lần này ít nhất biết được rằng người tới là bạn không phải địch, chỉ là, rốt cuộc là ai đã cứu bọn họ ở thời khắc chết người này?

Chờ sau khi mắt cuối cùng cũng thích ứng ánh sáng trắng chói mắt, hai người liền không thể chờ được mở mắt ra.

"Các cậu không sao chứ?" Người đó ngồi ngay ở bên cạnh bọn họ, còn lo lắng hỏi.

Người này thật là không còn có thể quen thuộc hơn rồi, Lưu Tinh và Alan đồng thanh hô ra: "Bai Saya!"

Bai Saya quay đầu sang trái nhìn Lưu Tinh, rồi lại quay sang phải nhìn Alan, thấy hai người đều có vẻ không đáng ngại, hắn cuối cùng cũng thở phào, lông mày vốn tràn ngập phẫn nộ và ưu sầu cũng nới ra.

May mà, lần này hắn cuối cùng cũng bảo vệ được đồng bạn của mình!

"Anh làm sao vào trong cấm chú được?" Lưu Tinh khó có thể tin nhìn Bai Saya.

Ngay cả Philo cũng không thể đột phá cấm chú, Tiểu Bạch làm sao có thể xông vào phạm vi cấm chú cứ như là sân sau nhà mình?

Không đúng! Hắn thậm chí đẩy lui "tử vong lan tràn" hàng chục mét, sau đó dùng vòng sáng màu trắng ngăn cản khuôn mặt sương đen xông vào... Trời ơi! Lại có thể ngăn cản được cấm chú, gã Tiểu Bạch này hẳn sẽ không kỳ thực là mạnh nhất trong mọi Tội Giả chứ?

"Huh?" Bai Saya ngẩn ra, sau đó ngơ ngác hỏi ngược lại: "Cái gì là cấm chú?"

Haiz~~ Sớm đã biết Tiểu Bạch là một gã cái gì cũng hỏi "đó là cái gì?", cậu lại có thể ngu ngốc đi hỏi Tiểu Bạch, chẳng lẽ Tiểu Bạch sẽ biết mình là đã xông vào trong một cái cấm chú siêu cấp nguy hiểm đụng vào liền sẽ tan xương nát thịt sao?

Hắn có khi còn tưởng màn sương này dày đặc như thế là bởi vì có người đang đốt rác đây! Lưu Tinh có chút ác độc mà nghĩ.

"Thật là tốt quá, các cậu đều không sao, tôi thấy dáng vẻ các cậu bị sương đen kỳ quái này thương tổn đến sắp chết, làm tôi cũng hoảng muốn chết!" Bai Saya lộ ra thần sắc vẫn còn kinh hồn, hết sức mừng rỡ nói: "May là, kịp đến cứu các cậu."

"Anh đã nhìn thấy dáng vẻ chúng tôi bị thương rồi..." Lưu Tinh ngẩn ra, dưới lòng đột nhiên có một chút xíu áy náy, Tiểu Bạch thì ra sớm đã biết sự nguy hiểm của cấm chú này, nhưng vẫn xông vào cứu bọn họ...

"Đúng thế, mặc dù không biết vì sao các cậu vừa đụng vào cái sương này liền hộc máu, chẳng lẽ sương này xấu lắm sao?"

Bai Saya có chút khó hiểu nhìn đống khuôn mặt sương đen vặn vẹo bị chặn ở đằng xa. Vừa rồi sau khi hắn phẫn nộ mà xông vào sương đen, bảo thạch liền tự động thi triển ra vòng sáng màu trắng đẩy lùi nguyền rủa của cấm chú, cho nên hắn căn bản không thể lý giải sương là làm sao thương tổn người.

Lưu Tinh giống như bị lời này trọng kích, chút xíu áy náy vừa mới nổi lên biến mất tăm trong chớp mắt, chỉ còn lại ý nghĩ xúc động "muốn mở đầu của Tiểu Bạch ra, xem thử bên trong rốt cuộc chứa thứ gì" mà bình quân ba ngày sẽ có một lần.

Bai Saya vừa nhìn thấy Lưu Tinh cúi thấp đầu, lập tức lo lắng hỏi: "Lưu Tinh, Lưu Tinh! Cậu làm sao vậy? Chẳng lẽ cách xa như thế, cậu vẫn nhìn thấy rõ những khuôn mặt sương đen kia có bao nhiêu xấu sao? Vậy để tôi đuổi bọn chúng đi xa hơn một chút!"

Vừa mới dứt lời, vòng sáng màu trắng vốn đã chuyển sang nhu hòa đột nhiên lại phát ra ánh sáng trắng chói mắt, sau đó giống như là trùm xã hội đen đang muốn cướp địa bàn, bạt mạng dồn khuôn mặt sương đen ra ngoài.

Bai Saya ra sức nắm lấy Thách Bạch Chi Kiếm, Phẫn Nộ Bảo Thạch phía trên cũng phát tán ánh sáng chói mắt. Được! Phẫn Nộ chi lực, toàn khai...

"Bốp!"

Lưu Tinh hung dữ ký đầu Bai Saya một cái, bực tức rống to: "Đồ đần! Đừng có giỡn, lát nữa phẫn nộ của anh không đủ cho Thụy Tư ăn thì làm sao? Chúng ta còn chưa thoát khỏi phạm vi của tử vong lan tràn đấy! Còn không mau chóng vác Philo lên, chúng ta phải chạy thôi!"

Bai Saya xoa đầu, nhịn đau nói: "Oh, được."

"... Còn có hắn." Alan bên cạnh mở miệng nói, sau đó dùng ngón tay chỉ vào Pease, Tinh Linh bẩm sinh yêu quý sinh mệnh nên không thể trơ mắt nhìn một người chết đi.

"Vậy cho ngươi vác hắn đấy!" Lưu Tinh hùng hồn nói.

Alan cúi đầu nhìn Pease, mặc dù người này thoạt nhìn gầy gầy ốm ốm, hẳn là không có bao nhiêu trọng lượng, nhưng đối với Tinh Linh mảnh khảnh kiêm ma pháp sư yếu đuối mà nói, trọng lượng có nhẹ cũng vẫn là chê nặng, hơn nữa gã này cũng không biết đã bao lâu không tắm rồi, trên người thấp thoáng bốc mùi cơ thể, khiến Tinh Linh ưa sạch sẽ càng thêm do dự.

Rốt cuộc là phải tuân theo thiên tính yêu quý sinh mệnh của Tinh Linh mà vác cái người này, để cứu sinh mệnh của hắn, hay là phải cố thủ thiên tính sức yếu hơn nữa ưa sạch sẽ của Tinh Linh, bỏ mặc cái loài người hôi thối nặng nề này cho rồi?

Tinh Linh mấy lần cúi người, nhưng lại bị mùi do mấy ngày (mấy tuần? Mấy tháng?) không có tắm rửa của đạo tặc Pease xông cho lùi lại mấy bước. Cuối cùng, Alan đã làm ra kết luận, cho dù mình không cứu hắn, Bai Saya cũng sẽ không khoanh tay đứng nhìn, hơn nữa vác người vốn đã là trách nhiệm của chiến sĩ, mà không phải trách nhiệm của ma pháp sư.

Sau khi tìm xong lý do, Tinh Linh yêu quý sinh mệnh mặt vô biểu tình nói: "Hắn quá nặng, ta vác hắn không nổi."

Này! Ngươi ngay cả chạm cũng không chạm đã biết vác không nổi? Lưu Tinh đảo mắt, cực độ hoài nghi hỏi: "Ngươi có chắc ngươi là Tinh Linh yêu quý sinh mệnh? Hay kỳ thực ngươi có huyết thống của Ma Tộc, là tộc nhân của ta đi?"

Mặc dù nghe thấy mỉa mai của Lưu Tinh, chẳng qua dưới tình huống lương tâm hổ thẹn và ma lực không đủ, Alan không phát ra điện để trừng phạt Lưu Tinh như mọi khi, chỉ là quay mặt đi không quản nữa.

"Quên đi, quên đi, Tiểu Bạch, thêm một người anh vẫn vác nổi chứ?" Lưu Tinh cũng hoàn toàn không có ý nguyện tự mình vác.

Bai Saya cười khổ, nhận mệnh mà gật đầu, sau đó trên vai vác Philo, một tay ôm Pease, tay kia còn phải cầm Thánh Bạch Chi Kiếm dùng để duy trì vòng sáng màu trắng, sau đó cùng lên đường với hai tên đồng bạn hoàn toàn thiếu hụt lòng cảm kích, đồng thời cũng không có lòng đồng tình.

Nhóm người này cứ giống như đi ở sân sau nhà mình mà tản bộ trong phạm vi cấm chú, thỉnh thoảng còn truyền đến mấy câu: "Này, Alan, ta chán quá đi mất, đầu đây! Ta muốn chải tóc của ngươi."

"Không được!"

"Ha ha, khuyên ngươi vẫn là ngoan ngoãn cho ta chải đi, ta biết ngươi hết ma lực phát điện giật ta rồi."

"Ngươi cho rằng ta cần bao nhiêu thời gian để khôi phục ma lực?"

"... Mặc kệ! Hôm nay có tóc, hôm nay chải!"

"Lát nữa có ma lực ngươi phải chết!"

◊◊◊◊

"Thật là thành quả chiến đấu lớn lao! Không ngờ Người Dẫn Đường của ta tài giỏi như thế, chẳng những chạy thoát từ trong cấm chú, hơn nữa còn bắt được Tội Giả của "Thủy Nhân"."

Saisimili hết sức cảm động nhìn Philo nằm trên đất với Lười Biếng Bảo Thạch treo trước ngực. Hắn vốn tưởng rằng mình sắp thất nghiệp, không ngờ kết quả cuối cùng lại có thể còn tăng lương! Đây làm sao không khiến người cảm động chứ?

"Lớn cái đầu ngươi!" Lưu Tinh hung dữ gầm lên: "Ta suýt chút xíu nữa, chỉ suýt chút xíu nữa thôi đã phải trời ghét hồng nhan, tuổi trẻ chết sớm rồi (Thiên đố hồng nhan, anh niên tảo thệ)! Ngươi cái tên Tinh Kiến này căn bản chẳng có chút hữu dụng nào, lại có thể còn ở bên đó mà cao hứng!"

Alan mặt lộ thần tình cổ quái, mấy cái thành ngữ trời ghét hồng nhan và tuổi trẻ chết sớm này sẽ dùng ở trên cùng một người sao?

"Đương nhiên phải cao hứng rồi!" Saisimili lộ ra thần sắc "ngươi có điều không biết" mà giải thích: "Ngươi ngẫm xem, Tội Giả tổng cộng cũng mới bảy tên. Mà bên cạnh ngươi đã có hai Tội Giả rồi, đối phương nếu như muốn mạng của ngươi, vậy ít nhất cũng phải phái ra ba tên Tội Giả tới, mới nắm chắc tất thắng. Cho nên, chỉ cần ngươi giết một tên Tội Giả của hắn, hắn liền gần như không thể phái ra thêm ba tên Tội Giả để truy sát ngươi rồi!"

Lưu Tinh lúc này mới lộ ra thần sắc bừng tỉnh.

"Chờ, chờ một chút, ngươi nói muốn giết ai?"

Bai Saya bên cạnh vốn bởi vì "lại" sử dụng lực lượng của bảo thạch quá độ, mà khiến cho vừa về đến Bạch Vũ quốc đã ngã đổ xuống đất, ngay cả hai người vác trên thân cũng là bị quăng xuống đất, nhưng vừa nghe thấy cái từ "giết" này, hắn đột ngột ngẩng đầu lên, căng thẳng chặn lại đề tài nguy hiểm của Saimi và Lưu Tinh.

"Đương nhiên là Tội Giả của Thủy Nhân rồi." Saisimili như chuyện đương nhiên nói: "Chỉ cần là Thủy Nhân và Tội Giả của Thủy Nhân, còn có quan trọng nhất — Tinh Kiến của Thủy Nhân, đều là kẻ địch không chết không thôi của chúng ta!"

Có phải ảo giác hay không hả... Làm sao cảm thấy Saimi lúc nói đến "Tinh Kiến của Thủy Nhân", ngữ khí đặc biệt chậm rãi và còn nghiến răng nghiến lợi? Ba người Lưu Tinh không hẹn mà cùng nghĩ ở trong lòng.

"Tử nhân cũng đã chết rồi, làm sao có thể sẽ là kẻ địch của chúng ta? Chẳng lẽ ngươi còn muốn quật thi thể sao? Tinh Linh bọn ta tuyệt đối sẽ không làm loại hành động không tôn trọng kẻ chết này." Alan lạnh lùng nói. (Thủy phiên âm là [shǐ] Tử là [sǐ], nghe lên rất giống nhau)

"..."

Im lặng một hồi, Lưu Tinh miễn cưỡng giải thích: "Thủy Nhân là gọi tắt của ta cho Người Dẫn Đường Khởi Đầu thôi!"

"Ngươi vì sao muốn gọi tắt Người Dẫn Đường Khởi Đầu?" Alan có chút kỳ quái hỏi, nhưng hắn lập tức trầm mặc, sau khi suy nghĩ một hồi, đôi mắt thon dài của Tinh Linh nheo lại một cái nguy hiểm, tám phần chắc chắn hai phần hoài nghi hỏi: "Ngươi hẳn sẽ không có gì liên quan với cái từ "Người Dẫn Đường Tận Thế" này chứ?"

"Ặc... Đó thật sự không phải chuyện liên quan đến ta!"

Lưu Tinh nuốt nuốt nước miếng, vừa xua tay vừa lùi lại mấy bước. Cậu nhớ ra rồi! Alan lúc trước khi nghe thấy cái từ Người Dẫn Đường Tận Thế này, hình như đã cho cậu một cái ánh mắt cảnh cáo vô cùng nguy hiểm?

Không phải chuyện liên quan đến ngươi? Vậy nghĩa là... chính là chuyện của ngươi rồi! Chẳng lẽ dự cảm không lành của hắn đã thành thật, Lưu Tinh thật sự chính là Người Dẫn Đường Tận Thế trong miệng Philo? Sắc mặt của Alan thoáng chốc trở nên khó coi, cứng ngắc hỏi: "Ngươi muốn hủy diệt thế giới?"

Mặc dù, Tinh Linh cũng không muốn làm cái hành động vĩ đại ngăn chặn thế giới hủy diệt, nhưng cũng quyết không cho phép mình biến thành đồng lõa hủy diệt thế giới!

Lưu Tinh vừa nghe, lập tức phùng má hét lớn: "Ta mới không thèm hủy diệt thế giới, ta còn chưa chơi đủ! Làm gì mọi người đều đổ oan ta!"

Alan vừa nghe, sắc mặt cứng đờ cũng hòa hoãn lại. Ngẫm lại cũng phải, nếu cái đứa chỉ biết chơi như Lưu Tinh thật sự gánh trách nhiệm trọng đại hủy diệt thế giới, vậy GOD có lẽ vĩnh viễn cũng đừng hòng nhìn thấy cái ngày thế giới hủy diệt!

"Vậy Philo vì sao nói ngươi muốn hủy diệt thế giới?" Alan không yên tâm vừa lại hỏi một câu.

Lưu Tinh đang muốn biểu đạt đủ loại bất mãn của mình đối với cái "tên trò chơi dễ dàng gây hiểu lầm lại không thể đổi", nhưng một người khác lại đã mở miệng trước, chỉ thấy Bai Saya với thần tình nghiêm túc đứng dậy, đầu tiên xin lỗi với Alan: "Chờ một chút, Alan, để tôi nói trước được không?"

Alan biết rõ Bai Saya sẽ không làm chuyện vô nghĩa, tự nhiên là gật đầu, sau đó an tĩnh lắng nghe.

Bai Saya lập tức quay đầu qua đối diện Lưu Tinh, người sau không khỏi giật mình, cậu lâu lắm không thấy Bai Saya xuất hiện biểu tình nghiêm túc như thế rồi, còn nhớ lần đầu tiên cậu nhìn thấy biểu tình này, một giây sau, gã kia liền xông ra đi công kích kẻ thù giết thầy của hắn, sau đó bị bắt ném vào đại lao.

Còn có, lần thứ hai nhìn thấy loại biểu tình nghiêm túc này, là lúc Tiểu Bạch rốt cuộc quyết định muốn cứu Alan, tiếp đến bọn họ liền bởi thế bị Benchez uy hiếp phải cùng Dan đến đại lục phương nam. Về phần lần thứ ba có loại biểu tình này, là Bai Saya quyết định bảo hộ Bạch Vũ quốc, gia nhập chiến tranh...

... Nói không chừng chuyên chọc họa chân chính kỳ thực là "Tiểu Bạch nghiêm túc"? Lưu Tinh đột nhiên có loại lĩnh ngộ này.

Mặc dù sợ rằng lại sắp có tai họa đến cửa, chẳng qua đối diện với thần sắc nghiêm túc của Bai Saya, Lưu Tinh cũng chỉ có kiên trì đến cùng mà nói: "Anh là muốn nói về chuyện của Philo đi?"

Bai Saya gật đầu, ánh mắt nhìn chằm chằm vào Lưu Tinh, hắn tin người sau là biết mình muốn nói cái gì, cho nên không cần ngôn ngữ.

"Tôi biết anh không muốn giết hắn." Mặt Lưu Tinh suy sụp, vạn phần ủy khuất nói: "Nhưng, hắn sẽ giết tôi đó, anh không biết lúc hắn nói đến Người Dẫn Đường Tận Thế, bộ dạng cứ như muốn bằm thây Người Dẫn Đường Tận Thế ra vạn mảnh..."

"Tôi sẽ bảo hộ cậu, tôi vừa rồi đã rõ lực lượng bảo thạch của Thụy Tư là sử dụng làm sao." Bai Saya trực tiếp trả lời.

Lưu Tinh vừa nghe, hứng thú lập tức dâng lên, cuống quýt hỏi: "Lực lượng bảo thạch? Đúng rồi, lực lượng bảo thạch của Philo hình như gọi là "chung cực trì dũ", năng lực trì dũ của hắn thật sự còn lợi hại hơn cả tế ti đó! Vậy Tiểu Bạch lực lượng của anh là cái gì? Anh mau nói đi chứ!"

" "Thủ hộ tuyệt đối"! Là vòng bảo hộ chỉ cần tôi còn sống, thì tuyệt đối đánh không vỡ."

"Vòng bảo hộ đánh không vỡ?"

Lưu Tinh vừa nghe, đây thật là năng lực phù hợp tính cách của Bai Saya... chẳng qua, dù sao mình cũng không định chủ động công kích Người Dẫn Đường Khởi Đầu, loại năng lực mặc dù tiêu cực nhưng lại có thể bảo mệnh hữu hiệu này đúng là không còn gì tốt hơn rồi.

Lúc này, Alan đột nhiên xen miệng: "Oh, đúng rồi. Hồi nãy lúc chúng ta còn bị vây khốn ở trong tử vong lan tràn, ta đã hỏi Kiêu Ngạo Bảo Thạch Pride, năng lực của ta rốt cuộc là cái gì, nó nói cho ta, năng lực của ta gọi là "cường hóa công kích", chỉ là ta vẫn không biết phải sử dụng cái năng lực này làm sao."

... Có lẽ ngươi không biết sẽ tốt hơn.

"Cường hóa công kích" cái từ này chỉ nghe đã biết tuyệt đối là dùng để khiến cho Alan trở nên càng cường đại! Lưu Tinh bắt đầu hoài nghi năng lực kháng điện của mình có lẽ sẽ càng ngày càng cao.

Không biết Người Dẫn Đường Khởi Đầu có chịu trao đổi Tội Giả? Ví dụ như dùng Alan trao đổi Philo gì đó...

Bai Saya lại hoang mang hỏi lần nữa: "Nhưng Lưu Tinh, cậu sẽ không thật sự muốn giết Philo chứ? Chúng ta từng là đồng bạn mà!"

"Nếu như Tiểu Bạch anh..." Lưu Tinh lén liếc nhìn Alan, thừa dịp cháy nhà hôi của mà bổ sung: "Nếu như "anh và Alan" đều chịu luôn ở bên cạnh tôi bảo hộ tôi, vậy tôi sẽ không giết Philo!"

Alan lại ném cho Lưu Tinh một cái ánh mắt khinh khỉnh "mắc mớ gì đến ta", nhưng sau đó, hắn liền nhận được ánh mắt khẩn cầu của Bai Saya ném tới, đối mặt với cái ân nhân đã cứu hắn không chỉ một hai lần này, Tinh Linh căn bản không thể cự tuyệt khẩn cầu của hắn, đành thở dài, tự an ủi mình, dù sao hắn ban đầu đã định trở về cái đội ngũ này rồi.

Alan gật đầu, chỉ là, hắn vừa lại tăng thêm cái điều kiện: "Nhưng, ngươi tuyệt đối không được hủy diệt thế giới!"

"Không vấn đề!" Mắt to màu vàng của Lưu Tinh nhấp nháy tia sáng của ăn cướp thành công, lần này đã có thể xác định con vật cưng Alan này sẽ không lén bỏ chạy nữa!

Vậy tóc vàng mỹ lệ của hắn và mạng nhỏ của mình đều được đảm bảo rồi!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro