_C15_

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Nó đang ngồi trong phòng Sehun. Đang cười nói vui vẻ mà hắn trông đến phát bực. Hắn liền xông qua phòng Sehun.

– KungSoo về ăn cơm anh đói rồi?

– Anh ăn trước đi, tôi chưa có đói

– Về ăn đi, không đói cũng ăn, rửa chén một lần thôi, ai đâu mà rửa hoài hao nước..... hắn cau có

– Anh ta bị sao vậy trời, nó tự lảm nhảm một mình........Thôi tôi về nha... Nó mỉm cười nói với Sehun

– Ừ về đi.. Sehun nói với nó

– Ê anh bị gì mà quạo quọ vậy?

– Không có gì hết. Mới lên sao không ngủ mà đi qua đó rồi?

– Thì mang quà qua cho thôi chứ đi đâu?

– Đi cho thì về đi. Ở đó làm gì mà nói chuyện vui vẻ dữ vậy? Nhìn phát ghét

– Ê ê anh chứng quá nha?

Hai đứa ăn cơm mà không nói với nhau lấy một câu, hắn thì vừa ăn vừa nhìn sắc mặt của nó

– Hừ ,........... sao không nói chuyện?

– Nói chuyện gì? Nó ngây ngô hỏi

– Thì thích nói gì thì nói đi?

– Không thích gì hết. Ăn lẹ đi rồi dọn, tôi đi chơi đó. Tối nay tôi đi với Sehun

– Đi đâu? Sao lại đi với Sehun, mới lên không nghĩ ngơi hả?

– Thì đi chơi...... Sehun rủ

– Nó rủ cái đi liền hả?

– Bạn bè thì đi chứ có sao?

– Không đi đâu hết. Ở nhà với anh. Hắn quát

Nó hết sức ngạc nhiên. Nhưng nó lấy lại bình tĩnh,

-Tại sao lại phải ở nhà với anh?

– Ờ..... hắn không biết phải nói lý do gì cuối cùng đành...... tại anh không khỏe nên nhóc phải ở nhà xem anh có cần làm gì thì giúp..... một lý do chính đáng

– Xí...........tôi có phải là osin của anh đâu chứ.... không bao giờ có chuyện đó.

Nó nói xong vớ tay lấy bộ đồ và một mạch chạy vào nhà tắm, bỏ lại tại mâm cơm một cục tức to đùng và một cái mặt như cái mâm.

– Nè đi thiệt đó hả? Người vô tâm hết sức thấy bệnh mà cũng không thèm quan tâm?

– Bệnh thì mua thuốc uống đi? Tôi có phải bác sĩ đâu mà biết chứ? Mà bệnh gì vậy? Khi nào hấp hối nói tôi trước nha.... để chuẩn bị tiền ăn cháo khuya? ( vô duyên hết sức)

Nói xong chưa kịp đợi hắn trả lời thì nó đã chạy mọt lèo ra cửa rồi.

Hắn cũng vội thay đồ và cũng chạy nhào ra đường....... (hắn đi đâu vậy ta????? một hồi các bạn sẽ biết hà.)

Hắn đứng cạnh một góc dường gần cái cột đèn điện cao thế. Nó đứng cạnh một xe kem bên kia đường. Đang chờ đợi một ai đó? Rồi có một chiếc xe chạy đến, không ai khác là Sehun, nó leo lên xe và xe đã đi..... hắn cũng vội đề ga và tăng tốc chạy theo cái xe đáng ghét kia. Hắn chạy theo sau xe đó hết con đường này đến con đường khác.... hắn tự nghĩ " tại sao mình lại làm vậy ta? Tại sao nhóc đi với ai thì kệ nhóc? Tại sao lại đi theo làm gì?..... hắn vẫn suy nghĩ mà trong đầu không có câu trả lời một cách thỏa đáng. Xe của hai tên kia dừng tại một quán trà sữa bên đường. Hắn thì dừng lại bên một quán nước ven đường. Khoảng 30 phút sau hai đứa kia lại ra xe và đi, hắn lại tiếp tục công việc lén lén lúc lúc của mình..... nhưng xui cho hắn rồi....... ĐÈN ĐỎ. Ái chà..... ngã tư nữa. Hai đứa kia đã chạy đi rồi biết đâu mà đuổi theo.......?

Hắn đâm đầu chạy theo hướng đường thẳng, dù sao đi nữa cũng ra đến đây rồi thì chạy hóng gió chút cũng chẳng sao? Đường phố Seoul thì đẹp không cần tả rồi, những ngôi nhà cao tầng được thắp sáng lộng lẫy bởi những bóng đèn neon đa màu sắc, càng làm cho thành phố trở nên lung linh đẹp sáng chói.

Hắn chạy dạo cũng được khoảng 30 phút thì cảm thấy hơi mệt, vì ngày hôm nay chạy xe nhiều mà. Nên hắn đành quay về mà bỏ đi cái việc theo dõi ai kia.....

............

Sau khi rời khỏi quán trà sữa thì xe của hai đứa nó chạy đi đến công viên chơi, nhưng đi được một quảng thì nó nói:

– Sehun nè .... về đi?

– Sao vậy? Cậu không khỏe hả?

– Không, tôi khỏe..... nhưng JongIn không khỏe... nên tôi muốn về coi anh ấy có sao không?

– Lo lắng cho anh ta quá ha......?

– Ờ...........thì ở chung phòng mà.... Phải quan tâm chứ....

– Ừ về thì về......ah. Đợi tôi gọi điện thoại cái nha. Sehun xuống xe và đi ra xa điện thoại cho ai đó. .... Sau một lúc thì quay lại cười tươi với nó:

– Về thôi.

Xe chạy đến gần đường hẻm vô nhà trọ, ngay khúc đường vắng hôm bữa thì có đám thanh niên đứng đó, tay thì cầm cây, mặt mày thì hung bạo, một niềm bất an trong lòng nó lại bùng lên. Xe của nó dừng ngay trước mấy tên đó. Sehun chưa kịp hỏi gì thì nó đã tát Sehun một cái như trời giáng, còn nó thì cũng không khá hơn là mấy, cũng lãnh một cái tát tai thấy mấy ông sao. Sehun đứng lên đánh bọn chúng thật quyết liệt, nhưng mình Sehun thì không thể nào khống chế được bọn chúng....

– KyungSoo chạy đi.......

– Sao tôi bỏ anh được chứ... nó hoảng hốt trả lời trong khi nó cũng cố chống cự một tên

Một cái tát tai nữa giáng vào mặt nó, lúc này đau.........đau lắm... nó lấy tay vệt lên mũi thì đã có màu đỏ.... Người đi đường thì ít nhưng khi ai thấy cảnh tưởng này thì cũng ngoảnh mặt làm ngơ.... Ai cũng có chủ nghĩa cá nhân hết..... họ sợ liên quan đến mình, không khi tự nhiên rước họa vào thân, vì thế chạy nhanh là một quyết định đúng đắn. Nó lại bị ăn thêm một tát tai và giờ đây nó đã khuỵu xuống, vừa ngước đầu lên thì nó đã thấy một tên dùng cây đang đánh vào nó. Nó chỉ biết nhắm mắt mà chờ đợi chứ không biết phải chống cự thế nào vì nó đã hết sức rồi.....

– Kyung Soo coi chừng đó. Sehun la lớn lên.

Nó biết nguy hiểm chứ nhưng làm sao né khỏi cái tên đó đây...... nhưng khoảng 10s...30s nó vẫn chưa sao, lúc này nó mới mở mắt ra thì thấy hắn đã đang đánh tên kia không biết trời chăng gì nữa, hắn nhào vào đánh mấy tên còn lại trong khi nó thì đã kiệt sức, còn Sehun chỉ cố gắng lôi nó chạy thôi, nhưng làm sao nó chạy đi được cơ trong khi hắn thì đang chống trả quyết liệt với bọn kia kìa.

– Không tôi không đi đâu hết...... nó quát Sehun

– Kyung Soo chạy nhanh đi

– Không ..... có ai không cứu với.....cứu với........nó nói mà như không nên lời nó đã hết sức thật rồi, tại sao mọi chuyện lại như vây chứ, tại sao nó toàn gặp những chuyện không hay như thế này, nó muốn chạy đến giúp hắn nhưng nó không đủ sức, nó đành phải ngồi đó mà xem nguời mà nó thương yêu phải đối đầu với bọn ác ôn kia. Lại một lần nữa nguy hiểm đến, hai ba tên kia chia nhau không đánh hắn mà quay về phía nó, tên nào mặt cũng đầy xác khí, một tên tát như trời ván vào mặt nó, một tên khác thì nắm chặt Sehun dù Sehun cố vùng vẫy nhưng vô ích, nó thì bị người đánh qua, kẻ đánh lại, hắn vội nhào tới giúp nó, lập tức hai tên kia bị đánh giăng qua hai bên, nó gụt xuống, Sehun vùng dậy, làm tên kia choáng váng và ngã nhào, một tên từ phía sau nó đi lại với con dao trong khi nó thì chỉ nhìn về phía hắn đang ngồi trước mặt. hắn vội xô nó ra định đá tên kia thì con dao kia đã đâm vào hắn và máu ....máu ....cứ tuôn rơi. Cảm giác mà nó đã chịu đựng giờ đây cũng đã đến nữa rồi nhưng không phải là nó mà là hắn đang nếm chịu cảm giác này. Hắn nằm rụt xuống trong vòng tay của nó. Còn đám kia thì nhanh chong lên xe vội đi ( các bạn dừng thắc mắc tại sao tụi côn đồ kia bỏ đi nhe, đọc tiếp sẽ biết hà)

——TBC——

a


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro