_C7_

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Buổi tối đi dạo với Sehun nó cảm thấy hắn không đáng ghét như nó vẫn nghĩ? Có thể làm bạn của nhau mà. Và như thế phương châm " Có thêm một người bạn là bớt đi một kẻ thù" của nó được phát huy hiệu quả. Kể từ đêm hôm đó, Sehun và nó có thể xem là những hàng xóm thân thiết.

Chiều đi học về nó vào phòng thì :

-Ủa chị TaeYeon đến chơi hả?

-Ừm hì Chào em. TaeYeon mỉm cười nói với nó.

– JongIn đâu rồi chị? (Cha già mắc dịch này đi đâu bỏ nhà vậy trời?)

– JongIn ra ngoài mua ít đồ rồi em.

– Ờm. Chị đến lâu chưa?

– Chị đến cũng một lúc rồi. Tại đêm qua chị với JongIn đi chơi, mà anh ấy bỏ quên cái điện thoại nên chị đem qua đó mà.

– Ủa điện thoại thì anh ấy bỏ trong người sao quên vậy ta???????

– Ừmm thì....... mà không có gì.

Nó nhìn TaeYeon cười một nụ cười hạnh phúc, nó không biết tại sao hắn lại bỏ quên điện thoại nhỉ?(mọi người biết không chỉ nó đi) nhưng nó không hỏi thêm gì nữa. Nó tự nhủ: "Đêm qua hắn không về thì ra là đi chơi với bà TaeYeon này, ừ mà đúng rồi, người yêu đi chung là phải, mà sao kì nhỉ? Tại sao mình lại có cảm giác khó chịu nhỉ, nghe nó tức sao sao ấy? Tại sao nhỉ?"

– Thôi chị về nha KyunSoo

-Dạ. Chị về. Nó trả lời nhưng không quay lại chào. (Mất lịch sự quá đi thôi). Nó thì cứ nghĩ tại sao hắn lại bỏ quên điện thoại nhỉ? Ái cha mệt quá, đi làm cơm thôi. Nó đang làm cơm thì JongIn về

– Đêm qua đi đâu suốt đêm mà không về? Nó hỏi không thèm nhìn mặt JongIn

– Thì anh về nhà anh?

– Ồ vậy sao? Vậy sao không báo khỏi phải đợi cửa.

– Ah anh xin lỗi, lần sau sẽ không có nữa đâu nhé nhóc.

– Nữa nhóc nữa.... Mà nó rất ngạc nhiên, tại sao hắn nói dối nó, rõ ràng là đi với bà TaeYeon mà lại nói về nhà. Thật khó hiểu.

****

Buổi tối nó nằm cạnh JongIn trong khi đó thì hắn đã lên đường may mắn từ lúc nào rồi? ( ngủ đó) nó nằm lăn qua lăn lại mà không sao ngủ được? Nó suy nghĩ gì đây? Tại sao lại như vậy chứ? Chuyện của hắn tại sao nó lại quan tâm đến như vậy? Phải lo lắng, phải buồn phiền, ái cha .....nó làm sao vậy ta??????????/

*******

Sáng hôm sau

– Ê thức vậy sao không gọi tôi?

– Thì anh định cho nhóc ngủ thêm chút nữa mà

– Ngủ......... ngủ.....cho trễ luôn hả ? Mà tối nay anh có về không?

-Có, mà có gì không?

-Tại lâu rồi chưa đi chơi, nên rủ đi vậy đó?

-Ừ. Vậy tối về anh chở đi nhé.

-Ừ. Hứa đó nha. Không được cho tôi leo cây đó.

-Ừ. Thôi dậy đi rồi chuẩn bị đi học nữa kìa

-Biết rồi.

Hôm nay, tinh thần nó thật thoải mái, là sao ta? Tại sao lại như vậy? Hay là tối nay nó được đi chơi chung cùng với hắn? Mà nếu có đi chơi chung với hắn thì có cần phải mừng đến thế hay không.? Hắn là gì mà nó phải lại như thế chứ?

– Ah chào buổi sáng. Vừa bước đến lớp thì Sehun đã chào nó

-Ừ chào

– Hôm nay làm gì vui thế?

– Ah không có gì? Tại tối qua ngủ thẳng giấc thôi mà. Hihi. ......Nó vội vàng đến chỗ ngồi và giảng viên cũng bắt đầu vô. Ngày học hôm nay sao mà trôi qua chậm thế không biết. Nó mong nhanh chóng thoát khỏi ngay chỗ này để mà tối nay có thể cùng hắn đi chơi. Nó suy nghĩ và đưa ra một kế hoạch hoành tráng cho tối nay của 2 kẻ chung phòng.

*****

Giờ này tại một ngôi trường đại học khác:

– JongIn. TaeYeon chạy đằng sau gọi hắn

-Ừ, gì vậy?

– Anh đi đâu mà vội thế

– Ừ học chán quá nên anh về, mà em đi đâu đây?

– Thấy thế còn hỏi..... em đang ngồi học thì thấy anh bỏ ra đây nên em đi theo xem có chuyện gì không?

– Không có chuyện gì đâu.

– Mình đi uống nước đi anh, giờ này về làm gì?

JongIn giơ tay lên xem đồng hồ mới hơn 2h chiều.

-Ừ.

........Tại quán nước.........

– Em ngồi đi

-Cám ơn anh

– Em ơi cho một ly cam ép, và ... 1 ly phê đá không đường. Cô nàng kêu phục vụ

– Em vẫn còn nhớ sở thích củ anh hả?

– Làm sao em quên được chứ. Anh là người luôn quan trọng với em mà.

JongIn không trả lời mà chỉ nhìn ra cửa ổ và suy nghĩ về một điều gì đó. Cuộc nói chuyện giữa hai người luyên thuyên cho đến khi.

– Alô, ..... dạ phải....sao ạ..........ở đâu?..........

Vừa cúp máy xong, TaeYeon đã nhanh chóng kéo tay JongIn và chạy ra bãi giữ xe để chạy đi đến một nơi nào đó. Đó là bệnh viện Seoul, trong điện thoại nói là ba cô vừa gặp tai nạn giao thông, tình trạng rất nguy kịch nên cô đành phải tới đó để xem xét tình hình. TeaYeon là con gái của công ty xây dựng GG, là đứa con duy nhất, và từ nhỏ TaeYeon đã mất mẹ nên ba cô vừa là một người ba, là một người mẹ, nên cô thương ba vô cùng, cô là một cô gái xinh xắn, với ngoại hình lý tưởng và một nụ cười quyến rũ phải lấy đi biết bao trái tim của các chàng trai.

– Ba cháu có sao không bác sĩ? TaeYeon vội vàng hỏi khi thấy ông bác sĩ đi ra.

– Cô bình tĩnh, hiện giờ chúng tôi đã phẩu thuật xong, nhưng tình trạng thì không được khả quan cho lắm, nên gia đình cần chuẩn bị tâm lý

Nghe câu nói đó, TeaYeon không thể nào đứng vững được nữa, cô ngồi khuỵu xuống ghế và khóc nức nở, JongIn đến bên cạnh cô và an ủi cô một cách chân thành nhất.

-TeaYeon à, anh nghĩ bác trai sẽ không sao đâu em. JongIn vừa nói vừa vỗ về cô.

– Em cũng tin là như vậy, bà em là người tốt mà.... hức... hức... Cô nói trong nước mắt ngậm ngùi.

– Anh nghĩ rồi bác sẽ tĩnh lại thôi, em đừng quá lo lắng.

– Hức..hức..em cám ơn anh

– Không sao, chúng ta là bạn mà

Cô nàng nhìn hắn với ánh mắt ngạc nhiên và đầy nổi hờn

-Bạn? Anh nghĩ chúng ta chỉ là bạn sao? Vậy tại sao đêm hôm đó anh lại........?

– TaeYeon.. Anh xin lỗi...... Tại đêm hôm đó anh....anh ..... uống say .......nhưng thật ra anh không nhớ gì hết.........

– Em không muốn nhắc chuyện này ở đây, chúng ta sẽ nói chuyện đó sau. Đêm nay anh ở bên cạnh em nhé...

– Ơ nhưng anh .... bận rồi.... ừm mà thôi để anh điện thoại cái. Em ngồi đây nhé.

...................

Tại một phòng trọ

Aaaaa phải nhanh lên, sắp đến 7h rồi. Phải mặc bộ nào ta, bộ này, ư không hợp, bộ này ư cũng không hóp, còn bộ này, trông sao ấy,,,,.... cuối cùng nó cũng chọn cho mình một bộ mà nó cho là fashion nhất. Nó mặc cái áo thun hình Pororo màu trắng trông rất dễ thương. Nó diện thêm một cái quần jeans xanh đen bó. Kết hợp với chiếc thắt lưng màu da bò. Và mang thêm một đôi giày thể thao trắng. Woa nó nhìn trong gương xuất hiện một hotboy nào vậy ta( tự tin thấy ớn, mà không nó cũng khá đẹp đấy). Nó đi đi lại trong phòng đã 7h30 rồi sao JongIn vẫn chưa về ta, nó lại đi đi lại lại một lúc nữa đã 8h20 rồi, hắn ta đâu rồi?, bực mình nó lấy cái điện thoại định gọi cho hắn thì:

"..... Đừng trách em hởi, anh nào muốn như vậy đâu

......Thật tâm anh cũng đau buồn lắm em hiểu không

.......Nhiều khi lý trí phải gụt ngã trước số phận

........Bởi trái tim anh không là chính anh" Điện thoại nó reo

-Alô, chết đâu rồi tên kia?

– Ừ, Anh nè.

– Biết rồi, đâu rồi sao chưa về nữa?

– Anh xin lỗi nhé, tối nay anh không đi được rồi, anh bận chuyên đột xuất.

-Hả????????????????????????

-Ừ anh xin lỗi nha, em ăn cơm nước gì chưa?

– Không cơm nước gì hết. Nói xong nó cúp máy cái cụp. Đồ đáng ghét. Làm hại tôi chuẩn bị cả buổi tối cuối cùng chỉ là số 0. Được lắm. Chắc đi với con nào nên bỏ tôi đây nè. Vừa nói cơn tức trong người nó ngày một tăng lên, cũng chẳng hiểu tại sao nước mắt nó lại cứ tuôn rơi thế nhỉ? Một thằng con trai lại đi khóc chỉ vì một chuyện nhỏ xíu vậy sao trời..........?

——TBC——


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro