Chương 18.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Diệp Nhiên đợi hơn một giờ, rốt cuộc thấy người ,
“Mẹ ——” này một tiếng bao hàm bao nhiêu tình cảm, nồng đậm thương nhớ, còn có vô tận ủy khuất.

“Nhiên Nhiên, con nói cái gì tốt? Không cho con mang Tiểu Sênh đi, con lại cứng đầu kiên trì. Lúc này mới bao lâu, Tiểu Sênh đã hai lần đi bệnh viện.”

Diệp mẫu một mái tóc ngắn, bộ dáng giỏi giang, tuy rằng đã 50 tuổi, nhưng  so thực tế nhìn trẻ hơn rất nhiều.

Diệp Nhiên ánh mắt trái phải trốn tránh, hướng Diệp ba cầu cứu.

Diệp ba ba thấp khụ một tiếng,
  
“Bà xem Nhiên Nhiên mấy ngày nay khả năng mệt muốn chết rồi, chúng ta đi trước bệnh viện nhìn xem Tiểu Sênh.”

Nói rồi lôi kéo Diệp mẹ đi về phía trước.

Diệp mẹ vừa đau lòng vừa buồn bực, cuối cùng khẽ thở dài một hơi. Diệp Nhiên muốn nói, vẫn là nuốt đi xuống.

“Mẹ đi xem con gái đi.”
“Cũng là con gái con.”

*****

Diệp Sênh nhìn thấy ba mẹ vui vẻ cực kỳ, tinh thần cũng tốt hơn rất nhiều, vẫn luôn dính Diệp ba, Diệp mẹ.

Diệp mẹ trong lòng thở dài nhẹ nhõm một hơi, chờ Tiểu Sênh ngủ sau. Bà nhìn thoáng qua Diệp Nhiên,

“Cùng mẹ đi ra ngoài.”

Diệp Nhiên hướng diệp ba chớp chớp mắt, ý tứ là trong chốc lát giúp cô.

Trên hành lang yên tĩnh, hai mẹ con đứng ở trong một góc.

“Nhiên Nhiên, gần đây mọi việc có tốt không?”

"Tốt không?"

Vấn đề này, cô không có nghĩ tới.Nhớ tới việc quyết định đến Ninh Thành, đã là quyết định không tốt. Hiện tại hết thảy, vừa đau khổ lại ngọt ngào, còn không biết là tốt hay không tốt.

“Mẹ, con sống rất tốt .” Diệp Nhiên yên lặng trả lời.

Diệp mẹ giơ giơ lên khóe môi,

“Thấy hắn?”

“Ân. Hiện đã gặp anh ấy. Đang kết giao.”

Diệp Nhiên một năm một mười mà trả lời.

Hồi lâu, Diệp mẹ  chỉ là nhìn bóng đêm, bà không nói gì, đáy lòng tràn đầy chua xót.

Diệp Nhiên nhìn phía xa, ánh đèn bao phủ mẹ mình,  biểu tình cô không nông không sâu.

" Con biết suy nghĩ của cha mẹ, nhưng, đây là con nợ anh ấy. Kiếp sau con mặc kệ, cuộc đời này vẫn phải tiếp tục .”

Diệp mẫu đau lòng mà đem con gái ôm vào trong lòng ngực, thanh âm tắc nghẹn,

“Được, được. Có thời gian, mẹ đi gặp nó.”

Mấy năm trước, Phó Diên Bắc vẫn luôn muốn gặp Diệp phụ Diệp mẫu, không có cơ hội, lúc này có cơ hội.

“Chờ một chút được không, chờ con cùng anh ấy ổn định, con dẫn đến  gặp cha mẹ”

Cô không dám nói chuyện Phó Diên Bắc mất trí nhớ .

Diệp mẫu nhíu một chút mi,

“Tùy con. Nhiên Nhiên, mẹ biết con không bỏ xuống được, mẹ chỉ hy vọng con về sau có thể hạnh phúc. Bất quá, lần này mẹ muốn đem Tiểu Sênh mang về. Con hảo hảo làm chuyện của con.”

Diệp Nhiên cúi đầu, trầm mặc hồi lâu,

“Được .”

**********
Buổi tối, ba Diệp nói Diệp Nhiên trở về nghỉ ngơi.

“Con ở đây với cha mẹ
“Đi đi đi.”


Diệp mẹ  liên tục phất tay,

“Con  nhìn xem con bây giờ, đầu bù tóc rối, mẹ không muốn nhận  là nữ nhi của mẹ đâu.”

Diệp Nhiên kéo tay mẹ,

“Hộ sĩ cùng bác sĩ đều cho rằng mẹ là tỷ tỷ của con.”

Diệp mẹ gõ đầu cô,

“Con trước chạy nhanh trở về hảo hảo tắm một cái, ngủ một giấc.”

Diệp ba phụ họa,

“Ta và  mẹ con  ở đây , con ở chỗ này cũng giúp không được gấp cái gì. Mau trở về đi thôi.”

Diệp Nhiên bĩu môi, mấy ngày nay cô không phải đem Tiểu Sênh chiếu cố hảo hảo sao. Diệp Nhiên cũng không dám chống đối Thái Hậu nương nương, rầu rĩ mà đi trở về.

Trên đường thuận tiện đi một chuyến cửa hàng văn phòng phẩm, lần trước đặt một bộ dụng cụ cắt gọt đã tới rồi, ông chủ gọi cô qua lấy . Trong khoảng thời gian này, cô cảm thấy tinh lực khô kiệt, điêu khắc sách không có cảm hứng, phỏng chừng không thể tham gia cuộc thi điêu khắc sách quốc tế sắp tới .

Đánh xe tới rồi tiểu khu. Tài xế  hiếu kỳ nói, “Mậu Uyển nơi này, mọi người hầu như đều tự lái xe, tôi ít khi có khách ở đây.”

Diệp Nhiên cười cười, “Không có biện pháp, cháu sẽ không biết lái xe.”

“Cô nương, vậy cháu phải nhanh học, hiện tại bằng lái càng ngày càng khó thi.”

" cháu rất sợ lái xe, phỏng chừng cả đời này đều không chữa hết.”

Diệp Nhiên  kéo kéo khóe miệng, xuống xe, “Cảm ơn bác tài.”

Bóng đêm mông lung, gió lạnh phơ phất.

Diệp Nhiên từng bước một mà đi đến cửa nhà, trên tay còn ôm một bộ dụng cụ cắt gọt. Vào cửa trước, cô theo bản năng mà nhìn thoáng qua cách vách, phòng khách đèn chói lọi.

Hôm nay cho cô gọi điện thoại, người bên kia có ở nhà. Chìa khóa chuyển động, đại não giống như không chịu khống chế phối hợp, chân bước đi tới cửa nhà anh.

Đứng ở trước cửa nhà anh chần chừ  lại không đi vào, Diệp Nhiên cảm thấy chính mình rất biến thái.

Haizz, vẫn là quay lại nhà mình thôi.

Bộ dáng của cô hiện tại, thật là sợ bẩn hắn mắt.

Diệp Nhiên mới vừa xoay người, cánh cửa phía sau lập tức mở ra.

Người nọ đứng ở cạnh cửa, biểu tình lạnh lùng, “Cửa nhà tôi có bảo bối?”

Diệp Nhiên cắn răng,  nhìn thẳng hắn, cuối cùng bất đắc dĩ mà cười cười,

“Phó Diên Bắc, anh  cười lên đi, em đến  tìm anh.”

nói ra  ý đồ của mình, giống như cũng không quá khó.

“Vì cái gì không gõ cửa?” Hắn cúi đầu đón ánh mắt của cô.
Diệp Nhiên cong cong môi,

“Người ta sợ anh không  mở cửa ”

Phó Diên Bắc giật mình,trầm mặc vài giây, tránh thân mình, tỏ ý cho cô vào nhà.

Diệp Nhiên có cảm giác thụ sủng nhược kinh , vui vẻ nói

“Phó Diên Bắc, có cần bỏ giày mặc dép không ?”

Phó Diên Bắc ném hai chữ, “Tùy tiện.”

Diệp Nhiên vẫn cởi giày, trên mặt đất là gạch men dẹp mắt, đi cảm giác gan bàn chân lạnh lạnh.

Diệp Nhiên liếc nhanh nhìn một chút bố trí nhà cửa. Phòng ở nhà anh với cô có bố cục giống nhau như đúc.
Con trai độc thân , phong cách nhà cửa cũng đơn giản,  tựa như tham quan nhà mẫu , không có hơi thở gia đình .

Phó Diên Bắc đang lắp máy bay mô hình, trên bàn trà bãi rải rác nhiều  linh kiện nhỏ.

Con ngươi xoay chuyển, cô biết Phó Diên Bắc rất hứng thú với mô hình máy bay

"Anh đã bao lớn rồi, như thế nào còn chơi trò trẻ con thế?”

Diệp Nhiên cười ngọt ngào nói, giống như đang nói với một người thân thuộc, càng như là đối thân □□ người ta nói nói.
Phó Duyên Bắc tổng hội có như vậy ảo giác, hắn giương mắt nhìn nàng, “Ngươi trên tay là thứ gì?”
Diệp Nhiên cho hắn triển lãm một chút, “Đao.”
Phó Duyên Bắc nhìn nàng giới thiệu đao biểu tình, hưng phấn nhiệt tình. “Điêu khắc công cụ.” Một cái quang chân mỹ nữ chính cho nàng nhất nhất triển lãm nàng dụng cụ cắt gọt, hình ảnh này mạc danh làm nhân tâm nhảy gia tốc.
“Khi nào bắt đầu làm thư điêu?”
Khi nào?
Diệp Nhiên nghĩ nghĩ, “Sơ trung. Ta ba mẹ ly hôn sau, tâm tình bực bội, không có chuyện gì, ngẫu nhiên gian nhìn đến, có điểm hứng thú, liền tùy tiện học học, khắc chơi.”
Phó Duyên Bắc xem qua nàng tác phẩm, nàng trong miệng “Khắc chơi” thật là khiêm tốn.
“Ngươi thích sao?” Nàng nhẹ nhàng hỏi, thanh âm dễ nghe, nàng thật cẩn thận mà cất dấu giờ phút này rung động.
“Ngươi muốn đưa ta?”
“Xem tình huống, ta thư điêu chỉ đưa người có duyên.” Trước kia nàng đưa quá hắn, chỉ là không biết kia kiện thư điêu ở nơi nào? Có lẽ bị ném cũng không nhất định.
Phó Duyên Bắc đi đến nàng bên người, hắn híp mắt, tay phải đột nhiên ngăn lại nàng eo, con ngươi gắt gao mà tỏa định nàng, “Ta tổng cảm thấy ngươi là cái có chuyện xưa người, Diệp Nhiên.”
Nàng không chút hoang mang, cong khóe miệng, hai tròng mắt sáng lấp lánh, “Mỗi một nhà nghệ thuật gia đều có chuyện xưa.”
A, thật lớn khẩu khí.
“Như vậy, diệp đại nghệ thuật gia, ngươi có cái dạng nào chuyện xưa?” Phó Duyên Bắc chậm rãi khinh gần nàng. Cách một tầng hơi mỏng quần áo, hắn lửa nóng lòng bàn tay giống nhiệt thiết giống nhau phát sai nóng rực độ ấm.
Diệp Nhiên không có trốn tránh, tựa hồ phi thường mà thói quen, “Ta về sau chậm rãi nói cho ngươi.”
“Vì cái gì không phải hiện tại?” Phó Duyên Bắc nhướng mày.
“Phó Duyên Bắc, ngươi hiện tại có phải hay không có một tí xíu thích ta?” Nàng cười giống chỉ hồ ly, giảo hoạt trung mang theo thỏa mãn.

Quảng cáo

Hắn không nói gì, lại dùng hành động trả lời nàng.
Đây là hắn lần thứ hai hôn nàng.
Nàng môi giống như đồ mật đường, chọc người nghiện, làm người hưởng qua một lần còn muốn lần thứ hai.
Thẩm Hạ nói, thích một người cảm giác, chính là ngươi có xúc động, tưởng thượng nàng.
Phó Duyên Bắc trước kia không có loại này xúc động, hắn muốn thử xem.
Diệp Nhiên hôm nay ăn mặc ngắn tay cùng quần đùi, quá phương tiện người nào đó. Hắn tay hoạt vào nàng quần áo nội, một chút một chút sờ soạng nàng eo. Nàng sợ ngứa, khanh khách cười không ngừng, “Ngứa ——”
Nàng thịt mềm mại, Phó Duyên Bắc không hề chớp mắt mà nhìn chằm chằm nàng biểu tình, tựa hồ nàng sớm thành thói quen này hết thảy, như thế tự nhiên.
Dây dưa gian, hai người ngã xuống trên sô pha.
Diệp Nhiên tại hạ, Phó Duyên Bắc tại thượng, nhưng hắn vẫn là tận lực không đem trọng lượng đè ở nàng trên người.
Diệp Nhiên đôi tay ôm cổ hắn, ánh mắt mê ly mà nhìn hắn.
Phó Duyên Bắc híp mắt, “Kẻ lừa đảo ——” hắn lẩm bẩm, hôn lan tràn mà đến.
Diệp Nhiên tự nhiên mà vậy mà đáp lại hắn. Nàng ái cực kỳ hắn hôn, chỉ có này có, nàng mới cảm thấy này hết thảy là chân thật. Phó Duyên Bắc lại lần nữa trở lại nàng bên người.
Thon dài trong tay chạm vào nàng trước ngực mềm mại khi, nàng nhu nhu mà lên tiếng, thanh âm kia thật sâu mà kích thích hắn.
Phó Duyên Bắc hai tròng mắt dần dần đỏ lên, cách nàng quần áo, hắn dùng sức mà vuốt ve. Diệp Nhiên dựng thẳng thân mình, “Bắc ——”
Hắn trong giây lát xốc lên nàng toàn bộ áo trên, một tảng lớn oánh bạch da thịt ánh vào nàng mi mắt, nội y cũng bị hắn vừa mới động tác lộng rớt, lỏng le mà treo ở trước ngực.
Nàng dáng người thật sự rất tuyệt!
Diệp Nhiên chớp chớp mắt, đêm nay hết thảy phát sinh quá nhanh, mau nàng có chút trở tay không kịp.
Hắn mới là rõ đầu rõ đuôi kẻ lừa đảo. Lần trước còn không biết xấu hổ mà cùng nàng nói hắn là “Lần đầu tiên”, lần đầu tiên là có thể hôn kỹ thành thạo sao? Lần đầu tiên là có thể như vậy thuần thục mà cởi bỏ nàng nội y sao?
Diệp Nhiên e lệ, giơ tay che khuất đôi mắt.
Phó Duyên Bắc động tác dừng lại, ánh mắt dừng ở nàng trên da thịt.
Đỉnh đầu đèn treo phát ra sáng ngời ánh sáng, nàng thấy không rõ vẻ mặt của hắn, “Duyên Bắc ——”
Phó Duyên Bắc thon dài ngón trỏ ở nàng trên người chậm rãi mà xuống, từ trái tim đến bụng nhỏ, ở nàng rốn mắt vòng một vòng, cuối cùng ngừng ở nàng thấp eo quần thượng.
Ở vừa mới trong quá trình, trong bất tri bất giác, quần cúc áo đã giải.
Kia phiến oánh bạch trên da thịt, có này từng đạo vết sẹo, nhan sắc nhàn nhạt. Phó Duyên Bắc đầu ngón tay xẹt qua, đại não đột nhiên nghĩ tới một cái từ —— có thai văn.
Nữ nhân mang thai khi mới có thể lưu lại có thai văn.
Hắn cái trán che kín rất nhỏ hãn, sắc mặt hơi hơi ửng hồng, khô nóng tâm một chút một chút mà làm lạnh xuống dưới, cuối cùng lý trí thắng, hắn nhẹ nhàng kéo xuống nàng quần áo, bỏ qua một bên mắt đi, “Xin lỗi, ta vượt qua.”
Diệp Nhiên đại não một trận nổ vang, hắn thanh âm như có như không mà từ nàng bên tai phất quá.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro