Chương 23

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Chuông báo thức vang lên, Thư Tình đang ngủ, mơ mơ màng màng vươn tay tìm đi động, kết quả phát hiện tủ ở đầu giường có độ cao không giống với tủ ở nhà.

Cô từ từ mở to đôi mắt, rồi đột nhiên ý thức được bản thân đang ở chỗ nào.

Cô tắt điện thoại di động, trên giường Cố Chi không còn người, gối đầu và chăn đều được sắp xếp gọn gàng, sạch sẽ giống như chưa từng có người ở.

Đây là giấc mộng của cô, hay là thật sự là chuyện lạ?

Lúc Cố Chi trở lại khách sạn, Thư Tình đang đánh răng.

Anh đặt bát cháo nóng hổi lên bàn, sau đó đến bên phòng tắm gõ cửa, “Rửa mặt xong rồi ra ngoài ăn cháo”.

Trên miệng Thư Tình còn bọt, ngẩng đầu nhìn bộ dạng nhẹ nhàng khoan khoái và sạch sẽ của anh, nhân tiện liếc nhìn bộ dáng ngu xuẩn đến tận cùng của bản thân, yên lặng gật gật đầu.

Cháo là mang từ nhà ăn của khách sạn lên, độ nóng vừa phải, ăn vào rất ấm.

Cố Chi mở rèm cửa sổ ra, quay đầu vừa đúng nhìn thấy Thư Tình uống xong ngụm thứ nhất, vẻ mặt bị phỏng nhe răng trợn mắt, anh không nhịn được cười rộ lên, “Tôi nghĩ rằng cháo có nhiều, không cần lo lắng sẽ có người tranh với em”.

Thư Tình chỉ có thể nước mắt lưng tròng, không có tâm tình tranh cãi với anh, chỉ ngẩng đầu u oán nhìn anh.

Nhưng vừa nhìn, bóng dáng thon dài thẳng tắp đứng ngược chiều ánh sáng, ánh mặt trời rực rỡ hiếm có vào một ngày đông viền một tầng màu vàng trên người anh, nhìn cả người anh như sáng lên.

Áo sơ mi trắng, áo trong màu xám, còn có chiếc quần thường màu đen, anh yêu thích những bộ quần áo đơn giản, nhưng như thế cũng khó giấu được khí chất tao nhã quanh người anh.

Anh cười với cô, môi mỏng giương nhẹ, chân mày khóe mắt đều là ý cười.

Thư Tình chỉ cảm thấy ngực như bị ai đánh mạnh vào, rất nhiều cảm giác khó tả thành lời dâng lên trong lòng.

Bát cháo ngon miệng bỗng nhiên mất đi hấp dẫn.

Cô gục đầu nhìn sương mù ngoài trời, từ từ nghĩ ra một sự thật.... Sau khi uống xong bát cháo, cô nên về nhà rồi.

Quả nhiên, Cố Chi cũng ngồi xuống ăn cháo cùng cô, sau đó hỏi một câu: “Bao giờ về nhà?”.

Dường như là cô đáp không cần nghĩ ngợi: “Buổi tối”.

Đối mặt với ánh mắt hỏi lại của Cố Chi, cô lại giải thích nói: “Em nói với mẹ muốn ở nhà bạn chơi hai ngày, khó lắm mới có cơ hội nghỉ về, có rất nhiều điều muốn nói....”.

Cúi đầu dùng đũa khua bát cháo, tim cô đập rất nhanh.

Không phải là chưa từng nói dối, chỉ là ở trước mặt người này nói dối chuyện không đâu.... không hiểu sao cô cảm thấy chột dạ.

“Bằng không, em đưa thầy đến bên cạnh đi dao?”.

Cố Chi nhìn cô một cái, cuối cùng chỉ nhàn nhạt nói một câu: “Em cũng biết là khó mới có dịp về nhà, vẫn nên ở cạnh người nhà thì tốt hơn”.

“..... Em lập tức trở về”. Cô nỗ lực giả bộ như không có gì.

Nhưng trong lòng cũng có một chút mất mác.

Cho dù lề mề cỡ nào, cuối cùng vẫn đến lúc phải tiễn Cố Chi.

Hai người chậm rãi đi dọc ngã tư đường trở về nơi hôm qua anh đỗ xe, chiếc xe Volvo gần ngay trước mắt, cảm xúc của Thư Tình cũng sa sút tới cực điểm.

Đưa người ngàn dặm, cuối cùng vẫn phải từ biệt.

(* Nguyên tác: Tống quân thiên lý, chung tu từ biệt)

Nhưng mà rõ ràng chỉ có mười phút!

Cố Chi đứng trước xe, quay đầu lại nhìn cô, “Về sau nên ở bên cạnh mẹ nhiều hơn, cho dù về sau lại có cảm xúc không tốt, cũng không nên cả đêm không về”.

Thư Tình gật đầu.

“Dù sao cũng là con gái, một mình ở bên ngoài không an toàn, về sau đừng giống đứa nhỏ làm những chuyện khiến người khác lo lắng”.

Nghiễm nhiên bày vẻ người lớn dạy dỗ.

Thư Tình không thích nghe nhất là loại thuyết giáo này, nhưng vào giờ phút này cô vẫn phá lệ yên tĩnh nghe, cúi đầu không nói một lời, chỉ gật đầu.

“Lần sau gặp cô của em, không cần phải nói nhiều, người ta nói gọi chó không cắn người”.

Gật đầu.

“Nếu thật sự giận quá, em cũng không cần gọi, cắn lại là được rồi”.

Lúc gật đầu được một nửa.... Hả? Cái gì?

Thư Tình đen mặt nhìn anh, lại còn kịp nhìn thấy ý cười thoáng chốc trên khóe môi anh.

Nhưng cho dù anh nói gì đó chọc cười, hốc mắt cô vẫn nóng lên.

Đúng lúc này, di động trong túi bỗng vang lên.

Cô bảo Cố Chi đợi chút, sau đó nhận điện thoại, “Sao?”.

Người ở đầu bên kia rất vội, dường như nói liên tục một đống, giọng nói cũng sắc nhọn, Thư Tình biến sắc, cắt đứt lời của cô, “Bây giờ cậu ta đang ở đâu?”.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro