Chương 31: Phong Ba Lại Nổi Lên

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tăng Tử Kiều gần như bị Vệ Tần kéo đi xềnh xệch suốt cả chặng đường. Đến bãi đỗ xe, Tử Kiều lại bị anh nhét vào trong, còn chưa kịp thắt dây an toàn, cô đã nghe thấy tiếng động cơ nổ, sau đó chiếc xe phóng nhanh về phía trước.

Tăng Tử Kiều giữ chặt tay cầm hai bên, nhìn vào cảnh hai bên đường đang lùi dần về phía sau, bất giác cảm thấy căng thẳng: "Này, này, này, cho dù đã muộn thì anh cũng không cần phải lái xe liều mạng như vậy chứ? Tôi là người vừa sống lại từ cõi chết, thực sự không muốn chết thêm lần thứ hai đâu."

Vệ Tần bất cần lên tiếng: "Cô thực sự đã quên rồi sao, hay là giả vờ thôi? Cô lái xe còn điên cuồng hơn tôi bây giờ nhiều."

"Tôi hả?" Cô biết lái xe sao? Tăng Tử Kiều cố gắng tìm kiếm trong số kí ức ít ỏi của mình, hoàn toàn không có tin tức nào cho thấy cô biết lái xe. Viên Nhuận Chi cũng đã từng nhắc lại cho cô, bố mẹ thân sinh ra cô đã chết trong một vụ tai nạn giao thông, cho nên từ nhỏ cô đã có chướng ngại tâm lí với các loại xe ô tô dù lớn hay nhỏ, thậm chí cả ô tô đồ chơi. Cô làm sao có thể học lái xe được chứ?

Tăng Tử Kiều đột nhiên nhớ ra một chuyện, lại hỏi anh: "Này, công ty MK có hệ thống bảo vệ rất nghiêm ngặt, làm sao mà anh có thể lẩn vào bên trong được?"

"Ha ha, MK cũng chẳng phải Cục An ninh Quốc gia, tôi chỉ cần liếc mắt một cái thì cái cửa nát của các người sẽ tự động mở ra thôi." Vệ Tần khẽ hưm một tiếng đầy bất cần.

Tăng Tử Kiều nhún vai đáp: "Anh giỏi, anh làm được!"

"Ngồi ngay ngắn lên!" Vệ Tần nhắc nhở xong liền tăng tốc thêm nữa.

Không bao lâu sau, họ đã đến địa điểm hẹn gặp. Đây là một sơn trang với lối kiến trúc theo phong cách Đông Nam Á. Dưới màn đêm, những chiếc đèn lồng treo dưới mái nhà đều hiện rõ khí chất cổ điển mà tĩnh lặng.

Hai người họ nhanh chóng đi vào căn phòng đã được đặt trước, may mắn là người hẹn gặp cũng vừa vào chưa được bao lâu. Sau một hồi đàm thoại, đối tác tỏ ra hoàn toàn hài lòng với các điều kiện của Tăng Tử Kiều, thế nên lại chọn thời gian khác để kí hợp đồng.

Sau khi rời khỏi khách sạn, tâm trạng Tăng Tử Kiều rất vui vẻ, trước mắt như thấy bầu trời lấp lánh đầy sao, long lanh lạ thường. Mọi chuyện phía trước đều rất khả quan, cô vô cùng mong chờ cảm giác hưng phấn khi ngồi trên giường đếm tiền mãi không hết.

Vệ Tần liếc sang nhìn Tử Kiều, nụ cười xinh đẹp, xán lạn trên khuôn mặt cô gần như đã truyền sang cả anh. Anh nhớ rằng kể từ khi quen biết cô, rất ít khi anh thấy cô cười, cho dù có cười thì cũng chỉ là nụ cười công thức, chuẩn mực như đứng trước gương vậy.

"Ha ha, có tiền để kiếm có phải nên mời bạn bè uống một ly không?" Vệ Tần đưa mắt nhìn về phía khác, cố tình tỏ ra vẻ bất cần.

Tăng Tử Kiều khẽ nhướng đôi mày, nhoẻn miệng mỉm cười nói: "Hả, tôi biết rồi, còn tưởng anh sẽ tận tâm mời tôi một bữa cơ đấy!"

"Sao thế, chẳng phải hắn ta luôn chuyển tiền sinh hoạt hàng tháng cho cô sao?"

"Anh đích thực muốn tôi dùng tiền sinh hoạt của anh ấy chuyển cho để mời anh ăn uống hả?"

"Tại sao lại không ăn chứ? Hưm!" Vệ Tần tức giận quay đầu đi chỗ khác.

Tăng Tử Kiều vỗ nhẹ lên vai anh rồi nói: "Tôi đã có chuẩn bị trước rồi, đâu cần anh phải nói? Đi nào, bạn tôi mới mở một quán bar tên là K.O, ồn ã mà cũng tĩnh lặng, đảm bảo anh sẽ thích nơi đó." Người bạn mà cô vừa nhắc tới chính là Lạc Thiên, kể từ sau lần liên hệ với Lạc Thiên qua mạng, những khi rảnh rỗi, cô và Viên Nhuận Chi thường lui tới quán bar của anh.

K.O có nhiều điểm khác biệt so với những quán bar khác, tuy rằng bên trong cũng có những thứ âm nhạc ồn ào, thế nhưng đa phần là những bản nhạc thư thái. Khách hàng đến đây cũng đều là những người im lặng ngồi uống rượu, thi thoảng lại có một vài điệu nhạc nho nhã để mọi người nhảy vài điệu.

Tăng Tử Kiều thích K.O, ồn ào mà vẫn tĩnh lặng. Ngoại trừ việc có thể chơi các bản khác nhau của trò chơi Quyền Hoàng, cô còn có thể làm những chuyện mà lâu lắm rồi không được làm, ví dụ như hút thuốc, uống rượu, liếc mắt đưa tình cùng đàn ông.

"K.O là quán bar của bạn cô sao? Tôi đã nghe người ta nhắc đến rồi, có điều chưa có cơ hội tới đó chơi thôi. Xem ra người bạn của cô có vẻ rất thích trò chơi Quyền Hoàng đấy!" Vệ Tần đột nhiên cảm thấy hơi bất ngờ.

"Lẽ nào anh không thích sao? Chẳng phải đàn ông đều thích những trò chơi như vậy sao? Điểm hút khách nhất của K.O chính là việc tổ chức một trận đấu vào lúc mười một giờ đêm mỗi ngày. Người ta sẽ rút thăm khách của hai bàn để tham gia quyết đấu, người thắng cuộc có thể được miễn phí toàn bộ chi phí trong tối hôm đó. Bởi vậy mà cứ đến mười một giờ là lúc K.O nhộn nhịp nhất, âm nhạc lúc đó cũng vô cùng mạnh mẽ và kích động. Nếu anh thích thì tối nay cũng có thể thử xem sao." Tăng Tử Kiều hào hứng lên tiếng.

Vệ Tần mỉm cười nói: "Trước đây tôi không để ý, thì ra cô lại biết cách ăn nói như vậy. Bạn cô không mời cô làm người đại diện cho quán bar thì đúng là đáng tiếc. Xem ra, đập đầu vào đâu đó cũng có thể khai phá những khả năng tiềm ẩn của con người."

Tăng Tử Kiều nhún vai theo bản năng, đáp: "Có lẽ vậy, cũng có thể đáng ra tôi phải là con người như vậy, cũng có thể tôi đã luôn che giấu một phần con người mình. Nếu anh muốn khai phá thêm những khả năng tiềm ẩn khác của mình, anh cũng có thể đập đầu mạnh vào đâu đó thử xem."

"Con nha đầu chết tiệt!" Vệ Tần đưa tay cốc nhẹ vào trán Tăng Tử Kiều rồi mỉm cười lên tiếng: "Vậy tối nay đến quán bar của bạn cô đi, xem tối nay tôi có giành được thắng lợi không?"

Tăng Tử Kiều thắt đai an toàn lại rồi nói: "Yên tâm đi, cho dù tối nay anh không thắng nổi, thì tôi cũng sẽ không trốn tránh trả tiền đâu."

Chiếc xe lại tiến lên phía trước, lần này không còn điên cuồng như trước đó nữa. Vệ Tần hoàn toàn thư giãn tinh thần, cả đường đi hai người cười nói rất rôm rả.

Đến K.O, vừa bước vào cửa lớn, Vệ Tần đã cảm nhận được quán bar này có điều khác lạ so với các quán khác. Bên trong quán lúc này đã không còn chỗ trống nào nữa.

Tăng Tử Kiều dẫn Vệ Tần vào một góc khuất, cô nói, đây là chiếc bàn chủ quán luôn giữ lại dành riêng cho bạn bè.

"Xem ra người bạn này với cô có mối quan hệ không bình thường." Vệ Tần cố tỏ ra bất cần, hai mắt không ngừng liếc nhìn xung quanh.

Tử Kiều nhoẻn miệng mỉm cười rồi đáp lại: "Đừng đoán linh tinh, chỉ là quan hệ giữa anh trai và em gái mà thôi."

"Anh trai của cô đúng là rải khắp thiên hạ." Ngó nghiêng một hồi, sau cùng Vệ Tần lại đưa mắt nhìn về phía Tử Kiều.

"Anh thôi ngay đi! Đó thực sự là anh trai của tôi."

"Còn thân thiết hơn người anh trai ở nhà của cô sao?"

"Anh cố tình châm chọc tôi đúng không?"

Tăng Tử Kiều vừa ngồi xuống được một lúc thì Lạc Thiên liền bước từ lầu hai xuống.

Tăng Tử Kiều nói vài lời giới thiệu đơn giản cho Lạc Thiên với Vệ Tần. Cô chỉ vào Vệ Tần rồi nói: "Đây là bạn của em, Vệ Tần, nhiếp ảnh gia kiêm người quản lý." Sau đó, cô lại chỉ về phía Lạc Thiên nói: "Đây là anh Lạc Thiên. Tôi quen anh ấy từ nhỏ, trong lòng tôi, Lạc Thiên mới chính là người anh trai thật sự." Ẩn ý sau câu này chính là người anh trai Tăng Tử Ngạo kia chẳng qua chỉ là phù du mà thôi.

Lạc Thiên cúi đầu thay lời chào với Vệ Tần, rồi nói: "Hôm nay tôi sẽ mời hai người."

Tăng Tử Kiều liền xua tay, đưa lời từ chối: "Để hôm khác đi, tối nay em đã hứa là mời khách rồi, em sẽ tự thanh toán."

"Vậy được, em cứ tự nhiên, anh còn có chút việc."

"Anh cứ làm việc của mình đi, không cần phải tiếp đãi em đâu." Tăng Tử Kiều đáp lại.

"Được, có việc gì thì cứ gọi anh. Anh lên trước nhé!" Lạc Thiên vỗ nhẹ lên vai Tử Kiều, lại nói với Vệ Tần vài câu sau đó nhanh chóng lên lầu hai.

Vệ Tần nhìn vào thân hình vạm vỡ phía trước, mái tóc bạc kia dưới ánh đèn ngũ sắc thực sự khiến người ta mê hồn. "Mái tóc của bạn cô rất phong cách, thân hình rắn rỏi, tuyệt đẹp, đúng là một người mẫu thiên bẩm."

"Này, anh thích tình yêu đồng tính hả? Nếu muốn thì đi tìm người khác, đừng có ra tay với bạn tôi." Tăng Tử Kiều mím chặt môi, chuyện liên quan đến mái tóc của Lạc Thiên, cô vẫn còn nhớ rất rõ. Điều này cô không nói lại cùng Vệ Tần, đây là chuyện riêng tư của Lạc Thiên, có lẽ anh cũng không muốn người khác bàn tán về chuyện của mình.

"Nha đầu chết tiệt, đầu óc cô cả ngày toàn nghĩ những chuyện gì vậy hả? Khuynh hướng giới tính của tôi hoàn toàn bình thường." Vệ Tần trợn mắt lườm Tử Kiều, đưa lời cảnh cáo.

Tăng Tử Kiều mỉm cười gọi người phục vụ, cô muốn uống một ly rượu vang, đang định hỏi Vệ Tần muốn dùng gì thì anh đã lên tiếng trước: "Rượu mai Nhật Bản."

Vệ Tần vừa dứt lời, Tăng Tử Kiều đã trợn mắt lườm anh rồi nói: "Tôi cảm thấy rượu mai Nhật Bản hoàn toàn không phù hợp với phong cách của anh."

Vệ Tần mím môi nói: "Ăn quen sơn hào hải vị rồi, thỉnh thoảng làm vài món dân dã cũng khá hay."

Hai người cứ tranh luận như vậy một hồi, mãi cho tới khi trận đấu trong ngày bắt đầu.

Không phụ sự kì vọng của Tăng Tử Kiều, Vệ Tần đã thắng trận đấu, tối nay hai người có thể dùng rượu miễn phí tại đây rồi.

Từ K.O về đến nhà cũng đã mười hai giờ đêm.

"Thật không thể hiểu nổi cô có phải là cô bé lọ lem không nữa, tại sao lại phải về nhà trước mười hai giờ đêm?" Đứng trước tòa nhà của Tăng Tử Kiều, Vệ Tần cúi đầu, hít một hơi thuốc dài.

Tăng Tử Kiều trợn tròn mắt lên rồi nói: "Cho dù là mẹ kế của cô bé lọ lem thì cũng phải về nhà sớm. Sáng mai tôi còn phải đi làm, ai giống như anh, vô công rồi nghề*."

*Vô công rồi nghề : thường xuyên không có việc làm.

"Vô công rồi nghề? Cô đã thấy kẻ vô công rồi nghề nào có thể giới thiệu công việc cho cô kiếm tiền hay chưa?" Vệ Tần bất cần đáp lại.

Tăng Tử Kiều khóc không được cười cũng không xong, bèn lên tiếng nói: "Đúng thế, cảm ơn anh, người vô công rồi nghề. Không biết do anh hay là tôi may mắn nữa, mời anh đi uống rượu, sau cùng anh lại thắng nên được miễn phí. Còn tôi thì cũng chẳng phải kẻ ki bo, tôi nhớ lần mời này, sau này vẫn còn hiệu lực nhé!"

Vệ Tần chỉ vào đầu mình rồi nói: "Ừm, cho dù không nhớ tổ tiên của mình mang họ gì, cũng tuyệt đối không được quên bữa đãi rượu đó đâu đấy!"

Tăng Tử Kiều lườm anh rồi nói: "Đúng là không tử tế được một lúc. Cảm ơn anh đã đưa tôi về, anh cũng quay về nhà nghỉ ngơi sớm đi!"

Vệ Tần gật đầu, nhìn Tăng Tử Kiều quay người đi vào tòa nhà, bước vào thang máy, anh mới an tâm rời khỏi.

Tăng Tử Kiều mở cửa vào nhà, căn phòng tối đen như mực, quả nhiên, anh còn về muộn hơn cả cô. Cô khẽ nhoẻn miệng, đang định lên lầu thì đột nhiên nghe thấy tiếng mở khóa cửa, ngay giây sau, Tăng Tử Ngạo đẩy cửa bước vào. Ánh đèn sáng chói trong phòng khách chiếu lên khuôn mặt mệt mỏi của anh, đôi mắt mơ màng càng khiến anh trông rệu rã hơn.

Tăng Tử Ngạo thấy Tử Kiều đứng dưới chân cầu thang tầng một, ánh mắt tự nhiên nhìn vào chiếc túi xách trên tay cô, hai đầu mày nhíu lại rồi hỏi: "Bây giờ em mới về sao?"

Tăng Tử Kiều gật đầu rồi đáp lại nhẹ nhàng: "Đúng vậy!"

"Bản báo cáo anh bảo em làm, em đã xong chưa?"

"Dạ rồi!" Tử Kiều gật đầu.

"Em ra ngoài cùng ai?"

"Vệ Tần."

Tăng Tử Ngạo cởi khuy áo thứ hai ra, sau đó đến tủ lạnh rót một ly nước lạnh uống, sau đó mới lạnh lùng lên tiếng: "Xem ra phần công việc anh giao cho em quá đơn giản."

Tử Kiều nhướng cao đôi mày không tán thành, thế nhưng cũng chẳng nói thêm gì.

"Từ khi nào em trở nên thân thiết với hắn như vậy?" Tử Ngạo đột nhiên lại hỏi.

"Anh ấy giới thiệu công việc cho tôi kiếm thêm tiền, hôm nay chúng tôi đi gặp đối tác."

Anh đặt ly nước xuống, bước đến trước mặt cô, nhìn cô một hồi rồi trịnh trọng lên tiếng: "Sau này bất cứ là việc gì cũng phải về nhà sớm, con gái không được về quá muộn. Nếu không có tiền tiêu thì cứ nói với anh, không cần phải vất vả như trước nữa." Nói xong anh lấy tay vuốt nhẹ lên mái tóc cô rồi đưa lời yêu thương: "Ngoan lắm!"

Tử Kiều đâu phải chó con, mèo con gì chứ, tại sao lại vuốt tóc cô như vậy. Cô chu miệng, chỉnh lại mái tóc bị Tăng Tử Ngạo làm rối.

Anh nhoẻn miệng mỉm cười rồi nói: "Mau vào ngủ đi!"

Tử Kiều thấy anh hạ tay xuống đi qua chỗ mình đầy bất lực, trên người tỏa ra mùi rượu.

Tử Kiều cảm thấy tò mò trước hành động quái dị của anh. Tối nay cũng có thể coi là sau cơn mưa trời lại sáng, sau chuyện mang nhầm hợp đồng lần trước, anh rất nghiêm khắc với cô, hôm nay cuối cùng đã mỉm cười dịu dàng như mọi khi, hoặc có lẽ chỉ là tác dụng của men rượu mà thôi. Cô nhíu mày lại như đang suy ngẫm điều gì, sau đó đi lên tầng, bước vào căn phòng của mình.

Tuy nhiên, hiện thực luôn luôn tàn khốc, Tăng Tử Kiều vốn tưởng mối quan hệ với Tăng Tử Ngạo đã từ từ được hâm nóng lại, kết quả, ngày hôm sau khi tỉnh dậy, mọi chuyện vẫn như cũ.

Lúc ăn sáng, Tử Ngạo nghiêm khắc đưa lời phê bình cô, nói sau này nếu về nhà sau mười giờ tối, cô phải báo cáo trước.

Tử Kiều chán nản trợn trừng mắt, có phải anh làm ông chủ lâu rồi thành ra biến thái, về muộn cũng phải nộp báo cáo? Cô đâu có yêu cầu anh phải nộp báo cáo nếu anh về sau mười giờ đêm chứ? Thực đúng là vô lí quá mức.

Đến công ty, nhìn bản báo cáo hôm qua, Tăng Tử Ngạo vô cùng hài lòng. Sau đó, anh nói với Lâm Tiểu Mỹ, các bản báo cáo về sau của công ty đều giao cho Tăng Tử Kiều phụ trách.

Tử Kiều thật sự muốn chửi thề luôn tại chỗ, tối qua còn bảo cô không được làm người mẫu nghiệp dư, vì như vậy sẽ rất vất vả. Lẽ nào giao công việc của các bộ phận khác cho cô sẽ khiến cô thoải mái, thảnh thơi sao? Những lời nói của đàn ông khi say rượu đều không thể tin được.

Chịu đựng sự áp bức của anh đã đành, hàng ngày đối mặt với khuôn mặt lạnh như băng đó cũng được, thế nhưng tại sao ngày nào cô cũng phải nhẫn nhịn trước thái độ ngạo mạn của Thường Ân Thuần chứ? Vừa nghĩ đến chuyện này, nỗi phiền muộn trong lòng Tử Kiều càng lúc càng dâng cao. Cũng giống như lúc này, hai huyệt thái dương của cô đang giật liên hồi, cô cảm thấy đầu mình sắp nổ tung và không thể nào chịu đựng nhiều hơn được nữa.

Lâm Tiểu Mỹ bước vào phòng vệ sinh, thấy Tử Kiều không ngừng vỗ vào đầu mình liền đưa lời quan tâm: "Công chúa điện hạ, cô làm sao thế? Đau đầu hả?"

Tử Kiều nhăn mặt gật đầu: "Ừm! Không biết có phải do gần đây dùng máy tính nhiều quá hay không nữa?"

"Tôi có dầu Vạn Kim, cô có muốn bôi một chút không?"

"Cảm ơn cô, tôi có rồi!"

"Nhìn biểu hiện của cô có phần nghiêm trọng đấy! Cô nên tới bệnh viện khám xem thế nào."

Cô đưa tay day day hai huyệt thái dương, rồi gật đầu nói: "Đợi lát nữa ăn trưa xong, tôi sẽ xin nghỉ tới bệnh viện. Tôi ra ngoài trước đây."

"Cô cẩn thận nhé!"

Tăng Tử Kiều đến bộ phận nhân sự lấy một tờ đơn xin nghỉ, sau khi điền xong, cô liền đặt lên mặt bàn của Tăng Tử Ngạo. Vốn định ăn trưa xong mới tới bệnh viện, thế nhưng lúc nào cô cũng cảm thấy đầu quay cuồng, thế nên cô quyết định không ăn trưa mà đến thẳng bệnh viện. Ai ngờ vừa bước ra khỏi văn phòng, Tử Kiều liền chạm mặt Thường Ân Thuần.

"Tăng Tử Kiều, phiền cô chỉnh lại tư liệu này một chút, cuộc họp ban chiều cần dùng, phải nộp cho tôi trước một giờ đấy!" Thường Ân Thuần nhét tập tài liệu vào tay cô.

Tăng Tử Kiều chẳng thèm nhìn liền nói: "Xin lỗi nhé, chiều nay tôi có việc bận."

Thường Ân Thuần vừa nghe vậy thì cau chặt đôi mày, rồi nhanh chóng lên tiếng: "Chiều nay cô có chuyện gì quan trọng hả?"

Tăng Tử Kiều nhíu mày, tuy rằng mọi khi thái độ của Thường Ân Thuần vẫn luôn lạnh nhạt, thế nhưng chưa từng hỏi cô như hỏi phạm nhân thế này bao giờ. Cô rất bực mình đáp lời: "Trợ lí Thường, tôi nghĩ rằng việc riêng tư của mình không cần thiết phải báo cáo lại cho cô biết."

Sắc mặt Thường Ân Thuần biến đổi: "Đúng thế, việc riêng của Tăng tiểu thư đương nhiên không cần phải báo cáo lại cho tôi. Thế nhưng chính Tăng tổng đã trao quyền cho tôi, nếu không phải việc riêng tư quan trọng và một lí do có thể thuyết phục tôi, tôi có thể không cho Tăng tiểu thư xin nghỉ. Cho dù cô là em gái của Tăng tổng, muốn xin nghỉ cũng phải tuân theo đúng quy định của công ty."

"Tôi đã điền vào đơn xin nghỉ, đặt lên bàn của Tăng tổng rồi. Nếu cô muốn thêm một bản tôi sẽ điền thêm cho cô." Tăng Tử Kiều đáp lại đầy bất cần.

Thế nhưng Thường Ân Thuần dường như không muốn bỏ qua chuyện này dễ dàng như vậy. "Nếu Tăng tiểu thư vẫn cứ làm việc hờ hững như trước đây, thậm chí còn mang lại những phiền phức không cần thiết cho công ty, vậy tôi sẽ xin phép Tăng tổng xem xét lại chuyện kí kết hợp đồng lao động với cô. Không phải bất cứ lần nào cô cũng có được may mắn như vậy, đừng cho rằng người khác mãi mãi đi sau thu dọn tàn cuộc giúp mình."

Tăng Tử Kiều tức giận nhìn Thường Ân Thuần, lời nói tuy không chỉ rõ, nhưng cô có thể hiểu được Thường Ân Thuần đang nhắc tới chuyện hợp đồng lần trước.

Ngoại trừ công việc, hai người rất ít khi nói chuyện với nhau, thế nhưng cô dám chắc lần này không phải Thường Ân Thuần muốn nói chuyện bình thường mà đang chỉ trích cô.

Tuy rằng đang rất đau đầu, thế nhưng Tử Kiều quyết không chịu thua: "Cô đang muốn nhắc đến chuyện hợp đồng Hâm Thụy lần trước sao? Cô không cần phải nói giảm nói tránh như vậy đâu, cứ thẳng thắn cũng được. Nếu thật sự muốn truy cứu đến cùng, liệu có ai cố tình hãm hại hay không, trong lòng chúng ta đều có đáp án cả."

Thường Ân Thuần cũng không né tránh, nói thẳng vào vấn đề luôn: "Tăng tiểu thư, nếu hôm nay cô đã nhắc đến chuyện này, vậy tôi cũng có sao nói vậy luôn. Tập tài liệu hôm đó đích thực là tôi đã nhặt lên và giao lại cho Tăng tiểu thư, có lẽ lúc đó do bất cẩn nhầm lẫn, thế nhưng tuyệt đối không hề cố ý hãm hại giống như cô đã nói. Hơn nữa lúc tôi giao lại cho Tăng tiểu thư cái gì, làm một trợ lí, đáng lẽ cô phải mở tài liệu đọc qua một lượt, nếu không người ta còn cần đến trợ lí làm gì chứ? Tăng tiểu thư hình như lúc nào cũng đổ sai lầm của mình lên đầu người khác thì phải? Tất cả mọi người trong MK đều biết, Tăng tiểu thư tới đây không phải để làm việc nên cũng chẳng ai dám hỏi nhiều. Nói cho cùng cô cũng là em gái bảo bối của Tăng tổng, cho dù có làm sai chuyện gì, Tăng tổng cũng không hề trách tội."

Tăng Tử Kiều thật sự không dám tin vào tai mình, mấy câu nói rõ ràng đã đổ hết lỗi lầm sang cô,. Đúng, người phụ nữ này nói không sai, tất cả đều là sự thật. Thân là một trợ lí, chưa kiểm tra lại tài liệu mà đã giao cho khách hàng, đó chính là sai lầm của cô. Thế nhưng cho dù là vậy, người phụ nữ này sao có thể nói một cách vô lí như vậy chứ?

"Như vậy là cô đã thừa nhận? Cô đã lấy nhầm tài liệu, xảy ra sai lầm, cho nên mới có tật giật mình đẩy hết mọi trách nhiệm sang tôi. Chính là bởi vì tôi là em gái của Tăng tổng, cho nên dù tôi có làm sai điều gì, anh ấy cũng không trách mắng tôi?"

Thường Ân Thuần nhíu chặt đầu mày, khuôn mặt vẫn lạnh lùng như trước: " Nếu tôi có tật giật mình, hoặc cố tình đẩy trách nhiệm lên đầu cô thì hôm nay đã không nhắc đến việc cầm nhầm tài liệu nữa. Tôi muốn nhấn mạnh một điều rằng kiểm tra kĩ từng bản tài liệu chính là công việc mà mỗi trợ lí cần phải làm."

"Nhấn mạnh rằng việc cô làm sai lại muốn tôi gánh chịu thay sao? Cô không cần nhấn mạnh, cô có tật giật mình." Tăng Tử Kiều bật cười thành tiếng: "Ha ha, có điều, hiếm khi cô lại nhớ ra một sự thật rằng, tôi là em gái của Tăng tổng, tôi còn tưởng cô không biết cơ đấy. Đây đích thị là tấm kim bài miễn tử. Không sao cả, số tôi vốn đã tốt vậy đó!"

Thường Ân Thuần suy nghĩ vài giây mới nói: "Tăng tiểu thư không cần phải tỏ ra "thận trọng mọi lúc mọi nơi" như vậy đâu. Tôi chẳng qua chỉ là một trợ lí thôi, hãm hại cô thì có lợi ích gì cho tôi chứ? Tôi nịnh nọt cô còn không được nữa là. Nếu tôi là cô, tôi nhất định sẽ không gây ra những chuyện khiến Tăng tổng phải khó xử."

Tăng Tử Kiều hoàn toàn không hề phủ nhận những lời Thường Ân Thuần vừa nói, tuy nhiên nó thực sự đã chọc giận cô, thế là cô liền nói: "Vậy thì cô cứ coi tôi như một chướng ngại vật đi. Tài liệu này mời cô tìm người khác giỏi giang hơn mà làm."

Lời vừa dứt, sau lưng Tử Kiều liền truyền lại giọng nói nghiêm nghị: "Anh thực sự muốn biết "chuyện riêng tư" quan trọng mà em đang nói đến là gì?"

Tăng Tử Kiều ngây mặt ra rồi quay người lại, thân hình cao to xuất hiện trước mặt cô, chính là Tăng Tử Ngạo.

Thảo nào Thường Ân Thuần lại ăn nói theo cách như vậy, thì ra sau lưng cô còn có anh. Cô nhoẻn miệng mỉm cười đầy lạnh lùng.

"Tôi ra ngoài trước." Thường Ân Thuần biết điều rời khỏi văn phòng tổng giám đốc.

Tăng Tử Ngạo nhìn về phía Tăng Tử Kiều, mắt chăm chăm nhìn vào chiếc túi đeo bên vai cô, nhướng cao mày nói: "Em muốn đi đâu?"

Tăng Tử Kiều bật cười thành tiếng rồi ngước mắt nhìn anh đáp: "Có việc."

"Có chuyện gì?" Tăng Tử Ngạo truy hỏi.

"Chuyện không muốn nói cho anh biết."

Tăng Tử Ngạo tối sầm mặt lại, nắm chặt túi tài liệu trong tay rồi nói: "Tăng Tử Kiều, có một điều mà Thường Ân Thuần nói không sai. Em mau nhìn lại mình xem đây là thái độ gì? Đúng là vẻ ngạo mạn của một kẻ điếc không sợ súng."

"Cứ coi như tôi là kẻ ngạo mạn điếc không sợ súng thì đã sao chứ? Lẽ nào phải tỏ ra vui vẻ, hiền hòa với một kẻ luôn ném đá giấu tay, thích làm chuyện mờ ám sao? Đối với một người phụ nữ nhiều mưu mô, tôi cảm thấy thái độ của mình đã quá nhân từ rồi!" Tăng Tử Kiều quyết không chịu lép vế: "Tôi thừa nhận rằng không kiểm tra lại tài liệu là sai lầm, tôi thành thật xin lỗi. Thế nhưng tôi cũng biết rằng, chuyện này chính là một âm mưu hãm hại nham hiểm, cho nên tôi đúng là xui xẻo."

"Thường Ân Thuần đã làm việc cùng anh nhiều năm nay, anh hiểu con người cô ấy. Cô ấy không phải một người thích ăn nói linh tinh, giở trò hãm hại người khác. Tại sao cô ấy phải hãm hại em? Bao năm nay, tại sao anh lại chưa thấy cô ấy hãm hại ai chứ? chuyện mang nhầm tài liệu, cô ấy đã chủ động nói với anh rồi. Ngay từ lúc phát hiện ra đã đưa nhầm túi tài liệu cho em, cô ấy đã tích cực sửa chữa sai lầm. Còn em thì sao, mãi cho tới tận khi giao tài liệu cho khách hàng, em mới phát hiện ra sai sót của mình, đồng thời đến tận bây giờ em vẫn chưa biết hối lỗi. Tăng Tử Kiều, phải chăng em nên kiểm điểm lại bản thân mình, chỉnh đốn lại thái độ làm việc?"

Tăng Tử Kiều vốn định nói muốn biết vì sao Thường Ân Thuần hãm hại cô thì phải hỏi anh mới đúng. Thế nhưng bây giờ cô có nói gì cũng vô ích, anh đã khẳng định chắc chắn đây là sai lầm của cô, và cô cũng thừa nhận sai lầm. "Thôi bỏ đi, tôi không muốn tranh luận với anh về chuyện này nữa. Chiều nay tôi có việc xin nghỉ nửa ngày, mong Tăng tổng hãy phê chuẩn."

"Tăng Tử Kiều, làm sai thì phải dũng cảm thừa nhận, chứ không phải cái kiểu ngạo mạn, ngông cuồng như vậy." Tăng Tử Ngạo không thể nào chịu đựng thêm nữa.

Tăng Tử Kiều nhìn anh đầy bất ngờ, thật không thể tin được anh lại nghĩ như vậy, thế là vội thét lớn: "Ngay khi rời khỏi Hâm Thụy tôi đã chủ động thừa nhận lỗi lầm của mình. Trong khi làm việc, anh đã bao giờ thấy tôi oán thán nửa lời chưa? Anh bắt tôi làm thêm giờ, tôi cũng chấp nhân, anh bảo tôi làm việc của bộ phận nhân sự, tôi cũng làm, cho dù anh bắt tôi đi quét nhà vệ sinh, tôi sẽ đi. Ngông cuồng? Ngạo mạn? Ha ha... Tùy anh thôi, anh thích nghĩ thế nào thì cứ việc nghĩ như thế đó đi. Tôi đang có việc gấp, phiền anh tránh đường."

Tăng Tử Kiều đeo túi lên, bước ra khỏi văn phòng, được một bước liền nghe thấy giọng nói tức giận của Tăng Tử Ngạo: "Mau ghi lại cho tôi Tăng Tử Kiều tự ý nghỉ làm một ngày." Tiếp đó là tiếng dập điện thoại rất mạnh.

Thường Ân Thuần đứng ngoài cửa, lạnh lùng nhìn Tăng Tử Kiều bước đi.

Tăng Tử Kiều đi ngang qua chỗ Thường Ân Thuần để bước vào thang máy, chưa đi được bao lâu cô liền dừng bước quay đầu lại nhìn Thường Ân Thuần, nhoẻn miệng cười rồi lạnh lùng nói: "Người ta thường nói, không được rắp tâm hại người khác, thế nhưng cần phòng ngừa người xấu hại mình. Quân tử dễ tránh, tiểu nhân khó phòng. Nếu tiểu nhân cứ tiếp tục bỉ ổi như vậy, thì cũng đừng trách tôi không quân tử nữa. Tôi chính là người có thù ắt phải trả bằng được."

Tiểu Kiều ném lại câu này, sau đó nhã nhặn quay người rời khỏi văn phòng. Thường Ân Thuần đứng đó, mím chặt đôi môi, không nói tiếng nào.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro