Chương 15

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Sau khi phát hiện dưới mặt đất ngự thư phòng có một mật đạo, hoàng đế liền nảy ra một ý định. Hắn cho người bí mật xây dựng một cứ địa bên dưới hoàng cung, dùng để huấn luyện tử sĩ. Hắn muốn có một đội quân của riêng mình mà không ai có thể điều khiển. Hoàng đế đã bí mật thu thập rất nhiều đứa trẻ không cho không mẹ, đem đến ngọn núi phía sau hoàng cung nuôi dưỡng. Vừa hay bây giờ lại có thêm hai mươi nữ nhân man tộc tự dâng tới cửa. Hắn phế bỏ võ công của các nàng, chặt đứt gân tay gân chân, lại hạ nhuyễn cốt tán trong thức ăn mỗi ngày. Như thế, các nàng chỉ có thể cắn răng phục tùng mệnh lệnh, để cho đám ảnh vệ đói khát kia tận tình chơi đùa.

Những nữ nhân bất hạnh bị hắn xem như quân kỹ mà cho người ta làm hết ngày này qua ngày khác. Nếu các nàng không phải gian tế, có lẽ hắn cũng sẽ thương tình mà tha cho các nàng rồi.

Bên trong sơn động, hai mươi mỹ nhân nằm một hàng trên chiếc giường đá. Cơ thể trần truồng nằm đó chờ bị người ta luân phiên gian giao. Tiếng kẻng gõ ba hồi, các ảnh vệ như những con thú được phá vỡ xiềng xích bước vào. Bọn chúng nhanh chóng cởi quần, tiến về phía giường đá. Những nữ tử dị tộc bị hạ nhuyễn cốt tán không có sức cử động, các nàng bị đám nam nhân thô bạo kéo mở chân mạnh mẽ tiến vào. Từng cơ thể không ngừng lắc lư, hai mươi bộ ngực nhúng nhảy như những con thỏ.

Hơn tám mươi ảnh vệ, lần lượt từng người từng người nhét dương vật vào trong hoa huyệt các nàng. Bọn chúng chơi đùa thỏa thích, bắn đầy tinh dịch vào bên trong. Người này vừa rút ra người kia đã lại cắm vào. Cứ như thế cho đến khi tất cả đều được thỏa mãn quay về, bên trong những cái hoa huyệt đã nhầy nhụa tinh dịch không rõ là của bao nhiêu người đã bắn vào bên trong.

Mỗi ngày chỉ có hai canh giờ để làm, thời gian còn lại đều phải luyện tập nên bọn chúng hầu như rất sung mãn mà xả hết tinh hoa vào bên trong những hang động ấm áp. Các cô nương sau đó được đưa đi tắm rửa rồi tách ra nhốt trong những căn phòng chật hẹp u tối. Bên ngoài lúc nào cũng có người canh gác đề phòng các nàng trốn thoát. Vì để đề phòng các nàng tự sát, ngoài hạ nhuyễn cốt tán, miệng các nàng còn bị nhét một thanh gỗ, tay chân bị trói lại không thể cử động. Tháng ngày sau này phải trải qua, đối với các nàng, cũng không hơn cái chết là bao.

Lại nói tiếp, hoàng đế bên này dùng Thần phi thử nghiệm 'ghế cưỡng bức' xong liền ra lệnh cho hạ nhân chế tạo thêm mười cái. Ngoài ra còn yêu cầu làm thêm vài bộ 'trang phục' như của Uyển Dung. Hắn làm xong hết thảy, liền ôm nàng trở về Cảnh Nghi cung, sau đó quay về xử lý tấu chương.

Hôm sau, lúc lâm triều Lâm đại học sĩ lớn tiếng chỉ trích hắn mê muội tửu sắc, sủng ái Thần phi công chúa ngoại tộc. Còn dùng lời lẽ chính trực vạch trần ba tội trạng của hoàng đế: Thứ nhất, ham mê tửu sắc, lơ là chính sự; thứ hai phung phí tiền của vào yến tiệc; thứ ba, thích nghe lời xu nịnh, xa lánh hiền thần.

"Kính xin hoàng thượng vì giang sơn xã tắc, vì ấm no của con dân mà suy nghĩ lại. Quay về đương ngay, làm một minh quân sau này lưu danh sử sách, để không thẹn với tiên hoàng ở trên cao cùng lịch đại hoàng đế khai quốc." Lâm Kính Thụy vén vạt áo quỳ xuống, lời nói dõng dạc nghĩa bất dung từ. Bá quan văn võ hai mặt nhìn nhau, vài môn sinh của Lâm đại học sĩ cũng bước ra khỏi hàng theo ông quỳ xuống. Còn lại đa phần là thái độ xem kịch vui lẳng lặng nhìn về thánh thượng đang ngồi trên long ỷ.

"Lâm ái khanh, lời ngươi nói trẫm càng nghe càng hồ đồ. Trẫm khi nào lại giống như lời ngươi nói, là một hôn quân không nói lý lẽ. Thứ nhất, ngươi nói trẫm ham mê tửu sắc, lơ là chính sự. Hoàng thất bây giờ các ngươi cũng thấy rồi, chỉ lác đác vài huynh đệ của phụ hoàng cùng hai hoàng đệ của trẫm. Trẫm không mong rằng đời sau họ Tiêu sẽ dần lụi tàn thiếu vắng người hiền có thể giúp nước, nên mới nhân lúc còn trẻ khai chi tán diệp, vì tông thất mà sinh nhiều thêm vài người con. Ngươi nói như vậy là sai sao?" Hoàng đế lời lẽ đanh thép chất vấn Lâm Kính Thụy
Đám quan viên thấp giọng thì thầm với nhau, Lâm đại nhân quỳ bên dưới vẫn thẳng sống lưng không hề lay chuyển.

"Thứ hai, ngươi bảo trẫm phung phí tiền của. Đánh thắng man tộc là chuyện đáng mừng, trẫm ban thưởng cho chúng tướng sĩ, khích lệ bọn họ vì quốc gia thì có gì là sai? Thứ ba, ngươi nói trẫm xa lánh hiền thần, hẳn là nói đến Thẩm Hoài Nam đang bị giam trong ngục. Hắn ta cấu kết bè phái, gây nhiễu loạn nhân thường, chuyện này cả thiên hạ đều biết, trẫm bắt hắn lẽ nào là sai hay sao? Lâm ái khanh, những tội trạng ngươi chỉ ra, có bằng chứng gì không mà dám chỉ trích trẫm. Ngươi đừng nghĩ ngươi là nguyên lão tam triều thì trẫm không dám xử tội ngươi."

"Hoàng thượng bớt giận." Tả tướng bước ra khỏi hàng, đứng bên cạnh Lâm đại học sĩ.

"Lâm đại nhân xưa nay tính tình bộc trực thẳng thắng. Đại nhân cũng chỉ là vì lo lắng cho quốc gia mà nhất thời xúc động. Thỉnh bệ hạ nghĩ tình Lâm đại nhân là nguyên lão tam triều mà thứ lỗi ngài ấy nóng vội. Hoàng thượng anh minh, là phúc của lê dân bá tánh. Chúng thần nguyện vì bệ hạ mà đầu rơi máu chảy, nghĩa bất dung từ." Tả tướng nói xong dập đầu hô to vạn tuế, bách quan thấy thế đều nhất nhất quỳ xuống đồng thanh hô:"Ngô hoàng vạn tuế, vạn tuế, vạn vạn tuế."

Hoàng đế nhìn tràng cảnh bách quan quỳ bên dưới, người người đều cúi đầu dưới chân thiên tử. Giỏi lắm, khá khen cho ngươi Lâm lão hồ ly, ngươi tưởng trẫm không dám làm gì ngươi, để cho ngươi tác oai tác quái trước mặt trẫm sao? Cứ đợi đấy, món nợ lần này, trẫm sẽ từ từ tính sổ với ngươi.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro