Chương 222: Yêu cũng không thay đổi được gì

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Thương Sùng cũng không có ý đối cứng cùng kẻ đứng phía sau màn đó, quyết đấu như vậy khởi đầu làm hắn cảm thấy chuyện này có chút hay ho. Khẽ cong môi, hắn nói với Cẩn Mặc:

"Một lần thất thủ coi như cho hắn nếm thử chút ngon ngọt, ta trước cũng đã nói qua, cứ ngươi cứ thoải mái muốn làm gì thì làm."

"Không cần giúp ta tiết kiệm tiền, chỉ cần buộc hắn phải ra tiền là được."

Cẩm Mặc đứng trong phòng thở dài, gật đầu nói: "Cẩm Mặc biết về sau nên làm như thế nào."

Thương Sùng bỗng mở to mắt, cánh mũi hít nhẹ vài cái. Dường như là đã nhận ra cái gì, hắn đứng dậy từ. "Hoa Lệ đi ra ngoài sao? Sao ta không cảm giác được hơi thở của cô ta?"

"Dạ, cô ấy đã ra ngoài." Cẩm Mặc sửng sốt một giây, cúi đầu.

"Đi đâu vậy? Ngươi biết không?"

"Biết."

"Nơi nào?" Thương Sùng cau mày, trong chốc lát biểu tình lạnh lẽo hẳn.

Cẩm Mặc run người, do dự nửa ngày, thấp giọng nói: "Hoa Lệ nàng...... Đi tìm Sở Niệm."

......

Chủ nhân mấy ngày nay cảm xúc rất tệ, nguyên nhân thì Hoa Lệ không cần nghĩ cũng có thể đoán được là bởi vì cô gái đang ngồi cạnh mình đây. Nếu không phải là không tự vào được nhà của người trừ ma thì cô đã sớm đạp tung cửa nhà Sở Niệm rồi.

Tiền trảm hậu tấu mà gạt chủ nhân chạy tới nơi này, Hoa Lệ gọi điện thoại ỉ ôi hết nửa tiếng mới dụ được Sở Niệm đi xuống.

Rất là bất mãn mà mím chặt môi, Hoa Lệ hỏi Sở Niệm: "Chị dâu à, mấy bữa nay hai người cãi nhau hả?"

Ngồi ở ghế phụ Sở Niệm cắn cắn môi, mắt không rời tay mình mà đáp: "Không có!"

"Hai người các ngươi đều như vậy còn không có cãi nhau? Chị dâu, chị coi em là đồ ngốc hả?"

Sở Niệm tự giễu mà cong môi, đôi mắt đen nhánh tràn đầy vẻ lừa mình dối người khổ sở. "Chị cũng không có đem em coi trở thành đồ ngốc, chẳng qua vừa rồi chị nói cũng là sự thật."

"Hoa Lệ nghe không hiểu ý chị."

Sở Niệm ngước mắt, nhìn về phía Hoa Lệ. "Ba ngày trước chị với anh em có chút tranh cãi, nhưng là từ đầu tới đuôi, cũng đều chỉ là một mình chị vô cớ gây rối mà thôi."

"Anh em cũng không có cãi gì chị, cho nên đơn phương sinh khí, cũng không thể gọi là cãi nhau."

"Chị mà sẽ vô cớ gây rối?" Đối với lời Sở Niệm nói, Hoa Lệ rõ ràng không tin.

Tuy rằng cô nàng cùng Sở Niệm mới biết nhau chưa lâu, nhưng thói quen và tính tình của cô, cô nàng cũng có chút hiểu biết.

Ngày thường, cô gái này thật là sẽ có chút mê chơi yêu náo nhiệt, nhưng khi ở cùng với chủ nhân thì cô cũng có thể nhìn thấy Sở Niệm rất quý trọng tình cảm của hai người.

Cũng giống như việc có thể yêu ai yêu cả đường đi lối về cũng không mấy ai làm được. Cứ nhìn cô làm mọi chuyện đều dựa trên cảm xúc của người mình yêu, thì có thể thấy cô không phải người sẽ vô cớ gây rối.

Hoa Lệ cảm thấy Sở Niệm khẳng định là cùng chủ nhân có hiểu lầm gì đó.

-------------------------

Nay Mèo đang nhớ Nha Trang muốn chớt luôn vậy đó... năm ngoái năm nay là hai năm rồi chưa đi nên up cái ảnh,mọi người coi với Mèo nha

-------------------------

"Haiz." Sở Niệm thở dài. "Chị cứ ép anh trai em cưới chị, đây không phải vô cớ làm loạn thì là gì nữa?"

Lời Sở Niệm nói hoàn toàn làm cho Hoa Lệ bị hồ đồ, cô nàng cau mà, không chút suy nghĩ nói: "Nghĩ tới kết hôn cùng người mình yêu là điều rất bình thường mà, em còn cả ngày dí theo Cẩm Mặc ép mà."

"Nếu lúc Cẩm Mặc cự tuyệt em...... trong lòng em có khổ sở không?"

"Đương nhiên sẽ khổ sở." Hoa Lệ nói: "Chỉ là trong lòng em cũng biết hiện nay Cẩm Mặc còn chưa cưới em là chỉ muốn tốt cho em mà thôi."

Tựa như là đoán được cái gì, Hoa Lệ khoác tay Sở Niệm, hiếm khi nghiêm trang nghiêm túc nói:

"Chị dâu à, thật ra anh em rất rất thích chị đó. Từ nhỏ tới giờ em chưa từng thấy qua anh hai đối đãi với ai như với chị đâu, nhất là phụ nữ."

"Nếu ngày đó anh ấy không chịu đáp ứng cùng chị kết hôn thì khẳng định là anh ấy có nỗi khổ tâm. Chị dâu, không cần nghĩ bây đâu!"

"Khổ tâm hả?"

Sở Niệm cười chua xót. "Tại sao hắn có khổ tâm gì mà không thể nói với chị? Chị là bạn gái anh ấy mà, có cái gì mà không nói được?"

"Hoa Lệ à, nếu em biết người em yêu vẫn luôn có chuyện giấu giếm em, mà em phải cố ý làm ngơ thì em cảm giác ra sao?"

Hoa Lệ lắc đầu, không rõ những lời này Sở Niệm muốn nói là ý gì.

Sở Niệm nói: "Trước khi phát sinh chuyện đó, chị đều cho rằng mình hiểu rõ Thương Sùng. Dù trước nay anh ấy chưa bao giờ nói với chị gia cảnh nhà hai người ra sao, chị chưa từng hoài nghi việc anh ấy thật lòng yêu chị."

"Thân phận của của anh ấy, nhẫn trên tay anh ấy, thậm chí là anh ấy dùng biện pháp gì đi giúp Vương Lượng xin nghỉ dài hạn, Sở Niệm chị đây đều chưa từng hỏi qua. Nhưng Hoa Lệ à, chị không nói không có nghĩa là cái gì chị cũng không biết."

"Bởi vì chị yêu anh ấy, chị tôn trọng anh ấy, cho nên chị để cho anh ấy một không gian riêng tư. Nhưng mà... không có nghĩa là anh ấy có thể coi chị như là đồ ngốc!"

Hoa Lệ nói: "Chị dâu à, anh hai không có gạt chị đâu. Càng sẽ không như lời chị nói là coi chị là đồ ngốc. Chị tin em đi được không? Chị thật sự hiểu lầm anh hai rồi."

"Vậy Hoa Lệ, em nói cho chị nghe, chiếc nhẫn trên ngón áp út của anh ấy là ai đưa? Cũng như nói cho chị biết rằng anh hai em có lý do khó nói gì mà không kết hôn với chị?"

"Em cũng không nói được, phải không?"

Nhìn Hoa Lệ chậm rãi nhắm mắt, sự chua sót trong đáy mắt của Sở Niệm tức khắc dâng lên như bọt bia trào lên, tràn đầy mặt đất.

Cô rút tay ra khỏi tay Hoa Lệ, hít một hơi thật sâu rồi tiếp tục nói.

"Hoa Lệ, không hiểu được người mình yêu thì rất mệt mỏi. Nếu chị thật sự không có cách nào tiến vào trong lòng anh trai em, cho dù chị yêu anh ấy thì cũng không thay đổi được gì."

Mấy ngày nay Sở Niệm nghĩ thông suốt rất nhiều thứ, cô cảm thấy tình yêu sẽ làm cho hai người vốn không có liên quan tới phản ứng gì cả. Chỉ có cảm giác dựa vào nhau, đặt đối phương trong lòng mình, thì tình cảm đó mới được gọi là tình yêu.

Cô thật sự rất yêu Thương Sùng, thậm chí đã sớm ỷ lại vào hắn, và tự mình tình nguyện cho rằng hắn cũng đối với cô như vậy.

Chính là từ lúc xuất hiện vết rách đó, Sở Niệm mới phát hiện lúc trước thứ mà mình tự cho là tình yêu lại hóa ra là điều hết sức nực cười.

Sách cũng từng nói, nếu người ta không để mình bước vào thế giới của họ thì không cần phải cứng đầu, vì đó sẽ là việc tự mình làm khổ mình, cũng làm người ta khó xử.

Nhớ tới ngày đó Thương Sùng muốn nói lại thôi, Sở Niệm cảm thấy, chính mình thật là làm hắn khó xử. Nếu hắn khó xử như vậy, mà chính mình vất vả như vậy, vậy thì có ý nghĩa gì?

Đặt tay lên tay lái, đưa lưng về Hoa Lệ, Sở Niệm cố gắng làm cho mình có vẻ bình tĩnh, cố gắng làm ra vẻ tiêu sái một chút.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro