51 -> 54

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

  Diệp Chu phát hiện gần đây Thương Tấn có chút kỳ quái. Mỗi ngày đều quan sát tiến độ trưởng thành của dâu tây.

Hai chậu dâu tây nở không ít hoa, Thương Tấn lại không ngại phiền toái lấy ra khỏi lồng, gỡ từng phiến lá quan sát mỗi một đóa hoa.

Diệp Chu tò mò hỏi: "Cậu đang nhìn cái gì?"

Thương Tấn nghiêm túc nói: "Ngắm hoa."

"Ngắm xong chưa, có định đi thư viện không?" Diệp Chu nhìn đồng hồ, buổi chiều thứ sáu không có lớp, buổi trưa ăn cơm xong hai người có nói cùng đi thư viện, không nghĩ tới Thương Tấn lại ngồi đây ngắm dâu tây làm trễ nải không ít thời gian, Diệp Chu lần nữa hối hận tại sao ban đầu lại tặng anh cây dâu tây chứ?

"Được rồi." Thương Tấn đảm bảo dâu tây khỏe mạnh không côn trùng liền đi rửa tay, cầm sách lên đến thư viện cùng Diệp Chu.

Đi ngang qua ngã ba, Thương Tấn thấy quầy bán đồ ăn vặt cách đó không xa nói: "Cậu chờ tôi một chút, tôi mua một túi kẹo."

"Ăn nhiều như vậy cẩn thận sâu răng!"

Thương Tấn không để ý, đi về phía quầy bán đồ ăn vặt.

Ánh nắng tháng sáu đã hơi đốt người, Diệp Chu đi tới dưới một bóng cây đứng, lấy điện thoại lướt vòng bạn bè một chút.

"Diệp Chu, hai ngày nay vừa tính tìm cậu!"

Diệp Chu ngẩng đầu, Tô Ngâm cầm một cây dù đi tới dưới bóng cây, thu dù nói: "Qua bên kia nói chuyện đi."

"Ai..." Miệng Diệp Chu còn chưa kịp mở đã bị đối phương kéo đến ghế đá trong rừng trúc.

"Chuyện lần trước tớ nói, cậu còn nhớ không?"

Diệp Chu lấy di động ra vội vàng gửi tin nhắn cho Thương Tấn, miệng đáp lại Tô Ngâm: "Chuyện gì?"

"20 tháng 6, khu vui chơi cỡ lớn bên khu Nam khai trương, tớ và Đường Đông Đông hẹn cùng đi chơi, cậu đi không?" Tô Ngâm hào hứng nói, cô nàng lấy di động ra mở trình duyệt nói. "Lần trước không phải tới đã gửi trang web này cho cậu sao, cậu không thấy?"

Mấy ngày trước, hình như Tô Ngâm có gửi một địa chỉ trang web cho cậu, lúc ấy cậu còn cho là Tô Ngâm làm một chút nhiệm vụ chia sẻ cho nên không thèm mở địa chỉ trang web ra.

"Cho nên, cậu đi không?"

Diệp Chu không trả lời ngay.

Tô Ngâm nhướn mày nói. "Không phải cậu thật sự yêu người mới rồi chứ?"

Diệp Chu vội la lên: "Cậu... cậu đang nói gì thế? Sao có thể!"

"Nếu là năm ngoái, tớ hẹn cậu gặp mặt với Đường Đông Đông, cậu nhất định không chút do dự liền gật đầu, sao hiện tại lại không lên tiếng?"

Diệp Chu ho nhẹ dời tầm mắt nói: "Chỉ là tớ cảm thấy 20 tháng 6 nằm trong tuần thi, tớ muốn ôn tập."

Tô Ngâm hoài nghi nói: "Có thật không?"

"Thật thật." Diệp Chu nói xong liền muốn đứng lên đi ra ngã ba.

Tô Ngâm dò xét hỏi: "Tớ có hình mới của Đường Đông Đông, có muốn tiếp tục dùng hình của Thương Tấn đổi với tớ không?"

Bước chân Diệp Chu dừng lại, trong lòng không nói ra được làm cảm giác gì, theo bản năng muốn nói không đổi nhưng như vậy không phải tỏ rõ như cậu thay lòng sao. Cậu ngồi xuống, nắm chặt điện thoại.

"Hiện tại cậu ở cùng Thương Tấn, nhất định là có hình HD ngay mặt cậu ấy." Tô Ngâm mở bluetooth điện thoại, tìm trong album ảnh của mình nói. "Tớ không muốn cái kiểu hình chụp lén bóng lưng mơ hồ như trước nữa."

Trong điện thoại Diệp Chu đúng là có hình Thương Tấn, là lần trước lúc Thương Du Du tới có chụp hình cho hai anh em bọn họ.

Tô Ngâm đưa điện thoại đến trước mặt cậu nói: "Cậu muốn hình nào của Đường Đông Đông?"

Diệp Chu cho di động vào túi, cậu hoàn toàn không muốn chia sẻ hình chụp chung của Thương Tấn và Thương Du Du, cậu giả bộ tức giận nói: "Sao tớ có thể có hình Thương Tấn, người khác không hiểu tớ, cậu còn không biết sao? Cũng không phải cậu không biết tớ ghét Thương Tấn thế nào. Thương Tấn là đối thủ của tớ, sao tớ lại giữ hình của đối thủ làm gì!" Nói xong câu này, Diệp Chu còn sợ đối phương không tin muốn cướp di động liền đứng dậy cầm cặp chạy đi không quay đầu lại.

"Ai... gì vậy!" Tô Ngâm chậc một tiếng. "Không có thì không có, chạy cái gì."

Diệp Chu chạy tới dưới bóng cây ngã ba đường, không thấy Thương Tấn, nhưng vừa rồi cũng không thấy Thương Tấn tới rừng trúc tìm cậu, không phải là còn chưa mua về chứ. Cậu dứt khoát bấm điện thoại, điện thoại vừa vang hai tiếng, Thương Tấn liền nhận.

"Thương Tấn, cậu ở đâu vậy?"

"Cửa thư viện."

"Sao cậu không chờ tôi! Tôi đã nói với cậu, tôi ở trong rừng trúc mà!"

"Tôi có đến, không tìm được."

"Được rồi, vậy tôi qua đó ngay đây." Diệp Chu cúp điện thoại bĩu môi một cái, vừa rồi cậu và Tô Ngâm đứng ngay lối vào rừng trúc, ánh mắt Thương Tấn kém đến mức nào lại không tìm được chứ.

Có điều, vừa nghe giọng nói bên kia của Thương Tấn, sao lại nghe thấy tiếng lá cây xào xạc, hiện tại gió không lớn, hơn nữa cửa thư viện luôn xây cao, chẳng lẽ nghe nhầm? Diệp Chu lắc đầu một cái đi về phía thư viện.

Diệp Chu đi không bao lâu, Thương Tấn từ nơi sâu trong rừng trúc đi tới nơi hai người vừa nói chuyện trời đất.

Anh vừa mua xong kẹo liền thấy tin nhắn của Diệp Chu, lúc ấy không nghĩ nhiều liền đi về phía rừng trúc, kết quả còn chưa tới nơi đã nghe thấy giọng nói quen thuộc.

Lời nói quen thuộc, không cần quá nhiều lời giải thích, liên hệ với một loạt hành động khác thường của Diệp Chu năm ngoái, Thương Tấn cũng biết được đại khái.

Khó trách cả năm nhất Diệp Chu luôn không xuất hiện cạnh anh lại chụp lén anh.

Khó trách sau khi xảy ra chuyện kia, cậu lại nhiều lần hốt hoảng giải thích.

Buồn cười chính là anh lại thật sự coi lời giải thích của Diệp Chu thành che giấu, dần dần sinh ra tình cảm với cậu.

Nếu tất cả chỉ là một sự hiểu lầm, như vậy sau khi ở chung, tình cảm của Diệp Chu lại có mấy phần thật mấy phần giả?

Thương Tấn cười nhạo một tiếng, đối thủ sao?

Một khi mầm mống hoài nghi được gieo, Thương Tấn nhìn cái gì cũng cảm thấy không đơn giản.

Buổi chiều đó, Thương Tấn không đi thư viện mà trực tiếp về phòng ký túc xá.

Trên giàn, hai chậu dâu tây phát triển rất đều, ban đầu mong đợi nó nhanh nở hoa kết trái như vậy, chờ đến sinh nhật của Diệp Chu, cầm chậu cây mọc đầy dâu tây đưa cho Diệp Chu.

Vì Diệp Chu từng nói, quà tặng không nằm ở chỗ giá trị mà là ở tấm lòng.

Đối với người như Thương Tấn, điều khiến anh bỏ ra tấm lòng còn khó hơn bỏ tiền nhiều.

Nhưng chính vì những lời này của Diệp Chu, lần đầu tiên Thương Tấn toàn tâm toàn ý tập trung vào một việc gì đó.

"Sao cậu về phòng lại không nói với tôi một tiếng?"

Thương Tấn nghiêng đầu qua, rõ ràng muốn mở miệng chất vấn nhưng đối mặt với nụ cười của Diệp Chu, anh chỉ có thể quay mặt nói: "Thấy hơi đau đầu nên về phòng."

Diệp Chu lo lắng nói: "Đau đầu? Không sao chứ?"

Thương Tấn nhìn chằm chằm ánh mắt Diệp Chu, ân cần trong đó không giống giả, anh khẽ nói: "Có lẽ là ngủ không ngon."

"Vậy tối nay cậu ngủ sớm một chút." Diệp Chu để cặp xuống, để sách vừa mượn lên giá. "Cậu ăn cơm chưa, nếu đau đầu, tôi xuống mua cho cậu?"

"Diệp Chu."

"Hử?"

"Không sao, không cần, lát tôi tự đi xuống." Thương Tấn ra cửa, ánh mắt quét một vòng ký túc xá, Diệp Chu đi ngang qua bàn của anh thuận tay nâng cốc nước ngã xuống dậy, loại chi tiết nhỏ này, là điều muốn giả bộ cũng không làm được.

Thương Tấn nhìn chậu dâu tây trên gian, xách lồng đi xuống.

Ăn cơm, Thương Tấn xách chậu dâu tây vào rừng trúc lúc trưa, ánh trăng sáng ngời chiếu lên bàn đá, Thương Tấn lấy chậu cây nở đầy hoa ra, đặt lên bàn đá, gửi một tin nhắn cho Diệp Chu.

Lúc Diệp Chu nhận được tin nhắn của Thương Tấn còn đang buồn bực sao Thương Tấn lại ăn tối lâu như vậy, từ lúc trời sáng đến tối đen, hiện tại lại gửi tin nhắn muốn cậu ra ngoài, thật khiến người khác khó hiểu.

Đối với yêu cầu của người khác, Diệp Chu chưa bao giờ hỏi tại sao, lần này cũng thế, Thương Tấn muốn cậu đi, cậu không nói hai lời, lo lắng đối phương có việc gấp, cậu quyết định cưỡi xe đạp nhanh chóng đi về phía rừng trúc.

Trong rừng trúc, Diệp Chu thấy Thương Tấn ngồi lên cái ghế đá trưa nay cậu ngồi, ánh trăng lạnh lẽo phủ lên người Thương Tấn không khỏi mang theo một cỗ u buồn.

Diệp Chu để xe đạp tựa sang một bên, chân đạp lên lá khô tạo thành tiếng động.

"Cậu tới rồi."

Diệp Chu ngồi xuống cạnh anh nói: "Sao vậy, có chuyện gì không thể nói trong phòng sao?"

Thương Tấn hái hai bông dâu tây xuống đưa cho Diệp Chu.

"Ai, cậu làm gì vậy!" Diệp Chu không nhận, Thương Tấn quan tâm những bông dâu tây này thế nào, cậu sớm chiều chung đụng là người rõ ràng nhất, giờ phút này anh lại không chút do dự ngắt hai bông xuống.

"Dù không phải là hoa dại."

Diệp Chu: "???"

Thương Tấn nhìn chậu dâu tây nói: "Lúc cậu tặng tôi, chậu cây này mới nhú ra ba bốn lá non, rõ ràng yếu ớt như vậy nhưng lại kiên cường như vậy. Gió bão thổi không ngã, chim chóc côn trùng cũng không phá được."

Diệp Chu cười nói: "Cái này còn không phải vì cậu chăm tốt, nếu ban đầu sau khi chậu cây ngã xuống, cậu không để ý nó, chậu cây sao có thể có được sự rực rỡ ngày hôm nay."

"Có lẽ vậy, có lúc, một suy nghĩ là có thể sinh ra kết quả khác nhau." Thương Tấn cứng rắn nhét hai bông hao vào tay cậu. "Cho nên hôm nay, kết quả của hai chúng ta, cũng là suy nghĩ của cậu."

"Cậu... cậu đang nói gì..."

Thương Tấn hít sâu một hơi, rõ ràng có thể chuẩn bị thời điểm trọn vẹn hơn để nói những lời này với Diệp Chu, nhưng hôm nay nghe được chuyện kia, dù anh giỏi che giấu cảm xúc thế nào, lúc đối mặt với Diệp Chu cũng không cách nào làm như chưa từng xảy ra chuyện gì.

Ngay cả bây giờ, những lời anh nói cũng đều dựa vào bản năng, rõ ràng có thể dựng nên lời giải thích tốt hơn.

"Chúng ta bắt đầu là một trận quạ đen. Nhưng, tôi nghiêm túc." Thương Tấn nhìn vào mắt Diệp Chu nói. "Diệp Chu, tôi thật sự thích cậu. Như đối với chậu dâu tây này, dù giữa chúng ta có gió thổi mưa rơi hay chim mổ trùng cắn, tôi cũng mãi không bỏ rơi..."

Con ngươi Diệp Chu co rút nhanh, cậu chợt đứng lên, đôi môi vô thức run rẩy, đầu óc trống rỗng, cậu chưa từng nghĩ tới có một ngày Thương Tấn sẽ tỏ tình với mình.

Vậy nếu có một ngày Thương Tấn tỏ tình với cậu thì sao?

Lời nói của Thượng Minh khẽ lướt qua tai.

"Không... không thể nào." Diệp Chu theo bản năng nói. "Khi đó không phải tôi đã nói với cậu sao, tôi thật sự không thích cậu, sao cậu có thể..."

Thương Tấn cúi đầu, bóng tối che đi ánh mắt anh, anh hỏi cậu: "Là Đường Đông Đông sao? Người cậu luôn thích là Đường Đông Đông sao?"

Diệp Chu kinh ngạc nói. "Sao cậu biết?"

"Xem ra là thật." Thương Tấn tự giễu cười một tiếng, không giải thích mà nói. "Diệp Chu, cậu luôn nói cậu không thắng được tôi. Cậu sai rồi, lần này, tôi nhận thua." 

-------------------------------------------------- 

  Diệp Chu không biết mình trở về thế nào, chỉ nhớ rõ mấy lần đạp xe lên bồn hoa.

Tay chân luống cuống khóa xe, lúc bước lên tầng nhịp tim của cậu vẫn đập như sấm.

"Oa, không phải vừa rồi thấy cậu định tắm sao? Sao lại từ ngoài về thế này?" Lưu Dư Thiên bước ra từ phòng bên cạnh đúng lúc thấy Diệp Chu đi lướt qua 404.

"A?" Diệp Chu ấp úng nói. "Tớ vừa ra ngoài, vừa rồi có việc, tớ đi tắm."

Lưu Dư Thiên đi theo sau lưng Diệp Chu, thấy chỗ trống trên giàn hoa liền hỏi: "Dâu tây của Thương Tấn đâu? Không phải là bị chim tha đi chứ!"

Tay Diệp Chu còn giữ bông hoa trắng nhỏ kia, có điều hiện tại đã bị vò thành một cục, hoa không ra hoa, cậu dành giấu tay ra sau lưng nói: "Không... không biết."

Sinh viên nghe tiếng tới trước 404 và 403 đều vây cạnh giàn hoa, một lúc lại thò đầu ra xem cái lồng có bị ngã xuống không, một lúc lại chạy đến bên cạnh tìm có phải ai chơi xấu xách đi hay không.

Nhân lúc lực chú ý của tất cả mọi người đều không đặt trên người mình, Diệp Chu cầm quần áo chui vào phòng vệ sinh.

Tắm xong lại nhanh chóng trèo lên giường, đối mắt với bức tường trắng như tuyết, cậu hoàn toàn không dám nghiêng đầu qua.

Diệp Chu không dám đối mặt với Thương Tấn. Nhưng cậu lại không nghĩ ra tại sao mình lại không dám đối mặt với anh.

Rõ ràng lời cậu nói đều là thật, tất cả những điều này đều là Thương Tấn hiểu lầm, hơn nữa cũng là vì Thương Tấn nghe lén cậu và Tô Ngâm nói chuyện trước.

Rõ ràng nhìn từ góc độ này, cậu cũng không cần chột dạ.

Nhưng vì sao...

Cửa phòng bị đẩy ra, tim Diệp Chu co rút nhanh.

"Sao Thương Tấn còn chưa về vậy?"

"Lúc tớ về phòng đã không thấy cậu ấy."

"Sao đang êm đẹp lại có thể không thấy dâu tây đâu!" Lưu Dư Thiên chậc một tiếng ngẩng đầu lên. "Chu, sao hôm nay lại ngủ sớm vậy."

"Nhỏ giọng một chút, vừa rồi nhìn cậu ấy có vẻ không có tinh thần lắm." Văn Nhân Húc kéo tay áo Lưu Dư Thiên thấp giọng nói. "Cậu không thấy lúc cậu nói chuyện dâu tây của Thương Tấn, cậu ấy còn bịt tai không nghe, nếu là bình thường, chuyện liên quan đến Thương Tấn, Diệp Chu là người nhảy ra đầu tiên."

Diệp Chu nắm chặt ra trải giường, lần đầu tiên biết hình tượng của mình trước mặt người khác là như vậy.

"Thương Tấn, cậu về rồi, dâu tây của cậu..." Lưu Dư Thiên nhìn chằm chằm cái lồng bên tay phải Thương Tấn nói. "Cậu cầm dâu tây đi?"

"Ừ, đưa nó đi dạo." Thương Tấn trả lồng về chỗ cũ, vào phòng, thấy Diệp Chu đưa lưng về phía mình, anh nhanh chóng dời tầm mắt. "Hai người tắm chưa?"

"Tắm rồi." Lưu Dư Thiên lại gần Thương Tấn, nhìn Diệp Chu nằm trên giường một cái hỏi. "Cậu ấy sao vậy?"

"Không rõ lắm." Thương Tấn đến trước bồn rửa mặt, mở van nước, dùng nước lạnh rửa mặt.

Từ lúc Thương Tấn trở lại, Diệp Chu vẫn luôn vểnh tai nghe vậy liền thầm tức giận: Người rõ ràng nhất là cậu có được không! Vốn quan hệ hai bên rất tốt, tại sao phải nói ra như vậy. Nếu không sao hiện tại cậu lại nằm trên giường... nếu là bình thường, hai người nhất định sẽ cùng nhau quan sát hoa dâu tây, sau đó trao đổi xem dâu tây của người nào kết quả trước. Mà không giống như hiện tại, hoa bị hái xuống, người cũng...

Còn gần một tháng là đến kỳ nghỉ hè, rốt cuộc muốn cậu vượt qua quãng thời gian này thế nào...

Một đêm này, vì Diệp Chu lên giường sớm, một đêm của ba người phòng 405 cũng không phải là yên tĩnh bình thường.

Trong giấc mơ, Diệp Chu như trở lại rừng trúc đó, có điều cạnh bàn đá không có bóng dáng của Thương Tấn, chỉ sót lại một chậu dâu tây nhẹ nhàng đung đưa theo gió đêm. Cậu tới trước bàn, thấy hai bông dâu tây bị hái xuống phe phẩy trên bàn, một cơn gió mạnh thổi tới, cánh hoa tản ra, nhanh chóng bị thổi đến không thấy tung tích. Ngẩn ra một chút, ngay cả chậu dâu tây nằm trên bàn cũng biến mất.

Diệp Chu mở choàng mắt, trời đã sáng hẳn, cậu xoay người, cẩn thận liếc nhìn giường Thương Tấn.

Không ngờ giường Thương Tấn đã không có ai, chiếc chăn thường bị cẩu thả vứt trên giường cũng được xếp gọn gàng, drap trải giường không một nếp nhăn, ánh mắt hướng xuống dưới, mặt bàn rối tung tối qua cũng được dọn lại sạch sẽ.

Diệp Chu lập tức tỉnh táo lại, cậu vén chăn lên nhảy xuống giường, mở cửa phòng, trên giàn hoa lớn như vậy chỉ còn mỗi chậu dâu tây của cậu lẻ loi đứng đó.

Cậu lấy di động ra, nhấn số của Thương Tấn, một lúc lâu vẫn không nhấn gọi.

Bản thân lúc này lại coi là gì? Dù gọi được thì có thể nói gì?

Diệp Chu do dự nhìn số điện thoại, thấy được tên Thượng Minh ngay dưới tên Thương Tấn, trong lòng đột nhiên dâng lên một cỗ xúc động, qua loa thu dọn hành lý, sau đó chạy đi rửa mặt, không ăn cả bữa sáng, chạy thẳng tới trạm xe.

Cùng lúc đó, Thương Tấn xách lồng dâu tây cũng đã về đến nhà.

"Thương Tấn trở lại." Bảo mẫu trong nhà nhìn Thương Tấn đứng ở cửa thì mừng rỡ. "Đúng lúc lắm, ngày nào Du Du cũng đòi gặp anh."

"Dì Trương, có đồ ăn không, cháu hơi đói." Thương Tấn đổi giày, đặt chậu dâu tây lên bệ cửa sổ. Hoa dâu tây dưới ánh mặt trời lóe ra ánh sáng, gió nhẹ thổi qua lá cây, Thương Tấn thấy phía dưới phiến lá có một bông hoa rũ xuống, ở giữa mọc một quả nhỏ màu xanh. "Lại... bắt đầu ra quả."

Một màn đã lâu lại xuất hiện ngay lúc này.

Không có hưng phấn như dự đoán, chỉ có một loại buồn bã khó nói.

Nếu như Diệp Chu không thể hiện thái độ trốn tránh rõ ràng như vậy, anh cũng không đến mức sợ Diệp Chu thấy anh lại không được tự nhiên, mới sáng sớm đã vội về nhà.

"Anh!" Thương Du Du nhún nhảy chạy xuống, Tần Phỉ ôm bụng một tay giữ tay vịn, vừa không ngừng dặn dò Thương Du Du chậm một chút vừa cẩn thận bước xuống.

Tần Phỉ thở một hơi nói. "Đang tính nói cậu chủ nhật về nhà."

Thương Tấn gật đầu với Tần Phỉ một cái, Thương Du Du ôm bắp đùi anh, kiễng chân nhìn về phía bệ cửa sổ, Thương Tấn bế cô bé lên, Thương Du Du ngồi trên cánh tay Thương Tấn hỏi: "Tại sao lại dùng lồng bọc hoa lại vậy ạ?"

"Như vậy chim nhỏ sẽ không làm hại hoa được."

Thương Du Du hiểu ra, mấy lần muốn đưa tay đụng vào, kết quả lớp lưới quá kín, tay Thương Du Du chỉ có thể đi vào được một chút, lo tay cô bé bị kẹp, Thương Tấn đặt Thương Du Du xuống đất, nâng đỉnh tam giác của lồng lên, lấy chậu cây ra.

Thương Du Du đứng trên băng ghế nhỏ, hai tay chống đầu, nhìn hoa một chút lại ngẩng đầu lên nhìn Thương Tấn nói: "Thật xinh đẹp."

"Du Du trông nó giúp anh, đừng để chim nhỏ làm hại bọn nó được không?"

Thương Du Du gật đầu một cái, lập tức cảnh giác nhìn bốn phía như lâm đại địch, đưa tay bảo vệ hai bên chậu hoa, như là từ đâu sẽ nhảy ra một con chim đoạt hoa đi.

"Thương Tấn, thời gian này có thể phiền cậu thường về nhà được không?" Tần Phỉ cân nhắc mở miệng. "Ngày sinh dự tính của tôi chỉ còn mấy ngày, Du Du..."

"Không thành vấn đề." Thương Tấn nâng bát cháo nhỏ uống một hớp. "Dù sao tuần sau tôi cũng không có lớp, đến lúc đó sẽ về nhà ở."

"Vậy thì tốt quá." Tần Phỉ thở phào nhẹ nhõm. "Tôi chuẩn bị phải đến viện, buổi tối Du Du không tiện đi cùng tôi, nếu cậu ở nhà,con bé sẽ yên tâm hơn nhiều."

Thương Tấn uống hết cháo, thả bát xuống nói. "Khi nào thì cô vào viện?"

Tần Phỉ sờ bụng một cái nói: "Sợ lại hai ngày nữa sẽ phải đi."

Thương Tấn nói. "Như vậy đi, hiện tại tôi bắt đầu ở nhà, với lại lái xe từ nhà tới trường cũng chỉ tầm nửa tiếng, ban ngày tôi còn có thể giúp đỡ đưa Du Du đến trường."

Tần Phỉ sững sờ, mặc dù bà hi vọng Thương Tấn có thể trở về nhưng Thương Tấn dễ nói chuyện như vậy thật sự có chút khác thường, cả học kỳ trước đều không muốn về mà hiện tại vừa về một chuyến lại chủ động muốn về mỗi ngày, Tần Phỉ dò xét hỏi: "Cậu ở trường không có việc gì chứ?"

"Tôi thì có thể có chuyện gì?" Thương Tấn giễu cợt, có điều vì không muốn Diệp Chu khó xử, tên ngốc kia luôn suy nghĩ cho người khác như vậy, vốn là anh mở miệng phá vỡ quan hệ hài hòa giữa hai người, cuối cùng lại khiến Diệp Chu cảm thấy bản thân có lỗi, không dám đối mặt với anh.

Bên kia, trạm xe thành phố A.

"Tu..."

Tiếng đoàn xe vang lên, Diệp Chu ngồi trong xe, nhìn cảnh vật ngoài cửa sổ dần lui ra sau.

"Thật đáng sợ!" Diệp Chu nắm chặt quả đấm. Hôm qua cậu vốn có thể cho Thương Tấn câu trả lời tốt hơn nhưng cậu lại chạy trốn.

Cậu vò tóc, sau này nên đối diện với Thương Tấn thế nào đây?

Buổi tối ngủ không ngon, Diệp Chu ngồi trên xe mơ màng ngủ. Đang lúc nửa tỉnh nửa mê, cảm giác người xung quanh đều đứng dậy rời đi, Diệp Chu mở mắt, thấy phần lớn hành khách xách hành lý, chuẩn bị xuống xe, Diệp Chu cũng nhanh chóng mang túi đuổi theo sau lưng bọn họ.

Từ trạm xa nhảy lên xe chạy thẳng đến trường của Thượng Minh, Diệp Chu tốn bốn mươi phút, đứng trước cổng đại học T. Lấy di động ra, yên lặng gọi điện thoại cho Thượng Minh.

"Nhanh tới đón tớ..."

Thượng Minh đầu tiên là sững sờ, tiếp đó liền thốt lên. "Cậu tới trường tớ???"

"Ừ."

"Lập tức tới ngay!"

20 phút sau, Thượng Minh cưỡi một chiếc xe đạp nữ chạy tới.

Thấy người quen, tâm tình Diệp Chu tốt hơn một chút. "Thẩm mĩ này của cậu có chút... không phải là sống lâu với nữ sinh, người cũng biến thành nữ luôn rồi chữ?"

"Nữ cái em gái nhà cậu! Xe đạp của tớ không có yên sau, tìm bạn học mượn."

Diệp Chu giật giật khóe miệng, yên sau cao tầm đầu gối anh, anh thật sự có thể ngồi lên sao?"

Thượng Minh chống chân sau xuống đất, cùi chỏ đặt lên tay lái nói: "Mau lên đây."

"Tớ ngàn dặm xa xôi tới, cậu lại chiêu đãi tớ như vậy?"

"Dù sao cũng đỡ hơn bị cậu dùng xe ba bánh kỳ quái chở đi chơi."

Vừa nhắc tới xe ba bánh, Diệp Chu nhớ tới Thương Tấn liền không có tâm trạng ba hoa nữa, cậu uể oải ngồi lên yên sau xe đạp, nắm lấy áo Thượng Minh nói: "Nhiều lời vậy làm gì, lái đi."

Thượng Minh dùng chân đạp một cái, cố gắng chậm rãi kéo Diệp Chu tiến về phía trước. Còn tốn sức hơn cả Thượng Minh là giày của Diệp Chu, dù chân cậu đã co len hết cỡ, giày cậu vẫn không cách mặt đất được bao xa.

Trong sân trường đại học T, hai nam sinh cao đến 1m85 chen chúc trên một chiếc xe nhỏ của nữ sinh, đó là cảnh tượng có thể so với hình ảnh chó con của đoàn xiếc thú đạp xe nhỏ, buồn cười lại khôi hài. Dẫn tới vô số sinh viên đại học T dừng lại chụp hình.

Diệp Chu vùi mặt vào sau lưng Thượng Minh, nghiến răng nghiến lợi nói: "Cậu cố ý chỉnh tớ!"

Thượng Minh cũng không ngờ hậu quả sẽ 'biến hóa' như vậy, cậu ta oán hận nói: "Con mắt nào thấy tớ muốn chỉnh người còn phải lôi cả bản thân mình vào!"

Hai mươi phút trôi qua, cuối cùng Diệp Chu và Thượng Minh cũng an toàn về đến ký túc xá.

Ký túc xá vào chủ nhật không còn một ai.

Thượng Minh rót cho Diệp Chu một cốc nước, để cậu ngồi lên ghế của mình, lại kéo một băng ghế khác đến ngồi cạnh bàn máy tính. "Cậu không phải kiểu người hay đột nhiên nổi hứng như tớ, nói đi, đã xảy ra chuyện gì?"

Diệp Chu nắm ống tay áo của đối phương nói: "Thương Tấn thật sự tỏ tình với tớ!!!"

"A..." Thượng Minh lạnh lùng nhìn bộ dạng rối như tơ vò này của cậu, đẩy ngón tay cậu ra, mặt không thay đổi nói. "Nội tâm tớ không hề dao động, thậm chí còn thấy hơi buồn cười."  

-----------------------------------

  Diệp Chu sững sờ. "Phản ứng này của cậu là thế nào!"

Thượng Minh xoay người, mở trình văn bản trong máy tính, qua loa nói. "Cậu muốn tớ có phản ứng nào."

"Thương Tấn cậu ấy..."

Thượng Minh gõ bàn phím, cuối cùng dùng sức nhấn nút enter, liếc nhìn Diệp Chu nói: "Không phải Thương Tấn tỏ tình với cậu sao? Đợt mồng một tháng năm tớ đã hỏi cậu vấn đề này, cho cậu hơn một tháng chuẩn bị, đến lúc thật sự xảy ra, đừng nói với tớ cậu vẫn không thể tiếp nhận?"

Diệp Chu thở không ra hơi: "Lúc ấy tớ cho là cậu đang nói đùa..."

"Cho nên cậu trả lời thế nào?"

"Tớ nói tớ không thích cậu ấy..."

Thượng Minh cười nhạo một cái lại tiếp tục chuyển tầm mắt về máy tính, lật một trang sách tài liệu, tiếp tục đánh chữ. "Vậy không phải xong rồi sao, cậu đã trả lời cậu ta, Thương Tấn nhìn có vẻ cũng không phải kiểu người thích bám dính người khác, sau này hai người quay về cuộc sống cậu đường cậu tôi đường tôi, quay về giai đoạn vui vẻ ban đầu. Dù sao quan hệ của hai người là đối thủ, quan hệ tốt như vậy làm gì."

Diệp Chu phiền não nói: "Nhưng tớ không muốn như vậy."

"Cậu từ chối người ta còn muốn đối phương xem cậu là bạn tốt? Sao cậu nghĩ đơn giản vậy hả!"

"Cậu việc gì phải nói chuyện kiểu bực bội vậy chứ."

"Tớ chỉ là không nghĩ tới cậu lại có thể đần đến mức này!!" Thượng Minh chợt đứng lên, hung hăng chọt lên đầu Diệp Chu nói. "Chuẩn bị cuối kỳ, luận văn của tớ còn chưa viết được một nửa, tài liệu ôn tập cũng chất thành núi, thời gian của tớ gấp gáp như vậy, sao lại phải đi quan tâm vấn đề tình cảm của cậu chứ!"

"Tớ..."

"Tớ cái rắm!" Thượng Minh chỉ tiếc rèn sắt không thành thép, cậu ta hít sâu một hơi, dựa lên bàn nói. "Hỏi cậu mấy vấn đè, đừng suy nghĩ gì hết, chỉ trả lời tớ trước."

Lần đầu tiên thấy Thượng Minh nổi giận, Diệp Chu ngoan ngoãn gật đầu.

Thượng Minh dùng ngón tay gõ mặt bàn hỏi: "Cậu nói cậu thích Đường Đông Đông, vậy tớ hỏi cậu, sinh nhật của cậu ta là ngày mấy?"

"A..." Diệp Chu đang muốn suy nghĩ nhưng đã nhanh chóng bị Thượng Minh cắt đứt.

"Được rồi, đừng trả lời." Thượng Minh lại hỏi. "Sinh nhật Thương Tấn là ngày nào?"

Diệp Chu bật thốt: "15 tháng 3."

Thượng Minh nhướn mày tiếp tục nói: "Đường Đông Đông thích mì gì?"

Diệp Chu khẽ nhíu mày, cố gắng nhớ lại tình báo Tô Ngâm đưa cho cậu.

Thượng Minh liếc cậu một cái nói: "Thương Tấn thích ăn gì?"

"Dâu tây ngào đường." Nói đến dâu tây ngào đường, Diệp Chu nhớ tới ngày sinh nhật của Thương Tấn, lúc mua bánh sinh nhật cho đối phương còn mua thêm đồ ngọt cho Đường Đông Đông, cậu liền vội vàng bổ sung: "Tớ nhớ ra rồi, Đường Đông Đông thích ăn ngọt, loại như macaron donut gì đó."

Thượng Minh hừ một tiếng nói: "Sao lại nghĩ đến?"

"Ngày sinh nhật của Thương Tấn..."

"Ngừng, tớ không muốn nghe." Thượng Minh chậc một tiếng. "Tiếp tục hỏi cậu, bình thường Đường Đông Đông thích cái gì?"

"A..." Diệp Chu nghịch ngón tay, đây là động tác cậu thường làm lúc suy nghĩ.

Thượng Minh chống cằm miễn cưỡng nói: "Bình thường Thương Tấn thích làm gì?"

"Chơi game, gọi là giang hồ lãng tử, char nữ của cậu ta tên Hạ Thương Chu."

"Người chưa chơi game bao giờ như cậu lại nhớ rõ ràng như vậy." Thượng Minh nâng trán thở dài nói. "Đây chính là cái cậu gọi là thích Đường Đông Đông? Tin tức liên quan tới cậu ta thì hoàn toàn không biết, tớ mẹ nó nếu thích ai, dù đối phương ở ngoài hay trong trường, đối với tin tức của người ta nhất định sẽ tiến hành hỏi thăm đồng thời nhớ kỹ trong lòng. Ngay cả điều cơ bản nhất là sinh nhật người ta cậu còn không nhớ, ít nhất là sở thích cũng không biết, cậu nói cậu thích cậu ta, bản thân cậu tin không? Tớ hỏi cậu, một tuần cậu có thể nhớ tới cậu ta mấy lần?"

Diệp Chu há miệng, không lời chống đỡ.

"Hoàn toàn không đặt người ta trong lòng, ngược lại lại rõ đối thủ của mình như lòng bàn tay, quan tâm từng li từng tí, cũng chỉ là từ chối đối thủ của cậu, mới sáng sớm đã mua vé xe chạy đến chỗ tớ là làm sao?"

"Tớ..." Diệp Chu quay mặt nói. "Tớ và Thương Tấn là bạn bè, cũng giống như cậu, tớ hiểu rõ cậu như lòng bàn tay, thời cấp ba cũng quan tâm cậu từng li từng tí mà."

"Vậy cũng đúng." Thượng Minh không hỏi cậu nữa mà quay về phía máy tính tiếp tục gõ luận văn.

Diệp Chu thở phào nhẹ nhõm.

Năm phút sau, Thượng Minh nói: "Đúng rồi, Diệp Chu, tớ yêu."

"Thật?" Diệp Chu ném chuyện phiền lòng của mình qua một bên, tò mò nói. "Ai vậy, kiểu người gì, có hình không? Lớn hơn hay nhỏ hơn cậu?"

Thượng Minh nhếch miệng nói: "Cậu vui vẻ thế sao?"

"Dĩ nhiên, cậu là bạn tớ mà!"

"Vậy nếu có một ngày Thương Tấn nói vậy với cậu thì sao?" Thượng Minh cười như không cười nói. "Cậu có thể vui vẻ tò mò chuyện của cậu ta không?"

Nụ cười trên mặt Diệp Chu cứng lại. "Cậu lừa tớ hả!"

"Cậu nói có thể hay không đi. Không phải nói với tớ, tự nói với chính bản thân cậu."

Cảnh tượng Thương Tấn tỏ tình còn rõ rành rành trước mắt, nếu có một ngày, Thương Tấn ôm chậu hoa anh hết lòng chăm sóc, nói với một người khác, dù trải qua khó khăn hay trở ngại nào, anh cũng tuyệt đối không buông tay. Chỉ mới là giả thiết, Diệp Chu đã chịu không nổi.

Cậu lấy di động ra, mở hình của Đường Đông Đông trong album ảnh.

Nụ cười của nam sinh trong hình vẫn như cũ nhưng nhìn lại thì không còn cảm giác rung động như lần đầu gặp.

Diệp Chu mở khung chat với Tô Ngâm.

Diệp Chu: Ngày 20 tháng 6, tớ đi cùng hai người.

Hai phút sau, wechat nhắc nhở có tin nhắn mới.

Tô Ngâm: Ok... tớ nhất định kéo Đường Đông Đông đi nhà ma một lần ha ha [Cười đểu] cậu ấy sợ ma nhất!

Thượng Minh nhìn cậu một cái, thấy cậu xuất thần nhìn chằm chằm di động, thò đầu ra dòm màn hình một chút, đúng lúc thấy lịch sử đối thoại của hai người, ngọn lửa khó khăn lắm mới tiêu xuống lại bốc lên. "Hóa ra những điều tớ vừa nói là vô ích, cậu còn muốn hẹn hò với Đường Đông Đông hả?"

"Tớ có chừng mực."

"Có chừng mực cái đinh! Thấy cậu liền phiền! Cút cút cút, đừng quấy rầy tớ viết luận văn!" Thượng Minh vốn chỉ nói dỗi, ai biết Diệp Chu thật sự cầm cặp đứng lên. "Ai ai ai, cậu đi đâu?"

"Trở về."

"Mới đến đã về, cậu định coi xe lửa là nhà hả?" Thượng Minh kéo cậu ngồi xuống. "Tớ mới nặng lời một chút, cậu đã tức giận! Hơn nữa xế chiều ngày mai tớ đã phải nộp bản luận văn này, hiện tại cậu ngồi ở phòng tớ một lát, tớ cố gắng viết xong trong hôm nay, ngày mai lại dẫn cậu đi dạo thành phố T chơi một chút."

"Không cần, tớ không tức giận, cậu còn bận việc của cậu." Nhìn Thượng Minh đứng ngồi không yên, Diệp Chu liền thả cặp xuống nói. "Tớ lên giường cậu nằm một lúc, ngồi xe mệt mỏi."

"Nằm đi!"

Cuối cùng Diệp Chu cũng không ở lại chỗ Thượng Minh lâu, sáng tinh mơ ngày hôm sau đã ngồi xe tám giờ rời đi.

Khác với lúc tới, Diệp Chu đã tỉnh táo hơn rất nhiều, không còn bất an cùng sợ hãi, bản thân cũng bình tĩnh lại, xuất thần nhìn chằm chằm phong cảnh ngoài cửa sổ.

Ba tiếng sau, đoàn xe chậm rãi tiến vào trạm xe quen thuộc.

Qua một ngay bôn ba, Diệp Chu trở lại phòng, trên giàn hoa vẫn chỉ có một chậu hoa của cậu.

Diệp Chu đặt túi lên chỗ trống trên gian hoa, mở lồng ra.

Bông hoa màu trắng bên phiến lá hơi rũ xuống, vén phiến lá lớn nhất ra, một viên dâu tây màu xanh lá nho nhỏ đập vào mắt. "Ra... ra quả."

Diệp Chu cẩn thận lắp lại lồng. Xách túi đi vào phòng trọ.

"Chu, hôm qua cậu và Thương Tấn đi đâu?" Lưu Dư Thiên đặt tay lên vai Diệp Chu, xấu xa nói. "Hai người muốn không gian có thể nói với bọn tớ, bọn tớ cũng có năng lực quan sát tình hình mà."

"Nói nhảm gì đó, tớ đi thành phố T tìm bạn."

"Thành phố T?" Lưu Dư Thiên kinh hãi. "Hôm qua đi, hôm nay về, cậu làm cái gì vậy?"

Diệp Chu thuận miệng nói: "Dạo chơi."

Lưu Dư Thiên nghẹn một chút lại hỏi: "Vậy Thương Tấn đâu?"

"Có lẽ là về nhà." Diệp Chu không xác định nói, chậu hoa không ở đây, nhất định là bị Thương Tấn mang đi, Thương Tấn không phải kiểu người giận cá chém thớt, dù Diệp Chu từ chối anh, anh cũng không làm ra loại chuyện như vứt bỏ quà tặng của người khác như vậy.

Tối chủ nhật, mọi người ngồi trong lớp của hệ tài chính, tiến hành điểm danh muộn như bao ngày.

Diệp Chu đã sớm ngồi vào vị trí, một mình liếc nhìn về phía cửa, vừa đến bảy giờ, Thương Tấn đạp tiếng chuông đi vào.

Hai ngày không gặp, Thương Tấn hoàn toàn không thay đổi chút nào.

Có người chào hỏi với anh, anh cũng sẽ lịch sự gật đầu đáp lại, cũng không có vẻ không chịu được nào. Tầm mắt giao với Diệp Chu, không tránh không né, nhìn thẳng vào mắt cậu. Người dời tầm mắt trước vẫn là Diệp Chu.

Thương Tấn đến ngồi trước mặt cậu nói: "Dâu tây, ra quả."

Diệp Chu cười gượng nói: "Thật khéo, tôi cũng vậy."

Lớp trưởng đứng trên bục giảng bắt đầu nói, Thương Tấn vô cùng tự nhiên quay đầu lại.

Diệp Chu nhìn chằm chằm bóng lưng Thương Tấn, không thể nói rõ trong lòng là cảm giác gì. Nếu như Thương Tấn tránh cậu, cậu sẽ khó chịu, nhưng Thương Tấn đối với cậu như thường, cậu vẫn không được tự nhiên.

Sau khi không yên lòng điểm danh xong, trở về phòng lại phải chung sống với Thương Tấn thế nào đây, không nghĩ tới Thương Tấn xuống dưới lại trực tiếp đi ra bãi đậu xe, sau đó lên xe rời khỏi sân trường.

Nhìn xe dần biến mất, Diệp Chu thở phào nhẹ nhõm, đồng thời trong lòng lại có chút thất vọng.

Diệp Chu cho rằng việc Thương Tấn rời đi chỉ là tạm thời, không nghĩ tới đã mấy ngày, Thương Tấn vẫn không có dấu hiệu quay về phòng.

Mà lúc này, cuối cùng hai thành viên còn lại của 405 cũng ý thức được việc này có gì đó không đúng.

Đây là ngày thứ ba Thương Tấn 'rời khỏi' ký túc xá, Lưu Dư Thiên do dự lại gần Diệp Chu, liếc nhìn sắc mặt bình thường của cậu hỏi: "Chu, sao Thương Tấn không về phòng?"

Sắc mặt Diệp Chu tối sầm: "Tớ cũng không biết."

Lưu Dư Thiên và Văn Nhân Húc đối mắt với nhau một cái, cảm giác chuyện này vô cùng nghiêm trọng. Văn Nhân Húc hỏi: "Cậu và Thương Tấn không sao chứ?"

Diệp Chu nhìn chằm chằm quyển sách, cố giả bộ bình tĩnh nói: "Bọn tớ có thể có chuyện gì?"

Lưu Dư Thiên nói: "Buổi tối Thương Tấn không về, dâu tây cũng bị xách đi, như thế sao lại giống như hai người tách ra?"

Động tác lật sách của Diệp Chu ngừng một lại, giọng nói không được tự nhiên: "Tớ và cậu ta vốn cũng không phải người một nhà, tách ra gì chứ."

Trái tim Lưu Dư Thiên và Văn Nhân Húc cùng lộp bộp một tiếng, lời này là ngầm thừa nhận giữa hai người có hiềm khích?

Văn Nhân Húc lập tức nhớ lại trận chiến tranh lạnh của hai người vào kỳ cuối năm ngoái, lúc ấy toàn trường dâng lên gợn sóng không nhỏ, lúc này lại vừa khéo, đụng phải kỳ cuối...

Ý thức được chuyện nghiêm trọng, Văn Nhân Húc khuyên nhủ: "Có chuyện gì nói chuyện một chút là được rồi, càng chiến tranh lạnh càng không thể giải quyết chuyện gì."

Rõ ràng Diệp Chu biết lần này không phải là chiến tranh lạnh, trong phòng học thỉnh thoảng hai người sẽ nói với nhau đôi câu, trong mắt người khác vẫn không khác gì bình thường, chỉ có Diệp Chu rõ ràng cảm nhận được Thương Tấn mang theo chút khách khí đối với cậu, đó là điều chưa từng xảy ra khi hai người thân nhau trước đó. Mấy ngày nay hai người không hề nhắc lại chuyện đêm đó, như là như vậy có thể che đậy thái bình, nhưng, có vài thứ đã thay đổi thì chính là thay đổi.

"Qua một thời gian ngắn nữa đi." Lời Thượng Minh nói vẫn vang bên tai, Thương Tấn đặt quyền lựa chọn vào tay cậu, Đường Đông Đông chính là bình phong ngắn giữa hai người, cậu phải đi hiểu biết về Đường Đông Đông một chút mới có thể hoàn toàn biết được câu trả lời tận sâu trong đáy lòng mình.  

-------------------------------------------------------------------------

  Trước đó Diệp Chu và Thương Tấn vẫn luôn như hình với bóng, hiện tại hai người tách ra hành động, chưa tới một tuần, không chỉ sinh viên hệ tài chính cảm thấy có gì đó không đúng, sinh viên đi học cùng lớp hay cùng ký túc xá cũng cảm thấy không đúng.

Rất nhanh, trên BBS xuất hiện một post mới được đặt tên là <Tuần thi đen đủi lại muốn tới...>

LZ: Chủ post tôi đây không muốn nói gì hết, chỉ muốn yên lặng!

1L: Là bạn cùng ký túc xá của Thương Diệp bày tỏ, hai người họ đã lâu không chạm vào hiệu Thương Diệp...

2L: Bạn cùng tầng ký túc xá với Thương Diệp bày tỏ, dâu tây của Thương Tấn bị xách đi...

3L: Bạn cùng phòng Thương Diệp bày tỏ, Thương Tấn đã không ở trong ký túc xá...

4L: Bạn cùng trường Thương Diệp bày tỏ, kỳ cuối lần này có lẽ phải treo...

5L: Không nói gì hết, tôi đi gặm sách!

Nhưng khi sinh viên xung quanh ý thức được chuyện này thì đa số chương trình học của trường đã kết thúc.

Lúc Thương Tấn không có lớp, gần như không ai thấy bóng dáng.

Điều này khiến hệ tài chính đau thương một trận, vậy thì dù bọn họ muốn tạo cơ hội cho hai người cũng hoàn toàn không làm được!

Cứ như vậy, mỗi ngày khi mọi người thấy Diệp Chu lại mang bộ dạng muốn nói lại thôi khiến Diệp Chu cảm thấy vô cùng phiền phức, dứt khoát quyết định buổi sáng dậy thật sớm, ăn cơm xong liền ngâm mình trong thư viện, còn luôn chờ đến lúc chuẩn bị đóng cửa mới về phòng.

Lại một chủ nhật, hoa dâu tây trên bệ cửa sổ lục tục rũ xuống, quả dâu tây màu xanh kích thước không đều không ngừng treo trên chậu cây, Thương Du Du đếm quả nhỏ liếm môi một cái. "Anh, có thể ăn được không?"

Thương Tấn dùng tay lướt di động nói: "Còn chưa được."

"Vậy lúc nào thì có thể ăn?"

"Đỏ rồi mới ăn được." Vòng bạn bè có không ít người gào khóc Thương Diệp sắp giải tán, tuần thi sắp tới nên làm gì.

Thương Tấn cười nhạo một tiếng, trực tiếp đặt điện thoại sang một bên, nhìn dâu tay trên bệ cửa sổ với Thương Du Du.

"Anh, em muốn đi ngủ."

Thương Tấn ôm Thương Du Du lên tầng, ngồi cạnh giường nhỏ của cô bé, chờ cô bé chìm vào giấc ngủ.

Tần Phỉ đã ở bệnh viện một tuần, vẫn chưa nghe tin sắp sinh, Thương Tấn xoa tóc Thương Du Du một cái, rõ ràng bé con muốn mẹ, nhưng đứng trước mặt anh lại ngại nói.

Thương Tấn nghĩ nếu không ngày mai lại đưa Thương Du Du đi gặp Tần Phỉ một chút.

Nhưng hôm sau còn không chờ Thương Tấn gọi tới, ba anh đã gọi.

"Hôm qua dì của con sinh rồi, lát nữa đưa Du Du đi thăm em trai hai đứa một chút."

Cúp điện thoại, Thương Tấn thấy Thương Du Du đang cẩn thận đẩy cửa phòng anh ra. Nhà chỉ có dì Trương, lúc Thương Du Du ở cùng mình, Thương Tấn ngủ cũng chỉ khép hờ cửa, là để phòng ngừa lúc Thương Du Du muốn tìm anh lại không mở được cửa.

Thương Tấn để điện thoại xuống, dịu dàng nói: "Lại đây."

Thương Du Du khẽ chạy đến mép giường anh, đạp chân muốn bò lên giường. Thương Tấn ôm cô bé lên, nhất thời không biết nói với Thương Du Du thế nào.

"Anh?"

"Du Du, chúng ta cùng đến bệnh viện thăm em trai được không?"

Hưng phấn trên gương mặt Thương Du Du giảm đi, cô bé nắm góc chăn vò qua vò lại, chỉ không đáp lời.

"Thôi, không muốn đi thì không đi." Hiện tại thân thể Tần Phỉ suy yếu, sự chú ý của mọi người đều đặt trên người em trai, Thương Du Du có đến cũng bị xem nhẹ. Thương Tấn lại gọi cho ba mình, ngược lại, Thương Thanh Bình cũng không nói gì, dù đây là lần thứ ba ông làm ba, nhưng vẫn vô cùng hưng phấn.

Thương Tấn xuống giường, ôm Thương Du Du nói sang chuyện khác: "Chúng ta cùng đi xem dâu tây đã đỏ chưa nhé."

Thương Du Du ôm cổ anh gật đầu.

Lúc ăn sáng, một cuộc gọi không tưởng đánh tới.

Thương Tấn nhìn địa chỉ dãy số, thành phố T?

"Alo, bạn học Thương Tấn, còn nhớ tôi không?"

Giọng nói có chút quen thuộc, liên hệ với thành phố T, Thương Tấn lập tức đoán được thân phận của đối phương. "Cậu là Thượng Minh?"

"Trí nhớ không tệ." Thượng Minh thật lòng cảm thấy trái tim mệt mỏi, cậu cũng không biết tại sao mình lại đứt gân não gọi cho số điện thoại này. "Uổng cho trước kia cậu còn thề son sắt nói giải quyết được Diệp Chu, giải quyết thế nào còn khiến hôm sau cậu ấy chạy đến tìm tôi vậy?"

"Thứ bảy tuần trước cậu ấy đến thành phố T?"

"Nói chuyện với người thông minh đúng là bớt chuyện, hoàn toàn không cần tôi giải thích." Thượng Minh tùy ý lật sách nói. "Thật ra thì, cậu đừng thấy Diệp Chu thành tích tốt, đầu óc cậu ta vô cùng ương bướng, đã nhận định một chuyện, sống chết cũng không thay đổi, cũng như việc cậu ấy vẫn luôn xoắn xuýt chuyện thứ hạng, tôi đã nói với cậu ấy nhiều lần, hạng hai thì sao, vẫn có thể chung trường với hạng nhất, vào chung một lớp, thực lực cũng không kém bao nhiêu, quan tâm mấy cái hư danh làm gì. Nhưng cậu ta vẫn luôn không nghe lọt."

"Quan tâm vài chuyện cũng không có gì sai, ít nhất còn có mục tiêu."

"Cũng chỉ có loại người vạn năm hạng nhất như cậu mới có thể nói ra mấy lời như vậy." Tên nào cũng khiến cậu tức chết người, Thượng Minh không tiếp tục dây dưa phương diện này với anh, lập tức nói vào chuyện chính. "Thương Tấn, bình tĩnh xem xét, Diệp Chu đối với cậu thế nào, trong lòng cậu biết, cậu là người thông minh, thật lòng thật dạ với hư tình giả ý thế nào, chắc chắn cậu dễ dàng phân rõ. Nếu cậu ấy thật sự có người thích, tôi không tin cậu ở bên cậu ấy sớm chiều lại không cảm giác được."

"Tôi biết mà, cho nên hiện tại không phải tôi đang cho cậu ấy thời gian, để cậu ấy từ từ suy nghĩ sao?" Mới đầu nghe thấy Diệp Chu thích người khác, đúng là Thương Tấn có chút kích động. Nhưng đúng như lời Thượng Minh nói, nếu Diệp Chu thật sự có người mình thích, anh và Diệp Chu chung một mái nhà hơn nửa năm, không thể nào không phát hiện ra chút dấu vết nào.

"Vậy thật ngại quá, tôi đây là cmn rảnh rỗi." Thượng Minh thật sự vô cùng chán ghét kiểu tự tin này của Thương Tấn. "Cậu đã nắm chắc như vậy, ngày 20 Diệp Chu và Đường Đông Đông hẹn hò, nhất định cậu cũng cảm thấy không vấn đề gì?"

Thương Tấn hiếm khi bị chặn họng.

Thượng Minh cười to hai tiếng liền cúp điện thoại.

Giờ phút này, Diệp Chu bị bạn bán đứng ngồi trong thư viện hắt hơi một cái.

Cậu nhìn ngày tháng, còn hơn mười ngày nữa là đến 20.

Tại sao công viên lại khai trương vào ngày 20, cuối kỳ còn ai đi chơi! Tại sao không đặt vào đầu tháng!

Diệp Chu nằm úp sấp trên bàn, dụi dụi mắt, không nhịn được mở di động ra. Ngón tay vòng quanh trong danh bạ của wechat, hình đại diện của Thương Tấn đã đổi thành hoa dâu tây. Diệp Chu có chút đố kỵ chậu dâu tay này, chủ yếu là vì Thương Tấn đổi xử với mỗi bụi cỏ của nó quá tốt, ban đầu Diệp Chu tặng cây cho Thương Tấn là muốn Thương Tấn tùy tiện chăm sóc nó một chút, không nghĩ tới anh lại chú tâm như vậy.

Sau khi trường hết chương trình học, đã hai ngày cậu không gặp Thương Tấn.

Thương Tấn không có liên lạc với cậu, cậu cũng không chủ động đi liên hệ với anh.

Không phải là không muốn, mà là không thể.

Hiện tại, cậu hoàn toàn không có tư cách đáp lại tình cảm toàn tâm toàn ý đó của Thương Tấn.

Diệp Chu không hi vọng tình cảm giữa cậu và anh tồn tại bất cứ thứ đồ không thuần túy nào, dù cái không thuần túy này là đối tượng cậu vừa gặp đã yêu, dù đối tượng vừa thấy đã yêu này không chiếm bao nhiêu tỉ trọng trong lòng cậu.

Cậu thấy, chỉ có hoàn toàn buông xuống, mới có thể không áy náy không gánh nặng đứng trước mặt Thương Tấn, nói với anh tâm ý của mình.

Nhưng vì sao ngày 20 lại lâu đến như vậy!

Diệp Chu vò tóc, hận không thể có một cỗ máy thời gian, nháy mắt hai cái là có thể chạy thẳng đến ngày 20.

Khi quả dâu tây đầu tiên lớn bằng một đồng tiền xu, kỳ thi cuối đã bắt đầu.

Vừa đến tuần thi, hiệu Thương Diệp vốn vây đầy sinh viên hiện tại lại có thể giăng lưới bắt chim, thậm chí có lúc mọi người đi ngang qua còn hận không thể cách nó thật xa, sợ rằng nếu đến gần phụ thể thần xui xẻo một chút thì sẽ nhận được bài thi khó nhất.

Sau khi thấy Diệp Chu và Thương Tấn, lại không ngừng liếc mắt đánh giá cả hai, dò xét xem quan hệ của hai người đã hòa hoãn hay chưa.

Kết quả, đương nhiên là thất vọng.

Ba ngày thi liên tục, nghênh đón một đợt nghỉ ngơi, mà ngày 20 Diệp Chu mong chờ thật lâu đúng lúc nằm trong đợt nghỉ này.

Ngày công viên khai trường, ánh nắng tươi sáng, Diệp Chu đội mũ ngồi lên xe đến công viên cùng Tô Ngâm.

Biểu cảm của Diệp Chu vẫn như thường ngày, cũng không có gì quá hưng phấn, dĩ nhiên Tô Ngâm cũng nghe nói chuyện liên quan tới việc Diệp Chu và Thương Tân cãi nhau, một bên trái tim cô ngứa ngáy muốn biết chi tiết, một bên lại sợ chọc Diệp Chu không vui, vì vậy cô liền nói tin tức mới của Đường Đông Đông. "Diệp Chu, Đường Đông Đông rất sợ ma, lúc tớ đề nghị đi nhà ma, cậu có thể chống nổi không?"

"Chống đỡ cái gì?"

"Chính là... cậu không sợ loại vật này chứ, nếu cả hai người cùng sợ, còn..."

Diệp Chu cắt ngang lời cô: "Tớ không sợ."

"Vậy thì tốt. Còn có, Diệp Chu..." Tô Ngâm hoài nghi nói. "Sao cậu lại không kích động chút nào vậy?"

Diệp Chu như có ngụ ý nói: "Sao biết được, nhưng tớ mong ngày này đã lâu."

Tô Ngâm rõ ràng không tin, Diệp Chu cũng không giải thích cho cô, nghiêng đầu yên lặng nhìn ra ngoài cửa sổ.

Mười một giờ, hai người xuống xe, công viên khai trương, cộng thêm hôm nay là chủ nhật, người vào cửa đông nghìn nghịt.

Đường Đông Đông mặc một cái áo phông màu trắng, sạch sẽ như lần đầu gặp mặt, cậu ta cười vẫy tay với Tô Ngâm, chờ đến lúc thấy Diệp Chu bên cạnh cô thì nụ cười hơi cứng lại.

"Chào cậu, tôi tên là Diệp Chu, lần trước có duyên đã gặp một lần." Diệp Chu thản nhiên quan sát, nhìn thẳng Đường Đông Đông cho đến khi đối phương chuyển tầm mắt đi trước.

Tô Ngâm kéo Đường Đông Đông nói. "Trước đó không phải tớ nói cậu dẫn bạn tới sao."

Đường Đông Đông nhìn Diệp Chu một cái, miễn cưỡng lên tiếng chào.

Tô Ngâm đi chậm hơn Đường Đông Đông một chút, lại gần Diệp Chu nhỏ giọng nói: "Thật ra thì cậu ấy có chút chậm chạp, với người không quen thì hơi lạnh lùng, thân hơn là được rồi."

Diệp Chu không để ý nói: "Không sao."

Hiện tại, đối với cậu mà nói, có phải Đường Đông Đông đã không còn quan trọng với cậu như tưởng tượng nữa không.

Vài trò chơi mang tính kích thích có không ít người xếp hàng, Tô Ngâm không để ý tới phản kháng của Đường Đông Đông, trực tiếp kéo cậu ta đến nhà ma ít người nhất.

"Không muốn không muốn!" Toàn thân Đường Đông Đông tản ra hơi thở từ chối nhưng Tô Ngâm vẫn không di chuyển, hơn nữa còn không ngừng dùng phép khích tướng xúi giục.

"Đàn ông lại sợ ma, buồn cười chết người! Chẳng lẽ cậu muốn để một cô gái yếu đuối như tớ đi vào một mình sao? Lương tâm của cậu không cắn rứt hả?"

Lời này vừa ra, những cậu chàng vốn đi dạo quanh nhà ma lặng lẽ xếp vào hàng ngũ.

Diệp Chu giật giật khóe miệng, cô gái yếu đuối lại có thể hung hăng như vậy sao, cậu đi tới nói: "Bỏ đi, cậu ấy không thích thì đừng chơi."

Khoảnh khắc đó, ánh mắt Đường Đông Đông nhìn Diệp Chu như nhìn bồ tát.

Có điều cuối cùng Đường Đông Đông cũng không chống nổi Tô Ngâm, vẫn chịu chết bị cứng rắn kéo vào nhà ma.

Cùng vào nhà ma còn có một nhóm nữ sinh.

Diệp Chu hơi cảm thán, hiện tại nữ sinh gan lớn hơn nam sinh quá nhiều, người tiến vào lại đa số là nữ.

Là hai nam sinh duy nhất trong đội ngũ, Diệp Chu và Đường Đông Đông được đẩy lên đầu tiên.

Đa số nhà ma có một đặc điểm, đó là tối. Nơi này cũng thế, bốn phía thỉnh thoảng lại có gió lạnh thổi qua, bên trong còn mở vài đoạn nhạc kinh khủng. Diệp Chu bình tĩnh lấy di động mở đèn, còn chưa đi được hai bước, cánh tay đã bị người ôm lấy.

Mượn ánh sáng di động, cậu có thể thấy được gò má của Đường Đông Đông, Diệp Chu thu tầm mắt, tiếp tục dùng đèn chiếu về phía trước.

Đột nhiên trán đụng phải một thứ, Diệp Chu sờ trán một cái, dùng điện thoại đưa lên đỉnh đầu, một cánh tay phủ đầy máu tươi treo lơ lửng giữa không trung, lúc này, lối đi vốn tối mờ lại bắt đầu xuất hiện ánh chớp, màu trắng chỉ chợt chiếu sáng căn phòng rồi lập tức tắt đi khiến căn phòng rơi vào bóng tối, cái ánh sáng nhanh chóng lóe lên rồi tối sầm lại này đủ để khiến mọi người thấy rõ bố cục căn phòng, đỉnh đầu treo không ít tay chân gãy bên cạnh còn có một 'tử thi' mặc đồng phục bệnh nhân, kèm theo âm thanh sấm sét, một tiếng thét chói tai phá vỡ yên lặng, như một cái tín hiệu, toàn bộ nhà ma không ngừng vang lên tiếng thét chói tai của nữ sinh.

Diệp Chu không có bị đồ trên đầu dọa sợ, ngược lại là bị tiếng thét chói tai của nhóm nữ sinh dạo đến hoảng hốt.

Toàn bộ quá trình sau đó, bên tai Diệp Chu không ngừng vang lên tiếng hét của nữ sinh, đến cửa, đầu Diệp Chu cũng muốn to ra.

Sau khi tất cả ra ngoài, tất cả đều có một loại cảm giác sống sót sau tai nạn.

Tô Ngâm hít sâu một hơi nói: "Thoải mái!"

Diệp Chu tò mò nói: "Cậu vào nhà ma là vì để hét chói tai?"

"Đúng vậy, thỉnh thoảng muốn giải tỏa một chút."

Đường Đông Đông trắng bệch, tay vẫn nắm chặt cánh tay Diệp Chu.

Diệp Chu liếc nhìn Tô Ngâm hỏi: "Cậu ấy không sao chứ?"

Tô Ngâm hận không thể rèn sắt thành thép nhìn cậu, sao người này lại còn không hành động, cơ hội tốt như vậy lại không biểu hiện cái gì.

"Tớ đi mua chút nước." Nói xong Diệp Chu định giao Đường Đông Đông cho Tô Ngâm, cô lại thở dài nói. "Để tớ đi mua."

Diệp Chu đỡ Đường Đông Đông ngồi lên băng ghế, đến lúc cậu ta bình phục tốt tỉnh tại liền lộ ra vẻ mặt sùng bái nói: "Cậu không sợ chút nào!"

"Vì tất cả đều là giả."

"Dù tôi biết là giả nhưng vẫn sợ." Đường Đông Đông ngượng ngùng cười nói. "Có phải rất yếu không."

"Không biết, mỗi người đều có một nỗi sợ của riêng mình." Diệp Chu chỉ một con chó nhỏ đi ngang qua nói. "Cậu nhìn nam sinh kia. Rõ ràng vẻ ngoài rất to lớn, nhưng con chó nhỏ vừa đi ngang qua, toàn thân cậu ta liền căng cứng."

Đường Đông Đông híp mắt cười nói: "Cậu là người đầu tiên nói những lời như vậy với tôi."

Nụ cười này giống hệt bức ảnh trong điện thoại cậu, mang theo chút đáng yêu như động vật nhỏ, nhưng cũng chỉ là đáng yêu.

Đường Đông Đông như chỉ sợ nhà ma, đối với những trò chơi mang tính kích thích khác lại không chút gánh nặng, chơi một lần còn ngại chưa hết hứng.

Đường Đông Đông hưng phấn nói: "Diệp Chu, chúng ta lại chơi thêm lần nữa."

Tô Ngâm ngồi tàu lượn đã sắp muốn ói, cô dựa vào ghế dài bình phục nhịp tim nói. "Hai người đi đi, tớ chịu không nổi!"

Diệp Chu không yên tâm để lại Tô Ngâm một mình liền nói: "Chúng ta chờ cô ấy nghỉ khỏe lại đi."

Tô Ngâm liều mạng đẩy cậu nói: "Tớ không sao, hai người đi đi."

Diệp Chu nói: "Cậy mạnh cái gì chứ, bọn tớ cũng không vội chơi mấy cái này."

Đường Đông Đông phụ họa: "Đúng vậy, cậu ngoan ngoãn ngồi nghỉ đi, tớ lại đầu kia mua chút gì đó uống."

Sau khi Đường Đông Đông đi, Tô Ngâm liền vỗ bả vai Diệp Chu một cái nói: "Không tệ lắm, cậu ấy có ấn tượng tốt với cậu."

Diệp Chu cười trêu nói: "Hết cách nói, mị lực của tớ là điều không thể ngăn cản."

Ngày đầu tiên công viên khai trương, phần lớn thời gian nhóm Diệp Chu đều dùng để xếp hàng, thời gian đóng cửa là năm rưỡi, bốn giờ, Tô Ngâm nhìn đội ngũ thật dài đợi đu quay liền đề nghị: "Chúng ta chơi đu quay đi, coi như nghỉ ngơi một chút."

"Được đó được đó." Đường Đông Đông xoa bóp chân nói. "Hôm nay cũng thật mệt."

Diệp Chu nhìn theo tầm mắt bọn họ, đu quay to lớn chậm rãi chuyển động trong không trung. "Tớ không ngồi đâu."

Tô Ngâm kinh ngạc nói. "Tại sao, đây là đu quay đó!" Trong tình yêu, có thể nói đu quay đảm nhiệm một vị trí vô cùng quan trọng!

"Đúng vậy, cho nên không cần." Diệp Chu sờ di động trong túi một cái nói. "Lần sau tớ trở lại."

Đường Đông Đông cười trêu nói. "Chẳng lẽ cậu đã có người mình thích?"

Diệp Chu cười một tiếng không phủ nhận.

"Tớ muốn biết tớ muốn biết!" Đường Đông Đông níu lại còn muốn nói chuyện. "Hôm nay cơ hội tốt như vậy sao không đưa cô ấy tới?"

"Còn chưa đuổi kịp."

Đường Đông Đông vỗ vai Diệp Chu một cái nói: "Cố gắng lên người anh em!"

"Cảm ơn, tớ sẽ." Giờ khắc này, cuối cùng Diệp Chu cũng như trút được gánh nặng.  

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro