Chương 2

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Honey, anh đã thay đổi rất nhiều kể từ lần cuối anh gặp em."

Bạn mở mắt ra và thấy mình đang ở trong phòng giam của Leon. Bạn quay đầu nhìn xung quanh, hoảng hốt khi nhận ra mình đang bị xích vào chiếc ghế, chiếc ghế mà Leon đã bị xích trước đó. Bạn nghe thấy tiếng cười khúc khích của Leon, một âm thanh trầm lạnh lùng khi anh bước tới từ phía sau bạn, sải những bước dài và chậm rãi. Anh quay lại đối mặt với bạn, bạn nhận thấy những đường gân đen chạy dọc cơ thể anh ngày càng sẫm màu hơn, đôi mắt anh đỏ hơn. Anh cười toe toét khi quỳ xuống ngang tầm mắt với bạn, bốn chiếc răng nanh của anh rất sắc nhọn. Anh lướt lưỡi dọc theo hàm răng của mình.

"Em đây rồi, sweetheart. Anh không nghĩ là em sẽ thức dậy," Leon nói với một tiếng gầm gừ.

Đôi mắt bạn mở to, hít một hơi thật sâu trước khi cố gắng vùng vẫy. Leon cười lớn, lắc đầu.

"Anh e rằng điều đó sẽ không giúp ích gì cho em, nhưng đừng lo, anh sẽ đưa em ra khỏi dây xích đó để chúng ta có thể vui chơi một chút."

Leon đứng dậy, đi ra phía sau bạn. Bạn nghe thấy anh bẻ gãy dây xích bằng tay không. Bạn không lãng phí nhiều thời gian để thoát ra khỏi ghế và lao phía cửa. Dù bạn có cố gắng mở cánh cửa ra bao nhiêu thì nó vẫn không nhúc nhích. Bạn quay lại và thấy Leon đang đứng ngay phía sau bạn. Anh ôm lấy eo bạn, kéo bạn về phía anh. Bạn vung tay, cố gắng chống lại anh ấy. Liếc qua khóe mắt, bạn có thể thấy Bryan đang cầm một bảng kẹp hồ sơ, ghi chép ở phía bên kia của tấm kính trong suốt.

"Bryan?! Đưa tôi ra khỏi đây! Làm ơn, tôi đang bị mắc kẹt ở đây với anh ấy! Anh ấy sẽ làm tổn thương tôi mất!"

Bryan ngẩng đầu, lắc đầu, "Tôi e rằng dữ liệu bạn sẽ cung cấp từ việc này quá giá trị để có thể bỏ qua. Chúng tôi cần biết liệu anh ấy có khả năng sinh sản với người không bị nhiễm bệnh hay không và con cái sẽ trông như thế nào."

"GÌ?!" Bạn hét lên, "Bryan, anh mất trí rồi à?!"

Hoàn toàn phớt lờ lời cầu xin của bạn, Bryan tiếp tục, "hãy nhớ những gì chúng ta đã thỏa thuận, Leon. Cậu không được lây plaga cho cô ấy cho đến khi cô ấy sinh con. Sau đó, cậu có thể làm gì với cô ấy tùy thích."

"Tôi nhớ thỏa thuận, đồ khốn," Leon gầm gừ bên tai bạn trước khi liếm dái tai bạn.

"KHÔNG, TÔI KHÔNG ĐỒNG Ý VỚI ĐIỀU NÀY BRYAN, ĐỂ TÔI RA KHỎI ĐÂY NGAY BÂY GIỜ." Bạn tiếp tục hét lên khi cố gắng chống lại Leon.

Tuy nhiên, Leon mạnh hơn bạn rất nhiều; anh cắn vào vai bạn, nhanh chóng ấn bạn xuống sàn, tay anh nắm chặt quần jean của bạn và xé toạc chúng ra, chỉ để lại cho bạn chiếc quần lót ren. Bạn cố bò trên sàn về phía Bryan, nhưng Leon kéo hông bạn lại. Leon lật bạn lại đối mặt với anh, kìm chặt bạn bằng cơ thể anh. Anh chỉ đơn giản nhìn chằm chằm vào bạn, mỉm cười rạng rỡ. Bạn nhìn nước miếng nhỏ giọt từ miệng anh ấy xuống áo sơ mi của bạn, chiếc áo sơ mi nhanh chóng bị xé toạc, để lộ chiếc áo ngực phù hợp của bạn cho anh ấy.

"Không phải em chỉ nhìn thôi cũng thấy ngon miệng rồi phải không?" Leon nói, liếm môi trước khi khóa môi mình vào môi bạn trong một nụ hôn khao khát.

Trước sự kinh hoàng của bạn, bạn đang đáp lại nụ hôn của anh ấy, tay anh nắm lấy cả hai ben ngực bạn. Anh ấy lùi lại sau vài phút, ngồi xổm xuống khi đẩy hai chân bạn ra xa nhau, chú ý đến vết sẫm màu hiện đang ở trên quần lót của bạn.

"Ồ? Em không muốn điều này? Vậy hãy nói cho anh biết tại sao em lại ướt thế này, sweetheart?"

Nghiêng người về phía trước, anh dùng răng cắn lấy quần lót của bạn, kéo chúng ra khỏi người bạn trước khi ném chúng sang một bên. Sau đó anh bắt đầu cởi thắt lưng trên quần của mình; Chẳng bao lâu sau, anh đã rút dương vật đang cương cứng ra khỏi quần. Anh không lãng phí nhiều thời gian để trèo lên người bạn, đẩy mình vào sâu trong của bạn một cách dễ dàng.

Khi đầu dương vật anh hôn vào cổ tử cung của bạn, mắt bạn trợn ngược ra sau và phát ra một tiếng rên nhẹ. Leon gầm gừ, đâm vào bạn với sự hung hãn vô độ, khiến bạn phải nắm chặt lấy cánh tay anh ấy, dùng móng tay cào vào chúng. Bạn có cảm giác như anh đang đụ bạn vĩnh viễn cho khi anh gầm gừ thêm một lần nữa, ấn vào bạn sâu nhất có thể. Bạn cảm thấy lồn của mình quấn quanh dương vật anh, hút tinh dịch của anh vào cơ thể bạn.

Leon nhìn chằm chằm vào bạn, đôi mắt mở to và cười toe toét khi bật cười điên cuồng.

*~*~*~*~*~*~*~*~*~*~

Bạn thức dậy và la hét, cả người đầy mồ hôi, nước mắt chảy dài trên khuôn mặt. Bạn hít thở sâu, đặt tay lên ngực để bình tĩnh lại.

Đó chỉ là một cơn ác mộng.

Khi đã bình tĩnh lại, bạn ra khỏi giường và đi vào bếp trong căn hộ của mình, pha cà phê và bánh mì nướng cho bữa sáng. Sau đó, bạn chuẩn bị đi làm và đi ra khỏi cửa. Trên đường đi, bạn quyết định dừng lại ở hiệu thuốc. Đi dọc các lối đi, bạn tìm thấy các sản phẩm vệ sinh phụ nữ, lấy que thử rụng trứng trên kệ và trả tiền. Khi đến trụ sở chính, bạn nhốt mình vào một trong những buồng vệ sinh, test và chờ kết quả. Bạn kinh hãi nhìn một khuôn mặt cười nhỏ xuất hiện trên màn hình nhỏ, xác nhận giả thuyết của bạn.

Bạn bình tĩnh lại trước khi nhanh chóng bước vào văn phòng của Bryan. Bạn không gõ cửa, bạn chỉ đẩy cửa mở một cách thô bạo, khiến cả Bryan và nhà nghiên cứu mà anh ấy đang gặp cùng giật mình, bạn nghĩ tên anh ấy là Pierce.

"Tôi sẽ không quay lại đó, Bryan," Bạn nghiêm khắc nói.

Pierce khó chịu cựa mình trên ghế trước khi đứng dậy rời đi, "Tôi sẽ đi kiểm tra nguồn cấp dữ liệu camera ở tầng dưới."

Bạn và Bryan nhìn nhau khi cánh cửa đóng lại. Bryan dụi mắt.

"Lại nữa, tôi xin lỗi nhưng tôi cần cô xuống đó, cô vẫn là người duy nhất Leon nói chuyện cùng. Đây có phải là về chuyện xảy ra hôm qua không? Tôi đảm bảo với bạn rằng chúng tôi đã thực hiện các biện pháp phòng ngừa bổ sung để đảm bảo điều đó không xảy ra lần nữa."

Bạn bước tới bàn của Bryan, đập mạnh que thử rụng trứng dương tính xuống bàn. Bryan nhìn xuống que test trước khi nhìn bạn và nhướn mày.

"Đây là cái quái gì vậy?" Anh ấy hỏi.

"Tôi đang rụng trứng, đây là lý do tại sao Leon cứ nói tôi có mùi thơm và gần như muốn lao vào tôi bất cứ khi nào tôi ở dưới đó."

"Đó là điều vô lý."

"Vậy anh có thể nghĩ ra lời giải thích hợp lý nào khác không? Tôi nghe hết."

"Điều này không cần phải tranh cãi, cô sẽ tiếp tục làm việc với Leon; đó là mệnh lệnh!"

Đột nhiên, đèn mờ đi trước khi đèn khẩn cấp màu đỏ bật sáng, sau đó là tiếng chuông báo động lớn và rít.

"Cái quái gì vậy?!" Bryan kêu lên, bối rối nhìn xung quanh.

Bạn chưa bao giờ nghe thấy cảnh báo này trong suốt thời gian làm việc tại D.S.O., bạn đang suy nghĩ xem nó có nghĩa là gì khi đột nhiên, Pierce xông vào văn phòng.

"Pierce! Chuyện quái gì đang xảy ra ngoài đó vậy?!" Bryan hỏi.

"Kennedy đã trốn thoát rồi, thưa ngài!"

*~*~*~*~*~*~*~*~*~*~

Leon mở mắt và ngẩng đầu lên, nhìn quanh phòng giam. Trong sâu thẳm anh đang sôi sục trong cơn thịnh nộ; anh ấy đã suýt thành công thoát khỏi cái ghế này và tiến gần đến bạn. Giờ đây, chiếc ghế của anh đã được hàn thép gia cố và họ buộc một cái khóa mõm chết tiệt vào miệng anh.

Anh có thể thấy bây giờ anh có hai người đàn ông cầm súng canh cửa mọi lúc.

Tuyệt con mẹ nó luôn.

Anh thử dây xích lần nữa, nhưng nhận ra gần đây chúng đã bị siết chặt hơn, khiến anh càng tức giận hơn. Anh không thể ngừng nghĩ về bạn và hy vọng sẽ gặp bạn hôm nay. Anh ghét ý nghĩ bạn nhìn thấy anh như thế này, nhưng anh lại rất muốn được nhìn thấy bạn và hít hà mùi hương ngọt ngào của bạn.

Không biết từ đâu, một cơn đau khủng khiếp ập đến sống lưng của Leon, khiến anh phải kêu lên và quằn quại. Bốn chiếc răng nanh của anh trở nên sắc hơn, các ngón tay của anh chuyển sang màu đen, giờ đây giống như móng vuốt và một cái đuôi sắc nhọn mới đang nhô ra khỏi lưng dưới của anh. Những người bảo vệ quay lại nhìn Leon. Họ ngay lập tức mở khóa cửa và đi vào phòng giam để kiểm tra anh. Leon ngừng quằn quại, ngồi phịch xuống ghế, giả vờ bất tỉnh. Một người bảo vệ đứng yên ở bên cửa, quay mặt đi không nhìn họ trong khi người bảo vệ còn lại đến gần kiểm tra Leon, kiểm tra dây xích để đảm bảo chúng vẫn còn chắc chắn.

Người bảo vệ đứng gần Leon nhất không hề hay biết, chiếc đuôi mới của Leon đang dài ra từ lưng anh, vòng ra từ phía sau người bảo vệ. Nó rất giống với đuôi của một con bọ cạp, nhưng thay vì có ngạnh ở đầu, nó trông giống như một lưỡi dao. Ngay lập tức, cái đuôi của Leon quấn quanh cổ người bảo vệ, bẻ gãy nó ngay lập tức khi bốn phần phụ giống như móng vuốt bật ra từ lưng Leon, phá vỡ sợi xích giữ cánh tay của anh tại chỗ. Nghe thấy tiếng người bảo vệ kia ngã xuống sàn, người bảo vệ đứng ở cửa quay lại để đối mặt với Leon, người hiện đã đứng dậy khỏi ghế và đi về phía anh ấy, gỡ bỏ cái khóa mõm trên mặt, nở một nụ cười điên cuồng với người bảo vệ. Người bảo vệ định bắn Leon nhưng Leon đã nhanh hơn, đuôi của anh lao về phía trước và đâm vào ngực người đàn ông trước khi ném anh ấy sang một bên.

Leon sải bước ra khỏi phòng giam, nhìn xung quanh và thấy một cặp nhà nghiên cứu đang đi dọc hành lang. Khi nhìn thấy Leon ra khỏi phòng giam, họ bắt đầu hét vào mặt nhau và quay đầu chạy về hướng ngược lại. Leon mỉm cười, chạy nhanh về phía trước. Anh nhảy lên, dùng cơ thể đè một nhà nghiên cứu xuống đất trong khi đuôi của anh tóm lấy eo người kia, nâng anh ta lên không trung.

"Cô ấy ở đâu?!" Leon gầm gừ hỏi nhà nghiên cứu mà anh đã đè xuống sàn.

"Ai ở đâu?!" nhà nghiên cứu lắp bắp.

"Đừng có giả ngu với tôi! Cô ấy ở đâu?!"

"Trên lầu! Trong văn phòng của Br-Bryan!"

Miệng của Leon kẹp chặt cổ nhà nghiên cứu, xé toạc cổ họng anh ta trong khi cái đuôi của anh siết chặt lấy người kia cho đến khi cột sống của anh ta gãy rời, rơi xuống sàn khi Leon thả anh ta ra. Cùng lúc đó, tất cả các đèn đều mờ đi trước khi đèn khẩn cấp màu đỏ bật sáng. Leon quay lại chạy nhanh đến thang máy, tuy nhiên, nó không hoạt động cho dù anh có nhấn bao nhiêu lần. Anh dùng đuôi của mình để khoét một lỗ trên trần nhà, nhảy vào đó và leo lên trục thang máy.

Khi lên đến đỉnh, anh cạy cửa thang máy rồi mở ra, đu xuống, đáp xuống hành lang một cách duyên dáng. Mọi người đang tranh nhau tránh xa anh, va chạm và vấp ngã nhau để chạy xuống hành lang. Đôi mắt đỏ của Leon quét khắp khu vực, tuy nhiên, anh không thấy bóng dáng của bạn. Nhiều đặc vụ cầm súng xuất hiện và bắn vào anh. Đuôi của anh lao về phía trước, làm chệch hướng viên đạn của họ một cách dễ dàng khi anh lao về phía trước. Anh dùng đuôi đâm vào một đặc vụ trong khi tay xuyên qua ngực của một người khác, dùng móng vuốt kẹp chặt trái tim vẫn còn đập của người đàn ông đó trước khi bóp nát nó.

"Đưa cô ấy đi và rời khỏi đây!" anh nghe thấy một người đàn ông hét lên từ cuối hành lang.

Sự chú ý của Leon ngay lập tức đổ dồn vào người đàn ông vừa hét lên, ngay lập tức nhận ra anh ta chính là Bryan. Có một thời, anh từng thích anh ấy, một nhà khoa học lỗi lạc. Tiếc là anh ấy phải chết. Leon nhìn Bryan rút súng lục ra và bắn anh. Lần nữa. Móng vuốt và đuôi của Leon làm chệch hướng các phát bắn khi anh đứng đối mặt với Bryan, đuôi của anh quất xung quanh và chặt đầu người đàn ông một cách dễ dàng. Anh ta đưa lưỡi kiếm ở đuôi lên môi, liếm máu khi đi dọc hành lang về phía lối vào của trụ sở.

Một nhà nghiên cứu đang dẫn bạn ra khỏi cửa, đẩy bạn qua cửa với tư thế quay lưng về phía Leon. Anh ta chuẩn bị lao ra ngoài trước khi cái đuôi của Leon đâm thẳng vào ngực anh ta. Leon nghe thấy tiếng rên rỉ của người đàn ông khi anh ném anh ta ra sau, cơ thể anh ta rơi cách đó khoảng 6 mét với một tiếng uỵch lớn.

Và bạn ở đó, thu mình trong tiền sảnh, đôi mắt bạn dán chặt vào anh, nhìn lên xuống cơ thể anh. Leon đứng thẳng với hy vọng khiến bản thân trở nên quyến rũ với bạn, cái đuôi quất qua lại trong khi các móng vuốt sau uốn cong.

"Em thật sự nghĩ em có thế thoát khỏi anh sao?" Leon thủ thỉ, quan sát khi bạn ấn lưng mình mạnh nhất có thể vào cửa kính khi anh đến gần hơn.

"Em sẽ không cao giờ có thể đâu, tình yêu của anh." Anh tiếp tục cười toe toét, liếm những chiếc răng nanh sắc nhọn của mình.

Bạn loạng choạng bước ra khỏi cửa, lao ra đường và chạy nhanh nhất có thể về phía ô tô của mình.

"Anh sẽ tìm ra em."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro