Phượng

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Hoá ra dùng tất cả tấm chân tình và sự chân thành cũng chẳng thế đổi lấy một lần rung động từ anh.

Chuyện kể vào cái năm trước đại dịch bùng phát,cái năm 2018 ấy với vô vàng cảm xúc.Cũng là cái năm cuối cấp,cái mùa chia xa và tạm biệt mối tình đầu tới bây giờ.

Tôi không nhớ là mình yêu cậu tự bao giờ,tôi chỉ nhớ tôi yêu cậu trong âm thầm lặng lẽ bằng tất cả ngay thơ cho mối tình đầu.Mỗi một khoảnh khắc đi qua trong ngày,có cậu là điều hạnh phúc.Cậu không ốm cũng chẳng mập,cậu cân đối,nhan sắc không xuất sắc nhưng lại làm tôi mơ màng.Cậu chơi thể thao cũng chẳng giỏi,được cái học giỏi và ăn nói luyên thuyên vui vẻ hoà đồng,hay giúp người.Bởi tính đó mà tôi phải lòng cậu.

Tôi giấu nhẹm chuyện tình của mình,chôn sâu nó vào trong tim hay trong hốc mắt. Là cái nơi mà tôi có thể nhìn,khắc sâu hình ảnh về cậu và có thể có nhịp đập liên hồi và thổn thức mỗi khi thấy cậu.Và cũng là cái nơi mà có thể rỉ máu và tuôn ra hàng tá sự buồn bã uất thương.

Bảo là giấu nhưng chút ít cậu cũng hiểu được lòng tôi.Tôi biết mà.Bởi ánh mắt của kẻ đơn phương có lạnh lùng đến đâu khi nhìn về phía người mình thương cũng có đôi nét khác lạ.Rồi cậu né tôi nhiều hơn,như nhận ra điều đó và tôi cũng vậy.Tụi mình cứ gặp nhau là né,gặp nhau là tránh.Mọi người xung quanh không hiểu chỉ hai người hiểu.

Thật ra tôi thương cậu từ cái năm chập chững bước vào cấp ba.Chỉ là không mãnh liệt như bây giờ.Có lẽ ba năm cấp ba trọn vẹn tôi giành cho cậu.Người không thương tôi.
Khi nghe tiếng ve hối hả vào hè,khi từng cánh phượng nở đỏ cả một góc sân là lúc tôi biết phải chia xa.Nhưng sao lạ lắm,cái hạ này - cái lần chia xa này nghe sao bồi hồi quá.Có chút gì nghèn nghẹn ở cổ,như muốn thốt ra đôi lời cuối rồi lại thôi.Như chẳng bao giờ gặp nữa.

Cậu theo đuổi cô gái đó hai năm ròng.Tỏ tình rồi lại thất bại,ôm bó hoa đi về trong mưa.Cậu tiếp tục chơi chiêu mưa dầm thấm lâu,chọn cái lần bế giảng cuối bên tà áo trắng nói trăm ngàn lời yêu để được bên ai.Lần này cậu thành công rồi,hạnh phúc trao ai nụ hôn.
Cậu biết không,tôi thương cậu ba năm.Hết một năm để hiểu cậu,hết hai năm thấy cậu hiểu người khác.
Buồn không? Câu đó bây giờ còn có nghĩa gì sao.Cái buồn,cái đau gì mà dăng dẳng, đến mùa phượng rơi lại như nhứt thêm mươi phần.

Mắt,đôi mắt tôi ướt đẫm lệ trong cái ngày bế giảng đó.Là do chia xa đó,là chia xa mãi mãi.Cậu hiểu không? Tôi vội ngắm cậu lần cuối, bởi tôi không kìm được mình nữa rồi.
Sáu năm rồi cậu nhỉ.Bây giờ tôi vẫn vậy,vẫn chưa yêu ai và cũng vẫn chưa quên được ai.

Nếu bây giờ gặp lại tôi cũng chẳng dám đối diện với cậu.Bao nhiêu yêu thương và tổn thương trong bao năm sao mà viết hết qua con chữ.

Hạnh phúc không?
Hạnh phúc nhé!
Bạn tôi ơi.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro