Suspicious

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

-Hãy về sớm, xin cậu.

-Ngủ đi Chaeng, đừng đợi mình.

Người hôn lên má nàng lần cuối, quầy quả ra đi trong cơn bão mù mịt . Bóng người khuất dần sau những hạt mưa và Chaeyoung nhận ra người đã quên đem theo điện thoại bên mình.

Người đã đi đâu trong đêm gió mưa ấy? Cảnh sát địa phương đã tìm người hơn hai năm trời, nhưng cũng đành bỏ cuộc. Không một mảnh áo rách, vết máu hay chút cuộc gọi nặc danh nào yêu cầu tiền chuộc.

Cứ như Chaeyoung đã mượn người từ hư không, và chính hư không đã lấy lại người.

__________

-Chaeng à, chỉnh lại in-ear của cậu xem ổn chưa nào? Có bị cấn không ấy?

Park Chaeyoung vẫn cứ ngẩn ngơ mãi, cứ cách năm phút là lại sờ lấy mặt Lisa một lần. Nàng biết bản thân chính là quá nhớ nhung gương mặt này, nhưng cũng thừa biết hành động ấy đang làm cặp đôi JenSoo sợ hoảng cả hồn vía lẫn khiến Lalisa bối rối.

Chỉ là nàng không kiềm lòng được. Nàng thực lòng chỉ muốn bắt cóc Lisa về mà nhốt trong túi áo của mình.

Hậu đài rầm rập chạy tới chạy lui. Hôm nay dù chỉ là buổi diễn tập nhưng mọi thứ vẫn phải hết sức trơn tru, hoàn hảo.

Hiện giờ là tháng hai ở Nhật Bản, trời rõ ràng giá rét hơn bình thường. Lalisa choàng một dải khăn lên cổ của Chaeyoung , tỉ mỉ quấn nó lại cho kín. Cậu ấy ôm chầm lấy Chaeyoung của mình, khúc khích cười.

-Mình ôm cậu cho ấm nhé, Rosie.

Jennie đang nằm dài trên sofa thầm bĩu môi. Chị thừa biết Rosie sẽ từ chối và hai đứa nhỏ sẽ lại đuổi nhau lẫn la oai oái như cái nhà trẻ, chưa kể Kim Thỏ Rùa nhà chị sẽ hùa vào thêm. Chị hiểu tình cảm của Lisa sâu đậm thế nào, nhưng đóa hoa hồng Úc kia thật là quá vô tư đi.

Trái lại, trước con mắt kinh ngạc của cả phòng hậu đài, Park Chaeyoung từ từ vươn tay ra ôm chặt lấy Lisa, đôi mắt đờ đẫn giàn giụa, đầy nước. Nàng siết cậu chặt tới mức khiến Lalisa thấy ngộp thở, vội vàng kêu lên:

-Chaeng à, đau mình. Cậu sao thế?

Chaeyoung vẫn cứ như một người điên, ra sức mà siết lấy người đang ở trong lòng mình. Người khác có thể thấy nàng dường như đã đùa quá trớn, nhưng đâu ai biết nàng chính là chờ cái ôm này đến tận hơn ba mươi năm trời, chờ đến tận ngày nàng trở về với cát bụi.

Kim Jisoo đang ngồi ở bàn trang điểm cũng phải bật dậy mà chạy đến tách hai đứa nhỏ ra. Jennie vội vàng giữ lấy vai hubby của mình mà lo lắng lay lay.

-Em sao vậy Rosie? Em ổn không?

Park Chaeyoung nhìn về phía Lisa, không hề rời mắt. Nàng run rẩy vươn hai cánh tay gầy về phía cậu ấy, tựa như cầu xin được trở về tựa vào lồng ngực người một lần nữa. Nàng khiến Jennie sợ hãi, khiến chị phải gì chặt nàng vào lòng mà ra sức vuốt ve.

Nhân viên xung quanh đâm ra bối rối. Đội y tế được gọi đến để kiểm tra nhưng Chaeyoung nói nàng ổn, nàng chỉ là hơi quá xúc động. Jennie cố gắng tìm một chiếc khăn và phủ lên người nàng trong lúc Jisoo đang tìm hiểu lí do ở phía Lisa.

-Mannoban Lalisa! Em chọc gì Chaeyoung cưng rồi ???

-Em không có, em thề. Em chỉ muốn đùa một chút. Chaeng à mình xin lỗi mà...

Park Chaeyoung vịn lấy chiếc khăn đang phủ hờ xung quanh vai mình, hết nhìn Jisoo và Lisa chí chóe với nhau rồi lại nhìn Jennie, xoáy tròng mắt lên đôi mắt mèo con của chị.

-Hubby, em lên sân khấu được không? Chỉ là diễn tập thôi, em có thể ở hậu đài...

Chaeyoung lau nước mắt, lắc đầu. Nàng bảo mình ổn, nàng sẽ lên sân khấu, nàng sẽ cũng diễn tập với cậu ấy. Đã rất lâu kể từ lần cuối nàng hát,cũng như đã rất lâu kể từ lần cuối nàng nhìn thấy Lisa cất cao những bước nhảy của bản thân. Nàng thật sự rất muốn xem lại, rất muốn ghi nhớ rõ bóng hình người vào đáy trí nhớ lần nữa.

Lalisa đâm ra nhút nhát hẳn. Cậu ấy chỉ khẽ khàng bắt lấy góc áo của Chaeyoung, lí nhí hỏi:

-Cậu đừng giận mình nhé Chaeng ?

Đôi mắt của cậu ấy to tròn, long lanh như mắt mèo con. Tựa như mắt của Leo, hay Lily, nàng đoán thế. Ánh mắt ấy có đủ sức mạnh để làm tan chảy bất kì trái tim nào dù cho nó có làm bằng bê tông hay kim cương. Nó có đủ sức mạnh để nung nóng đáy tim của Park Chaeyoung.

-Mình ổn mà, Lisa. Mình vẫn luôn yêu cậu thật nhiều mà, Lili.

Nàng nói, và lòng chợt đau nhói khi nhận ra vẻ ngạc nhiên đến hoang mang trên gương mặt cậu ấy.

Giọng Lalisa không thiên về hướng ngọt. Nó hơi đanh, nhưng ấm. Tựa như li Latte vào ngày hè, đắng ở đầu môi nhưng khoan khoái vào những phút cuối. Khi cậu nhoẻn môi nở một nụ cười chào màn cho câu hát của bản thân, những lời âu yếm lẫn hứa hẹn từng được Lalisa dùng để vỗ về lấy Chaeyoung sẽ từng chút hiện về.

"Đừng khóc, Chaeng. Mình sẽ chăm sóc cậu"

"Đừng quên mình nhé Chaeng, hãy về sớm"

"Rosie, mình muốn vì cậu mà đi đến tận mặt trăng"

"Chaeng, lấy mình nhé?"

-Em không mong đợi nhiều đâu. Xin hãy ở đây với em, người nhé .

Câu hát được buông khỏi môi, và Rosie trong vô thức lại chợt mỉm cười.

Phải, xin hãy ở đây mãi. Em cần người biết bao nhiêu .

__________________________

Kim Jennie dụi đầu vào lòng Jisoo như mèo nhỏ, chu chu môi đòi được hôn. Chị cũng không phản đối, nhưng lại đùa nghịch bằng cách đưa tay véo lấy chiếc mỏ nhọn của người yêu.

-Yah! Kim Jisoo! Chị bắt nạt em! - Jen bé nhỏ hét lên.

Diễn tập đã xong được gần hơn nửa tiếng trước, Rosie hiện đang ngồi ở sofa cùng cặp đôi họ Kim, liên tục lướt đi lướt lại những bảng tin trên mạng có từ khóa "Lisa" hay "Lalisa" . Ngoài những tin đồn nhảm nhí ra thì dường như chả có gì nhiều, toàn những thứ lặt vặt hay vô căn cứ như hẹn hò hay gia thế sau lưng thật sự của cậu ấy.

Rosie từ từ rà soát lại tất cả mọi nguồn tài liệu mà bản thân cần kiểm tra. Kết quả kiểm tra thể chất lẫn tinh thần hai năm gần đây của Lisa, tình trạng gia đình, mối quan hệ bạn bè, chưa kể đến nguồn tiền vào và ra nữa. Nàng tự hỏi rằng liệu bản thân có đang hành động giống FBI quá không ? Hay tệ hơn, một kẻ biến thái thích đeo bám idol nữ trẻ đẹp ?

Lalisa vẫn đang chúi đầu vào bàn thức ăn vặt dành cho staff, thích thú nhai từng chiếc brownie một. Một stylist bất chợt xóc xóc một bao trái cây sấy lên không trung, hỏi rằng liệu mọi người có muốn ăn không. Không ngoài dự kiến của Chaeyoung, Lisa "mèo con" liền ngay lập tức hí hửng lao đến, làm vẻ mặt cún con và chìa hai bàn tay mảnh ra, cầu xin.

-Rosie, cậu có muốn ăn không? Có xoài sấy nè!

Nàng yếu ớt từ chối, trái tim chợt giật thót lên khi điện thoại thông báo một tin nhắn được gửi đến. Người nhắn là "Hubby♡".

Phải mất rất lâu để Chaeyoung nhớ ra đó là ai. Biệt danh này vốn được dành riêng cho người chồng cũ đoản mệnh của nàng, người đã vô tình khiến nàng trở thành quả phụ cùng món nợ gần 20 tỷ Won. Ở thời phút này anh ấy vẫn chưa ra đi, vẫn tràn đầy sức sống với mái tóc đen dày mượt và yêu thích việc nhắn tin tâm sự cùng nàng mỗi tối.

Thật kì lạ khi phải đối diện với anh lại một lần nữa, nàng nghĩ vậy.

Dù cuộc hôn nhân của hai người có phần ngắn ngủi, song anh thật sự đã rất tốt với nàng, tỉ mỉ từng chút một mà nâng niu nàng như búp bê sứ. Nhưng không thể phủ nhận rằng trái tim và tâm hồn nàng những năm tháng sau này đã dành trọn cho Lalisa dấu yêu của nàng.

Không những là "tình", với Lisa nàng còn là "nghĩa" lẫn "duyên nợ". Nàng đã bỏ lỡ cậu ấy cả một thuở thiếu thời, nhưng chấm dứt rạch ròi với người chồng cũ này ngay lập tức thì liệu có nhẫn tâm quá không ? Nhất là khi ở giai đoạn này cả hai vốn vẫn đang rất sâu đậm...

-Chaeng à, mình ôm nhé. Cậu vẫn giận mình à ?

Dường như chính Chaeyoung cũng đã có đáp án cho riêng mình, khi nàng vội vàng bỏ rơi điện thoại và vươn tay ra ôm lấy Lisa.

-Không giận - nàng thở dài. - Mình đói.

-Chị muốn ăn thịt gà xiên! - Kim Jisoo vội vàng hét toáng lên. Cô Kim nhỏ khẽ thì thầm gì đó vào tai của chị khiến chị lại hét lên thêm một lần nữa - Jendeuki muốn ăn bánh bao!

-Em muốn ăn ramen! Ramen muôn năm - Lisa vươn phắt hai cánh tay mảnh lên trời, rạng rỡ nhảy choi choi như chú khỉ con - Chaeng , cậu muốn ăn gì ?

Ăn cậu đấy, ngốc ạ

_____________

Tin nhắn trong điện thoại của Lalisa cứ xuất hiện dồn dập. Một trong số chúng từ chính YG. Tin nhắn báo:

"Giai đoạn 2 đã được hơn 50%. Có thể chạy thử "

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro