Traitor

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Sống trên đời đã qua hàng chục hay trăm tỉ năm không thể đếm...
Nhàm chán, vô vị , mệt mỏi
Đôi mắt chẳng bao giờ nhìn vào mắt ai...
Cổ họng cũng nghìn năm không phát ra bất kì âm thanh nào như một kẻ câm
Bị những vì sao nguyền rủa...
Thần là khắc tinh của Thần...
Tạo tác điêu khắc hoàn mĩ của Hỗn Mang....
Kẻ sinh ra từ Địa Ngục...

Giờ đứng dưới tòa phán xét vu quy tội phản loạn...đôi mắt chẳng màng nhìn đấng ngự trị...
Sau tất cả lời tiên tri đã đúng một nửa thì còn gì bất ngờ ?
Mọi thứ đều chú ý quan sát kẻ phản bội, phá hủy thứ bản thân tượng trưng xứng đáng trừ khử...

Nhưng hỡi ôi...nếu có thể chết không lẽ kẻ đó lại sống nhàn nhã đến giờ ư? Sống trong sự nhàm chán biết trước tương lai vạn vật ?
Chung quy các ngươi chỉ là đám giòi bọ, côn trùng hạ cấp không có quyền phán xét kẻ bề trên ở đây...

Đấng phán tối cao nhìn xuống...kể cả kẻ chưa từng nhìn vào bất kì ai cũng phải liếc mắt nhìn...đều tự hỏi sẽ có thể nghe lại lời nói sau bao năm dài đằng đẵng ?

Đáng tiếc...một đường gió nhanh như cắt, tốc độ không thể nhìn đã thay cho khúc cầu siêu của đám sâu bọ...chúng ngã xuống như những con chim sơ sinh rời tổ...chấm dứt sự sống rác rưởi của chúng một lần và mãi mãi...

Những kẻ xứng đáng còn lại nhìn thẳng vào người, bàng hoàng kinh ngạc, chẳng nghĩ việc này sẽ diễn ra như vậy...

"Ả điên rồi!".

Thở ra một hơi lạnh ngắt và buồn tẻ, tự hỏi suốt bao năm còn bao kẻ còn nhớ đến? Hay chỉ nhạt nhòa, phai mờ làm một thứ chẳng ai còn nhớ đến.

Hội nghị, yến tiệc đều chẳng bước đến một bước , bản thân chôn chân tại nơi mình ngự trị. An nhàn và nhàm chán đến mức muốn bốc hơi đi
Ánh nhìn không dành cho bất cứ ai, biết bao lâu đã không nở nụ cười ? Biết bao lâu đã không thể hiện cảm xúc ?

Sống nhàm chán đã biết bao lâu giờ lại có một cái cớ hợp lí để rời đi...chẳng ai ngu ngốc mà để vuột mất.

Khẽ nở một nụ cười nghìn năm chưa có, bao kẻ ngước nhìn trong sự bất ngờ và động lòng.

Bao lâu rồi không có cảm giác hài lòng thế nhỉ ? Tự hỏi bản thân bao lâu rồi sao không tìm một cái cớ để chết đi...thật lãng phí thời gian cho đến bây giờ...

"Mẹ..."

"Không..."

"MẸ !"

"DỪNG LẠI NGAY !".

Quá trễ để dừng lại !
Nó đã xuyên qua trái tim của chủ nhân mình...đã quá trễ rồi...

Ánh nhìn của người anh trai như đóng băng, vạn con dao đang chì chiết đâm mạnh vào toàn thân còn thống khổ hơn việc chết đi bây giờ, hãy nói đây là cơn ác mộng thôi đi ! Nói rằng đây không phải sự thật !
Một kẻ bất tử không thể chết mà ?!

Tòa án tối cao chẳng là cái móng chân đối với người...mọi thứ đều không chào đón thì tìm một nơi mới để tồn tại thật buồn tẻ...

NHƯNG HỠI NGƯỜI ƠI... một trái tim bị đâm xuyên thì chục trái tim khác thổn thức và tức giận biết bao...
Còn kẻ vẫn si mê người , tôn sùng người ,coi trọng người ,quý trọng người, tương tư người, nhung nhớ người, yêu người, nhưng sao người không mở lòng ..? Để giờ thứ đã mất cũng không thể tìm lại hoặc điều đó thật ngu ngốc và phù phiếm

Lần cuối cùng sự quyền uy này trở lại cũng là lúc nó chấm dứt....mãi mãi...thật sự là mãi mãi không ?

Năm hoa nở rực rỡ ngày ta sống
Năm hoa tàn héo úa ta rời nhân gian
Kẻ phạm ta trời tru đất diệt
Ta không phạm người ,người không phạm ta
Kẻ tôn sùng gọi ta trong giấc chiêm bao, kẻ căm ghét hèn hạ phán quyết
Ta trao tặng nụ cười của ánh dương
Cầu nguyện cầu chúc...
Đừng phán quyết vì lo lắng !
Chờ đợi kết quả của tương lai, cuộc chiến vô bổ ấy kéo ta về nơi ta chạy đi
Kẻ phản bội ta...đừng mong sống xót
Ám ảnh ngươi trong giấc mơ
Dìm ngươi xuống tận cùng của Âm Phủ
Chết già không luân hồi hoặc về nơi đã bỏ trốn
Ta xé xác những kẻ phạm thượng
Ban phát ân huệ cho kẻ tôn sùng
Để ta tưới cây trong giấc mơ
Để ta tồn tại trong sự khẩn cầu
Niềm tin và hy vọng
Nơi ta đến sẽ là Đại Dương
Nơi ta về sẽ là nơi ta rời bỏ, thổn thức chờ đợi ta sẽ về
Dưới danh nghĩa vỏ bọc sâu bọ

Cơn địa chấn rung chuyển mọi thứ, đưa cung điện pha lê thành tàn tích, cây hoa rực rỡ đóa phượng vĩ chắn ngang cánh cửa cung, khu rừng thiên vẩn đục một màu ảm đạm...
Nơi này bất khả xâm phạm nhìn thấy ba người sừng sững hiên ngang

Nước mắt lệ nhòa trên má, quyên sinh theo người mình tôn sùng , kính trọng

Lạy người, van người
Để kiếp sau làm người đồng hành
Cây thương trên tay người
Mãi trung thành, mãi tận trung
Sai nửa lời...chết không toàn thây.
Để đóa Đỗ uyên này
Trang trí giúp người sự kiều diễm

Thần kính cẩn quỳ, kẻ thấp kém lỗ mãng không thể bảo vệ hay trả ơn...

Xin người, quân chủ
Nữ thần lòng tôi
Kiếp sau sẽ làm thanh kiếm của người
Trung thành,phục dưới chân người
Để đóa Bách hợp này
Trang trí giúp người sự thuần khiết.

Kẻ gục ngã, đau đớn tận cùng, bất lực trong chính sự dằn vặt

Để kiếp sau...
Ta sẽ làm tròn bổn phận kẻ làm anh
Sai nửa lời, nguyện dùng cái chết tạ lỗi

Ngọn lửa thiên hừng lên như máu của bình minh rồi tan biến vào tro tàn hư vô

Những cánh hoa bay vào trong gió, từng chút một héo úa hòa cùng với ngọn gió

Những ánh sáng vàng xanh tan rã tánh lìa , chúng bay lên cao rồi cũng biến mất vào hư vô

Người hỡi, người đi... chúng ngước lên bầu trời cảm nhận âm thanh đàn Lyre...bản nhạc thảm họa lại mang một giai điệu hay đến bật khóc...

Làm rất tốt...người không làm bẩn thanh danh mình, một nhát đâm tẩy uế sạch sẽ mọi vết nhơ vu khống.

Người mãi là người khiến bao kẻ ngước nhìn, mãi là người mà không ai có thể chạm đến.

Goddess of Disaster

or

The Most Hated One of Olympus

Good night our mother!

Một lần nữa 'Tôi' được sinh ra...
          Chứng dám từ Điên Loạn

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro