Chương 1.2

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chán ghê! Tất cả những chuyện kì cục về cái gương thần chết tiệt đó cứ quấn lấy tôi, khiến tôi không tài nào ngủ nổi. Sau khi trở về nhà trọ, những gì đã xảy ra ở bảo tàng, rồi còn những lời của Takahashi san nữa... Chúng cứ xoay mòng trong óc tôi.

~~~~~~~~(Hồi tưởng)~~~~~~~~~~
"Theo những người đã thành công trong việc soi gương và thấy được người yêu tương lai của họ thì sau đó họ thường xuyên mơ thấy tương lai về họ và người đó."
Ực!
Hic, tôi thật lòng không muốn có những giấc mơ như vậy đâu. Ước gì tất cả những điều này chỉ là một trò đùa bệnh hoạn của ai đó.
"Anh đang trêu em đấy à?!"
Takahashi san cười lớn.
"Thực ra, anh là một trong những người đã may mắn thấy được "hình ảnh phản chiếu" của nửa kia trong gương."
"Hả????"

"Kagami kun! Mọi người đều lên xe buýt cả rồi. Cậu cũng nhanh lên đi."
Trước khi tôi kịp nói thêm, Kuroko đã cúi đầu chào Takahashi san rồi kéo tay tôi đi về phía xe buýt. Takahashi san cũng làm vậy và vẫy tay với chúng tôi. Hình như tôi nghe thoáng qua giọng anh ấy trước khi bước lên xe buýt.
"... và cô gái ấy đã trở thành vợ anh, Kagami kun ạ!"
~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~
Được rồi, đó chỉ là sự trùng hợp ngẫu nhiên thôi. Kagami, mày không thấy bất kì cái gì trong gương cả, mày sẽ không mơ về hắn và tất cả những chuyện về cái gương chỉ là cổ tích!

Tôi cố tự thuyết phục bản thân và... thật không may, nó không có hiệu quả.

Tôi liếc nhìn xung quanh và thấy Kuroko, Kyoshi senpai, Hyuuga senpai và Koganei senpai đang ngủ say. Haiz, đừng lo Kagami, hãy nhắm mắt vào và quên hết mọi chuyện đi. Mày không cần phải lo nghĩ về điều đó, hãy nhìn thẳng vào thực tại. Đúng vậy, "truyền thuyết" chỉ là một lời nói dối để thu hút khách du lịch và không có gì đáng để bận tâm hết. Mai mày sẽ trở về nhà với cuộc sống thường ngày, cưới vợ, sinh con và sống hạnh phúc bên gia đình của mày.

Đúng thế, chả có gì phải lo lắng Kagami ạ.
------------------------------------

Tôi có thể cảm thấy ánh nắng sớm mai khẽ rọi lên lưng tôi.
Hmmm... Tôi vẫn còn muốn ngủ thêm chút nữa... Tôi không muốn dậy đâu...

Ơ...?!
Là do tôi hay là cái gối ôm của tôi to và ấm hơn bình thường vậy?!
Tôi cố ôm cái gối và nó... chuyển động?!
Cái gối ôm của tôi có thể di chuyển sao?!
Tôi chợt nhận ra hình như có thứ gì đó quấn lấy eo tôi... Là một cánh tay sao???? Có ai đó đang ôm tôi sao??
Là ai...?!

Không lẽ đêm qua Kuroko bị mộng du nên ôm nhầm phải tôi?!
Không, không phải cậu ấy. Cái người đang ôm lấy tôi có thân hình vạm vỡ và ấm áp hơn tôi. Nó cho cảm giác an toàn và...
Từ từ đã, mày đang nghĩ cái del gì thế Kagami?!
Đây không phải lúc để mơ tưởng lung tung. Phải coi xem là cha nội nào dám cả gan ôm mày ngủ đã!
Uummm ... Không phải là Kyoshi senpai chứ?!
Eo ôi, tôi không muốn tưởng tượng về điều đó đâu.
Và cái người kì lạ này đang hít hà mùi tóc của tôi. Tôi hoàn toàn có thể cảm nhận được hơi thở và nghe thấy nhịp tim của hắn.

Ughh thế là đủ rồi!

Tôi mở mắt và thứ đầu tiên đập vào mắt tôi là... làn da rám nắng?!
Ngay lập tức tôi nhắm tịt mắt lại.
Bình tĩnh Kagami... thư giãn nào...
Bất kể ai đang ôm tôi đều có thân hình to lớn và làn da ngăm...
Kuroko... không!
Hyuuga senpai?! Không.
Kyoshi senpai?! Không.
Koganei senpai?! Không nốt.
Rốt cục là thằng cha nào đang ôm tôi vậy?????

Tôi bắt đầu cảm thấy bồn chồn và thật sự khó chịu. Hình như người đàn ông bí ẩn này cảm nhận được tôi và bắt đầu tỉnh dậy, bằng chứng là vòng tay trên eo tôi đã được nới lỏng ra.

Hít vào.
Thở ra.

Tôi mở mắt lần nữa và nhẹ nhàng ngước lên nhìn...
Miếng tôi há hốc ra vì quá kinh ngạc, hay kinh hãi.

Đầu đỏ gặp tóc xanh...
Phiên bản "người lớn" của Aomine đang nở nụ cười ấm áp với tôi.
"Chào buổi sáng, Taiga!"
Và tôi lại nhắm tịt mắt lần nữa.

Thịch!
Dis!!

Thịch!
Đờ mờ!!!!

Thịch! thịch!
Fuckkkkkkkkkkkk!!!!!!!!!

Đây chỉ là giấc mơ, chỉ là giấc mơ thôi!!!
Trời ơi còn có thể loại ác mộng tệ hại thế này sao?!!! Tỉnh dậy trong căn phòng xa lạ, trên cái giường (khá là êm ái), gần như không mặc gì và còn "được" ôm ấp bởi chính kẻ thù tệ nhất của mình nữa chứ?!

"Có chuyện gì không ổn sao, Taiga?!"
Tôi có thể cảm nhận khuôn mặt Aomine từ từ tiến dần về phía tôi và hơi ấm từ bàn tay đang khẽ khàng vuối ve gò má tôi.

Ôi Chúa ơi!!
Xin hãy đưa con thoát khỏi cơn ác mộng này ngayyyyyyy!!!!!!!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro