Chương 2.2

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Wow, căn hộ này thực sự rất lớn!"
Sau khi nguyền rủa Aomine và cái gương quái đản, tôi quyết định thăm quan 'ngôi nhà mới' của mình. Nó khá là... sang trọng đấy, với màu chủ đạo là trắng và đen. Có hai phòng ngủ, hai phòng tắm, nhà bếp, phòng khách, phòng gia đình và một căn phòng nhỏ khác dường như là nơi làm việc của Aomine.

Phòng làm việc của anh trông khá giống như những văn phòng thường thấy trong phim thám tử hoặc phim hình sự. Có một chiếc bàn gỗ với chồng tài liệu chất đống trên đó, một giá đầy những cuốn sách dày cộp và tấm bảng trắng gắn những tờ ghi chú nhỏ và một vài tấm ảnh.

Thật không thể tin nổi, Aomine lại có thể trở thành thám tử.

Này, chúng ta đang nói về Aomine Daiki đấy. Ý tôi là, điểm số của hắn ta ở trường chắc cũng chỉ xấp xỉ tôi. Sao hắn có thể trở thành thám tử, cái nghề đòi hỏi sự thông minh nhanh trí và khéo léo tài hoa cơ chứ??!
Tôi vẫn luôn nghĩ hắn sẽ trở thành một huấn luyện viên bóng rổ chẳng hạn, hay thậm chí là một tuyển thủ chuyên nghiệp, nhưng tại sao lạo là thám tử? Tôi thật không thể tưởng tượng nổi Aomine lại có thể trở thành thám tử như vậy.

Nhưng mà ừ, tin hay không thì vẫn vậy thôi.

Còn tôi? Dựa trên cuộc trò chuyện ban nãy với Aomine, rất có khả năng tôi là... một huấn luyện viên bóng rổ.
Không tệ.
Nhưng cái quái gì đã khiến cho Aomine ngừng chơi bóng rổ nhỉ? Có phải anh ta đã từ bỏ bóng rổ? Còn đồng đội của tôi thì sao? Không biết có ai trong số họ đã trở thành tuyển thủ chuyên nghiệp chưa?! Kuroko! Cậu ấy giờ ra sao????

Tôi nhìn quyển lịch nhỏ trên bàn và tròn mắt.
Tháng 12 năm 2020.
Tôi đang mơ về cuộc sống 7 năm sau.
Tức là tôi với Aomine mới chỉ... 24 tuổi?!

Đột nhiên, đầu tôi đau dữ dội. Chắc tôi nên nằm nghỉ trong phòng của tôi... à, của chúng tôi một lát. Có lẽ sẽ khá hơn!

Ôi Chúa... Không không không... Không phải chứ??????

Tôi quan sát bức ảnh thật cẩn thận và chú ý đến đôi nhẫn bạc trên ngón tay chúng tôi. Bất giác, tôi vuốt ve chiếc nhẫn nhỏ trên ngón áp út...

Tuyệt thật đấy!!!

Aomine không phải người yêu của tôi.
Mà anh ta là chồng tôi!!!

Tình nhân, tôi có thể cố chấp nhận nhưng mà... chồng ư???

Tôi cưới Aomine Daiki.
Tôi cưới AOMINE DAIKI.
Tôi phải CƯỚI tên khốn AOMINE DAIKI.

Và đột nhiên mọi thứ tối sầm lại...
------------------------------------
"Kagami-kun!"
Tôi chớp mắt. Tôi chớp mắt thêm lần nữa.
Tôi đang ở đâu vậy?
"Kagami-kun, cậu nên đi tắm đi rồi còn sắp xếp hành lý nữa. Sau bữa sáng chúng ta sẽ về Tokyo luôn!"
"...Kuroko!"
"Sao?"
"Hôm nay là tháng nào năm nào vậy?"
Kuroko vẫn nhìn tôi với khuôn mặt đơ đơ như vậy nhưng tôi khá chắc cậu ta đang bối rối trước câu hỏi của tôi.
"Là tháng 12 năm 2013. Cậu ổn chứ Kagami-kun?"

Yayyyyyy! Tôi trở lại rồi.

"Ừa, tớ ổn mà. Chỉ là vừa mơ thấy một giấc mơ khá tệ hại. Nhưng dù sao cũng chỉ là mơ. Một cơn ác mộng, đúng vậy!"
Tôi đứng dậy, gật gù lẩm bẩm với chính mình và cười phá lên như thằng ngố. Kuroko nhìn tôi như kiểu 'tuyệt, mình vừa đánh thức một người bạn dậy và giờ cậu ta cư xử như bị tâm thần'.

Ấu dề! Ơn Chúa, đó chỉ là một giấc mơ. Chiếc gương về tương lai hay những lời kì cục từ Tadahashi san thực sự khiến đầu óc tôi quay như chong chóng. Okay, sắp được trở về ngôi nhà thân yêu của tôi rồi. Tôi sẽ trở lại với cuộc sống của tôi. Ăn Maji burger, ngủ, nấu nướng, đi học, chơi bóng rổ cùng bạn bè.
Tất cả mọi chuyện đều chỉ là một giấc mơ tồi tệ do chứng hoang tưởng cấp của tôi.
Đúng thế, một giấc mơ ngớ ngẫn và nó sẽ không bao giờ xảy ra.
...
...
...
Phải không?


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro