Chương 8.2

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Bữa tối đã chuẩn bị sẵn sàng, tôi phải lên kêu Sakuran san xuống. Cô bước ra khỏi căn phòng với bộ mặt nhăn nhó, nhưng vì tôi không ngừng xin lỗi, nên cô đã mỉm cười và nhanh chóng kéo tôi xuống phòng ăn.

Thật không ngờ, tôi thực sự rất thích khoảng thời gian ăn tối cùng gia đình như thế này. Thỉnh thoảng, Aomine và Sakura san sẽ cãi nhau về một vài câu chuyện tầm phào nào đó, và chúng tôi thì chỉ biết lắc đầu ngao ngán. Ba mẹ Aomine khen tôi nấu ăn ngon, và tôi phải cố lắm mới kiềm chế bản thân không nhào tới đập chết Aomine khi anh cố tình ve vãn tôi trước mọi người.

Tôi quan sát cẩn thận từng người xung quanh bàn ăn, tất cả mọi người đều rất vui vẻ, đặc biệt là Aomine. Một lần nữa, trong tôi cảm thấy thật tự hào vì được trông thấy khía cạnh này của anh khi anh ở bên gia đình.

Sau bữa tối, chúng tôi quây lại và tán gẫu cùng nhau trong phòng khách.

"Con có biết tại sao Daiki muốn trở thành thám tử không?"

Hmm? Điều đó thực sự thu hút sự chú ý của tôi. Tại sao một Aomine lười biếng lại muốn trở thành thám tử, cái công việc bề bộn những vụ án khó khăn và yêu cầu suy nghĩ sâu sắc, thấu đáo?

"Bố, thôi đi."

Aomine cố ngăn ba mình lại nhưng Sakura san đã ngăn anh bằng tiếng cười trêu trọc.

"Là vì con đấy."

"Con???"

"Nó kể với chúng ta rằng con rất thích những cuốn tiểu thuyết, phim ảnh và sách báo về sự bí ẩn và thám tử. Con cũng luôn ngưỡng mộ hình tượng của một vị thám tử đại tài, vậy nên nó muốn trở thành thám tử để thu hút sự chú ý của con."

Mắt tôi chớp chớp không ngừng. Tôi nhìn thẳng Aomine, anh đang vùi mặt vào đôi bàn tay của mình.

"Awww, đáng yêu quá phải không?"

Sakura san tiếp tục chọc Aomine. Anh lườm lại.

"Tao đã không biết mày có hứng với ba cái trò bí ẩn với thám tử này đấy Kagami"

"Gì? Ý mày là sao?"

Aomine nhấc lên một cuốn sách trên tay, một cuốn tiểu thuyết. Là tiểu thuyết trinh thám.

"Cái- Cái đó không có gì đâu! Tao chỉ là tự dưng thấy nó thú vị thôi..."

"Nhưng chuyện này là điều có chết tao cũng del thể tưởng tượng nổi. Bakagami đọc tiểu thuyết trinh thám sao? Ppffff không tin được không tin được."

Ồ...

Ồ!!!

"Và con biết không? Nó luôn miệng lải nhải về chuyện con là định mệnh của đời nó, nó kêu nó yêu con từ khi còn chưa gặp con kìa, ngốc ghê."

"Mẹ!"

Tôi nhướn mày nhìn Aomine. Anh chỉ nhún vai và đánh mắt qua chỗ khác.

Tôi? Định mệnh? Yêu tôi từ trước khi gặp tôi?

Pppfffff, hóa ra Aomine cũng thích chơi lãng mạn nha.

Buổi tối trôi qua nhanh chóng, chúng tôi hầu như chỉ chọc Aomine vì những khoảng khắc đáng xấu hổ và cái cách cư xử như củ cải hồi trẻ trâu. Aomine tỏ ra hờn dỗi nhưng chẳng ai trong chúng tôi quan tâm, vẫn tiếp tục cuộc trò chuyện về anh.

Tại thời điểm bây giờ đây, tôi chợt nhận ra mình đã bỏ lỡ tất cả. Ăn tối, tán chuyện, cười đùa, tranh luận với gia đình tôi. Thường thì chỉ có ba ăn tối cùng tôi, và khi chuyển tới Nhật sống, tôi đã quen với những bữa tối một mình. Thi thoảng, tôi có nhớ tới hồi bé khi còn ở với ba mẹ. Mọi thứ đều rất mơ hồ, nhưng tôi vẫn nhớ nụ cười hiền hậu của mẹ tôi khi bà bế tôi đứng kế bên ba.

Tôi yêu mẹ tôi, yêu cả ông già của tôi, sẽ mãi mãi như vậy. Nhưng có gì sai trái khi tôi có thêm hạnh phúc với gia đình khác của tôi chứ?

Và một lần nữa, tôi lại nhận ra một điều mới mẻ, khiến tôi cảm thấy quyết định cưới Aomine của tôi cũng không quá tệ nhỉ.

----------------------------------------------------

P.O.V ngôi thứ 3.

Đã tới gần nửa đêm, Aomine và Kagami chúc ba mẹ và Sakura ngủ ngon rồi cũng về phòng ngủ. Họ nhanh chóng buông mình xuống chiếc giường êm ái. Sauk hi đèn tắt, Aomine trở mình quay sang đối mặt với Kagami. Anh đưa tay vuốt ve đôi má mềm mại của cậu. Anh có thể cảm nhận đôi má ấy đang nóng ần lên.

"Em có vui không?"

... khi ở với anh.

"Vui lắm."

Kagami áp má mình vào lòng bàn tay ấm áp của Aomine, cọ cọ như chú mèo nhỏ. Aomine mỉm cười trước cử chỉ đáng yêu này của cậu.

"Em có bao giờ cảm thấy hối hận khi quyết định lấy anh không?"

Em sẽ cưới anh chứ?

Em sẽ chọn anh chứ?

"...Không, Daiki, không bao giờ. Em rất khi vì được ở bên anh..."

Giọng nói Kagami nhỏ dần, đôi mắt cậu từ từ khép lại. Cậu nhanh chóng thiếp đi, hơi thở đều đều. Aomine áp môi lên trán Kagami, vòng tay qua eo kéo cậu tới sát mình hơn.

"Anh hy vọng là vậy. Ngủ ngon nhé, Taiga."

&GzR

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro