Chương 1: Vé cho kì nghỉ

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

[ Văn phòng Vongola Decimo]

Sawada Tsunayoshi, Vongola Decimo đang kí giấy tờ hằng ngày của mình, khi cửa gỗ đã bị mở với một tiếng BANG!

Ah... đã bao lâu rồi kể từ lần cuối cùng có người làm thế với văn phòng của mình?

" Tsuna-kun" Một giọng nói vui vẻ vang lên

" Byakuran... Tôi có thể làm gì cho anh? Thật là lạ khi anh đi vào bằng cửa thay vì cửa sổ" Tsuna hỏi anh bạn bạch tạng của mình người đang cố nhai một đống kẹo dẻo

" Có điều gì sai khi tôi đến thăm một người bạn đang cô đơn?" Byakuran hỏi

" Không. Chỉ là lần này anh sử dụng cửa chính để vào" Tsuna nói rõ vấn đề với ánh mắt nheo lại

" Thực sự không có gì?" Byakuran trấn an bằng giọng hát.

Tsuna thở dài. Nếu Byakuran không muốn nói, anh ấy thật sự sẽ không nói đến. Cậu nên chuẩn bị cho điều tồi tệ nhất sẽ xảy ra sau đó.

" Vậy... những người bảo vệ của cậu đâu rồi?" Byakuran hỏi, khuôn mặt đột nhiên nghiêm túc hẳn lên.

Tsuna hơi nhăn mặt khi nói về những người bảo vệ. " Họ đều làm tốt nhiệm vụ của mình, và hầu như luôn hăng hái nhận một nhiệm vụ khác ngay sau khi hoàn thành nhiệm vụ của mình."

" Bây giờ họ đang ở đâu?" Tên bạch tạng tò mò hỏi

" Tất cả mọi người đi làm nhiệm vụ của họ hết rồi" Tsuna trả lời với một tiếng thở dài. Ánh mắt cậu rời qua cửa sổ nhìn bầu trời trong xanh. Khi nào các yếu tố sẽ quay trở lại chấp nhận bầu trời này lần nữa?

" Bất kì tin tức gì từ họ?" Byakuran hỏi trở lại giọng nói vui vẻ của mình.

" Ừ...Báo cáo ngắn gọn nhưng tất cả vẫn ổn" Tsuna trả lời với nụ cười nhẹ nhõm

" Vậy... Khi nào cậu định nói mọi thứ với người bảo vệ của mình?" Byakuran hỏi.

" Ngay khi tất cả mọi người tập hợp lại một chỗ và Reborn trở về" Tsuna nói và nở nụ cười.

----------------------------------------------------------------------------------------------------

[ 3 tuần sau]

*Bang!*

Trong căn phòng đang im lặng thì một tiếng súng vang lên

" Chaos" Một giọng nói nam tính nhẹ nhàng thốt lên câu cửa miệng.

" Ah! Reborn!" Tsuna nở nụ cười chào Reborn và bỏ qua lỗ đạn trên ghế của mình hay chính là vừa lúc nãy viên đạn đã nhắm vào đầu của mình

" Chú" Giọng nói nghiêm khắc đầy nữ tính vang lên, thầm mắng vị hitman số một thế giới về việc làm vừa lúc nãy của anh.

" Yuni" Tsuna nở nụ cười vui mừng khi nhìn thấy một người bạn mà cậu xem như em gái của mình.

" Tsuna-kun!" Yuni với nụ cười ấm áp gọi cậu

Bên trong văn phòng người quản gia đổ đầy mồ hôi trước những trò đùa của họ.

" Hai người về thật đúng lúc! Tôi chuẩn bị đến phòng họp để thảo luận về các vấn đề của những người bảo vệ" Cậu thông báo cho hai người

" Ngay bây giờ anh sẽ nói cho bọn họ biết?" Yuni hỏi

" Ừ. Bây giờ có thể là thời điểm tốt nhất để nói với họ hoặc mọi chuyện sẽ không bao giờ dừng lại" Tsuna cau mày trả lời.

Tsuna quay lại hỏi người quản gia vẫn đang đợi " Byakuran đến chưa?"

" Nửa tiếng trước Byakuran-sama đã đến đây và đi thẳng đến phòng họp ngay sau khi ngài ấy nghe nói về vấn đề cuộc họp" Người quản gia cung kính trả lời.

" Được rồi. Cảm ơn Jaime!"

-------------------------------------------------------------

[ Phòng Họp]

" Cái gì?" Hayato bối rối hỏi tong khi những người bảo vệ khác chỉ bắt đầu trong im lặng

" Các người đã tránh né và bỏ rơi Tsuna-kun trong hơn một tháng nay. Bây giờ ta hỏi các người, ngay bây giờ các người muốn làm gì?" Byakuran nói bằng giọng nghiêm túc hoàn toàn trái ngược với giọng nói vui vẻ thường ngày của mình.

" Ý anh là gì?" Takeshi hỏi

" Cậu tiếp tục câu đố này? Hay sẽ dừng lại?" Byakuran hỏi với một tiếng thở dài. Không một ai trả lời câu hỏi của anh và cả căn phòng chìm trong im lặng.

Byakuran thở dài lần nữa và hỏi một câu hỏi mà mang lại cho họ suy nghĩ " Trong cuộc sống nếu các người có một điều hối tiếc, thì đó là gì?"

" Tôi thật tiếc khi không thể bảo vệ được ba mình" Takeshi trả lời, giọng nói của anh vang lên cùng với sự đau buồn

" Mọi người trong chúng ta đều đánh mất những người thân yêu và quý giá. Vì vậy tôi đoán chúng ta đều tiếc nuối khi không thể bảo vệ được họ"

Tất cả dàn bảo vệ theo cách riêng của mình đồng ý với lời xác nhận của Takeshi

" Tốt nếu có một điều ước, các người muốn ước gì?" Byakuran hỏi

" Thay đổi quá khứ" Hayato thay mặt mọi người trả lời

" Nhưng các cậu không thể thay đổi được quá khứ. Điều đó sẽ dẫn đến đảo lộn trật tự thời gian" Mắt của Byakuran khẽ nheo lại: " Các cậu có thể thay đổi tương lai nhưng không thể thay đổi được quá khứ" 

" Kufufu- thì có là gì?" Mukuro nói giọng có vẻ giận dữ 

" Cậu nghĩ nội dung của cuộc họp này là gì?" Byakuran nói phớt lờ câu hỏi người bảo vệ sương mù

" Chúng tôi thực sự không biết" Ryohei người im lặng từ nãy giờ cuối cùng cũng lên tiếng. Khuôn mặt anh đen đi và giọng nói không một chút cảm xúc nào.

Byakuran thở dài lần nữa và bắt đầu nói:

" Tsuna-kun đã quyết định cho các cậu một kì nghỉ kể từ khi các cậu làm nhiệm vụ không ngừng nghỉ" 

" Kì nghỉ? Ở đâu?" Lambo cuối cùng cũng lên tiếng.

" Bất cứ đâu cũng được" Byakuran đơn giản trả lời " Nhưng có vẻ nơi các cậu muốn đến Tsuna-kun không thể đặt vé cho các cậu được rồi"

Trong phòng đột ngột im lặng.

" Nhưng..." Byakuran bắt đầu nói và mọi người chăm chú lắng nghe: " Tôi có thể chuyển các cậu đến một thế giới song song khác nơi các không được chọn làm người bảo vệ"

" Ý anh là...?" Hayato cắt ngang lời Lambo đang nói

" Tại sao ngươi lại làm điều này?"

" Tôi chỉ đơn thuần là muốn giúp một người bạn của tôi mà thôi. Tsuna-kun nói các cậu có thể đi du lịch, nhưng bởi vì câu trả lời của các cậu, tôi không cho phép các cậu nói những lời nói đó trước mặt cậu ấy."

Mặt mọi người tối lại.

" Các cậu có thể từ bỏ người thân yêu của các cậu, nhưng cậu ấy lại không thể" Mắt của Byakuran dịu lại, khóe môi nở nụ cười dịu dàng.

" Ý của người là gì, động vật ăn cỏ ngươi giải thích đi" Hibari nói

" Đó chỉ là ý kiến của tôi, nó đơn giản là vậy" Byakuran trả lời:" Vậy câu trả lời của các cậu là gì?"

Những người bảo vệ nhìn nhau và im lặng đồng ý.

" Chúng tôi đồng ý" Hayato trả lời

" Sáu vé đi đến thế giới song song, vậy bắt đầu đi thôi" Byakuran ngâm nga nói cùng với điệu cười quen thuộc. Anh ta giơ bàn tay đeo nhẫn Mare của mình lên ngọn lửa bầu trời bao trùm lấy những người bảo vệ.

" Chúc các cậu có một chuyến đi an toàn"



Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro